Chương 71: Nam Khuê bị nhốt, tình huống nguy hiểm
Hà Thẩm
13/08/2022
“Alo, chị.” Cô gái trẻ tuổi đối diện nhận điện thoại, lúc này cô ta vừa giữ điện thoại vừa gọt táo.
“Tiếu Tiếu, là chị.”
“Chị, chị đang nói gì đấy? Đương nhiên em biết là chị rồi! Nói đi nói lại chị đã về nước lâu như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên chị gọi cho em đó chị có biết không? Cha mẹ đều rất nhớ chị, bao giờ chị mới về nhà vậy?” giọng nói thiếu nữ thanh thuần lay động lòng người.
Phương Thanh Liên nắm chặt điện thoại, trong lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn.
Từ sau khi cô ta bị tai nạn xe, hai chân đều bị phế thì địa vị ở Phương gia đã bị tụt sâu không tưởng.
Mà Phương Tiếu là cô em gái vô cùng bình thường, không thể so sánh được với cô ta lại có thể nhảy một bước lên thành hòn ngọc quý của Phương gia, nhận được hết mọi cưng chiều.
Vừa nghĩ đến đây, cô ta lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng vì tình huống khẩn cấp, cô ta vẫn cố gắng kiềm chế lại, dốc sức dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Tiếu Tiếu, chị đang gặp một chút chuyện phiền phức, cần gấp 300 vạn, em có thể cho chị mượn không? Qua một thời gian nữa chị trả cho em.”
Phương Tiếu vừa nghe xong lập tức nóng ruột lên: “Chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì, sao đột nhiên chị lại cần nhiều tiền như vậy?”
Phương Thanh Liên đương nhiên không muốn tiết lộ ra, cố ý lảng đi: “Em đừng lo, chị không có chuyện gì, chỉ là cần 300 vạn chuyển vào tài khoản thì chuyện này có thể giải quyết rồi.”
“Được, chị, chị đừng lo lắng, em gom cho chị ngay, nhưng mà em không có nhiều tiền như vậy, em phải đi mượn cha trước đã, chị đợi một chút nhé.”
“Được, vậy em mau lên nhé.”
Nói xong lòng bàn tay Phương Thanh Liên đổ đầy mồ hôi. Cô ta cảm thấy giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Khoảng chừng mười phút sau Phương Tiếu gọi điện thoại lại: “Chị, em đã mượn được tiền của cha rồi, một lúc nữa em sẽ chuyển cho chị, nhưng mà chị à, chị có thể đồng ý với em một chuyện không?”
“Chuyện gì?” Phương Thanh Liên cau mày lại.
Cô ta biết ngay Phương Tiếu này chắc chắn không đơn giản như vậy. Quả nhiên nhanh như vậy đã bắt đầu đặt điều kiện rồi.
“Chính là…” Phương Tiếu có chút ngại ngùng: “Cha sắp xếp cho em đi xem mắt, nhưng em không thích người đó, em muốn chị đi giúp em, chỉ cần chị để người đó bỏ đi là được rồi.”
“Cái này?” Phương Thanh Liên cau mày.
“Vâng, chính là chuyện này.”
“Được.”
Sau khi Phương Thanh Liên đáp ứng điều kiện thì tiền được chuyển vào tài khoản ngay lập tức.
Cô ta lại đưa thẻ cho nhân viên trước mặt Lâm Niệm Sơ và Nam Khuê một lần nữa, nở nụ cười đắc ý: “Quẹt thẻ.”
“Được thưa cô.”
Ting một tiếng, thanh toán thành công.
Phương Thanh Liên đưa ngón tay mảnh khảnh đang đeo nhẫn lên vuốt ve, vừa kiêu ngạo vừa khoe khoang.
Đặc biệt là nét kiêu căng tràn đầy trên khuôn mặt.
Lâm Niệm Sơ cười khẩy một tiếng: “Nếu như tôi là chủ nhãn hiệu kia thì chắc chắn sẽ rất biết ơn cô Phương đây, cảm động tới rớt nước mắt mất thôi, chiếc nhẫn hàng tồn mấy năm, không ngờ tới còn có thể bán được như vậy, thật đúng là kỳ tích.”
“Cô nói cái gì?” ngay lập tức Phương Thanh Liên tức giận trừng mắt với cô nhân viên: “Lời cô ta nói là thật sao? Đây là mẫu nhẫn của mấy năm trước?”
