Chương 618: Hôn lễ hạnh phúc (1)
Hà Thẩm
20/10/2022
Không thể không nói, bầu trời xanh khi nhìn từ máy bay quả thật rất đẹp.
Mỗi một ánh mắt đều là sự hưởng thụ.
Nhất là khi tự mình cảm nhận được cảm giác khi đi xuyên thẳng qua tầng mây, cảm giác vô cùng hài lòng.
Giờ phút này, hai người không có phiền não, không có sầu lo, thậm chí còn có thể tạm thời bỏ qua con cái, trong mắt chỉ có lẫn nhau, chỉ có hạnh phúc và vui vẻ.
Nam Khuê tựa vào người Lục Kiến Thành, hai người cùng nhau đắp một tấm thảm.
Dưới tấm thảm là hai người thân mật ôm nhau.
Trong anh có em, trong em có anh.
Có người gõ cửa, hai ly rượu vang được mang lên.
Nam Khuê cầm ly lười biếng dựa sát vào ngực anh, thỉnh thoảng nhấp nhẹ một chút, cả người đều là sự hưởng thụ hơi say của rượu.
Lục Kiến Thành lại chậm chạp không uống.
”Bà xã, hương vị của rượu vang thế nào?” Anh hỏi.
Nam Khuê gật gật đầu: ”Rất tinh khiết và thơm, hương vị cũng rất tuyệt.”
Trong lúc cô đang chăm chú đánh giá, một giây sau, đầu đã bị Lục Kiến Thành nhẹ nhàng xoay lại, môi của anh cũng ép xuống.
”Vậy anh cũng muốn uổng thử.”
Dứt lời anh đã từ từ xâm nhập thưởng thức.
Hai đôi môi chạm vào nhau, không chỉ có hương vị của rượu vang mà còn có vị ngọt và hương vị của cô.
Lần này Nam Khuê không ngại ngùng, cô chủ động đưa tay vòng qua cổ anh, dựa vào gần anh hơn.
Không khí đều là hương vị hạnh phúc.
”Ông xã, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?”
”Tạm thời giữ bí mật.” Anh nói.
Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, khi Nam Khuê thấy bên dưới là một hải đảo bốn phía là nước biển xanh thẳm vây quanh thì đã hiểu rõ.
”Chúng ta đến hải đảo sao?”
”Thích không?”
”Thích.”
Vô cùng thích.
Khi còn nhỏ, cô và mẹ vẫn luôn sống ở thành phố, sau khi đến nhà họ Lục cũng ở khu vực thuộc đất liền.
Nhưng khoảng thời gian Kiến Thành bị mất trí nhớ, cô thật sự yêu mọi thứ trên đảo.
Mặt trời mọc, ánh nắng buổi chiều, gió biển…
Tất cả đều khiến cô lưu luyến.
”Ông xã, sao anh biết em thích?”
Lục Kiến Thành đặt tay cô lên tim mình: ”Vì anh dùng tim để quan sát, dùng trái tim để cảm nhận.”
Hai người ngây người trên hải đảo năm ngày, cũng trải qua năm ngày tận hưởng thế giới hai người của mình.
Không có sự mất tự nhiên, cũng không có người quấy rầy.
Bọn họ có thể làm những điều mình thích.
Buổi tối hai người nằm trên mặt đất ngắm sao.
Đột nhiên có một ngôi sao băng xẹt qua, sau đó lại thêm một ngôi sao khác.
Nam Khuê vô cùng hưng phấn, cô lập tức nắm chặt tay Lục Kiến Thành: ”Ông xã, có sao băng, chúng ta mau cầu nguyện đi.”
Dứt lời cô để tay trước ngực, thành kính cầu nguyện.
Lục Kiến Thành lại nghiêng đầu, vẻ mặt cưng chiều dịu dàng nhìn cô.
Nam Khuê nhắm mắt cầu nguyện lâu bao nhiêu thì Lục Kiến Thành dịu dàng nhìn cô bấy lâu.
Mấy phút sau, cô nhìn anh: ”Ông xã, anh ước gì vậy?”
”Anh không ước.”
