Chương 547: Đêm qua người ở bên em là anh phải không?
Hà Thẩm
20/10/2022
Trần Tranh lập tức đuổi theo.
Tốc độ của anh ta rất nhanh, gần như là bắt lại tay Nam Khuê ngay lập tức.
“Thiếu phu nhân, thời tiết lạnh, cô lại ăn mặc mỏng manh, chúng ta vẫn nên trở về trước đi.”
Nam Khuê lắc đầu: “Không, Trần Tranh, tôi muốn đi tìm anh ấy.”
“Thiếu phu nhân, thật sự là cô đang nhầm, anh Cố không hề tới đây.”
“Cho dù không có, nhất định cũng phải chính miệng tôi hỏi anh ấy.”
Nếu không, cô sẽ không hết hy vọng.
Nhưng Trần Tranh lo lắng, nhìn vào thái độ ngày hôm qua của Cố Mạc Hàn, cho dù thiếu phu nhân có đi, cũng sẽ không thừa nhận.
Điều này càng đả kích nghiêm trọng hơn, trí mạng hơn đối với thiếu phu nhân.
Lúc này, Nam Khuê hướng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Trần Tranh.
Khi mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã lặng lẽ rơi xuống những giọt nước mắt.
Nước mắt kia, trong nhất thời tựa như nước biển vỡ đê, điên cuồng rơi xuống.
Vốn đã bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt cô tái nhợt, người ăn mặc đơn bạc, hơn nữa bây giờ còn khóc, trạng thái cả người càng thêm tiều tụy, càng khiến cho người ta đau lòng.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô rơi lệ, Trần Tranh biết anh ta thua.
Bởi vì anh ta không thể cự tuyệt được.
Càng không đành lòng trơ mắt nhìn cô rơi lệ trước mặt mình.
“Trần Tranh, tôi cầu xin anh, tôi muốn đi gặp anh ấy, tôi muốn nghe chính miệng anh ấy nói.”
“Anh dẫn tôi đi được không, chuyện này thực sự rất quan trọng với tôi.”
Cuối cùng, Trần Tranh gật đầu, nhanh chóng thỏa hiệp: “Được.”
“Thiếu phu nhân, cô mặc quá ít, trước tiên phải mặc thêm quần áo vào, tôi đánh xe dẫn cô qua.”
Nam Khuê lập tức vui mừng khôn xiết.
Lau nước mắt, cô dừng sức gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ đi lên thay quần áo ngay lập tức.”
Vài phút sau, Nam Khuê thay quần áo rồi đi xuống.
Cũng sửa sang lại mái tóc một chút.
Trần Tranh đã chuẩn bị xong xe.
Sau khi Nam Khuê ngồi lên, chiếc xe lập tức chạy thẳng về phía chỗ Cố Mạc Hàn.
Đến cửa, Nam Khuê trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Thấy cuộc điện thoại này, trong lòng Cố Mạc Hàn hỗn độn cảm xúc.
Anh không nên trả lời.
Hiểu Tịnh hiện tại còn hôn mê, nhiệm vụ của anh là chăm sóc tốt cho Hiểu Tịnh.
Nhưng Nam Khuê lại vô cùng cố chấp, điện thoại của cô gọi tới hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, Cố Mạc Hàn vẫn tiếp nhận.
Bên tai nhanh chóng truyền đến giọng nói của cô.
“Em muốn gặp anh.”
“Rất xin lỗi cô Nam Khuê, trước đó tôi cũng đã nói qua, quan hệ giữa chúng ta không thích hợp gặp lại.”
“Nhưng hiện tại em đang ở ngoài cửa, nếu anh không đi ra thì để em đi vào.”
Nam Khuê nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Lời này quả nhiên cực kì hiệu quả.
Một phút sau, Cố Mạc Hàn đã thở hồng hộc xuất hiện trước mặt cô.
Đồng thời, bà Chu nhanh chóng chạy vào trong nhà.
“Con gái, con mau tỉnh lại, Mạc Hàn nó.”
Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, Chu Hiểu Tịnh lập tức mở mắt ra, đồng thời nói: “Anh ấy đi ra ngoài gặp Nam Khuê đúng không?”
“Làm sao con biết?” Bà Chu buồn bực.