Cô nhân viên mỉm cười giải thích: “Cô Phương, đây là mẫu kinh điển của cửa hàng chúng tôi.”
Lúc này lửa giận của Phương Thanh Liên đã bùng lên sôi sùng sục. Tiêu tốn hết 500 vạn, kết quả lại mua phải một chiếc nhẫn lỗi thời. Hơn nữa lại còn là chiếc nhẫn tồn kho.
Không ngờ cửa hàng còn quang minh chính đại mà nói đây là mẫu hàng kinh điển, bây giờ cô đúng là khóc không ra nước mắt, hối hận muốn chết đi được.
Khi ánh mắt hướng tới Nam Khuê, cô ta lập tức cứng miệng nói: “Tôi rất thích mẫu nhẫn này, tôi tin không chỉ riêng mỗi tôi mà Kiến Thành cũng sẽ rất thích.”
Nam Khuê mỉm cười: “Có thể chị Thanh Liên vẫn chưa biết được, ở trước giường bệnh của ông nội Kiến Thành đã thề tuyệt đối sẽ không ly hôn với tôi.”
“Cô nói cái gì?” sắc mặt Phương Thanh Liên đột nhiên tái nhợt, trắng giống như một tờ giấy không có chút màu sắc nào, vừa nhợt nhạt vừa trong suốt.
“Không, không thể nào. Cô nói dối.”
Tuy nhiên chuyện hôm nay cô ta đến mua nhẫn đều là giả, là chính cô ta tự biên tự diễn, chỉ vì diễn một màn kịch cho Nam Khuê xem, để ép Nam Khuê ngoan ngoãn bỏ cuộc.
Nhưng mà dù thế nào Phương Thanh Liên cũng không ngờ được Kiến Thành lại thề như vậy.
Kiến Thành là một người cực kỳ tuân thủ lời hứa, nếu như anh thật sự thề như vậy thì có nghĩa …
Toàn bộ mọi thứ phía sau, Phương Thanh Liên không dám nghĩ tới nữa.
Tin này đối với Phương Thanh Liên chính là sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt tất cả tâm huyết của cô ta đều bị huỷ diệt hoàn toàn.
“Đây là mẫu nhẫn kinh điển, lại phải tiêu tốn nhiều tiền như vậy, chị Thanh Liên, chỉ phải cất giữ cho cẩn thận đó.” Nam Khuê trêu đùa cười, một nụ cười ấm áp, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nhưng lại dễ dàng phá lớp phòng thủ trái tim của Phương Thanh Liên.
Đến tận khi Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ rời đi rồi, Phương Thanh Liên mới nghiến chặt răng, lộ ra ánh mắt âm hiểm độc địa lại tàn nhẫn.
Trong ánh mắt hiện lên đầy sát ý không chút che đậy, giấu diếm nào.
“Nam Khuê, cô dám chơi tôi như vậy, tôi sẽ không để cô sống dễ dàng đâu. Cô cứ đợi mà xem. Nếu như không thể cướp lại Kiến Thành được, Phương Thanh Liên tôi không phải họ Phương.”
Đột nhiên Lục Nhu nhìn hướng Lâm Niệm Sơ rời đi mới kinh ngạc thốt lên: “Ôi trời chị Thanh Liên, em nhớ ra cô ta rồi. Cô ta chính là Lâm Niệm Sơ, là một minh tinh.”
“Em nói cô gái vừa nãy là minh tinh?” Phương Thanh Liên ngờ vực hỏi lại.
Lục Nhu gật đầu: “Đúng, chính là minh tinh Lâm Niệm Sơ.”
“Danh tiếng lớn không?” bình thường Phương Thanh Liên không có chút quan tâm nào với giới giải trí thế nên không nhận ra minh tinh nào.
“Lớn đó ạ, gần đây cô ta chính là nữ minh tinh cực kỳ hot, vừa lọt vào bốn tiểu hoa đán, fans của cô ta nhiều đến mức doạ người ta.”
Phương Thanh Liên nhếch môi cười, chỉ là nụ cười quá âm u, lạnh lẽo: “Được, vậy thì có cách rồi.”
“Nhu Nhu…” Phương Thanh Liên ngoắc ngoắc tay, Lục Nhu cũng nhích gần lại.
