Chương 87: Thấy cô và Chu Tiễn Nam ở cùng một chỗ
Hà Thẩm
19/08/2022
Không biết Lục Kiến Thành sẽ có cảm giác gì khi nhìn thấy tình huống đó nhỉ?
Cô ta khá mong chờ đó!
Phương Thanh Liên nhếch miệng, miệng nở nụ cười thỏa mãn.
Sau khi uống xong nước nóng, dạ dày Nam Khuê cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng cô đã không còn dũng khí ở nơi này nữa rồi.
Nếu như không phải vì ban nãy bụng cảm thấy không thoải mái thì cô cũng đã sớm rời đi.
Mặc dù cô oán giận Phương Thanh Liên, mỗi một câu cô nói trước mặt Phương Thanh Liên đều là hùng hồn mạnh mẽ, chém đinh chặt sắt, nhưng chỉ có cô biết trong lòng mình sợ hãi, yếu đuối đến mức nào.
Đây là cô chỉ ép buộc bản thân mình cứng rắn, ép buộc bản thân phải kiên cường hơn mà thôi.
Sau khi tháo vỏ bọc xuống, cô rất yếu ớt, chỉ đụng một cái là vỡ.
Nơi này long trọng như vậy, hoàn mỹ như vậy, mơ mộng như vậy.
Nhưng tất cả đều là cho một người phụ nữ khác.
Hiện tại mỗi một lần hít thở cô cũng thấy đau đớn, mỗi một lần như một nhát dao đâm vào lòng cô.
Tha thứ cho sự nhát gan của cô, cũng tha thứ cho sự nhu nhược của cô, cô thật sự không có dũng khí.
Cô sợ.
Sợ lát nữa còn phải trơ mắt nhìn họ nắm tay nhau ân ái đi vào.
Sợ anh dùng ánh mắt yêu thương, giọng nói nhẹ nhàng nói với Phương Thanh Liên những lời tâm tình động lòng người.
Càng sợ cô càng không chịu nổi.
Cho nên cô chỉ có thể trốn.
Sớm trốn khỏi tất cả mọi thứ.
Nam Khuê đứng dậy đi ra ngoài.
Cô không biết Chu Tiễn Nam cũng đang đi sát phía sau cô.
Khi Lục Kiến Thành đến thấy cảnh như vậy, một người trước một người sau, mặc dù một trước một sau nhưng anh cảm thấy hai người đang đi cùng với nhau.
Quả nhiên là anh ấy, nhị công tử nhà họ Chu.
Không ngờ sản nghiệp nhà họ Chu lớn như vậy, người con trai duy nhất không kế thừa gia nghiệp mà lại chạy đi làm cảnh sát.
Bỗng nhiên ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn quần áo trên người Chu Tiễn Nam.
Bộ vest kia vô cùng quen thuộc.
Anh luôn cảm thấy đã thấy qua ở đâu đó.
Lục Kiến Thành cố gắng nhớ lại, ánh mắt nhanh chóng ngưng lại, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Tiễn Nam.
Bảo sao anh cảm thấy bộ quần áo này có chút quen mặt, anh nhớ ra đây chính là bộ quần áo Nam Khuê mua ở cửa hàng quần áo nam kia.
Mấy ngày này anh vô cùng trông mong, một mực chờ đợi lúc nào cô sẽ đưa bộ quần áo kia cho anh.
Hóa ra cô đã sớm đưa cho người đàn ông khác.
Ha… Hóa ra là như vậy.
Mua một bộ quần áo đắt đỏ như vậy đưa cho người đàn ông khác, anh không biết nên nói vợ của anh hào phóng hay là đơn thuần đáng yêu.
Lục Kiến Thành nhìn chằm chằm bộ quần áo kia, hận không thể nhìn bộ quần áo đó thành lỗ.
Không khí quanh người anh lạnh đến mức dọa người, tay không tự chủ mà nắm chặt lại.
Cuối cùng một đấm đập vỡ ly đế cao bên cạnh.
Ly thủy tinh lập tức rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Chất lỏng đỏ trong ly chảy một phần trên tay Lục Kiến Thành, một phần chảy xuống mặt đất.
Trên tay, trên mặt đều là màu đỏ kiều diễm.
Một giây này không phân biệt được rõ trên tay anh là màu rượu đỏ hay là máu trong lòng bàn tay chảy xuống.
