Chương 461: Ngày đêm mong nhớ em
Hà Thẩm
01/10/2022
“Thư Nhi, bà vẫn lo lắng cho tôi sao? Tôi bị thương, bà rất lo lắng.” Lục Minh Bác vô cùng mong đợi hỏi.
Vân Thư không lên tiếng.
Lục Minh Bác tiếp tục: “Niệm Khanh và Tư Mặc nói cho tôi.”
“Nói cái gì?”
“Hai đứa gọi điện cho tôi, nói bà rất lo cho tôi nên mới nói hai đứa gọi cho tôi.”
Nhớ đến ánh mắt giảo hoạt của hai đứa nhỏ láu cá, Vân Thư lập tức hiểu rõ.
Bà nhanh chóng rút tay mình ra, thản nhiên nói: “Ông hiểu lầm rồi, tôi không nói hai đứa gọi điện thoại, là hai đứa tự gọi điện thoại.”
“Sao có thể chứ?” Lục Minh Bác nỉ non.
Dường như trong chớp mắt, ông cảm thấy máu toàn thân mình như đông cứng lại.
Cả người ông như bị giội một chậu nước lạnh.
Lạnh thấu vào tim.
“Thư Nhi… Bà thật sự không lo lắng cho tôi sao?”
Lục Minh Bác vẫn không thể tin được mà hỏi.
Ông ngồi đó, cơ thể như cứng lại.
“Không có.”
“Không.” Lục Minh Bác mạnh mẽ lắc đầu: “Tôi không tin, rõ ràng vừa rồi bà tự mình xử lí vết thương cho tôi, đã nhiều năm như vậy rồi, ngoài lúc vừa kết hôn ra, bà đã không còn xử lí vết thương cho tôi nữa.”
“Bà vẫn quan tâm, lo lắng cho tôi, đúng không?”
Nhưng Vân Thư chỉ dọn lại hộp y tế, ánh mắt bình tĩnh.
Tròng mắt màu đậm kia không có chút nhấp nhô nào.
“Vậy tôi chỉ có thể nói cho ông biết, ông hiểu lầm rồi.”
“Dưỡng thương cho tốt, đừng có dọa Tư Mặc và Niệm Khanh.”
Nói xong Vân Thư rời đi.
Mà Lục Minh Bác chỉ kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của bà.
Trong lòng là sự ảo não và hối hận.
Buổi tối.
Sau khi dỗ Niệm Khanh và Tư Mục ngủ, trong phòng ngủ lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhìn chỗ trống bên cạnh, Nam Khuê càng nhớ nhung hơn.
Đúng lúc này điện thoại cô vang lên.
Thấy là Lục Kiến Thành gọi đến, cô không che giấu được tâm trạng vui vẻ, gần như lập tức vén chăn lên, đi dép rồi chạy ra ngoài ban công.
Sau đó cô đóng cửa ban công lại, đề phòng lát nói chuyện sẽ đánh thức hai đứa nhỏ dậy.
“Kiến Thành…”
Điện thoại vừa kết nối, cô đã khó có thể kiềm chế sự hưng phấn và vui vẻ trong lòng.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của người nào đó ở bên kia đầu điện thoại từ từ truyền vào tai: “Vui như vậy sao? Để anh đoán xem, có phải ai đó nhớ anh đến mức không ngủ được không?”
Bị anh đoán trúng, Nam Khuê khẩu thị tâm phi nói: “Hừ, làm gì có! Anh cũng không nhớ em, sao em lại phải nhớ anh?”
“Ồ, cô Nam Khuê sao biết anh không nhớ em chứ?”
Lục Kiến Thành đột nhiên đưa tay chỉ vào đầu mình: “Nơi này.”
Sau đó lại chỉ vào ngực mình: “Nơi này.”
“Trên dưới toàn thân, khắp nơi đều nhớ em. Cô Nam Khuê, em nói cho anh biết, nếu như vậy không gọi là nhớ thì thế nào mới gọi là nhớ?”
