Chương 268: Lục Kiến Thành, chính là anh cố ý
Hà Thẩm
09/09/2022
“Tuy rằng đối với người khác, chị là người nắm quyền của nhà họ Chu, là nữ chủ tịch hô mưa gọi gió trên thương trường, nhưng đối với em, chị chỉ có một thân phận, đó chính là chị gái của em.”
“Chị không cần ưu tú như vậy, cũng không cần phải kiên cường, càng không cần một mình gánh vác tất cả, em đã trưởng thành, đã sớm không phải thằng nhóc hay khóc nhè trong lòng chị, cũng không phải em trai trong trí nhớ của chị cần được bảo vệ, có chuyện gì chị đều có thể nói cho em biết, để em gánh vác cùng với chị.”
Nghe những lời này, đột nhiên Chu Cẩm bật khóc.
Những giọt nước mắt chảy xuống má cô ấy, giống như chảy thành một dòng sông nhỏ.
Mấy năm nay, một mình cô ấy chống đỡ nhà họ Chu, nói không vất vả là giả, nói không mệt cũng là giả.
Nhưng luôn luôn mệt mỏi mà lại hạnh phúc.
Giây phút đồng ý cho em trai đi làm cảnh sát, đương nhiên cô ấy đã nghĩ đến con đường sau này, điều này có nghĩa là từ nay về sau cũng chỉ có thể dựa vào cô ấy chống đỡ, cô ấy nhất định phải gánh vác mọi chuyện của nhà họ Chu.
Trong những năm qua, cô ấy chỉ có một mình.
Đôi khi, không cảm thấy mệt mỏi.
Đặc biệt là nhìn thấy nụ cười hài lòng trên khuôn mặt của mẹ và em gái, nhìn những người xung quanh khen ngợi cô, nhìn em trai theo đuổi ước mơ của mình, nhìn anh ấy đến gần với ước mơ của mình.
Khi thấy cả nhà đều tốt, trong lòng cô ấy càng thêm thỏa mãn.
Cảm thấy dù vó khổ thế nào, đều có thể chống đỡ được.
Khóc một lúc, tâm trạng Chu Cẩm cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lau nước mắt ở khóe mắt, cô ấy nhanh chóng nở mắt cười: “Có những lời nói này của em, cũng không uổng công chị trả giá mấy năm nay, nhưng mà, mặc kệ em bao nhiêu tuổi, trong lòng chị vĩnh viễn là em trai nhỏ cần người yêu thương bảo vệ.”
“Giống như chúng ta, mặc kệ bao nhiêu tuổi, đều là đứa trẻ mãi không lớn trong mắt cha mẹ, cần yêu thương và che chở.”
“Chị…” Chu Tiễn Nam nghẹn ngào có chút nói không nên lời.
“Được rồi, không nói đến chị nữa, nói chuyện của em và Nam Khuê đi, dấu trên cổ cô ấy, không phải do em để lại phải không?” Chu Cẩm chỉ ra một mũi tên trúng đích.
“Chị, sao lại nói đến chuyện này?”
“Chị cũng không có ý chỉ trích hay hạ thấp cô ấy, dù sao hai người cũng không phải là người yêu thật, cô ấy có tự do của mình, chỉ chỉ nhắc nhở em, lừa được mẹ một lần, sau này khi mẹ muốn gặp cô ấy, em định làm sao?”
“Còn nữa, Lục Kiến Thành cũng không phải là người dễ chọc, chiếu theo tình thế này, anh ta có thể đã làm hòa với Nam Khuê rồi, em cảm thấy sẽ có bất kỳ người đàn ông nào nhìn vợ mình giả là bạn gái của người khác sao?”
Chu Cẩm vừa nói lời này, Chu Tiễn Nam thật sự cảm thấy mình không để ý rất nhiều thứ.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, anh ấy trả lời: “Vậy tới đâu hay tới đó, trời không tuyệt đường người.”
Lúc đó, anh ấy thật sự không nghĩ nhiều.
