Chương 106: Nam Khuê bị chất vấn
Hà Thẩm
31/08/2022
“Cha, cha đã đem mấy thứ này giao cho con, con có thể hiểu là từ bây
giờ sẽ để con tùy ý giải quyết nó đúng không ạ?” Nam Khuê nghiêm túc
hỏi.
Lục Minh Bác thận trọng gật đầu:” Đúng vậy, tùy con giải quyết.”
Nghe thấy lời này Nam Khuê cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
“Cha, mấy tấm ảnh này cha đưa cho Lục Kiến Thành xem chưa ạ?”
“Vẫn chưa.”
“Nếu anh ấy đã chưa thấy thì con hy vọng anh ấy vĩnh viễn đừng nhìn thấy mấy thứ này.”
Vừa nói dứt lời, một tay cô cầm lấy góc của tấm ảnh, tay khác cầm lấy một bên khác, nhanh như chớp xé tấm ảnh thành hai nửa.
“Khuê Khuê, con đã nghĩ kỹ chưa, đây có lẽ là quân bài duy nhất mà chúng ta có thể cho con, thật sự muốn hủy nó đi sao?”
“Cha, cảm ơn lời nhắc nhở của người, con đã nghĩ kỹ rồi ạ.”
Nam Khuê lôi mấy tấm ảnh còn lại ra rồi cũng xé chúng nó thành hai mảnh, sau đó lại xé vụn thêm mấy lần nữa.
Chờ tới lúc mấy tấm ảnh chỉ còn là một đám giấy vụn li ti, Nam Khuê mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Minh Bác: “Cha, con thật sự rất biết ơn cha và mẹ đã vất vả dụng tâm như vậy, con biết hai người cũng là vì muốn tốt cho con.”
“Thế nhưng con không muốn dùng cách thức đáng buồn như vậy để ràng buộc cuộc hôn nhân giữa con với Kiến Thành, nếu như chúng con có tình cảm với nhau thì con không cần dùng tới cách như vậy, còn nếu đã không có tình cảm gì, con dùng cách này để trói buộc anh ấy về với con thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Cuộc hôn nhân không có tình yêu thì cũng là một vũng nước đọng ao tù mà thôi, nếu như có một ngày con và anh ấy rạn nứt, thế thì chia tay là kết cục tốt nhất rồi.”
Mấy lời này Lục Minh Bác hết sức đồng cảm.
Ông làm sao mà không biết chứ, cuộc hôn nhân không có tình yêu thì cũng chỉ là một vũng nước đọng, giống như ông và Vân Thư vậy.
“Thôi bỏ đi, nếu con đã nói như thế thì cha đây cũng không ép buộc con, nhưng chúng ta vẫn hy vọng các con có thể ở bên nhau.”
“Cha cứ yên tâm, con sẽ cố gắng ạ.”
Lúc từ nhà họ Lục đi ra, Nam Khuê bất ngờ nhìn thấy Lục Nhu.
Lần gặp nhau này, Lục Nhu đã ngoan ngoãn hơn trước kia rất nhiều, hiếm khi thấy cô ta không đâm chọc khiêu khích gì.
Nam Khuê đoán, không có nhà họ Lục làm chỗ dựa, cuộc sống của cô ta với mẹ trôi qua chắc cũng không tốt lắm.
Chứ không thì chắc chắn sẽ không đối xử ôn hòa như thế với cô đâu, lại còn chủ động đánh tiếng chào hỏi nữa chứ.
Nam Khuê đoán không sai, lần này Lục Nhu tới nhà họ Lục cũng là vì hy vọng Lục Minh Bác sẽ để ý tới mối quan hệ máu mủ này mà giúp đỡ cho mẹ con cô ta một chút.
Những ngày này cô ta cùng mẹ sống rất khắc khổ bần cùng, nhất là khi đã tiêu hết sạch số tiền dự phòng, cuộc sống càng thêm túng quẫn.
Thế nhưng Lục Nhu cũng không đạt được kết quả như ý nguyện, ngược lại còn bị trách móc thê thảm.
Vì thế lúc từ thư phòng của Lục Minh Bác đi ra, cô ta nghiến chặt răng, trong mắt đầy vẻ hận thù.
“Nam Khuê, là cô, tất cả đều tại cô.”
“Nếu như không phải tại cô, thì tôi sẽ vẫn còn là đại tiểu thư tôn quý của nhà họ Lục, tất cả đều là cô gây ra, tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu.”
