Chương 376: Tai nạn khi đi kiểm tra thai
Hà Thẩm
01/10/2022
Nam Khuê nắm lấy cơ hội nói: “Chị có thể đưa đồ cho em, nhưng không phải hiện tại, khi nào lễ tang kết thúc chị sẽ đưa cho em.”
Lâm Tư Vũ lập tức lau nước mắt: “Chị hứa chứ?”
“Đương nhiên.” Nam Khuê gật đầu.
Cô ở lại trấn an Lâm Tư Vũ, mãi cho đến khi cảm xúc cô ấy ổn định rồi mới đi về nhà.
Thức cả đêm khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Ăn xong bữa sáng, Nam Khuê bắt đầu mơ màng ngủ say.
May mà chất lượng giấc ngủ này không tệ lắm, lúc cô tỉnh lại tinh thần tốt hơn không ít.
Về chuyện tang lễ của ông cụ Lâm, do mang thai nên cô không đi.
Mãi cho đến khi tang lễ kết thúc, Lục Kiến Thành mới về nhà.
Đi cùng anh còn có cả Lâm Tư Vũ.
Hai ngày không gặp, cô ấy gầy đi rất nhiều, cũng già đi nhiều.
Sắc mặt vô cùng tiều tụy.
Người thân nhất qua đời, cộng với việc nhịn mấy ngày, cho dù cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi.
Cho nên Nam Khuê vô cùng đau lòng cho cô ấy.
Cô tiến lên nắm lấy tay Lâm Tư Vũ: “Chị biết bây giờ chắc chắn em đang rất buồn, cũng không thể làm cảm xúc khổ sở này biến mất, lúc ông nội qua đời tâm trạng của chị cũng như của em.”
“Nhưng bây giờ chị đã hiểu được một đạo lí. Người rời đi là một chuyện rất đơn giản, người sống mới là khó, vì họ phải sống với tâm nguyện của người mất.”
“Cho nên Tư Vũ, chị tin rằng em nhất định sẽ sống tốt, hơn nữa còn sẽ vô cùng tuyệt vời.”
Dứt lời, Nam Khuê lấy điện thoại di động ra.
Sau đó cô gửi thứ gì đó qua WeChat cho Lâm Tư Vũ.
“Chị biết em nhất định rất tò mò không biết ngày đó ông Lâm đã nói gì với chị. Đây là bản ghi âm cuộc nói chuyện ngày đó của chị và ông, em có thể lấy về để nghe.”
Lâm Tư Vũ kinh ngạc ngẩng đầu: “Thật sao? Chị có lưu lại sao?”
“Ừm.” Nam Khuê gật đầu.
Lúc này dì Chu đi đến cười nói: “Thiếu phu nhân, đồ cô nói tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
“Được, cảm ơn dì, dì Chu.”
Nói rồi Nam Khuê dẫn Lâm Tư Vũ đến bàn ăn.
Trên bàn ăn là hai bát thủy tinh xinh đẹp, bên trong là tổ yến trong suốt.
Nam Khuê bưng một bát để xuống trước mặt Lâm Tư Vũ: “Chị biết gần đây em không ăn được, cũng không ngủ ngon, em cũng gầy đi nhiều rồi, ăn bát tổ yến này trước đi, đừng suy nghĩ gì cả, ăn xong ngủ một giấc là được rồi.”
“Cảm ơn chị, chị dâu.” Trong lòng Lâm Tư Vũ vô cùng cảm động.
“Uống mau đi.”
Mãi cho đến khi Lâm Tư Vũ rời đi, Nam Khuê mới có thời gian và tinh thần chú ý đến Lục Kiến Thành.
Vì không được chú ý đến một lúc nên người nào đó ghen tị.
Anh đi qua, nhìn bát tổ yến trên bàn, thử hỏi: “Em chỉ nói dì Chu chuẩn bị hai bát thôi sao?”
Nam Khuê ngượng ngùng lè lưỡi: “Ừm, không chuẩn bị quá nhiều, sợ ăn không hết lại lãng phí.”
Lục Kiến Thành yên lặng ngồi xuống ghế.
Anh thở dài: “Xem ra anh không có chỗ đứng nữa rồi, ngay cả một bát tổ yến cũng không có lộc ăn.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Biết anh ghen tị, Nam Khuê lập tức đi qua, véo mặt anh dụ dỗ.
“Được được, đừng tức giận, tức giận không đẹp trai chút nào.”
Nghe cô nói vậy, tâm trạng Lục Kiến Thành không tốt lên chút nào mà ngược lại càng tệ hơn.
Anh cố ý nhìn bụng Nam Khuê nói: “Hai đứa, hai đứa nhìn đi, mẹ các con không thương cha, cho nên cha mới tức giận.”