Nghe anh nói vậy, trái tim Nam Khuê cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô nhẹ nhàng bật cười.
“Như vậy còn tạm được, vậy thì anh Lục đúng là một ông chồng tốt tiêu chuẩn rồi.”
Nghĩ đến chuyện buổi tối, Nam Khuê kể chuyện Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mặc làm cho Lục Kiến Thành nghe.
“Em không ngờ hai đứa nhỏ nghịch ngợm này còn suy nghĩ chu đáo hơn em.” Nam Khuê không nhịn được mà cảm thán.
Đồng thời cô càng nghi hoặc và hiếu kỳ về mối quan hệ của Lục Minh Bác và Vân Thư.
Trước kia, lúc vừa gả vào nhà họ Lục, cô đã cảm thấy cha chồng và mẹ chồng của mình có chút khác.
Nói là hôn nhân lợi ích nhưng cô luôn có cảm giác giữa hai người có tình cảm với nhau.
Nói là yêu đối phương nhưng cha chồng và mẹ chồng vẫn luôn phân phòng ngủ, một tháng cũng không nói mấy câu với nhau, hai người rất lạnh nhạt.
Tóm lại là vô cùng không bình thường.
“Đúng rồi Kiến Thành, anh nói xem, giữa cha mẹ xảy ra chuyện gì vậy? Em vẫn cảm thấy rất kì quái.”
“Thật ra không chỉ mình em tò mò mà anh cũng vậy, những gì anh biết không nhiều hơn em là bao, anh chỉ biết đúng một chuyện, có lẽ là do trước khi mẹ anh gả vào nhà họ Lục đã từng kết hôn.”
“Về phần gả cho ai, vì sao lại ly hôn và tin tức của người đàn ông kia, tất cả anh đều không biết gì cả.”
Tin tức này đúng là khiến Nam Khuê vô cùng chấn động.
Nếu như không phải do chính Lục Kiến Thành nói cho cô thì thế nào cô cũng không dám tin.
“Cho nên ý của anh là mẹ đã kết hôn, em vẫn luôn cảm thấy cha yêu mẹ, mẹ đối với cha cũng có tình cảm, anh xem, họ luôn chiến tranh lạnh với nhau có phải vì liên quan đến người kia và Hạ Nhu không?”
“Có lẽ vậy!” Lục Kiến Thành nói: “Nhưng thân phận của Quý Dạ Bạch là thật, dựa vào tính cách của mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho một người đàn ông vượt quá giới hạn, dù bà không cam lòng đến đâu cũng vậy.”
“Em cảm thấy chuyện năm đó có lẽ có ẩn tình khó nói, nếu như có thể, em thật hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, họ có thể quay về như năm xưa.”
Lục Kiến Thành cũng thở dài một hơi: “Sao anh lại không mong vậy chứ?”
Nhưng đã nhiều năm như vậy.
Nếu có thể thì hai người đã sớm làm lành rồi, sao lại để kéo đến mấy chục năm như thế này chứ?
“Được rồi, chuyện của họ không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được, chuyện này cần có thời gian, nếu như em muốn giúp thì hết sức là được rồi, đừng ép buộc.” Lục Kiến Thành căn dặn.
“Được.”
Hai người nói chuyện đã gần đến một giờ.
Trước khi cúp máy, Nam Khuê đột nhiên nói: “Kiến Thành, đợi chút!”
“Hửm?”
“Thật xin lỗi, vừa rồi em đã nói dối, em đúng là rất nhớ anh.”
Giọng nói mềm mại như lông vũ, nhẹ nhàng bao lấy trái tim đầy nhớ nhung: “Hơn nữa nhớ đến mức không ngủ được, rất nhớ rất nhớ anh.”
Nói xong, Nam Khuê nghe thấy nhịp tim loạn đi như nai con đi lạc của mình.
Giống như sự kích động và ngượng ngùng khi chuẩn bị tỏ tình với người mình thích thời thanh xuân vậy.
Lúc ăn sáng.
