Chương 378: Phương Thanh Liên bị tai nạn xe
Hà Thẩm
01/10/2022
Phương Thanh Liên khóc lóc: “Kiến Thành, tôi thừa nhận, tôi đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh và Nam Khuê, nhưng tôi đã biết sai rồi.”
“Tôi rất hối hận, cho dù anh muốn làm gì tôi hay muốn tôi làm gì thì tôi cũng đều chấp nhận.”
“Nhưng xin anh nể tình tôi vì cứu anh mà mang thai, thương xót tôi một chút, lúc ấy nhiều người như vậy, tôi không biết cha đứa bé là ai. Bọn họ cũng không muốn phụ trách, nhưng đứa bé này vô tội.”
“Nó chuẩn bị chào đời, tôi không thể để con mình mang danh con hoang mà chào đời được, tôi càng không muốn cả đời này nó bị người khác chế giễu, tôi không cầu mong anh cưới tôi, tôi chỉ muốn cho đứa bé một thân phận.”
Nói xong Phương Thanh Liên không để ý bản thân đã mang thai chín tháng mà trực tiếp quỳ xuống.
Không chỉ như vậy mà cô ta còn cúi người, dùng hết sức dập đầu với Lục Kiến Thành.
Vừa dập vừa khóc: “Kiến Thành, van xin anh!”
“Tôi không xin anh tha thứ cho tôi, chỉ xin anh thương đứa nhỏ.”
“Chỉ cần anh đồng ý, cho dù bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng nguyện ý.”
Nhưng lần này Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt anh bình tĩnh không chút dao động.
“Phương Thanh Liên, tôi đã sớm nói rồi, đừng có đến tìm tôi, tìm tôi cũng vô dụng.”
“Những tình cảm khi cô cứu tôi đã sớm không còn giá trị khi cô âm mưu làm tổn thương Khuê Khuê, giữa chúng ta đã không còn tình cảm gì rồi, tôi cũng sẽ không thương hại cô dù chỉ một chút.”
Dứt lời, anh lại lần nữa nhấn số điện thoại nội bộ: “Gọi mấy bảo vệ lên đây.”
Phương Thanh Liên lập tức bò qua, dùng sức nắm lấy quần áo Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, không được, van xin anh, đừng tàn nhẫn như vậy.”
“Bé con vô tội, van xin anh cứu nó!”
Lục Kiến Thành không muốn nói nhảm với cô ta.
Bây giờ ngay cả nhìn Phương Thanh Liên anh cũng khinh thường.
Cứ vậy yên lặng đợi bảo vệ lên.
Hai phút sau, bảo vệ lên đến nơi.
“Mang cô ta xuống.”
Nói xong câu này, Lục Kiến Thành quay lưng lại, không nhìn Phương Thanh Liên.
Cơ hội ngàn năm có một, cũng có thể là cơ hội cuối cùng, sao Phương Thanh Liên có thể từ bỏ được chứ?
Cho nên cô ta kiên quyết không buông tay.
Nhưng mấy người bảo vệ này cũng không phải để làm cảnh.
Một người nắm lấy tay cô ta, mạnh mẽ gỡ ngón tay cô ta xuống.
Sau đó trực tiếp kéo cô ta ra ngoài.
Phương Thanh Liên lập tức gào khóc: “Kiến Thành, bé con vô tội, anh cho mẹ con tôi một đường sống đi!”
Lục Kiến Thành vẫn quay lưng về phía cô ta như cũ, vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động.
Ngay lúc Phương Thanh Liên chuẩn bị bị kéo ra ngoài, đột nhiên cô ta điên cuồng giãy dụa, như điên lao vào trong.
Sau đó cầm lấy cây kéo trên bàn.
Cô ta đưa cây kéo đến trước bụng mình.
Phương Thanh Liên gào thét với bóng lưng của Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, anh có đồng ý hay không? Nếu như anh đồng ý, tôi cam kết sau khi sinh đứa bé này ra tôi sẽ đi rất xa, cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh và Nam Khuê nữa.”
“Nếu như anh không đồng ý, để nó sinh ra trong sự khinh thường của mọi người thì không bằng bây giờ tôi giết nó cho xong.”
Phương Thanh Liên muốn hung ác bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Ngay cả bảo vệ đứng một bên cũng không nhịn được mà không rét mà run.
Nhưng từ đầu đến cuối, Lục Kiến Thành đều không xoay người lại nhìn cô ta cái nào.
