Chương 467: Nhẹ nhàng quan tâm 1
Hà Thẩm
01/10/2022
“Cảm ơn, bất quá hiện tại không cần, không cần vội!”
Chu Tiễn Nam nói xong, moi mím chặt lại.
Khuôn mặt kiên nghị của anh hơi nghiêng sang một bên, con người thâm thúy vẫn luôn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ánh đèn ở trong phòng giải phẫu.
Tuy rằng bị cự tuyệt nhưng mà nhìn thấy cả người anh đều là máu, mùi máu tươi còn luôn xộc lên trong không khí, trong lòng Đông Họa vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tuy rằng biết máy ở trên áo khoác này không phải là máu của anh, dường như chỗ máu này toàn bộ đều là của đồng nghiệp.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh cũng bị thương và chảy máu, cô liền không khống chế được lòng mình mà luôn muốn băng bó lại vết thương cho anh.
Lúc này, trong đầu của cô vang lên những lời vừa rồi Nam Khuê nói.
Vì thế, Đông Họa lập tức thay đổi sang một phương thức khác: “Tôi biết anh là đang lo lắng cho cộng sự của mình, lần này giải phẫu là chủ nhiệm tự mình mổ chính, bên trong đều là những bác sĩ có kinh nghiệm vô cùng phong phú, hơn nữa tôi đã nhìn qua, anh ấy tuy rằng mất máu quá nhiều nhưng cũng may là được đưa tới kịp thời.”
“Thời gian để giải phẫu cũng có chút lâu nhưng hẳn là không có trở ngại, anh không cần quá lo lắng.”
Quả nhiên, nghe được câu nói này, Chu Tiễn Nam, người vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng giải phẫu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Đông họa: “Những điều cô nói đều là sự thật sao?”
“Tôi là bác sĩ, đây là chuyên môn của tôi, đương nhiên sẽ không lừa anh.”
“Vậy ý của cô là cậu ấy thật sự sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng sao? Nhưng mà cậu ấy chảy nhiều máu như vậy mà?” Đôi mắt của Chu Tiễn Nam đỏ lên.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra tuy rằng sắc mặt của anh tràn ngập trấn định nhưng đôi tay cũng đã run rẩy.
Thanh âm càng là run rẩy hơn.
“Đúng vậy.” Đông Họa gật đầu: “Tôi không có cách nào khẳng định với anh, anh ấy sẽ an toàn một trăm phần trăm nhưng những kiến thức y học mà tôi học được nói cho tôi biết, khả năng anh ấy an toàn là rất lớn.”
Lúc này, Chu Tiễn Nam, người vẫn luôn treo một quả tạ lớn trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời xoay người nhìn về phía Đông Họa: “Cảm ơn cô đã an ủi!”
“Không cần khách khí, đây là chức trách của tôi.” Đông Họa lần thứ hai đem ánh mắt dừng lại ở trên người anh: “Vậy hiện tại có thể để cho tôi thay anh xử lý vết thương được không?”
“Nếu cộng sự của anh tỉnh lại cũng sẽ muốn nhìn thấy anh bình an mạnh khỏe mà không phải là một người toàn thân đầy vết máu.”
Suy xét một chút, Chu Tiễn Nam nhìn về phía cô: “Có thể xử lý luôn ở chỗ này được không?”
Đông Họa đương nhiên là sửng sốt mất một chút.
Chu Tiễn Nam nghiêm túc giải thích: “Tôi muốn ngồi chờ ở chỗ này, cũng muốn tận mắt nhìn thấy hắn từ phòng giải phẫu đi ra ngoài.”
Gật đầu, Đông Họa tỏ vẻ hiểu ý nói: “Được, vậy anh chờ một lát, tôi đi lấy hòm thuốc.”
“Được, làm phiền cô rồi.”
Vừa đúng lúc là thời gian nghỉ trưa, cũng chính là thời gian riêng tư.
Đông Họa vừa mới trở lại phòng, đồng nghiệp liền hô lên: “Họa Họa, tới vừa đúng lúc, đã đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta cùng đi nhà ăn đi.”
“Thật ngại quá, mọi người đi trước đi, tôi còn có một chút việc cần phải xử lý.”
“Có cần chúng tôi mang cơm lên cho cô không?”
“Có lẽ là không cần, tôi cũng không biết được bản thân sẽ bận đến khi nào thì xong, chờ tôi giải quyết xong việc rồi tự mình đến nhà ăn cũng được.”