Vân Thư hỏi Nam Khuê chuyện liên quan đến Hạ Nhu.
“Khuê Khuê, Quý Dạ Bạch có phải đi tìm con rồi không? Nói con không báo án, thả Hạ Nhu ra?”
Nam Khuê gật đầu: “Vâng, nhưng con đã từ chối.”
“Ừm, làm rất tốt. Bảy ngày tạm giam, một ngày cũng không thể thiếu, nếu không cô ta cũng sẽ không biết sợ.”
Ăn sáng xong, Vân Thư lái xe đưa Niệm Khanh và Tư Mặc đến nhà trẻ.
Nam Khuê ngồi xe đến bệnh viện.
Nhà họ Lục đã chuẩn bị một chiếc xe đặc biệt và lái xe cho cô, cho nên lái xe đều chờ cô vào bảy rưỡi mỗi sáng.
Nhưng hôm nay…
Khi đến cổng lớn, Nam Khuê nhìn chiếc xe trước mặt, không suy nghĩ nhiều mà mở cửa đi vào.
Sau đó, khi thấy dáng người quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, cô vô cùng ngạc nhiên.
“Kiến Thành, anh…? Anh về khi nào vậy?”
“Sao không nói cho…?”
Lời còn chưa nói hết đã bị Lục Kiến Thành kéo vào ngực hôn sâu.
Sự nhung nhớ nhiều ngày giống như thủy triều vây lấy cô.
Giờ phút này, cái gì cô cũng không cần, chỉ muốn ôm chặt lấy anh, đáp lại anh.
Mấy phút sau hai người buông nhau ra, Nam Khuê nghĩ đến chuyện gì đó, cô lập tức hoảng loạn: “Kiến Thành, lái… lái xe vẫn đang còn ngồi phía trước đó!”
Nghe thấy câu nói lo lắng của cô, Lục Kiến Thành không nhịn được mà vuốt mũi cô một cái: “Đồ ngốc, bây giờ mới để ý đến chuyện này thì có phải muộn quá rồi không?”
Vân Thư không lên tiếng.
Lục Minh Bác tiếp tục: “Niệm Khanh và Tư Mặc nói cho tôi.”
“Nói cái gì?”
“Hai đứa gọi điện cho tôi, nói bà rất lo cho tôi nên mới nói hai đứa gọi cho tôi.”
Nhớ đến ánh mắt giảo hoạt của hai đứa nhỏ láu cá, Vân Thư lập tức hiểu rõ.
Bà nhanh chóng rút tay mình ra, thản nhiên nói: “Ông hiểu lầm rồi, tôi không nói hai đứa gọi điện thoại, là hai đứa tự gọi điện thoại.”
“Sao có thể chứ?” Lục Minh Bác nỉ non.
Dường như trong chớp mắt, ông cảm thấy máu toàn thân mình như đông cứng lại.
Cả người ông như bị giội một chậu nước lạnh.
Lạnh thấu vào tim.
“Thư Nhi… Bà thật sự không lo lắng cho tôi sao?”
Lục Minh Bác vẫn không thể tin được mà hỏi.
Ông ngồi đó, cơ thể như cứng lại.
“Không có.”
“Không.” Lục Minh Bác mạnh mẽ lắc đầu: “Tôi không tin, rõ ràng vừa rồi bà tự mình xử lí vết thương cho tôi, đã nhiều năm như vậy rồi, ngoài lúc vừa kết hôn ra, bà đã không còn xử lí vết thương cho tôi nữa.”
“Bà vẫn quan tâm, lo lắng cho tôi, đúng không?”
Nhưng Vân Thư chỉ dọn lại hộp y tế, ánh mắt bình tĩnh.
Tròng mắt màu đậm kia không có chút nhấp nhô nào.
“Vậy tôi chỉ có thể nói cho ông biết, ông hiểu lầm rồi.”
“Dưỡng thương cho tốt, đừng có dọa Tư Mặc và Niệm Khanh.”
Nói xong Vân Thư rời đi.