“Mẹ, mẹ đừng quên chứ, không phải con bị ngất xỉu thật, chỉ là giả vờ, lúc anh ấy vừa gọi điện thoại con nghe rõ ràng, người phụ nữ kia đến rồi, hơn nữa còn đang ở ngoài cửa.”
Mẹ Chu vừa nghe xong lập tức nổi giận: “Cái gì? Thực sự quá kiêu ngạo, con ở đây chờ, bây giờ mẹ đi đuổi con hồ ly tinh kia đi.”
“Mẹ” Chu Hiểu Tịnh lại gọi cô lại: “Mẹ đừng đi.”
“Vậy làm sao được?”
“Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Không thể lấy cứng đối cứng, Mạc Hàn không chịu phục tùng đâu, chỉ có con càng giả bộ đáng thương, tình huống càng thảm, càng bởi vì anh ấy mà chịu khổ, trong lòng anh mới có thể áy náy.”
“Với cả chặt đứt sự chú ý với người phụ nữ kia thì sẽ một mực hết lòng đối tốt với con.”
Bà Chu liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, mẹ hiểu rồi, con mau nằm xuống, mẹ biết phải làm như thế nào rồi.”
“Vâng, mẹ, vậy con chờ tin tức tốt của mẹ.”
Bên ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy Cố Mạc Hàn, hốc mắt Nam Khuê lập tức ướt át.
Cô đè nén tâm trạng kích động, từng bước đi về phía anh, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc hỏi: “Người ở bên em tối qua là anh, là anh vẫn luôn tận tình chăm sóc em đúng không?”
“Cố Mạc Hàn, anh đừng phủ nhận, em có ấn tượng, em nhớ lại rồi.”
Nhìn dáng vẻ tái nhợt của cô, Cố Mạc Hàn thừa nhận anh đau lòng.
Nhưng anh không thể.
Nắm chặt nắm đấm, anh lạnh lùng nhìn về phía Nam Khuê, lạnh nhạt trả lời: “Hôm qua nghe Trần Tranh nói cô Nam Khuê sinh bệnh, hơn nữa bệnh có chút nghiêm trọng, hôm nay vừa thấy quả thật là như thế, lời nói của cô rất khó hiểu, tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.”
Anh phủ nhận!
Anh thực sự phủ nhận điều đó!
Nam Khuê nhìn anh, chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim vô cùng đau đớn.
Hết lớp đau này đến lớp đau khác bao vây cô, gần như làm cho cô không thở nổi.
“Cố Mạc Hàn, vì sao? Vì sao anh không muốn thừa nhận điều đó?”
“Rõ ràng anh đã ở cùng em! Anh còn nói anh đã khôi phục lại trí nhớ, đã nhớ em và con, những gì chính anh nói ra mà sao lại quên?”
Nói đến đây, Nam Khuê gần như hô khàn giọng.
Trong lòng đau, thật sự rất đau rất đau.
Mà Cố Mạc Hàn nói ra miệng vẫn lạnh như băng.
“Cô Nam Khuê, cô thật sự hiểu lầm rồi, Hiểu Tịnh ngất xỉu, tối hôm qua tôi chỉ ở bên cô ấy.”
“Lúc nào tôi cũng nhớ thân phận của mình, không dám vượt qua.”
Nam Khuê nhắm mắt lại, nước mắt nhỏ từng giọt từ hốc mắt rơi xuống.
Lục Kiến Thành, đến tột cùng là anh có biết hay không? Bây giờ mỗi một câu anh nói cũng như cắt đi miếng thịt của em, giẫm lên lòng em.
Nếu sau này anh khôi phục ký ức, anh có hối hận hay không?
Hối hận đã làm cho em khóc đến đau lòng như vậy.
“Cố Mạc Hàn, em hỏi anh lần nữa một lần nữa, ngày hôm qua người kia thật sự không phải là anh sao?”
Nắm tay lại nắm chặt vài phần.
Cổ họng nghẹn ngào, ngực đau.
Nhưng Cố Mạc Hàn vẫn hé môi ra, dùng giọng điệu hời hợt trả lời: “Không phải.”
Hai từ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Lại trực tiếp ném Nam Khuê vào rơi hầm băng, thẳng vào địa ngục.
“Được.” Cô ấy nói.
Sau đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tươi, sáng lạn: “Cảm ơn Cố Mạc Hàn, cám ơn anh đã cho em biết đáp án.”