Anh đứng dậy nắm lấy tay Nam Khuê, mười ngón đan chặt: ”Bây giờ anh đã có đủ hạnh phúc, nếu còn thêm những yêu cầu xa vời khác thì chỉ sợ ngay cả ông trời cũng sẽ ghen tị với anh mất.”
Buổi tối, khi Nam Khuê mới ra khỏi phòng tắm, Lục Kiến Thành cũng có chút không nhịn được.
Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, sau đó cúi người hôn mạnh xuống.
Dùng sức như hận không thể hòa tan cô vào người anh vậy.
Nam Khuê cũng nhanh chóng động tình, giọng cũng trở nên gợi cảm.
”Ông xã…”
”Bà xã…”
Giọng nói của hai người đều trở nên vô cùng quyến rũ.
Nhưng Lục Kiến Thành lại cố gắng ẩn nhẫn, anh đột nhiên dừng lại.
”Sao vậy?” Nam Khuê nghi ngờ nhìn về phía anh, cảm thấy có chút thất bại.
Lục Kiến Thành hôn lên trán cô, dịu dàng giải thích: ”Hôm nay hơi muộn, ngày mai chúng ta vẫn còn có kế hoạch khác, em cần đi ngủ sớm một chút.”
”Khuê Khuê, anh sợ mình không khống chế được mà để lại dấu vết trên người em.”
Nam Khuê có chút khó hiểu.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì hình như đúng là vậy, mấy hôm nay anh đều rất kiềm chế, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó.
Hơn nữa anh còn vô cùng chú ý, không để lại dấu gì ở trên người cô.
Mặc dù cô thắc mắc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, chân trời mới chỉ ló ra chút ánh sáng, mặt trời vẫn chưa mọc.
Lúc này Lục Kiến Thành nhẹ nhàng đẩy Nam Khuê: ”Khuê Khuê, dậy thôi, hôm nay chúng ta có kế hoạch cần đi sớm một chút.”
”Kế hoạch gì mà cần đi sớm vậy chứ? Ông xã, để em ngủ thêm một lúc nữa được không? Em buồn ngủ quá!” Nam Khuê năn nỉ.
Lục Kiến Thành trực tiếp ôm cô xuống dưới.
Trong phòng khách, tất cả mọi người đều đã vào vị trí.
”Tổng giám đốc Lục, ngài yên tâm, cứ giao thiếu phu nhân cho chúng tôi.” Mọi người vô cùng cung kính nói.
Nghe giọng nói vang dội của họ, Nam Khuê cũng giật mình, cô lập tức tỉnh táo hơn.
”Ông xã, long trọng như vậy sao? Còn cần trang điểm nữa sao?”
Lục Kiến Thành hơi gật đầu.
Hai tiếng sau, sau khi Nam Khuê trang điểm xong, lúc được thợ trang điểm đưa vào một căn phòng nhỏ hơn, cô lập tức sợ đến ngây người.
”Cái này…”
”Mấy người chắc chắn không nhầm chứ? Đây thật sự chuẩn bị cho tôi sao?”
Trước mặt cô là một bộ váy cưới trắng tinh đang được treo ngay ngắn, trên váy đính những viên kim cương nhỏ, dưới ánh đèn càng chói mắt hơn.
Áo cưới lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn, chỉ một ánh nhìn cũng khiến người ta đắm say, vô cùng xinh đẹp.
Nếu như không tận mắt thấy thì cô cũng không thể tin được.
”Thiếu phu nhân, ngài mau thay đi, tổng giám đốc Lục cũng sốt ruột lắm rồi.”
Mặc áo cưới vào, nhìn bản thân xinh đẹp cao quý ở trong gương, Nam Khuê có chút không thể tin được.
Chiếc váy cưới này quá đẹp, đáp ứng đủ tất cả mọi thứ của hôn lễ trong mơ mà cô hằng mong ước.
Lúc ra cửa, bên ngoài đã có một hàng máy bay trực thăng.
Màu của máy bay trực thăng là màu tím nhạt mà Nam Khuê thích, bên trên được trang trí hoa hồng mềm mại, vô cùng xinh đẹp.
”Thiếu phu nhân, mời ngài lên máy bay trực thăng.”
Mười phút sau, máy bay trực thăng dừng ở nơi tổ chức hôn lễ, từng chiếc từng chiếc một nối đuôi nhau hạ xuống, vô cùng khí thế.
