Chương 251: Nguy hiểm, Nam Khuê rơi xuống nước (1)
Hà Thẩm
09/09/2022
Phương Thanh Liên bịt tay, điên cuồng lắc đầu: “Đừng nói nữa, Kiến Thành.”
“Em van xin anh, đừng nói nữa, em không muốn nghe, một chút cũng không muốn nghe.”
Để cô ta ở nơi này nghe anh nói về tình yêu thương mà anh dành cho một người phụ nữ khác, loại khổ sở này đau như bị lăng trì vậy.
Đau.
Quá đau.
Đây là thời điểm mà cô ta tuyệt vọng nhất, cũng là lúc mà cô ta thống khổ nhất.
Chưa từng có lúc nào cô ta cảm thấy bất lực và khó chịu như lúc này.
“Thanh Liên, tôi muốn nói. Bắt đầu từ hôm, thế giới của tôi, trong mắt tôi, trong trái tim tôi chỉ có một mình cô ấy, còn về hôm nay, nếu như không phải tôi muốn nói với cô những lời này thì ngay cả cơ hội vào đây cô cũng không có đâu.”
Từng lời của anh ngày càng tàn nhẫn hơn.
“Cho nên anh để em gặp anh hôm nay là vì muốn nói những lời này với em?” Phương Thanh Liên đau lòng nhìn anh.
“Đúng.”
Lục Kiến Thành trả lời vô cùng chắc chắn.
“Ha…” Phương Thanh Liên cười: “Ha ha, Lục Kiến Thành, anh không cảm thấy anh đối xử với em quá tàn nhẫn sao? Tốt xấu gì thì em cũng yêu anh nhiều năm như vậy.”
“Từ nay về sau, mỗi hành động, lời nói, vui buồn giận dỗi của cô đều không liên quan đến tôi.”
Nói xong, Lục Kiến Thành lạnh lùng nói: “Lâm Tiêu, đưa cô ta ra ngoài.”
“Không.” Phương Thanh Liên liều mạng lắc đầu, cô ta không muốn rời đi.
Dù vậy cô ta cũng không muốn rời khỏi đây.
Rời đi tức là cô ta đã hoàn toàn thua, sao cô ta có thể nhận thua được?
“Cô Phương, mời đi!” Lâm Tiêu nhìn cô ta.
Phương Thanh Liên nắm chặt tay xe lăn, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu: “Đừng tốn công, tôi sẽ không rời đi.”
“Nếu vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.” Lâm Tiêu lập tức đẩy xe lăn về phía cửa chính.
Thấy họ muốn ra ngoài, Nam Khuê lập tức xoay người.
Cô đi nhẹ hơn, cố gắng không để bọn họ phát hiện.
Nhưng vẫn không thể trốn được ánh mắt của Phương Thanh Liên.
“Nam Khuê, sao cô lại ở đây?” Thấy Nam Khuê, Phương Thanh Liên như bị điên mà gào thét.
Nghe được lời tỏ tình và sự sủng ái của Lục Kiến Thành dành cho mình nên bây giờ người phụ nữ này đang đắc ý lắm sao?
Nhưng cô ta hận, hận đến mức cả người run rẩy.
Nam Khuê, dựa vào đâu mà lại là cô?
Nếu như không phải cô thì tôi và Kiến Thành đã sớm hạnh phúc bên nhau.
Lúc đầu trong lòng Phương Thanh Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi, giây phút trông thấy Nam Khuê, sự thù hận trong lòng cô ta càng tăng cao.
Lúc thấy hồ nước sau lưng cô, đột nhiên cô ta nhấn mạnh vào nút tiến lên trên xe lăn.
Sau đó điên cuồng lao đến chỗ Nam Khuê.
Nam Khuê vội vàng không kịp chuẩn bị, lúc ý thức được Phương Thanh Liên đang lao đến chỗ mình, cô muốn tránh cũng không còn cơ hội.
Phương Thanh Liên lao đến vừa nhanh vừa mạnh, cô gần như lập tức bị đẩy ngã.
“A…”
Cô kêu lên một tiếng, cả người bay lên rồi rơi xuống hồ nước sau lưng.
