Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 28: Đồng ý ly hôn

Hà Thẩm

11/08/2022

Lục Kiến Thành vừa ra khỏi cửa đột nhiên bịch một tiếng, Lâm Tiêu trực tiếp đâm vào cửa.

Thấy quanh người Lục Kiến Thành đang bao quanh bởi cơn giận dữ, cậu ta còn tưởng bản thân đưa thuốc tới chậm, vội vàng thanh minh: “Lục tổng, anh đừng trách tôi nhé, phu nhân thật sự có hoả nhãn kim tinh mà, anh không biết đâu, tôi ở bên dưới đã bị mấy tên kia soát khắp người, lại còn soát ba lượt, nếu không phải tôi sống chết chống lại, suýt chút nữa đã bị phát hiện rồi.”

“Nếu như không phải tôi thông minh giấu thuốc vào trong thắt lưng thì căn bản là không thể mang vào được.”

“Lục tổng, anh mau uống đi, tôi đi rót cho anh cốc nước.”

Lục Kiến Thành đưa ánh mắt lạnh lùng về phía Lâm Tiêu, cả người đều phát ra khí lạnh lẽo như vừa vớt dưới hầm băng lên: “Có thuốc rồi, còn uống gì nữa mà uống.”

“Hả, đã có thuộc rồi sao?” Lâm Tiêu bối rối sờ đầu, rồi lại nhìn Nam Khuê, đột nhiên cậu ta hiểu ra.

“Mang thuốc rồi lượn đi.” Lục Kiến Thành tức giận.

Lâm Tiêu lập tức đi theo, vừa đi vừa hỏi: “Lục tổng, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”

“Tìm người làm thuốc giải.” Lục Kiến Thành nói.

“Hả…?” lần này Lâm Tiêu đã hoàn toàn mơ hồ rồi, không phải nói thiếu phu nhân đã giúp anh ấy giải tỏa rồi sao? Vậy bây giờ chuyện gì đang xảy ra đây?

Thấy anh bước từng bước dài chuẩn bị rời khỏi rồi, cuối cùng Nam Khuê cũng không nhịn được nữa, mở miệng nói: “Anh thật sự muốn đi à?”

Lục Kiến Thành quay lưng lại với cô, lạnh nhạt nói: “Đây không phải là điều em mong muốn à.”

Nam Khuê cắn chặt môi, cảm thấy có quá nhiều điều muốn nói nhưng lại không thể thốt nên lời. Trước giờ cô chưa từng hy vọng anh đi tìm Phương Thanh Liên. Rõ ràng là anh chỉ cần Phương Thanh Liên.

Thôi vậy. nếu đã quyết định buông tay rồi thì sớm một chút hay muộn một chút hình như cũng không có gì khác biệt.

“Lúc nào đi, nhớ đóng cửa cẩn thận.” lời vừa nói ra, Nam Khuê quay người chạy đi.

Vừa đến nhà tắm, cô liền nghe thấy cửa đóng rầm một cái. Bây giờ không còn nhịn được nữa, cô nôn sạch sẽ mọi thứ trong bụng ra.

Không nhớ nổi đã nôn bao lâu, chỉ nhớ cuối cùng trong bụng đều đã trống không rồi.

Lúc cô ngẩng đầu lên, cả mặt cô đều nhợt nhạt trắng bệch gần như trong suốt, không còn một chút huyết sắc nào.

Buổi đêm, rất khuya.

Bầu trời đêm chẳng khác nào như vừa bị mực viết nhuộm đen vậy. Nam Khuê bước tới ban công, đúng lúc nhìn thấy cơ thể cao gầy của anh vừa bước vào xe, dứt khoát không một chút do dự nào.

Ngay sau đó, chiếc xe cũng nhanh chóng biến mất trong màn đêm đen kịt. Càng ngày càng xa.

Cho đến khi một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy nữa. Nam Khuê nhìn hướng anh rời đi rất lâu rất lâu, lâu tới mức trong cổ cô đã tràn đầy vị chua sót rồi.