Đúng lúc này, người hầu đem rác đã quét dọn xong từ trong thư phòng đi ra đem vứt vào trong thùng rác.
Lục Nhu lơ đãng nhìn liếc qua một cái, đột nhiên cô ta mở bừng hai mắt, nếu như cô ta không nhìn nhầm thì người trong ảnh này chính là chị Thanh Liên.
Lạ thật đấy?
Ảnh của chị Thanh Liên sao lại ở đây được nhỉ?
Chờ người hầu rời đi, cô ta lén lút nhìn xung quanh, nhanh như chớp đưa tay xuống nhặt tấm ảnh lên.
Sau đó rời khỏi nhà họ Lục lén lút như một tên ăn trộm.
Về tới nhà, lúc cô ta ghép tất cả tấm ảnh lại thành một tấm hoàn chỉnh, cô giật mình một phen, ngay lập tức gọi điện cho Phương Thanh Liên.
“Chị Thanh Liên, ở chỗ em có mấy tấm ảnh của chị ở nước ngoài.”
“Cái gì cơ? Nước ngoài?”
Vừa nhắc tới nước ngoài, Phương Thanh Liên bắt đầu run rẩy không bình tĩnh được.
Cuộc sống ở nước ngoài là thứ mà cô ta muốn giấu đi nhất, đây cũng là tâm ma mà cô ta không buông bỏ được.
“Em gửi ảnh cho chị xem.” Phương Thanh Liên lập tức nói.
“Được, để em gửi qua wechat cho chị.”
Lúc cô ta nhìn thấy mấy tấm ảnh trên wechat, đầu óc cô ta bắt đầu ong ong từng tiếng, cả người như đang phát điên vậy.
Nam Khuê đúng là có bản lĩnh thật, ngay cả mấy tấm hình như này cũng chụp ra được.
Còn mạnh mồm nói không muốn tranh Kiến Thành với cô ta, xem ra mấy năm trước cô đã sớm sắp xếp người rồi, nếu không thì mấy bức ảnh này ở đâu chui ra được chứ?
Thật sự là làm đổ nhận thức của cô ta, bề ngoài thì tỏ ra văn vẻ trầm lặng, yếu đuối nhu nhược chân yếu tay mềm, không ngờ bên trong lại nham hiểm thâm độc như thế.
Nam Khuê, được thôi, nếu cô đã vô tình, thì cũng đừng trách tôi vô nghĩa.
“Nhu Nhu, em vẫn còn đứng về phía chị không?”
“Tất nhiên rồi chị Thanh Liên, nếu không thì em chụp mấy tấm ảnh này gửi chị làm gì.”
“Tốt lắm, vậy bây giờ em làm theo lời chị nói, đem mấy tấm ảnh này gửi cho bên truyền thông, tất cả đều để lộ hết ra ngoài.”
Nghe xong lời của Phương Thanh Liên, Lục Nhu thật sự không dám tin vào tai mình.
“Gì cơ chị Thanh Liên, chị điên rồi sao? Nếu để đám truyền thông đó biết được, thế thì anh Kiến Thành không phải cũng biết à, hai người còn có thể ở bên nhau được sao?”
“Chị chính là muốn để anh ấy biết, Nhu Nhu à, có một câu nói gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, chị bây giờ đã không còn đường sống rồi, chỉ còn cách này chị mới có một chút hy vọng sống được.”
“Chị Thanh Liên…chị chắc chắn muốn gửi sao?” Lục Nhu vẫn hơi do dự.
“Ừ, gửi luôn bây giờ.”
Trong đôi mắt mơ màng của Phương Thanh Liên tràn đầy sự ung dung và hận thù: “Em yên tâm đi, lần này chị sẽ khiến cho Kiến Thành đích thân đón chị trở về.”
“Nam Khuê không phải muốn chị thân bại danh liệt sao, lần này chị sẽ làm cô ta triệt để mất đi Kiến Thành.”
Thấy Phương Thanh Liên nắm chắc như thế, tràn đầy sự tự tin, Lục Nhu cũng hăng hái hẳn lên: “Được, em đi làm ngay đây.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, Nam Khuê liền trở về nhà.
Tính toán một chút, cô hiện tại đã hơn ba tháng rồi.
Dạo gần đây khá là thích ngủ, thế nên cô vừa ăn trưa xong đã đi ngủ rồi.
Trong mơ cô ngủ cũng không được an ổn lắm, luôn có cảm giác có bóng ma đang đuổi theo mình.