Cũng cảm ơn anh làm cho em hết hy vọng.
Rõ ràng là cô đang cười, hơn nữa nụ cười xinh đẹp như vậy, xán lạn như vậy.
Nhưng lại bi thương vô cùng, làm cho lòng người xót xa đến cực điểm.
Cố Mạc Hàn nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng xoắn lại rất khó chịu.
“Thực xin lỗi, Nam Khuê.”
“Xin em nhất định hãy tự chăm sóc chính mình.”
Trong lòng anh hết lần này đến lần khác lặng lẽ nói lời xin lỗi.
Xoay người lại, Nam Khuê không ngừng lại dù chỉ một giây.
Khoảnh khắc đó bóng dáng ấy cô đơn, hiu quạnh và mỏng manh như một tờ giấy.
Thế nhưng, cô đứng thẳng tắp, vô cùng cao ngạo, quyết tuyệt đi trong ánh mặt trời.
Nhưng cho dù ánh mặt trời ấm áp đến đâu, cũng không làm ấm được trái tim lạnh lẽo của cô.
Lạnh quá!
Nhìn bóng lưng cô, Cố Mạc Hàn cảm giác trái tim mình tựa như bị nạo sạch.
Trống rỗng vô cùng khó chịu.
Anh cất bước, dường như không khống chế được muốn đuổi theo.
Nhưng lúc này, giọng của mẹ Chu lại vang lên bên cửa: “Mạc Hàn”
Bước chân Cố Mạc Hàn miễn cưỡng dừng lại.
Lúc này, mẹ Chu đi qua.
Bà ấy nhìn về phía Cố Mạc Hàn, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Mạc Hàn, ngày hôm qua có chút lời bác gái chưa nói, nhưng Hiểu Tịnh dù sao cũng là con gái bác, bác rất đau lòng! Cả buổi tối, Hiểu Tịnh bởi vì lo lắng cho cháu ngay cả ngủ cũng không ngủ, vẫn luôn canh giữ, chờ đợi.”
“Bây giờ con bé cũng té xỉu, người còn chưa tỉnh, lại mang thai, cháu cũng không thể phụ lòng con bé!”
Tốc độ của anh ta rất nhanh, gần như là bắt lại tay Nam Khuê ngay lập tức.
“Thiếu phu nhân, thời tiết lạnh, cô lại ăn mặc mỏng manh, chúng ta vẫn nên trở về trước đi.”
Nam Khuê lắc đầu: “Không, Trần Tranh, tôi muốn đi tìm anh ấy.”
“Thiếu phu nhân, thật sự là cô đang nhầm, anh Cố không hề tới đây.”
“Cho dù không có, nhất định cũng phải chính miệng tôi hỏi anh ấy.”
Nếu không, cô sẽ không hết hy vọng.
Nhưng Trần Tranh lo lắng, nhìn vào thái độ ngày hôm qua của Cố Mạc Hàn, cho dù thiếu phu nhân có đi, cũng sẽ không thừa nhận.
Điều này càng đả kích nghiêm trọng hơn, trí mạng hơn đối với thiếu phu nhân.
Lúc này, Nam Khuê hướng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Trần Tranh.
Khi mở miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã lặng lẽ rơi xuống những giọt nước mắt.
Nước mắt kia, trong nhất thời tựa như nước biển vỡ đê, điên cuồng rơi xuống.
Vốn đã bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt cô tái nhợt, người ăn mặc đơn bạc, hơn nữa bây giờ còn khóc, trạng thái cả người càng thêm tiều tụy, càng khiến cho người ta đau lòng.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô rơi lệ, Trần Tranh biết anh ta thua.
Bởi vì anh ta không thể cự tuyệt được.
Càng không đành lòng trơ mắt nhìn cô rơi lệ trước mặt mình.
“Trần Tranh, tôi cầu xin anh, tôi muốn đi gặp anh ấy, tôi muốn nghe chính miệng anh ấy nói.”
“Anh dẫn tôi đi được không, chuyện này thực sự rất quan trọng với tôi.”
Cuối cùng, Trần Tranh gật đầu, nhanh chóng thỏa hiệp: “Được.”
“Thiếu phu nhân, cô mặc quá ít, trước tiên phải mặc thêm quần áo vào, tôi đánh xe dẫn cô qua.”
