Chương 372: Nam Khuê ngã từ trên cầu thang xuống
Hà Thẩm
01/10/2022
“Tôi đúng là rất vui, vui vì tôi có thể một lần nữa ở bên Kiến Thành, cũng vui vì sau này các con trong bụng tôi sẽ có được tình yêu thương của cha.”
“Càng cảm thấy thật sự rất may mắn, nhưng tôi không cảm thấy đắc ý.”
Lâm Tư Vũ bình tĩnh nhìn Nam Khuê.
Một lúc lâu sau, cô ấy lấy tấm thiệp mời ra đưa cho Nam Khuê: “Đây là thiệp cưới của tôi, hy vọng hai người có thể đến tham dự.”
Nam Khuê nhận lấy rồi khẽ gật đầu: “Được, chúng tôi chắc chắn sẽ đến.”
Lúc xuống tầng, hai người đi cùng nhau.
Mọi chuyện vốn đang rất thuận lợi, nhưng lúc bước đến mấy bậc thang cuối cùng.
Bỗng nhiên, một người nhân viên ôm áo cưới vội vội vàng vàng chạy lên tầng.
Do chạy quá nhanh, cô ấy không cẩn thận đụng trúng Nam Khuê.
Chỉ nghe thấy một tiếng “A…” vang lên, Nam Khuê ngã thẳng từ trên cầu thang xuống.
Lục Kiến Thành nhanh như tên lửa chạy tới, lúc nhìn thấy Nam Khuê ngã xuống đất, và trên mặt đất xuất hiện một vũng máu đỏ tươi.
Ngay lập tức, ánh mắt của anh như lưỡi dao phóng về phía Lâm Tư Vũ, anh mắt đó, quả thực là hận không thể đâm chết cô ấy.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành gọi tên cô đầy lo lắng.
Nhưng Nam Khuê đã rơi vào hôn mê.
Cô nhắm chặt hai mắt, không hề nghe thấy tiếng Lục Kiến Thành gọi.
“Xe cứu thương đâu? Xe cứu thương đang ở đâu? Đến chưa?” Lục Kiến Thành điên cuồng quát to.
Nhưng mà sao xe cứu thương có thể đến nhanh như vậy được chứ?
Người duy nhất giữ được tỉnh táo trong suốt quá trình này là Phong Hàng, anh ấy hét lớn: “Mau bế cô ấy lên, tôi lái xe đưa hai người đến bệnh viện, sẽ nhanh hơn xe cứu thương.”
Lục Kiến Thành lập tức tỉnh táo lại, bế Nam Khuê điên cuồng chạy đến bãi đỗ xe.
Suốt đường đi, anh vẫn luôn nắm lấy bàn tay của Nam Khuê.
Phía trên quần áo của cô đều là máu, ngay cả trên tay cũng có máu.
Vẻ mặt trắng bệch.
Lúc nhìn bụng của cô, toàn bộ cơ thể của Lục Kiến Thành đều run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Anh hoàn toàn không dám nghĩ đến những chuyện sau đó.
Đến bệnh viện, Nam Khuê lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu.
Ở bên ngoài, Lục Kiến Thành đang rất lo lắng, toàn thân hệt như kiến bò trên chảo lửa vậy.
Dày vò, đau khổ, tức giận và cảm thấy hối hận…
Ngay lúc này, dường nhất tất cả những cảm xúc tiêu cực đang chồng chất trong lòng anh.
Lâm Tư Vũ ngây người ngồi một góc, toàn bộ cơ thể của cô ấy đều đang run rẩy, suốt quá trình đều không nói câu nào cả.
Nhưng đôi mắt đó lại gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh đèn của phòng phẫu thuật.
Dường như trên mặt của cô ấy không có bất cứ cảm xúc gì.
Phong Hàng ngồi bên cạnh cô ấy, một tay vỗ lên vai của cô ấy, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, người tốt đều được trời phù hộ, tôi tin rằng ông trời sẽ phù hộ cho hai mẹ con bọn họ.”
Lâm Tư Vũ vẫn không có phản ứng gì, dường như toàn bộ khuôn mặt của cô ấy bình tĩnh đến lạ thường.
Nhưng nếu có người quan sát tỉ mỉ sẽ nhận ra, biểu cảm đó vốn không phải là bình tĩnh.
Mà là ngơ ra.
Là vô cùng hoảng sợ.
Ròng rã hai tiếng trời, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng.
Suốt cả quá trình đều chưa từng tắt.
Y tá ở trong đó cứ ra ra vào vào, tới tới lui lui.