Phương Thanh Liên dặn dò xong lập tức dịu dàng vỗ cánh tay cô ta: “Được rồi Nhu Nhu, mau đi làm đi, càng nhanh càng tốt, sắp có một màn kịch lớn rồi.”
“Được, chị Thanh Liên, chị cứ đợi đi.” Trên đường đi, Lục Nhu cực kỳ đắc ý.
Ai bảo vừa rồi bọn họ làm nhục cô ta và chị Thanh Liên chứ, bây giờ chính là cơ hội để cô ta báo thù lại. Hơn nữa chuyện này còn cực kỳ chấn động.
Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ cùng nhau ăn tối ở nhà hàng, ăn cơm xong, đúng lúc đang đứng trong thang máy xuống lầu thì đột nhiên phát hiện cả cửa hàng này đều bị mọi người bao quanh chật như nêm cối rồi,
Âm thanh điện thoại Lâm Niệm Sơ điên cuồng vang lên, là chị Đồng gọi điện thoại tới: “Niệm Niệm, tình huống không tốt, hành tung của em bị lộ ra rồi, có fans nhận ra em, bây giờ hàng loạt fans đều đang ở bên ngoài cửa hàng chờ em.”
Lâm Niệm Sơ cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, lúc nhận được thông tin thì rất bình tĩnh.
Nhưng giờ cô đang lo lắng cho Nam Khuê, cô ấy là phụ nữ có thai, trường hợp bây giờ đối với Khuê Khuê quả thật quá bất lợi rồi.
Lỡ như người hâm mộ bất chấp ùa nhau kéo đến chen lấn Khuê Khuê thì…
Lâm Niệm Sơ lắc lắc đầu, cô thật sự không dám nghĩ tới hậu quả.
“Khuê Khuê, bây giờ tình hình nguy hiểm, cậu còn đang mang thai, tớ sẽ đi tìm người tới đưa cậu đi, cậu an toàn rồi thì tớ mơi yên tâm.”
Nam Khuê nhìn đám người chen chúc bên ngoài cửa, có chút không mấy lạc quan: “Niệm Niệm, tình huống bây giờ tớ cũng không thể ra ngoài được.
“Tiếu Tiếu, là chị.”
“Chị, chị đang nói gì đấy? Đương nhiên em biết là chị rồi! Nói đi nói lại chị đã về nước lâu như vậy rồi mà đây mới là lần đầu tiên chị gọi cho em đó chị có biết không? Cha mẹ đều rất nhớ chị, bao giờ chị mới về nhà vậy?” giọng nói thiếu nữ thanh thuần lay động lòng người.
Phương Thanh Liên nắm chặt điện thoại, trong lòng tràn ngập những cảm xúc lẫn lộn.
Từ sau khi cô ta bị tai nạn xe, hai chân đều bị phế thì địa vị ở Phương gia đã bị tụt sâu không tưởng.
Mà Phương Tiếu là cô em gái vô cùng bình thường, không thể so sánh được với cô ta lại có thể nhảy một bước lên thành hòn ngọc quý của Phương gia, nhận được hết mọi cưng chiều.
Vừa nghĩ đến đây, cô ta lại tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng vì tình huống khẩn cấp, cô ta vẫn cố gắng kiềm chế lại, dốc sức dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Tiếu Tiếu, chị đang gặp một chút chuyện phiền phức, cần gấp 300 vạn, em có thể cho chị mượn không? Qua một thời gian nữa chị trả cho em.”
Phương Tiếu vừa nghe xong lập tức nóng ruột lên: “Chị, rốt cuộc đã xảy ra chuyện lớn gì, sao đột nhiên chị lại cần nhiều tiền như vậy?”
Phương Thanh Liên đương nhiên không muốn tiết lộ ra, cố ý lảng đi: “Em đừng lo, chị không có chuyện gì, chỉ là cần 300 vạn chuyển vào tài khoản thì chuyện này có thể giải quyết rồi.”
“Được, chị, chị đừng lo lắng, em gom cho chị ngay, nhưng mà em không có nhiều tiền như vậy, em phải đi mượn cha trước đã, chị đợi một chút nhé.”
“Được, vậy em mau lên nhé.”