Mà Lục Minh Bác chỉ kinh ngạc nhìn bóng lưng rời đi của bà.
Trong lòng là sự ảo não và hối hận.
Buổi tối.
Sau khi dỗ Niệm Khanh và Tư Mục ngủ, trong phòng ngủ lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhìn chỗ trống bên cạnh, Nam Khuê càng nhớ nhung hơn.
Đúng lúc này điện thoại cô vang lên.
Thấy là Lục Kiến Thành gọi đến, cô không che giấu được tâm trạng vui vẻ, gần như lập tức vén chăn lên, đi dép rồi chạy ra ngoài ban công.
Sau đó cô đóng cửa ban công lại, đề phòng lát nói chuyện sẽ đánh thức hai đứa nhỏ dậy.
“Kiến Thành…”
Điện thoại vừa kết nối, cô đã khó có thể kiềm chế sự hưng phấn và vui vẻ trong lòng.
Giọng nói trầm thấp gợi cảm của người nào đó ở bên kia đầu điện thoại từ từ truyền vào tai: “Vui như vậy sao? Để anh đoán xem, có phải ai đó nhớ anh đến mức không ngủ được không?”
Bị anh đoán trúng, Nam Khuê khẩu thị tâm phi nói: “Hừ, làm gì có! Anh cũng không nhớ em, sao em lại phải nhớ anh?”
“Ồ, cô Nam Khuê sao biết anh không nhớ em chứ?”
Lục Kiến Thành đột nhiên đưa tay chỉ vào đầu mình: “Nơi này.”
Sau đó lại chỉ vào ngực mình: “Nơi này.”
“Trên dưới toàn thân, khắp nơi đều nhớ em. Cô Nam Khuê, em nói cho anh biết, nếu như vậy không gọi là nhớ thì thế nào mới gọi là nhớ?”
Nghe anh nói vậy, trái tim Nam Khuê cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô nhẹ nhàng bật cười.
“Như vậy còn tạm được, vậy thì anh Lục đúng là một ông chồng tốt tiêu chuẩn rồi.”
Nghĩ đến chuyện buổi tối, Nam Khuê kể chuyện Tiểu Niệm Khanh và Tiểu Tư Mặc làm cho Lục Kiến Thành nghe.
“Em không ngờ hai đứa nhỏ nghịch ngợm này còn suy nghĩ chu đáo hơn em.” Nam Khuê không nhịn được mà cảm thán.
Đồng thời cô càng nghi hoặc và hiếu kỳ về mối quan hệ của Lục Minh Bác và Vân Thư.
Trước kia, lúc vừa gả vào nhà họ Lục, cô đã cảm thấy cha chồng và mẹ chồng của mình có chút khác.
Nói là hôn nhân lợi ích nhưng cô luôn có cảm giác giữa hai người có tình cảm với nhau.
Nói là yêu đối phương nhưng cha chồng và mẹ chồng vẫn luôn phân phòng ngủ, một tháng cũng không nói mấy câu với nhau, hai người rất lạnh nhạt.
Tóm lại là vô cùng không bình thường.
“Đúng rồi Kiến Thành, anh nói xem, giữa cha mẹ xảy ra chuyện gì vậy? Em vẫn cảm thấy rất kì quái.”
“Thật ra không chỉ mình em tò mò mà anh cũng vậy, những gì anh biết không nhiều hơn em là bao, anh chỉ biết đúng một chuyện, có lẽ là do trước khi mẹ anh gả vào nhà họ Lục đã từng kết hôn.”
“Về phần gả cho ai, vì sao lại ly hôn và tin tức của người đàn ông kia, tất cả anh đều không biết gì cả.”
Tin tức này đúng là khiến Nam Khuê vô cùng chấn động.
Nếu như không phải do chính Lục Kiến Thành nói cho cô thì thế nào cô cũng không dám tin.
“Cho nên ý của anh là mẹ đã kết hôn, em vẫn luôn cảm thấy cha yêu mẹ, mẹ đối với cha cũng có tình cảm, anh xem, họ luôn chiến tranh lạnh với nhau có phải vì liên quan đến người kia và Hạ Nhu không?”