“Hơn nữa mẹ các con cũng quá lấy lệ rồi, dỗ cha không có tâm chút nào.”
Nam Khuê nhìn dáng vẻ tức giận của anh thì buồn cười.
Cô cũng không tiếp tục diễn mà giải thích: “Em nói dì Chu chuẩn bị hai bát vì không ngờ anh và Tư Vũ lại về với nhau, cho nên em mới đưa phần của anh cho Tư Vũ.”
“Con bé gầy đi rất nhiều, em nhìn mà đau lòng, hiện tại em chỉ mong con bé sớm có thể bớt đau buồn vì sự qua đời của ông cụ Lâm, mong con bé có thể quay lại cuộc sống sinh hoạt bình thường.”
“Bé con, nghe mẹ giải thích xong cha không còn giận nữa rồi.” Lục Kiến Thành nói.
Lực chú ý bị anh thành công chuyển đi, ánh mắt Nam Khuê cũng nhìn về phía bụng mình.
Đột nhiên cô vỗ đầu một cái, vội vàng nói: “Đúng rồi, ngày mai là lịch khám thai, thiếu chút nữa em quên mất.”
“Anh đi với em.” Lục Kiến Thành lập tức nắm tay cô nói.
Nam Khuê cười từ chối: “Không cần đâu, với em mà nói, biết tâm ý của anh là em vui rồi.”
“Hai hôm nay anh luôn hỗ trợ ở tang lễ của ông Lâm, chuyện ở công ty chắc chắn chất đống thành núi rồi, nếu như lại đi theo em lãng phí thêm ngày nữa thì chắc chắn anh sẽ phải làm không ngừng nghỉ rất nhiều ngày.”
“Em không muốn anh vì nghỉ một ngày mà tốn thêm nhiều ngày khác, hơn nữa em cũng không phải búp bê, dì Chu cũng nói rồi, dì ấy sẽ đi với em.”
Lục Kiến Thành vui mừng vuốt tóc cô: “Khuê Khuê của anh càng ngày càng biết thông cảm.”
“Ngược lại anh lại không thể chia sẻ gì với em, em mang thai mệt mỏi như vậy mà.”
Nam Khuê thuận thế dựa đầu vào ngực anh: “Không cần, với em mà nói, anh bên cạnh bầu bạn đã chính là món quà lớn nhất.”
Trải qua nhiều như vậy mà cô vẫn còn có thể ở bên cạnh anh, Nam Khuê cảm thấy đây đã là niềm hạnh phúc to lớn nhất.
Ngày hôm sau Nam Khuê và dì Chu đến bệnh viện.
Không thể không nói, người ở khoa phụ sản rất nhiều.
Hơn bảy giờ Nam Khuê và dì Chu đã đến, nhưng nơi này vẫn rất đông.
May là nhân viên bệnh viện có một số phúc lợi, ví dụ như không phải xếp hàng.
Cho nên Nam Khuê rất nhanh đã được vào.
Hôm nay kiểm tra thai rất nhanh, sau khi bác sĩ kiểm tra xong cũng nói tất cả đều ổn.
Lúc ra ngoài, dì Chu vui vẻ bấm đốt ngón tay: “32 tuần, bình thường 40 tuần sẽ sinh, nói cách khác, khoảng hai tháng nữa là chúng ta có thể gặp bé con rồi?”
Nam Khuê cười nói: “Đúng vậy, dựa theo thời gian sinh đẻ bình thường thì chính là như vậy, nhưng con nghi ngờ là thai đôi nên chắc chắn không đến 40 tuần, muốn đủ tháng đủ 37 tuần đã khá khó.”
“Dì Chu, tâm nguyện của con rất đơn giản, chỉ cần hai đứa nhỏ không sinh non, sinh đủ tháng là con đã thỏa mãn rồi.”
Hai người cầm giấy kiểm tra, vừa nói vừa cười đi ra ngoài.
Lại hoàn toàn không biết rằng sau lưng hai người có một đôi mắt phẫn hận đang nhìn chằm chằm họ.
32 tuần?
Thai đôi?
Nam Khuê mang thai?
Vậy mà lại mang thai?
Tin tức này giống như một quả bom phát nổ, cú nổ mạnh mẽ đến mức Phương Thanh Liên không kịp phòng bị.
Cả Hạ Nhu nữa, vậy mà người phụ nữ kia lại không nói chuyện Nam Khuê mang thai cho cô ta.
Phương Thanh Liên nắm chặt tay, răng cắn chặt, ánh mắt vặn vẹo nhìn về phía Nam Khuê vừa rời đi.
Được, mang thai!
Đáng tiếc, cô ta sẽ không để cô được như ý nguyện.
“Nam Khuê, sao cô có thể mang thai được chứ? Hơn nữa còn là con của Kiến Thành?”
