Chương 113: Lục Kiến Thành, tôi mang thai
Hà Thẩm
31/08/2022
Đầu Nam Khuê mạnh mẽ đập về phía trước.
Không biết xe lộn mấy vòng trên mặt đất, cô chỉ biết đầu và cả người cô đều rất đau, đau đến mức tưởng như sắp chết.
Cơ thể cô như muốn phân ra từng mảnh nhỏ.
Cuối cùng chiếc xe không lăn lộn nữa.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Nam Khuê thấy chiếc xe gây tai nạn xe cộ bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra, càng đi càng xa.
Đầu đau đến mức như muốn nổ tung, nhưng Nam Khuê vẫn còn chút tỉnh táo.
Cô khó khăn nghiêng đầu nhìn, lúc này cô mới phát hiện lái xe ngồi bên cạnh đã gục đầu xuống tay lái, máu chảy rất nhiều.
“Bác tài… Bác… tài…” Nam Khuê cố gắng chống đỡ cơ thể, gần như dùng hết tất cả sức lực của mình mà gọi.
“Bác tài, tỉnh, mau tỉnh lại đi, bác phải kiên trì, bác phải cố gắng chịu đựng.”
Nam Khuê khóc, lớn tiếng nói.
Nhưng cũng không có chút tác dụng nào, tài xế vẫn hôn mê như cũ.
Hơn nữa máu trên đầu ông ấy ngày càng nhiều, trong không gian xe đóng chặt đều là mùi máu tươi.
Nam Khuê vẫn cho rằng mùi máu tươi là từ người tài xế, mãi đến khi bụng dưới cô bắt đầu đau nhức, bên dưới như có gì đó chảy ra.
Đột nhiên trong lòng cô có cảm giác không tốt chút nào.
“Bảo bối…”
“Bảo bối…”
Nam Khuê gào khóc.
Cô muốn kêu cứu, muốn ra ngoài, muốn đến bệnh viện.
Nhưng cửa xe đã bị phá hỏng, trời mưa quá lớn, trên đường vốn không có xe, tiếng kêu cứu của cô càng không có ai nghe được.
Làm sao bây giờ? Cô có thể làm gì bây giờ?
“Bảo bối, con đừng xảy ra chuyện gì nhé, con tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, con có chuyện thì mẹ phải làm sao bây giờ?”
“Bảo bối, con cố gắng lên, mẹ nhất định sẽ cứu con.”
“Bảo bối, mẹ van xin con, đừng xảy ra chuyện gì, đừng bỏ mẹ mà đi.”
Nước mắt Nam Khuê tuôn như mưa.
Cô vô cùng vô cùng sợ, cô sợ chết.
Trái tim như rơi vào vực sâu vạn trượng, dọa cô sợ đến mức đầu óc không còn tỉnh táo.
“Không được, Nam Khuê, mày không thể hoảng loạn, không thể loạn được, mày nhất định phải bình tĩnh.”
“Chỉ bình tĩnh mới có thể cứu được bản thân và bảo bối.”
Nam Khuê hít một hơi thật sâu, cô véo tay mình, cố gắng để bản thân giữ tỉnh táo.
Bối rối sẽ không cứu được người, chỉ có thể bình tĩnh thì cô mới có thể nghĩ cách được.
Đúng rồi, điện thoại.
Cô còn có điện thoại, có thể gọi điện thoại.
Nhưng sau cú va chạm mạnh vừa rồi, không biết điện thoại của cô đã rơi ra chỗ nào.
Nam Khuê cố gắng tỉnh táo tìm điện thoại.
Cuối cùng cô cũng thấy điện thoại ở mặt thảm cách đó không xa, giây phút này cô kích động đến mức rơi lệ, nhưng điện thoại cách cô quá xa, cô muốn cầm được nghe có vẻ dễ nhưng làm thì không sẽ chút nào.
Cô sụp đổ, vừa khóc vừa cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này tất cả cảm xúc trong lòng đều từ từ xuất hiện.
Nam Khuê dùng hết sức rướn người về phía trước, muốn nhặt điện thoại ở sau lưng.