Khắp nơi đều là hoa, nói là thế giới hoa cũng không quá, hương hoa làm lòng người mê đắm.
Dưới chân là thảm đỏ dài, đột nhiên bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc.
“Khuê Khuê…”
Giọng nói vô cùng quen thuộc nhưng khuôn mặt lại vô cùng xa lạ.
”Là cha đây.” Cố Ngôn Bân nói.
Nam Khuê đã nhận ra giọng ông ấy, cô vô cùng kinh ngạc: ”Cha, sao cha lại tthành người khác rồi?”
”Hôm nay là lễ cưới của con gái cha, đương nhiên cha không thể bỏ qua được, cha nhất định phải đích thân mang con gái mình bước trên thảm đó, tự tay trao con cho thằng nhóc kia.”
”Kiến Thành lo cho sự an toàn của cha nên đã người ta trang điểm dịch dung cho cha, hiệu quả thế nào?”
Nam Khuê gật mạnh đầu: ”Vô cùng tốt, cha, mặc dù cha có thế nào thì trong lòng con, cha vĩnh viễn là cha con.”
Nhưng có chút uất ức cho ông ấy, trong lòng Nam Khuê có chút chua xót.
”Cha không cảm thấy khó chịu chút nào, cha cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ.”
”Mẹ…” Lúc này Tư Mặc và Niệm Khanh chạy như bay đến.
Hai bạn nhỏ mặc âu phục màu đen, dáng vẻ lạnh lùng nho nhã như một quý ông nhỏ, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Bên cạnh hai đứa nhỏ có hai bé gái mặc váy công chúa, ánh mắt trong veo như nước, cũng rất đáng yêu.
“Mẹ, mẹ thật đẹp, giống như tiên nữ vậy!” Hai bạn nhỏ không keo kiệt mà khen ngợi.
”Cảm ơn bảo bối!”
Lúc này tiếng nhạc vang lên.
Nam Khuê khoác tay Cố Ngôn Bân, từ từ đi vào hội trường hôn lễ.
Mỗi một ánh mắt đều là sự hưởng thụ.
Nhất là khi tự mình cảm nhận được cảm giác khi đi xuyên thẳng qua tầng mây, cảm giác vô cùng hài lòng.
Giờ phút này, hai người không có phiền não, không có sầu lo, thậm chí còn có thể tạm thời bỏ qua con cái, trong mắt chỉ có lẫn nhau, chỉ có hạnh phúc và vui vẻ.
Nam Khuê tựa vào người Lục Kiến Thành, hai người cùng nhau đắp một tấm thảm.
Dưới tấm thảm là hai người thân mật ôm nhau.
Trong anh có em, trong em có anh.
Có người gõ cửa, hai ly rượu vang được mang lên.
Nam Khuê cầm ly lười biếng dựa sát vào ngực anh, thỉnh thoảng nhấp nhẹ một chút, cả người đều là sự hưởng thụ hơi say của rượu.
Lục Kiến Thành lại chậm chạp không uống.
”Bà xã, hương vị của rượu vang thế nào?” Anh hỏi.
Nam Khuê gật gật đầu: ”Rất tinh khiết và thơm, hương vị cũng rất tuyệt.”
Trong lúc cô đang chăm chú đánh giá, một giây sau, đầu đã bị Lục Kiến Thành nhẹ nhàng xoay lại, môi của anh cũng ép xuống.
”Vậy anh cũng muốn uổng thử.”
Dứt lời anh đã từ từ xâm nhập thưởng thức.
Hai đôi môi chạm vào nhau, không chỉ có hương vị của rượu vang mà còn có vị ngọt và hương vị của cô.
Lần này Nam Khuê không ngại ngùng, cô chủ động đưa tay vòng qua cổ anh, dựa vào gần anh hơn.
Không khí đều là hương vị hạnh phúc.
”Ông xã, bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?”
”Tạm thời giữ bí mật.” Anh nói.
Lúc máy bay chuẩn bị hạ cánh, khi Nam Khuê thấy bên dưới là một hải đảo bốn phía là nước biển xanh thẳm vây quanh thì đã hiểu rõ.
