Chương 242: Lục Kiến Thành, em biết hết rồi
Hà Thẩm
09/09/2022
Đến bệnh viện, Nam Khuê nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thay quần áo xong lập tức đi làm.
Cô luôn tự nói với bản thân, dù cuộc sống có tan nát đến mức nào cũng không thể mang cảm xúc vào công việc được.
Trong công việc, cô không thể bị chuyện tình cảm làm phân tâm được, cô nhất định phải tỉnh táo, phải có trách nhiệm của một bác sĩ với bệnh nhân.
Thay xong quần áo cô đã nhận được điện thoại nói có một bệnh nhân chảy máu não đang đến, tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Nam Khuê không dám chậm trễ dù chỉ nửa giây, cô lập tức chạy đi hỗ trợ.
Vì người bệnh tuổi khá lớn, cộng thêm có biến chứng của những bệnh khác nên ca cấp cứu kéo dài gần mười tiếng.
Một miếng cơm mọi người cũng không ăn, nước cũng không uống một ngụm.
Tất cả mọi người đều chịu đựng.
Lúc kết thúc, tất cả mọi người đều mệt đến mất cảm giác, bác sĩ chủ trì trực tiếp ngã xuống đất, dựa vào tường thở dốc từng hơi một.
Tình trạng của người bệnh rất nghiêm trọng, cũng may cứu chữa kịp thời, chỉ bị liệt một nửa người.
Mặc dù kết quả không phải hoàn hảo nhất nhưng cũng đã là kết quả tốt nhất.
Nam Khuê và đồng nghiệp cùng đẩy người bệnh từ phòng giải phẫu ra, vừa ra khỏi phòng giải phẫu, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Cửa phòng giải phẫu vừa mở ra đã thấy một ông lão tóc trắng xóa, tay chống gậy, kích động run rẩy đi tới.
Hai mắt ông cụ ướt át, nhìn bà cụ trên giường, nắm chặt tay bà cụ nói: “Bà nó à, bà thế nào? Có đau không?”
Con trai họ nhanh chóng nhận được tin bà lão sẽ liệt nửa người từ chỗ bác sĩ.
Ông lão nghe xong thì lập tức lau nước mắt.
Sau đó ông cụ cúi đầu, ở trước mặt mọi người nâng tay bà cụ lên, quý trọng hôn một cái, vẻ mặt chân thành nói: “Bà nó, bà yên tâm, lúc trẻ bà đã chăm sóc tôi cả một đời rồi, bây giờ bà không đi được thì để tôi chăm sóc bà.”
“Mặc dù bà luôn nói tôi làm không tốt, nhưng bà yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc bà vô cùng tốt.”
“Đợi bà khỏe rồi chúng ta sẽ về nhà, sau này tôi chính là chân của bà, bà thích đi đâu tôi sẽ đưa bà đi chỗ đó.”
Sau khi đưa bà cụ về phòng bệnh, tất cả mọi người đều cảm thán.
Bây giờ rất khó để có thể tận mắt nhìn thấy một tình cảm hỗ trợ nhau lúc hoạn nạn, bên nhau đến già thế này.
Tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ, cũng đều rất cảm động.
Hốc mắt Nam Khuê ươn ướt.
Cô nhớ đến Lục Kiến Thành.
Đây là cảnh tượng cô đã nghĩ đến vô số lần, nắm chặt tay nhau đi đến cuối cuộc đời.
Cô thở dài đi thay quần áo.
Lúc ra đến cổng bệnh viện đã là bảy giờ.
Trời lạnh đến thấu xương, gió thổi vào da đau như dao cắt.
Cơ thể vốn không khỏe, cộng với việc cả ngày chưa ăn cơm, thật ra bây giờ cô đã rất yếu, nhưng vì ở vị trí hỗ trợ trong phòng phẫu thuật nên cô vẫn luôn chống đỡ.
Lúc này gió thổi qua khiến cô lạnh đến mức run rẩy.
Đúng lúc này có một chiếc xe dừng lại trước mặt.
Một giây sau Lục Kiến Thành mở cửa xe đi xuống, anh trực tiếp nắm lấy tay cô: “Hôm nay có phải em gặp ca phẫu thuật khó không, tan làm muộn hơn thường ngày.”
“Sao tay em lại lạnh thế này, có phải do mặc ít quần áo không?”
Anh vừa dứt lời đã đưa cô lên xe, đồng thời nói tài xế tăng cao nhiệt độ trong xe lên.
Nam Khuê không trả lời anh.
So với buổi sáng thì giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
Chỉ là cô không nghĩ được nên nói với anh thế nào.
Khoảng mấy phút sau, cơ thể ấm áp hơn, Nam Khuê quay người nhìn anh: “Lục Kiến Thành, em biết hết rồi.”
Lần này cô rất bình tĩnh: “Biết anh ra nước ngoài để gặp Phương Thanh Liên, cũng biết anh mang cô ta về nước, muốn chữa chân cho cô ta, tất cả em đều biết hết.”
Nam Khuê cho rằng cô sẽ rất đau lòng, nhưng sau khi nói xong cô lại cảm thấy nhẹ nhõm mà từ trước đến nay mình chưa từng cảm nhận được.
Cuối cùng chuyện này cũng không còn như một ngọn núi lớn đè lên lòng cô nữa rồi.
Lục Kiến Thành luống cuống, anh vội vàng tiến lên ôm Nam Khuê vào lòng: “Khuê Khuê, không phải như em nghĩ đâu.”
“Được, vậy anh nói xem là như thế nào?”
“Anh ra nước ngoài thật sự là vì công việc, gặp cô ấy là ngẫu nhiên, không phải đặc biệt đi gặp cô ấy.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê cười cười: “Nếu là ngẫu nhiên thì em cũng sẽ không nói gì, mọi người như người xa lạ lướt qua nhau, không gặp nhau nữa là được rồi.”
“Nhưng anh thì sao? Anh không chỉ để cô ta vào phòng mình mà còn ở chung một phòng với cô ta, lại còn tự mình mang cô ta về, Lục Kiến Thành, anh quên rồi sao? Anh đã đồng ý với em, anh và cô ta sẽ vĩnh viễn không liên lạc với nhau nữa, cho dù gặp lại cũng chỉ là người xa lạ.”
“Nhưng anh thì sao? Anh làm thế nào?”
Nam Khuê rất muốn bản thân bình tĩnh lại, nhưng nói xong câu cuối, cô thật sự không khống chế được bản thân.
Lục Kiến Thành ôm chặt lấy cô: “Khuê Khuê, xin lỗi em, thật sự không phải như em nghĩ đâu, anh có lí do bất đắc dĩ.”
“Được, vậy anh nói xem đó là lí do bất đắc dĩ như thế nào.”
“Khuê Khuê, có việc anh không lừa em, lúc ở nước ngoài anh thật sự gặp nguy hiểm, là Thanh Liên không màng đến tính mạng của bản thân để cứu anh.”
“Cho nên vì cô ta cứu anh nên anh muốn một lần nữa mang cô ta về, giấu cô ta ở một nơi nào đó rồi lấy thân báo đáp sao? Lục Kiến Thành, nếu anh đã nghĩ xong sẽ sắp xếp cho cô ta như thế nào rồi thì tại sao còn muốn dây dưa với em?”
“Anh có thể nói với em, anh có thể nói hết với em, em không phải là người cứ quấn lấy người khác không bỏ, nếu như anh đã muốn ở bên cô ta thì em sẽ không dây dưa với anh, em sẽ để anh toại nguyện, nhưng sao anh lại lừa em?”
“Anh có biết em tin anh như thế nào không? Anh có biết cảm giác của em khi biết anh đưa Phương Thanh Liên về là như thế nào không? Lục Kiến Thành, anh đang dùng dao đâm vào trái tim em đấy, anh có biết em đau đến mức nào không?”
Nước mắt của Nam Khuê không khống chế được nữa mà rơi xuống.
Nhưng cô nhanh chóng nâng tay lau khô nước mắt trên mặt.
Lần này cô không muốn để anh thấy cô khóc.
Tuyệt đối không muốn.
“Khuê Khuê, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên cô ấy, anh chỉ đơn giản là muốn trả ơn cứu mạng của cô ấy mà thôi, đồng ý chữa chân cho cô ấy chỉ là vì muốn đền bù cho sự áy náy trong lòng anh, chờ cô ấy khôi phục rồi anh sẽ tự mình đưa cô ấy rời đi.”
“Nếu như là thế thì sao anh không thể chọn cách nói cho em biết? Trong lòng anh em là người so đo từng li từng tí như vậy sao?”
Nam Khuê ngẩng đầu, ánh mắt đau khổ: “Còn nữa, anh có từng nghĩ tới chuyện nếu như phẫu thuật không thành công, chân cô ta không khỏi thì sao chưa? Anh sẽ làm gì? Vẫn sẽ nuôi cô ta, ở bên cô ta hay sao?”
Lục Kiến Thành yên lặng.
Nói thật anh vẫn luôn nghĩ phẫu thuật sẽ thành công, sau đó Thanh Liên ra nước ngoài, anh và Khuê Khuê có thể yên bình ở bên nhau.
Nhưng anh không nghĩ rằng, lỡ như phẫu thuật thất bại, chân của Thanh Liên không thể đi được, thậm chí càng tệ hơn nữa thì sẽ như thế nào?
“Thật ra rõ ràng anh có rất nhiều cách để cảm ơn cái gọi là ân cứu mạng, tiền tài, biệt thự, thậm chí anh muốn tìm bác sĩ chữa chân cho cô ta em đều có thể đồng ý.”
“Nhưng tại sao anh lại muốn đưa cô ta về, lại dùng cách một người đàn ông làm bạn với một người phụ nữ để đền bù, Lục Kiến Thành, anh biết rõ cô ta có ý gì với anh, anh cũng biết rõ quan hệ trước kia của hai người là gì.”
“Nhưng anh vẫn để cô ta ở bên cạnh mình, đêm hôm khuya khoắt, hai người đã từng yêu nhau sâu sắc ở chung một phòng, là bạn gái của anh, anh nghĩ em cảm thấy thế nào? Ngửi được mùi hương của cô ta trên quần áo anh, nhìn thấy dấu son môi của cô ta trên quần áo anh, anh nghĩ em sẽ thế nào?”
Cô luôn tự nói với bản thân, dù cuộc sống có tan nát đến mức nào cũng không thể mang cảm xúc vào công việc được.
Trong công việc, cô không thể bị chuyện tình cảm làm phân tâm được, cô nhất định phải tỉnh táo, phải có trách nhiệm của một bác sĩ với bệnh nhân.
Thay xong quần áo cô đã nhận được điện thoại nói có một bệnh nhân chảy máu não đang đến, tình trạng vô cùng nguy hiểm.
Nam Khuê không dám chậm trễ dù chỉ nửa giây, cô lập tức chạy đi hỗ trợ.
Vì người bệnh tuổi khá lớn, cộng thêm có biến chứng của những bệnh khác nên ca cấp cứu kéo dài gần mười tiếng.
Một miếng cơm mọi người cũng không ăn, nước cũng không uống một ngụm.
Tất cả mọi người đều chịu đựng.
Lúc kết thúc, tất cả mọi người đều mệt đến mất cảm giác, bác sĩ chủ trì trực tiếp ngã xuống đất, dựa vào tường thở dốc từng hơi một.
Tình trạng của người bệnh rất nghiêm trọng, cũng may cứu chữa kịp thời, chỉ bị liệt một nửa người.
Mặc dù kết quả không phải hoàn hảo nhất nhưng cũng đã là kết quả tốt nhất.
Nam Khuê và đồng nghiệp cùng đẩy người bệnh từ phòng giải phẫu ra, vừa ra khỏi phòng giải phẫu, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Cửa phòng giải phẫu vừa mở ra đã thấy một ông lão tóc trắng xóa, tay chống gậy, kích động run rẩy đi tới.
Hai mắt ông cụ ướt át, nhìn bà cụ trên giường, nắm chặt tay bà cụ nói: “Bà nó à, bà thế nào? Có đau không?”
Con trai họ nhanh chóng nhận được tin bà lão sẽ liệt nửa người từ chỗ bác sĩ.
Ông lão nghe xong thì lập tức lau nước mắt.
Sau đó ông cụ cúi đầu, ở trước mặt mọi người nâng tay bà cụ lên, quý trọng hôn một cái, vẻ mặt chân thành nói: “Bà nó, bà yên tâm, lúc trẻ bà đã chăm sóc tôi cả một đời rồi, bây giờ bà không đi được thì để tôi chăm sóc bà.”
“Mặc dù bà luôn nói tôi làm không tốt, nhưng bà yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc bà vô cùng tốt.”
“Đợi bà khỏe rồi chúng ta sẽ về nhà, sau này tôi chính là chân của bà, bà thích đi đâu tôi sẽ đưa bà đi chỗ đó.”
Sau khi đưa bà cụ về phòng bệnh, tất cả mọi người đều cảm thán.
Bây giờ rất khó để có thể tận mắt nhìn thấy một tình cảm hỗ trợ nhau lúc hoạn nạn, bên nhau đến già thế này.
Tất cả mọi người đều vô cùng hâm mộ, cũng đều rất cảm động.
Hốc mắt Nam Khuê ươn ướt.
Cô nhớ đến Lục Kiến Thành.
Đây là cảnh tượng cô đã nghĩ đến vô số lần, nắm chặt tay nhau đi đến cuối cuộc đời.
Cô thở dài đi thay quần áo.
Lúc ra đến cổng bệnh viện đã là bảy giờ.
Trời lạnh đến thấu xương, gió thổi vào da đau như dao cắt.
Cơ thể vốn không khỏe, cộng với việc cả ngày chưa ăn cơm, thật ra bây giờ cô đã rất yếu, nhưng vì ở vị trí hỗ trợ trong phòng phẫu thuật nên cô vẫn luôn chống đỡ.
Lúc này gió thổi qua khiến cô lạnh đến mức run rẩy.
Đúng lúc này có một chiếc xe dừng lại trước mặt.
Một giây sau Lục Kiến Thành mở cửa xe đi xuống, anh trực tiếp nắm lấy tay cô: “Hôm nay có phải em gặp ca phẫu thuật khó không, tan làm muộn hơn thường ngày.”
“Sao tay em lại lạnh thế này, có phải do mặc ít quần áo không?”
Anh vừa dứt lời đã đưa cô lên xe, đồng thời nói tài xế tăng cao nhiệt độ trong xe lên.
Nam Khuê không trả lời anh.
So với buổi sáng thì giờ cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
Chỉ là cô không nghĩ được nên nói với anh thế nào.
Khoảng mấy phút sau, cơ thể ấm áp hơn, Nam Khuê quay người nhìn anh: “Lục Kiến Thành, em biết hết rồi.”
Lần này cô rất bình tĩnh: “Biết anh ra nước ngoài để gặp Phương Thanh Liên, cũng biết anh mang cô ta về nước, muốn chữa chân cho cô ta, tất cả em đều biết hết.”
Nam Khuê cho rằng cô sẽ rất đau lòng, nhưng sau khi nói xong cô lại cảm thấy nhẹ nhõm mà từ trước đến nay mình chưa từng cảm nhận được.
Cuối cùng chuyện này cũng không còn như một ngọn núi lớn đè lên lòng cô nữa rồi.
Lục Kiến Thành luống cuống, anh vội vàng tiến lên ôm Nam Khuê vào lòng: “Khuê Khuê, không phải như em nghĩ đâu.”
“Được, vậy anh nói xem là như thế nào?”
“Anh ra nước ngoài thật sự là vì công việc, gặp cô ấy là ngẫu nhiên, không phải đặc biệt đi gặp cô ấy.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê cười cười: “Nếu là ngẫu nhiên thì em cũng sẽ không nói gì, mọi người như người xa lạ lướt qua nhau, không gặp nhau nữa là được rồi.”
“Nhưng anh thì sao? Anh không chỉ để cô ta vào phòng mình mà còn ở chung một phòng với cô ta, lại còn tự mình mang cô ta về, Lục Kiến Thành, anh quên rồi sao? Anh đã đồng ý với em, anh và cô ta sẽ vĩnh viễn không liên lạc với nhau nữa, cho dù gặp lại cũng chỉ là người xa lạ.”
“Nhưng anh thì sao? Anh làm thế nào?”
Nam Khuê rất muốn bản thân bình tĩnh lại, nhưng nói xong câu cuối, cô thật sự không khống chế được bản thân.
Lục Kiến Thành ôm chặt lấy cô: “Khuê Khuê, xin lỗi em, thật sự không phải như em nghĩ đâu, anh có lí do bất đắc dĩ.”
“Được, vậy anh nói xem đó là lí do bất đắc dĩ như thế nào.”
“Khuê Khuê, có việc anh không lừa em, lúc ở nước ngoài anh thật sự gặp nguy hiểm, là Thanh Liên không màng đến tính mạng của bản thân để cứu anh.”
“Cho nên vì cô ta cứu anh nên anh muốn một lần nữa mang cô ta về, giấu cô ta ở một nơi nào đó rồi lấy thân báo đáp sao? Lục Kiến Thành, nếu anh đã nghĩ xong sẽ sắp xếp cho cô ta như thế nào rồi thì tại sao còn muốn dây dưa với em?”
“Anh có thể nói với em, anh có thể nói hết với em, em không phải là người cứ quấn lấy người khác không bỏ, nếu như anh đã muốn ở bên cô ta thì em sẽ không dây dưa với anh, em sẽ để anh toại nguyện, nhưng sao anh lại lừa em?”
“Anh có biết em tin anh như thế nào không? Anh có biết cảm giác của em khi biết anh đưa Phương Thanh Liên về là như thế nào không? Lục Kiến Thành, anh đang dùng dao đâm vào trái tim em đấy, anh có biết em đau đến mức nào không?”
Nước mắt của Nam Khuê không khống chế được nữa mà rơi xuống.
Nhưng cô nhanh chóng nâng tay lau khô nước mắt trên mặt.
Lần này cô không muốn để anh thấy cô khóc.
Tuyệt đối không muốn.
“Khuê Khuê, anh chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên cô ấy, anh chỉ đơn giản là muốn trả ơn cứu mạng của cô ấy mà thôi, đồng ý chữa chân cho cô ấy chỉ là vì muốn đền bù cho sự áy náy trong lòng anh, chờ cô ấy khôi phục rồi anh sẽ tự mình đưa cô ấy rời đi.”
“Nếu như là thế thì sao anh không thể chọn cách nói cho em biết? Trong lòng anh em là người so đo từng li từng tí như vậy sao?”
Nam Khuê ngẩng đầu, ánh mắt đau khổ: “Còn nữa, anh có từng nghĩ tới chuyện nếu như phẫu thuật không thành công, chân cô ta không khỏi thì sao chưa? Anh sẽ làm gì? Vẫn sẽ nuôi cô ta, ở bên cô ta hay sao?”
Lục Kiến Thành yên lặng.
Nói thật anh vẫn luôn nghĩ phẫu thuật sẽ thành công, sau đó Thanh Liên ra nước ngoài, anh và Khuê Khuê có thể yên bình ở bên nhau.
Nhưng anh không nghĩ rằng, lỡ như phẫu thuật thất bại, chân của Thanh Liên không thể đi được, thậm chí càng tệ hơn nữa thì sẽ như thế nào?
“Thật ra rõ ràng anh có rất nhiều cách để cảm ơn cái gọi là ân cứu mạng, tiền tài, biệt thự, thậm chí anh muốn tìm bác sĩ chữa chân cho cô ta em đều có thể đồng ý.”
“Nhưng tại sao anh lại muốn đưa cô ta về, lại dùng cách một người đàn ông làm bạn với một người phụ nữ để đền bù, Lục Kiến Thành, anh biết rõ cô ta có ý gì với anh, anh cũng biết rõ quan hệ trước kia của hai người là gì.”
“Nhưng anh vẫn để cô ta ở bên cạnh mình, đêm hôm khuya khoắt, hai người đã từng yêu nhau sâu sắc ở chung một phòng, là bạn gái của anh, anh nghĩ em cảm thấy thế nào? Ngửi được mùi hương của cô ta trên quần áo anh, nhìn thấy dấu son môi của cô ta trên quần áo anh, anh nghĩ em sẽ thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.