Cô rất sợ, cứ chạy mãi, chạy không ngừng nghỉ, hết chạy lại trốn.
Đột nhiên từ ngoài cổng truyền tới một tiếng động lớn, Nam Khuê giật mình mở bừng mắt dậy.
Thấy là Lục Kiến Thành đã trở về, khóe mắt hiện lên ý cười, cô đứng dậy.
Thế nhưng khi cô đi tới, lúc nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Kiến Thành, cô bỗng nhiên liền ngẩn cả người.
Toàn thân anh mang theo một sự tức giận đáng sợ, không khí xung quanh lạnh lẽo như băng, lông mày anh nghiêm nghị nhíu chặt lại, bờ môi mím chặt, đứng đó không nói lời nào.
Rõ ràng không nói câu gì thế mà toàn thân lại bao phủ một luồng khí kinh người.
“Kiến Thành, anh làm sao thế?” Nam Khuê hỏi.
Hai con mắt của Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, vẫn không nói không rằng.
“Có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không? Anh nói gì đi chứ, đừng dọa em.” Nam Khuê đưa tay, muốn nắm lấy tay anh.
Thế nhưng ngay vừa lúc tay cô sắp chạm vào tay anh, Lục Kiến Thành bỗng nhiên hất văng ra.
Sức lực của anh rất lớn, Nam Khuê không kịp chuẩn bị gì, lảo đảo một chút, cô ngẩng đầu lên luống cuống gọi tên anh: “Kiến Thành…”
Thấy anh không để ý.
Nam Khuê lại nhẹ giọng hỏi: “Chồng à, anh đừng có dọa em, anh bị làm sao thế?”
“Anh rất ổn.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê đang định thở phào một hơi, thì đột nhiên, giọng của Lục Kiến Thành lại lần nữa truyền tới: “Nhưng mà Thanh Liên thì rất không ổn, cô ấy chút nữa là chết rồi.”
“Cái gì cơ? Sao lại như vậy?”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên Lục Kiến Thành đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay Nam Khuê: “Em dám nói, em không ngờ đến những thứ này sao?”
“Anh có ý gì thế, em làm sao biết được chuyện của Phương Thanh Liên cơ chứ?”
Lục Minh Bác thận trọng gật đầu:” Đúng vậy, tùy con giải quyết.”
Nghe thấy lời này Nam Khuê cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
“Cha, mấy tấm ảnh này cha đưa cho Lục Kiến Thành xem chưa ạ?”
“Vẫn chưa.”
“Nếu anh ấy đã chưa thấy thì con hy vọng anh ấy vĩnh viễn đừng nhìn thấy mấy thứ này.”
Vừa nói dứt lời, một tay cô cầm lấy góc của tấm ảnh, tay khác cầm lấy một bên khác, nhanh như chớp xé tấm ảnh thành hai nửa.
“Khuê Khuê, con đã nghĩ kỹ chưa, đây có lẽ là quân bài duy nhất mà chúng ta có thể cho con, thật sự muốn hủy nó đi sao?”
“Cha, cảm ơn lời nhắc nhở của người, con đã nghĩ kỹ rồi ạ.”
Nam Khuê lôi mấy tấm ảnh còn lại ra rồi cũng xé chúng nó thành hai mảnh, sau đó lại xé vụn thêm mấy lần nữa.
Chờ tới lúc mấy tấm ảnh chỉ còn là một đám giấy vụn li ti, Nam Khuê mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Lục Minh Bác: “Cha, con thật sự rất biết ơn cha và mẹ đã vất vả dụng tâm như vậy, con biết hai người cũng là vì muốn tốt cho con.”
“Thế nhưng con không muốn dùng cách thức đáng buồn như vậy để ràng buộc cuộc hôn nhân giữa con với Kiến Thành, nếu như chúng con có tình cảm với nhau thì con không cần dùng tới cách như vậy, còn nếu đã không có tình cảm gì, con dùng cách này để trói buộc anh ấy về với con thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Cuộc hôn nhân không có tình yêu thì cũng là một vũng nước đọng ao tù mà thôi, nếu như có một ngày con và anh ấy rạn nứt, thế thì chia tay là kết cục tốt nhất rồi.”
Mấy lời này Lục Minh Bác hết sức đồng cảm.
Ông làm sao mà không biết chứ, cuộc hôn nhân không có tình yêu thì cũng chỉ là một vũng nước đọng, giống như ông và Vân Thư vậy.