Đồng nghiệp gật gật đầu: “Cũng đúng, cũng tránh việc chúng tôi mang cơm về đến nơi liền bị nguội rồi, cô tự mình đi nói không chừng còn có thể uống thêm được chút canh nóng, bất quá cũng đừng làm muộn quá, nhất định phải đến nhà ăn ăn cơm trưa đấy.”
“Được, vậy mọi người mau đi ăn đi.”
Sau hi cùng bọn họ nói chuyện xong, Đông Họa lập tức mang theo hòm thuốc đi tìm Chu Tiễn Nam.
Bên ngoài phòng giải phẫu, trên dãy hành lang thật dài có một hàng ghế dựa.
Nhưng trên ghế dựa, vẫn chỉ có một mình Chu Tiễn Nam ngồi.
Thân ảnh của anh, có vẻ vừa cô độc vừa hiu quạnh.
Cả người vẫn nghiêng về một bên, không cần nhìn cũng biết, cặp mắt kia khẳng định đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu, mỗi giờ mỗi phút đều là chờ đợi.
Đồng Họa nhìn thấy, trong lòng không hiểu sao lại có chút chua xót.
Nhanh chóng chạy tới, cô lập tức mở hòm thuốc ra đồng thời nhìn về phía Chu Tiễn Nam nói: “Có thể bắt đầu được chưa?”
“Được rồi!”
“Tôi cần anh trước tiên cởi bỏ áo khoác trên người để có thể thuận lợi xem xét miệng vết thương.”
Chu Tiễn Nam gật gật đầu, rất phối hợp làm theo.
Áo khoác kia mới vừa được cởi ra, một mùi máu tanh nồng nặc nhanh chóng lan rộng ra.
Đông Họa nhìn miệng vết thương trên bụng của anh, máu tươi còn đang nhè nhẹ thấm ra bên ngoài.
Máu ở xung quanh đã sẫm màu đi, gần như đang đông lại.
Cô duỗi tay, muốn vén lên áo thun của anh để xử lý miệng vết thương.
Nhưng mà, mới vừa vén áo lên được một chút, Đông Họa liền phát hiện áo thun của anh đã dính chặt vào miệng vết thương rồi.
Nhìn dáng vẻ này thì dính khá là chặt, không dễ dàng tách ra.
“Miệng vết thương đã dính lại ở áo thun, tôi cần phải dùng kéo cắt một lỗ ở trên áo của anh mới có thể từ từ tách ra, có được không?”
“Được.”
Đông Họa cầm lấy kéo, động tác nhanh nhạy mà thuần thục, nhanh chóng đem áo thun của Chu Tiễn Nam cắt ra một lỗ nhỏ ở bụng.
Tình huống này, so với tưởng tượng của cô còn nghiêm trọng hơn một chút.
Hơn nữa áo thun của anh lại hơi dính.
Nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, Đông Họa ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tiễn Nam, thanh âm đặc biệt ôn nhu mở miệng: “Hiện tại tôi muốn đem áo của anh cùng với miệng vết thương tách ra, sẽ có chút đau, anh kiên nhẫn một chút.”
“Được!”
Chu Tiễn Nam chỉ là nhàn nhạt đáp lời, ngay đến cả lông mày cũng không nhăn lại dù chỉ một chút.
Cặp mắt kia, trước sau như một nhìn chằm chằm vào phòng giải phẫu.
“Tôi bắt đầu đây?”
“Được.”
Đông Họa cố gắng làm nhẹ nhàng nhất có thể, dùng một lực đạo rất nhẹ, cô từng chút từng chút một đem áo thun tách hỏi miệng vết thương.
Toàn bộ quá trình, Chu Tiện Nam đều không có phản ứng đặc biệt gì.
Nhưng Đông Họa lại vô cùng khẩn trương.
Ngay cả lòng bàn tay cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Không khoa trương khi nói, lần này còn căng thẳng ngang với lần đầu tiên cô tiến hành làm phẫu thuật.
Có khả năng còn căng thẳng hơn nhiều.
Vừa lúc áo thun bị mở ra, khi nhìn thấy toàn bộ miệng vết thương, Đông Họa vẫn là bị dọa cho một trận.
Thành thật mà nói, miệng vết thương này xác thật không phải rất sâu nhưng lại rất dài.
Liếc mắt một cái cũng biết là bị dao làm bị thương, cơ hồ là trực tiếp xuyên từ bên này sang bên kia bụng của anh.
Toàn bộ vùng bụng, đều bị những vết sẹo của dao, thật sự là làm cho người ta choáng váng mà.
