Chương 122: Khuê Khuê, anh không muốn ly hôn
Hà Thẩm
31/08/2022
Nam Khuê bình tĩnh nhìn anh, cười lạnh nói: “Nhưng Lục Kiến Thành, tôi đã hạ quyết tâm muốn ly hôn với anh.”
“Không có sự đồng ý và chữ ký của anh thì em không thể ly hôn được.” Lục Kiến Thành nhìn cô chằm chằm.
“Vậy tôi sẽ chờ cho đến lúc anh đồng ý mới thôi.”
“Nam Khuê, anh nói lại một lần nữa, anh sẽ không ly hôn.”
Nam Khuê cười cười: “Lục Kiến Thành, đừng nói một cách chắc chắn như vậy, trên thế giới này làm gì có chuyện hoàn toàn chắc chắn đâu? Cái gì cũng sẽ thay đổi, bao gồm cả suy nghĩ của con người, chờ anh suy nghĩ kĩ rồi thì hãy đến tìm tôi, lúc nào tôi cũng ở nơi này chờ anh.”
“Nơi này?”
Lục Kiến Thành nhìn quanh một vòng rồi kịp thời phản ứng lại: “Em muốn ở nơi này?”
“Đúng vậy.” Nam Khuê gật đầu khẳng định: “Từ hôm nay trở đi tôi sẽ tạm thời ở khách sạn này, nếu đã quyết định ly hôn thì hai người chúng ta không nên ở cùng một chỗ.”
“Nam Khuê, không nói đến chuyện chúng ta chưa ly hôn, cho dù ly hôn, em cảm thấy anh sẽ để cho em lưu lạc đến mức phải ở khách sạn sao?”
“Nhưng tôi cảm thấy ở khách sạn rất tốt!”
Nói rồi cô đưa tay vén rèm cửa sổ lên, nhìn về ánh đèn bên ngoài: “Cảnh đêm rất đẹp, sau khi đóng cửa sổ lại, trong phòng sẽ trở nên yên tĩnh, giường cũng rất mềm mại, lúc ngủ sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.”
“Những thứ trong nhà không khiến em thoải mái sao?”
“Đương nhiên những thứ trong nhà rất thoải mái, nhưng…”
Rất nhiều lời Nam Khuê đều giấu trong lòng, cuối cùng cô ngẩng đầu lên, nhìn Lục Kiến Thành nói: “Nhưng từ hôm nay trở đi, đó không phải nhà tôi nữa.”
“Lục Kiến Thành, từ nay về sau chúng ta chia hai đường, tự mình sống cuộc sống của mình.”
Lời nói này tàn nhẫn đến thế nào chứ?
Trước kia đây là ác mộng mà cô sợ nhất, cô sợ một ngày tỉnh lại anh sẽ nhắc đến chuyện ly hôn, sợ họ sẽ trở thành hai người xa lạ nhất trên thế giới, sẽ không còn gặp nhau nữa.
Nhưng con người mà, ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Giống như giây phút này, người muốn cắt đứt mọi thứ, chặt đứt sợi tơ duyên này là cô chứ không phải anh.
Trước kia còn cảm thấy trời cũng sụp xuống, nhưng không ngờ giờ phút này cô cũng có thể bình thản mà nói ra.
“Nam Khuê, chúng ta vẫn còn chưa ly hôn.” Lục Kiến Thành tức giận nhìn cô.
“Nhưng rất nhanh sẽ là vậy, không phải sao?”
“Nằm mơ.”
Sau khi nói hai chữ này, Lục Kiến Thành đột nhiên đi về phía Nam Khuê, sau đó bế cô lên.
Đột nhiên bị bế lên, Nam Khuê vừa sợ vừa bất ngờ, cô vừa nâng tay vỗ Lục Kiến Thành vừa nói to: “Này, Lục Kiến Thành, anh muốn làm gì? Anh thả tôi xuống.”
“Về nhà.”
Một chân Lục Kiến Thành đạp cửa phòng khách sạn, sau đó bế Nam Khuê xuống cửa chính.
