Chương 399: Nam Khuê biết toàn bộ sự thật
Hà Thẩm
01/10/2022
“Việc gấp gì?”
Tuy nhiên, còn chưa đợi Nam Khuê hỏi rõ.
Chu Tiễn Nam đã kéo lấy tay cô đi xuống tầng một rồi.
Nhìn thấy bộ dạng vô cùng vội vã của anh ấy, Nam Khuê cố gắng mở lời: “Đợi đã, Tiễn Nam, trước tiên nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đã? Hơn nữa hai đứa con của tôi còn ở trên tầng, nếu như tôi đi luôn như vậy thì chúng phải làm sao chứ?”
“Vừa nãy tôi đã nói với các dì rồi, bọn họ đều sẽ lên đó chăm sóc cho bọn trẻ, bây giờ em phải cùng tôi đến bệnh viện ngay, thời gian cấp bách, mau lên xe đi.”
Chu Tiễn Nam đã mở sẵn cửa lớn ra rồi.
Nam Khuê thấy anh ấy vội vã như vậy thì cùng không dám trì hoãn nữa, lập tức lên xe.
Nhưng khi nhìn thấy bản thân trên người chỉ mặc có bộ đồ ngủ thì cô liền lấy một cái áo khoác ở sảnh khoác lên.
Nhưng, bởi vì ở đó treo toàn quần áo của Chu Tiễn Nam nên cô cũng chỉ có thể lấy đồ của anh ấy mặc tạm.
Lúc lên xe, Nam Khuê ngồi ở ghế lái phụ, Chu Tiễn Nam lập tức khởi động xe chạy đi.
Đạp ga, chiếc xe rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Hai tay cầm vô lăng, Chu Tiễn Nam hít sâu một hơi, cuối cùng chuẩn bị xong tâm lý, sau đó nghiêm túc mở lời: “Khuê Khuê, sau đây mong em hãy nghiêm túc nghe hết những lời mà tôi nói.”
Ý thức được anh ấy đang rất nghiêm túc, Nam Khuê cũng nghiêm túc lắng nghe: “Được, anh nói đi, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe.”
“Được.”
Gật đầu, Chu Tiễn Nam tiếp tục: “Thật ra, lúc đó, khi em sắp sinh con và việc em gặp tai nạn xe, Lục Kiến Thành không hề kết hôn với Phương Thanh Liên, đó chỉ làm một màn che mắt, tất cả đều là giả, cậu ấy làm vậy chỉ vì kéo dài thời gian đến cứu em, lúc biết em sắp sinh, cậu ấy luôn muốn đến chăm sóc bên cạnh em, cậu ấy không cố ý đâu, chỉ là cậu ấy có lý do không thể đến được thôi.”
“Lý do gì?”
“Cậu ấy bị bắn.”
Trong chiếc xe tĩnh lặng, khi Chu Tiễn Nam nói ra bốn chữ này, trái tim của Nam Khuê đập dữ dội.
Bị bắn?
Sao anh ấy lại bị bắn?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói cho tôi biết đi!” Nam Khuê lập tức lo lắng truy hỏi.
“Tôi vừa nói rồi đấy, Lục Kiến Thành không hề nghĩ đến chuyện kết hôn với Phương Thanh Liên, cậu ấy làm vậy là để kéo dài thời gian đi tìm em, lúc hôn lễ tiến hành được một nửa, cậu ấy nhận được cuộc gọi của Lâm Tiêu, khi biết được tin đã tìm thấy em rồi, hơn nữa còn biết việc em bị chảy máu và có dấu hiệu sinh sớm, lập tức phải sinh.”
“Thế nên cậu ấy liền lập tức bỏ lại Phương Thanh Liên, muốn đi tìm em, nhưng mà tất cả mọi người đều không ngờ rằng Phương Thanh Liên lại đem theo súng.”
“Cô ta không cho Lục Kiến Thành đi gặp em, uy hiếm cậu ấy phải ở lại hoàn thành hôn lễ. Nhưng Lục Kiến Thành vì để gặp em, khăng khăng rời khỏi khách sạn, cũng chính ở cửa khách sạn, giây phút cậu ấy vừa muốn rời đi thì bị Phương Thanh Liên nổ súng bắn, vị trí bị bắn trúng rất gần tim.”
Những chuyện này, bây giờ nghe giống như trong giấc mơ vậy.
Quá sức gay cấn, cũng quá mức sóng gió.