Gió đêm rất lạnh, thổi lên người cô đến mức run rẩy. Đến cuối cùng, cả người Nam Khuê cứng đờ rồi mới quay người bước vào phòng. Cô đưa tay tắt đèn rồi nhanh chóng đem mình bọc trong lớp chăn ấm áp.

Làm như vậy cơ thể mới ấm áp lên một chút, trong lòng cũng như vậy mà được sưởi ấm theo.



Đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Là Phương Thanh Liên gọi tới

“Alo, vừa rồi cô nói Kiến Thành bị làm sao?” Phương Thanh Liên sốt ruột hỏi.

Nam Khuê mở miệng đang muốn trả lời thì đột nhiên nghe thấy phía bên kia truyền đến tiếng chuông cửa.

Giây tiếp theo cô nghe thấy giọng của Phương Thanh Liên: “Kiến Thành, anh… anh làm sao thế này?”

Điện thoại trong tay Nam Khuê dần trượt xuống.

Anh ấy đi rồi, anh ấy cuối cùng vẫn đi rồi.

Hoá ra cô vẫn cho bản thân một chút hy vọng. Cô tự nói với bản thân mình Lâm Tiêu đã mang thuốc tới rồi, anh uống thuốc rồi có thể sẽ không đi tìm Phương Thanh Liên nữa.

Nhưng mà bây giờ cuối cùng thì một tia hy vọng nhỏ nhoi của cô cũng vụt tắt rồi.

Cả một đêm cô không chợp mắt, cho đến bốn, năm giờ sáng, Nam Khuê đã không chống đỡ được mới ngủ đi một chút.

Buổi sáng khi cô tỉnh lại đã là mười giờ rồi. Đại thọ của ông nội cũng đã qua rồi, hôm nay là ngày cô và Lục Kiến Thành hẹn cùng nhau đi tới chỗ ông nội để xin ly hôn.

Nhưng mà cả một cuộc điện thoại của anh cô cũng không nhận được. Rửa mặt xong cô gọi cho Lục Kiến Thành một cuộc điện thoại. Nhưng mà không có ai nhận.

Cô vẫn không từ bỏ cứ tiếp tục gọi như vậy. Nếu như đã quyết định ly hôn rồi thì cô cũng không muốn kéo dài nữa.

Nếu như đã không còn yêu rồi thì cô càng không muốn để bản thân mình giống như một chú hề cầu xin sự thương xót của anh nữa.

Ly hôn cũng tốt. Chắc là cô có thể quên hết mọi thứ, bắt đầu một cuộc sống mới.

Mười năm, cô tiêu tốn thời gian lên người anh đủ lâu rồi. Tình yêu của một người dù có nhiều tới đâu thì cũng sẽ hao mòn từng ngày thôi.

Phòng làm việc.

Tiếng chuông điện thoại của Lục Kiến Thành vẫn liên tục vang lên. Lâm Tiêu nhíu lông mày lại: “Lục tổng, thật sự không nhận sao?”

“…”

Lục Kiến Thành không nói lời nào, anh đứng khoanh tay lại, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ. Cuộc điện thoại hôm nay, anh biết Nam Khuê gọi đến là vì cái gì.

Hoá ra đây là giờ phút mà anh đã mong chờ suốt hai năm. Nhưng anh lại không thể ngờ được, khi giây phút này thật sự tới rồi anh lại không cảm nhận được một chút mong chờ nào.

Chuông điện thoại trên bàn không ngừng vang lên, Lục Kiến Thành đưa tay ra nóng ruột day mi tâm. Sao anh không biết cô mạnh mẽ như vậy từ khi nào, vậy mà vẫn luôn không ngừng gọi tới.

Cuối cùng Lâm Tiêu dựa vào ý của Lục Kiến Thành mà nhận điện thoại.

“Alo, Lục Kiến Thành, tôi đã chuẩn bị xong rồi, khi nào thì anh quay về.”



“Thiếu phu nhân, là tôi Lâm Tiêu.”

Nam Khuê nhíu mày: “Kiến Thành đâu? Tôi tìm anh ấy”

“Lục tổng à…” Lâm Tiêu nhìn Lục Kiến Thành một cái rồi mới nói: “Lục tổng đang họp, cô có chuyện gì không, tôi có thể giúp cô chuyển lời.”

