Chương 357: Khuê Khuê, anh rất nhớ em
Hà Thẩm
01/10/2022
Lục Kiến Thành đã một mình ngồi trong phòng hai tiếng đồng hồ.
Trên mặt đất là một đống tàn thuốc.
Cả phòng đều là mùi thuốc.
Dì Chu đã đi lên không biết bao nhiêu lần nhưng cửa phòng vẫn luôn đóng chặt, chỉ có mùi thuốc từ bên trong truyền ra, trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.
Không rõ là lần thứ mấy, cuối cùng bà ấy không nhịn được nữa mà nhìn về phía Vân Thư: “Phu nhân, ngài xem thiếu gia đã khó chịu như thế nào rồi kìa. Sao ngài không lên khuyên cậu ấy mấy câu đi, bà già tôi đau lòng chết mất.”
“Lúc này đúng là nó đang đau khổ, cũng đúng là vô cùng đau lòng, nhưng tâm trạng này chỉ có một mình nó nhấm nháp, dù ai cũng không thể chia sẻ cho thằng bé được, dù ai cũng không thể cảm nhận thay nó được. Chỉ có mình nó hiểu.”
“Nhưng nếu ở bên cạnh thuyết phục cậu ấy một chút thì thiếu gia kiểu gì cũng sẽ thoải mái hơn, cũng sẽ bớt tự trách hơn.” Dì Chu đau lòng nói.
Vân Thư đóng sách lại, bình tĩnh nói: “Không cần khuyên, cũng không cần an ủi, con tôi, lúc nào tôi cũng tin thằng bé.”
“Tôi tin qua nỗi đau nó sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ đứng dậy.”
Nói xong bà xoay người đi lên tầng.
Chỉ là trong mắt bà đã chứa đầy nước mắt.
Có câu “Con đau một, mẹ đau mười”, sao bà có thể không đau lòng được chứ?
Nếu như có thể, bà tình nguyện những đau đớn này đều chuyển hết lên người bà.
Nhưng có một số nỗi đau đã định sẵn bản thân nhất định phải chịu đựng.
Ai cũng không giúp được.
Dù bà là mẹ ruột cũng không giúp được.
Vân Thư đứng bên ngoài cửa.
Qua khe cửa, bà nhìn con mình, hai tay bà che kín miệng, không phát ra một chút tiếng động nào, cũng không quấy rầy anh.
Bà chỉ yên lặng đứng đấy nhìn, bên cạnh anh.
Cửa sổ chính mở ra, không khí lạnh thổi vào.
Bỗng nhiên bên tai vang lên từng tiếng đinh đông thanh thúy.
Sau đó từng tiếng một vang lên.
Âm thanh tí ta tí tách, nghe rất êm tai.
Nhìn kĩ lại mới phát hiện, hóa ra là tuyết chảy ra nhỏ xuống cửa sổ.
“Khuê Khuê, em xem đi, thời tiết ấm rồi, tuyết cũng bị chảy.”
“Rốt cuộc em đang ở đâu? Khi nào anh mới có thể gặp lại em và bé con?”
“Anh rất nhớ em, em thì sao? Có nhớ anh không?”
Lục Kiến Thành cứ như vậy nhìn nước từ tuyết nhỏ xuống từng giọt một.
Trước mặt vẫn là một màu trắng xóa, tuyết lớn dường như bao trùm toàn bộ.
Nhắm mắt lại, trong đầu anh còn có thể thấy rõ cảnh tuyết rơi ngày đó.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô.
Nụ cười dịu dàng của cô.
Đôi môi của cô, còn cả nụ hôn lạnh buốt lãng mạn đó.
Còn có lời nói nũng nịu của cô: “Ông xã, em mệt, anh cõng em về, có được không?”
Tất cả đều quen thuộc, rõ ràng như vậy.
Giống như vừa mới xảy ra.
Sao mới chớp mắt mà cô đã rời đi rồi, sao cô đã biến mất rồi?
Lâm Tư Vũ dám nói Khuê Khuê không yêu anh?
Sao có thể chứ?
Khuê Khuê của anh chỉ là quá yêu anh.
Yêu đến mức hi sinh chính mình để hoàn thành mọi thứ cho anh.
