Chương 278: Tất cả đều vì em
Hà Thẩm
11/09/2022
“Nhưng anh cảm thấy nó đáng giá.” Lục Kiến Thành nói.
Hai mắt Nam Khuê đỏ hoe, trong lòng nghẹn ngào, một câu cũng không nói nên lời.
“Đừng nói chuyện này nữa, em ngồi xuống ăn cùng anh một bữa cơm đi, anh mấy ngày nay không ăn một bữa cơm tử tế rồi.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê không hỏi thêm câu nào và ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Cô đã ăn khá nhiều rồi, nên thời gian còn lại đều là anh ngồi ăn, cô ngồi ở bên cạnh.
Trong chốc lát, trên bàn chỉ có tiếng bát, thìa, đũa va vào nhau.
Dáng người Lục Kiến Thành thẳng như cây tùng, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi, chỗ cổ tay áo bị kéo lên, lộ ra một cánh tay thon gầy có lực.
Một tay anh đang cầm một chiếc bát trắng bằng sứ ngọc bích và tay kia cầm đôi đũa, toàn bộ quá trình ăn rất chậm.
Hầu hết tất cả các món ăn, anh đều nhai rất chậm rãi, động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Nhất cử nhất động của anh đúng thật rất phù hợp với khung cảnh nơi này.
Một lúc sau, mặc dù cả hai đều không lên tiếng, nhưng đều đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Nam Khuê vừa ngồi cùng anh, vừa thưởng thức cách bài trí của căn phòng.
Để ý kỹ hơn, cô nhận ra rằng cách bài trí ở đây vô cùng đặc biệt.
Ở đây, từng chi tiết nhỏ cũng làm người ta cảm thấy thư thái, tràn đầy cảm giác tinh tế.
Uống xong ngụm canh cuối cùng, Lục Kiến Thành đặt đũa xuống, Nam Khuê hỏi: “Anh ăn no chưa?”
“Ừ.” Anh gật đầu và nhẹ nhàng đáp.
Sau đó anh nói thêm: “Đây là bữa tối ngon nhất mà anh ăn trong mấy ngày hôm nay.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lục Kiến Thành dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, nói tiếp từng câu từng chữ: “Không phải vì đồ ăn ngon, mà là bởi vì có em ở bên cạnh anh.”
Nam Khuê: “…”
Cô không biết phải làm gì tiếp theo.
“Nơi này rất lớn, chúng ta mới chỉ đến một phòng, bên trong còn rất nhiều bài trí khác, có muốn đi tham quan một chút không?” Lục Kiến Thành đút một tay vào túi quần, nhẹ giọng hỏi.
Lúc này, người phục vụ cũng lập tức đưa cuốn sách giới thiệu của nhà hàng cho Nam Khuê.
Mở tập sách cổ điển và tinh tế ra, Nam Khuê đã bị thu hút ngay từ trang đầu tiên, ai bảo cô là một người đam mê phong cách cổ xưa cơ chứ?
Nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức quay đầu lại nhìn Lục Kiến Thành.
Cô luôn giấu kín trong lòng niềm yêu thích đối với trang phục cổ, kiến trúc cổ, những vật phẩm cổ… Là một người đam mê văn hóa cổ, cô chỉ dám thích một cách thầm lặng.
Cô chưa bao giờ thể hiện ra, cũng không bao giờ cố gắng mua những món đồ cổ về.
Vậy làm sao anh biết được?
Lúc đi tham quan nhà hàng này, Nam Khuê mới nhận ra hiểu biết của cô về nơi này đúng là quá ít ỏi so với những gì nó có.
Thảo nào chủ nhà hàng lại xây nó ở một nơi cách xa xô bồ như vậy, ở tít tận trong ngõ sâu, giờ nghĩ lại đúng là rất có tầm nhìn.
Có thể nói, hầu như chỗ nào cũng tạo cho Nam Khuê một bất ngờ lớn.
Diện tích của nhà hàng này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, nơi này quả thực là một thế giới cổ đại thu nhỏ.
Bên trong có rất nhiều đồ vật, cần cái gì cũng đều có.
Quán ăn, phòng bài trí, quán thiết kế, phòng chụp ảnh, nơi mua sắm, nơi đấu giá, phòng biểu diễn, phòng triển lãm, phòng thu, cửa hàng áo cưới…
Hầu như những gì ở bên ngoài có thì ở đây cũng đều có.
