Chương 541: Không dám thừa nhận động lòng
Hà Thẩm
20/10/2022
Nam Khuê chỉ ra cửa, bình tĩnh nói: “Anh đi đi!”
Dứt lời, cô quay người đi vào phòng ngủ.
Cố Mạc Hàn nhìn bóng lưng cô, không biết vì sao vào khoảnh khắc đó, anh luôn cảm thấy cô giống như một làn khói nhẹ, như thể sẽ bay đi bất cứ lúc nào.
Cô rất giữ lời, ba ngày là ba ngày.
Hoàn toàn không có ý định giữ anh ở lại nữa.
Đây là điều mà anh luôn vô cùng khao khát.
Nhưng thật sự đến giây phút này, anh phát hiện trong lòng mình lại có một chút không nỡ.
“Cố Mạc Hàn, xem ra mày thật sự bệnh không nhẹ, đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.”
Đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, anh nhẹ nhàng nói: “Được, vậy cô hãy chăm sóc mình thật tốt, dù sao cũng là phụ nữ mang thai, phải chú ý cơ thể nhiều hơn.”
“Tôi đi đây.”
Dứt lời, anh quay người đi từng bước ra cửa.
Chỉ là bước chân kia, anh bước vô cùng nặng nề, cũng vô cùng tốn sức.
Đường ra cửa, thật ra rất gần, với tốc độ trước đây của anh, anh đã có thể rời đi trong vòng chưa đến một phút. .
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Nhưng mà lần này, anh lại đi rất chậm.
Quan trọng hơn là, anh phát hiện trong lòng mình có mong đợi.
Mong đợi cô có thể gọi anh lại, mong đợi cô có thể quay lại bước về phía anh.
Nhưng, tất cả đều không có.
Mãi cho đến khi đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cánh cửa phòng lại từ bên ngoài, Cố Mạc Hàn mới như tỉnh cơn mê.
Giao ước ba ngày của họ, đã kết thúc.
Nghe tiếng đóng cửa, Nam Khuê mới chậm rãi quay người lại.
Nhìn cánh cửa ấy, cô đã thất thần rất lâu.
Cô biết, anh đã đi rồi.
Anh sẽ đi dứt khoát, thẳng thừng, cũng sẽ không để lại một chút dấu vết nào ở nơi này nữa.
Một cơn gió thổi qua, hất tung mái tóc dài của cô trông hơi rối.
Lúc Nam Khuê đưa tay vuốt tóc, đột nhiên vài giọt nước mắt rơi xuống.
Mỗi giọt đều trong suốt vô cùng.
Cô nhẹ nhàng lau đi, như thể mình chưa từng khóc.
“Kiến Thành, em đã từng thử, thậm chí dùng một cách không quang minh chính đại để buộc anh ở bên cạnh em, nhưng rất đáng tiếc, anh vẫn không nhớ ra em.”
“Nếu anh không tin vào thân phận của mình, không tin vào lý do của em, vậy thì miễn cưỡng giữ anh lại bên cạnh có ý nghĩa gì đâu?”
“Xin anh hãy tha thứ, em cũng là người kiêu ngạo, em có lòng tự trọng của mình, nếu không phải anh nhớ đến em, không phải anh yêu em tha thiết thì em cũng khinh thường một cái xác không hồn như anh.”
“Tạm biệt, hãy để cho chúng ta tạm biệt trong thời gian ngắn nhé!”
Hai giờ chiều, Cố Mạc Hàn bước ra khỏi sân.
Trần Tranh đứng gác ở cổng.
Nhìn thấy anh, anh ta kính cẩn nói: “Thiếu phu nhân đã dặn dò rằng, đúng hai giờ anh có thể rời đi.”
“Cho nên bây giờ, anh đã được tự do.”
Lời nói, là điều mà Cố Mạc Hàn mong ngóng đã lâu.
Nhìn khoảng sân vắng vẻ, anh mấp máy môi nói: “Trước khi đi, tôi muốn nói lời tạm biệt với cô ấy được không?”
