Chương 380: Dự cảm chẳng lành
Hà Thẩm
01/10/2022
“Con của cô ta sắp được sinh ra rồi, thế nên cô ta muốn để anh làm cha của đứa bé.” Lục Kiến Thành nói.
“Vậy còn anh thì sao? Anh có do dự không?” Nam Khuê hỏi.
Lục Kiến Thành lập tức lắc đầu đầy kiên định: “Không, anh không thể nào đồng ý chuyện đó được.”
“Bây giờ anh đã có em và con, đương nhiên sẽ không nhận đứa bé đó. Hơn nữa cô ta còn năm lần bảy lượt muốn hại em, thế nên anh càng không thể mềm lòng với cô ta nữa. Nhưng mà, anh không ngờ rằng cô ta sẽ lại cầm dao đâm vào bụng để ép anh đồng ý.”
“Sau khi bị anh từ chối, cô ta liền một mình lái xe rời đi, nghe Lâm Tiêu nói cô ta bị tai nạn giao thông trên đường đến bệnh viện, đứa bé đã mất.”
“Mất rồi?” Nam Khuê lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Một đứa bé đã hơn chín tháng đó!
Đã đủ tháng rồi.
Cứ mất đi như thế sao?
Thân là một người phụ nữ đang mang thai, cô nghe xong lập tức cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng mà.
Cô không đồng cảm với Phương Thanh Liên, tất cả những thứ này đều là do cô ta tự chuốc vạ vào thân.
Cô chỉ đau lòng cho đứa bé đó mà thôi, dù sao thì đứa bé cũng không có tội gì.
Rõ ràng đứa bé đó sắp có thể mở mắt ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này, vậy mà lại vì chấp niệm và thù hận của mẹ mình mà đã đánh mất tính mạng một cách uổng phí.
“Tại sao cô ta lại không từ bỏ chấp niệm chứ? Rốt cuộc phải làm gì thì cô ta mới có thể tỉnh ngộ được đây?”
Nam Khuê nói thì thào, trong lòng vô cùng buồn phiền.
“Lúc này cô ta đã bị quỷ ám rồi, trong lòng đều là thù hận, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.” Lục Kiến Thành nói.
“Thế nên, khi nãy anh cứ luôn cau mày là vì lo cho sự an toàn của em, lo rằng cô ta sẽ trả thù em sao?”
“Đúng vậy.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Điều anh lo lắng nhất bây giờ là sự an toàn của em và con. Anh sợ cô ta sẽ gây hại gì cho em và con.”
“Kiến Thành, em hứa với anh, trước khi con được sinh ra em sẽ không đi đâu hết, chỉ ổn định ở nhà mà thôi.” Lúc này, Nam Khuê chủ động nói.
Không thể nghi ngờ, đây là cách an toàn nhất, cũng là cách tốt nhất.
Chỉ cần Nam Khuê có thể cam đoan rằng cô sẽ ở yên đây, sau đó Lục Kiến Thành lại sai người canh gác tầng tầng lớp lớp nữa. Cho dù Phương Thanh Liên có mọc cánh đi chăng nữa thì cũng khó mà có thể vào đây được.
Càng đừng nói đến chuyện có thể làm hại Nam Khuê và các con.
Nhưng mà, sở dĩ Lục Kiến Thành không nói ra chuyện này là do không muốn Nam Khuê cảm thấy tủi thân.
“Xin lỗi em, Khuê Khuê, khiến em phải ở đây trong này hai tháng, không thể ra ngoài chơi, cũng không thể ra ngoài hít thở không khí trong lành, em có trách anh không?”
Lục Kiến Thành nhìn cô với vẻ mặt tự trách.
“Đồ ngốc.” Nam Khuê vuốt ve khuôn mặt của anh, vẻ mặt dịu dàng: “Sao em có thể trách anh được chứ?”
“Em biết, sở dĩ anh vẫn luôn không nói ra chuyện này là do sợ em cảm thấy tủi thân. Em cũng biết, cho dù em có cố ý muốn đi ra ngoài đi nữa thì anh cũng sẽ sai người bảo vệ cho em thật tốt. Nhưng em cũng hiểu, chỉ cần em ra ngoài, sẽ có nguy hiểm, sẽ không an toàn một trăm phần trăm.”