Nam Khuê vẫn luôn chuyên tâm quan sát, quả thực cảm thấy hoa cả mắt.
Nơi này quá đẹp, cũng quá độc đáo.
Cô thực sự rất thích.
Quả thực không nỡ rời đi.
Sau khi tham quan một vòng rồi đến sảnh lớn, cô gái hướng dẫn viên du lịch nhỏ nhẹ nói với hai người họ.
“Tổng giám đốc Lục, cô Nam Khuê, bởi vì hôm nay thời gian có hạn nên khả năng chúng ta chỉ tham quan một nơi được thôi, vậy hai người muốn đi tham quan nơi nào trước ạ.”
Lục Kiến Thành nhìn về phía cô hướng dẫn viên, sau đó ánh mắt dừng trên người Nam Khuê: “Để cô ấy toàn quyền quyết định.”
“Cô Nam Khuê, cô suy nghĩ xong thì bảo với tôi nhé.”
“Phòng chụp ảnh đi.” Nam Khuê nói.
“Thật ngại quá, cô Nam Khuê, vì hôm nay hai người đến hơi muộn nên khách và nhân viên trong phòng chụp ảnh đều đã tan làm rồi. Nhưng mà những nơi khác đều đang mở bình thường, cô có muốn đi tham quan nơi khác không ạ?”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Ừm, vậy thì tôi muốn đến phòng triển lãm để xem một chút, được chứ?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Cô hướng dẫn viên du lịch cũng thở phào một hơi.
Cũng may là cô ấy đủ cơ trí, nếu không đã lộ hết rồi.
Thực ra không phải vì đến muộn nên không có khách chụp ảnh, mà là vì tổng giám đốc Lục đã bao hết rồi.
Nói cách khác, ngoài các nhân viên trong tiệm, chỉ còn hai người khách là bọn họ mà thôi.
Khi đến phòng triển lãm, Nam Khuê vẫn còn đang kinh ngạc khi cánh cửa chạm khắc nặng nề được đẩy ra.
Toàn bộ phòng triển lãm rất hào hùng, trang trí còn lộng lẫy hơn nữa, lúc bước vào, cô thậm chí còn có cảm giác mình đang du hành thời gian.
Mọi chi tiết trong phòng triển lãm đã được trang trí rất tinh xảo và cách bài trí cũng làm người ta cảm thấy kinh ngạc.
Bên trong, trưng bày rất nhiều đồ vật quý khác nhau.
Các kiểu quần áo xinh đẹp, các loại đồ vật, các loại sách, còn có những trang sức cổ rực rỡ đầy màu sắc.
Không thể không nói, con gái ai cũng đều yêu cái đẹp.
Nam Khuê nhìn thấy những bộ quần áo nhẹ như tơ tằm, mỏng như cánh chim, đều vô cùng xinh đẹp mỹ lệ cô đã ngây người ra một lúc.
Cô đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn thật lâu.
Khuôn mặt cô đầy vẻ hâm mộ và thích thú, đôi mắt như chứa hàng vạn ngôi sao nhỏ.
Cô rất thích, không cần biết là nhìn từ đâu, bộ quần áo này vẫn đẹp đến cực điểm.
“Thích nó sao?” Lục Kiến Thành đứng bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi.
Nam Khuê cười, đôi mắt cong lên: “Thay vì nói thích, chi bằng nói là đang thưởng thức.”
“Mấy thứ đẹp đẽ mỹ miều, chỉ nên nhìn từ xa, không thích hợp để sở hữu.”
Nó giống như một số người, ví dụ như anh.
Lại nhìn thêm một lúc nữa, Nam Khuê mới đi tiếp.
Quầy trưng bày phía trước chứa một số trang sức quý như vàng, ngọc bích, trừ kim cương ra thì hầu như loại nào cũng có.
Nam Khuê nhìn những trang sức bên trong, chỉ cần nhìn một cái là biết giá cả rất cao.
Phải nói rằng cô đã kết hôn với Lục Kiến Thành hai năm qua, về mặt tài chính, anh luôn rất hào phóng với cô.
Những ngày lễ lớn nhỏ, mặt dây chuyền bằng ngọc, vòng tay bằng ngọc, dây chuyền kim cương, trang sức các loại, cô cũng nhận được rất nhiều.
Không chỉ có đồ anh đưa mà đồ ông nội và cha mẹ chồng tặng cũng rất nhiều, tuy chỉ có hai năm nhưng trang sức đã chất đầy một hộp to.