“Cô Nam Khuê…” Lâm Tiêu nóng nảy hô lên.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành hô to một tiếng, chỉ nghe thấy một tiếng bùm, lúc bĩnh tĩnh lại mới phát hiện anh đã đứng dậy nhảy vào trong hồ.
Hai tay Phương Thanh Liên siết chặt lại, trong mắt đều là hận thù và sự tức giận.
Nhảy xuống?
Vậy mà anh lại không suy nghĩ gì mà trực tiếp nhảy xuống cứu Nam Khuê?
“Người đâu, mau đến đây, cứu tổng giám đốc Lục và cô Nam Khuê lên nhanh đi.” Lâm Tiêu lớn tiếng gọi người giúp đỡ.
Nam Khuê không biết bơi, nước hồ mùa đông lại vừa lạnh vừa cóng, sự lạnh lẽo kia như xuyên thẳng vào trong xương cốt khiến người khác đóng băng.
“Cứu…cứu mạng…”
Vừa rơi xuống cô đã theo bản năng hô hai tiếng, nhưng nước hồ quá lạnh, cô lại không biết bơi, tay vùng vẫy được hai cái, cả người đã cóng đến mức toàn thân run rẩy, lạnh đến mức như muốn rã rời.
Đầu càng ngày càng nặng, thân thể cũng càng ngày càng nặng, tay của cô dùng sức khuấy nước, nhưng cô đã không còn chút sức lực nào.
Một ngụm nước, hai ngụm nước, đến khi uống phải ngụm nước thứ ba, toàn thân Nam Khuê đã đóng băng không còn chút nhiệt độ, hô hấp cũng nhanh chóng trở nên khó khăn.
Tay cô không còn sức lực nào, chỉ có thể mềm yếu thả lỏng.
Mắt cũng từ từ nhắm lại.
“Kiến Thành…”
Suy nghĩ cuối cùng còn sót lại trong lúc tỉnh táo, cô hơi hé miệng, nhẹ nhàng gọi tên anh.
Lúc cô bắt đầu chìm xuống đáy hồ, đột nhiên trên tay xuất hiện một sức mạnh kéo cô lên.
Một giây sau cô cảm thấy cơ thể mình được nâng lên, trước khi hôn mê cô như nhìn thấy người mà mình vẫn luôn nhớ đến.
Kiến Thành?
Là anh sao?
Nam Khuê nhẹ nhàng hé miệng, cô muốn gọi tên anh nhưng cô đã không nói thành lời.
Ánh mắt cô dàn trở nên mơ màng, cô nhìn anh một cái rồi yên tâm nhắm mắt lại.
“Khuê Khuê, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, đừng ngủ.”
“Khuê Khuê, tỉnh lại, chúng ta không sao cả.”
Dứt lời, một tay anh nâng cơ thể Nam Khuê lên, một tay nâng cằm cô rồi không chút do dự hôn lên.
Lục Kiến Thành ôm cô, điên cuồng truyền không khí cho cô.
Phương Thanh Liên ở trên bờ siết chặt nắm đấm, hai mắt nhìn đồng hồ không chớp mắt.
Giây phút này trong đầu cô ta xuất hiện một suy nghĩ vô cùng điên cuồng.
Cô ta muốn…muốn mạng của Nam Khuê.
Nước hồ mùa đông vừa lạnh vừa cóng, người không biết bơi như Nam Khuê chỉ một phút đã có thể mất mạng chứ nói gì đến ba phút.
Dù Lục Kiến Thành nhảy xuống thì có ích gì chứ?
Hồ vừa lạnh vừa sâu, nhảy xuống tìm người cũng đã tốn khá nhiều thời gian.
Bây giờ là buổi tối, khắp nơi đều tối tăm, chờ anh tìm được Nam Khuê thì không chừng cũng chỉ vớt được một thi thể.
Được, cô ta sẽ đợi, đợi Nam Khuê bị đuối nước mà chết.
Phương Thanh Liên nắm chặt hai tay, ngay cả lúc móng tay bén nhọn chọc vào da thịt khiến cô ta chảy máu cô ta cũng không thấy đau.
Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào mặt hồ, đợi thi thể của Nam Khuê nổi lên.
Đột nhiên mặt nước xuất hiện âm thanh, sau đó là từng bọt nước to nổi lên, bóng dáng hai người xuất hiện trong hồ.
Phương Thanh Liên nhìn họ chằm chằm, cảm thấy không thể tin được.
Cứu được?
Kiến Thành cứu được cô ta rồi?
Nước sâu như vậy, lạnh như vậy, vì sao không đông chết cô ta đi?
Càng khiến cho Phương Thanh Liên sụp đổ hơn chính là cô ta đang thấy cái gì đây?
Trên mặt hồ đen ngòm, Lục Kiến Thành ôm Nam Khuê, hai người dính lấy nhau, không coi ai ra gì mà ôm hôn.
“A…”
“A a a, tiện nhân, Nam Khuê…” Phương Thanh Liên ngồi trên xe lăn, điên cuồng thét chói tai, dùng sức đấm xe lăn.
Nhìn thấy bóng dáng của họ, Lâm Tiêu lập tức hô to: “Mau, tổng giám đốc Lục và cô Nam Khuê ở đó, lập tức cứu họ lên đi.”
Nói rồi cậu ấy lập tức cho người chiếu đèn qua.
Trên mặt hồ nhanh chóng xuất hiện sóng nước.
Bên trong hồ đen nhánh, chỉ có chỗ Lục Kiến Thành và Nam Khuê đang ôm nhau là sáng, ánh đèn sáng rõ chiếu lên mặt hồ, giống như một lớp ánh sáng vàng bao quanh họ vậy.
Hai người đều ướt đẫm, Lục Kiến Thành say sưa hôn Nam Khuê, giống như tất cả mọi thứ đều không liên quan đến anh.
Giờ phút này, trong lòng anh chỉ có một người… Đó là Khuê Khuê của anh.
Nhìn cảnh tượng đẹp mắt trước mặt, Phương Thanh Liên càng hận hơn.
Khi cảm thấy hơi thở của Nam Khuê thông hơn, Lục Kiến Thành từ từ buông cô ra, sau đó cố gắng bơi đưa cô lên bờ.
“Em van xin anh, đừng nói nữa, em không muốn nghe, một chút cũng không muốn nghe.”
Để cô ta ở nơi này nghe anh nói về tình yêu thương mà anh dành cho một người phụ nữ khác, loại khổ sở này đau như bị lăng trì vậy.
Đau.
Quá đau.
Đây là thời điểm mà cô ta tuyệt vọng nhất, cũng là lúc mà cô ta thống khổ nhất.
Chưa từng có lúc nào cô ta cảm thấy bất lực và khó chịu như lúc này.
“Thanh Liên, tôi muốn nói. Bắt đầu từ hôm, thế giới của tôi, trong mắt tôi, trong trái tim tôi chỉ có một mình cô ấy, còn về hôm nay, nếu như không phải tôi muốn nói với cô những lời này thì ngay cả cơ hội vào đây cô cũng không có đâu.”
Từng lời của anh ngày càng tàn nhẫn hơn.
“Cho nên anh để em gặp anh hôm nay là vì muốn nói những lời này với em?” Phương Thanh Liên đau lòng nhìn anh.
“Đúng.”
Lục Kiến Thành trả lời vô cùng chắc chắn.
“Ha…” Phương Thanh Liên cười: “Ha ha, Lục Kiến Thành, anh không cảm thấy anh đối xử với em quá tàn nhẫn sao? Tốt xấu gì thì em cũng yêu anh nhiều năm như vậy.”
“Từ nay về sau, mỗi hành động, lời nói, vui buồn giận dỗi của cô đều không liên quan đến tôi.”
Nói xong, Lục Kiến Thành lạnh lùng nói: “Lâm Tiêu, đưa cô ta ra ngoài.”
“Không.” Phương Thanh Liên liều mạng lắc đầu, cô ta không muốn rời đi.
Dù vậy cô ta cũng không muốn rời khỏi đây.
Rời đi tức là cô ta đã hoàn toàn thua, sao cô ta có thể nhận thua được?