Đương nhiên, những thứ này đều không phải là thứ mà Chu Cẩm thật sự lo lắng.
Điều cô ấy lo lắng nhất chính là, nhìn cái đà này, em trai của cô ấy đã chìm sâu vào đoạn tình cảm này rồi.
Đàn ông nhà họ Chu, tất cả đều thâm tình, từ ông nội cô ấy, đến cha cô ấy, rồi đến em trai cô ấy.
Thật đúng là không chừa một ai.
Nam Khuê đi tới cửa nhà còn tưởng mình đã đi nhầm nhà, bởi vì Lục Kiến Thành đang đứng trước cửa, đứng thẳng tắp, ánh mắt thâm thuý nhìn cô.
“Sao anh lại ở đây?” Nam Khuê thật sự rất bất ngờ.
Lục Kiến Thành khẽ nhíu mày: “Đợi em hai tiếng rồi, chân tê hết cả rồi, vết thương cũng hơi đau, em chắc chắn muốn để anh đứng đây nói chuyện.”
“À.”
Nam Khuê lập tức mở cửa, sau đó cho anh đi vào.
Kết quả lúc vào cửa, Lục Kiến Thành còn tự nhiên hơn cô tưởng tượng, trực tiếp sải bước đi về phía phòng khách, sau đó cầm lấy ly của cô rót một ly nước, ngửa đầu, nốc một hơi cạn hết ly.
Nam Khuê ngây ngẩn cả người.
“Lục Kiến Thành, anh đợi chút, anh đang lấy cái ly của tôi.”
“Anh biết.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê: “…”
Nghĩ thầm, anh biết còn lấy ly của cô uống nước à?
Quả nhiên, ngay sau đó, Lục Kiến Thành nhướng mày: “Trong nhà này chỉ có em và Lâm Niệm Sơ ở, cũng chỉ có chén của hai người, anh không lấy của em, chẳng lẽ dùng đồ Lâm Niệm Sơ?”
Nam Khuê suy nghĩ một chút, hình như là có lý.
Sau đó, Lục Kiến Thành cầm ly của cô rót thêm một ly nước, uống một hơi cạn sạch.
Không đúng, chờ đã…
Nam Khuê mới có phản ứng lại, vừa rồi cô hoàn toàn bị Lục Kiến Thành đào hố cho cô nhảy vào.
Cái gì gọi là không lấy của cô cũng chỉ có thể dùng của Lâm Niệm Sơ.
Anh rõ ràng có thể dùng ly dùng một lần mà.
Người đàn ông này, quá xảo quyệt.
Nói tới đây, Nam Khuê lập tức nhớ tới dấu dâu hôn trên cổ, càng lúc càng tức giận.
Đưa tay chỉ chỉ cổ mình, Nam Khuê có chút khó xử nói: “Anh cố ý đúng không?”
Lục Kiến Thành đã sớm hiểu, chỉ cố ý làm bộ như không hiểu.
“Cố ý cái gì?” Anh nhấp một ngụm nước.
“Anh còn giả bộ, rõ ràng chính là anh cố ý, còn không nói cho tôi biết, anh có biết lúc nảy bị bọn họ phát hiện tôi xấu hổ thế nào không?”
Nghĩ đến tình cảnh đó, bây giờ Nam Khuê vẫn cảm thấy xấu hổ, ước gì có thể tìm được một hố để chui xuống.
Trái lại Lục Kiến Thành, sau khi nghe cô nói, nội tâm điên cuồng bắt đầu khởi động, rồi lại làm bộ thờ ơ hỏi: “Bọn họ nhìn thấy rồi?”
“Đương nhiên, còn là bọn họ chủ động mở miệng hỏi, nếu không bây giờ tôi cũng không biết.”
Nam Khuê càng nghĩ, càng cảm thấy tức giận: “Lục Kiến Thành, anh cố ý đúng không, anh trở nên xấu xa, ngang ngược như vậy từ lúc nào vậy?”
Nam Khuê vừa nói, vừa nhịn không được đưa tay đánh vào ngực anh.
