Chương 524: Sự trở lại đầy mạnh mẽ của Nam Khuê
Hà Thẩm
20/10/2022
Những lời này của Chu Hiểu Tinh quả thật đã làm cho Nam Khuê tiếp nhận được kiến thức mới.
Nếu không phải là chính tai nghe thấy, cô cũng sẽ không tin.
Một người rõ ràng là người thứ ba lại đứng ở trước mặt của cô nói rằng ‘người thứ ba’ đáng giận như thế nào, chuyện này quả thật là buồn cười.
“Cô Chu nói rất đúng. Người thứ ba đúng là rất đáng giận. Tôi cũng giống như cô, cũng căm giận loại người đó đến tận xương tủy, nhất là những người đã biết người đó có vợ, có con rồi vẫn còn mặt dày quấn lấy người ta, thật là đáng hận đến cực điểm.”
“Người thứ ba giống như vậy, không chỉ phải chịu sự phỉ nhổ của mọi người mà ngay đến cả ông trời cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Nghe những lời mà Nam Khuê nói, sắc mặt của Chu Hiểu Tinh trở nên tái nhợt.
Sau đó nó lại chuyển sang màu đỏ như máu.
Nói tóm lại, biểu cảm của cô ta không cần phải nói cũng biết, vô cùng phong phú.
Nói nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không thu được kết quả gì.
Vì vậy, hai người đã rời đi trong không khí không mấy vui vẻ.
Khi rời đi, Chu Hiểu Tinh không nói một lời nào, cô ta rời đi với vẻ mặt u ám cùng lạnh lẽo.
Nam Khuê cũng nhanh chóng đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Chu Tiễn Nam nhanh chóng đi ra ngoài sân.
Đồng thời cũng đem áo choàng ở trong tay đưa cho Nam Khuê nói: “Ban đêm trời lạnh, đừng để bản thân bị cảm lạnh.”
“Cảm ơn anh, Tiễn Nam.”
“Cuộc nói chuyện thế nào rồi?” Chu Tiễn Nam hỏi.
Nam Khuê lắc đầu: “Không có kết quả gì. Đúng như dự đoán, cô ấy không thừa nhận rằng Cố Mạc Hàn chính là Kiến Thành, cô ấy thậm chí còn yêu cầu tôi nhanh chóng rời khỏi đây để tránh làm phiền đến cuộc sống của bọn họ.”
“Đúng là mặt dày vô sỉ, chưa từng thấy người nào giống như cô ta.”
Vừa nghe xong lời mà Nam Khuê nói, một người dịu dàng cùng nho nhã giống như Chu Tiễn Nam cũng không nhịn được mà mắng một câu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Nam Khuê không nhịn được mà trêu chọc một câu: “Thật không ngờ cảnh sát Chu cũng có lúc lộ ra dáng vẻ cục cằn như vậy. Nếu không phải là tận mắt chứng kiến thì tôi cũng sẽ không tin.”
Thấy lúc này cô vẫn có thể nói đùa được, trong lòng Chu Tiễn Nam cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Đưa tay ra xoa đầu Nam Khuê một cách vô cùng tự nhiên: “Thật đúng là người không tim không phổi, tôi là vì ai mà tức giận, em chẳng lẽ còn không biết hay sao?”
“Tiễn Nam” Nam Khuê trở nên nghiêm túc: “Tuy rằng anh cứ luôn nói là không cần nhưng tôi vẫn muốn hướng anh nói một tiếng cảm ơn. Trong khoảng thời gian này, vẫn may còn có anh.”
“Tôi bệnh, tôi bị kiện, còn tìm được nơi mà Kiến Thành rơi xuống, tôi biết anh vẫn luôn ở đằng sau giúp đỡ tôi, vì tôi mà tốn rất nhiều tâm tư cùng công sức. Tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng có lỗi với anh!”
“Tại sao lại nói như vậy chứ?” Chu Tiễn Nam ôn nhu hỏi.