“Cô Phương, mời đi!” Lâm Tiêu nhìn cô ta.
Phương Thanh Liên nắm chặt tay xe lăn, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu: “Đừng tốn công, tôi sẽ không rời đi.”
“Nếu vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.” Lâm Tiêu lập tức đẩy xe lăn về phía cửa chính.
Thấy họ muốn ra ngoài, Nam Khuê lập tức xoay người.
Cô đi nhẹ hơn, cố gắng không để bọn họ phát hiện.
Nhưng vẫn không thể trốn được ánh mắt của Phương Thanh Liên.
“Nam Khuê, sao cô lại ở đây?” Thấy Nam Khuê, Phương Thanh Liên như bị điên mà gào thét.
Nghe được lời tỏ tình và sự sủng ái của Lục Kiến Thành dành cho mình nên bây giờ người phụ nữ này đang đắc ý lắm sao?
Nhưng cô ta hận, hận đến mức cả người run rẩy.
Nam Khuê, dựa vào đâu mà lại là cô?
Nếu như không phải cô thì tôi và Kiến Thành đã sớm hạnh phúc bên nhau.
Lúc đầu trong lòng Phương Thanh Liên hận đến nghiến răng nghiến lợi, giây phút trông thấy Nam Khuê, sự thù hận trong lòng cô ta càng tăng cao.
Lúc thấy hồ nước sau lưng cô, đột nhiên cô ta nhấn mạnh vào nút tiến lên trên xe lăn.
Sau đó điên cuồng lao đến chỗ Nam Khuê.
Nam Khuê vội vàng không kịp chuẩn bị, lúc ý thức được Phương Thanh Liên đang lao đến chỗ mình, cô muốn tránh cũng không còn cơ hội.
Phương Thanh Liên lao đến vừa nhanh vừa mạnh, cô gần như lập tức bị đẩy ngã.
“A…”
Cô kêu lên một tiếng, cả người bay lên rồi rơi xuống hồ nước sau lưng.
“Cô Nam Khuê…” Lâm Tiêu nóng nảy hô lên.
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành hô to một tiếng, chỉ nghe thấy một tiếng bùm, lúc bĩnh tĩnh lại mới phát hiện anh đã đứng dậy nhảy vào trong hồ.
Hai tay Phương Thanh Liên siết chặt lại, trong mắt đều là hận thù và sự tức giận.
Nhảy xuống?
Vậy mà anh lại không suy nghĩ gì mà trực tiếp nhảy xuống cứu Nam Khuê?
“Người đâu, mau đến đây, cứu tổng giám đốc Lục và cô Nam Khuê lên nhanh đi.” Lâm Tiêu lớn tiếng gọi người giúp đỡ.
Nam Khuê không biết bơi, nước hồ mùa đông lại vừa lạnh vừa cóng, sự lạnh lẽo kia như xuyên thẳng vào trong xương cốt khiến người khác đóng băng.
“Cứu…cứu mạng…”
Vừa rơi xuống cô đã theo bản năng hô hai tiếng, nhưng nước hồ quá lạnh, cô lại không biết bơi, tay vùng vẫy được hai cái, cả người đã cóng đến mức toàn thân run rẩy, lạnh đến mức như muốn rã rời.
Đầu càng ngày càng nặng, thân thể cũng càng ngày càng nặng, tay của cô dùng sức khuấy nước, nhưng cô đã không còn chút sức lực nào.
Một ngụm nước, hai ngụm nước, đến khi uống phải ngụm nước thứ ba, toàn thân Nam Khuê đã đóng băng không còn chút nhiệt độ, hô hấp cũng nhanh chóng trở nên khó khăn.
Tay cô không còn sức lực nào, chỉ có thể mềm yếu thả lỏng.
Mắt cũng từ từ nhắm lại.
“Kiến Thành…”
Suy nghĩ cuối cùng còn sót lại trong lúc tỉnh táo, cô hơi hé miệng, nhẹ nhàng gọi tên anh.
Lúc cô bắt đầu chìm xuống đáy hồ, đột nhiên trên tay xuất hiện một sức mạnh kéo cô lên.