Nói xong lòng bàn tay Phương Thanh Liên đổ đầy mồ hôi. Cô ta cảm thấy giống như đã dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Khoảng chừng mười phút sau Phương Tiếu gọi điện thoại lại: “Chị, em đã mượn được tiền của cha rồi, một lúc nữa em sẽ chuyển cho chị, nhưng mà chị à, chị có thể đồng ý với em một chuyện không?”
“Chuyện gì?” Phương Thanh Liên cau mày lại.
Cô ta biết ngay Phương Tiếu này chắc chắn không đơn giản như vậy. Quả nhiên nhanh như vậy đã bắt đầu đặt điều kiện rồi.
“Chính là…” Phương Tiếu có chút ngại ngùng: “Cha sắp xếp cho em đi xem mắt, nhưng em không thích người đó, em muốn chị đi giúp em, chỉ cần chị để người đó bỏ đi là được rồi.”
“Cái này?” Phương Thanh Liên cau mày.
“Vâng, chính là chuyện này.”
“Được.”
Sau khi Phương Thanh Liên đáp ứng điều kiện thì tiền được chuyển vào tài khoản ngay lập tức.
Cô ta lại đưa thẻ cho nhân viên trước mặt Lâm Niệm Sơ và Nam Khuê một lần nữa, nở nụ cười đắc ý: “Quẹt thẻ.”
“Được thưa cô.”
Ting một tiếng, thanh toán thành công.
Phương Thanh Liên đưa ngón tay mảnh khảnh đang đeo nhẫn lên vuốt ve, vừa kiêu ngạo vừa khoe khoang.
Đặc biệt là nét kiêu căng tràn đầy trên khuôn mặt.
Lâm Niệm Sơ cười khẩy một tiếng: “Nếu như tôi là chủ nhãn hiệu kia thì chắc chắn sẽ rất biết ơn cô Phương đây, cảm động tới rớt nước mắt mất thôi, chiếc nhẫn hàng tồn mấy năm, không ngờ tới còn có thể bán được như vậy, thật đúng là kỳ tích.”
“Cô nói cái gì?” ngay lập tức Phương Thanh Liên tức giận trừng mắt với cô nhân viên: “Lời cô ta nói là thật sao? Đây là mẫu nhẫn của mấy năm trước?”
Cô nhân viên mỉm cười giải thích: “Cô Phương, đây là mẫu kinh điển của cửa hàng chúng tôi.”
Lúc này lửa giận của Phương Thanh Liên đã bùng lên sôi sùng sục. Tiêu tốn hết 500 vạn, kết quả lại mua phải một chiếc nhẫn lỗi thời. Hơn nữa lại còn là chiếc nhẫn tồn kho.
Không ngờ cửa hàng còn quang minh chính đại mà nói đây là mẫu hàng kinh điển, bây giờ cô đúng là khóc không ra nước mắt, hối hận muốn chết đi được.
Khi ánh mắt hướng tới Nam Khuê, cô ta lập tức cứng miệng nói: “Tôi rất thích mẫu nhẫn này, tôi tin không chỉ riêng mỗi tôi mà Kiến Thành cũng sẽ rất thích.”
Nam Khuê mỉm cười: “Có thể chị Thanh Liên vẫn chưa biết được, ở trước giường bệnh của ông nội Kiến Thành đã thề tuyệt đối sẽ không ly hôn với tôi.”
“Cô nói cái gì?” sắc mặt Phương Thanh Liên đột nhiên tái nhợt, trắng giống như một tờ giấy không có chút màu sắc nào, vừa nhợt nhạt vừa trong suốt.
“Không, không thể nào. Cô nói dối.”
Tuy nhiên chuyện hôm nay cô ta đến mua nhẫn đều là giả, là chính cô ta tự biên tự diễn, chỉ vì diễn một màn kịch cho Nam Khuê xem, để ép Nam Khuê ngoan ngoãn bỏ cuộc.
Nhưng mà dù thế nào Phương Thanh Liên cũng không ngờ được Kiến Thành lại thề như vậy.
Kiến Thành là một người cực kỳ tuân thủ lời hứa, nếu như anh thật sự thề như vậy thì có nghĩa …
Toàn bộ mọi thứ phía sau, Phương Thanh Liên không dám nghĩ tới nữa.
Tin này đối với Phương Thanh Liên chính là sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt tất cả tâm huyết của cô ta đều bị huỷ diệt hoàn toàn.