”Chúng ta đến hải đảo sao?”
”Thích không?”
”Thích.”
Vô cùng thích.
Khi còn nhỏ, cô và mẹ vẫn luôn sống ở thành phố, sau khi đến nhà họ Lục cũng ở khu vực thuộc đất liền.
Nhưng khoảng thời gian Kiến Thành bị mất trí nhớ, cô thật sự yêu mọi thứ trên đảo.
Mặt trời mọc, ánh nắng buổi chiều, gió biển…
Tất cả đều khiến cô lưu luyến.
”Ông xã, sao anh biết em thích?”
Lục Kiến Thành đặt tay cô lên tim mình: ”Vì anh dùng tim để quan sát, dùng trái tim để cảm nhận.”
Hai người ngây người trên hải đảo năm ngày, cũng trải qua năm ngày tận hưởng thế giới hai người của mình.
Không có sự mất tự nhiên, cũng không có người quấy rầy.
Bọn họ có thể làm những điều mình thích.
Buổi tối hai người nằm trên mặt đất ngắm sao.
Đột nhiên có một ngôi sao băng xẹt qua, sau đó lại thêm một ngôi sao khác.
Nam Khuê vô cùng hưng phấn, cô lập tức nắm chặt tay Lục Kiến Thành: ”Ông xã, có sao băng, chúng ta mau cầu nguyện đi.”
Dứt lời cô để tay trước ngực, thành kính cầu nguyện.
Lục Kiến Thành lại nghiêng đầu, vẻ mặt cưng chiều dịu dàng nhìn cô.
Nam Khuê nhắm mắt cầu nguyện lâu bao nhiêu thì Lục Kiến Thành dịu dàng nhìn cô bấy lâu.
Mấy phút sau, cô nhìn anh: ”Ông xã, anh ước gì vậy?”
”Anh không ước.”
Anh đứng dậy nắm lấy tay Nam Khuê, mười ngón đan chặt: ”Bây giờ anh đã có đủ hạnh phúc, nếu còn thêm những yêu cầu xa vời khác thì chỉ sợ ngay cả ông trời cũng sẽ ghen tị với anh mất.”
Buổi tối, khi Nam Khuê mới ra khỏi phòng tắm, Lục Kiến Thành cũng có chút không nhịn được.
Anh ôm cô ngồi lên đùi mình, sau đó cúi người hôn mạnh xuống.
Dùng sức như hận không thể hòa tan cô vào người anh vậy.
Nam Khuê cũng nhanh chóng động tình, giọng cũng trở nên gợi cảm.
”Ông xã…”
”Bà xã…”
Giọng nói của hai người đều trở nên vô cùng quyến rũ.
Nhưng Lục Kiến Thành lại cố gắng ẩn nhẫn, anh đột nhiên dừng lại.
”Sao vậy?” Nam Khuê nghi ngờ nhìn về phía anh, cảm thấy có chút thất bại.
Lục Kiến Thành hôn lên trán cô, dịu dàng giải thích: ”Hôm nay hơi muộn, ngày mai chúng ta vẫn còn có kế hoạch khác, em cần đi ngủ sớm một chút.”
”Khuê Khuê, anh sợ mình không khống chế được mà để lại dấu vết trên người em.”
Nam Khuê có chút khó hiểu.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì hình như đúng là vậy, mấy hôm nay anh đều rất kiềm chế, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn gì đó.
Hơn nữa anh còn vô cùng chú ý, không để lại dấu gì ở trên người cô.
Mặc dù cô thắc mắc nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, chân trời mới chỉ ló ra chút ánh sáng, mặt trời vẫn chưa mọc.
Lúc này Lục Kiến Thành nhẹ nhàng đẩy Nam Khuê: ”Khuê Khuê, dậy thôi, hôm nay chúng ta có kế hoạch cần đi sớm một chút.”
”Kế hoạch gì mà cần đi sớm vậy chứ? Ông xã, để em ngủ thêm một lúc nữa được không? Em buồn ngủ quá!” Nam Khuê năn nỉ.
Lục Kiến Thành trực tiếp ôm cô xuống dưới.
Trong phòng khách, tất cả mọi người đều đã vào vị trí.
