Chương 222: Khuê Khuê, anh sẽ yêu em nhiều hơn gấp bội
Hà Thẩm
09/09/2022
“Khuê Khuê …” Lục Kiến Thành gọi cô, anh vô cùng phấn khích: “Vậy, người kia là anh sao? Người em vẫn luôn yêu thật sự là anh sao?”
Mãi cho đến hiện tại, anh vẫn cảm thấy tất cả đều như một giấc mơ.
Nếu không phải chính tai nghe cô nói, anh quả thực không dám tin.
“Không phải.” Nam Khuê cố ý phủ nhận.
Lục Kiến Thành nào chịu, anh giữ lấy gương mặt Nam Khuê, vui mừng như một đứa trẻ tay chân luống cuống: “Không, Khuê Khuê không thể gạt anh, anh nghe thấy rồi, anh đã nghe thấy rồi.”
Vừa dứt lời, anh hôn liên tiếp lên mặt Nam Khuê.
Anh thật sự, thật sự rất vui.
Đây là chuyện khiến anh hạnh phúc nhất từ trước đến nay, không gì sánh nổi.
Anh cúi đầu, dán môi mình lên môi Nam Khuê và hôn cô thật mạnh.
Tất cả sự khích động, tất cả sự vui vẻ, tất cả sự phấn khích, tất cả sự cảm động của anh, đều dung hòa trong nụ hôn này.
Nếu có thể, anh hận không thể trực tiếp hòa tan vào cô.
Mãi cho đến khi Nam Khuê gần như không thở được, toàn thân mềm nhũn thành một vũng nước trong vòng tay anh, Lục Kiến Thành vẫn không nỡ buông cô ra.
“Khuê Khuê, cảm ơn em.”
Thật sự cảm ơn cô, cảm ơn cô vì người cô yêu là anh, không phải là người khác.
“Cảm ơn em cái gì?” Nam Khuê ngẩng đầu, bởi vì sự nhiệt tình vừa nãy, bây giờ cả người cô đều mềm nhũn.
“Em thích anh, anh đã thấy cực kỳ hạnh phúc rồi, nhưng anh không ngờ mình lại có thể càng hạnh phúc hơn. Khuê Khuê, cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh bất ngờ độc nhất vô nhị này.”
“Là do anh ngốc, đến bây giờ mới biết.”
Lần này, Lục Kiến Thành hoàn toàn không phủ nhận.
“Đúng, là do anh quá ngốc, bây giờ anh mới biết tình cảm của Khuê Khuê, anh hận không thể…”
Lời nói trong miệng chưa nói hết, Nam Khuê đột nhiên đưa tay ra che miệng anh: “Nếu là lời xui xẻo, em không cho phép anh nói.”
“Được rồi, không nói.”Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Nhưng mà Lục Kiến Thành vẫn còn một thắc mắc.
“Nhưng tại sao lại là mười năm? Chúng ta biết nhau còn chưa tới mười năm mà.” Lục Kiến Thành hỏi.
“Đồ ngốc.” Nam Khuê mỉm cười, vươn tay cẩn thận vuốt lông mày anh: “Không phải anh luôn hỏi em sao lại yêu thời cấp 3 đặc biệt vậy sao? Ngay cả lúc chúng ta ly hôn, em cũng cố tình đến đó.”
“Tại sao?”
“Vì đó là nơi lần đầu tiên em gặp được anh, cũng là nơi em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”
Năm đó, cô 14 tuổi, vừa bước vào cấp ba;
Giờ đây, cô đã 24 tuổi và là một sinh viên đã tốt nghiệp.
Đã lâu lắm rồi, cái tuổi quý giá nhất, thanh xuân tươi đẹp nhất trong cuộc đời cô, cô đã trao nó cho anh không chút ngại ngần.
Lục Kiến Thành yên lặng lắng nghe, lồng ngực cũng truyền đến sự cảm động.
Bây giờ anh không muốn nói chuyện, chỉ muốn yên tĩnh nghe Khuê Khuê nói.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải là ngày em mang chiếc vòng ngọc đến nhà họ Lục tìm ông nội, mà đó là vào năm lớp 10, trong đợt quân sự, em bị ngất xỉu, là anh đã bế em đến phòng y tế.”
