Chương 95: Đúng lúc, anh và em ngủ cùng nhau
Hà Thẩm
19/08/2022
Nam Khuê khiếp sợ ngẩng đầu, cười vui vẻ nói: “Cho nên anh đồng ý sao?”
Cô thật sự rất rất bất ngờ, từ sau khi lên xe, Lục Kiến Thành luôn đen mặt, hoàn toàn không ngờ anh vậy mà lại đồng ý.
“Nếu như anh không đồng ý thì em có thể ngoan ngoãn về nhà sao?”
Lục Kiến Thành đẩy cửa xe ra, lấy hai cái ô đã chuẩn bị ở phía sau ra.
Anh mở một cái ô ra, sau đó đưa một chiếc khác cho Nam Khuê: “Đi đi, anh ở chỗ này chờ em.”
“Cảm ơn anh!” Giờ phút này Nam Khuê thật lòng cảm ơn anh.
Chu Tiễn Nam đã cứu cô rất nhiều lần, nếu như hôm nay không thể tạm biệt tử tế thì trong lòng cô sẽ rất áy náy.
Vì mưa gió lớn nên chiếc ô trong tay Nam Khuê bị thổi cho lệch trái lệch phải, cộng với áo khoác dài của Lục Kiến Thành nên cô đi từng bước rất chậm.
Thấy cô đi đến, Chu Tiễn Nam đứng dậy.
“Mưa lớn như vậy sao còn đến đây, cô về nhà nghỉ ngơi sớm đi!” Giọng nói của anh ấy vẫn là sự quan tâm như cũ.
Nam Khuê đưa chiếc ô trong tay cho anh ấy.
Sau đó lại nhìn chiếc xe đón anh ấy cách đó không xa: “Mặc dù có người mang ô cho anh, anh cũng không nhất định sẽ dùng nhưng đây là lòng biết ơn của tôi, dù có có ích với anh hay không thì tôi cũng đều muốn tặng anh.”
“Được, tôi nhận chiếc ô này, cảm ơn.”
Nam Khuê lại nhìn Chu Phượng Kiều đứng sát phía sau anh ấy, do dự một chút rồi nói: “Tôi có mấy lời muốn nói riêng với anh.”
Chu Tiễn Nam nhìn về phía Chu Phượng Kiều: “Em vào xe chờ anh.”
“Không nha, em muốn ở chỗ này chờ anh.” Chu Phượng Kiều vội kéo cánh tay Chu Tiễn Nam làm nũng.
Chu Tiễn Nam rút tay ra, đồng thời dắt Chu Phượng Kiều ra, cẩn thận nói: “Phượng Kiều, đừng tùy hứng, em đi trước đi, lát nữa anh sẽ qua.”
Chu Phượng Kiều bĩu môi, không quá đồng ý.
Nhưng cô ấy nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, lập tức tươi cười nói: “Anh, chị nói anh có biến, em vốn không tin, không ngờ lại là thật, anh, anh mau nói đi, có phải anh thích chị ấy không?”
“Đừng có gây chuyện nữa, về đi.”
“Em thấy anh thích chị ấy rồi, em chưa từng thấy anh dịu dàng, cẩn thận với người con gái nào như vậy đâu, những người lúc trước theo đuổi anh đều bị anh không chút nể nang từ chối.”
“Được rồi, về đi.”
Cuối cùng cũng đẩy được Chu Phượng Kiều vào trong xe, Chu Tiễn Nam lại một lần nữa đi về phía Nam Khuê.
“Để cô đợi lâu rồi.”
“Không sao, chỉ một chút mà thôi.”
Sau khi nói xong, hai người đột nhiên yên lặng.
Nam Khuê điều chỉnh trong lòng rồi mới lên tiếng: “Tiễn Nam, thật xin lỗi, vừa rồi Kiến Thành thiếu chút nữa đã làm anh bị thương, tôi muốn nói với anh một câu xin lỗi, thật sự thật sự xin lỗi.”