Nếu như những lời này không phải từ miệng của Chu Tiễn Nam nói ra mà là từ miệng của một người nào khác, thì Nam Khuê nhất định sẽ nghi ngờ rằng đó có phải là lời nói dối.
Nhưng chuyện này toàn bộ được nói ra từ miệng của Chu Tiễn Nam.
Bị bắn!
Vị trí gần tim!
Chỉ cần nghĩ đến những từ này, trái tim của Nam Khuê liền đau đớn như bị bóp nghẹt.
Cô không biết, cô thật sự không biết anh bị bắn.
Nếu như cô biết cô nhất định sẽ tha thứ cho anh.
Không chỉ có cô, đến cả hai đứa con cũng nhất định sẽ tha thứ cho sự vắng mặt của cha mình.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Hôn lễ hôm đó, Phương Thanh Liên đã mời rất nhiều phóng viên và đài truyền hình lớn đến phát sóng trực tiếp, chỉ có điều, sau khi xảy ra vụ bắn súng, tất cả đều đã bị xóa bỏ. Đây là tài liệu sau khi tôi phái người đi bẻ khóa tìm thấy được, nếu như em không tin thì có thể tự mình xem.”
Nam Khuê duỗi tay ra, run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Chu Tiễn Nam.
Vì là chương trình phát sóng trực tiếp của đài truyền hình lớn nên chất lượng hình ảnh vô cùng tốt.
Trong đoạn video, Phương Thanh Liên đang cầm một khẩu súng, mà nòng súng đang chĩa về phía tim của Lục Kiến Thành.
“Lục Kiến Thành, tôi ra lệnh cho anh không được phép rời đi, nếu không tôi sẽ giết anh.”
“Khuê Khuê sinh sớm, hôm nay dù xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi cũng nhất định phải đến bên cô ấy, Phương Thanh Liên, cô không ngăn cản được tôi đâu.”
Phương Thanh Liên sụp đổ hét lớn: “Lục Kiến Thành, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, đứng lại đó!”
“Nếu không, tôi sẽ lập tức nổ súng.”
“Tôi sẽ nổ súng đấy, tôi thật sự sẽ nổ súng đấy.”
Đột nhiên, một tiếng pằng vang lên, viên đạn của khẩu súng trong tay Phương Thanh Liên bắn thẳng về phía người của Lục Kiến Thành.
Viên đạn bắn vào người anh.
Trong chốc lát, cả người anh toàn là máu.
Máu tươi từ vị trí gần tim anh chảy ra ào ào, dưới người rất nhanh đã là cả một vũng máu.
Xem xong đoạn video này, trái tim của Nam Khuê như ngừng đập.
Cô dường như đến thở cũng không dám thở nữa.
Cách một màn hình, cô duỗi ngón tay ra, một bên điên cuồng lau đi máu tươi đang chảy xuống từ trên người Lục Kiến Thành, một bên run rẩy hét lên: “Không, Kiến Thành, anh không được xảy ra chuyện, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
Đoạn video đột ngột dừng lại.
Nam Khuê lập tức quay đầu lại nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Thế nên mấy ngày này anh ấy vẫn luôn ở trong bệnh viện, vẫn còn hôn mê, chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, đúng không?”
Sau khi hỏi xong, câu trả lời phía sau, Nam Khuê dường như không dám nghe.
“Lúc đó, cậu ấy đã được đưa đến bệnh viện làm phẫu thuật rồi, ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng, khi không tìm được tin tức gì của em và con, cậu ấy vô cùng đau khổ, cậu ấy không chịu nghỉ ngơi, thuốc mê còn chưa hết hẳn đã chạy đi tìm em rồi.”
“Sau đó, cậu ấy đã đến bệnh viện chăm sóc em hai ngày, rồi lại đến nhà tang lễ trông nom em bảy ngày bảy đêm cho đến tận ngày hạ huyệt hôm nay.”
“Cả tuần này, cậu ấy như cái xác không hồn ở bên cạnh em, không ăn không uống, ai cũng không kéo cậu ấy ra được. Đến khi hạ huyệt xong, cậu ấy tự mình khắc chữ lên bia mộ, giải quyết hết tất cả các tâm nguyện rồi mới ngất xỉu ngã xuống.”
“Tuy rằng vết thương của cậu ấy vẫn luôn có người đến xử lý và thay băng thuốc, nhưng bởi vì không khử trùng và nghỉ ngơi đầy đủ nên tốc độ hồi phục rất tệ, cộng thêm việc không ăn uống, người không có dinh dưỡng nên tình trạng luôn rất không tốt. Hôm nay trời đổ mưa, cậu ấy đã đứng dưới mưa mấy tiếng đồng hồ, sau khi sốt thì vết thương đã bị viêm rồi.”