“Đây là mẫu nhẫn kinh điển, lại phải tiêu tốn nhiều tiền như vậy, chị Thanh Liên, chỉ phải cất giữ cho cẩn thận đó.” Nam Khuê trêu đùa cười, một nụ cười ấm áp, ngữ khí cũng rất nhẹ nhàng, nhưng lại dễ dàng phá lớp phòng thủ trái tim của Phương Thanh Liên.
Đến tận khi Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ rời đi rồi, Phương Thanh Liên mới nghiến chặt răng, lộ ra ánh mắt âm hiểm độc địa lại tàn nhẫn.
Trong ánh mắt hiện lên đầy sát ý không chút che đậy, giấu diếm nào.
“Nam Khuê, cô dám chơi tôi như vậy, tôi sẽ không để cô sống dễ dàng đâu. Cô cứ đợi mà xem. Nếu như không thể cướp lại Kiến Thành được, Phương Thanh Liên tôi không phải họ Phương.”
Đột nhiên Lục Nhu nhìn hướng Lâm Niệm Sơ rời đi mới kinh ngạc thốt lên: “Ôi trời chị Thanh Liên, em nhớ ra cô ta rồi. Cô ta chính là Lâm Niệm Sơ, là một minh tinh.”
“Em nói cô gái vừa nãy là minh tinh?” Phương Thanh Liên ngờ vực hỏi lại.
Lục Nhu gật đầu: “Đúng, chính là minh tinh Lâm Niệm Sơ.”
“Danh tiếng lớn không?” bình thường Phương Thanh Liên không có chút quan tâm nào với giới giải trí thế nên không nhận ra minh tinh nào.
“Lớn đó ạ, gần đây cô ta chính là nữ minh tinh cực kỳ hot, vừa lọt vào bốn tiểu hoa đán, fans của cô ta nhiều đến mức doạ người ta.”
Phương Thanh Liên nhếch môi cười, chỉ là nụ cười quá âm u, lạnh lẽo: “Được, vậy thì có cách rồi.”
“Nhu Nhu…” Phương Thanh Liên ngoắc ngoắc tay, Lục Nhu cũng nhích gần lại.
Phương Thanh Liên dặn dò xong lập tức dịu dàng vỗ cánh tay cô ta: “Được rồi Nhu Nhu, mau đi làm đi, càng nhanh càng tốt, sắp có một màn kịch lớn rồi.”
“Được, chị Thanh Liên, chị cứ đợi đi.” Trên đường đi, Lục Nhu cực kỳ đắc ý.
Ai bảo vừa rồi bọn họ làm nhục cô ta và chị Thanh Liên chứ, bây giờ chính là cơ hội để cô ta báo thù lại. Hơn nữa chuyện này còn cực kỳ chấn động.
Nam Khuê và Lâm Niệm Sơ cùng nhau ăn tối ở nhà hàng, ăn cơm xong, đúng lúc đang đứng trong thang máy xuống lầu thì đột nhiên phát hiện cả cửa hàng này đều bị mọi người bao quanh chật như nêm cối rồi,
Âm thanh điện thoại Lâm Niệm Sơ điên cuồng vang lên, là chị Đồng gọi điện thoại tới: “Niệm Niệm, tình huống không tốt, hành tung của em bị lộ ra rồi, có fans nhận ra em, bây giờ hàng loạt fans đều đang ở bên ngoài cửa hàng chờ em.”
Lâm Niệm Sơ cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, lúc nhận được thông tin thì rất bình tĩnh.
Nhưng giờ cô đang lo lắng cho Nam Khuê, cô ấy là phụ nữ có thai, trường hợp bây giờ đối với Khuê Khuê quả thật quá bất lợi rồi.
Lỡ như người hâm mộ bất chấp ùa nhau kéo đến chen lấn Khuê Khuê thì…
Lâm Niệm Sơ lắc lắc đầu, cô thật sự không dám nghĩ tới hậu quả.
“Khuê Khuê, bây giờ tình hình nguy hiểm, cậu còn đang mang thai, tớ sẽ đi tìm người tới đưa cậu đi, cậu an toàn rồi thì tớ mơi yên tâm.”
Nam Khuê nhìn đám người chen chúc bên ngoài cửa, có chút không mấy lạc quan: “Niệm Niệm, tình huống bây giờ tớ cũng không thể ra ngoài được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.