“Đúng rồi, còn chưa giới thiệu với anh nữa, anh ấy tên Lục Kiến Thành, là chồng tôi.”
Mặc dù đã biết nhưng nghe chính miệng cô nói ra lại là một chuyện khác.
Lúc Chu Tiễn Nam biết chuyện này, anh ấy vô cùng bình tĩnh.
Nhưng giờ phút này, nghe những lời này, trong lòng anh vẫn không nhịn được mà nhấp nhô lên xuống mạnh mẽ.
“Có thể hỏi hai người kết hôn bao lâu rồi không?”
“Hai năm.” Nam Khuê nói, sau đó giả vờ lơ đãng cười, nói: “Vợ chồng hai năm, vốn nên tình sâu ý đậm, vô cùng ân ái mới đúng, nhưng tôi và anh ấy giống như…”
Nam Khuê cố gắng giữ nụ cười trên khuôn mặt: “Có khả năng không giống với như những cuộc hôn nhân khác của mọi người. Tôi rất yêu anh ấy, nhưng lòng anh ấy đã thuộc về người khác, cho nên quan hệ của tôi và anh ấy mới có chút kỳ quái.”
“Vậy chuyện cô mang thai thì sao? Anh ta có biết không?” Chu Tiễn Nam hỏi.
Nam Khuê lắc đầu: “Anh ấy vẫn chưa bết, cho nên cũng hi vọng anh có thể giúp tôi giữ bí mật này.”
“Vì sao lại không nói cho anh ta biết, anh ta là cha đứa bé, lẽ ra nên có trách nhiệm trong chuyện này, bây giờ cơ thể cô đang rất yếu, tình trạng cũng không quá tốt.”
“Không cần thiết.” Nam Khuê nói: “Tôi không muốn lấy đứa bé ra để đánh cược, cưng chiều cũng được, thiên vị cũng được, là của chính bản thân tôi mà thôi, cướp đoạt có ý nghĩa gì chứ?”
“Tiễn Nam, cảm ơn anh, tôi không ngờ sẽ nói với anh nhiều như vậy.”
“Tôi đi trước.”
Bóng dáng của Nam Khuê nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
Mưa to tạo nên vô số đường cong rơi xuống dày đặc.
Bóng dáng của cô càng đi càng xa, càng đi càng trở nên mơ hồ.
Cuối cùng Chu Tiễn Nam không nhìn thấy gì nữa.
Xe của bọn họ nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
Về đến nhà, Nam Khuê lập tức đi tắm nước nóng.
Vì dính mưa nên cô sợ sẽ cảm mạo, cho nên ngâm nước nóng lâu hơn một chút, muốn xua tan hơi lạnh trên người.
Cuối cùng lúc ra khỏi phòng tắm, trên người cô vô cùng ấm áp, cả người cũng nhẹ nhõm hơn, cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Nhưng cô không ngờ vừa ra khỏi phòng tắm đã gặp Lục Kiến Thành.
Anh đẩy cửa đi vào, hình như cũng vừa tắm xong, trên người cũng mặc đồ ngủ, tóc đen vẫn còn nhỏ nước.
Một bộ đồ ngủ màu xám càng làm nổi bật ngũ quan tuấn tú của anh, dưới ánh đèn càng trở nên sắc nét hơn, nhất là hơi thở nam tính từ người anh tỏa ra càng rõ hơn.
Tim Nam Khuê căng chặt.
Lúc cô ngẩng đầu đúng lúc thấy ánh mắt nóng rực của Lục Kiến Thành nhìn cô.
Nam Khuê không chút suy nghĩ túm lấy đồ ngủ của mình, đồng thời vòng hai tay lên trước ngực.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yếu ớt, dưới ánh đèn vàng ấm áp, không ai nói gì.
Nam Khuê liếm môi, nâng chân đi qua người Lục Kiến Thành.
Lúc đi qua người Lục Kiến Thành, anh đột nhiên đưa tay giữ lấy cô.