Trần Tranh lắc đầu: “Thiếu phu nhân cũng đã dặn, bây giờ cô ấy đang ngủ, sớm muộn gì anh cũng sẽ đi, nên không cần phải chào tạm biệt.”
“Hơn nữa, trong nhà anh còn có người đang đợi anh trở về.”
“Đi đi, anh đi đi, đừng nghĩ đến thiếu phu nhân, cô ấy sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Câu nói cuối cùng của Trần Tranh xem như đang đuổi người.
“Được, giúp tôi chuyển lời cho cô ấy, hãy chăm sóc bản thân thật tốt và chúc cô ấy mọi điều an yên.”
Nói xong, bóng dáng của Cố Mạc Hàn rời đi.
Hai phút sau, Trần Tranh gõ cửa phòng.
“Vào đi!”
Trần Tranh cung kính báo cáo: “Thiếu phu nhân, anh ấy đã rời đi, trước khi đi còn nhờ tôi chuyển lời cho cô, bảo cô hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt, mọi điều an yên.”
“Được, tôi biết rồi.”
Không sai, Nam Khuê căn bản không ngủ.
Làm sao cô ấy có thể ngủ được?
Bây giờ cũng tốt, anh ấy đi rồi, đã rời đi hoàn toàn, trong lòng cô không còn mong đợi đó nữa, ngược lại có thể nghỉ trưa.
Lúc Cố Mạc Hàn đến nhà họ Chu, Chu Hiểu Tinh đang xem tivi trong phòng khách.
Nhìn thấy anh, cô ta vui vẻ lao thẳng tới.
“Mạc Hàn, tốt quá, anh về rồi! Sao anh không nói trước với em để em đi đón anh!”
“Không sao, anh là đàn ông mà.”
“Đúng rồi…” Chu Hiểu Tinh lật trong túi xách, đột nhiên lấy ra một tờ giấy ở bên trong ra đưa cho Cố Mạc Hàn: “Hôm qua em đi kiểm tra rồi, anh mau xem đi, đây là con của chúng ta.”
“Mặc dù vẫn còn rất rất nhỏ, cũng không nhìn rõ được cái gì, nhưng em vẫn cảm thấy rất giống anh, rất đáng yêu!”
Cố Mạc Hàn nhìn ảnh siêu âm B ở trên, nhưng kỳ lạ là trong lòng anh lại bình tĩnh lạ thường.
Không hề có một chút vui sướng nào khi được làm cha.
Chu Hiểu Tinh cũng phát hiện, cô ta bĩu môi, có chút không vui: “Mạc Hàn, đây là con của chúng ta, sao trông anh dường như không có chút mong đợi vậy.”
“Không có, chỉ là đi công tác có hơi mệt, anh muốn nghỉ ngơi trước một chút.”
“Vậy được, anh đi ngủ trước đi.”
Cố Mạc Hàn lại đột ngột hỏi một câu: “Hiểu Tinh, trước đây em nói anh đã mất đi một vài ký ức, vậy đứa con này, là chúng ta từng có quan hệ vợ chồng khi nào, sau đó em mang thai.”
Đột nhiên bị ảnh hỏi thẳng thừng như vậy, Chu Hiểu Tinh rất sững sờ.
Trên mặt đỏ bừng, có vẻ có hơi xấu hổ.
Nhưng ngay sau đó, trái tim cô ta bắt đầu đập thình thịch, con người cũng trở nên bối rối.
“Mạc Hàn, sao đột nhiên anh lại hỏi đến chuyện này?”
“Chỉ là có chút tò mò.”
“Em… Bình thường chúng ta đều là hai người rất kiềm chế, mặc dù yêu nhau nhưng cũng chưa bao giờ ngủ chung giường, lần đó là sau khi đính hôn, cả hai rất vui mừng lại uống ít rượu, khoảnh khắc ấy đã đến cho nên tất cả đều xảy ra một cách hợp lẽ.”
“Ngày đó em uống cũng hơi nhiều, cho nên em không nhớ chi tiết cụ thể.”
“Nhưng em biết, cảm giác anh cho em rất tuyệt vời.”