“Lục Kiến Thành, anh thả tôi xuống, tôi không về.”
“Thả tôi ra.”
Nhưng dù Nam Khuê có giãy dụa phản kháng như thế nào, Lục Kiến Thành cũng không để ý.
Cuối cùng cô bị Lục Kiến Thành cưỡng chế nhét vào trong xe.
Trên xe, Lục Kiến Thành trực tiếp khóa hết cửa xe và cửa sổ lại, Nam Khuê bị anh nhốt ở trong xe, không thể xuống được.
Đến nhà, Lục Kiến Thành dừng xe, Nam Khuê nhân cơ hội muốn trốn đi, nhưng cô đã sai rồi, Lục Kiến Thành vừa xuống xe đã bế cô lên, trực tiếp đi vào trong nhà.
“Lục Kiến Thành, anh điên rồi, thả tôi ra.”
“Anh biết anh đang làm gì không? Đây gọi là bắt cóc, tôi có thể kiện anh.”
Lục Kiến Thành không nói gì, vẫn tiếp tục bế cô đi về phía trước.
Mãi cho khi đến phòng, anh trực tiếp đặt Nam Khuê lên giường lớn.
Vừa chạm xuống giường Nam Khuê đã lập tức muốn đứng lên, nhưng Lục Kiến Thành lại nhanh chóng áp lên, trực tiếp giữ lấy hai tay của cô, ép cô xuống giường.
Hơi thở nóng bỏng mang theo lửa giận của anh bao lấy cô: “Nam Khuê, anh sẽ không đồng ý, em là vợ anh, nhất định phải ở trong nhà chúng ta.”
Nam Khuê có thể cảm nhận được sự tức giận của anh một cách rõ ràng.
Nhưng tại sao anh phải tức giận chứ?
Đây không phải là cảnh mà anh vẫn luôn mơ ước sao?
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn ly hôn.” Nam Khuê ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Thành, nghiêm túc nói.
Lục Kiến Thành làm như không nghe cô nói gì, anh đứng lên mở tủ quần áo, lấy mấy bộ đồ rồi nói: “Anh biết mấy hôm nay em không muốn gặp anh, anh sẽ đi sang phòng khác ngủ, em ở chỗ này bình tĩnh lại một chút.”
“Bình tĩnh một chút là bao lâu?”
“Bình tĩnh đến khi em từ bỏ suy nghĩ muốn ly hôn.” Anh nói.
Nam Khuê cười lạnh: “Nếu như tôi không bỏ suy nghĩ đó đi thì sao? Lục Kiến Thành, anh muốn nhốt tôi cả đời sao?”
“…”
Lục Kiến Thành không trả lời.
Anh cầm quần áo đi ra khỏi phòng.
Không ai biết rằng lúc anh bước ra khỏi cửa đã khẩn trương như thế nào, anh sợ, sợ nghe cô nói thêm một câu nữa, nhìn ánh mắt của cô nhiều thêm chút nữa sẽ không đành lòng từ chối cô.
Đêm nay Lục Kiến Thành một đêm không ngủ.
Anh đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, ly hôn, sau đó trở thành người xa lạ, đây là ngày mà trước kia anh vẫn luôn chờ đợi.
Nhưng khi ngày này đến, anh phát hiện mình lại không hề vui vẻ.
Tất cả đều là sự đau đớn và khổ sở.
Dường như toàn bộ lồng ngực anh đều bị cảm giác “khó chịu” xâm chiếm.
Mỗi lần Nam Khuê nói “ly hôn”, trái tim anh sẽ đau hơn một chút.
Anh chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, lúc chia tay với Thanh Liên cũng không có, lúc đưa Thanh Liên ra nước ngoài cũng không có.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn với Nam Khuê, sau đó trở thành hai người xa lạ không còn chút quan hệ nào với nhau, thậm chí có một ngày anh sẽ nhìn thấy cô lại yêu đương, lại kết hôn, mặc áo cưới đứng bên cạnh người đàn ông khác, thậm chí còn mang thai sinh con cho người ta.