Bởi vì không có kịp thời xử lý cho nên miệng vết thương đã chuyển nặng, một số chỗ đã đóng vảy máu, một số chỗ lại vẫn đang rỉ máu, có chỗ thì đã sưng đỏ lên.
Vết thương lớn như vậy, sao có thể không đau đây?
Nhưng thời điểm cô cẩn thận xử lý, anh từ đầu tới cuối cho dù là lông mày cũng không có nhăn lại dù chỉ một chút, đây rốt cuộc là kiểu kiên cường gì vậy!
“Tiếp theo tôi sẽ khử trùng cho anh, vẫn sẽ có chút đau đó.” Đông Họa mở miệng.
“Không có việc gì, cô cứ yên tâm xử lý.”
“Được.”
Đông Họa cúi đầu nghiêm túc xử lý.
Lúc này, đèn trong phòng giải phẫu đã tắt.
Ngay sau đó, cửa bị mở ra.
Đột nhiên, Chu Tiễn Nam cái gì cũng đều quên đi, anh thẳng tắp đứng dậy.
Đông Họa đang xử lý miệng vết thương cho anh, không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên đứng lên, hơn nữa động tác quá nhanh, cô ngay cả muốn phản ứng lại cũng không kịp.
Cho nên ngay lập tức, công cụ trong tay của cô trực tiếp chọc vào miệng vết thương của Chu Tiễn Nam.
Khoảng khắc đó, chỉ cần nghĩ một chút là có thể biết được đau đến nhường nào.
Chỉ nghe thấy kêu lên một tiếng, ý thức được cái gì, Đông Họa còn không kịp xin lỗi, Chu Tiễn Nam đã nhanh chóng chạy đến cửa phòng giải phẫu sốt ruột hỏi.
“Bác sĩ, cộng sự của tôi thế nào rồi?”
“Cuộc giải phẫu vô cùng thành công, đừng lo lắng, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể hồi phục.”
Mãi cho đến lúc này, Chu Tiễn Nam mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cộng sự của anh được đầy về hướng phòng bệnh.
Thấy Đông Họa, Chu Tiễn Nam lập tức đi qua đi: “Thật ngại quá, tôi vừa rồi đã làm cho cô sợ rồi!”
Chu Tiễn Nam nói xong, moi mím chặt lại.
Khuôn mặt kiên nghị của anh hơi nghiêng sang một bên, con người thâm thúy vẫn luôn không nhúc nhích nhìn chằm chằm ánh đèn ở trong phòng giải phẫu.
Tuy rằng bị cự tuyệt nhưng mà nhìn thấy cả người anh đều là máu, mùi máu tươi còn luôn xộc lên trong không khí, trong lòng Đông Họa vẫn cảm thấy vô cùng lo lắng.
Tuy rằng biết máy ở trên áo khoác này không phải là máu của anh, dường như chỗ máu này toàn bộ đều là của đồng nghiệp.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì anh cũng bị thương và chảy máu, cô liền không khống chế được lòng mình mà luôn muốn băng bó lại vết thương cho anh.
Lúc này, trong đầu của cô vang lên những lời vừa rồi Nam Khuê nói.
Vì thế, Đông Họa lập tức thay đổi sang một phương thức khác: “Tôi biết anh là đang lo lắng cho cộng sự của mình, lần này giải phẫu là chủ nhiệm tự mình mổ chính, bên trong đều là những bác sĩ có kinh nghiệm vô cùng phong phú, hơn nữa tôi đã nhìn qua, anh ấy tuy rằng mất máu quá nhiều nhưng cũng may là được đưa tới kịp thời.”
“Thời gian để giải phẫu cũng có chút lâu nhưng hẳn là không có trở ngại, anh không cần quá lo lắng.”
Quả nhiên, nghe được câu nói này, Chu Tiễn Nam, người vẫn luôn nhìn chằm chằm phòng giải phẫu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Đông họa: “Những điều cô nói đều là sự thật sao?”
“Tôi là bác sĩ, đây là chuyên môn của tôi, đương nhiên sẽ không lừa anh.”
“Vậy ý của cô là cậu ấy thật sự sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng sao? Nhưng mà cậu ấy chảy nhiều máu như vậy mà?” Đôi mắt của Chu Tiễn Nam đỏ lên.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra tuy rằng sắc mặt của anh tràn ngập trấn định nhưng đôi tay cũng đã run rẩy.
Thanh âm càng là run rẩy hơn.