Tay không đủ dài, cô cởi giày ra, bỏ tay vào trong giày, lợi dụng mũi nhọn của giày để kéo di động về phía mình.
Bên ngoài mưa rơi xối xả, nhiệt độ vô cùng thấp, gió lớn không ngừng thổi.
Bên trong cửa sổ, người Nam Khuê cong lại, đầu đầy mồ hôi, tay của cô cố gắng rướn về phía trước, tiếp tục rướn về phía trước…
Vì đau nên người cô đổ mồ hôi lạnh, nhất là dưới bụng giống như có người đang dùng châm đâm vào vậy, vô cùng đau nhức.
Nhưng cô không thể từ bỏ.
Cuối cùng cô cũng lấy được điện thoại.
Giây phút chạm được vào điện thoại, Nam Khuê vui đến mức chảy nước mắt.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện điện thoại đã hỏng, chắc do cú va đập mạnh lúc nãy làm hư.
Cô nắm lấy điện thoại, khởi động đi khởi động lại, cuối cùng không biết sau bao nhiêu lần thử, màn hình điện thoại sáng lên.
Lúc đó cô không chút suy nghĩ, tất cả đều theo bản năng mà gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.
Sau hai tiếng chuông, bên kia nghe máy.
“Kiến Thành, cứu tôi.” Nam Khuê dùng sức nói.
Lục Kiến Thành ở đầu dây bên kia nhận ra có chuyện khác thường, lo lắng hỏi: “Nam Khuê, em sao vậy?”
“Tôi… Tôi bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở trong xe không ra được, Kiến Thành, anh mau đến đi, mau đến cứu tôi.”
Nhanh lên, nhất định phải nhanh lên, chậm chút nữa thì bảo bối của cô sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc điện thoại được bắt máy, Nam Khuê đã ôm tất cả hi vọng, cô một lần nữa cho rằng cho dù Phương Thanh Liên bị bắt cọc, nhưng chỉ cần bọn bắt cóc chưa lấy được tiền thì ít nhất sẽ không lập tức nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa, tại sao Phương Thanh Liên lại bị bắt cóc? Nếu như cô đoán không lầm thì khả năng cao là do một mình Phương Thanh Liên tự biên tự diễn, cũng chỉ vì muốn lừa Lục Kiến Thành đi mà thôi.
Nhưng cô thì sao?
Cô không như vậy, cô bị tai nạn xe cộ, tính mạng cô đang gặp nguy hiểm, nếu không được chữa trị kịp thời, cô sẽ thật sự chết mất.
Nhưng cô không ngờ rằng Lục Kiến Thành sẽ nghi ngờ cô.
“Nam Khuê, anh không cảm thấy đây là một chuyện hay để đùa đâu.”
Lúc câu này truyền vào tai Nam Khuê, khóe miệng cô hơi động đậy, cuối cùng vẻ mặt trở nên cứng đờ.
Cô muốn cười, nhưng cô cười không nổi.
Cô muốn khóc, nhưng cũng không khóc được.
Trò đùa?
“Lục Kiến Thành, anh đang nói, tôi lừa anh sao?”
Hóa ra đây chính là kết luận anh đưa ra cho cô.
Đây chính là câu trả lời cho cuộc điện thoại mà cô dùng cả tính mạng của mình để gọi.
Trong không gian chật chội đều là hơi nóng, hơi nóng từ động cơ tỏa ra, hơi nóng của máu tươi, hơi nóng từ hô hấp của con người trong không gian kín, nhưng Nam Khuê lại cảm thấy mình như đang trong một hầm băng vậy, lạnh đến buốt giá con tim.
Lạnh, thật lạnh.
Lạnh đến mức cô phải đưa tay lên chạm vào tim mình xem có bị thương hay không.
Đầu càng ngày càng đau, nhưng Nam Khuê vẫn có thể chịu được sự đau đớn này.
Đáng sợ nhất là cơn đau nhức truyền đến từ bụng cô, hô hấp của cô càng ngày càng rối loạn, cô chỉ có thể thở dốc từng hơi lớn để làm dịu sự đau đớn này.