Nghĩ đến những chuyện này, anh cảm thấy như có gì đó đang đâm thẳng vào trái tim mình.
Cô là của anh.
Nam Khuê là của anh.
Là vợ của Lục Kiến Thành.
Sao có thể có một ngày cô trở thành vợ của người khác chứ?
Không… Không thể chịu đựng được, anh tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Đêm nay đặc biệt yên tĩnh, cũng đặc biệt sáng.
Ánh trăng trong trẻo xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng chiếu vào phòng, nhìn rất đẹp mắt.
Buổi tối đẹp biết bao nhiêu, nhưng trái tim anh lại không vui vẻ chút nào.
Lúc Lục Kiến Thành vào phòng ngủ, Nam Khuê đã ngủ, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt cô.
Mặt cô rất nhỏ, trước kia có chút thịt, nhưng bây giờ đã gầy đến mức không còn chút thịt nào.
Mặc dù cô nhắm mắt nhưng ngủ không ngon chút nào, lông mày dài nhỏ vẫn luôn nhíu lại, lông mi dài hình như vẫn còn nước mắt.
Trước khi ngủ cô đã khóc sao?
Tại sao cô khóc?
Là vì anh không đồng ý ly hôn sao?
Cô muốn ly hôn như vậy sao?
Tay Lục Kiến Thành dừng trên mặt Nam Khuê, nhẹ nhàng vuốt đôi lông mày đang nhíu chặt của cô.
Có thể do cảm nhận được sự vuốt ve nhẹ nhàng, cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên lông mày Nam Khuê từ từ giãn ra, khuôn mặt khi ngủ của cô cũng trở nên yên bình hơn nhiều.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang vuốt ve một món đồ quý giá vậy, một chút cũng không nỡ buông tay.
“Khuê Khuê, thật xin lỗi, anh là đồ khốn, là anh có lỗi với em.”
“Nhưng em biết không? Anh không muốn ly hôn, một chút cũng không muốn ly hôn.”
“Không có sự đồng ý và chữ ký của anh thì em không thể ly hôn được.” Lục Kiến Thành nhìn cô chằm chằm.
“Vậy tôi sẽ chờ cho đến lúc anh đồng ý mới thôi.”
“Nam Khuê, anh nói lại một lần nữa, anh sẽ không ly hôn.”
Nam Khuê cười cười: “Lục Kiến Thành, đừng nói một cách chắc chắn như vậy, trên thế giới này làm gì có chuyện hoàn toàn chắc chắn đâu? Cái gì cũng sẽ thay đổi, bao gồm cả suy nghĩ của con người, chờ anh suy nghĩ kĩ rồi thì hãy đến tìm tôi, lúc nào tôi cũng ở nơi này chờ anh.”
“Nơi này?”
Lục Kiến Thành nhìn quanh một vòng rồi kịp thời phản ứng lại: “Em muốn ở nơi này?”
“Đúng vậy.” Nam Khuê gật đầu khẳng định: “Từ hôm nay trở đi tôi sẽ tạm thời ở khách sạn này, nếu đã quyết định ly hôn thì hai người chúng ta không nên ở cùng một chỗ.”
“Nam Khuê, không nói đến chuyện chúng ta chưa ly hôn, cho dù ly hôn, em cảm thấy anh sẽ để cho em lưu lạc đến mức phải ở khách sạn sao?”
“Nhưng tôi cảm thấy ở khách sạn rất tốt!”
Nói rồi cô đưa tay vén rèm cửa sổ lên, nhìn về ánh đèn bên ngoài: “Cảnh đêm rất đẹp, sau khi đóng cửa sổ lại, trong phòng sẽ trở nên yên tĩnh, giường cũng rất mềm mại, lúc ngủ sẽ cảm thấy rất thỏa mãn.”
“Những thứ trong nhà không khiến em thoải mái sao?”