Cho nên, những món đồ tốt mà Nam Khuê biết cũng rất nhiều, ít nhất là nhiều hơn đại đa số mọi người.
Nhưng tuy là vậy, khi ánh mắt quét qua đôi bông tai bằng ngọc bích trước mặt, mắt Nam Khuê vẫn sáng lên.
Chiếc bông tai có màu tím nhàn nhạt, trông cực kỳ đẹp, vừa sang trọng vừa quý phái.
Thiết kế cũng cực kỳ mượt mà, kích thước rất vừa vặn.
Nam Khuê nhìn thấy nó đã thích ngay.
Nhưng mà, cô đã kiềm chế cảm xúc trong lòng, cô không tỏ ra quá thích đôi bông tai như ban nãy nữa, chỉ im lặng ngắm nó thêm một lúc.
Nhưng dù cô có che giấu kĩ đến đâu thì Lục Kiến Thành vẫn nhạy bén phát hiện ra.
Và lần này, anh cũng im lặng không kém.
Sau khi tham quan hết khu triển lãm, Nam Khuê rất cảm thán: “Có nhiều bảo vật như vậy, ông chủ hẳn đã tốn rất nhiều thời gian và tâm sức mới có thể thu thập được.”
Cô hướng dẫn viên nghe xong thì gật đầu lia lịa: “Cô Nam Khuê, cô nói rất đúng, những thứ này do ông chủ sưu tầm nhiều năm, rất nhiều trong số đó là bộ sưu tập cá nhân của ông chủ chúng tôi và là những món đồ ông ấy rất yêu thích.”
“Cho nên tất cả đồ của các phòng trong nhà hàng chúng tôi đều có thể đấu giá rồi bán, nhưng trừ phòng triển lãm ra, đồ ở chỉ có thể trưng bày chứ không bán.”
“Anh Lục, cô Nam Khuê, hai người tham quan khá nhanh, còn chút thời gian nữa, phía trước chính là khu đồ cưới, đây là khu chính của nhà hàng chúng tôi và cũng nơi đặc biệt nhất, có cần tôi dẫn hai người đi tham quan một chút không?”
Hai mắt Nam Khuê đỏ hoe, trong lòng nghẹn ngào, một câu cũng không nói nên lời.
“Đừng nói chuyện này nữa, em ngồi xuống ăn cùng anh một bữa cơm đi, anh mấy ngày nay không ăn một bữa cơm tử tế rồi.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê không hỏi thêm câu nào và ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Cô đã ăn khá nhiều rồi, nên thời gian còn lại đều là anh ngồi ăn, cô ngồi ở bên cạnh.
Trong chốc lát, trên bàn chỉ có tiếng bát, thìa, đũa va vào nhau.
Dáng người Lục Kiến Thành thẳng như cây tùng, trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi, chỗ cổ tay áo bị kéo lên, lộ ra một cánh tay thon gầy có lực.
Một tay anh đang cầm một chiếc bát trắng bằng sứ ngọc bích và tay kia cầm đôi đũa, toàn bộ quá trình ăn rất chậm.
Hầu hết tất cả các món ăn, anh đều nhai rất chậm rãi, động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Nhất cử nhất động của anh đúng thật rất phù hợp với khung cảnh nơi này.
Một lúc sau, mặc dù cả hai đều không lên tiếng, nhưng đều đã bình tĩnh lại rất nhiều.
Nam Khuê vừa ngồi cùng anh, vừa thưởng thức cách bài trí của căn phòng.
Để ý kỹ hơn, cô nhận ra rằng cách bài trí ở đây vô cùng đặc biệt.
Ở đây, từng chi tiết nhỏ cũng làm người ta cảm thấy thư thái, tràn đầy cảm giác tinh tế.
Uống xong ngụm canh cuối cùng, Lục Kiến Thành đặt đũa xuống, Nam Khuê hỏi: “Anh ăn no chưa?”
“Ừ.” Anh gật đầu và nhẹ nhàng đáp.
Sau đó anh nói thêm: “Đây là bữa tối ngon nhất mà anh ăn trong mấy ngày hôm nay.”
“Vậy là tốt rồi.”
Lục Kiến Thành dùng đôi mắt đen láy nhìn cô, nói tiếp từng câu từng chữ: “Không phải vì đồ ăn ngon, mà là bởi vì có em ở bên cạnh anh.”