Lục Kiến Thành chỉ quan sát vẻ mặt căng thẳng của mấy cô ấy, thậm chí, anh còn không dám giữ tay các cô ấy lại để hỏi xem tình hình thế nào rồi.
Anh sợ.
Sợ muốn chết.
Đã ba tiếng trôi qua, đèn vẫn sáng như cũ.
Nhìn thấy Lâm Tư Vũ vẫn ngồi yên ở đó, cuối cùng Lục Kiến Thành không nhịn được nữa.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Anh đi qua, nện một quyền lên bức tường sau lưng Lâm Tư Vũ.
Tiếng động vô cùng lớn này làm cho Lâm Tư Vũ sợ hãi, mở to hai mắt nhìn anh.
Giọng nói run rẩy, vẻ mặt của cô ấy tái nhợt nhìn Lục Kiến Thành: “Nếu em nói là em không đẩy cô ấy, cũng không hại cô ấy thì anh tin không?”
“Lâm Tư Vũ?” Lục Kiến Thành gọi tên cô ấy đầy tức giận.
Cuối cùng không nhịn được, anh túm lấy áo của cô ấy, ánh mắt dữ tợn như một con thú: “Tôi không ngờ cô lại có lòng dạ độc ác như thế.”
“Cô chỉ cần nhớ kỹ một câu này thôi, nếu Khuê Khuê và đứa bé trong bụng cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi nhất định sẽ để cho nhà họ Lâm của cô phải trả nợ bằng máu.”
Tất cả những lời này hệt như đều đã được dự đoán trước.
Thế nên, Lâm Tư Vũ vậy mà lại vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí cô ấy còn không nói một câu cầu xin tha thứ nào cả.
Nhưng mà, sự bình tĩnh và lạnh lùng của cô ấy càng chọc cho Lục Kiến Thành tức hơn.
Đột nhiên anh lao về trước, túm lấy cổ của cô ấy, sức lực rất lớn, hận không thể bóp chết cô ấy.
Nhưng lần này, Lâm Tư Vũ không cãi lại cũng không nói gì cả.
Cô ấy nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.
Lục Kiến Thành tăng thêm sức lực, hơi thở của Lâm Tư Vũ cũng càng ngày càng trở nên mỏng manh.
Vẻ mặt trắng bệch đến mức dường như không còn chút máu nào cả.
“Anh bình tĩnh một chút, bỏ Tư Vũ ra.” Phong Hàng đứng bên cạnh khuyên.
Nhưng Lục Kiến Thành lại đẩy anh ấy ra, ngay lúc này, anh đã hoàn toàn không thể khống chế được bản thân nữa rồi.
Đúng lúc này, đèn phòng phẫu thuật đã tắt, cửa được mở ra.
Phong Hàng lập tức hét lớn: “Phẫu thuật xong rồi!”
Nghe thấy thế, Lục Kiến Thành lập tức buông Lâm Tư Vũ ra, điên cuồng chạy đến.
“Bác sĩ, vợ của tôi sao rồi?” Lục Kiến Thành sốt ruột hỏi.
“Yên tâm đi, thai phụ không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơ thể có hơi suy yếu.”
“Vậy còn đứa bé thì sao!”
Đây là câu hỏi Lục Kiến Thành không dám hỏi nhất, nhưng đây cũng lại là câu hỏi mà anh nên hỏi nhất.
“Rất may mắn là thai phụ được đưa đến kịp thời, thế nên đứa bé vẫn ổn.”
Nghe thấy thế, mắt của Lục Kiến Thành lập tức đỏ ửng.
May mắn thay, may mắn là ông trời đối xử tệ bạc với bọn họ.
Nếu không, anh thật sự không biết phải đối mặt thế nào với Khuê Khuê.
Lúc Nam Khuê được chuyển vào phòng bệnh, Lục Kiến Thành vẫn luôn nắm lấy tay cô, dù có thế nào cũng không chịu buông ra.
Mãi cho đến khi bọn họ đã rời đi.
Lâm Tư Vũ mới đột nhiên ngồi xổm xuống đất, khóc lớn.
Giọng của cô ấy vô cùng đau lòng, cũng vô cùng bất lực.
Nhưng nếu nghe kỹ sẽ nhận thấy có một chút nhẹ nhõm trong đó.
“Nam Khuê, cô rất kiên cường, cảm ơn cô, cảm ơn cô vì đã không xảy ra chuyện, cũng cảm ơn đứa bé đã không xảy ra chuyện.”
Nếu không, cô ấy thật sự sẽ áy náy suốt đời.