“Đau, miệng vết thương của anh còn chưa khỏi, vẫn còn hở.” Lục Kiến Thành ấm ức nói.
Nam Khuê rất tức giận, cũng không muốn để ý tới anh: “Lại giả bộ đáng thương lừa tôi, anh trở thành diễn viên khi nào vậy?”
“Khuê Khuê, anh không lừa em, đau thật.”
“Hơn nữa vì chờ cùng ăn cơm với em, anh nhịn đói đến bây giờ, bụng cứ kêu ùng ục.”
Nghe anh nói, rốt cuộc Nam Khuê vẫn mềm lòng.
Đồng thời cũng ghét chính mình, vì sao mỗi lần đều không tàn nhẫn với anh được chứ?
Rõ ràng anh đáng ghét như vậy, xấu xa như vậy, cô vẫn không kìm được mà đau lòng.
“Vết thương thế nào rồi? Bây giờ còn đau không?”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô đặt lên môi, sau đó nói: “Hôn em sẽ không cảm thấy đau nữa.”
“Miệng lưỡi trơn chu.”
Cũng chỉ có cô chịu được anh, đổi lại là người khác mới không quen với tính tình của anh đâu?
Bụng lại truyền đến một trận ùng ục.
Nam Khuê nhìn về phía anh: “Không phải đã nói không ăn cùng anh sao, bảo anh ăn một mình rồi mà?”
“Nhưng anh muốn chờ em cùng ăn.”
“Vậy anh có đói bụng hay không, có muốn tôi nấu chút đồ ăn cho anh không? Anh muốn ăn gì?”
“Không cần.” Lục Kiến Thành nói, lập tức nắm tay Nam Khuê: “Chúng ta ra ngoài ăn.”
“Trên người anh còn có vết thương, không thích hợp đi lại bên ngoài, vẫn nên ở yên thì tốt hơn.”
“Không sao, chết…” Không được.
Lục Kiến Thành còn chưa nói hết lời, đột nhiên, Nam Khuê giống như bị xúc động.
Cô đưa tay ra, nhanh chóng che miệng anh lại, nghiêm túc cảnh cáo: “Thu hồi lại, sau này anh không được phép nói chữ đó!”
“Chị không cần ưu tú như vậy, cũng không cần phải kiên cường, càng không cần một mình gánh vác tất cả, em đã trưởng thành, đã sớm không phải thằng nhóc hay khóc nhè trong lòng chị, cũng không phải em trai trong trí nhớ của chị cần được bảo vệ, có chuyện gì chị đều có thể nói cho em biết, để em gánh vác cùng với chị.”
Nghe những lời này, đột nhiên Chu Cẩm bật khóc.
Những giọt nước mắt chảy xuống má cô ấy, giống như chảy thành một dòng sông nhỏ.
Mấy năm nay, một mình cô ấy chống đỡ nhà họ Chu, nói không vất vả là giả, nói không mệt cũng là giả.
Nhưng luôn luôn mệt mỏi mà lại hạnh phúc.
Giây phút đồng ý cho em trai đi làm cảnh sát, đương nhiên cô ấy đã nghĩ đến con đường sau này, điều này có nghĩa là từ nay về sau cũng chỉ có thể dựa vào cô ấy chống đỡ, cô ấy nhất định phải gánh vác mọi chuyện của nhà họ Chu.
Trong những năm qua, cô ấy chỉ có một mình.
Đôi khi, không cảm thấy mệt mỏi.
Đặc biệt là nhìn thấy nụ cười hài lòng trên khuôn mặt của mẹ và em gái, nhìn những người xung quanh khen ngợi cô, nhìn em trai theo đuổi ước mơ của mình, nhìn anh ấy đến gần với ước mơ của mình.
Khi thấy cả nhà đều tốt, trong lòng cô ấy càng thêm thỏa mãn.
Cảm thấy dù vó khổ thế nào, đều có thể chống đỡ được.