“Và…” Chu Hiểu Tinh thẹn thùng nhìn anh, mặt đỏ bừng đầy ngại ngùng: “Đó là lần đầu tiên của chúng ta, cũng là lần đầu tiên của em.”
Nói xong những điều này, cô ta cúi đầu xuống.
Cả người đã xấu hổ đến mức muốn chui vào trong khe hỡ.
Cố Mạc Hàn cố gắng muốn nhớ lại.
Nhưng cho dù có suy nghĩ thế nào đi nữa, thì trong đầu anh vẫn trống rỗng.
Dùng sức thêm một chút nữa, thì đầu bắt đầu đau.
Nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt, trên mặt đầy đau khổ, Chu Hiểu Tinh lập tức đỡ anh.
Đồng thời lo lắng hỏi: “Mạc Hàn, anh sao thế? Sao sắc mặt anh lại kém như vậy?”
“Mạc Hàn, anh đừng dọa em mà, có phải anh khó chịu ở đâu không.”
Cố Mạc Hàn cố gắng giữ một chút tỉnh táo trả lời: “Đột nhiên đầu anh rất đau, em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi một chút.”
“Được, em đỡ anh về phòng ngay.”
Sau khi dựa vào giường, uống một ly nước ấm, Cố Mạc Hàn cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Chu Hiểu Tinh lại lo lắng sờ đầu anh mấy lần.
Cuối cùng mới yên tâm nói: “Không sốt, có thể là mấy hôm nay anh quá mệt, vậy em không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Chu Hiểu Tinh chuẩn bị đi ra khỏi cửa.
“Hiểu Tinh…”
Cố Mạc Hàn đột nhiên gọi cô ta dịu dàng vô cùng, đồng thời đưa tay ra nắm tay Chu Hiểu Tinh.
Cánh tay dùng sức, anh đã kéo cô ta lên giường của mình.
Dùng sức thêm một chút, hai người trán kề trán, thở đều.
Ở khoảng cách gần như vậy, Cố Mạc Hàn nhắm mắt lại, thăm dò tiếp cận cô ta bằng đôi môi của mình.
Dứt lời, cô quay người đi vào phòng ngủ.
Cố Mạc Hàn nhìn bóng lưng cô, không biết vì sao vào khoảnh khắc đó, anh luôn cảm thấy cô giống như một làn khói nhẹ, như thể sẽ bay đi bất cứ lúc nào.
Cô rất giữ lời, ba ngày là ba ngày.
Hoàn toàn không có ý định giữ anh ở lại nữa.
Đây là điều mà anh luôn vô cùng khao khát.
Nhưng thật sự đến giây phút này, anh phát hiện trong lòng mình lại có một chút không nỡ.
“Cố Mạc Hàn, xem ra mày thật sự bệnh không nhẹ, đã bắt đầu suy nghĩ lung tung rồi.”
Đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, anh nhẹ nhàng nói: “Được, vậy cô hãy chăm sóc mình thật tốt, dù sao cũng là phụ nữ mang thai, phải chú ý cơ thể nhiều hơn.”
“Tôi đi đây.”
Dứt lời, anh quay người đi từng bước ra cửa.
Chỉ là bước chân kia, anh bước vô cùng nặng nề, cũng vô cùng tốn sức.
Đường ra cửa, thật ra rất gần, với tốc độ trước đây của anh, anh đã có thể rời đi trong vòng chưa đến một phút. .
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Nhưng mà lần này, anh lại đi rất chậm.
Quan trọng hơn là, anh phát hiện trong lòng mình có mong đợi.
Mong đợi cô có thể gọi anh lại, mong đợi cô có thể quay lại bước về phía anh.
Nhưng, tất cả đều không có.
Mãi cho đến khi đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cánh cửa phòng lại từ bên ngoài, Cố Mạc Hàn mới như tỉnh cơn mê.
Giao ước ba ngày của họ, đã kết thúc.
Nghe tiếng đóng cửa, Nam Khuê mới chậm rãi quay người lại.
Nhìn cánh cửa ấy, cô đã thất thần rất lâu.
Cô biết, anh đã đi rồi.