“Mà anh, chỉ là không muốn em và con phải mạo hiểm dù chỉ một chút.”
“Chỉ có ở yên trong này mới là an toàn nhất, sao em có thể không hiểu được chứ?”
Lục Kiến Thành lập tức cảm động mà ôm lấy Nam Khuê: “Cảm ơn em, cảm ơn em đã thấu hiểu.”
“Thế nên, anh không cần phải cảm thấy khó xử, em hứa với anh, trong khoảng thời gian này đều sẽ ở yên trong nhà. Hơn nữa, chỉ có hai tháng thôi mà, vì con, em cam tâm tình nguyện.”
“Được.”
Giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng cảm thấy thoải mái được đôi chút.
Nhưng trái tim này vẫn còn đang treo lơ lửng.
Không chỉ có mình anh, mà thật ra tim của Nam Khuê cũng đang treo lơ lửng.
Nhưng mà, làm cho hai người cảm thấy bất ngờ là, suốt một tháng nay, bên phía Phương Thanh Liên đều vô cùng yên lặng, không có gì khác thường.
Ngay cả người do Lục Kiến Thành phái đi cũng quay về nói rằng: Không có gì kỳ lạ.
Hơn nữa, Phương Thanh Liên đã ra nước ngoài.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Sau khi con của cô ta mất không được mấy ngày, cô ta đã đi ra nước ngoài.
Dựa theo các dấu vết điều tra được cho thấy cô ta đã tìm một công việc ở nước ngoài, dường như muốn bắt đầu lại một lần nữa.
Tuy rằng, tất cả mọi chuyện đều chứng minh rằng, Phương Thanh Liên dường như đã tỉnh ngộ, cô ta đã buông bỏ tất cả mọi chuyện. Nhưng Nam Khuê và Lục Kiến Thành vẫn cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Thế nên, suốt một tháng qua, Nam Khuê hoàn toàn không ra ngoài một lần nào cả, chỉ ở nhà suốt hai mươi tư giờ.
Đương nhiên, bên phía Phương Thanh Liên cũng đã bắt đầu thấy vội.
Tan làm, cô ta mở điện thoại lên như thường lệ, gọi một cuộc gọi quốc tế: “Sao rồi? Cô ta có ra ngoài không?”
“Không, suốt một tháng qua, hoàn toàn không ra ngoài một lần nào hết, vẫn luôn ở trong nhà.” Giọng nói ở bên kia truyền đến.
Phương Thanh Liên tức giận đến mức lập tức xiết chặt điện thoại, dường như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói chuyện: “Hay lắm, hai vợ chồng bọn họ thật giỏi, ngay cả bước ra ngoài cũng không dám?”
“Sao thế? Sợ tôi sẽ trả thù đến thế sao?”
Cười lạnh một tiếng, sau đó Phương Thanh Liên nói tiếp: “Nam Khuê, cô cho rằng chỉ cần cô không bước ra ngoài thì tôi không còn cách nào khác để xử lý cô à?”
“Cô cứ chờ đó, tôi sẽ làm cho cô ngoan ngoãn tự tìm đến.”
Suốt một tháng nay, Nam Khuê vẫn luôn ở yên trong nhà, không đi đâu hết.
Nói thật, có hơi chán.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện đây là vì con thì cô lập tức cảm thấy rất đáng.
Lúc nhận được cuộc gọi từ Đỗ Quốc Khôn, cô rất bất ngờ.
Chuyện cũ, lại rõ ràng như đang xảy ra ngay trước mắt.
Nghĩ đến chuyện ông ta vì tiền mà bắt cóc cô, cô không có cách nào để nói ra hai chữ “tha thứ” với ông ta cả.
Cuộc gọi trước mặt, không nhớ rõ đã hiện lên bao nhiêu lần rồi nữa.
Nhưng Nam Khuê vẫn kiên trì, cô không bắt máy.
Nhưng lúc này, tin nhắn thoại của ông ta gửi đến: “Khuê Khuê, cha sắp phải ra nước ngoài rồi, lần này tìm con hoàn toàn không phải là vì tiền, con có thể nghe điện thoại của cha được không?”
“Lúc này, cha chỉ muốn chính miệng nói với con một lời tạm biệt mà thôi.”
Lúc này, điện thoại của Đỗ Quốc Khôn lại gọi đến.