“Kiến Thành, em băng bó cho anh.” Phương Thanh Liên nắm tay anh, lo lắng nói.
Lục Kiến Thành giật tay mình ra, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Nam Khuê vừa đi ra ngoài cửa, cảm giác một cơn gió lạnh thổi đến.
Gió buổi tối luôn có chút hơi lạnh.
Cô vừa ôm chặt cánh tay thì trên vai đột nhiên nặng hơn, một chiếc áo khoác phủ lên vai cô.
Quay người lại đã thấy Chu Tiễn Nam.
“Sao lại ra ngoài làm gì? Không ở lại thêm lúc nữa sao?”
“Có chút chán nên ra thôi, tôi đưa cô về.” Anh ấy nói.
Nam Khuê có chút kinh ngạc nhìn anh ấy, lông mi dài động đậy, dường như có chút khó tin: “Sao anh biết tôi muốn về?”
Lúc này một chiếc xe đã đi đến.
Lái xe xuống xe, đưa chìa khóa cho Chu Tiễn Nam.
Anh ấy nhìn Nam Khuê: “Yên tâm chứ?”
“Có gì để không yên tâm sao?”
Nam Khuê vừa nói vừa lên xe, cô vốn muốn về nhà, hiện tại anh ấy có thể đưa cô về, cô cũng không cần lo chuyện bắt xe.
Trên xe nhạc nhẹ nhàng yên ả vang lên.
Nhiệt độ cũng rất vừa vặn.
Có thể do quá buồn ngủ nên Nam Khuê vừa lên xe đã ngủ mất.
Khi tỉnh lại thì xe đã dừng trước cửa nhà.
Ý thức bản thân vừa ngủ thiếp đi, cô hơi xoa đầu, cảm thấy có lỗi nói: “Thật xin lỗi, để anh đợi lâu như vậy, anh có thể gọi tôi dậy mà.”
“Thấy cô ngủ ngon quá nên không gọi.”
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh, đúng rồi, sao anh lại biết nhà tôi ở đây?” Nam Khuê hỏi.
Lúc đầu Chu Tiễn Nam đã muốn nói, thật ra tôi đều biết hết.
Biết mối quan hệ của cô và nhà họ Lục, cũng biết cô và Lục Kiến Thành là vợ chồng.
Nhưng cuối cùng anh ấy hạ mắt xuống, mắt sắc sâu thẳm: “Muốn biết thì tự nhiên sẽ có cách thôi.”
Nam Khuê gật đầu.
Đúng vậy, tin tức bây giờ phát triển như vậy, muốn biết thì sẽ luôn có cách.
Xuống xe, Nam Khuê đưa áo khoác cho Chu Tiễn Nam.
Thấy cô nhìn chằm chằm áo khoác của mình, Chu Tiễn Nam hỏi: “Áo của tôi có vấn đề gì sao?”
“À, không có gì.” Nam Khuê vội vàng lắc đầu, đồng thời giải thích: “Chỉ là thấy có chút quen, lúc trước tôi cũng mua một chiếc y hệt để tặng bạn.”
“Thật trùng hợp, cái này là chị tôi tặng. Ngoài đồng phục cảnh sát, quần áo khác cơ bản của tôi đều do chị ấy đặt người làm.”
Đêm lại khuya thêm một chút.
Mặt trăng tròn như mâm treo trên trời, bóng đêm mát lạnh như nước.
Ánh sáng tàn của trăng chiếu lên người hai người.
Nam Khuê và Chu Tiễn Nam sóng vai đứng cùng nhau.
“Buổi tối thật đẹp!” Cô cảm thán.
Nếu như hôm nay không xảy ra nhiều chuyện như vậy thì đây nhất định là mặt trăng đẹp nhất cô từng thấy.
Đáng tiếc, cho dù ngắm trăng đẹp như vậy cô cũng không thấy vui.
Trong lòng của cô chính là sự bi thương nồng đậm.
“Anh Chu, lát nữa anh có rảnh không?” Nam Khuê thu ánh mắt lại, nhìn người đàn ông được ánh trăng bao phủ ở bên cạnh hỏi.
Chu Tiễn Nam cũng thu ánh mắt lại, nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Sau này không cần khách khí như vậy nữa, gọi tôi Tiễn Nam là được rồi.”
“Vậy anh cũng đừng khách sáo, trực tiếp gọi tôi Nam Khuê đi.”
“Được, Nam Khuê.”