“Em còn nhớ rõ, lúc đó anh như ánh sao cực kỳ chói sáng trong mắt em, trái tim em đã ngay lập tức rung động, từ đó về sau, trong mắt em không thể chứa được người đàn ông nào nữa, nhưng mà…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đôi mắt Nam Khuê dần trở nên cô đơn: “Sau khi em hồi phục, có một lần em đã thử bước đến chào hỏi anh, nhưng anh đã quên hết, không nhớ em là ai nữa.”
“Xin lỗi em, Khuê Khuê.” Lục Kiến Thành đau lòng ôm cô.
Dù chuyện đó đã lâu như vậy, nhưng anh dường như có thể cảm nhận được sự khó chịu của cô lúc đó qua đôi mắt của cô.
Lúc vừa mới biết sơ qua mọi chuyện, anh đã rất vui, hưng phấn và kích động.
Nhưng mà bây giờ anh lại càng đau lòng và hối hận hơn.
Đau lòng cho tình cảm sâu đậm của cô dành cho anh mà lúc đó không hề được đáp lại.
Hối hận tại sao đến bây giờ anh mới biết.
Khuê Khuê nói không sai, anh thật sự rất ngốc.
Ký ức của anh nhanh chóng trở lại đêm mà họ ly hôn.
Khi đó, cô đứng ở sân thể dục của trường cấp 3, bình tĩnh tự thuật lại.
Cô nói: “Anh có biết không? Anh ấy giống như một ngôi sao sang lung linh, không cẩn thận đánh rơi trong lòng tôi, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ lóa mắt, chỉ có điều… anh ấy lúc đó hoàn toàn không nhớ đến tôi.”
Cô nói: “Sau khi biết thành tích học tập của anh ấy rất xuất sắc, tôi càng học chăm chỉ hơn, tôi liều mạng học, điên cuồng học, chỉ muốn một ngày nào đó mình cũng giỏi như anh ấy, học cùng trường đại học với anh ấy, như vậy tôi sẽ vẫn được nhìn thấy anh ấy.”
Cô nói: “Ngay cả khi anh ấy không quen biết tôi, tôi vẫn cảm thấy rất vui, tôi chẳng cần gì nhiều, yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần được nhìn anh ấy tôi cũng thỏa mãn rồi.”
Cho tới bây giờ anh mới biết người cô nói ngày đó không phải ai khác mà chính là anh.
Cô thậm chí còn từng hỏi anh: “Lục Kiến Thành, anh có muốn biết người đó là ai không?”
Nhưng mà anh đã kịch liệt từ chối.
Anh nói anh không muốn biết.
Giờ anh mới biết khi đó anh đã ngốc như thế nào, rốt cuộc bỏ lỡ bao nhiêu thời gian của hai người.
“Khuê Khuê …” Lục Kiến Thành lại ôm lấy Nam Khuê, cổ họng anh nghẹn lại, đôi tay cũng run lên.
Anh muốn mở miệng, muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên phát hiện anh mở miệng, nhưng lại không nói được lời nào.
Cuối cùng, anh chỉ có thể ôm cô.
Gắt gao, dùng sức ôm cô thật chặt.
Rất lâu sau, anh mới nói vào tai cô một câu: “Khuê Khuê, sau này, anh nhất định sẽ yêu em gấp bội.”
“Anh sẽ bù đắp tất cả những năm tháng thanh xuân khi em yêu anh, có được không?”
“Được.” Nam Khuê gật đầu, cũng không nhịn được nữa mà bật khóc.
Mười năm trước, cô chỉ yêu anh âm thầm và lặng lẽ, chưa từng nghĩ có ngày hai người sẽ có liên quan đến nhau.
Hai năm trước, cô kết hôn với anh, trở thành bà Lục, cũng trở thành vợ anh.
Và bây giờ mới là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất của cô.
Vì cô biết mình không yêu sai người, tình cảm của cô đã được đáp lại.
Sau mười năm yêu thầm, tình yêu của cô đã được đền đáp.
Cũng chính lúc này, Nam Khuê cảm thấy tất cả những nỗi buồn và chua xót trong quá khứ đều đáng giá.