Ánh mắt Lục Kiến Thành sâu thẳm, ánh mắt như lửa rơi lên người Nam Khuê.
Có trời mới biết dáng vẻ lúc này của cô đẹp đến mức nào, mê người đến mức nào.
Mái tóc dài của cô tùy tiện xõa ra, gió thổi qua nên có chút lộn xộn nhưng vẫn rất đẹp, vừa dịu dàng vừa gợi cảm.
Vì mới tắm nước nóng xong nên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của Nam Khuê lúc này giống như hoa sen mới nở.
Lúc đầu Lục Kiến Thành vẫn luôn cố gắng kiềm chế.
Nhưng lúc thấy hành động liếm môi của cô, dây cung kéo căng trong lòng anh đã đứt.
Giây phút đó trong đầu anh hiện lên tất cả hình ảnh hôn cô lần trước, môi cô vừa mềm vừa non, mũm mĩm hồng hồng, mê người như thạch vậy.
Xưa nay Lục Kiến Thành cảm thấy mình không phải là người túng dục, kết hôn hai năm, số lần bọn họ cùng phòng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Số lần anh hôn cô lại càng ít hơn.
Nhưng sau hai lần hôn cô hôm trước, anh cảm giác mình như bị nghiện vậy, anh trở nên mê muội, tham lam một cách điên cuồng.
Nam Khuê không kịp chuẩn bị, trời đất đột nhiên quay cuồng, cơ thể cô xoay tròn 360 độ.
Một giây sau eo nhỏ của Nam Khuê bị Lục Kiến Thành mạnh mẽ ôm vào ngực.
Ánh mắt của anh vẫn nóng bỏng như cũ.
“Tôi mệt, muốn đi ngủ, anh buông ra.” Nam Khuê hơi hé miệng, nhẹ nhàng nói.
Lục Kiến Thành trực tiếp ôm cô lên giường, ánh mắt sâu thẳm lại một lần nữa nhìn cô: “Đúng lúc anh cũng buồn ngủ, anh ngủ với em.”
“Nhưng tôi muốn ngủ một mình.” Nam Khuê nói.
Cô thật sự rất rất bất ngờ, từ sau khi lên xe, Lục Kiến Thành luôn đen mặt, hoàn toàn không ngờ anh vậy mà lại đồng ý.
“Nếu như anh không đồng ý thì em có thể ngoan ngoãn về nhà sao?”
Lục Kiến Thành đẩy cửa xe ra, lấy hai cái ô đã chuẩn bị ở phía sau ra.
Anh mở một cái ô ra, sau đó đưa một chiếc khác cho Nam Khuê: “Đi đi, anh ở chỗ này chờ em.”
“Cảm ơn anh!” Giờ phút này Nam Khuê thật lòng cảm ơn anh.
Chu Tiễn Nam đã cứu cô rất nhiều lần, nếu như hôm nay không thể tạm biệt tử tế thì trong lòng cô sẽ rất áy náy.
Vì mưa gió lớn nên chiếc ô trong tay Nam Khuê bị thổi cho lệch trái lệch phải, cộng với áo khoác dài của Lục Kiến Thành nên cô đi từng bước rất chậm.
Thấy cô đi đến, Chu Tiễn Nam đứng dậy.
“Mưa lớn như vậy sao còn đến đây, cô về nhà nghỉ ngơi sớm đi!” Giọng nói của anh ấy vẫn là sự quan tâm như cũ.
Nam Khuê đưa chiếc ô trong tay cho anh ấy.
Sau đó lại nhìn chiếc xe đón anh ấy cách đó không xa: “Mặc dù có người mang ô cho anh, anh cũng không nhất định sẽ dùng nhưng đây là lòng biết ơn của tôi, dù có có ích với anh hay không thì tôi cũng đều muốn tặng anh.”
“Được, tôi nhận chiếc ô này, cảm ơn.”
Nam Khuê lại nhìn Chu Phượng Kiều đứng sát phía sau anh ấy, do dự một chút rồi nói: “Tôi có mấy lời muốn nói riêng với anh.”