“Lục Kiến Thành, tôi không lừa anh, tôi căn bản không cần lừa anh.”
“Tôi bị thương, thật sự, tôi và lái xe đều bị tai nạn xe cộ, hiện tại tôi rất đau, toàn thân đều đau nhức, tôi xin anh, cứu tôi.”
Nói một câu quá dài khiến Nam Khuê đau đến mức rên rỉ.
Quá đau, cơn đau nhức kéo đến từng cơn, mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm trí cô.
“Nam Khuê…” Giọng Lục Kiến Thành lạnh xuống: “Rõ ràng anh đã nói Lâm Tiêu đưa em về, lái xe ở đâu ra? Anh biết em không muốn anh đi tìm Thanh Liên, nhưng anh không đi thì cô ấy sẽ chết.”
“Em đã nói sẽ không ngăn cản anh đi, vậy bây giờ thì sao? Em đang làm cái gì vậy?”
Ha ha… Nam Khuê muốn cười nhưng cô cười không nổi.
Hóa ra anh cảm thấy tất cả những gì cô làm là diễn, đều là giả, mục đích là để ngăn cản anh đi cứu Phương Thanh Liên.
“Lục Kiến Thành, tôi không có lừa anh, tôi thật sự bị tai nạn, Phương Thanh Liên sẽ chết, vậy tôi thì sao?”
“Nếu như tôi nói tôi sẽ chết thì sao? Còn có bảo bối nữa.”
“Bảo bối?”
Nam Khuê nắm chặt điện thoại, vì bảo bối, trong giây phút cuối cùng, cô quyết định nói ra bí mất đã giấu trong lòng: “Đúng vậy, bảo bối, Kiến Thành, tôi không nói cho anh biết tôi đã mang thai, đã ba tháng.”
“Bây giờ tôi đau quá, tôi đang chảy máu, Kiến Thành, xin anh, cứu chúng tôi, cứu lấy con của chúng ta, van xin anh…”
Không biết xe lộn mấy vòng trên mặt đất, cô chỉ biết đầu và cả người cô đều rất đau, đau đến mức tưởng như sắp chết.
Cơ thể cô như muốn phân ra từng mảnh nhỏ.
Cuối cùng chiếc xe không lăn lộn nữa.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Nam Khuê thấy chiếc xe gây tai nạn xe cộ bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra, càng đi càng xa.
Đầu đau đến mức như muốn nổ tung, nhưng Nam Khuê vẫn còn chút tỉnh táo.
Cô khó khăn nghiêng đầu nhìn, lúc này cô mới phát hiện lái xe ngồi bên cạnh đã gục đầu xuống tay lái, máu chảy rất nhiều.
“Bác tài… Bác… tài…” Nam Khuê cố gắng chống đỡ cơ thể, gần như dùng hết tất cả sức lực của mình mà gọi.
“Bác tài, tỉnh, mau tỉnh lại đi, bác phải kiên trì, bác phải cố gắng chịu đựng.”
Nam Khuê khóc, lớn tiếng nói.
Nhưng cũng không có chút tác dụng nào, tài xế vẫn hôn mê như cũ.
Hơn nữa máu trên đầu ông ấy ngày càng nhiều, trong không gian xe đóng chặt đều là mùi máu tươi.
Nam Khuê vẫn cho rằng mùi máu tươi là từ người tài xế, mãi đến khi bụng dưới cô bắt đầu đau nhức, bên dưới như có gì đó chảy ra.
Đột nhiên trong lòng cô có cảm giác không tốt chút nào.
“Bảo bối…”
“Bảo bối…”
Nam Khuê gào khóc.
Cô muốn kêu cứu, muốn ra ngoài, muốn đến bệnh viện.
Nhưng cửa xe đã bị phá hỏng, trời mưa quá lớn, trên đường vốn không có xe, tiếng kêu cứu của cô càng không có ai nghe được.
Làm sao bây giờ? Cô có thể làm gì bây giờ?