Dù phải phẫu thuật nhưng tình trạng thể chất của Lục Kiến Thành tương đối tốt, phục hồi cũng rất nhanh.
Hai ngày sau, bác sĩ nói đã có thể xuất viện rồi.
Buổi sáng, khi Nam Khuê thu dọn đồ đạc, Lâm Tiêu đã lái xe đến đón hai người.
Bọn họ đỡ Lục Kiến Thành lên xe trước, Nam Khuê đứng ở ngoài xe, do dự nói: “Kiến Thành, để Lâm Tiêu đưa anh về trước đi, em về muộn một chút.”
“Em muốn đi thăm Chu Tiễn Nam sao?”
Lục Kiến Thành vừa dứt lời, Nam Khuê lập tức mở to hai mắt, bất ngờ nói: “Sao anh biết?”
“Mấy tâm tư nhỏ của em đều viết rõ trên mặt rồi kìa.”
“Vậy anh có tức giận không?” Nam Khuê hỏi.
“Em đi đi.”
Nghe thấy lời của Lục Kiến Thành, trên mặt Nam Khuê lập tức nở nụ cười, cô cúi người hôn lên má anh: “Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, anh là tốt nhất.”
“Anh yên tâm, em qua đó một chút rồi sẽ về tìm anh.”
“Ừm.”
Nhìn Lâm Tiêu lái xe đi, Nam Khuê đi ra ngoài mua một số thứ, sau đó lại đi vào bệnh viện.
“Xin chào, giúp tôi tìm xem bệnh nhân Chu Tiễn Nam ở phòng bệnh nào được không?” Nam Khuê nhìn y tá ở quầy lễ tân nhẹ nhàng hỏi.
“Chu Tiễn Nam? Là người này sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh ấy vừa mới xuất viện sáng nay, chắc là vừa đi thôi.”
Hóa ra là xuất viện rồi, xem ra cô đã đến chậm một bước rồi.
May mà hôm đó cô có lưu lại số điện thoại của Phương Hằng, cho nên Nam Khuê lập tức gọi cho cậu ấy: “Alo, Phương Hằng, đội trưởng Chu của các cậu xuất viện rồi đi đâu vậy?”
Mãi cho đến hiện tại, anh vẫn cảm thấy tất cả đều như một giấc mơ.
Nếu không phải chính tai nghe cô nói, anh quả thực không dám tin.
“Không phải.” Nam Khuê cố ý phủ nhận.
Lục Kiến Thành nào chịu, anh giữ lấy gương mặt Nam Khuê, vui mừng như một đứa trẻ tay chân luống cuống: “Không, Khuê Khuê không thể gạt anh, anh nghe thấy rồi, anh đã nghe thấy rồi.”
Vừa dứt lời, anh hôn liên tiếp lên mặt Nam Khuê.
Anh thật sự, thật sự rất vui.
Đây là chuyện khiến anh hạnh phúc nhất từ trước đến nay, không gì sánh nổi.
Anh cúi đầu, dán môi mình lên môi Nam Khuê và hôn cô thật mạnh.
Tất cả sự khích động, tất cả sự vui vẻ, tất cả sự phấn khích, tất cả sự cảm động của anh, đều dung hòa trong nụ hôn này.
Nếu có thể, anh hận không thể trực tiếp hòa tan vào cô.
Mãi cho đến khi Nam Khuê gần như không thở được, toàn thân mềm nhũn thành một vũng nước trong vòng tay anh, Lục Kiến Thành vẫn không nỡ buông cô ra.
“Khuê Khuê, cảm ơn em.”
Thật sự cảm ơn cô, cảm ơn cô vì người cô yêu là anh, không phải là người khác.
“Cảm ơn em cái gì?” Nam Khuê ngẩng đầu, bởi vì sự nhiệt tình vừa nãy, bây giờ cả người cô đều mềm nhũn.
“Em thích anh, anh đã thấy cực kỳ hạnh phúc rồi, nhưng anh không ngờ mình lại có thể càng hạnh phúc hơn. Khuê Khuê, cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh bất ngờ độc nhất vô nhị này.”
“Là do anh ngốc, đến bây giờ mới biết.”