Yêu đến mức quên mình, chỉ muốn anh có những thứ tốt nhất.
Cô yêu anh, cũng yêu ông nội, yêu nhà họ Lục.
Nhưng anh thì sao?
Anh lại không làm gì vì cô cả.
Cũng vào giây phút này, Lục Kiến Thành dường như đột nhiên tỉnh táo lại.
Đúng vậy, anh và cô vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, tất cả vẫn còn cơ hội để cứu vãn.
Chỉ cần nhà họ Lục tốt lên, công ty tốt lên thì anh sẽ đi tìm cô.
Một tuần không được thì một tháng.
Một tháng không được thì một năm.
Một năm không được thì năm này qua năm khác, đến khi tìm được cô mới thôi.
Đến lúc đó anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đón cô và bé con về nhà.
“Khuê Khuê, chờ anh được không? Chờ xử lí xong mọi thứ, anh sẽ tự mình đón em về.”
Nói xong câu đó, Lục Kiến Thành đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau đó anh cạo sạch râu, thay âu phục màu đen, đi giày da ra ngoài.
Nghe âm thanh cộc cộc của giày da dẫm trên mặt đất, khóe miệng Vân Thư cuối cùng cũng nâng lên thành một nụ cười vui mừng.
Bà biết con của bà sẽ không mãi chìm xuống.
Nó nhất định sẽ tỉnh lại.
Cũng nhất định sẽ có cách cải tử hoàn sinh.
Dù thất bại cũng không cần vội.
Bà sẽ vĩnh viễn bên cạnh con trai bà.
Vân Thư yên lặng xoay người về phòng mình.
Đi được nửa đường đến công ty, Lục Kiến Thành nhận được điện thoại của Lâm Tiêu.
“Tổng giám đốc Lục, có truyền thông tiết lộ công ty chúng ta không đủ để quay vòng vốn, bây giờ giá cổ phiếu đang tụt không phanh.”
Lục Kiến Thành nhìn biểu đồ cổ phiếu trên điện thoại.
Hoàn toàn chính xác, tụt dốc không phanh.
Nhưng lần này, rõ ràng anh bình tĩnh hơn lần trước nhiều.
“Cậu đưa ba tài liệu trên bàn tôi đến nhà họ Lâm.” Anh trầm giọng nói, bình tĩnh không chút rối loạn.
“Tổng giám đốc Lục, ngài muốn đến nhà họ Lâm sao? Nhưng hình như tin tức lần này là từ nhà họ Lâm mà ra.”
“Tôi biết.” Lục Kiến Thành tiếp tục: “Cũng vì như vậy nên mới càng phải đi.”
Lục Kiến Thành nhanh chóng đến nhà họ Lâm.
Xe dừng ở cổng, anh nhận được đáp án trong dự liệu.
“Thật xin lỗi tổng giám đốc Lục, hôm nay lão gia nhà chúng tôi không khỏi, không tiện tiếp khách.”
Giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Thành vang lên: “Tôi biết, nhưng tôi nghĩ ông hiểu sai ý tôi rồi, tôi chưa hề nói muốn đến gặp Lâm lão gia, tôi đến gặp cô Lâm.”
“Cô chủ?” Rõ ràng quản gia cũng bất ngờ.
Nhưng tốc độ phản ứng của ông ta cũng rất nhanh: “Hôm nay tâm trạng của cô chủ không tốt, nói không muốn gặp khách.”
“Vậy thì tốt, bây giờ ông trở về nói với cô chủ nhà ông, tôi đã sai, tôi đảm bảo tâm trạng cô ta sẽ tốt.”
Quản gia nửa tin nửa ngờ đi lên.
Bên cạnh hồ bơi lộ thiên trên tầng hai, Lâm Tư Vũ đang cùng Lâm Duy Đống uống trà đánh cờ.
Nhìn thấy quản gia, cô ta cao ngạo nâng mặt lên: “Anh ấy đến?”
“Vâng, cô chủ, xe dừng ở cổng, không có sự cho phép của ngài, anh ta sẽ không vào.”
“Vậy anh ấy có nói gì không?” Lâm Tư Vũ hỏi.
Quản gia lập tức báo cáo chi tiết: “Tổng giám đốc Lục nói đã biết sai rồi.”