Nam Khuê nhìn về phía anh, đôi mắt đen của cô phá lệ vô cùng nghiêm túc: “Nếu không phải vì tôi mà bôn ba, có khả năng anh đã sớm có bạn gái, có lẽ cũng đã sớm có gia đình riêng của chính mình, vậy mà tất cả thời gian của nah đều lãng phí hết ở trên người của tôi.”
Anh là người con trai duy nhất của nhà họ Chu, tôi biết dì đối với anh vẫn luôn đặt kỳ vọng vô cùng cao, hơn nữa chú đã ra đi, dì rất muốn hướng chú giải thích một chút, mong muốn anh có thể sớm ngày kết hôn sinh con, nhưng mà….”
Nam Khuê cúi đầu: “Tóm lại, tôi đặc biệt cảm thấy có lỗi với anh cùng dì, hai người đối với tôi tốt như vậy nhưng tôi lại luôn phụ lòng của hai người.”
Thấy chủ đề nói chuyện có chút ảm đạm, Chu Tiễn Nam liền đưa tay lên xoa đầu của Nam Khuê một lần nữa.
“Em dù sao cũng đã kết hôn rồi, cũng đã làm mẹ của người ta rồi, sao vẫn giống như một đứa trẻ, cả ngày suy nghĩ lung tung vậy!”
“Nghĩ đến mấy chuyện đó làm gì chứ? Đó đều là những chuyện em nên quan tâm, tôi cũng không có áp lực, em càng không cần phải áp lực.”
“Hơn nữa, nếu em muốn tôi có bạn gái nhanh một chút, kết hôn nhanh một chút vậy thì phải nhanh chóng giúp Lục Kiến Thành lấy lại được trí nhớ, hai người nhanh chóng hòa hợp như lúc đầu, tổ chức một đám cưới, sau đó sinh đứa nhỏ trong bụng ra, nhìn thấy hai người hạnh phúc, tôi mới có thể yên tâm được.”
Nam Khuê mỉm cười gật đầu: “Được rồi, mặc kệ là vì tôi, vì đứa con ở trong bụng hay là vì hạnh phúc của cảnh sát Chu, tôi cũng nhất định phải nỗ lực.”
“Được, vậy tôi sẽ đợi, em phải nhanh lên, nếu không tôi già rồi, sau này các cô gái khác sẽ không thích tôi nữa.” Chu Tiễn Nam cũng nói đùa một chút.
“Yên tâm đi, với sức hấp dẫn của cảnh sát Chu, cho dù là thêm vài năm nữa cũng vẫn rất có sức hút, vẫn có thể làm cho rất nhiều cô gái mê đắm.”Nam Khuê cười nói.
Nhìn thấy cô vẫn có thể cười, còn có thể trêu chọc người khác, Chu Tiễn Nam cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Lúc này, Nam Khuê nói: “Bên ngoài lạnh lắm, đi thôi, chúng ta vào trong đi.”
“Được rồi.”
Khi vào đến trong, Nam Khuê chủ động hỏi Đông Họa: “Họa Họa, còn có gì để ăn không?”
Đông Họa vừa nghe thấy cô hỏi liền cảm thấy vô cùng vui vẻ nói: “Có chứ, có chứ, sợ cậu đói bụng, mình vẫn luôn hâm nóng cháo cho cậu đấy.”
“Vừa mới nôn ra một chút, quả thực có chút đói bụng.”
“Được, vậy cậu chờ mình, mình sẽ lập tức đi lấy cho cậu một chén.”
“Được, cám ơn Họa Họa.”
Ăn cháo xong, Nam Khuê đặt chén xuống, sau đó nhìn về phía ba người ngồi ở bên cạnh nói: “Ban đầu vừa mới biết được sự thật này tôi đúng là vô cùng khổ sở, cũng không thể chấp nhận được nó nhưng hiện tại tâm tình của tôi đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Mặc dù chuyện Kiến Thành mất trí nhớ khiến cho tôi rất hó có thể chấp nhận nhưng so với việc tính mệnh của anh ấy gặp nguy hiểm thì đây chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi. Tôi tin tưởng anh ấy sẽ nhớ ra tôi. Anh ấy chỉ là tạm thời mất trí nhớ mà thôi, anh ấy nhất định sẽ nhớ tới khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, những khó khăn mà chúng tôi đã trải qua.”