“Tình hình rất nghiêm trọng, bây giờ cậu ấy đã ở trong phòng cấp cứu mấy tiếng rồi, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài.”
Nói xong, Chu Tiễn Nam như trút được gánh nặng.
“Xin lỗi Nam Khuê, tôi đã quá ích kỷ, tôi không nên giấu em, tôi nên sớm đem toàn bộ sự thật nói cho em biết.”
Nhưng sau khi Chu Tiễn Nam nói xong lại hoàn toàn không nghe thấy hồi âm nào.
Ngoảnh đầu lại nhìn, anh ấy phát hiện cô gái bên cạnh mình đã khóc như mưa rồi.
Nam Khuê toàn thân đều đang run lên, đặc biệt là đôi tay, cô dường như đã không khống chế nổi nữa rồi, âm thanh khàn đặc gần như không thể phát ra tiếng nữa.
Trái tim cô rất đau, rất đau.
“Xin lỗi Kiến Thành, em không biết là anh đã phải chịu đựng nhiều thứ như vậy.”
Nếu như cô biết anh bị bắn, cô nhất định sẽ không quyết định dùng cách giả chết này để cùng con rời đi rồi.
Chiếc xe vẫn đang chạy như bay trên đường.
Nhưng trái tim của Nam Khuê đã lo lắng đến mức sụp đổ rồi.
“Tiễn Nam, cầu xin anh, lái xe nhanh hơn đi, nhanh hơn một chút nữa đi.”
“Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn lập tức nhìn thấy anh ấy.”
Nam Khuê lo lắng khẩn cầu.
“Nam Khuê, em đừng lo lắng, hai phút nữa thôi, sắp tới nơi rồi.”
“Được, anh nói đúng, bình tĩnh, tôi nhất định phải bình tĩnh.”
Hai phút sau, khi xe đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, xe còn chưa dừng hẳn thì Nam Khuê đã chờ không nổi nữa rồi. Cô sớm đã tháo đai an toàn, điên cuồng chạy vào trong bệnh viện.
Tuy nhiên, còn chưa đợi Nam Khuê hỏi rõ.
Chu Tiễn Nam đã kéo lấy tay cô đi xuống tầng một rồi.
Nhìn thấy bộ dạng vô cùng vội vã của anh ấy, Nam Khuê cố gắng mở lời: “Đợi đã, Tiễn Nam, trước tiên nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì đã? Hơn nữa hai đứa con của tôi còn ở trên tầng, nếu như tôi đi luôn như vậy thì chúng phải làm sao chứ?”
“Vừa nãy tôi đã nói với các dì rồi, bọn họ đều sẽ lên đó chăm sóc cho bọn trẻ, bây giờ em phải cùng tôi đến bệnh viện ngay, thời gian cấp bách, mau lên xe đi.”
Chu Tiễn Nam đã mở sẵn cửa lớn ra rồi.
Nam Khuê thấy anh ấy vội vã như vậy thì cùng không dám trì hoãn nữa, lập tức lên xe.
Nhưng khi nhìn thấy bản thân trên người chỉ mặc có bộ đồ ngủ thì cô liền lấy một cái áo khoác ở sảnh khoác lên.
Nhưng, bởi vì ở đó treo toàn quần áo của Chu Tiễn Nam nên cô cũng chỉ có thể lấy đồ của anh ấy mặc tạm.
Lúc lên xe, Nam Khuê ngồi ở ghế lái phụ, Chu Tiễn Nam lập tức khởi động xe chạy đi.
Đạp ga, chiếc xe rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Hai tay cầm vô lăng, Chu Tiễn Nam hít sâu một hơi, cuối cùng chuẩn bị xong tâm lý, sau đó nghiêm túc mở lời: “Khuê Khuê, sau đây mong em hãy nghiêm túc nghe hết những lời mà tôi nói.”
Ý thức được anh ấy đang rất nghiêm túc, Nam Khuê cũng nghiêm túc lắng nghe: “Được, anh nói đi, tôi sẽ nghiêm túc lắng nghe.”
“Được.”