Ai ngờ Lâm Tư Vũ nghe xong thì lập tức ném quân cờ trong tay ra, vừa hưng phấn chạy xuống vừa không tin hỏi lại: “Thật sự? Anh ấy nói như vậy sao?”
“Không sai, đó là nguyên lời của anh ấy.”
“Ông nội, cháu thắng rồi, mới tạo chút áp lực mà anh ấy đã đến gặp cháu.”
Nhìn cháu gái nhà mình vui vẻ như chú chim non, ông cụ Lâm cũng nở nụ cười, vẻ mặt cưng chiều.
“Cháu chậm một chút, cẩn thận chút, để người ta mời nó vào là được rồi.”
“Không, cháu muốn đích thân đi đón anh ấy.”
Lâm Tư Vũ nhanh chóng xuống đến cổng.
Lục Kiến Thành đã xuống xe, đang đứng ở bên ngoài.
Nhìn thấy anh, cô ta vui vẻ đi đến rồi ôm lấy cánh tay Lục Kiến Thành: “Em biết anh sẽ đến tìm em mà.”
Lục Kiến Thành không từ chối, để cô ta ôm lấy.
Nhưng khi đến tầng hai, khi nhìn thấy Lâm Duy Đống, anh nhẹ nhàng đẩy Lâm Tư Vũ ra.
Đồng thời nhìn cô ta nói: “Thật xin lỗi, lừa gạt cũng không phải là điều tôi muốn.”
Lâm Tư Vũ lập tức phản ứng lại kịp, cô ta tức giận chống nạnh: “Lục Kiến Thành, anh có ý gì? Anh lợi dụng em?”
“Thương trường như chiến trường, từ xưa đến nay binh bất yếm trá (1), nhưng ông Lâm đã ngầm cho phép cô tới tìm tôi thì chắc hẳn cũng có chuyện muốn nói với tôi.”
(1) chiến tranh không ngại dối lừa
Lúc này ánh mắt Lâm Duy Đống mới chứa ý cười, nhìn về phía Lâm Tư Vũ: “Tư Vũ, cháu đi xuống trước, ông nội có chút việc muốn nói riêng với nó.”
Trên mặt đất là một đống tàn thuốc.
Cả phòng đều là mùi thuốc.
Dì Chu đã đi lên không biết bao nhiêu lần nhưng cửa phòng vẫn luôn đóng chặt, chỉ có mùi thuốc từ bên trong truyền ra, trong lòng bà ấy cảm thấy vô cùng đau lòng.
Không rõ là lần thứ mấy, cuối cùng bà ấy không nhịn được nữa mà nhìn về phía Vân Thư: “Phu nhân, ngài xem thiếu gia đã khó chịu như thế nào rồi kìa. Sao ngài không lên khuyên cậu ấy mấy câu đi, bà già tôi đau lòng chết mất.”
“Lúc này đúng là nó đang đau khổ, cũng đúng là vô cùng đau lòng, nhưng tâm trạng này chỉ có một mình nó nhấm nháp, dù ai cũng không thể chia sẻ cho thằng bé được, dù ai cũng không thể cảm nhận thay nó được. Chỉ có mình nó hiểu.”
“Nhưng nếu ở bên cạnh thuyết phục cậu ấy một chút thì thiếu gia kiểu gì cũng sẽ thoải mái hơn, cũng sẽ bớt tự trách hơn.” Dì Chu đau lòng nói.
Vân Thư đóng sách lại, bình tĩnh nói: “Không cần khuyên, cũng không cần an ủi, con tôi, lúc nào tôi cũng tin thằng bé.”
“Tôi tin qua nỗi đau nó sẽ tỉnh lại, nhất định sẽ đứng dậy.”
Nói xong bà xoay người đi lên tầng.
Chỉ là trong mắt bà đã chứa đầy nước mắt.
Có câu “Con đau một, mẹ đau mười”, sao bà có thể không đau lòng được chứ?
Nếu như có thể, bà tình nguyện những đau đớn này đều chuyển hết lên người bà.
Nhưng có một số nỗi đau đã định sẵn bản thân nhất định phải chịu đựng.
Ai cũng không giúp được.
Dù bà là mẹ ruột cũng không giúp được.
Vân Thư đứng bên ngoài cửa.