Cô ấy thừa nhận, cô ấy đã từng rất ghen tị với cô.
Ghen tị vì cô có được tình yêu của Kiến Thành, cũng ghen tị vì cô có thể mang thai một cặp song sinh.
Nhưng mà, kể từ lúc cô ấy quyết định gả cho Phong Hàng, cánh cửa trong tim cô ấy đã mở ra.
Cuộc đời này là thế, cô ấy đã không còn cơ hội nữa.
Thế nên cô ấy chỉ hy vọng rằng Nam Khuê có thể ở bên Kiến Thành, sống với anh cả đời, ở cạnh anh đến già.
Sự tác thành cuối cùng, chính là buông tay.
Lâm Tư Vũ ôm tự lấy mình, khóc thật to.
Phong Hàng nhìn cô ấy, đây là lần đầu tiên anh ấy thay đổi cách nhìn dành cho cô tiểu thư lá ngọc cành vàng này.
Hình như cô ấy không gian xảo và buông thả như trong lời đồn.
Lúc Nam Khuê tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Cô chỉ vừa cử động ngón tay, Lục Kiến Thành đã lập tức nhận ra.
“Khuê Khuê…?”
Nhìn thấy cô tỉnh lại, Lục Kiến Thành lập tức vô cùng kích động.
Nhưng do đã thức trắng cả một đêm nên trong mắt anh toàn là tơ máu, giọng nói cũng vô cùng khàn.
“Sao lại tiều tụy như vậy hả? Xin lỗi, đã làm anh lo lắng rồi.” Nam Khuê đưa tay ra, cố hết sức để sờ mặt anh.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh tái nhợt, cô rất đau lòng.
“Đồ ngốc, người nên xin lỗi là anh mới phải, anh đã không bảo vệ tốt cho em và con, thế nên mới để cho hai người phải chịu tổn thương.”
Không bảo vệ tốt cho cô và con?
Là có ý gì?
Nghe anh nói như thế, Nam Khuê bỗng trở nên kích động.
Sau khi tỉnh lại, cô vẫn luôn không dám hỏi, do cô sợ, vô cùng sợ.
Nhưng lời nói của Lục Kiến Thành vẫn làm cô luống cuống và rối loạn.
“Kiến Thành, anh có ý gì? Ý của anh là, con…? Con của chúng ta…?”
“Càng cảm thấy thật sự rất may mắn, nhưng tôi không cảm thấy đắc ý.”
Lâm Tư Vũ bình tĩnh nhìn Nam Khuê.
Một lúc lâu sau, cô ấy lấy tấm thiệp mời ra đưa cho Nam Khuê: “Đây là thiệp cưới của tôi, hy vọng hai người có thể đến tham dự.”
Nam Khuê nhận lấy rồi khẽ gật đầu: “Được, chúng tôi chắc chắn sẽ đến.”
Lúc xuống tầng, hai người đi cùng nhau.
Mọi chuyện vốn đang rất thuận lợi, nhưng lúc bước đến mấy bậc thang cuối cùng.
Bỗng nhiên, một người nhân viên ôm áo cưới vội vội vàng vàng chạy lên tầng.
Do chạy quá nhanh, cô ấy không cẩn thận đụng trúng Nam Khuê.
Chỉ nghe thấy một tiếng “A…” vang lên, Nam Khuê ngã thẳng từ trên cầu thang xuống.
Lục Kiến Thành nhanh như tên lửa chạy tới, lúc nhìn thấy Nam Khuê ngã xuống đất, và trên mặt đất xuất hiện một vũng máu đỏ tươi.
Ngay lập tức, ánh mắt của anh như lưỡi dao phóng về phía Lâm Tư Vũ, anh mắt đó, quả thực là hận không thể đâm chết cô ấy.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành gọi tên cô đầy lo lắng.
Nhưng Nam Khuê đã rơi vào hôn mê.
Cô nhắm chặt hai mắt, không hề nghe thấy tiếng Lục Kiến Thành gọi.
“Xe cứu thương đâu? Xe cứu thương đang ở đâu? Đến chưa?” Lục Kiến Thành điên cuồng quát to.
Nhưng mà sao xe cứu thương có thể đến nhanh như vậy được chứ?
Người duy nhất giữ được tỉnh táo trong suốt quá trình này là Phong Hàng, anh ấy hét lớn: “Mau bế cô ấy lên, tôi lái xe đưa hai người đến bệnh viện, sẽ nhanh hơn xe cứu thương.”