Nam Khuê lập tức vui mừng khôn xiết.
Lau nước mắt, cô dừng sức gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ đi lên thay quần áo ngay lập tức.”
Vài phút sau, Nam Khuê thay quần áo rồi đi xuống.
Cũng sửa sang lại mái tóc một chút.
Trần Tranh đã chuẩn bị xong xe.
Sau khi Nam Khuê ngồi lên, chiếc xe lập tức chạy thẳng về phía chỗ Cố Mạc Hàn.
Đến cửa, Nam Khuê trực tiếp gọi điện thoại cho anh.
Thấy cuộc điện thoại này, trong lòng Cố Mạc Hàn hỗn độn cảm xúc.
Anh không nên trả lời.
Hiểu Tịnh hiện tại còn hôn mê, nhiệm vụ của anh là chăm sóc tốt cho Hiểu Tịnh.
Nhưng Nam Khuê lại vô cùng cố chấp, điện thoại của cô gọi tới hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng, Cố Mạc Hàn vẫn tiếp nhận.
Bên tai nhanh chóng truyền đến giọng nói của cô.
“Em muốn gặp anh.”
“Rất xin lỗi cô Nam Khuê, trước đó tôi cũng đã nói qua, quan hệ giữa chúng ta không thích hợp gặp lại.”
“Nhưng hiện tại em đang ở ngoài cửa, nếu anh không đi ra thì để em đi vào.”
Nam Khuê nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Lời này quả nhiên cực kì hiệu quả.
Một phút sau, Cố Mạc Hàn đã thở hồng hộc xuất hiện trước mặt cô.
Đồng thời, bà Chu nhanh chóng chạy vào trong nhà.
“Con gái, con mau tỉnh lại, Mạc Hàn nó.”
Nghe thấy giọng nói của mẹ mình, Chu Hiểu Tịnh lập tức mở mắt ra, đồng thời nói: “Anh ấy đi ra ngoài gặp Nam Khuê đúng không?”
“Làm sao con biết?” Bà Chu buồn bực.
“Mẹ, mẹ đừng quên chứ, không phải con bị ngất xỉu thật, chỉ là giả vờ, lúc anh ấy vừa gọi điện thoại con nghe rõ ràng, người phụ nữ kia đến rồi, hơn nữa còn đang ở ngoài cửa.”
Mẹ Chu vừa nghe xong lập tức nổi giận: “Cái gì? Thực sự quá kiêu ngạo, con ở đây chờ, bây giờ mẹ đi đuổi con hồ ly tinh kia đi.”
“Mẹ” Chu Hiểu Tịnh lại gọi cô lại: “Mẹ đừng đi.”
“Vậy làm sao được?”
“Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Không thể lấy cứng đối cứng, Mạc Hàn không chịu phục tùng đâu, chỉ có con càng giả bộ đáng thương, tình huống càng thảm, càng bởi vì anh ấy mà chịu khổ, trong lòng anh mới có thể áy náy.”
“Với cả chặt đứt sự chú ý với người phụ nữ kia thì sẽ một mực hết lòng đối tốt với con.”
Bà Chu liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, mẹ hiểu rồi, con mau nằm xuống, mẹ biết phải làm như thế nào rồi.”
“Vâng, mẹ, vậy con chờ tin tức tốt của mẹ.”
Bên ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy Cố Mạc Hàn, hốc mắt Nam Khuê lập tức ướt át.
Cô đè nén tâm trạng kích động, từng bước đi về phía anh, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc hỏi: “Người ở bên em tối qua là anh, là anh vẫn luôn tận tình chăm sóc em đúng không?”
“Cố Mạc Hàn, anh đừng phủ nhận, em có ấn tượng, em nhớ lại rồi.”
Nhìn dáng vẻ tái nhợt của cô, Cố Mạc Hàn thừa nhận anh đau lòng.
Nhưng anh không thể.
Nắm chặt nắm đấm, anh lạnh lùng nhìn về phía Nam Khuê, lạnh nhạt trả lời: “Hôm qua nghe Trần Tranh nói cô Nam Khuê sinh bệnh, hơn nữa bệnh có chút nghiêm trọng, hôm nay vừa thấy quả thật là như thế, lời nói của cô rất khó hiểu, tôi nghe mà chẳng hiểu gì cả.”
Anh phủ nhận!
Anh thực sự phủ nhận điều đó!