Nam Khuê: “…”
Cô không biết phải làm gì tiếp theo.
“Nơi này rất lớn, chúng ta mới chỉ đến một phòng, bên trong còn rất nhiều bài trí khác, có muốn đi tham quan một chút không?” Lục Kiến Thành đút một tay vào túi quần, nhẹ giọng hỏi.
Lúc này, người phục vụ cũng lập tức đưa cuốn sách giới thiệu của nhà hàng cho Nam Khuê.
Mở tập sách cổ điển và tinh tế ra, Nam Khuê đã bị thu hút ngay từ trang đầu tiên, ai bảo cô là một người đam mê phong cách cổ xưa cơ chứ?
Nghĩ đến điều gì đó, cô lập tức quay đầu lại nhìn Lục Kiến Thành.
Cô luôn giấu kín trong lòng niềm yêu thích đối với trang phục cổ, kiến trúc cổ, những vật phẩm cổ… Là một người đam mê văn hóa cổ, cô chỉ dám thích một cách thầm lặng.
Cô chưa bao giờ thể hiện ra, cũng không bao giờ cố gắng mua những món đồ cổ về.
Vậy làm sao anh biết được?
Lúc đi tham quan nhà hàng này, Nam Khuê mới nhận ra hiểu biết của cô về nơi này đúng là quá ít ỏi so với những gì nó có.
Thảo nào chủ nhà hàng lại xây nó ở một nơi cách xa xô bồ như vậy, ở tít tận trong ngõ sâu, giờ nghĩ lại đúng là rất có tầm nhìn.
Có thể nói, hầu như chỗ nào cũng tạo cho Nam Khuê một bất ngờ lớn.
Diện tích của nhà hàng này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, nơi này quả thực là một thế giới cổ đại thu nhỏ.
Bên trong có rất nhiều đồ vật, cần cái gì cũng đều có.
Quán ăn, phòng bài trí, quán thiết kế, phòng chụp ảnh, nơi mua sắm, nơi đấu giá, phòng biểu diễn, phòng triển lãm, phòng thu, cửa hàng áo cưới…
Hầu như những gì ở bên ngoài có thì ở đây cũng đều có.
Nam Khuê vẫn luôn chuyên tâm quan sát, quả thực cảm thấy hoa cả mắt.
Nơi này quá đẹp, cũng quá độc đáo.
Cô thực sự rất thích.
Quả thực không nỡ rời đi.
Sau khi tham quan một vòng rồi đến sảnh lớn, cô gái hướng dẫn viên du lịch nhỏ nhẹ nói với hai người họ.
“Tổng giám đốc Lục, cô Nam Khuê, bởi vì hôm nay thời gian có hạn nên khả năng chúng ta chỉ tham quan một nơi được thôi, vậy hai người muốn đi tham quan nơi nào trước ạ.”
Lục Kiến Thành nhìn về phía cô hướng dẫn viên, sau đó ánh mắt dừng trên người Nam Khuê: “Để cô ấy toàn quyền quyết định.”
“Cô Nam Khuê, cô suy nghĩ xong thì bảo với tôi nhé.”
“Phòng chụp ảnh đi.” Nam Khuê nói.
“Thật ngại quá, cô Nam Khuê, vì hôm nay hai người đến hơi muộn nên khách và nhân viên trong phòng chụp ảnh đều đã tan làm rồi. Nhưng mà những nơi khác đều đang mở bình thường, cô có muốn đi tham quan nơi khác không ạ?”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Ừm, vậy thì tôi muốn đến phòng triển lãm để xem một chút, được chứ?”
“Đương nhiên là được rồi.”
Cô hướng dẫn viên du lịch cũng thở phào một hơi.
Cũng may là cô ấy đủ cơ trí, nếu không đã lộ hết rồi.
Thực ra không phải vì đến muộn nên không có khách chụp ảnh, mà là vì tổng giám đốc Lục đã bao hết rồi.
Nói cách khác, ngoài các nhân viên trong tiệm, chỉ còn hai người khách là bọn họ mà thôi.
Khi đến phòng triển lãm, Nam Khuê vẫn còn đang kinh ngạc khi cánh cửa chạm khắc nặng nề được đẩy ra.
Toàn bộ phòng triển lãm rất hào hùng, trang trí còn lộng lẫy hơn nữa, lúc bước vào, cô thậm chí còn có cảm giác mình đang du hành thời gian.