“Cho nên mọi người yên tâm đi, tôi sẽ không gục ngã, cũng sẽ không làm tổn thương chính mình. Hơn nữa vì đứa nhỏ ở trong bụng, tôi nhất định sẽ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe, cố gắng sinh ra một đứa con gái trắng trẻo mềm mại.”
Đông Họa nắm lấy tay Nam Khuê, vui vẻ nói: “Thật tốt quá, Khuê Khuê, cậu có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi.”
“Đúng vậy, mình biết hiện tại cái gì đối với mình mới là quan trọng nhất. Mình tự mình làm tổn thương bản thân, lại một mình khóc lóc thương tâm cũng chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi, đồng thời cũng sẽ tạo cho Chu Hiểu Tinh càng nhiều cơ hội hơn, việc hiện giờ mà mình phải làm chính là giúp Kiến Thành khôi phục lại trí nhớ, để cho anh ấy nhớ lại mình.”
Lâm Tiêu mở miệng nói: “Thiếu phu nhân, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
“Tôi đã lên kế hoạch xong xuôi rồi. Ngày mai mọi người đều trở về hết đi, tôi sẽ ở lại chỗ này một mình, cũng sẽ tận dụng mọi cơ hội để có thể ở chung được với Kiến Thành. Chỉ khi anh ấy thường xuyên nhìn thấy tôi mới có thể nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ.”
Nhưng Nam Khuê vừa nói xong đã bị Chu Tiễn Nam cùng Lâm Tiêu đồng thanh phản đối.
“Không được.”
Hai người họ gần như là đồng thanh nói, hơn nữa còn vô cùng dứt khoát.
Chu Tiễn Nam đưa ra lý do trước: “Em đã mang thai được bảy tháng, một mình ở lại nơi xa lạ như vậy, thói quen sinh hoạt cũng sẽ không giống như ở nhà, chúng tôi sẽ không yên tâm.”
“Hơn nữa, ở bên cạnh em ngay đến một người có thể chăm sóc cho em cũng không có. Nếu không may em đang đi trên đường bị té ngã hay là lúc nấu cơm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ? Không được, quá nguy hiểm.”
“Chuyện này không phải rất đơn giản hay sao? Chỉ cần tìm một bảo mẫu đến chăm lo cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cho tôi là được rồi.”
Chu Tiễn Nam vẫn lắc đầu không đồng ý: “Như vậy cũng không được. Bảo mẫu vừa tìm sẽ quá xa lạ và không đáng tin cậy. Nếu đó là một người không có trách nhiệm, hoặc là nhìn thấy em là một phụ nữ mang thai không nơi nương tựa muốn mưu đồ gây rối, muốn chiếm lấy tài sản của em thì sao, tóm lại chính là không đáng tin cậy!
Lâm Tiêu nói: “Thiếu phu nhân, không chỉ có những thứ này, mà còn có Chu Hiểu Tinh, tôi đã gặp cô ta hai lần, cũng đã nói chuyện qua với cô ta, cô ta không phải là một người thiện lương, nếu cô ở đây một mình, thực sự khơi gợi ký ức của tổng giám đốc Lục, đe dọa tới địa vị của Chu Hiểu Tinh, sợ rằng cô tay sẽ không tự chủ được mà ra tay với cô, thậm chí còn không tiếc giá nào mà làm thương tổn cô.”
Nam Khuê buồn rầu nói: “Vậy phải làm thế nào mới tốt đây? Tôi chắc chắn không thể quay về nhưng tôi cũng không thể để tất cả mọi người hao phí thời gian ở chỗ này được!”
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô nảy ra một ý tưởng: “Đúng rồi, tôi đột nhiên nghĩ đến một biện pháp.”
Nếu không phải là chính tai nghe thấy, cô cũng sẽ không tin.