Nam Khuê nhìn anh, chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim vô cùng đau đớn.
Hết lớp đau này đến lớp đau khác bao vây cô, gần như làm cho cô không thở nổi.
“Cố Mạc Hàn, vì sao? Vì sao anh không muốn thừa nhận điều đó?”
“Rõ ràng anh đã ở cùng em! Anh còn nói anh đã khôi phục lại trí nhớ, đã nhớ em và con, những gì chính anh nói ra mà sao lại quên?”
Nói đến đây, Nam Khuê gần như hô khàn giọng.
Trong lòng đau, thật sự rất đau rất đau.
Mà Cố Mạc Hàn nói ra miệng vẫn lạnh như băng.
“Cô Nam Khuê, cô thật sự hiểu lầm rồi, Hiểu Tịnh ngất xỉu, tối hôm qua tôi chỉ ở bên cô ấy.”
“Lúc nào tôi cũng nhớ thân phận của mình, không dám vượt qua.”
Nam Khuê nhắm mắt lại, nước mắt nhỏ từng giọt từ hốc mắt rơi xuống.
Lục Kiến Thành, đến tột cùng là anh có biết hay không? Bây giờ mỗi một câu anh nói cũng như cắt đi miếng thịt của em, giẫm lên lòng em.
Nếu sau này anh khôi phục ký ức, anh có hối hận hay không?
Hối hận đã làm cho em khóc đến đau lòng như vậy.
“Cố Mạc Hàn, em hỏi anh lần nữa một lần nữa, ngày hôm qua người kia thật sự không phải là anh sao?”
Nắm tay lại nắm chặt vài phần.
Cổ họng nghẹn ngào, ngực đau.
Nhưng Cố Mạc Hàn vẫn hé môi ra, dùng giọng điệu hời hợt trả lời: “Không phải.”
Hai từ đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Lại trực tiếp ném Nam Khuê vào rơi hầm băng, thẳng vào địa ngục.
“Được.” Cô ấy nói.
Sau đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tươi, sáng lạn: “Cảm ơn Cố Mạc Hàn, cám ơn anh đã cho em biết đáp án.”
Cũng cảm ơn anh làm cho em hết hy vọng.
Rõ ràng là cô đang cười, hơn nữa nụ cười xinh đẹp như vậy, xán lạn như vậy.
Nhưng lại bi thương vô cùng, làm cho lòng người xót xa đến cực điểm.
Cố Mạc Hàn nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng xoắn lại rất khó chịu.
“Thực xin lỗi, Nam Khuê.”
“Xin em nhất định hãy tự chăm sóc chính mình.”
Trong lòng anh hết lần này đến lần khác lặng lẽ nói lời xin lỗi.
Xoay người lại, Nam Khuê không ngừng lại dù chỉ một giây.
Khoảnh khắc đó bóng dáng ấy cô đơn, hiu quạnh và mỏng manh như một tờ giấy.
Thế nhưng, cô đứng thẳng tắp, vô cùng cao ngạo, quyết tuyệt đi trong ánh mặt trời.
Nhưng cho dù ánh mặt trời ấm áp đến đâu, cũng không làm ấm được trái tim lạnh lẽo của cô.
Lạnh quá!
Nhìn bóng lưng cô, Cố Mạc Hàn cảm giác trái tim mình tựa như bị nạo sạch.
Trống rỗng vô cùng khó chịu.
Anh cất bước, dường như không khống chế được muốn đuổi theo.
Nhưng lúc này, giọng của mẹ Chu lại vang lên bên cửa: “Mạc Hàn”
Bước chân Cố Mạc Hàn miễn cưỡng dừng lại.
Lúc này, mẹ Chu đi qua.
Bà ấy nhìn về phía Cố Mạc Hàn, dùng giọng điệu ôn hòa nói: “Mạc Hàn, ngày hôm qua có chút lời bác gái chưa nói, nhưng Hiểu Tịnh dù sao cũng là con gái bác, bác rất đau lòng! Cả buổi tối, Hiểu Tịnh bởi vì lo lắng cho cháu ngay cả ngủ cũng không ngủ, vẫn luôn canh giữ, chờ đợi.”
“Bây giờ con bé cũng té xỉu, người còn chưa tỉnh, lại mang thai, cháu cũng không thể phụ lòng con bé!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.