Gật đầu, Chu Tiễn Nam tiếp tục: “Thật ra, lúc đó, khi em sắp sinh con và việc em gặp tai nạn xe, Lục Kiến Thành không hề kết hôn với Phương Thanh Liên, đó chỉ làm một màn che mắt, tất cả đều là giả, cậu ấy làm vậy chỉ vì kéo dài thời gian đến cứu em, lúc biết em sắp sinh, cậu ấy luôn muốn đến chăm sóc bên cạnh em, cậu ấy không cố ý đâu, chỉ là cậu ấy có lý do không thể đến được thôi.”
“Lý do gì?”
“Cậu ấy bị bắn.”
Trong chiếc xe tĩnh lặng, khi Chu Tiễn Nam nói ra bốn chữ này, trái tim của Nam Khuê đập dữ dội.
Bị bắn?
Sao anh ấy lại bị bắn?
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh mau nói cho tôi biết đi!” Nam Khuê lập tức lo lắng truy hỏi.
“Tôi vừa nói rồi đấy, Lục Kiến Thành không hề nghĩ đến chuyện kết hôn với Phương Thanh Liên, cậu ấy làm vậy là để kéo dài thời gian đi tìm em, lúc hôn lễ tiến hành được một nửa, cậu ấy nhận được cuộc gọi của Lâm Tiêu, khi biết được tin đã tìm thấy em rồi, hơn nữa còn biết việc em bị chảy máu và có dấu hiệu sinh sớm, lập tức phải sinh.”
“Thế nên cậu ấy liền lập tức bỏ lại Phương Thanh Liên, muốn đi tìm em, nhưng mà tất cả mọi người đều không ngờ rằng Phương Thanh Liên lại đem theo súng.”
“Cô ta không cho Lục Kiến Thành đi gặp em, uy hiếm cậu ấy phải ở lại hoàn thành hôn lễ. Nhưng Lục Kiến Thành vì để gặp em, khăng khăng rời khỏi khách sạn, cũng chính ở cửa khách sạn, giây phút cậu ấy vừa muốn rời đi thì bị Phương Thanh Liên nổ súng bắn, vị trí bị bắn trúng rất gần tim.”
Những chuyện này, bây giờ nghe giống như trong giấc mơ vậy.
Quá sức gay cấn, cũng quá mức sóng gió.
Nếu như những lời này không phải từ miệng của Chu Tiễn Nam nói ra mà là từ miệng của một người nào khác, thì Nam Khuê nhất định sẽ nghi ngờ rằng đó có phải là lời nói dối.
Nhưng chuyện này toàn bộ được nói ra từ miệng của Chu Tiễn Nam.
Bị bắn!
Vị trí gần tim!
Chỉ cần nghĩ đến những từ này, trái tim của Nam Khuê liền đau đớn như bị bóp nghẹt.
Cô không biết, cô thật sự không biết anh bị bắn.
Nếu như cô biết cô nhất định sẽ tha thứ cho anh.
Không chỉ có cô, đến cả hai đứa con cũng nhất định sẽ tha thứ cho sự vắng mặt của cha mình.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Hôn lễ hôm đó, Phương Thanh Liên đã mời rất nhiều phóng viên và đài truyền hình lớn đến phát sóng trực tiếp, chỉ có điều, sau khi xảy ra vụ bắn súng, tất cả đều đã bị xóa bỏ. Đây là tài liệu sau khi tôi phái người đi bẻ khóa tìm thấy được, nếu như em không tin thì có thể tự mình xem.”
Nam Khuê duỗi tay ra, run rẩy cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Chu Tiễn Nam.
Vì là chương trình phát sóng trực tiếp của đài truyền hình lớn nên chất lượng hình ảnh vô cùng tốt.
Trong đoạn video, Phương Thanh Liên đang cầm một khẩu súng, mà nòng súng đang chĩa về phía tim của Lục Kiến Thành.
“Lục Kiến Thành, tôi ra lệnh cho anh không được phép rời đi, nếu không tôi sẽ giết anh.”
“Khuê Khuê sinh sớm, hôm nay dù xảy ra chuyện gì đi nữa, tôi cũng nhất định phải đến bên cô ấy, Phương Thanh Liên, cô không ngăn cản được tôi đâu.”
Phương Thanh Liên sụp đổ hét lớn: “Lục Kiến Thành, tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, đứng lại đó!”
“Nếu không, tôi sẽ lập tức nổ súng.”
“Tôi sẽ nổ súng đấy, tôi thật sự sẽ nổ súng đấy.”
Đột nhiên, một tiếng pằng vang lên, viên đạn của khẩu súng trong tay Phương Thanh Liên bắn thẳng về phía người của Lục Kiến Thành.
Viên đạn bắn vào người anh.