“Thôi bỏ đi, nếu con đã nói như thế thì cha đây cũng không ép buộc con, nhưng chúng ta vẫn hy vọng các con có thể ở bên nhau.”
“Cha cứ yên tâm, con sẽ cố gắng ạ.”
Lúc từ nhà họ Lục đi ra, Nam Khuê bất ngờ nhìn thấy Lục Nhu.
Lần gặp nhau này, Lục Nhu đã ngoan ngoãn hơn trước kia rất nhiều, hiếm khi thấy cô ta không đâm chọc khiêu khích gì.
Nam Khuê đoán, không có nhà họ Lục làm chỗ dựa, cuộc sống của cô ta với mẹ trôi qua chắc cũng không tốt lắm.
Chứ không thì chắc chắn sẽ không đối xử ôn hòa như thế với cô đâu, lại còn chủ động đánh tiếng chào hỏi nữa chứ.
Nam Khuê đoán không sai, lần này Lục Nhu tới nhà họ Lục cũng là vì hy vọng Lục Minh Bác sẽ để ý tới mối quan hệ máu mủ này mà giúp đỡ cho mẹ con cô ta một chút.
Những ngày này cô ta cùng mẹ sống rất khắc khổ bần cùng, nhất là khi đã tiêu hết sạch số tiền dự phòng, cuộc sống càng thêm túng quẫn.
Thế nhưng Lục Nhu cũng không đạt được kết quả như ý nguyện, ngược lại còn bị trách móc thê thảm.
Vì thế lúc từ thư phòng của Lục Minh Bác đi ra, cô ta nghiến chặt răng, trong mắt đầy vẻ hận thù.
“Nam Khuê, là cô, tất cả đều tại cô.”
“Nếu như không phải tại cô, thì tôi sẽ vẫn còn là đại tiểu thư tôn quý của nhà họ Lục, tất cả đều là cô gây ra, tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu.”
Đúng lúc này, người hầu đem rác đã quét dọn xong từ trong thư phòng đi ra đem vứt vào trong thùng rác.
Lục Nhu lơ đãng nhìn liếc qua một cái, đột nhiên cô ta mở bừng hai mắt, nếu như cô ta không nhìn nhầm thì người trong ảnh này chính là chị Thanh Liên.
Lạ thật đấy?
Ảnh của chị Thanh Liên sao lại ở đây được nhỉ?
Chờ người hầu rời đi, cô ta lén lút nhìn xung quanh, nhanh như chớp đưa tay xuống nhặt tấm ảnh lên.
Sau đó rời khỏi nhà họ Lục lén lút như một tên ăn trộm.
Về tới nhà, lúc cô ta ghép tất cả tấm ảnh lại thành một tấm hoàn chỉnh, cô giật mình một phen, ngay lập tức gọi điện cho Phương Thanh Liên.
“Chị Thanh Liên, ở chỗ em có mấy tấm ảnh của chị ở nước ngoài.”
“Cái gì cơ? Nước ngoài?”
Vừa nhắc tới nước ngoài, Phương Thanh Liên bắt đầu run rẩy không bình tĩnh được.
Cuộc sống ở nước ngoài là thứ mà cô ta muốn giấu đi nhất, đây cũng là tâm ma mà cô ta không buông bỏ được.
“Em gửi ảnh cho chị xem.” Phương Thanh Liên lập tức nói.
“Được, để em gửi qua wechat cho chị.”
Lúc cô ta nhìn thấy mấy tấm ảnh trên wechat, đầu óc cô ta bắt đầu ong ong từng tiếng, cả người như đang phát điên vậy.
Nam Khuê đúng là có bản lĩnh thật, ngay cả mấy tấm hình như này cũng chụp ra được.
Còn mạnh mồm nói không muốn tranh Kiến Thành với cô ta, xem ra mấy năm trước cô đã sớm sắp xếp người rồi, nếu không thì mấy bức ảnh này ở đâu chui ra được chứ?
Thật sự là làm đổ nhận thức của cô ta, bề ngoài thì tỏ ra văn vẻ trầm lặng, yếu đuối nhu nhược chân yếu tay mềm, không ngờ bên trong lại nham hiểm thâm độc như thế.
Nam Khuê, được thôi, nếu cô đã vô tình, thì cũng đừng trách tôi vô nghĩa.
“Nhu Nhu, em vẫn còn đứng về phía chị không?”