Chu Tiễn Nam nhìn về phía Chu Phượng Kiều: “Em vào xe chờ anh.”
“Không nha, em muốn ở chỗ này chờ anh.” Chu Phượng Kiều vội kéo cánh tay Chu Tiễn Nam làm nũng.
Chu Tiễn Nam rút tay ra, đồng thời dắt Chu Phượng Kiều ra, cẩn thận nói: “Phượng Kiều, đừng tùy hứng, em đi trước đi, lát nữa anh sẽ qua.”
Chu Phượng Kiều bĩu môi, không quá đồng ý.
Nhưng cô ấy nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó, lập tức tươi cười nói: “Anh, chị nói anh có biến, em vốn không tin, không ngờ lại là thật, anh, anh mau nói đi, có phải anh thích chị ấy không?”
“Đừng có gây chuyện nữa, về đi.”
“Em thấy anh thích chị ấy rồi, em chưa từng thấy anh dịu dàng, cẩn thận với người con gái nào như vậy đâu, những người lúc trước theo đuổi anh đều bị anh không chút nể nang từ chối.”
“Được rồi, về đi.”
Cuối cùng cũng đẩy được Chu Phượng Kiều vào trong xe, Chu Tiễn Nam lại một lần nữa đi về phía Nam Khuê.
“Để cô đợi lâu rồi.”
“Không sao, chỉ một chút mà thôi.”
Sau khi nói xong, hai người đột nhiên yên lặng.
Nam Khuê điều chỉnh trong lòng rồi mới lên tiếng: “Tiễn Nam, thật xin lỗi, vừa rồi Kiến Thành thiếu chút nữa đã làm anh bị thương, tôi muốn nói với anh một câu xin lỗi, thật sự thật sự xin lỗi.”
“Đúng rồi, còn chưa giới thiệu với anh nữa, anh ấy tên Lục Kiến Thành, là chồng tôi.”
Mặc dù đã biết nhưng nghe chính miệng cô nói ra lại là một chuyện khác.
Lúc Chu Tiễn Nam biết chuyện này, anh ấy vô cùng bình tĩnh.
Nhưng giờ phút này, nghe những lời này, trong lòng anh vẫn không nhịn được mà nhấp nhô lên xuống mạnh mẽ.
“Có thể hỏi hai người kết hôn bao lâu rồi không?”
“Hai năm.” Nam Khuê nói, sau đó giả vờ lơ đãng cười, nói: “Vợ chồng hai năm, vốn nên tình sâu ý đậm, vô cùng ân ái mới đúng, nhưng tôi và anh ấy giống như…”
Nam Khuê cố gắng giữ nụ cười trên khuôn mặt: “Có khả năng không giống với như những cuộc hôn nhân khác của mọi người. Tôi rất yêu anh ấy, nhưng lòng anh ấy đã thuộc về người khác, cho nên quan hệ của tôi và anh ấy mới có chút kỳ quái.”
“Vậy chuyện cô mang thai thì sao? Anh ta có biết không?” Chu Tiễn Nam hỏi.
Nam Khuê lắc đầu: “Anh ấy vẫn chưa bết, cho nên cũng hi vọng anh có thể giúp tôi giữ bí mật này.”
“Vì sao lại không nói cho anh ta biết, anh ta là cha đứa bé, lẽ ra nên có trách nhiệm trong chuyện này, bây giờ cơ thể cô đang rất yếu, tình trạng cũng không quá tốt.”
“Không cần thiết.” Nam Khuê nói: “Tôi không muốn lấy đứa bé ra để đánh cược, cưng chiều cũng được, thiên vị cũng được, là của chính bản thân tôi mà thôi, cướp đoạt có ý nghĩa gì chứ?”
“Tiễn Nam, cảm ơn anh, tôi không ngờ sẽ nói với anh nhiều như vậy.”
“Tôi đi trước.”