“Đúng vậy.” Đông Họa gật đầu: “Tôi không có cách nào khẳng định với anh, anh ấy sẽ an toàn một trăm phần trăm nhưng những kiến thức y học mà tôi học được nói cho tôi biết, khả năng anh ấy an toàn là rất lớn.”
Lúc này, Chu Tiễn Nam, người vẫn luôn treo một quả tạ lớn trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Đồng thời xoay người nhìn về phía Đông Họa: “Cảm ơn cô đã an ủi!”
“Không cần khách khí, đây là chức trách của tôi.” Đông Họa lần thứ hai đem ánh mắt dừng lại ở trên người anh: “Vậy hiện tại có thể để cho tôi thay anh xử lý vết thương được không?”
“Nếu cộng sự của anh tỉnh lại cũng sẽ muốn nhìn thấy anh bình an mạnh khỏe mà không phải là một người toàn thân đầy vết máu.”
Suy xét một chút, Chu Tiễn Nam nhìn về phía cô: “Có thể xử lý luôn ở chỗ này được không?”
Đông Họa đương nhiên là sửng sốt mất một chút.
Chu Tiễn Nam nghiêm túc giải thích: “Tôi muốn ngồi chờ ở chỗ này, cũng muốn tận mắt nhìn thấy hắn từ phòng giải phẫu đi ra ngoài.”
Gật đầu, Đông Họa tỏ vẻ hiểu ý nói: “Được, vậy anh chờ một lát, tôi đi lấy hòm thuốc.”
“Được, làm phiền cô rồi.”
Vừa đúng lúc là thời gian nghỉ trưa, cũng chính là thời gian riêng tư.
Đông Họa vừa mới trở lại phòng, đồng nghiệp liền hô lên: “Họa Họa, tới vừa đúng lúc, đã đến giờ cơm trưa rồi, chúng ta cùng đi nhà ăn đi.”
“Thật ngại quá, mọi người đi trước đi, tôi còn có một chút việc cần phải xử lý.”
“Có cần chúng tôi mang cơm lên cho cô không?”
“Có lẽ là không cần, tôi cũng không biết được bản thân sẽ bận đến khi nào thì xong, chờ tôi giải quyết xong việc rồi tự mình đến nhà ăn cũng được.”
Đồng nghiệp gật gật đầu: “Cũng đúng, cũng tránh việc chúng tôi mang cơm về đến nơi liền bị nguội rồi, cô tự mình đi nói không chừng còn có thể uống thêm được chút canh nóng, bất quá cũng đừng làm muộn quá, nhất định phải đến nhà ăn ăn cơm trưa đấy.”
“Được, vậy mọi người mau đi ăn đi.”
Sau hi cùng bọn họ nói chuyện xong, Đông Họa lập tức mang theo hòm thuốc đi tìm Chu Tiễn Nam.
Bên ngoài phòng giải phẫu, trên dãy hành lang thật dài có một hàng ghế dựa.
Nhưng trên ghế dựa, vẫn chỉ có một mình Chu Tiễn Nam ngồi.
Thân ảnh của anh, có vẻ vừa cô độc vừa hiu quạnh.
Cả người vẫn nghiêng về một bên, không cần nhìn cũng biết, cặp mắt kia khẳng định đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải phẫu, mỗi giờ mỗi phút đều là chờ đợi.
Đồng Họa nhìn thấy, trong lòng không hiểu sao lại có chút chua xót.
Nhanh chóng chạy tới, cô lập tức mở hòm thuốc ra đồng thời nhìn về phía Chu Tiễn Nam nói: “Có thể bắt đầu được chưa?”
“Được rồi!”
“Tôi cần anh trước tiên cởi bỏ áo khoác trên người để có thể thuận lợi xem xét miệng vết thương.”
Chu Tiễn Nam gật gật đầu, rất phối hợp làm theo.
Áo khoác kia mới vừa được cởi ra, một mùi máu tanh nồng nặc nhanh chóng lan rộng ra.
Đông Họa nhìn miệng vết thương trên bụng của anh, máu tươi còn đang nhè nhẹ thấm ra bên ngoài.
Máu ở xung quanh đã sẫm màu đi, gần như đang đông lại.
Cô duỗi tay, muốn vén lên áo thun của anh để xử lý miệng vết thương.
Nhưng mà, mới vừa vén áo lên được một chút, Đông Họa liền phát hiện áo thun của anh đã dính chặt vào miệng vết thương rồi.
Nhìn dáng vẻ này thì dính khá là chặt, không dễ dàng tách ra.