Mọi chi tiết trong phòng triển lãm đã được trang trí rất tinh xảo và cách bài trí cũng làm người ta cảm thấy kinh ngạc.
Bên trong, trưng bày rất nhiều đồ vật quý khác nhau.
Các kiểu quần áo xinh đẹp, các loại đồ vật, các loại sách, còn có những trang sức cổ rực rỡ đầy màu sắc.
Không thể không nói, con gái ai cũng đều yêu cái đẹp.
Nam Khuê nhìn thấy những bộ quần áo nhẹ như tơ tằm, mỏng như cánh chim, đều vô cùng xinh đẹp mỹ lệ cô đã ngây người ra một lúc.
Cô đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn thật lâu.
Khuôn mặt cô đầy vẻ hâm mộ và thích thú, đôi mắt như chứa hàng vạn ngôi sao nhỏ.
Cô rất thích, không cần biết là nhìn từ đâu, bộ quần áo này vẫn đẹp đến cực điểm.
“Thích nó sao?” Lục Kiến Thành đứng bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi.
Nam Khuê cười, đôi mắt cong lên: “Thay vì nói thích, chi bằng nói là đang thưởng thức.”
“Mấy thứ đẹp đẽ mỹ miều, chỉ nên nhìn từ xa, không thích hợp để sở hữu.”
Nó giống như một số người, ví dụ như anh.
Lại nhìn thêm một lúc nữa, Nam Khuê mới đi tiếp.
Quầy trưng bày phía trước chứa một số trang sức quý như vàng, ngọc bích, trừ kim cương ra thì hầu như loại nào cũng có.
Nam Khuê nhìn những trang sức bên trong, chỉ cần nhìn một cái là biết giá cả rất cao.
Phải nói rằng cô đã kết hôn với Lục Kiến Thành hai năm qua, về mặt tài chính, anh luôn rất hào phóng với cô.
Những ngày lễ lớn nhỏ, mặt dây chuyền bằng ngọc, vòng tay bằng ngọc, dây chuyền kim cương, trang sức các loại, cô cũng nhận được rất nhiều.
Không chỉ có đồ anh đưa mà đồ ông nội và cha mẹ chồng tặng cũng rất nhiều, tuy chỉ có hai năm nhưng trang sức đã chất đầy một hộp to.
Cho nên, những món đồ tốt mà Nam Khuê biết cũng rất nhiều, ít nhất là nhiều hơn đại đa số mọi người.
Nhưng tuy là vậy, khi ánh mắt quét qua đôi bông tai bằng ngọc bích trước mặt, mắt Nam Khuê vẫn sáng lên.
Chiếc bông tai có màu tím nhàn nhạt, trông cực kỳ đẹp, vừa sang trọng vừa quý phái.
Thiết kế cũng cực kỳ mượt mà, kích thước rất vừa vặn.
Nam Khuê nhìn thấy nó đã thích ngay.
Nhưng mà, cô đã kiềm chế cảm xúc trong lòng, cô không tỏ ra quá thích đôi bông tai như ban nãy nữa, chỉ im lặng ngắm nó thêm một lúc.
Nhưng dù cô có che giấu kĩ đến đâu thì Lục Kiến Thành vẫn nhạy bén phát hiện ra.
Và lần này, anh cũng im lặng không kém.
Sau khi tham quan hết khu triển lãm, Nam Khuê rất cảm thán: “Có nhiều bảo vật như vậy, ông chủ hẳn đã tốn rất nhiều thời gian và tâm sức mới có thể thu thập được.”
Cô hướng dẫn viên nghe xong thì gật đầu lia lịa: “Cô Nam Khuê, cô nói rất đúng, những thứ này do ông chủ sưu tầm nhiều năm, rất nhiều trong số đó là bộ sưu tập cá nhân của ông chủ chúng tôi và là những món đồ ông ấy rất yêu thích.”
“Cho nên tất cả đồ của các phòng trong nhà hàng chúng tôi đều có thể đấu giá rồi bán, nhưng trừ phòng triển lãm ra, đồ ở chỉ có thể trưng bày chứ không bán.”
“Anh Lục, cô Nam Khuê, hai người tham quan khá nhanh, còn chút thời gian nữa, phía trước chính là khu đồ cưới, đây là khu chính của nhà hàng chúng tôi và cũng nơi đặc biệt nhất, có cần tôi dẫn hai người đi tham quan một chút không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.