“Đương nhiên những thứ trong nhà rất thoải mái, nhưng…”
Rất nhiều lời Nam Khuê đều giấu trong lòng, cuối cùng cô ngẩng đầu lên, nhìn Lục Kiến Thành nói: “Nhưng từ hôm nay trở đi, đó không phải nhà tôi nữa.”
“Lục Kiến Thành, từ nay về sau chúng ta chia hai đường, tự mình sống cuộc sống của mình.”
Lời nói này tàn nhẫn đến thế nào chứ?
Trước kia đây là ác mộng mà cô sợ nhất, cô sợ một ngày tỉnh lại anh sẽ nhắc đến chuyện ly hôn, sợ họ sẽ trở thành hai người xa lạ nhất trên thế giới, sẽ không còn gặp nhau nữa.
Nhưng con người mà, ai rồi cũng sẽ thay đổi.
Giống như giây phút này, người muốn cắt đứt mọi thứ, chặt đứt sợi tơ duyên này là cô chứ không phải anh.
Trước kia còn cảm thấy trời cũng sụp xuống, nhưng không ngờ giờ phút này cô cũng có thể bình thản mà nói ra.
“Nam Khuê, chúng ta vẫn còn chưa ly hôn.” Lục Kiến Thành tức giận nhìn cô.
“Nhưng rất nhanh sẽ là vậy, không phải sao?”
“Nằm mơ.”
Sau khi nói hai chữ này, Lục Kiến Thành đột nhiên đi về phía Nam Khuê, sau đó bế cô lên.
Đột nhiên bị bế lên, Nam Khuê vừa sợ vừa bất ngờ, cô vừa nâng tay vỗ Lục Kiến Thành vừa nói to: “Này, Lục Kiến Thành, anh muốn làm gì? Anh thả tôi xuống.”
“Về nhà.”
Một chân Lục Kiến Thành đạp cửa phòng khách sạn, sau đó bế Nam Khuê xuống cửa chính.
“Lục Kiến Thành, anh thả tôi xuống, tôi không về.”
“Thả tôi ra.”
Nhưng dù Nam Khuê có giãy dụa phản kháng như thế nào, Lục Kiến Thành cũng không để ý.
Cuối cùng cô bị Lục Kiến Thành cưỡng chế nhét vào trong xe.
Trên xe, Lục Kiến Thành trực tiếp khóa hết cửa xe và cửa sổ lại, Nam Khuê bị anh nhốt ở trong xe, không thể xuống được.
Đến nhà, Lục Kiến Thành dừng xe, Nam Khuê nhân cơ hội muốn trốn đi, nhưng cô đã sai rồi, Lục Kiến Thành vừa xuống xe đã bế cô lên, trực tiếp đi vào trong nhà.
“Lục Kiến Thành, anh điên rồi, thả tôi ra.”
“Anh biết anh đang làm gì không? Đây gọi là bắt cóc, tôi có thể kiện anh.”
Lục Kiến Thành không nói gì, vẫn tiếp tục bế cô đi về phía trước.
Mãi cho khi đến phòng, anh trực tiếp đặt Nam Khuê lên giường lớn.
Vừa chạm xuống giường Nam Khuê đã lập tức muốn đứng lên, nhưng Lục Kiến Thành lại nhanh chóng áp lên, trực tiếp giữ lấy hai tay của cô, ép cô xuống giường.
Hơi thở nóng bỏng mang theo lửa giận của anh bao lấy cô: “Nam Khuê, anh sẽ không đồng ý, em là vợ anh, nhất định phải ở trong nhà chúng ta.”
Nam Khuê có thể cảm nhận được sự tức giận của anh một cách rõ ràng.
Nhưng tại sao anh phải tức giận chứ?
Đây không phải là cảnh mà anh vẫn luôn mơ ước sao?
“Tôi đã nói rồi, tôi muốn ly hôn.” Nam Khuê ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Thành, nghiêm túc nói.
Lục Kiến Thành làm như không nghe cô nói gì, anh đứng lên mở tủ quần áo, lấy mấy bộ đồ rồi nói: “Anh biết mấy hôm nay em không muốn gặp anh, anh sẽ đi sang phòng khác ngủ, em ở chỗ này bình tĩnh lại một chút.”