Lục Kiến Thành lập tức tỉnh táo lại, bế Nam Khuê điên cuồng chạy đến bãi đỗ xe.
Suốt đường đi, anh vẫn luôn nắm lấy bàn tay của Nam Khuê.
Phía trên quần áo của cô đều là máu, ngay cả trên tay cũng có máu.
Vẻ mặt trắng bệch.
Lúc nhìn bụng của cô, toàn bộ cơ thể của Lục Kiến Thành đều run rẩy, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Anh hoàn toàn không dám nghĩ đến những chuyện sau đó.
Đến bệnh viện, Nam Khuê lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu.
Ở bên ngoài, Lục Kiến Thành đang rất lo lắng, toàn thân hệt như kiến bò trên chảo lửa vậy.
Dày vò, đau khổ, tức giận và cảm thấy hối hận…
Ngay lúc này, dường nhất tất cả những cảm xúc tiêu cực đang chồng chất trong lòng anh.
Lâm Tư Vũ ngây người ngồi một góc, toàn bộ cơ thể của cô ấy đều đang run rẩy, suốt quá trình đều không nói câu nào cả.
Nhưng đôi mắt đó lại gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh đèn của phòng phẫu thuật.
Dường như trên mặt của cô ấy không có bất cứ cảm xúc gì.
Phong Hàng ngồi bên cạnh cô ấy, một tay vỗ lên vai của cô ấy, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, người tốt đều được trời phù hộ, tôi tin rằng ông trời sẽ phù hộ cho hai mẹ con bọn họ.”
Lâm Tư Vũ vẫn không có phản ứng gì, dường như toàn bộ khuôn mặt của cô ấy bình tĩnh đến lạ thường.
Nhưng nếu có người quan sát tỉ mỉ sẽ nhận ra, biểu cảm đó vốn không phải là bình tĩnh.
Mà là ngơ ra.
Là vô cùng hoảng sợ.
Ròng rã hai tiếng trời, đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng.
Suốt cả quá trình đều chưa từng tắt.
Y tá ở trong đó cứ ra ra vào vào, tới tới lui lui.
Lục Kiến Thành chỉ quan sát vẻ mặt căng thẳng của mấy cô ấy, thậm chí, anh còn không dám giữ tay các cô ấy lại để hỏi xem tình hình thế nào rồi.
Anh sợ.
Sợ muốn chết.
Đã ba tiếng trôi qua, đèn vẫn sáng như cũ.
Nhìn thấy Lâm Tư Vũ vẫn ngồi yên ở đó, cuối cùng Lục Kiến Thành không nhịn được nữa.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Anh đi qua, nện một quyền lên bức tường sau lưng Lâm Tư Vũ.
Tiếng động vô cùng lớn này làm cho Lâm Tư Vũ sợ hãi, mở to hai mắt nhìn anh.
Giọng nói run rẩy, vẻ mặt của cô ấy tái nhợt nhìn Lục Kiến Thành: “Nếu em nói là em không đẩy cô ấy, cũng không hại cô ấy thì anh tin không?”
“Lâm Tư Vũ?” Lục Kiến Thành gọi tên cô ấy đầy tức giận.
Cuối cùng không nhịn được, anh túm lấy áo của cô ấy, ánh mắt dữ tợn như một con thú: “Tôi không ngờ cô lại có lòng dạ độc ác như thế.”
“Cô chỉ cần nhớ kỹ một câu này thôi, nếu Khuê Khuê và đứa bé trong bụng cô ấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì tôi nhất định sẽ để cho nhà họ Lâm của cô phải trả nợ bằng máu.”
Tất cả những lời này hệt như đều đã được dự đoán trước.
Thế nên, Lâm Tư Vũ vậy mà lại vô cùng bình tĩnh.
Thậm chí cô ấy còn không nói một câu cầu xin tha thứ nào cả.
Nhưng mà, sự bình tĩnh và lạnh lùng của cô ấy càng chọc cho Lục Kiến Thành tức hơn.
Đột nhiên anh lao về trước, túm lấy cổ của cô ấy, sức lực rất lớn, hận không thể bóp chết cô ấy.
Nhưng lần này, Lâm Tư Vũ không cãi lại cũng không nói gì cả.
Cô ấy nhắm mắt lại, nước mắt chảy xuống.
Lục Kiến Thành tăng thêm sức lực, hơi thở của Lâm Tư Vũ cũng càng ngày càng trở nên mỏng manh.
Vẻ mặt trắng bệch đến mức dường như không còn chút máu nào cả.