Trong chốc lát, cả người anh toàn là máu.
Máu tươi từ vị trí gần tim anh chảy ra ào ào, dưới người rất nhanh đã là cả một vũng máu.
Xem xong đoạn video này, trái tim của Nam Khuê như ngừng đập.
Cô dường như đến thở cũng không dám thở nữa.
Cách một màn hình, cô duỗi ngón tay ra, một bên điên cuồng lau đi máu tươi đang chảy xuống từ trên người Lục Kiến Thành, một bên run rẩy hét lên: “Không, Kiến Thành, anh không được xảy ra chuyện, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
Đoạn video đột ngột dừng lại.
Nam Khuê lập tức quay đầu lại nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Thế nên mấy ngày này anh ấy vẫn luôn ở trong bệnh viện, vẫn còn hôn mê, chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, đúng không?”
Sau khi hỏi xong, câu trả lời phía sau, Nam Khuê dường như không dám nghe.
“Lúc đó, cậu ấy đã được đưa đến bệnh viện làm phẫu thuật rồi, ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng, khi không tìm được tin tức gì của em và con, cậu ấy vô cùng đau khổ, cậu ấy không chịu nghỉ ngơi, thuốc mê còn chưa hết hẳn đã chạy đi tìm em rồi.”
“Sau đó, cậu ấy đã đến bệnh viện chăm sóc em hai ngày, rồi lại đến nhà tang lễ trông nom em bảy ngày bảy đêm cho đến tận ngày hạ huyệt hôm nay.”
“Cả tuần này, cậu ấy như cái xác không hồn ở bên cạnh em, không ăn không uống, ai cũng không kéo cậu ấy ra được. Đến khi hạ huyệt xong, cậu ấy tự mình khắc chữ lên bia mộ, giải quyết hết tất cả các tâm nguyện rồi mới ngất xỉu ngã xuống.”
“Tuy rằng vết thương của cậu ấy vẫn luôn có người đến xử lý và thay băng thuốc, nhưng bởi vì không khử trùng và nghỉ ngơi đầy đủ nên tốc độ hồi phục rất tệ, cộng thêm việc không ăn uống, người không có dinh dưỡng nên tình trạng luôn rất không tốt. Hôm nay trời đổ mưa, cậu ấy đã đứng dưới mưa mấy tiếng đồng hồ, sau khi sốt thì vết thương đã bị viêm rồi.”
“Tình hình rất nghiêm trọng, bây giờ cậu ấy đã ở trong phòng cấp cứu mấy tiếng rồi, đến bây giờ vẫn chưa ra ngoài.”
Nói xong, Chu Tiễn Nam như trút được gánh nặng.
“Xin lỗi Nam Khuê, tôi đã quá ích kỷ, tôi không nên giấu em, tôi nên sớm đem toàn bộ sự thật nói cho em biết.”
Nhưng sau khi Chu Tiễn Nam nói xong lại hoàn toàn không nghe thấy hồi âm nào.
Ngoảnh đầu lại nhìn, anh ấy phát hiện cô gái bên cạnh mình đã khóc như mưa rồi.
Nam Khuê toàn thân đều đang run lên, đặc biệt là đôi tay, cô dường như đã không khống chế nổi nữa rồi, âm thanh khàn đặc gần như không thể phát ra tiếng nữa.
Trái tim cô rất đau, rất đau.
“Xin lỗi Kiến Thành, em không biết là anh đã phải chịu đựng nhiều thứ như vậy.”
Nếu như cô biết anh bị bắn, cô nhất định sẽ không quyết định dùng cách giả chết này để cùng con rời đi rồi.
Chiếc xe vẫn đang chạy như bay trên đường.
Nhưng trái tim của Nam Khuê đã lo lắng đến mức sụp đổ rồi.
“Tiễn Nam, cầu xin anh, lái xe nhanh hơn đi, nhanh hơn một chút nữa đi.”
“Tôi muốn gặp anh ấy, tôi muốn lập tức nhìn thấy anh ấy.”
Nam Khuê lo lắng khẩn cầu.
“Nam Khuê, em đừng lo lắng, hai phút nữa thôi, sắp tới nơi rồi.”
“Được, anh nói đúng, bình tĩnh, tôi nhất định phải bình tĩnh.”
Hai phút sau, khi xe đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, xe còn chưa dừng hẳn thì Nam Khuê đã chờ không nổi nữa rồi. Cô sớm đã tháo đai an toàn, điên cuồng chạy vào trong bệnh viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.