Một giây sau cô cảm thấy cơ thể mình được nâng lên, trước khi hôn mê cô như nhìn thấy người mà mình vẫn luôn nhớ đến.
Kiến Thành?
Là anh sao?
Nam Khuê nhẹ nhàng hé miệng, cô muốn gọi tên anh nhưng cô đã không nói thành lời.
Ánh mắt cô dàn trở nên mơ màng, cô nhìn anh một cái rồi yên tâm nhắm mắt lại.
“Khuê Khuê, tỉnh lại, mau tỉnh lại đi, đừng ngủ.”
“Khuê Khuê, tỉnh lại, chúng ta không sao cả.”
Dứt lời, một tay anh nâng cơ thể Nam Khuê lên, một tay nâng cằm cô rồi không chút do dự hôn lên.
Lục Kiến Thành ôm cô, điên cuồng truyền không khí cho cô.
Phương Thanh Liên ở trên bờ siết chặt nắm đấm, hai mắt nhìn đồng hồ không chớp mắt.
Giây phút này trong đầu cô ta xuất hiện một suy nghĩ vô cùng điên cuồng.
Cô ta muốn…muốn mạng của Nam Khuê.
Nước hồ mùa đông vừa lạnh vừa cóng, người không biết bơi như Nam Khuê chỉ một phút đã có thể mất mạng chứ nói gì đến ba phút.
Dù Lục Kiến Thành nhảy xuống thì có ích gì chứ?
Hồ vừa lạnh vừa sâu, nhảy xuống tìm người cũng đã tốn khá nhiều thời gian.
Bây giờ là buổi tối, khắp nơi đều tối tăm, chờ anh tìm được Nam Khuê thì không chừng cũng chỉ vớt được một thi thể.
Được, cô ta sẽ đợi, đợi Nam Khuê bị đuối nước mà chết.
Phương Thanh Liên nắm chặt hai tay, ngay cả lúc móng tay bén nhọn chọc vào da thịt khiến cô ta chảy máu cô ta cũng không thấy đau.
Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm vào mặt hồ, đợi thi thể của Nam Khuê nổi lên.
Đột nhiên mặt nước xuất hiện âm thanh, sau đó là từng bọt nước to nổi lên, bóng dáng hai người xuất hiện trong hồ.
Phương Thanh Liên nhìn họ chằm chằm, cảm thấy không thể tin được.
Cứu được?
Kiến Thành cứu được cô ta rồi?
Nước sâu như vậy, lạnh như vậy, vì sao không đông chết cô ta đi?
Càng khiến cho Phương Thanh Liên sụp đổ hơn chính là cô ta đang thấy cái gì đây?
Trên mặt hồ đen ngòm, Lục Kiến Thành ôm Nam Khuê, hai người dính lấy nhau, không coi ai ra gì mà ôm hôn.
“A…”
“A a a, tiện nhân, Nam Khuê…” Phương Thanh Liên ngồi trên xe lăn, điên cuồng thét chói tai, dùng sức đấm xe lăn.
Nhìn thấy bóng dáng của họ, Lâm Tiêu lập tức hô to: “Mau, tổng giám đốc Lục và cô Nam Khuê ở đó, lập tức cứu họ lên đi.”
Nói rồi cậu ấy lập tức cho người chiếu đèn qua.
Trên mặt hồ nhanh chóng xuất hiện sóng nước.
Bên trong hồ đen nhánh, chỉ có chỗ Lục Kiến Thành và Nam Khuê đang ôm nhau là sáng, ánh đèn sáng rõ chiếu lên mặt hồ, giống như một lớp ánh sáng vàng bao quanh họ vậy.
Hai người đều ướt đẫm, Lục Kiến Thành say sưa hôn Nam Khuê, giống như tất cả mọi thứ đều không liên quan đến anh.
Giờ phút này, trong lòng anh chỉ có một người… Đó là Khuê Khuê của anh.
Nhìn cảnh tượng đẹp mắt trước mặt, Phương Thanh Liên càng hận hơn.
Khi cảm thấy hơi thở của Nam Khuê thông hơn, Lục Kiến Thành từ từ buông cô ra, sau đó cố gắng bơi đưa cô lên bờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.