“Phương Thanh Liên, khổ nhục kế của cô không có tác dụng với tôi, hơn nữa tôi cũng không tin lời cô dù chỉ một chữ.”
Từng lời từng chữ của cô ta gần như là giả.
Đã không thể tin được gì nữa.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Vậy anh không sợ tôi điên thật sao? Thật sự giết đứa bé này?” Phương Thanh Liên gào to.
“Con là của cô, cô là mẹ đứa bé, nếu như cô không quý trọng mạng sống của đứa bé thì một người không liên quan như tôi lại không có nghĩa vụ phải quan tâm.”
“Kéo cô ta ra ngoài!”
Lần này Phương Thanh Liên hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô ta cũng hiểu rõ ràng người đàn ông trước mặt máu lạnh đến mức nào, tuyệt tình đến mức nào.
Nhưng dù như vậy cô ta vẫn phải đánh cược lần cuối.
Vì có khả năng đây là cơ hội duy nhất của cô ta.
Cô ta nhìn cây kéo rồi đột nhiên nâng kéo lên đâm về phía bụng mình.
“A…” Cô ta hét một tiếng thảm thiết, cô ta lập tức ném kéo đi, che bụng mình lại.
Nhưng máu đã chảy ra từ kẽ tay cô ta.
Tấm thảm trong văn phòng cũng nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ.
Nhân viên an ninh cứng đờ người đứng một bên, họ hoàn toàn bị dọa sợ, ngay cả động cũng không dám.
Có một người lớn gan lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Lục, chuyện này… Vị này tự dùng kéo đâm vào bụng mình.”
Lục Kiến Thành xoay người lại, khi thấy vẻ mặt đau đớn của Phương Thanh Liên và vết máu trên mặt đất, anh chuyển ánh mắt ra chỗ khác: “Gọi cho cô ta một chiếc xe cứu thương.”
“Còn nữa, mấy người đưa cô ta ra ngoài, chờ ở dưới.”
Nếu như không phải tự mình nghe, Phương Thanh Liên còn nghi ngờ những gì mình nghe là giả.
Cô ta bỗng nhiên có sức ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lục Kiến Thành: “Tôi hỏi lần cuối, Lục Kiến Thành, anh thật sự tuyệt tình như vậy sao?”
“Còn không làm đi?”
Lục Kiến Thành quát lớn một tiếng, mấy người bảo vệ lập tức đưa tay định đưa Phương Thanh Liên đi.
Nhưng tay họ còn chưa lại gần thì Phương Thanh Liên đã đứng thẳng dậy.
Cô ta cố gắng chống đỡ, vừa ôm bụng vừa dựa bàn đứng lên.
Sau đó đôi mắt phẫn hận nhìn Lục Kiến Thành: “Lục Kiến Thành, anh sẽ hối hận!”
“Anh nhất định sẽ phải trả giá đắt vì những gì đã làm với tôi ngày hôm nay, tôi chờ, chờ đến ngày anh khóc lóc cầu xin, vạn tiễn xuyên tim.”
Nói xong, Phương Thanh Liên như bị điên mà lao ra ngoài.
Đến thang máy, cô ta lấy áo khoác ra, dùng sức quấn vào bụng mình.
Sau đó cô ta đi thẳng xuống bãi đỗ xe, ngồi vào xe mình.
Cô ta nhấn ga, lao nhanh trên đường.
Sau đó đi thẳng đến bệnh viện.
Nhưng do đi quá nhanh, hơn nữa vết thương quá đau nhức, lại lo lắng cho đứa bé mà vội vàng đến bệnh viện, nên lúc dừng đèn đỏ, cô ta không chút suy nghĩ mà giẫm ga vượt qua.
Nhưng trong lúc đó một chiếc xe lao từ bên phải ra.
Tốc độ chiếc xe kia rất nhanh, vì đèn xanh nên không giảm tốc.
Rầm một tiếng, hai chiếc xe lao vào nhau.
Xe Phương Thanh Liên bốc khói dày đặc, không nhìn rõ bên trong.
Cô ta bị xoay một vòng trong xe, máu trên bụng lại bắt đầu chảy, đau đớn gần chết.
Giờ phút này cô ta mới đưa tay lên, cố gắng che bụng mình: “Con ơi, đừng… đừng như vậy, không được, con tuyệt đối không được có việc gì.”
“Thật xin lỗi con, là mẹ có lỗi với con, mẹ không nên coi con như một lá bài, con nhất định phải sống!”