“Trên thế giới này, Kiến Thành chỉ có thể có con do tôi sinh ra.”
“Đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì nên trách cô đã mang thai hai đứa nhỏ này.”
Lâm Tư Vũ lập tức lau nước mắt: “Chị hứa chứ?”
“Đương nhiên.” Nam Khuê gật đầu.
Cô ở lại trấn an Lâm Tư Vũ, mãi cho đến khi cảm xúc cô ấy ổn định rồi mới đi về nhà.
Thức cả đêm khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Ăn xong bữa sáng, Nam Khuê bắt đầu mơ màng ngủ say.
May mà chất lượng giấc ngủ này không tệ lắm, lúc cô tỉnh lại tinh thần tốt hơn không ít.
Về chuyện tang lễ của ông cụ Lâm, do mang thai nên cô không đi.
Mãi cho đến khi tang lễ kết thúc, Lục Kiến Thành mới về nhà.
Đi cùng anh còn có cả Lâm Tư Vũ.
Hai ngày không gặp, cô ấy gầy đi rất nhiều, cũng già đi nhiều.
Sắc mặt vô cùng tiều tụy.
Người thân nhất qua đời, cộng với việc nhịn mấy ngày, cho dù cơ thể bằng sắt cũng không chịu nổi.
Cho nên Nam Khuê vô cùng đau lòng cho cô ấy.
Cô tiến lên nắm lấy tay Lâm Tư Vũ: “Chị biết bây giờ chắc chắn em đang rất buồn, cũng không thể làm cảm xúc khổ sở này biến mất, lúc ông nội qua đời tâm trạng của chị cũng như của em.”
“Nhưng bây giờ chị đã hiểu được một đạo lí. Người rời đi là một chuyện rất đơn giản, người sống mới là khó, vì họ phải sống với tâm nguyện của người mất.”
“Cho nên Tư Vũ, chị tin rằng em nhất định sẽ sống tốt, hơn nữa còn sẽ vô cùng tuyệt vời.”
Dứt lời, Nam Khuê lấy điện thoại di động ra.
Sau đó cô gửi thứ gì đó qua WeChat cho Lâm Tư Vũ.
“Chị biết em nhất định rất tò mò không biết ngày đó ông Lâm đã nói gì với chị. Đây là bản ghi âm cuộc nói chuyện ngày đó của chị và ông, em có thể lấy về để nghe.”
Lâm Tư Vũ kinh ngạc ngẩng đầu: “Thật sao? Chị có lưu lại sao?”
“Ừm.” Nam Khuê gật đầu.
Lúc này dì Chu đi đến cười nói: “Thiếu phu nhân, đồ cô nói tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
“Được, cảm ơn dì, dì Chu.”
Nói rồi Nam Khuê dẫn Lâm Tư Vũ đến bàn ăn.
Trên bàn ăn là hai bát thủy tinh xinh đẹp, bên trong là tổ yến trong suốt.
Nam Khuê bưng một bát để xuống trước mặt Lâm Tư Vũ: “Chị biết gần đây em không ăn được, cũng không ngủ ngon, em cũng gầy đi nhiều rồi, ăn bát tổ yến này trước đi, đừng suy nghĩ gì cả, ăn xong ngủ một giấc là được rồi.”
“Cảm ơn chị, chị dâu.” Trong lòng Lâm Tư Vũ vô cùng cảm động.
“Uống mau đi.”
Mãi cho đến khi Lâm Tư Vũ rời đi, Nam Khuê mới có thời gian và tinh thần chú ý đến Lục Kiến Thành.
Vì không được chú ý đến một lúc nên người nào đó ghen tị.
Anh đi qua, nhìn bát tổ yến trên bàn, thử hỏi: “Em chỉ nói dì Chu chuẩn bị hai bát thôi sao?”
Nam Khuê ngượng ngùng lè lưỡi: “Ừm, không chuẩn bị quá nhiều, sợ ăn không hết lại lãng phí.”
Lục Kiến Thành yên lặng ngồi xuống ghế.
Anh thở dài: “Xem ra anh không có chỗ đứng nữa rồi, ngay cả một bát tổ yến cũng không có lộc ăn.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Biết anh ghen tị, Nam Khuê lập tức đi qua, véo mặt anh dụ dỗ.
“Được được, đừng tức giận, tức giận không đẹp trai chút nào.”
Nghe cô nói vậy, tâm trạng Lục Kiến Thành không tốt lên chút nào mà ngược lại càng tệ hơn.
Anh cố ý nhìn bụng Nam Khuê nói: “Hai đứa, hai đứa nhìn đi, mẹ các con không thương cha, cho nên cha mới tức giận.”
“Hơn nữa mẹ các con cũng quá lấy lệ rồi, dỗ cha không có tâm chút nào.”
Nam Khuê nhìn dáng vẻ tức giận của anh thì buồn cười.