Lần này, Lục Kiến Thành hoàn toàn không phủ nhận.
“Đúng, là do anh quá ngốc, bây giờ anh mới biết tình cảm của Khuê Khuê, anh hận không thể…”
Lời nói trong miệng chưa nói hết, Nam Khuê đột nhiên đưa tay ra che miệng anh: “Nếu là lời xui xẻo, em không cho phép anh nói.”
“Được rồi, không nói.”Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Nhưng mà Lục Kiến Thành vẫn còn một thắc mắc.
“Nhưng tại sao lại là mười năm? Chúng ta biết nhau còn chưa tới mười năm mà.” Lục Kiến Thành hỏi.
“Đồ ngốc.” Nam Khuê mỉm cười, vươn tay cẩn thận vuốt lông mày anh: “Không phải anh luôn hỏi em sao lại yêu thời cấp 3 đặc biệt vậy sao? Ngay cả lúc chúng ta ly hôn, em cũng cố tình đến đó.”
“Tại sao?”
“Vì đó là nơi lần đầu tiên em gặp được anh, cũng là nơi em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”
Năm đó, cô 14 tuổi, vừa bước vào cấp ba;
Giờ đây, cô đã 24 tuổi và là một sinh viên đã tốt nghiệp.
Đã lâu lắm rồi, cái tuổi quý giá nhất, thanh xuân tươi đẹp nhất trong cuộc đời cô, cô đã trao nó cho anh không chút ngại ngần.
Lục Kiến Thành yên lặng lắng nghe, lồng ngực cũng truyền đến sự cảm động.
Bây giờ anh không muốn nói chuyện, chỉ muốn yên tĩnh nghe Khuê Khuê nói.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải là ngày em mang chiếc vòng ngọc đến nhà họ Lục tìm ông nội, mà đó là vào năm lớp 10, trong đợt quân sự, em bị ngất xỉu, là anh đã bế em đến phòng y tế.”
“Em còn nhớ rõ, lúc đó anh như ánh sao cực kỳ chói sáng trong mắt em, trái tim em đã ngay lập tức rung động, từ đó về sau, trong mắt em không thể chứa được người đàn ông nào nữa, nhưng mà…”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đôi mắt Nam Khuê dần trở nên cô đơn: “Sau khi em hồi phục, có một lần em đã thử bước đến chào hỏi anh, nhưng anh đã quên hết, không nhớ em là ai nữa.”
“Xin lỗi em, Khuê Khuê.” Lục Kiến Thành đau lòng ôm cô.
Dù chuyện đó đã lâu như vậy, nhưng anh dường như có thể cảm nhận được sự khó chịu của cô lúc đó qua đôi mắt của cô.
Lúc vừa mới biết sơ qua mọi chuyện, anh đã rất vui, hưng phấn và kích động.
Nhưng mà bây giờ anh lại càng đau lòng và hối hận hơn.
Đau lòng cho tình cảm sâu đậm của cô dành cho anh mà lúc đó không hề được đáp lại.
Hối hận tại sao đến bây giờ anh mới biết.
Khuê Khuê nói không sai, anh thật sự rất ngốc.
Ký ức của anh nhanh chóng trở lại đêm mà họ ly hôn.
Khi đó, cô đứng ở sân thể dục của trường cấp 3, bình tĩnh tự thuật lại.
Cô nói: “Anh có biết không? Anh ấy giống như một ngôi sao sang lung linh, không cẩn thận đánh rơi trong lòng tôi, tỏa ra ánh sáng rạng rỡ lóa mắt, chỉ có điều… anh ấy lúc đó hoàn toàn không nhớ đến tôi.”
Cô nói: “Sau khi biết thành tích học tập của anh ấy rất xuất sắc, tôi càng học chăm chỉ hơn, tôi liều mạng học, điên cuồng học, chỉ muốn một ngày nào đó mình cũng giỏi như anh ấy, học cùng trường đại học với anh ấy, như vậy tôi sẽ vẫn được nhìn thấy anh ấy.”
Cô nói: “Ngay cả khi anh ấy không quen biết tôi, tôi vẫn cảm thấy rất vui, tôi chẳng cần gì nhiều, yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần được nhìn anh ấy tôi cũng thỏa mãn rồi.”