Sau đó cô ta ngất xỉu.
“Tôi rất hối hận, cho dù anh muốn làm gì tôi hay muốn tôi làm gì thì tôi cũng đều chấp nhận.”
“Nhưng xin anh nể tình tôi vì cứu anh mà mang thai, thương xót tôi một chút, lúc ấy nhiều người như vậy, tôi không biết cha đứa bé là ai. Bọn họ cũng không muốn phụ trách, nhưng đứa bé này vô tội.”
“Nó chuẩn bị chào đời, tôi không thể để con mình mang danh con hoang mà chào đời được, tôi càng không muốn cả đời này nó bị người khác chế giễu, tôi không cầu mong anh cưới tôi, tôi chỉ muốn cho đứa bé một thân phận.”
Nói xong Phương Thanh Liên không để ý bản thân đã mang thai chín tháng mà trực tiếp quỳ xuống.
Không chỉ như vậy mà cô ta còn cúi người, dùng hết sức dập đầu với Lục Kiến Thành.
Vừa dập vừa khóc: “Kiến Thành, van xin anh!”
“Tôi không xin anh tha thứ cho tôi, chỉ xin anh thương đứa nhỏ.”
“Chỉ cần anh đồng ý, cho dù bắt tôi làm trâu làm ngựa tôi cũng nguyện ý.”
Nhưng lần này Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, ánh mắt anh bình tĩnh không chút dao động.
“Phương Thanh Liên, tôi đã sớm nói rồi, đừng có đến tìm tôi, tìm tôi cũng vô dụng.”
“Những tình cảm khi cô cứu tôi đã sớm không còn giá trị khi cô âm mưu làm tổn thương Khuê Khuê, giữa chúng ta đã không còn tình cảm gì rồi, tôi cũng sẽ không thương hại cô dù chỉ một chút.”
Dứt lời, anh lại lần nữa nhấn số điện thoại nội bộ: “Gọi mấy bảo vệ lên đây.”
Phương Thanh Liên lập tức bò qua, dùng sức nắm lấy quần áo Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, không được, van xin anh, đừng tàn nhẫn như vậy.”
“Bé con vô tội, van xin anh cứu nó!”
Lục Kiến Thành không muốn nói nhảm với cô ta.
Bây giờ ngay cả nhìn Phương Thanh Liên anh cũng khinh thường.
Cứ vậy yên lặng đợi bảo vệ lên.
Hai phút sau, bảo vệ lên đến nơi.
“Mang cô ta xuống.”
Nói xong câu này, Lục Kiến Thành quay lưng lại, không nhìn Phương Thanh Liên.
Cơ hội ngàn năm có một, cũng có thể là cơ hội cuối cùng, sao Phương Thanh Liên có thể từ bỏ được chứ?
Cho nên cô ta kiên quyết không buông tay.
Nhưng mấy người bảo vệ này cũng không phải để làm cảnh.
Một người nắm lấy tay cô ta, mạnh mẽ gỡ ngón tay cô ta xuống.
Sau đó trực tiếp kéo cô ta ra ngoài.
Phương Thanh Liên lập tức gào khóc: “Kiến Thành, bé con vô tội, anh cho mẹ con tôi một đường sống đi!”
Lục Kiến Thành vẫn quay lưng về phía cô ta như cũ, vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động.
Ngay lúc Phương Thanh Liên chuẩn bị bị kéo ra ngoài, đột nhiên cô ta điên cuồng giãy dụa, như điên lao vào trong.
Sau đó cầm lấy cây kéo trên bàn.
Cô ta đưa cây kéo đến trước bụng mình.
Phương Thanh Liên gào thét với bóng lưng của Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, anh có đồng ý hay không? Nếu như anh đồng ý, tôi cam kết sau khi sinh đứa bé này ra tôi sẽ đi rất xa, cũng sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh và Nam Khuê nữa.”
“Nếu như anh không đồng ý, để nó sinh ra trong sự khinh thường của mọi người thì không bằng bây giờ tôi giết nó cho xong.”
Phương Thanh Liên muốn hung ác bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Ngay cả bảo vệ đứng một bên cũng không nhịn được mà không rét mà run.
Nhưng từ đầu đến cuối, Lục Kiến Thành đều không xoay người lại nhìn cô ta cái nào.
“Phương Thanh Liên, khổ nhục kế của cô không có tác dụng với tôi, hơn nữa tôi cũng không tin lời cô dù chỉ một chữ.”