Qua khe cửa, bà nhìn con mình, hai tay bà che kín miệng, không phát ra một chút tiếng động nào, cũng không quấy rầy anh.
Bà chỉ yên lặng đứng đấy nhìn, bên cạnh anh.
Cửa sổ chính mở ra, không khí lạnh thổi vào.
Bỗng nhiên bên tai vang lên từng tiếng đinh đông thanh thúy.
Sau đó từng tiếng một vang lên.
Âm thanh tí ta tí tách, nghe rất êm tai.
Nhìn kĩ lại mới phát hiện, hóa ra là tuyết chảy ra nhỏ xuống cửa sổ.
“Khuê Khuê, em xem đi, thời tiết ấm rồi, tuyết cũng bị chảy.”
“Rốt cuộc em đang ở đâu? Khi nào anh mới có thể gặp lại em và bé con?”
“Anh rất nhớ em, em thì sao? Có nhớ anh không?”
Lục Kiến Thành cứ như vậy nhìn nước từ tuyết nhỏ xuống từng giọt một.
Trước mặt vẫn là một màu trắng xóa, tuyết lớn dường như bao trùm toàn bộ.
Nhắm mắt lại, trong đầu anh còn có thể thấy rõ cảnh tuyết rơi ngày đó.
Mỗi cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô.
Nụ cười dịu dàng của cô.
Đôi môi của cô, còn cả nụ hôn lạnh buốt lãng mạn đó.
Còn có lời nói nũng nịu của cô: “Ông xã, em mệt, anh cõng em về, có được không?”
Tất cả đều quen thuộc, rõ ràng như vậy.
Giống như vừa mới xảy ra.
Sao mới chớp mắt mà cô đã rời đi rồi, sao cô đã biến mất rồi?
Lâm Tư Vũ dám nói Khuê Khuê không yêu anh?
Sao có thể chứ?
Khuê Khuê của anh chỉ là quá yêu anh.
Yêu đến mức hi sinh chính mình để hoàn thành mọi thứ cho anh.
Yêu đến mức quên mình, chỉ muốn anh có những thứ tốt nhất.
Cô yêu anh, cũng yêu ông nội, yêu nhà họ Lục.
Nhưng anh thì sao?
Anh lại không làm gì vì cô cả.
Cũng vào giây phút này, Lục Kiến Thành dường như đột nhiên tỉnh táo lại.
Đúng vậy, anh và cô vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, tất cả vẫn còn cơ hội để cứu vãn.
Chỉ cần nhà họ Lục tốt lên, công ty tốt lên thì anh sẽ đi tìm cô.
Một tuần không được thì một tháng.
Một tháng không được thì một năm.
Một năm không được thì năm này qua năm khác, đến khi tìm được cô mới thôi.
Đến lúc đó anh sẽ chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để đón cô và bé con về nhà.
“Khuê Khuê, chờ anh được không? Chờ xử lí xong mọi thứ, anh sẽ tự mình đón em về.”
Nói xong câu đó, Lục Kiến Thành đi vào phòng tắm rửa mặt.
Sau đó anh cạo sạch râu, thay âu phục màu đen, đi giày da ra ngoài.
Nghe âm thanh cộc cộc của giày da dẫm trên mặt đất, khóe miệng Vân Thư cuối cùng cũng nâng lên thành một nụ cười vui mừng.
Bà biết con của bà sẽ không mãi chìm xuống.
Nó nhất định sẽ tỉnh lại.
Cũng nhất định sẽ có cách cải tử hoàn sinh.
Dù thất bại cũng không cần vội.
Bà sẽ vĩnh viễn bên cạnh con trai bà.
Vân Thư yên lặng xoay người về phòng mình.
Đi được nửa đường đến công ty, Lục Kiến Thành nhận được điện thoại của Lâm Tiêu.
“Tổng giám đốc Lục, có truyền thông tiết lộ công ty chúng ta không đủ để quay vòng vốn, bây giờ giá cổ phiếu đang tụt không phanh.”
Lục Kiến Thành nhìn biểu đồ cổ phiếu trên điện thoại.
Hoàn toàn chính xác, tụt dốc không phanh.
Nhưng lần này, rõ ràng anh bình tĩnh hơn lần trước nhiều.