“Bảo bối, con đừng xảy ra chuyện gì nhé, con tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì, con có chuyện thì mẹ phải làm sao bây giờ?”
“Bảo bối, con cố gắng lên, mẹ nhất định sẽ cứu con.”
“Bảo bối, mẹ van xin con, đừng xảy ra chuyện gì, đừng bỏ mẹ mà đi.”
Nước mắt Nam Khuê tuôn như mưa.
Cô vô cùng vô cùng sợ, cô sợ chết.
Trái tim như rơi vào vực sâu vạn trượng, dọa cô sợ đến mức đầu óc không còn tỉnh táo.
“Không được, Nam Khuê, mày không thể hoảng loạn, không thể loạn được, mày nhất định phải bình tĩnh.”
“Chỉ bình tĩnh mới có thể cứu được bản thân và bảo bối.”
Nam Khuê hít một hơi thật sâu, cô véo tay mình, cố gắng để bản thân giữ tỉnh táo.
Bối rối sẽ không cứu được người, chỉ có thể bình tĩnh thì cô mới có thể nghĩ cách được.
Đúng rồi, điện thoại.
Cô còn có điện thoại, có thể gọi điện thoại.
Nhưng sau cú va chạm mạnh vừa rồi, không biết điện thoại của cô đã rơi ra chỗ nào.
Nam Khuê cố gắng tỉnh táo tìm điện thoại.
Cuối cùng cô cũng thấy điện thoại ở mặt thảm cách đó không xa, giây phút này cô kích động đến mức rơi lệ, nhưng điện thoại cách cô quá xa, cô muốn cầm được nghe có vẻ dễ nhưng làm thì không sẽ chút nào.
Cô sụp đổ, vừa khóc vừa cảm thấy tuyệt vọng.
Lúc này tất cả cảm xúc trong lòng đều từ từ xuất hiện.
Nam Khuê dùng hết sức rướn người về phía trước, muốn nhặt điện thoại ở sau lưng.
Tay không đủ dài, cô cởi giày ra, bỏ tay vào trong giày, lợi dụng mũi nhọn của giày để kéo di động về phía mình.
Bên ngoài mưa rơi xối xả, nhiệt độ vô cùng thấp, gió lớn không ngừng thổi.
Bên trong cửa sổ, người Nam Khuê cong lại, đầu đầy mồ hôi, tay của cô cố gắng rướn về phía trước, tiếp tục rướn về phía trước…
Vì đau nên người cô đổ mồ hôi lạnh, nhất là dưới bụng giống như có người đang dùng châm đâm vào vậy, vô cùng đau nhức.
Nhưng cô không thể từ bỏ.
Cuối cùng cô cũng lấy được điện thoại.
Giây phút chạm được vào điện thoại, Nam Khuê vui đến mức chảy nước mắt.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện điện thoại đã hỏng, chắc do cú va đập mạnh lúc nãy làm hư.
Cô nắm lấy điện thoại, khởi động đi khởi động lại, cuối cùng không biết sau bao nhiêu lần thử, màn hình điện thoại sáng lên.
Lúc đó cô không chút suy nghĩ, tất cả đều theo bản năng mà gọi điện thoại cho Lục Kiến Thành.
Sau hai tiếng chuông, bên kia nghe máy.
“Kiến Thành, cứu tôi.” Nam Khuê dùng sức nói.
Lục Kiến Thành ở đầu dây bên kia nhận ra có chuyện khác thường, lo lắng hỏi: “Nam Khuê, em sao vậy?”
“Tôi… Tôi bị tai nạn xe cộ, bây giờ đang ở trong xe không ra được, Kiến Thành, anh mau đến đi, mau đến cứu tôi.”
Nhanh lên, nhất định phải nhanh lên, chậm chút nữa thì bảo bối của cô sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc điện thoại được bắt máy, Nam Khuê đã ôm tất cả hi vọng, cô một lần nữa cho rằng cho dù Phương Thanh Liên bị bắt cọc, nhưng chỉ cần bọn bắt cóc chưa lấy được tiền thì ít nhất sẽ không lập tức nguy hiểm đến tính mạng.