“Anh bình tĩnh một chút, bỏ Tư Vũ ra.” Phong Hàng đứng bên cạnh khuyên.
Nhưng Lục Kiến Thành lại đẩy anh ấy ra, ngay lúc này, anh đã hoàn toàn không thể khống chế được bản thân nữa rồi.
Đúng lúc này, đèn phòng phẫu thuật đã tắt, cửa được mở ra.
Phong Hàng lập tức hét lớn: “Phẫu thuật xong rồi!”
Nghe thấy thế, Lục Kiến Thành lập tức buông Lâm Tư Vũ ra, điên cuồng chạy đến.
“Bác sĩ, vợ của tôi sao rồi?” Lục Kiến Thành sốt ruột hỏi.
“Yên tâm đi, thai phụ không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cơ thể có hơi suy yếu.”
“Vậy còn đứa bé thì sao!”
Đây là câu hỏi Lục Kiến Thành không dám hỏi nhất, nhưng đây cũng lại là câu hỏi mà anh nên hỏi nhất.
“Rất may mắn là thai phụ được đưa đến kịp thời, thế nên đứa bé vẫn ổn.”
Nghe thấy thế, mắt của Lục Kiến Thành lập tức đỏ ửng.
May mắn thay, may mắn là ông trời đối xử tệ bạc với bọn họ.
Nếu không, anh thật sự không biết phải đối mặt thế nào với Khuê Khuê.
Lúc Nam Khuê được chuyển vào phòng bệnh, Lục Kiến Thành vẫn luôn nắm lấy tay cô, dù có thế nào cũng không chịu buông ra.
Mãi cho đến khi bọn họ đã rời đi.
Lâm Tư Vũ mới đột nhiên ngồi xổm xuống đất, khóc lớn.
Giọng của cô ấy vô cùng đau lòng, cũng vô cùng bất lực.
Nhưng nếu nghe kỹ sẽ nhận thấy có một chút nhẹ nhõm trong đó.
“Nam Khuê, cô rất kiên cường, cảm ơn cô, cảm ơn cô vì đã không xảy ra chuyện, cũng cảm ơn đứa bé đã không xảy ra chuyện.”
Nếu không, cô ấy thật sự sẽ áy náy suốt đời.
Cô ấy thừa nhận, cô ấy đã từng rất ghen tị với cô.
Ghen tị vì cô có được tình yêu của Kiến Thành, cũng ghen tị vì cô có thể mang thai một cặp song sinh.
Nhưng mà, kể từ lúc cô ấy quyết định gả cho Phong Hàng, cánh cửa trong tim cô ấy đã mở ra.
Cuộc đời này là thế, cô ấy đã không còn cơ hội nữa.
Thế nên cô ấy chỉ hy vọng rằng Nam Khuê có thể ở bên Kiến Thành, sống với anh cả đời, ở cạnh anh đến già.
Sự tác thành cuối cùng, chính là buông tay.
Lâm Tư Vũ ôm tự lấy mình, khóc thật to.
Phong Hàng nhìn cô ấy, đây là lần đầu tiên anh ấy thay đổi cách nhìn dành cho cô tiểu thư lá ngọc cành vàng này.
Hình như cô ấy không gian xảo và buông thả như trong lời đồn.
Lúc Nam Khuê tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Cô chỉ vừa cử động ngón tay, Lục Kiến Thành đã lập tức nhận ra.
“Khuê Khuê…?”
Nhìn thấy cô tỉnh lại, Lục Kiến Thành lập tức vô cùng kích động.
Nhưng do đã thức trắng cả một đêm nên trong mắt anh toàn là tơ máu, giọng nói cũng vô cùng khàn.
“Sao lại tiều tụy như vậy hả? Xin lỗi, đã làm anh lo lắng rồi.” Nam Khuê đưa tay ra, cố hết sức để sờ mặt anh.
Nhìn thấy vẻ mặt của anh tái nhợt, cô rất đau lòng.
“Đồ ngốc, người nên xin lỗi là anh mới phải, anh đã không bảo vệ tốt cho em và con, thế nên mới để cho hai người phải chịu tổn thương.”
Không bảo vệ tốt cho cô và con?
Là có ý gì?
Nghe anh nói như thế, Nam Khuê bỗng trở nên kích động.
Sau khi tỉnh lại, cô vẫn luôn không dám hỏi, do cô sợ, vô cùng sợ.
Nhưng lời nói của Lục Kiến Thành vẫn làm cô luống cuống và rối loạn.
“Kiến Thành, anh có ý gì? Ý của anh là, con…? Con của chúng ta…?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.