“Bình tĩnh một chút là bao lâu?”
“Bình tĩnh đến khi em từ bỏ suy nghĩ muốn ly hôn.” Anh nói.
Nam Khuê cười lạnh: “Nếu như tôi không bỏ suy nghĩ đó đi thì sao? Lục Kiến Thành, anh muốn nhốt tôi cả đời sao?”
“…”
Lục Kiến Thành không trả lời.
Anh cầm quần áo đi ra khỏi phòng.
Không ai biết rằng lúc anh bước ra khỏi cửa đã khẩn trương như thế nào, anh sợ, sợ nghe cô nói thêm một câu nữa, nhìn ánh mắt của cô nhiều thêm chút nữa sẽ không đành lòng từ chối cô.
Đêm nay Lục Kiến Thành một đêm không ngủ.
Anh đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, ly hôn, sau đó trở thành người xa lạ, đây là ngày mà trước kia anh vẫn luôn chờ đợi.
Nhưng khi ngày này đến, anh phát hiện mình lại không hề vui vẻ.
Tất cả đều là sự đau đớn và khổ sở.
Dường như toàn bộ lồng ngực anh đều bị cảm giác “khó chịu” xâm chiếm.
Mỗi lần Nam Khuê nói “ly hôn”, trái tim anh sẽ đau hơn một chút.
Anh chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, lúc chia tay với Thanh Liên cũng không có, lúc đưa Thanh Liên ra nước ngoài cũng không có.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sẽ ly hôn với Nam Khuê, sau đó trở thành hai người xa lạ không còn chút quan hệ nào với nhau, thậm chí có một ngày anh sẽ nhìn thấy cô lại yêu đương, lại kết hôn, mặc áo cưới đứng bên cạnh người đàn ông khác, thậm chí còn mang thai sinh con cho người ta.
Nghĩ đến những chuyện này, anh cảm thấy như có gì đó đang đâm thẳng vào trái tim mình.
Cô là của anh.
Nam Khuê là của anh.
Là vợ của Lục Kiến Thành.
Sao có thể có một ngày cô trở thành vợ của người khác chứ?
Không… Không thể chịu đựng được, anh tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Đêm nay đặc biệt yên tĩnh, cũng đặc biệt sáng.
Ánh trăng trong trẻo xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng chiếu vào phòng, nhìn rất đẹp mắt.
Buổi tối đẹp biết bao nhiêu, nhưng trái tim anh lại không vui vẻ chút nào.
Lúc Lục Kiến Thành vào phòng ngủ, Nam Khuê đã ngủ, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt cô.
Mặt cô rất nhỏ, trước kia có chút thịt, nhưng bây giờ đã gầy đến mức không còn chút thịt nào.
Mặc dù cô nhắm mắt nhưng ngủ không ngon chút nào, lông mày dài nhỏ vẫn luôn nhíu lại, lông mi dài hình như vẫn còn nước mắt.
Trước khi ngủ cô đã khóc sao?
Tại sao cô khóc?
Là vì anh không đồng ý ly hôn sao?
Cô muốn ly hôn như vậy sao?
Tay Lục Kiến Thành dừng trên mặt Nam Khuê, nhẹ nhàng vuốt đôi lông mày đang nhíu chặt của cô.
Có thể do cảm nhận được sự vuốt ve nhẹ nhàng, cảm nhận được hơi thở quen thuộc nên lông mày Nam Khuê từ từ giãn ra, khuôn mặt khi ngủ của cô cũng trở nên yên bình hơn nhiều.
Lòng bàn tay anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của cô, động tác vô cùng nhẹ nhàng, giống như đang vuốt ve một món đồ quý giá vậy, một chút cũng không nỡ buông tay.
“Khuê Khuê, thật xin lỗi, anh là đồ khốn, là anh có lỗi với em.”
“Nhưng em biết không? Anh không muốn ly hôn, một chút cũng không muốn ly hôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.