Anh sẽ đi dứt khoát, thẳng thừng, cũng sẽ không để lại một chút dấu vết nào ở nơi này nữa.
Một cơn gió thổi qua, hất tung mái tóc dài của cô trông hơi rối.
Lúc Nam Khuê đưa tay vuốt tóc, đột nhiên vài giọt nước mắt rơi xuống.
Mỗi giọt đều trong suốt vô cùng.
Cô nhẹ nhàng lau đi, như thể mình chưa từng khóc.
“Kiến Thành, em đã từng thử, thậm chí dùng một cách không quang minh chính đại để buộc anh ở bên cạnh em, nhưng rất đáng tiếc, anh vẫn không nhớ ra em.”
“Nếu anh không tin vào thân phận của mình, không tin vào lý do của em, vậy thì miễn cưỡng giữ anh lại bên cạnh có ý nghĩa gì đâu?”
“Xin anh hãy tha thứ, em cũng là người kiêu ngạo, em có lòng tự trọng của mình, nếu không phải anh nhớ đến em, không phải anh yêu em tha thiết thì em cũng khinh thường một cái xác không hồn như anh.”
“Tạm biệt, hãy để cho chúng ta tạm biệt trong thời gian ngắn nhé!”
Hai giờ chiều, Cố Mạc Hàn bước ra khỏi sân.
Trần Tranh đứng gác ở cổng.
Nhìn thấy anh, anh ta kính cẩn nói: “Thiếu phu nhân đã dặn dò rằng, đúng hai giờ anh có thể rời đi.”
“Cho nên bây giờ, anh đã được tự do.”
Lời nói, là điều mà Cố Mạc Hàn mong ngóng đã lâu.
Nhìn khoảng sân vắng vẻ, anh mấp máy môi nói: “Trước khi đi, tôi muốn nói lời tạm biệt với cô ấy được không?”
Trần Tranh lắc đầu: “Thiếu phu nhân cũng đã dặn, bây giờ cô ấy đang ngủ, sớm muộn gì anh cũng sẽ đi, nên không cần phải chào tạm biệt.”
“Hơn nữa, trong nhà anh còn có người đang đợi anh trở về.”
“Đi đi, anh đi đi, đừng nghĩ đến thiếu phu nhân, cô ấy sẽ nghỉ ngơi thật tốt.”
Câu nói cuối cùng của Trần Tranh xem như đang đuổi người.
“Được, giúp tôi chuyển lời cho cô ấy, hãy chăm sóc bản thân thật tốt và chúc cô ấy mọi điều an yên.”
Nói xong, bóng dáng của Cố Mạc Hàn rời đi.
Hai phút sau, Trần Tranh gõ cửa phòng.
“Vào đi!”
Trần Tranh cung kính báo cáo: “Thiếu phu nhân, anh ấy đã rời đi, trước khi đi còn nhờ tôi chuyển lời cho cô, bảo cô hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt, mọi điều an yên.”
“Được, tôi biết rồi.”
Không sai, Nam Khuê căn bản không ngủ.
Làm sao cô ấy có thể ngủ được?
Bây giờ cũng tốt, anh ấy đi rồi, đã rời đi hoàn toàn, trong lòng cô không còn mong đợi đó nữa, ngược lại có thể nghỉ trưa.
Lúc Cố Mạc Hàn đến nhà họ Chu, Chu Hiểu Tinh đang xem tivi trong phòng khách.
Nhìn thấy anh, cô ta vui vẻ lao thẳng tới.
“Mạc Hàn, tốt quá, anh về rồi! Sao anh không nói trước với em để em đi đón anh!”
“Không sao, anh là đàn ông mà.”
“Đúng rồi…” Chu Hiểu Tinh lật trong túi xách, đột nhiên lấy ra một tờ giấy ở bên trong ra đưa cho Cố Mạc Hàn: “Hôm qua em đi kiểm tra rồi, anh mau xem đi, đây là con của chúng ta.”
“Mặc dù vẫn còn rất rất nhỏ, cũng không nhìn rõ được cái gì, nhưng em vẫn cảm thấy rất giống anh, rất đáng yêu!”