Cuối cùng Nam Khuê cũng không nhẫn tâm tắt đi: “Alo…”
“Alo, là Khuê Khuê sao? Là cha đây.” Đỗ Quốc Khôn kích động nói.
“Đừng nói ra từ đó, ông không xứng với cái danh xưng này đâu. Sau này, ông càng không phải là cha của tôi, thế nên, không cần phải vấy bẩn chữ đó.”
“Được.” Giọng nói của Đỗ Quốc Khôn trầm xuống: “Cha biết, con hận cha, cha cũng có thể hiểu được.”
“Hôm nay gọi đến là muốn nói cho con biết, cha cá cược rồi thiếu nợ, người ta muốn chém cha, thế nên cha phải ra nước ngoài. Sau này, có thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.”
“Tôi đã nói với ông từ lâu rồi, đừng có đánh bạc, nhưng ông không nghe.” Nam Khuê tức giận nói.
“Không có cách nào, tật xấu suốt đời mà, sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ? Khuê Khuê, nói thế nào đi nữa chúng ta cũng đã làm cha con với nhau hơn hai mươi năm rồi. Nhìn tình cảm cha con nhiều năm như thế, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cha quyết định nói cho con nghe một bí mật cuối cùng mà mình biết.”
“Bí mật gì?” Trong lòng Nam Khuê bỗng trở nên kích động.
Sao Đỗ Quốc Khôn có thể có bí mật gì chứ.
Nếu thực sự có thì chỉ có thể là hai chuyện mà thôi.
Một là: Có liên quan đến mẹ của cô.
Hai là: Có liên quan đến cha của cô.
Mà dù cho có liên quan đến ai đi chăng nữa thì cô đều vô cùng muốn biết.
“Là về cha ruột của con.”
Lúc những lời này phát ra từ trong điện thoại, Nam Khuê lập tức cảm thấy vô cùng kích động.
Quả nhiên, cô đoán đúng rồi.
Có liên quan đến cha của cô.
Vậy mà lại thật sự có liên quan đến cha của cô.
“Ông mau nói đi, bí mật gì?” Ngay lập tức, Nam Khuê vội hỏi.
“Vậy còn anh thì sao? Anh có do dự không?” Nam Khuê hỏi.
Lục Kiến Thành lập tức lắc đầu đầy kiên định: “Không, anh không thể nào đồng ý chuyện đó được.”
“Bây giờ anh đã có em và con, đương nhiên sẽ không nhận đứa bé đó. Hơn nữa cô ta còn năm lần bảy lượt muốn hại em, thế nên anh càng không thể mềm lòng với cô ta nữa. Nhưng mà, anh không ngờ rằng cô ta sẽ lại cầm dao đâm vào bụng để ép anh đồng ý.”
“Sau khi bị anh từ chối, cô ta liền một mình lái xe rời đi, nghe Lâm Tiêu nói cô ta bị tai nạn giao thông trên đường đến bệnh viện, đứa bé đã mất.”
“Mất rồi?” Nam Khuê lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt.
Một đứa bé đã hơn chín tháng đó!
Đã đủ tháng rồi.
Cứ mất đi như thế sao?
Thân là một người phụ nữ đang mang thai, cô nghe xong lập tức cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng mà.
Cô không đồng cảm với Phương Thanh Liên, tất cả những thứ này đều là do cô ta tự chuốc vạ vào thân.
Cô chỉ đau lòng cho đứa bé đó mà thôi, dù sao thì đứa bé cũng không có tội gì.
Rõ ràng đứa bé đó sắp có thể mở mắt ngắm nhìn thế giới xinh đẹp này, vậy mà lại vì chấp niệm và thù hận của mẹ mình mà đã đánh mất tính mạng một cách uổng phí.
“Tại sao cô ta lại không từ bỏ chấp niệm chứ? Rốt cuộc phải làm gì thì cô ta mới có thể tỉnh ngộ được đây?”
Nam Khuê nói thì thào, trong lòng vô cùng buồn phiền.
“Lúc này cô ta đã bị quỷ ám rồi, trong lòng đều là thù hận, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.” Lục Kiến Thành nói.
“Thế nên, khi nãy anh cứ luôn cau mày là vì lo cho sự an toàn của em, lo rằng cô ta sẽ trả thù em sao?”