Một người rõ ràng là người thứ ba lại đứng ở trước mặt của cô nói rằng ‘người thứ ba’ đáng giận như thế nào, chuyện này quả thật là buồn cười.
“Cô Chu nói rất đúng. Người thứ ba đúng là rất đáng giận. Tôi cũng giống như cô, cũng căm giận loại người đó đến tận xương tủy, nhất là những người đã biết người đó có vợ, có con rồi vẫn còn mặt dày quấn lấy người ta, thật là đáng hận đến cực điểm.”
“Người thứ ba giống như vậy, không chỉ phải chịu sự phỉ nhổ của mọi người mà ngay đến cả ông trời cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Nghe những lời mà Nam Khuê nói, sắc mặt của Chu Hiểu Tinh trở nên tái nhợt.
Sau đó nó lại chuyển sang màu đỏ như máu.
Nói tóm lại, biểu cảm của cô ta không cần phải nói cũng biết, vô cùng phong phú.
Nói nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không thu được kết quả gì.
Vì vậy, hai người đã rời đi trong không khí không mấy vui vẻ.
Khi rời đi, Chu Hiểu Tinh không nói một lời nào, cô ta rời đi với vẻ mặt u ám cùng lạnh lẽo.
Nam Khuê cũng nhanh chóng đóng cửa lại.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Chu Tiễn Nam nhanh chóng đi ra ngoài sân.
Đồng thời cũng đem áo choàng ở trong tay đưa cho Nam Khuê nói: “Ban đêm trời lạnh, đừng để bản thân bị cảm lạnh.”
“Cảm ơn anh, Tiễn Nam.”
“Cuộc nói chuyện thế nào rồi?” Chu Tiễn Nam hỏi.
Nam Khuê lắc đầu: “Không có kết quả gì. Đúng như dự đoán, cô ấy không thừa nhận rằng Cố Mạc Hàn chính là Kiến Thành, cô ấy thậm chí còn yêu cầu tôi nhanh chóng rời khỏi đây để tránh làm phiền đến cuộc sống của bọn họ.”
“Đúng là mặt dày vô sỉ, chưa từng thấy người nào giống như cô ta.”
Vừa nghe xong lời mà Nam Khuê nói, một người dịu dàng cùng nho nhã giống như Chu Tiễn Nam cũng không nhịn được mà mắng một câu.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Nam Khuê không nhịn được mà trêu chọc một câu: “Thật không ngờ cảnh sát Chu cũng có lúc lộ ra dáng vẻ cục cằn như vậy. Nếu không phải là tận mắt chứng kiến thì tôi cũng sẽ không tin.”
Thấy lúc này cô vẫn có thể nói đùa được, trong lòng Chu Tiễn Nam cũng nhẹ nhõm hơn một chút.
Đưa tay ra xoa đầu Nam Khuê một cách vô cùng tự nhiên: “Thật đúng là người không tim không phổi, tôi là vì ai mà tức giận, em chẳng lẽ còn không biết hay sao?”
“Tiễn Nam” Nam Khuê trở nên nghiêm túc: “Tuy rằng anh cứ luôn nói là không cần nhưng tôi vẫn muốn hướng anh nói một tiếng cảm ơn. Trong khoảng thời gian này, vẫn may còn có anh.”
“Tôi bệnh, tôi bị kiện, còn tìm được nơi mà Kiến Thành rơi xuống, tôi biết anh vẫn luôn ở đằng sau giúp đỡ tôi, vì tôi mà tốn rất nhiều tâm tư cùng công sức. Tôi vẫn luôn cảm thấy vô cùng có lỗi với anh!”
“Tại sao lại nói như vậy chứ?” Chu Tiễn Nam ôn nhu hỏi.
Nam Khuê nhìn về phía anh, đôi mắt đen của cô phá lệ vô cùng nghiêm túc: “Nếu không phải vì tôi mà bôn ba, có khả năng anh đã sớm có bạn gái, có lẽ cũng đã sớm có gia đình riêng của chính mình, vậy mà tất cả thời gian của nah đều lãng phí hết ở trên người của tôi.”