”Tổng giám đốc Lục, ngài yên tâm, cứ giao thiếu phu nhân cho chúng tôi.” Mọi người vô cùng cung kính nói.
Nghe giọng nói vang dội của họ, Nam Khuê cũng giật mình, cô lập tức tỉnh táo hơn.
”Ông xã, long trọng như vậy sao? Còn cần trang điểm nữa sao?”
Lục Kiến Thành hơi gật đầu.
Hai tiếng sau, sau khi Nam Khuê trang điểm xong, lúc được thợ trang điểm đưa vào một căn phòng nhỏ hơn, cô lập tức sợ đến ngây người.
”Cái này…”
”Mấy người chắc chắn không nhầm chứ? Đây thật sự chuẩn bị cho tôi sao?”
Trước mặt cô là một bộ váy cưới trắng tinh đang được treo ngay ngắn, trên váy đính những viên kim cương nhỏ, dưới ánh đèn càng chói mắt hơn.
Áo cưới lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn, chỉ một ánh nhìn cũng khiến người ta đắm say, vô cùng xinh đẹp.
Nếu như không tận mắt thấy thì cô cũng không thể tin được.
”Thiếu phu nhân, ngài mau thay đi, tổng giám đốc Lục cũng sốt ruột lắm rồi.”
Mặc áo cưới vào, nhìn bản thân xinh đẹp cao quý ở trong gương, Nam Khuê có chút không thể tin được.
Chiếc váy cưới này quá đẹp, đáp ứng đủ tất cả mọi thứ của hôn lễ trong mơ mà cô hằng mong ước.
Lúc ra cửa, bên ngoài đã có một hàng máy bay trực thăng.
Màu của máy bay trực thăng là màu tím nhạt mà Nam Khuê thích, bên trên được trang trí hoa hồng mềm mại, vô cùng xinh đẹp.
”Thiếu phu nhân, mời ngài lên máy bay trực thăng.”
Mười phút sau, máy bay trực thăng dừng ở nơi tổ chức hôn lễ, từng chiếc từng chiếc một nối đuôi nhau hạ xuống, vô cùng khí thế.
Khắp nơi đều là hoa, nói là thế giới hoa cũng không quá, hương hoa làm lòng người mê đắm.
Dưới chân là thảm đỏ dài, đột nhiên bên tai cô vang lên giọng nói quen thuộc.
“Khuê Khuê…”
Giọng nói vô cùng quen thuộc nhưng khuôn mặt lại vô cùng xa lạ.
”Là cha đây.” Cố Ngôn Bân nói.
Nam Khuê đã nhận ra giọng ông ấy, cô vô cùng kinh ngạc: ”Cha, sao cha lại tthành người khác rồi?”
”Hôm nay là lễ cưới của con gái cha, đương nhiên cha không thể bỏ qua được, cha nhất định phải đích thân mang con gái mình bước trên thảm đó, tự tay trao con cho thằng nhóc kia.”
”Kiến Thành lo cho sự an toàn của cha nên đã người ta trang điểm dịch dung cho cha, hiệu quả thế nào?”
Nam Khuê gật mạnh đầu: ”Vô cùng tốt, cha, mặc dù cha có thế nào thì trong lòng con, cha vĩnh viễn là cha con.”
Nhưng có chút uất ức cho ông ấy, trong lòng Nam Khuê có chút chua xót.
”Cha không cảm thấy khó chịu chút nào, cha cảm thấy rất hạnh phúc và vui vẻ.”
”Mẹ…” Lúc này Tư Mặc và Niệm Khanh chạy như bay đến.
Hai bạn nhỏ mặc âu phục màu đen, dáng vẻ lạnh lùng nho nhã như một quý ông nhỏ, nhìn vô cùng xinh đẹp.
Bên cạnh hai đứa nhỏ có hai bé gái mặc váy công chúa, ánh mắt trong veo như nước, cũng rất đáng yêu.
“Mẹ, mẹ thật đẹp, giống như tiên nữ vậy!” Hai bạn nhỏ không keo kiệt mà khen ngợi.
”Cảm ơn bảo bối!”
Lúc này tiếng nhạc vang lên.
Nam Khuê khoác tay Cố Ngôn Bân, từ từ đi vào hội trường hôn lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.