“Đúng vậy.” Lục Kiến Thành gật đầu: “Điều anh lo lắng nhất bây giờ là sự an toàn của em và con. Anh sợ cô ta sẽ gây hại gì cho em và con.”
“Kiến Thành, em hứa với anh, trước khi con được sinh ra em sẽ không đi đâu hết, chỉ ổn định ở nhà mà thôi.” Lúc này, Nam Khuê chủ động nói.
Không thể nghi ngờ, đây là cách an toàn nhất, cũng là cách tốt nhất.
Chỉ cần Nam Khuê có thể cam đoan rằng cô sẽ ở yên đây, sau đó Lục Kiến Thành lại sai người canh gác tầng tầng lớp lớp nữa. Cho dù Phương Thanh Liên có mọc cánh đi chăng nữa thì cũng khó mà có thể vào đây được.
Càng đừng nói đến chuyện có thể làm hại Nam Khuê và các con.
Nhưng mà, sở dĩ Lục Kiến Thành không nói ra chuyện này là do không muốn Nam Khuê cảm thấy tủi thân.
“Xin lỗi em, Khuê Khuê, khiến em phải ở đây trong này hai tháng, không thể ra ngoài chơi, cũng không thể ra ngoài hít thở không khí trong lành, em có trách anh không?”
Lục Kiến Thành nhìn cô với vẻ mặt tự trách.
“Đồ ngốc.” Nam Khuê vuốt ve khuôn mặt của anh, vẻ mặt dịu dàng: “Sao em có thể trách anh được chứ?”
“Em biết, sở dĩ anh vẫn luôn không nói ra chuyện này là do sợ em cảm thấy tủi thân. Em cũng biết, cho dù em có cố ý muốn đi ra ngoài đi nữa thì anh cũng sẽ sai người bảo vệ cho em thật tốt. Nhưng em cũng hiểu, chỉ cần em ra ngoài, sẽ có nguy hiểm, sẽ không an toàn một trăm phần trăm.”
“Mà anh, chỉ là không muốn em và con phải mạo hiểm dù chỉ một chút.”
“Chỉ có ở yên trong này mới là an toàn nhất, sao em có thể không hiểu được chứ?”
Lục Kiến Thành lập tức cảm động mà ôm lấy Nam Khuê: “Cảm ơn em, cảm ơn em đã thấu hiểu.”
“Thế nên, anh không cần phải cảm thấy khó xử, em hứa với anh, trong khoảng thời gian này đều sẽ ở yên trong nhà. Hơn nữa, chỉ có hai tháng thôi mà, vì con, em cam tâm tình nguyện.”
“Được.”
Giải quyết xong một chuyện lớn trong lòng, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng cảm thấy thoải mái được đôi chút.
Nhưng trái tim này vẫn còn đang treo lơ lửng.
Không chỉ có mình anh, mà thật ra tim của Nam Khuê cũng đang treo lơ lửng.
Nhưng mà, làm cho hai người cảm thấy bất ngờ là, suốt một tháng nay, bên phía Phương Thanh Liên đều vô cùng yên lặng, không có gì khác thường.
Ngay cả người do Lục Kiến Thành phái đi cũng quay về nói rằng: Không có gì kỳ lạ.
Hơn nữa, Phương Thanh Liên đã ra nước ngoài.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Sau khi con của cô ta mất không được mấy ngày, cô ta đã đi ra nước ngoài.
Dựa theo các dấu vết điều tra được cho thấy cô ta đã tìm một công việc ở nước ngoài, dường như muốn bắt đầu lại một lần nữa.
Tuy rằng, tất cả mọi chuyện đều chứng minh rằng, Phương Thanh Liên dường như đã tỉnh ngộ, cô ta đã buông bỏ tất cả mọi chuyện. Nhưng Nam Khuê và Lục Kiến Thành vẫn cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Thế nên, suốt một tháng qua, Nam Khuê hoàn toàn không ra ngoài một lần nào cả, chỉ ở nhà suốt hai mươi tư giờ.
Đương nhiên, bên phía Phương Thanh Liên cũng đã bắt đầu thấy vội.
Tan làm, cô ta mở điện thoại lên như thường lệ, gọi một cuộc gọi quốc tế: “Sao rồi? Cô ta có ra ngoài không?”