Anh là người con trai duy nhất của nhà họ Chu, tôi biết dì đối với anh vẫn luôn đặt kỳ vọng vô cùng cao, hơn nữa chú đã ra đi, dì rất muốn hướng chú giải thích một chút, mong muốn anh có thể sớm ngày kết hôn sinh con, nhưng mà….”
Nam Khuê cúi đầu: “Tóm lại, tôi đặc biệt cảm thấy có lỗi với anh cùng dì, hai người đối với tôi tốt như vậy nhưng tôi lại luôn phụ lòng của hai người.”
Thấy chủ đề nói chuyện có chút ảm đạm, Chu Tiễn Nam liền đưa tay lên xoa đầu của Nam Khuê một lần nữa.
“Em dù sao cũng đã kết hôn rồi, cũng đã làm mẹ của người ta rồi, sao vẫn giống như một đứa trẻ, cả ngày suy nghĩ lung tung vậy!”
“Nghĩ đến mấy chuyện đó làm gì chứ? Đó đều là những chuyện em nên quan tâm, tôi cũng không có áp lực, em càng không cần phải áp lực.”
“Hơn nữa, nếu em muốn tôi có bạn gái nhanh một chút, kết hôn nhanh một chút vậy thì phải nhanh chóng giúp Lục Kiến Thành lấy lại được trí nhớ, hai người nhanh chóng hòa hợp như lúc đầu, tổ chức một đám cưới, sau đó sinh đứa nhỏ trong bụng ra, nhìn thấy hai người hạnh phúc, tôi mới có thể yên tâm được.”
Nam Khuê mỉm cười gật đầu: “Được rồi, mặc kệ là vì tôi, vì đứa con ở trong bụng hay là vì hạnh phúc của cảnh sát Chu, tôi cũng nhất định phải nỗ lực.”
“Được, vậy tôi sẽ đợi, em phải nhanh lên, nếu không tôi già rồi, sau này các cô gái khác sẽ không thích tôi nữa.” Chu Tiễn Nam cũng nói đùa một chút.
“Yên tâm đi, với sức hấp dẫn của cảnh sát Chu, cho dù là thêm vài năm nữa cũng vẫn rất có sức hút, vẫn có thể làm cho rất nhiều cô gái mê đắm.”Nam Khuê cười nói.
Nhìn thấy cô vẫn có thể cười, còn có thể trêu chọc người khác, Chu Tiễn Nam cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Lúc này, Nam Khuê nói: “Bên ngoài lạnh lắm, đi thôi, chúng ta vào trong đi.”
“Được rồi.”
Khi vào đến trong, Nam Khuê chủ động hỏi Đông Họa: “Họa Họa, còn có gì để ăn không?”
Đông Họa vừa nghe thấy cô hỏi liền cảm thấy vô cùng vui vẻ nói: “Có chứ, có chứ, sợ cậu đói bụng, mình vẫn luôn hâm nóng cháo cho cậu đấy.”
“Vừa mới nôn ra một chút, quả thực có chút đói bụng.”
“Được, vậy cậu chờ mình, mình sẽ lập tức đi lấy cho cậu một chén.”
“Được, cám ơn Họa Họa.”
Ăn cháo xong, Nam Khuê đặt chén xuống, sau đó nhìn về phía ba người ngồi ở bên cạnh nói: “Ban đầu vừa mới biết được sự thật này tôi đúng là vô cùng khổ sở, cũng không thể chấp nhận được nó nhưng hiện tại tâm tình của tôi đã tốt hơn rất nhiều rồi.”
“Mặc dù chuyện Kiến Thành mất trí nhớ khiến cho tôi rất hó có thể chấp nhận nhưng so với việc tính mệnh của anh ấy gặp nguy hiểm thì đây chỉ là một vấn đề nhỏ mà thôi. Tôi tin tưởng anh ấy sẽ nhớ ra tôi. Anh ấy chỉ là tạm thời mất trí nhớ mà thôi, anh ấy nhất định sẽ nhớ tới khoảng thời gian chúng tôi ở bên nhau, những khó khăn mà chúng tôi đã trải qua.”