“Có lẽ vậy!” Lục Kiến Thành nói: “Nhưng thân phận của Quý Dạ Bạch là thật, dựa vào tính cách của mẹ, mẹ tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho một người đàn ông vượt quá giới hạn, dù bà không cam lòng đến đâu cũng vậy.”
“Em cảm thấy chuyện năm đó có lẽ có ẩn tình khó nói, nếu như có thể, em thật hi vọng tất cả chỉ là hiểu lầm, họ có thể quay về như năm xưa.”
Lục Kiến Thành cũng thở dài một hơi: “Sao anh lại không mong vậy chứ?”
Nhưng đã nhiều năm như vậy.
Nếu có thể thì hai người đã sớm làm lành rồi, sao lại để kéo đến mấy chục năm như thế này chứ?
“Được rồi, chuyện của họ không phải một sớm một chiều là có thể giải quyết được, chuyện này cần có thời gian, nếu như em muốn giúp thì hết sức là được rồi, đừng ép buộc.” Lục Kiến Thành căn dặn.
“Được.”
Hai người nói chuyện đã gần đến một giờ.
Trước khi cúp máy, Nam Khuê đột nhiên nói: “Kiến Thành, đợi chút!”
“Hửm?”
“Thật xin lỗi, vừa rồi em đã nói dối, em đúng là rất nhớ anh.”
Giọng nói mềm mại như lông vũ, nhẹ nhàng bao lấy trái tim đầy nhớ nhung: “Hơn nữa nhớ đến mức không ngủ được, rất nhớ rất nhớ anh.”
Nói xong, Nam Khuê nghe thấy nhịp tim loạn đi như nai con đi lạc của mình.
Giống như sự kích động và ngượng ngùng khi chuẩn bị tỏ tình với người mình thích thời thanh xuân vậy.
Lúc ăn sáng.
Vân Thư hỏi Nam Khuê chuyện liên quan đến Hạ Nhu.
“Khuê Khuê, Quý Dạ Bạch có phải đi tìm con rồi không? Nói con không báo án, thả Hạ Nhu ra?”
Nam Khuê gật đầu: “Vâng, nhưng con đã từ chối.”
“Ừm, làm rất tốt. Bảy ngày tạm giam, một ngày cũng không thể thiếu, nếu không cô ta cũng sẽ không biết sợ.”
Ăn sáng xong, Vân Thư lái xe đưa Niệm Khanh và Tư Mặc đến nhà trẻ.
Nam Khuê ngồi xe đến bệnh viện.
Nhà họ Lục đã chuẩn bị một chiếc xe đặc biệt và lái xe cho cô, cho nên lái xe đều chờ cô vào bảy rưỡi mỗi sáng.
Nhưng hôm nay…
Khi đến cổng lớn, Nam Khuê nhìn chiếc xe trước mặt, không suy nghĩ nhiều mà mở cửa đi vào.
Sau đó, khi thấy dáng người quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc, cô vô cùng ngạc nhiên.
“Kiến Thành, anh…? Anh về khi nào vậy?”
“Sao không nói cho…?”
Lời còn chưa nói hết đã bị Lục Kiến Thành kéo vào ngực hôn sâu.
Sự nhung nhớ nhiều ngày giống như thủy triều vây lấy cô.
Giờ phút này, cái gì cô cũng không cần, chỉ muốn ôm chặt lấy anh, đáp lại anh.
Mấy phút sau hai người buông nhau ra, Nam Khuê nghĩ đến chuyện gì đó, cô lập tức hoảng loạn: “Kiến Thành, lái… lái xe vẫn đang còn ngồi phía trước đó!”
Nghe thấy câu nói lo lắng của cô, Lục Kiến Thành không nhịn được mà vuốt mũi cô một cái: “Đồ ngốc, bây giờ mới để ý đến chuyện này thì có phải muộn quá rồi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.