“Không, suốt một tháng qua, hoàn toàn không ra ngoài một lần nào hết, vẫn luôn ở trong nhà.” Giọng nói ở bên kia truyền đến.
Phương Thanh Liên tức giận đến mức lập tức xiết chặt điện thoại, dường như đang nghiến răng nghiến lợi mà nói chuyện: “Hay lắm, hai vợ chồng bọn họ thật giỏi, ngay cả bước ra ngoài cũng không dám?”
“Sao thế? Sợ tôi sẽ trả thù đến thế sao?”
Cười lạnh một tiếng, sau đó Phương Thanh Liên nói tiếp: “Nam Khuê, cô cho rằng chỉ cần cô không bước ra ngoài thì tôi không còn cách nào khác để xử lý cô à?”
“Cô cứ chờ đó, tôi sẽ làm cho cô ngoan ngoãn tự tìm đến.”
Suốt một tháng nay, Nam Khuê vẫn luôn ở yên trong nhà, không đi đâu hết.
Nói thật, có hơi chán.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện đây là vì con thì cô lập tức cảm thấy rất đáng.
Lúc nhận được cuộc gọi từ Đỗ Quốc Khôn, cô rất bất ngờ.
Chuyện cũ, lại rõ ràng như đang xảy ra ngay trước mắt.
Nghĩ đến chuyện ông ta vì tiền mà bắt cóc cô, cô không có cách nào để nói ra hai chữ “tha thứ” với ông ta cả.
Cuộc gọi trước mặt, không nhớ rõ đã hiện lên bao nhiêu lần rồi nữa.
Nhưng Nam Khuê vẫn kiên trì, cô không bắt máy.
Nhưng lúc này, tin nhắn thoại của ông ta gửi đến: “Khuê Khuê, cha sắp phải ra nước ngoài rồi, lần này tìm con hoàn toàn không phải là vì tiền, con có thể nghe điện thoại của cha được không?”
“Lúc này, cha chỉ muốn chính miệng nói với con một lời tạm biệt mà thôi.”
Lúc này, điện thoại của Đỗ Quốc Khôn lại gọi đến.
Cuối cùng Nam Khuê cũng không nhẫn tâm tắt đi: “Alo…”
“Alo, là Khuê Khuê sao? Là cha đây.” Đỗ Quốc Khôn kích động nói.
“Đừng nói ra từ đó, ông không xứng với cái danh xưng này đâu. Sau này, ông càng không phải là cha của tôi, thế nên, không cần phải vấy bẩn chữ đó.”
“Được.” Giọng nói của Đỗ Quốc Khôn trầm xuống: “Cha biết, con hận cha, cha cũng có thể hiểu được.”
“Hôm nay gọi đến là muốn nói cho con biết, cha cá cược rồi thiếu nợ, người ta muốn chém cha, thế nên cha phải ra nước ngoài. Sau này, có thể chúng ta sẽ không bao giờ gặp mặt nữa.”
“Tôi đã nói với ông từ lâu rồi, đừng có đánh bạc, nhưng ông không nghe.” Nam Khuê tức giận nói.
“Không có cách nào, tật xấu suốt đời mà, sao có thể nói bỏ là bỏ được chứ? Khuê Khuê, nói thế nào đi nữa chúng ta cũng đã làm cha con với nhau hơn hai mươi năm rồi. Nhìn tình cảm cha con nhiều năm như thế, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cha quyết định nói cho con nghe một bí mật cuối cùng mà mình biết.”
“Bí mật gì?” Trong lòng Nam Khuê bỗng trở nên kích động.
Sao Đỗ Quốc Khôn có thể có bí mật gì chứ.
Nếu thực sự có thì chỉ có thể là hai chuyện mà thôi.
Một là: Có liên quan đến mẹ của cô.
Hai là: Có liên quan đến cha của cô.
Mà dù cho có liên quan đến ai đi chăng nữa thì cô đều vô cùng muốn biết.
“Là về cha ruột của con.”
Lúc những lời này phát ra từ trong điện thoại, Nam Khuê lập tức cảm thấy vô cùng kích động.
Quả nhiên, cô đoán đúng rồi.
Có liên quan đến cha của cô.
Vậy mà lại thật sự có liên quan đến cha của cô.
“Ông mau nói đi, bí mật gì?” Ngay lập tức, Nam Khuê vội hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.