Cô cũng không tiếp tục diễn mà giải thích: “Em nói dì Chu chuẩn bị hai bát vì không ngờ anh và Tư Vũ lại về với nhau, cho nên em mới đưa phần của anh cho Tư Vũ.”
“Con bé gầy đi rất nhiều, em nhìn mà đau lòng, hiện tại em chỉ mong con bé sớm có thể bớt đau buồn vì sự qua đời của ông cụ Lâm, mong con bé có thể quay lại cuộc sống sinh hoạt bình thường.”
“Bé con, nghe mẹ giải thích xong cha không còn giận nữa rồi.” Lục Kiến Thành nói.
Lực chú ý bị anh thành công chuyển đi, ánh mắt Nam Khuê cũng nhìn về phía bụng mình.
Đột nhiên cô vỗ đầu một cái, vội vàng nói: “Đúng rồi, ngày mai là lịch khám thai, thiếu chút nữa em quên mất.”
“Anh đi với em.” Lục Kiến Thành lập tức nắm tay cô nói.
Nam Khuê cười từ chối: “Không cần đâu, với em mà nói, biết tâm ý của anh là em vui rồi.”
“Hai hôm nay anh luôn hỗ trợ ở tang lễ của ông Lâm, chuyện ở công ty chắc chắn chất đống thành núi rồi, nếu như lại đi theo em lãng phí thêm ngày nữa thì chắc chắn anh sẽ phải làm không ngừng nghỉ rất nhiều ngày.”
“Em không muốn anh vì nghỉ một ngày mà tốn thêm nhiều ngày khác, hơn nữa em cũng không phải búp bê, dì Chu cũng nói rồi, dì ấy sẽ đi với em.”
Lục Kiến Thành vui mừng vuốt tóc cô: “Khuê Khuê của anh càng ngày càng biết thông cảm.”
“Ngược lại anh lại không thể chia sẻ gì với em, em mang thai mệt mỏi như vậy mà.”
Nam Khuê thuận thế dựa đầu vào ngực anh: “Không cần, với em mà nói, anh bên cạnh bầu bạn đã chính là món quà lớn nhất.”
Trải qua nhiều như vậy mà cô vẫn còn có thể ở bên cạnh anh, Nam Khuê cảm thấy đây đã là niềm hạnh phúc to lớn nhất.
Ngày hôm sau Nam Khuê và dì Chu đến bệnh viện.
Không thể không nói, người ở khoa phụ sản rất nhiều.
Hơn bảy giờ Nam Khuê và dì Chu đã đến, nhưng nơi này vẫn rất đông.
May là nhân viên bệnh viện có một số phúc lợi, ví dụ như không phải xếp hàng.
Cho nên Nam Khuê rất nhanh đã được vào.
Hôm nay kiểm tra thai rất nhanh, sau khi bác sĩ kiểm tra xong cũng nói tất cả đều ổn.
Lúc ra ngoài, dì Chu vui vẻ bấm đốt ngón tay: “32 tuần, bình thường 40 tuần sẽ sinh, nói cách khác, khoảng hai tháng nữa là chúng ta có thể gặp bé con rồi?”
Nam Khuê cười nói: “Đúng vậy, dựa theo thời gian sinh đẻ bình thường thì chính là như vậy, nhưng con nghi ngờ là thai đôi nên chắc chắn không đến 40 tuần, muốn đủ tháng đủ 37 tuần đã khá khó.”
“Dì Chu, tâm nguyện của con rất đơn giản, chỉ cần hai đứa nhỏ không sinh non, sinh đủ tháng là con đã thỏa mãn rồi.”
Hai người cầm giấy kiểm tra, vừa nói vừa cười đi ra ngoài.
Lại hoàn toàn không biết rằng sau lưng hai người có một đôi mắt phẫn hận đang nhìn chằm chằm họ.
32 tuần?
Thai đôi?
Nam Khuê mang thai?
Vậy mà lại mang thai?
Tin tức này giống như một quả bom phát nổ, cú nổ mạnh mẽ đến mức Phương Thanh Liên không kịp phòng bị.
Cả Hạ Nhu nữa, vậy mà người phụ nữ kia lại không nói chuyện Nam Khuê mang thai cho cô ta.
Phương Thanh Liên nắm chặt tay, răng cắn chặt, ánh mắt vặn vẹo nhìn về phía Nam Khuê vừa rời đi.
Được, mang thai!
Đáng tiếc, cô ta sẽ không để cô được như ý nguyện.
“Nam Khuê, sao cô có thể mang thai được chứ? Hơn nữa còn là con của Kiến Thành?”
“Trên thế giới này, Kiến Thành chỉ có thể có con do tôi sinh ra.”
“Đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì nên trách cô đã mang thai hai đứa nhỏ này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.