“Miệng vết thương đã dính lại ở áo thun, tôi cần phải dùng kéo cắt một lỗ ở trên áo của anh mới có thể từ từ tách ra, có được không?”
“Được.”
Đông Họa cầm lấy kéo, động tác nhanh nhạy mà thuần thục, nhanh chóng đem áo thun của Chu Tiễn Nam cắt ra một lỗ nhỏ ở bụng.
Tình huống này, so với tưởng tượng của cô còn nghiêm trọng hơn một chút.
Hơn nữa áo thun của anh lại hơi dính.
Nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, Đông Họa ngẩng đầu nhìn về phía Chu Tiễn Nam, thanh âm đặc biệt ôn nhu mở miệng: “Hiện tại tôi muốn đem áo của anh cùng với miệng vết thương tách ra, sẽ có chút đau, anh kiên nhẫn một chút.”
“Được!”
Chu Tiễn Nam chỉ là nhàn nhạt đáp lời, ngay đến cả lông mày cũng không nhăn lại dù chỉ một chút.
Cặp mắt kia, trước sau như một nhìn chằm chằm vào phòng giải phẫu.
“Tôi bắt đầu đây?”
“Được.”
Đông Họa cố gắng làm nhẹ nhàng nhất có thể, dùng một lực đạo rất nhẹ, cô từng chút từng chút một đem áo thun tách hỏi miệng vết thương.
Toàn bộ quá trình, Chu Tiện Nam đều không có phản ứng đặc biệt gì.
Nhưng Đông Họa lại vô cùng khẩn trương.
Ngay cả lòng bàn tay cũng đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Không khoa trương khi nói, lần này còn căng thẳng ngang với lần đầu tiên cô tiến hành làm phẫu thuật.
Có khả năng còn căng thẳng hơn nhiều.
Vừa lúc áo thun bị mở ra, khi nhìn thấy toàn bộ miệng vết thương, Đông Họa vẫn là bị dọa cho một trận.
Thành thật mà nói, miệng vết thương này xác thật không phải rất sâu nhưng lại rất dài.
Liếc mắt một cái cũng biết là bị dao làm bị thương, cơ hồ là trực tiếp xuyên từ bên này sang bên kia bụng của anh.
Toàn bộ vùng bụng, đều bị những vết sẹo của dao, thật sự là làm cho người ta choáng váng mà.
Bởi vì không có kịp thời xử lý cho nên miệng vết thương đã chuyển nặng, một số chỗ đã đóng vảy máu, một số chỗ lại vẫn đang rỉ máu, có chỗ thì đã sưng đỏ lên.
Vết thương lớn như vậy, sao có thể không đau đây?
Nhưng thời điểm cô cẩn thận xử lý, anh từ đầu tới cuối cho dù là lông mày cũng không có nhăn lại dù chỉ một chút, đây rốt cuộc là kiểu kiên cường gì vậy!
“Tiếp theo tôi sẽ khử trùng cho anh, vẫn sẽ có chút đau đó.” Đông Họa mở miệng.
“Không có việc gì, cô cứ yên tâm xử lý.”
“Được.”
Đông Họa cúi đầu nghiêm túc xử lý.
Lúc này, đèn trong phòng giải phẫu đã tắt.
Ngay sau đó, cửa bị mở ra.
Đột nhiên, Chu Tiễn Nam cái gì cũng đều quên đi, anh thẳng tắp đứng dậy.
Đông Họa đang xử lý miệng vết thương cho anh, không nghĩ tới anh sẽ đột nhiên đứng lên, hơn nữa động tác quá nhanh, cô ngay cả muốn phản ứng lại cũng không kịp.
Cho nên ngay lập tức, công cụ trong tay của cô trực tiếp chọc vào miệng vết thương của Chu Tiễn Nam.
Khoảng khắc đó, chỉ cần nghĩ một chút là có thể biết được đau đến nhường nào.
Chỉ nghe thấy kêu lên một tiếng, ý thức được cái gì, Đông Họa còn không kịp xin lỗi, Chu Tiễn Nam đã nhanh chóng chạy đến cửa phòng giải phẫu sốt ruột hỏi.
“Bác sĩ, cộng sự của tôi thế nào rồi?”
“Cuộc giải phẫu vô cùng thành công, đừng lo lắng, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể hồi phục.”
Mãi cho đến lúc này, Chu Tiễn Nam mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cộng sự của anh được đầy về hướng phòng bệnh.
Thấy Đông Họa, Chu Tiễn Nam lập tức đi qua đi: “Thật ngại quá, tôi vừa rồi đã làm cho cô sợ rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.