Cố Mạc Hàn nhìn ảnh siêu âm B ở trên, nhưng kỳ lạ là trong lòng anh lại bình tĩnh lạ thường.
Không hề có một chút vui sướng nào khi được làm cha.
Chu Hiểu Tinh cũng phát hiện, cô ta bĩu môi, có chút không vui: “Mạc Hàn, đây là con của chúng ta, sao trông anh dường như không có chút mong đợi vậy.”
“Không có, chỉ là đi công tác có hơi mệt, anh muốn nghỉ ngơi trước một chút.”
“Vậy được, anh đi ngủ trước đi.”
Cố Mạc Hàn lại đột ngột hỏi một câu: “Hiểu Tinh, trước đây em nói anh đã mất đi một vài ký ức, vậy đứa con này, là chúng ta từng có quan hệ vợ chồng khi nào, sau đó em mang thai.”
Đột nhiên bị ảnh hỏi thẳng thừng như vậy, Chu Hiểu Tinh rất sững sờ.
Trên mặt đỏ bừng, có vẻ có hơi xấu hổ.
Nhưng ngay sau đó, trái tim cô ta bắt đầu đập thình thịch, con người cũng trở nên bối rối.
“Mạc Hàn, sao đột nhiên anh lại hỏi đến chuyện này?”
“Chỉ là có chút tò mò.”
“Em… Bình thường chúng ta đều là hai người rất kiềm chế, mặc dù yêu nhau nhưng cũng chưa bao giờ ngủ chung giường, lần đó là sau khi đính hôn, cả hai rất vui mừng lại uống ít rượu, khoảnh khắc ấy đã đến cho nên tất cả đều xảy ra một cách hợp lẽ.”
“Ngày đó em uống cũng hơi nhiều, cho nên em không nhớ chi tiết cụ thể.”
“Nhưng em biết, cảm giác anh cho em rất tuyệt vời.”
“Và…” Chu Hiểu Tinh thẹn thùng nhìn anh, mặt đỏ bừng đầy ngại ngùng: “Đó là lần đầu tiên của chúng ta, cũng là lần đầu tiên của em.”
Nói xong những điều này, cô ta cúi đầu xuống.
Cả người đã xấu hổ đến mức muốn chui vào trong khe hỡ.
Cố Mạc Hàn cố gắng muốn nhớ lại.
Nhưng cho dù có suy nghĩ thế nào đi nữa, thì trong đầu anh vẫn trống rỗng.
Dùng sức thêm một chút nữa, thì đầu bắt đầu đau.
Nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt, trên mặt đầy đau khổ, Chu Hiểu Tinh lập tức đỡ anh.
Đồng thời lo lắng hỏi: “Mạc Hàn, anh sao thế? Sao sắc mặt anh lại kém như vậy?”
“Mạc Hàn, anh đừng dọa em mà, có phải anh khó chịu ở đâu không.”
Cố Mạc Hàn cố gắng giữ một chút tỉnh táo trả lời: “Đột nhiên đầu anh rất đau, em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi một chút.”
“Được, em đỡ anh về phòng ngay.”
Sau khi dựa vào giường, uống một ly nước ấm, Cố Mạc Hàn cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Chu Hiểu Tinh lại lo lắng sờ đầu anh mấy lần.
Cuối cùng mới yên tâm nói: “Không sốt, có thể là mấy hôm nay anh quá mệt, vậy em không quấy rầy anh nữa, anh nghỉ ngơi cho thật tốt.”
Chu Hiểu Tinh chuẩn bị đi ra khỏi cửa.
“Hiểu Tinh…”
Cố Mạc Hàn đột nhiên gọi cô ta dịu dàng vô cùng, đồng thời đưa tay ra nắm tay Chu Hiểu Tinh.
Cánh tay dùng sức, anh đã kéo cô ta lên giường của mình.
Dùng sức thêm một chút, hai người trán kề trán, thở đều.
Ở khoảng cách gần như vậy, Cố Mạc Hàn nhắm mắt lại, thăm dò tiếp cận cô ta bằng đôi môi của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.