Cho tới bây giờ anh mới biết người cô nói ngày đó không phải ai khác mà chính là anh.
Cô thậm chí còn từng hỏi anh: “Lục Kiến Thành, anh có muốn biết người đó là ai không?”
Nhưng mà anh đã kịch liệt từ chối.
Anh nói anh không muốn biết.
Giờ anh mới biết khi đó anh đã ngốc như thế nào, rốt cuộc bỏ lỡ bao nhiêu thời gian của hai người.
“Khuê Khuê …” Lục Kiến Thành lại ôm lấy Nam Khuê, cổ họng anh nghẹn lại, đôi tay cũng run lên.
Anh muốn mở miệng, muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên phát hiện anh mở miệng, nhưng lại không nói được lời nào.
Cuối cùng, anh chỉ có thể ôm cô.
Gắt gao, dùng sức ôm cô thật chặt.
Rất lâu sau, anh mới nói vào tai cô một câu: “Khuê Khuê, sau này, anh nhất định sẽ yêu em gấp bội.”
“Anh sẽ bù đắp tất cả những năm tháng thanh xuân khi em yêu anh, có được không?”
“Được.” Nam Khuê gật đầu, cũng không nhịn được nữa mà bật khóc.
Mười năm trước, cô chỉ yêu anh âm thầm và lặng lẽ, chưa từng nghĩ có ngày hai người sẽ có liên quan đến nhau.
Hai năm trước, cô kết hôn với anh, trở thành bà Lục, cũng trở thành vợ anh.
Và bây giờ mới là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất của cô.
Vì cô biết mình không yêu sai người, tình cảm của cô đã được đáp lại.
Sau mười năm yêu thầm, tình yêu của cô đã được đền đáp.
Cũng chính lúc này, Nam Khuê cảm thấy tất cả những nỗi buồn và chua xót trong quá khứ đều đáng giá.
Dù phải phẫu thuật nhưng tình trạng thể chất của Lục Kiến Thành tương đối tốt, phục hồi cũng rất nhanh.
Hai ngày sau, bác sĩ nói đã có thể xuất viện rồi.
Buổi sáng, khi Nam Khuê thu dọn đồ đạc, Lâm Tiêu đã lái xe đến đón hai người.
Bọn họ đỡ Lục Kiến Thành lên xe trước, Nam Khuê đứng ở ngoài xe, do dự nói: “Kiến Thành, để Lâm Tiêu đưa anh về trước đi, em về muộn một chút.”
“Em muốn đi thăm Chu Tiễn Nam sao?”
Lục Kiến Thành vừa dứt lời, Nam Khuê lập tức mở to hai mắt, bất ngờ nói: “Sao anh biết?”
“Mấy tâm tư nhỏ của em đều viết rõ trên mặt rồi kìa.”
“Vậy anh có tức giận không?” Nam Khuê hỏi.
“Em đi đi.”
Nghe thấy lời của Lục Kiến Thành, trên mặt Nam Khuê lập tức nở nụ cười, cô cúi người hôn lên má anh: “Cảm ơn anh, Lục Kiến Thành, anh là tốt nhất.”
“Anh yên tâm, em qua đó một chút rồi sẽ về tìm anh.”
“Ừm.”
Nhìn Lâm Tiêu lái xe đi, Nam Khuê đi ra ngoài mua một số thứ, sau đó lại đi vào bệnh viện.
“Xin chào, giúp tôi tìm xem bệnh nhân Chu Tiễn Nam ở phòng bệnh nào được không?” Nam Khuê nhìn y tá ở quầy lễ tân nhẹ nhàng hỏi.
“Chu Tiễn Nam? Là người này sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh ấy vừa mới xuất viện sáng nay, chắc là vừa đi thôi.”
Hóa ra là xuất viện rồi, xem ra cô đã đến chậm một bước rồi.
May mà hôm đó cô có lưu lại số điện thoại của Phương Hằng, cho nên Nam Khuê lập tức gọi cho cậu ấy: “Alo, Phương Hằng, đội trưởng Chu của các cậu xuất viện rồi đi đâu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.