“Tất nhiên rồi chị Thanh Liên, nếu không thì em chụp mấy tấm ảnh này gửi chị làm gì.”
“Tốt lắm, vậy bây giờ em làm theo lời chị nói, đem mấy tấm ảnh này gửi cho bên truyền thông, tất cả đều để lộ hết ra ngoài.”
Nghe xong lời của Phương Thanh Liên, Lục Nhu thật sự không dám tin vào tai mình.
“Gì cơ chị Thanh Liên, chị điên rồi sao? Nếu để đám truyền thông đó biết được, thế thì anh Kiến Thành không phải cũng biết à, hai người còn có thể ở bên nhau được sao?”
“Chị chính là muốn để anh ấy biết, Nhu Nhu à, có một câu nói gọi là tìm đường sống trong chỗ chết, chị bây giờ đã không còn đường sống rồi, chỉ còn cách này chị mới có một chút hy vọng sống được.”
“Chị Thanh Liên…chị chắc chắn muốn gửi sao?” Lục Nhu vẫn hơi do dự.
“Ừ, gửi luôn bây giờ.”
Trong đôi mắt mơ màng của Phương Thanh Liên tràn đầy sự ung dung và hận thù: “Em yên tâm đi, lần này chị sẽ khiến cho Kiến Thành đích thân đón chị trở về.”
“Nam Khuê không phải muốn chị thân bại danh liệt sao, lần này chị sẽ làm cô ta triệt để mất đi Kiến Thành.”
Thấy Phương Thanh Liên nắm chắc như thế, tràn đầy sự tự tin, Lục Nhu cũng hăng hái hẳn lên: “Được, em đi làm ngay đây.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Lục, Nam Khuê liền trở về nhà.
Tính toán một chút, cô hiện tại đã hơn ba tháng rồi.
Dạo gần đây khá là thích ngủ, thế nên cô vừa ăn trưa xong đã đi ngủ rồi.
Trong mơ cô ngủ cũng không được an ổn lắm, luôn có cảm giác có bóng ma đang đuổi theo mình.
Cô rất sợ, cứ chạy mãi, chạy không ngừng nghỉ, hết chạy lại trốn.
Đột nhiên từ ngoài cổng truyền tới một tiếng động lớn, Nam Khuê giật mình mở bừng mắt dậy.
Thấy là Lục Kiến Thành đã trở về, khóe mắt hiện lên ý cười, cô đứng dậy.
Thế nhưng khi cô đi tới, lúc nhìn thấy biểu cảm trên mặt Lục Kiến Thành, cô bỗng nhiên liền ngẩn cả người.
Toàn thân anh mang theo một sự tức giận đáng sợ, không khí xung quanh lạnh lẽo như băng, lông mày anh nghiêm nghị nhíu chặt lại, bờ môi mím chặt, đứng đó không nói lời nào.
Rõ ràng không nói câu gì thế mà toàn thân lại bao phủ một luồng khí kinh người.
“Kiến Thành, anh làm sao thế?” Nam Khuê hỏi.
Hai con mắt của Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, vẫn không nói không rằng.
“Có phải công ty xảy ra chuyện gì rồi không? Anh nói gì đi chứ, đừng dọa em.” Nam Khuê đưa tay, muốn nắm lấy tay anh.
Thế nhưng ngay vừa lúc tay cô sắp chạm vào tay anh, Lục Kiến Thành bỗng nhiên hất văng ra.
Sức lực của anh rất lớn, Nam Khuê không kịp chuẩn bị gì, lảo đảo một chút, cô ngẩng đầu lên luống cuống gọi tên anh: “Kiến Thành…”
Thấy anh không để ý.
Nam Khuê lại nhẹ giọng hỏi: “Chồng à, anh đừng có dọa em, anh bị làm sao thế?”
“Anh rất ổn.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê đang định thở phào một hơi, thì đột nhiên, giọng của Lục Kiến Thành lại lần nữa truyền tới: “Nhưng mà Thanh Liên thì rất không ổn, cô ấy chút nữa là chết rồi.”
“Cái gì cơ? Sao lại như vậy?”
Cô vừa dứt lời, đột nhiên Lục Kiến Thành đưa tay ra nắm chặt lấy cánh tay Nam Khuê: “Em dám nói, em không ngờ đến những thứ này sao?”
“Anh có ý gì thế, em làm sao biết được chuyện của Phương Thanh Liên cơ chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.