Hơn nữa, tại sao Phương Thanh Liên lại bị bắt cóc? Nếu như cô đoán không lầm thì khả năng cao là do một mình Phương Thanh Liên tự biên tự diễn, cũng chỉ vì muốn lừa Lục Kiến Thành đi mà thôi.
Nhưng cô thì sao?
Cô không như vậy, cô bị tai nạn xe cộ, tính mạng cô đang gặp nguy hiểm, nếu không được chữa trị kịp thời, cô sẽ thật sự chết mất.
Nhưng cô không ngờ rằng Lục Kiến Thành sẽ nghi ngờ cô.
“Nam Khuê, anh không cảm thấy đây là một chuyện hay để đùa đâu.”
Lúc câu này truyền vào tai Nam Khuê, khóe miệng cô hơi động đậy, cuối cùng vẻ mặt trở nên cứng đờ.
Cô muốn cười, nhưng cô cười không nổi.
Cô muốn khóc, nhưng cũng không khóc được.
Trò đùa?
“Lục Kiến Thành, anh đang nói, tôi lừa anh sao?”
Hóa ra đây chính là kết luận anh đưa ra cho cô.
Đây chính là câu trả lời cho cuộc điện thoại mà cô dùng cả tính mạng của mình để gọi.
Trong không gian chật chội đều là hơi nóng, hơi nóng từ động cơ tỏa ra, hơi nóng của máu tươi, hơi nóng từ hô hấp của con người trong không gian kín, nhưng Nam Khuê lại cảm thấy mình như đang trong một hầm băng vậy, lạnh đến buốt giá con tim.
Lạnh, thật lạnh.
Lạnh đến mức cô phải đưa tay lên chạm vào tim mình xem có bị thương hay không.
Đầu càng ngày càng đau, nhưng Nam Khuê vẫn có thể chịu được sự đau đớn này.
Đáng sợ nhất là cơn đau nhức truyền đến từ bụng cô, hô hấp của cô càng ngày càng rối loạn, cô chỉ có thể thở dốc từng hơi lớn để làm dịu sự đau đớn này.
“Lục Kiến Thành, tôi không lừa anh, tôi căn bản không cần lừa anh.”
“Tôi bị thương, thật sự, tôi và lái xe đều bị tai nạn xe cộ, hiện tại tôi rất đau, toàn thân đều đau nhức, tôi xin anh, cứu tôi.”
Nói một câu quá dài khiến Nam Khuê đau đến mức rên rỉ.
Quá đau, cơn đau nhức kéo đến từng cơn, mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm trí cô.
“Nam Khuê…” Giọng Lục Kiến Thành lạnh xuống: “Rõ ràng anh đã nói Lâm Tiêu đưa em về, lái xe ở đâu ra? Anh biết em không muốn anh đi tìm Thanh Liên, nhưng anh không đi thì cô ấy sẽ chết.”
“Em đã nói sẽ không ngăn cản anh đi, vậy bây giờ thì sao? Em đang làm cái gì vậy?”
Ha ha… Nam Khuê muốn cười nhưng cô cười không nổi.
Hóa ra anh cảm thấy tất cả những gì cô làm là diễn, đều là giả, mục đích là để ngăn cản anh đi cứu Phương Thanh Liên.
“Lục Kiến Thành, tôi không có lừa anh, tôi thật sự bị tai nạn, Phương Thanh Liên sẽ chết, vậy tôi thì sao?”
“Nếu như tôi nói tôi sẽ chết thì sao? Còn có bảo bối nữa.”
“Bảo bối?”
Nam Khuê nắm chặt điện thoại, vì bảo bối, trong giây phút cuối cùng, cô quyết định nói ra bí mất đã giấu trong lòng: “Đúng vậy, bảo bối, Kiến Thành, tôi không nói cho anh biết tôi đã mang thai, đã ba tháng.”
“Bây giờ tôi đau quá, tôi đang chảy máu, Kiến Thành, xin anh, cứu chúng tôi, cứu lấy con của chúng ta, van xin anh…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.