“Cậu đưa ba tài liệu trên bàn tôi đến nhà họ Lâm.” Anh trầm giọng nói, bình tĩnh không chút rối loạn.
“Tổng giám đốc Lục, ngài muốn đến nhà họ Lâm sao? Nhưng hình như tin tức lần này là từ nhà họ Lâm mà ra.”
“Tôi biết.” Lục Kiến Thành tiếp tục: “Cũng vì như vậy nên mới càng phải đi.”
Lục Kiến Thành nhanh chóng đến nhà họ Lâm.
Xe dừng ở cổng, anh nhận được đáp án trong dự liệu.
“Thật xin lỗi tổng giám đốc Lục, hôm nay lão gia nhà chúng tôi không khỏi, không tiện tiếp khách.”
Giọng nói trầm thấp của Lục Kiến Thành vang lên: “Tôi biết, nhưng tôi nghĩ ông hiểu sai ý tôi rồi, tôi chưa hề nói muốn đến gặp Lâm lão gia, tôi đến gặp cô Lâm.”
“Cô chủ?” Rõ ràng quản gia cũng bất ngờ.
Nhưng tốc độ phản ứng của ông ta cũng rất nhanh: “Hôm nay tâm trạng của cô chủ không tốt, nói không muốn gặp khách.”
“Vậy thì tốt, bây giờ ông trở về nói với cô chủ nhà ông, tôi đã sai, tôi đảm bảo tâm trạng cô ta sẽ tốt.”
Quản gia nửa tin nửa ngờ đi lên.
Bên cạnh hồ bơi lộ thiên trên tầng hai, Lâm Tư Vũ đang cùng Lâm Duy Đống uống trà đánh cờ.
Nhìn thấy quản gia, cô ta cao ngạo nâng mặt lên: “Anh ấy đến?”
“Vâng, cô chủ, xe dừng ở cổng, không có sự cho phép của ngài, anh ta sẽ không vào.”
“Vậy anh ấy có nói gì không?” Lâm Tư Vũ hỏi.
Quản gia lập tức báo cáo chi tiết: “Tổng giám đốc Lục nói đã biết sai rồi.”
Ai ngờ Lâm Tư Vũ nghe xong thì lập tức ném quân cờ trong tay ra, vừa hưng phấn chạy xuống vừa không tin hỏi lại: “Thật sự? Anh ấy nói như vậy sao?”
“Không sai, đó là nguyên lời của anh ấy.”
“Ông nội, cháu thắng rồi, mới tạo chút áp lực mà anh ấy đã đến gặp cháu.”
Nhìn cháu gái nhà mình vui vẻ như chú chim non, ông cụ Lâm cũng nở nụ cười, vẻ mặt cưng chiều.
“Cháu chậm một chút, cẩn thận chút, để người ta mời nó vào là được rồi.”
“Không, cháu muốn đích thân đi đón anh ấy.”
Lâm Tư Vũ nhanh chóng xuống đến cổng.
Lục Kiến Thành đã xuống xe, đang đứng ở bên ngoài.
Nhìn thấy anh, cô ta vui vẻ đi đến rồi ôm lấy cánh tay Lục Kiến Thành: “Em biết anh sẽ đến tìm em mà.”
Lục Kiến Thành không từ chối, để cô ta ôm lấy.
Nhưng khi đến tầng hai, khi nhìn thấy Lâm Duy Đống, anh nhẹ nhàng đẩy Lâm Tư Vũ ra.
Đồng thời nhìn cô ta nói: “Thật xin lỗi, lừa gạt cũng không phải là điều tôi muốn.”
Lâm Tư Vũ lập tức phản ứng lại kịp, cô ta tức giận chống nạnh: “Lục Kiến Thành, anh có ý gì? Anh lợi dụng em?”
“Thương trường như chiến trường, từ xưa đến nay binh bất yếm trá (1), nhưng ông Lâm đã ngầm cho phép cô tới tìm tôi thì chắc hẳn cũng có chuyện muốn nói với tôi.”
(1) chiến tranh không ngại dối lừa
Lúc này ánh mắt Lâm Duy Đống mới chứa ý cười, nhìn về phía Lâm Tư Vũ: “Tư Vũ, cháu đi xuống trước, ông nội có chút việc muốn nói riêng với nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.