Bóng dáng của Nam Khuê nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
Mưa to tạo nên vô số đường cong rơi xuống dày đặc.
Bóng dáng của cô càng đi càng xa, càng đi càng trở nên mơ hồ.
Cuối cùng Chu Tiễn Nam không nhìn thấy gì nữa.
Xe của bọn họ nhanh chóng biến mất trong màn mưa.
Về đến nhà, Nam Khuê lập tức đi tắm nước nóng.
Vì dính mưa nên cô sợ sẽ cảm mạo, cho nên ngâm nước nóng lâu hơn một chút, muốn xua tan hơi lạnh trên người.
Cuối cùng lúc ra khỏi phòng tắm, trên người cô vô cùng ấm áp, cả người cũng nhẹ nhõm hơn, cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Nhưng cô không ngờ vừa ra khỏi phòng tắm đã gặp Lục Kiến Thành.
Anh đẩy cửa đi vào, hình như cũng vừa tắm xong, trên người cũng mặc đồ ngủ, tóc đen vẫn còn nhỏ nước.
Một bộ đồ ngủ màu xám càng làm nổi bật ngũ quan tuấn tú của anh, dưới ánh đèn càng trở nên sắc nét hơn, nhất là hơi thở nam tính từ người anh tỏa ra càng rõ hơn.
Tim Nam Khuê căng chặt.
Lúc cô ngẩng đầu đúng lúc thấy ánh mắt nóng rực của Lục Kiến Thành nhìn cô.
Nam Khuê không chút suy nghĩ túm lấy đồ ngủ của mình, đồng thời vòng hai tay lên trước ngực.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yếu ớt, dưới ánh đèn vàng ấm áp, không ai nói gì.
Nam Khuê liếm môi, nâng chân đi qua người Lục Kiến Thành.
Lúc đi qua người Lục Kiến Thành, anh đột nhiên đưa tay giữ lấy cô.
Ánh mắt Lục Kiến Thành sâu thẳm, ánh mắt như lửa rơi lên người Nam Khuê.
Có trời mới biết dáng vẻ lúc này của cô đẹp đến mức nào, mê người đến mức nào.
Mái tóc dài của cô tùy tiện xõa ra, gió thổi qua nên có chút lộn xộn nhưng vẫn rất đẹp, vừa dịu dàng vừa gợi cảm.
Vì mới tắm nước nóng xong nên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo của Nam Khuê lúc này giống như hoa sen mới nở.
Lúc đầu Lục Kiến Thành vẫn luôn cố gắng kiềm chế.
Nhưng lúc thấy hành động liếm môi của cô, dây cung kéo căng trong lòng anh đã đứt.
Giây phút đó trong đầu anh hiện lên tất cả hình ảnh hôn cô lần trước, môi cô vừa mềm vừa non, mũm mĩm hồng hồng, mê người như thạch vậy.
Xưa nay Lục Kiến Thành cảm thấy mình không phải là người túng dục, kết hôn hai năm, số lần bọn họ cùng phòng có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Số lần anh hôn cô lại càng ít hơn.
Nhưng sau hai lần hôn cô hôm trước, anh cảm giác mình như bị nghiện vậy, anh trở nên mê muội, tham lam một cách điên cuồng.
Nam Khuê không kịp chuẩn bị, trời đất đột nhiên quay cuồng, cơ thể cô xoay tròn 360 độ.
Một giây sau eo nhỏ của Nam Khuê bị Lục Kiến Thành mạnh mẽ ôm vào ngực.
Ánh mắt của anh vẫn nóng bỏng như cũ.
“Tôi mệt, muốn đi ngủ, anh buông ra.” Nam Khuê hơi hé miệng, nhẹ nhàng nói.
Lục Kiến Thành trực tiếp ôm cô lên giường, ánh mắt sâu thẳm lại một lần nữa nhìn cô: “Đúng lúc anh cũng buồn ngủ, anh ngủ với em.”
“Nhưng tôi muốn ngủ một mình.” Nam Khuê nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.