“Vậy được, làm phiền anh nói với anh ấy, hôm nay chúng tôi hẹn đi tới nhà ông nội để xin ly hôn, tôi sẽ ở nhà đợi anh ấy.”

“Thiếu phu nhận, hay là cô hoãn lại chút, mấy ngày này Lục tổng rất bận, có thể không có thời gian về nhà đâu, đợi khi nào ngài ấy rảnh rồi sẽ lập tức liên lạc lại với cô.”

“Alo…” Nam Khuê vừa mở miệng nói bên đó đã tắt điện thoại rồi.

Lúc Nam Khuê vừa xuống lầu đã thấy ông nội đang ngồi ở phòng khách uống trà rồi, Nam Khuê lập tức nở nụ cười bước tới.

Nhìn thấy cô, ông cụ Lục liền trở nên vui vẻ, nhưng nhìn ra phía sau thì sắc mặt ông lại trầm xuống: “Bé con, Lục Kiến Thành đâu? Các con không cùng nhau xuống lầu à?”

“À…” May mà Nam Khuê phản ứng nhanh, lập tức tiến tới giải thích: “Vừa sáng Kiến Thành đã tới công ty rồi ạ, ông nội cũng biết anh ấy lúc nào cũng nghiêm túc làm việc mà, tuyệt đối không có chuyện ngủ nướng đâu ạ.”

Lời giải thích này rất có độ tin cậy, vậy nên ông cụ Lục cũng dễ dàng liền tin tưởng. “Vậy được, con mau đi ăn sáng đi, đợi ăn sáng sau ông nội có chuyện muốn nói với con.”

“Vâng ạ.”

Bữa sáng có rất nhiều đồ ăn, hình như mọi thứ đều là món mà cô thích ăn. Nhưng mà thực ra cô căn bản không hề có khẩu vị.

Nhưng nghĩ tới em bé trong bụng cũng cần dinh dưỡng Nam Khuê mới cố gắng ăn nhiều một chút.

Ăn xong biết ông nội đang ở bên ngoài ban công phơi nắng, Nam Khuê lập tức đi tới.

“Bé con, mau ngồi đi.”

“Vâng ạ.” Nam Khuê ngồi xuống, trên khoé môi nở ra một nụ cười tươi tắn, thời gian ở cùng với ông nội Nam Khuê đều mang vẻ vui vẻ, tươi tắn nhất biểu hiện ra.

Không cần biết giữa cô và Lục Kiến Thành xảy ra chuyện gì, nhưng cả đời này ông chính là ông nội của cô.

Bây giờ sức khoẻ của ông không tốt, cô không muốn khiến cho ông thêm nhọc lòng.

Ông cụ Lục uống một ngụm trà, suy nghĩ thật lâu rồi mới mở miệng: “Khuê Khuê, con nói thật cho ông nội biết có phải thằng nhóc Kiến Thành đó lại bắt nạt con không?”

“Không có đâu ạ, ông nội, ông nghe ai nói vậy ạ, Kiến Thành vẫn luôn đối xử rất tốt với con.”

Nam Khuê còn cố ý đưa vòng tay, dây chuyền ra cho ông cụ Lục xem: “Ông nội, ông xem, đây đều là anh ấy mua cho con, con có chút không nỡ nhưng anh ấy cứ nhất quyết mua cho con đó ạ.”

Nghĩ đến đôi khuyên tai của Phương Thanh Liên, Nam Khuê cảm thấy trong lòng đau nhói. Nhưng rất nhanh cô đã che giấu kỹ lại.

Khi ngẩng đầu lên, trên mặt cô vẫn là nụ cười ấm áp tươi tắn. Ông cụ Lục không nhịn được nữa, đau lòng giữ lấy tay cô: “Con bé ngốc, dù ông nội già rồi nhưng vẫn chưa lẫn đâu, những chuyện khốn khiếp mà nó làm ông nội đều biết rồi.”

“Có phải Phương Thanh Liên quay về rồi không? Chuyện quan trọng như vậy, tại sao không nói với ông nội?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook