Chương 151: Lục Kiến Thành tìm kiếm đến phát điên rồi
Hà Thẩm
31/08/2022
???
Đến nơi, Lục Kiến Thành điên cuồng bấm chuông.
Nhưng một phút, hai phút, mấy phút đồng hồ trôi qua cũng không có động tĩnh gì, căn bản cũng không có người ra mở cửa.
Anh lại đưa tay gõ cửa nhưng cũng không có ai trả lời.
Anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Nam Khuê.
Nhưng điện thoại của Nam Khuê cũng không có người nhấc máy.
Nam Khuê ngồi trên xe taxi, sau khi Lâm Tiêu rời đi, cô thu dọn một chút quần áo bỏ vào chiếc vali nhỏ rồi đi ra sân bay.
Cô đã hẹn với Niệm Niệm rằng sẽ đến chỗ cô ấy chơi mấy ngày.
Đúng lúc nơi Niệm Niệm quay phim là một địa phương ven biển phía Nam, cô thích biển, cho nên lúc Niệm Niệm mời cô qua đó, cô đã đồng ý không chút nghĩ ngợi.
Trước khi lên máy bay, Nam Khuê thấy Lục Kiến Thành gọi đến nhưng cũng không bắt máy, cô lạnh nhạt nhìn thoáng qua, sau đó tắt di động bỏ vào trong túi.
Máy bay bay thẳng lên trời xanh, nhìn mây trắng không chút tì vết bên ngoài cửa sổ như những cục bông lớn mềm mại, cuối cùng tâm trạng Nam Khuê cũng khá hơn một chút.
Lục Kiến Thành ở phía bên kia lại tìm kiếm đến phát điên rồi.
Anh gọi cho Nam Khuê rất nhiều nhưng vẫn luôn không có người bắt máy.
Anh thất bại đặt điện thoại xuống, lúc này Lục Kiến Thành mới phát hiện bản thân hoàn toàn không biết gì về cô.
Ngoài Đỗ Quốc Khôn, ở thành phố này không còn người thân nào, chắc chắn cô sẽ không đi tìm Đỗ Quốc Khôn, vậy mà anh lại hoàn toàn không biết cô sẽ đi đâu.
Phạm vi của cô, bạn bè của cô, bạn học của cô, ngoài Lâm Niệm Sơ ra, anh hoàn toàn không biết gì cả.
Ngay cả Lâm Niệm Sơ cũng là do cô nhắc đến quá nhiều, nổi tiếng và là tiểu hoa đán đang lên nên anh mới có chút ấn tượng.
Về phần bạn học trên trường của cô, nơi cô thường xuyên về, một cái anh cũng không biết chứ nói gì đến đi tìm?
Thêm mười phút nữa, Lâm Tiêu gọi điện đến: “Tổng giám đốc Lục, đã tìm được rồi, cô Nam Khuê ngồi máy bay đến Hải Nam.”
“Hải Nam?”
Vậy mà cô lại yên lặng bay đến Hải Nam.
Anh hoàn toàn chưa từng nghe thấy cô nhắc đến chuyện này!
“Cô ấy có mua vé khứ hồi không?”
Giờ phút này trái tim anh lên xuống không ngừng, vô cùng sợ hãi cô sẽ không quay lại.
“Có mua, vé khứ hồi vào ba ngày sau.”
“Mấy giờ?”
“Mười một giờ trưa lên máy bay.”
“Được, tôi đã biết.” Nói xong Lục Kiến Thành cúp điện thoại.
Máy bay của Nam Khuê hạ cánh, cô thấy một cô gái mặc quần áo màu vàng giơ bảng lớn tiếng nói: “Chị Nam Khuê, chỗ này, chỗ này.”
Người đến đón cô là Tiểu Đào, trợ lí Niệm Niệm mới tuyển, một em gái rất đáng yêu.
Tuổi cũng khá nhỏ, nghe nói mời tròn mười tám tuổi, vì điều kiện gia đình không tốt nên đã nghỉ học, về sau làm mấy công việc vất vả rồi mới làm trợ lí cho Niệm Niệm.
Hai người đi thẳng đến khách sạn.
Vừa đến phòng khách sạn, Nam Khuê đã ngửi thấy mùi lẩu vô cùng thơm, đi lên trước thêm tí nữa, một nồi lẩu khói trắng nghi ngút đang sôi sùng sục lập tức hiện lên trước mắt.
Xung quanh có rất nhiều món đã được dọn lên, không chỉ có mình lẩu mà ngay cả đồ nhúng và đồ uống cũng đã chuẩn bị xong, vô cùng đầy đủ.
Nam Khuê nhìn đến ngây người, chuẩn bị cũng quá chu đáo rồi.
“Niệm Niệm đâu?” Nam Khuê hỏi.
Trợ lí Tiểu Đào giải thích: “Chị Niệm Niệm vẫn còn đang quay phim, chị ấy nói chị thích ăn lẩu, chắc chắn chị cũng đã rất thèm nên bọn em đã sớm chuẩn bị xong hết, nói để chị đến rồi ăn cho nóng, không cần chờ chị ấy, chị ăn trước.”
“Cậu ấy còn lâu không?”
“Chuyện này không xác định được, phần diễn hôm nay tương đối khó, thuận lợi sẽ quay rất nhanh, nếu như không thuận lợi thì có lẽ sẽ mất mấy tiếng.”
“Được, chị biết rồi.”
“Chị Nam Khuê, vậy chị ăn trước đi, có gì cần nói em là được, em sẽ đọc số điện thoại cho chị.”
Sau khi Tiểu Đào đi, trước tiên Nam Khuê tắt nồi lẩu đi, sau đó sắp xếp lại hành lí của mình.
Sắp xếp xong cô dựa vào sopha nghỉ ngơi, kết quả ngủ đi lúc nào cũng không biết.
Lúc Lâm Niệm Sơ mở cửa vào còn buồn bực vì sao Nam Khuê không ăn lẩu, một giây sau cô ấy đã thấy cô dựa vào sopha ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng động, Nam Khuê mở mắt, khi thấy Lâm Niệm Sơ, cô lập tức xoa đôi mắt mơ màng buồn ngủ của mình: “Niệm Niệm, cậu về rồi, mấy giờ rồi?”
“Đã hơn ba giờ rồi, không phải nói cậu ăn trước đi đừng chờ tớ sao?”
Nam Khuê vừa đứng dậy vừa nói: “Chắc chắn tớ phải chờ cậu rồi! Cậu vất vả chuẩn bị lẩu cho tớ, sao tớ có thể ăn một mình được? Hơn nữa một mình ăn lẩu không vui chút nào, hai người cùng ăn mới vui.”
“Cũng đúng.”
Hai người cùng nhau ngồi xuống bật bếp lên.
Không khí trong phòng nhanh chóng nóng bừng lên, mùi hương đặc trưng của lẩu tỏa ra khắp phòng.
Nam Khuê chỉ cần lướt qua cũng phát hiện tất cả đều là món mình thích.
Không chỉ vậy mà hai phần nước lẩu cũng rất thanh đạm.
Niệm Niệm vô cùng quan tâm đến sức khỏe của cô, tất cả đều là đồ không cay.
Cô ấy là một người không cay không vui, nhưng cô ấy lại vì cô mà chuẩn bị rất chu đáo.
“Niệm Niệm, cậu vất vả rồi.”
“Như này có là gì đâu chứ? Hơn nữa không phải vẫn còn nước chấm sao? Mình tự pha nước chấm cay. Vả lại gần đây bọn họ cũng không cho mình ăn cay, nói sẽ ảnh hưởng đến da.” Nói đến đây, Lâm Niệm Sơ cũng rất phiền não.
Cô ấy đúng là một người thích ăn cay, nhưng thể chất lại không chịu được, ăn một lần sẽ mọc mụn lớn.
Dựa vào hình tượng của cô mà nói, chưa nói là mụn lớn, chỉ cần da không bóng thôi thì mấy người kia cũng đã nghĩ đủ các cách để điên cuồng cứu chữa.
Nam Khuê cười nghe cô ấy than vãn, sau đó kiên nhẫn an ủi: “Điều này chứng tỏ Niệm Niệm của chúng ta hot, nhiều người nổi tiếng, nếu không có cảm giác tồn tại thì mọi người cũng sẽ không để ý cậu như vậy nha!”
Lâm Niệm Sơ nghe xong gật đầu: “Đúng vậy, chính là như vậy!”
“Ôi chao, Khuê Khuê, cậu thật là biết an ủi, nghe cậu nói xong tớ đã lập tức vui vẻ!”
“Đúng rồi, khi nào thì cậu chuyển đến chỗ tớ?” Lâm Niệm Sơ hỏi.
“Đã chuyển.” Nam Khuê nói.
“Hả?” Lâm Niệm Sơ nghe xong đột nhiên ngẩng đầu, kinh sợ nhìn cô: “Vậy nên cậu và Lục Kiến Thành? Hai người…”
“Ừm.” Nam Khuê gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Đã ly hôn.”
Đồ ăn trong đũa Lâm Niệm Sơ đột nhiên rơi xuống bát, có chút không tin: “Thật sự ly hôn?”
“Đêm qua đã cầm giấy ly hôn, sáng hôm nay đã chuyển đến chỗ cậu.”
Nghe đến đây, Lâm Niệm Sơ im lặng, cô ấy và Khuê Khuê rất thân với nhau, cô ấy biết cô yêu Lục Kiến Thành nhiều đến thế nào.
Yêu thầm một người trong mười năm đó, cô ấy không thể tưởng tượng được khoảng thời gian đó lâu đến mức nào, Nam Khuê đã đau lòng, dũng cảm và kiên trì đến mức nào.
Nhưng cô ấy vĩnh viễn nhớ rõ ngày ấy khi Khuê Khuê vui vẻ ôm lấy cô ấy, tươi cười vui vẻ nói: “Niệm Niệm, tớ rất vui, tớ rất vui, cậu biết gì không? Tớ sẽ kết hôn với anh ấy đó! Tớ sẽ gả cho anh ấy!”
“Trời ạ, chuyện này giống như mơ vậy, vậy mà tớ lại có thể gả cho anh ấy, làm vợ anh ấy, Niệm Niệm, cậu véo tớ một cái đi, xem có phải tớ đang mơ hay không?”
Lúc đó cô ấy dùng sức xoa khuôn mặt Nam Khuê, cười chúc mừng: “Khuê Khuê yêu quý, tớ rất nghiêm túc, rất rất nghiêm túc mà nói với cậu rằng cậu không nằm mơ, tất cả đều là sự thật.”
Đến nơi, Lục Kiến Thành điên cuồng bấm chuông.
Nhưng một phút, hai phút, mấy phút đồng hồ trôi qua cũng không có động tĩnh gì, căn bản cũng không có người ra mở cửa.
Anh lại đưa tay gõ cửa nhưng cũng không có ai trả lời.
Anh lấy điện thoại ra gọi điện cho Nam Khuê.
Nhưng điện thoại của Nam Khuê cũng không có người nhấc máy.
Nam Khuê ngồi trên xe taxi, sau khi Lâm Tiêu rời đi, cô thu dọn một chút quần áo bỏ vào chiếc vali nhỏ rồi đi ra sân bay.
Cô đã hẹn với Niệm Niệm rằng sẽ đến chỗ cô ấy chơi mấy ngày.
Đúng lúc nơi Niệm Niệm quay phim là một địa phương ven biển phía Nam, cô thích biển, cho nên lúc Niệm Niệm mời cô qua đó, cô đã đồng ý không chút nghĩ ngợi.
Trước khi lên máy bay, Nam Khuê thấy Lục Kiến Thành gọi đến nhưng cũng không bắt máy, cô lạnh nhạt nhìn thoáng qua, sau đó tắt di động bỏ vào trong túi.
Máy bay bay thẳng lên trời xanh, nhìn mây trắng không chút tì vết bên ngoài cửa sổ như những cục bông lớn mềm mại, cuối cùng tâm trạng Nam Khuê cũng khá hơn một chút.
Lục Kiến Thành ở phía bên kia lại tìm kiếm đến phát điên rồi.
Anh gọi cho Nam Khuê rất nhiều nhưng vẫn luôn không có người bắt máy.
Anh thất bại đặt điện thoại xuống, lúc này Lục Kiến Thành mới phát hiện bản thân hoàn toàn không biết gì về cô.
Ngoài Đỗ Quốc Khôn, ở thành phố này không còn người thân nào, chắc chắn cô sẽ không đi tìm Đỗ Quốc Khôn, vậy mà anh lại hoàn toàn không biết cô sẽ đi đâu.
Phạm vi của cô, bạn bè của cô, bạn học của cô, ngoài Lâm Niệm Sơ ra, anh hoàn toàn không biết gì cả.
Ngay cả Lâm Niệm Sơ cũng là do cô nhắc đến quá nhiều, nổi tiếng và là tiểu hoa đán đang lên nên anh mới có chút ấn tượng.
Về phần bạn học trên trường của cô, nơi cô thường xuyên về, một cái anh cũng không biết chứ nói gì đến đi tìm?
Thêm mười phút nữa, Lâm Tiêu gọi điện đến: “Tổng giám đốc Lục, đã tìm được rồi, cô Nam Khuê ngồi máy bay đến Hải Nam.”
“Hải Nam?”
Vậy mà cô lại yên lặng bay đến Hải Nam.
Anh hoàn toàn chưa từng nghe thấy cô nhắc đến chuyện này!
“Cô ấy có mua vé khứ hồi không?”
Giờ phút này trái tim anh lên xuống không ngừng, vô cùng sợ hãi cô sẽ không quay lại.
“Có mua, vé khứ hồi vào ba ngày sau.”
“Mấy giờ?”
“Mười một giờ trưa lên máy bay.”
“Được, tôi đã biết.” Nói xong Lục Kiến Thành cúp điện thoại.
Máy bay của Nam Khuê hạ cánh, cô thấy một cô gái mặc quần áo màu vàng giơ bảng lớn tiếng nói: “Chị Nam Khuê, chỗ này, chỗ này.”
Người đến đón cô là Tiểu Đào, trợ lí Niệm Niệm mới tuyển, một em gái rất đáng yêu.
Tuổi cũng khá nhỏ, nghe nói mời tròn mười tám tuổi, vì điều kiện gia đình không tốt nên đã nghỉ học, về sau làm mấy công việc vất vả rồi mới làm trợ lí cho Niệm Niệm.
Hai người đi thẳng đến khách sạn.
Vừa đến phòng khách sạn, Nam Khuê đã ngửi thấy mùi lẩu vô cùng thơm, đi lên trước thêm tí nữa, một nồi lẩu khói trắng nghi ngút đang sôi sùng sục lập tức hiện lên trước mắt.
Xung quanh có rất nhiều món đã được dọn lên, không chỉ có mình lẩu mà ngay cả đồ nhúng và đồ uống cũng đã chuẩn bị xong, vô cùng đầy đủ.
Nam Khuê nhìn đến ngây người, chuẩn bị cũng quá chu đáo rồi.
“Niệm Niệm đâu?” Nam Khuê hỏi.
Trợ lí Tiểu Đào giải thích: “Chị Niệm Niệm vẫn còn đang quay phim, chị ấy nói chị thích ăn lẩu, chắc chắn chị cũng đã rất thèm nên bọn em đã sớm chuẩn bị xong hết, nói để chị đến rồi ăn cho nóng, không cần chờ chị ấy, chị ăn trước.”
“Cậu ấy còn lâu không?”
“Chuyện này không xác định được, phần diễn hôm nay tương đối khó, thuận lợi sẽ quay rất nhanh, nếu như không thuận lợi thì có lẽ sẽ mất mấy tiếng.”
“Được, chị biết rồi.”
“Chị Nam Khuê, vậy chị ăn trước đi, có gì cần nói em là được, em sẽ đọc số điện thoại cho chị.”
Sau khi Tiểu Đào đi, trước tiên Nam Khuê tắt nồi lẩu đi, sau đó sắp xếp lại hành lí của mình.
Sắp xếp xong cô dựa vào sopha nghỉ ngơi, kết quả ngủ đi lúc nào cũng không biết.
Lúc Lâm Niệm Sơ mở cửa vào còn buồn bực vì sao Nam Khuê không ăn lẩu, một giây sau cô ấy đã thấy cô dựa vào sopha ngủ thiếp đi.
Nghe thấy tiếng động, Nam Khuê mở mắt, khi thấy Lâm Niệm Sơ, cô lập tức xoa đôi mắt mơ màng buồn ngủ của mình: “Niệm Niệm, cậu về rồi, mấy giờ rồi?”
“Đã hơn ba giờ rồi, không phải nói cậu ăn trước đi đừng chờ tớ sao?”
Nam Khuê vừa đứng dậy vừa nói: “Chắc chắn tớ phải chờ cậu rồi! Cậu vất vả chuẩn bị lẩu cho tớ, sao tớ có thể ăn một mình được? Hơn nữa một mình ăn lẩu không vui chút nào, hai người cùng ăn mới vui.”
“Cũng đúng.”
Hai người cùng nhau ngồi xuống bật bếp lên.
Không khí trong phòng nhanh chóng nóng bừng lên, mùi hương đặc trưng của lẩu tỏa ra khắp phòng.
Nam Khuê chỉ cần lướt qua cũng phát hiện tất cả đều là món mình thích.
Không chỉ vậy mà hai phần nước lẩu cũng rất thanh đạm.
Niệm Niệm vô cùng quan tâm đến sức khỏe của cô, tất cả đều là đồ không cay.
Cô ấy là một người không cay không vui, nhưng cô ấy lại vì cô mà chuẩn bị rất chu đáo.
“Niệm Niệm, cậu vất vả rồi.”
“Như này có là gì đâu chứ? Hơn nữa không phải vẫn còn nước chấm sao? Mình tự pha nước chấm cay. Vả lại gần đây bọn họ cũng không cho mình ăn cay, nói sẽ ảnh hưởng đến da.” Nói đến đây, Lâm Niệm Sơ cũng rất phiền não.
Cô ấy đúng là một người thích ăn cay, nhưng thể chất lại không chịu được, ăn một lần sẽ mọc mụn lớn.
Dựa vào hình tượng của cô mà nói, chưa nói là mụn lớn, chỉ cần da không bóng thôi thì mấy người kia cũng đã nghĩ đủ các cách để điên cuồng cứu chữa.
Nam Khuê cười nghe cô ấy than vãn, sau đó kiên nhẫn an ủi: “Điều này chứng tỏ Niệm Niệm của chúng ta hot, nhiều người nổi tiếng, nếu không có cảm giác tồn tại thì mọi người cũng sẽ không để ý cậu như vậy nha!”
Lâm Niệm Sơ nghe xong gật đầu: “Đúng vậy, chính là như vậy!”
“Ôi chao, Khuê Khuê, cậu thật là biết an ủi, nghe cậu nói xong tớ đã lập tức vui vẻ!”
“Đúng rồi, khi nào thì cậu chuyển đến chỗ tớ?” Lâm Niệm Sơ hỏi.
“Đã chuyển.” Nam Khuê nói.
“Hả?” Lâm Niệm Sơ nghe xong đột nhiên ngẩng đầu, kinh sợ nhìn cô: “Vậy nên cậu và Lục Kiến Thành? Hai người…”
“Ừm.” Nam Khuê gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Đã ly hôn.”
Đồ ăn trong đũa Lâm Niệm Sơ đột nhiên rơi xuống bát, có chút không tin: “Thật sự ly hôn?”
“Đêm qua đã cầm giấy ly hôn, sáng hôm nay đã chuyển đến chỗ cậu.”
Nghe đến đây, Lâm Niệm Sơ im lặng, cô ấy và Khuê Khuê rất thân với nhau, cô ấy biết cô yêu Lục Kiến Thành nhiều đến thế nào.
Yêu thầm một người trong mười năm đó, cô ấy không thể tưởng tượng được khoảng thời gian đó lâu đến mức nào, Nam Khuê đã đau lòng, dũng cảm và kiên trì đến mức nào.
Nhưng cô ấy vĩnh viễn nhớ rõ ngày ấy khi Khuê Khuê vui vẻ ôm lấy cô ấy, tươi cười vui vẻ nói: “Niệm Niệm, tớ rất vui, tớ rất vui, cậu biết gì không? Tớ sẽ kết hôn với anh ấy đó! Tớ sẽ gả cho anh ấy!”
“Trời ạ, chuyện này giống như mơ vậy, vậy mà tớ lại có thể gả cho anh ấy, làm vợ anh ấy, Niệm Niệm, cậu véo tớ một cái đi, xem có phải tớ đang mơ hay không?”
Lúc đó cô ấy dùng sức xoa khuôn mặt Nam Khuê, cười chúc mừng: “Khuê Khuê yêu quý, tớ rất nghiêm túc, rất rất nghiêm túc mà nói với cậu rằng cậu không nằm mơ, tất cả đều là sự thật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.