Khóc một lúc, tâm trạng Chu Cẩm cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Lau nước mắt ở khóe mắt, cô ấy nhanh chóng nở mắt cười: “Có những lời nói này của em, cũng không uổng công chị trả giá mấy năm nay, nhưng mà, mặc kệ em bao nhiêu tuổi, trong lòng chị vĩnh viễn là em trai nhỏ cần người yêu thương bảo vệ.”
“Giống như chúng ta, mặc kệ bao nhiêu tuổi, đều là đứa trẻ mãi không lớn trong mắt cha mẹ, cần yêu thương và che chở.”
“Chị…” Chu Tiễn Nam nghẹn ngào có chút nói không nên lời.
“Được rồi, không nói đến chị nữa, nói chuyện của em và Nam Khuê đi, dấu trên cổ cô ấy, không phải do em để lại phải không?” Chu Cẩm chỉ ra một mũi tên trúng đích.
“Chị, sao lại nói đến chuyện này?”
“Chị cũng không có ý chỉ trích hay hạ thấp cô ấy, dù sao hai người cũng không phải là người yêu thật, cô ấy có tự do của mình, chỉ chỉ nhắc nhở em, lừa được mẹ một lần, sau này khi mẹ muốn gặp cô ấy, em định làm sao?”
“Còn nữa, Lục Kiến Thành cũng không phải là người dễ chọc, chiếu theo tình thế này, anh ta có thể đã làm hòa với Nam Khuê rồi, em cảm thấy sẽ có bất kỳ người đàn ông nào nhìn vợ mình giả là bạn gái của người khác sao?”
Chu Cẩm vừa nói lời này, Chu Tiễn Nam thật sự cảm thấy mình không để ý rất nhiều thứ.
Cúi đầu suy nghĩ một chút, anh ấy trả lời: “Vậy tới đâu hay tới đó, trời không tuyệt đường người.”
Lúc đó, anh ấy thật sự không nghĩ nhiều.
Đương nhiên, những thứ này đều không phải là thứ mà Chu Cẩm thật sự lo lắng.
Điều cô ấy lo lắng nhất chính là, nhìn cái đà này, em trai của cô ấy đã chìm sâu vào đoạn tình cảm này rồi.
Đàn ông nhà họ Chu, tất cả đều thâm tình, từ ông nội cô ấy, đến cha cô ấy, rồi đến em trai cô ấy.
Thật đúng là không chừa một ai.
Nam Khuê đi tới cửa nhà còn tưởng mình đã đi nhầm nhà, bởi vì Lục Kiến Thành đang đứng trước cửa, đứng thẳng tắp, ánh mắt thâm thuý nhìn cô.
“Sao anh lại ở đây?” Nam Khuê thật sự rất bất ngờ.
Lục Kiến Thành khẽ nhíu mày: “Đợi em hai tiếng rồi, chân tê hết cả rồi, vết thương cũng hơi đau, em chắc chắn muốn để anh đứng đây nói chuyện.”
“À.”
Nam Khuê lập tức mở cửa, sau đó cho anh đi vào.
Kết quả lúc vào cửa, Lục Kiến Thành còn tự nhiên hơn cô tưởng tượng, trực tiếp sải bước đi về phía phòng khách, sau đó cầm lấy ly của cô rót một ly nước, ngửa đầu, nốc một hơi cạn hết ly.
Nam Khuê ngây ngẩn cả người.
“Lục Kiến Thành, anh đợi chút, anh đang lấy cái ly của tôi.”
“Anh biết.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê: “…”
Nghĩ thầm, anh biết còn lấy ly của cô uống nước à?
Quả nhiên, ngay sau đó, Lục Kiến Thành nhướng mày: “Trong nhà này chỉ có em và Lâm Niệm Sơ ở, cũng chỉ có chén của hai người, anh không lấy của em, chẳng lẽ dùng đồ Lâm Niệm Sơ?”
Nam Khuê suy nghĩ một chút, hình như là có lý.
Sau đó, Lục Kiến Thành cầm ly của cô rót thêm một ly nước, uống một hơi cạn sạch.