Từng lời từng chữ của cô ta gần như là giả.
Đã không thể tin được gì nữa.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Vậy anh không sợ tôi điên thật sao? Thật sự giết đứa bé này?” Phương Thanh Liên gào to.
“Con là của cô, cô là mẹ đứa bé, nếu như cô không quý trọng mạng sống của đứa bé thì một người không liên quan như tôi lại không có nghĩa vụ phải quan tâm.”
“Kéo cô ta ra ngoài!”
Lần này Phương Thanh Liên hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô ta cũng hiểu rõ ràng người đàn ông trước mặt máu lạnh đến mức nào, tuyệt tình đến mức nào.
Nhưng dù như vậy cô ta vẫn phải đánh cược lần cuối.
Vì có khả năng đây là cơ hội duy nhất của cô ta.
Cô ta nhìn cây kéo rồi đột nhiên nâng kéo lên đâm về phía bụng mình.
“A…” Cô ta hét một tiếng thảm thiết, cô ta lập tức ném kéo đi, che bụng mình lại.
Nhưng máu đã chảy ra từ kẽ tay cô ta.
Tấm thảm trong văn phòng cũng nhanh chóng bị máu nhuộm đỏ.
Nhân viên an ninh cứng đờ người đứng một bên, họ hoàn toàn bị dọa sợ, ngay cả động cũng không dám.
Có một người lớn gan lắp bắp nói: “Tổng giám đốc Lục, chuyện này… Vị này tự dùng kéo đâm vào bụng mình.”
Lục Kiến Thành xoay người lại, khi thấy vẻ mặt đau đớn của Phương Thanh Liên và vết máu trên mặt đất, anh chuyển ánh mắt ra chỗ khác: “Gọi cho cô ta một chiếc xe cứu thương.”
“Còn nữa, mấy người đưa cô ta ra ngoài, chờ ở dưới.”
Nếu như không phải tự mình nghe, Phương Thanh Liên còn nghi ngờ những gì mình nghe là giả.
Cô ta bỗng nhiên có sức ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn Lục Kiến Thành: “Tôi hỏi lần cuối, Lục Kiến Thành, anh thật sự tuyệt tình như vậy sao?”
“Còn không làm đi?”
Lục Kiến Thành quát lớn một tiếng, mấy người bảo vệ lập tức đưa tay định đưa Phương Thanh Liên đi.
Nhưng tay họ còn chưa lại gần thì Phương Thanh Liên đã đứng thẳng dậy.
Cô ta cố gắng chống đỡ, vừa ôm bụng vừa dựa bàn đứng lên.
Sau đó đôi mắt phẫn hận nhìn Lục Kiến Thành: “Lục Kiến Thành, anh sẽ hối hận!”
“Anh nhất định sẽ phải trả giá đắt vì những gì đã làm với tôi ngày hôm nay, tôi chờ, chờ đến ngày anh khóc lóc cầu xin, vạn tiễn xuyên tim.”
Nói xong, Phương Thanh Liên như bị điên mà lao ra ngoài.
Đến thang máy, cô ta lấy áo khoác ra, dùng sức quấn vào bụng mình.
Sau đó cô ta đi thẳng xuống bãi đỗ xe, ngồi vào xe mình.
Cô ta nhấn ga, lao nhanh trên đường.
Sau đó đi thẳng đến bệnh viện.
Nhưng do đi quá nhanh, hơn nữa vết thương quá đau nhức, lại lo lắng cho đứa bé mà vội vàng đến bệnh viện, nên lúc dừng đèn đỏ, cô ta không chút suy nghĩ mà giẫm ga vượt qua.
Nhưng trong lúc đó một chiếc xe lao từ bên phải ra.
Tốc độ chiếc xe kia rất nhanh, vì đèn xanh nên không giảm tốc.
Rầm một tiếng, hai chiếc xe lao vào nhau.
Xe Phương Thanh Liên bốc khói dày đặc, không nhìn rõ bên trong.
Cô ta bị xoay một vòng trong xe, máu trên bụng lại bắt đầu chảy, đau đớn gần chết.
Giờ phút này cô ta mới đưa tay lên, cố gắng che bụng mình: “Con ơi, đừng… đừng như vậy, không được, con tuyệt đối không được có việc gì.”
“Thật xin lỗi con, là mẹ có lỗi với con, mẹ không nên coi con như một lá bài, con nhất định phải sống!”
Sau đó cô ta ngất xỉu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.