“Cho nên mọi người yên tâm đi, tôi sẽ không gục ngã, cũng sẽ không làm tổn thương chính mình. Hơn nữa vì đứa nhỏ ở trong bụng, tôi nhất định sẽ ăn uống đầy đủ, giữ gìn sức khỏe, cố gắng sinh ra một đứa con gái trắng trẻo mềm mại.”
Đông Họa nắm lấy tay Nam Khuê, vui vẻ nói: “Thật tốt quá, Khuê Khuê, cậu có thể nghĩ được như vậy thì tốt rồi.”
“Đúng vậy, mình biết hiện tại cái gì đối với mình mới là quan trọng nhất. Mình tự mình làm tổn thương bản thân, lại một mình khóc lóc thương tâm cũng chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi, đồng thời cũng sẽ tạo cho Chu Hiểu Tinh càng nhiều cơ hội hơn, việc hiện giờ mà mình phải làm chính là giúp Kiến Thành khôi phục lại trí nhớ, để cho anh ấy nhớ lại mình.”
Lâm Tiêu mở miệng nói: “Thiếu phu nhân, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
“Tôi đã lên kế hoạch xong xuôi rồi. Ngày mai mọi người đều trở về hết đi, tôi sẽ ở lại chỗ này một mình, cũng sẽ tận dụng mọi cơ hội để có thể ở chung được với Kiến Thành. Chỉ khi anh ấy thường xuyên nhìn thấy tôi mới có thể nhanh chóng khôi phục lại trí nhớ.”
Nhưng Nam Khuê vừa nói xong đã bị Chu Tiễn Nam cùng Lâm Tiêu đồng thanh phản đối.
“Không được.”
Hai người họ gần như là đồng thanh nói, hơn nữa còn vô cùng dứt khoát.
Chu Tiễn Nam đưa ra lý do trước: “Em đã mang thai được bảy tháng, một mình ở lại nơi xa lạ như vậy, thói quen sinh hoạt cũng sẽ không giống như ở nhà, chúng tôi sẽ không yên tâm.”
“Hơn nữa, ở bên cạnh em ngay đến một người có thể chăm sóc cho em cũng không có. Nếu không may em đang đi trên đường bị té ngã hay là lúc nấu cơm xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì phải làm sao bây giờ? Không được, quá nguy hiểm.”
“Chuyện này không phải rất đơn giản hay sao? Chỉ cần tìm một bảo mẫu đến chăm lo cuộc sống sinh hoạt hằng ngày cho tôi là được rồi.”
Chu Tiễn Nam vẫn lắc đầu không đồng ý: “Như vậy cũng không được. Bảo mẫu vừa tìm sẽ quá xa lạ và không đáng tin cậy. Nếu đó là một người không có trách nhiệm, hoặc là nhìn thấy em là một phụ nữ mang thai không nơi nương tựa muốn mưu đồ gây rối, muốn chiếm lấy tài sản của em thì sao, tóm lại chính là không đáng tin cậy!
Lâm Tiêu nói: “Thiếu phu nhân, không chỉ có những thứ này, mà còn có Chu Hiểu Tinh, tôi đã gặp cô ta hai lần, cũng đã nói chuyện qua với cô ta, cô ta không phải là một người thiện lương, nếu cô ở đây một mình, thực sự khơi gợi ký ức của tổng giám đốc Lục, đe dọa tới địa vị của Chu Hiểu Tinh, sợ rằng cô tay sẽ không tự chủ được mà ra tay với cô, thậm chí còn không tiếc giá nào mà làm thương tổn cô.”
Nam Khuê buồn rầu nói: “Vậy phải làm thế nào mới tốt đây? Tôi chắc chắn không thể quay về nhưng tôi cũng không thể để tất cả mọi người hao phí thời gian ở chỗ này được!”
Đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, cô nảy ra một ý tưởng: “Đúng rồi, tôi đột nhiên nghĩ đến một biện pháp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.