Không đúng, chờ đã…
Nam Khuê mới có phản ứng lại, vừa rồi cô hoàn toàn bị Lục Kiến Thành đào hố cho cô nhảy vào.
Cái gì gọi là không lấy của cô cũng chỉ có thể dùng của Lâm Niệm Sơ.
Anh rõ ràng có thể dùng ly dùng một lần mà.
Người đàn ông này, quá xảo quyệt.
Nói tới đây, Nam Khuê lập tức nhớ tới dấu dâu hôn trên cổ, càng lúc càng tức giận.
Đưa tay chỉ chỉ cổ mình, Nam Khuê có chút khó xử nói: “Anh cố ý đúng không?”
Lục Kiến Thành đã sớm hiểu, chỉ cố ý làm bộ như không hiểu.
“Cố ý cái gì?” Anh nhấp một ngụm nước.
“Anh còn giả bộ, rõ ràng chính là anh cố ý, còn không nói cho tôi biết, anh có biết lúc nảy bị bọn họ phát hiện tôi xấu hổ thế nào không?”
Nghĩ đến tình cảnh đó, bây giờ Nam Khuê vẫn cảm thấy xấu hổ, ước gì có thể tìm được một hố để chui xuống.
Trái lại Lục Kiến Thành, sau khi nghe cô nói, nội tâm điên cuồng bắt đầu khởi động, rồi lại làm bộ thờ ơ hỏi: “Bọn họ nhìn thấy rồi?”
“Đương nhiên, còn là bọn họ chủ động mở miệng hỏi, nếu không bây giờ tôi cũng không biết.”
Nam Khuê càng nghĩ, càng cảm thấy tức giận: “Lục Kiến Thành, anh cố ý đúng không, anh trở nên xấu xa, ngang ngược như vậy từ lúc nào vậy?”
Nam Khuê vừa nói, vừa nhịn không được đưa tay đánh vào ngực anh.
“Đau, miệng vết thương của anh còn chưa khỏi, vẫn còn hở.” Lục Kiến Thành ấm ức nói.
Nam Khuê rất tức giận, cũng không muốn để ý tới anh: “Lại giả bộ đáng thương lừa tôi, anh trở thành diễn viên khi nào vậy?”
“Khuê Khuê, anh không lừa em, đau thật.”
“Hơn nữa vì chờ cùng ăn cơm với em, anh nhịn đói đến bây giờ, bụng cứ kêu ùng ục.”
Nghe anh nói, rốt cuộc Nam Khuê vẫn mềm lòng.
Đồng thời cũng ghét chính mình, vì sao mỗi lần đều không tàn nhẫn với anh được chứ?
Rõ ràng anh đáng ghét như vậy, xấu xa như vậy, cô vẫn không kìm được mà đau lòng.
“Vết thương thế nào rồi? Bây giờ còn đau không?”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô đặt lên môi, sau đó nói: “Hôn em sẽ không cảm thấy đau nữa.”
“Miệng lưỡi trơn chu.”
Cũng chỉ có cô chịu được anh, đổi lại là người khác mới không quen với tính tình của anh đâu?
Bụng lại truyền đến một trận ùng ục.
Nam Khuê nhìn về phía anh: “Không phải đã nói không ăn cùng anh sao, bảo anh ăn một mình rồi mà?”
“Nhưng anh muốn chờ em cùng ăn.”
“Vậy anh có đói bụng hay không, có muốn tôi nấu chút đồ ăn cho anh không? Anh muốn ăn gì?”
“Không cần.” Lục Kiến Thành nói, lập tức nắm tay Nam Khuê: “Chúng ta ra ngoài ăn.”
“Trên người anh còn có vết thương, không thích hợp đi lại bên ngoài, vẫn nên ở yên thì tốt hơn.”
“Không sao, chết…” Không được.
Lục Kiến Thành còn chưa nói hết lời, đột nhiên, Nam Khuê giống như bị xúc động.
Cô đưa tay ra, nhanh chóng che miệng anh lại, nghiêm túc cảnh cáo: “Thu hồi lại, sau này anh không được phép nói chữ đó!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.