“Nếu như rảnh thì có thể nói chuyện với tôi được chứ?” Nam Khuê hỏi.
Chu Tiễn Nam gật đầu: “Trăng đẹp như vậy, tôi rất nguyện ý.”
Hai người nhàn hạ dựa vào xe, Nam Khuê nói, muốn nghe một chút chuyện thú vị và buồn cười xảy ra bên cạnh anh ấy.
Lòng của cô, quá mệt mỏi.
Cho nên cô vô cùng muốn nghe một chút việc thú vị, có lẽ như vậy cô mới có thể bắt đầu vui vẻ.
Sau đó Chu Tiễn Nam đúng là kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị.
Cô khoan khoái cười cười, có khi còn thậm chí ôm bụng cười to.
Sau khi cười xong, lòng cô vẫn không thể bình tĩnh như cũ.
Buổi tối hôm đó, cô luôn cố gắng khiến bản thân chết lặng, liều mạng đóng băng bản thân, nói với mình đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Đừng nghĩ đến Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên, cũng đừng nghĩ đến trong bữa tiệc sinh nhật sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng một khi dừng lại, cô sẽ không kiềm chế được mà suy nghĩ.
“Anh nói xem, sao tình yêu lại đắng cay như vậy chứ?” Nam Khuê nhìn pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu, nhẹ giọng hỏi.
“Còn có mối tình đầu nữa, có phải tất cả đàn ông đều không quên được mối tình đầu không? Đã không quên được thì hôn nhân được xem là gì chứ? Vợ xem là gì chứ?”
Cô ta khá mong chờ đó!
Phương Thanh Liên nhếch miệng, miệng nở nụ cười thỏa mãn.
Sau khi uống xong nước nóng, dạ dày Nam Khuê cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhưng cô đã không còn dũng khí ở nơi này nữa rồi.
Nếu như không phải vì ban nãy bụng cảm thấy không thoải mái thì cô cũng đã sớm rời đi.
Mặc dù cô oán giận Phương Thanh Liên, mỗi một câu cô nói trước mặt Phương Thanh Liên đều là hùng hồn mạnh mẽ, chém đinh chặt sắt, nhưng chỉ có cô biết trong lòng mình sợ hãi, yếu đuối đến mức nào.
Đây là cô chỉ ép buộc bản thân mình cứng rắn, ép buộc bản thân phải kiên cường hơn mà thôi.
Sau khi tháo vỏ bọc xuống, cô rất yếu ớt, chỉ đụng một cái là vỡ.
Nơi này long trọng như vậy, hoàn mỹ như vậy, mơ mộng như vậy.
Nhưng tất cả đều là cho một người phụ nữ khác.
Hiện tại mỗi một lần hít thở cô cũng thấy đau đớn, mỗi một lần như một nhát dao đâm vào lòng cô.
Tha thứ cho sự nhát gan của cô, cũng tha thứ cho sự nhu nhược của cô, cô thật sự không có dũng khí.
Cô sợ.
Sợ lát nữa còn phải trơ mắt nhìn họ nắm tay nhau ân ái đi vào.
Sợ anh dùng ánh mắt yêu thương, giọng nói nhẹ nhàng nói với Phương Thanh Liên những lời tâm tình động lòng người.
Càng sợ cô càng không chịu nổi.
Cho nên cô chỉ có thể trốn.
Sớm trốn khỏi tất cả mọi thứ.
Nam Khuê đứng dậy đi ra ngoài.
Cô không biết Chu Tiễn Nam cũng đang đi sát phía sau cô.
Khi Lục Kiến Thành đến thấy cảnh như vậy, một người trước một người sau, mặc dù một trước một sau nhưng anh cảm thấy hai người đang đi cùng với nhau.
Quả nhiên là anh ấy, nhị công tử nhà họ Chu.
Không ngờ sản nghiệp nhà họ Chu lớn như vậy, người con trai duy nhất không kế thừa gia nghiệp mà lại chạy đi làm cảnh sát.
Bỗng nhiên ánh mắt Lục Kiến Thành nhìn quần áo trên người Chu Tiễn Nam.
Bộ vest kia vô cùng quen thuộc.
Anh luôn cảm thấy đã thấy qua ở đâu đó.
Lục Kiến Thành cố gắng nhớ lại, ánh mắt nhanh chóng ngưng lại, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Tiễn Nam.
Bảo sao anh cảm thấy bộ quần áo này có chút quen mặt, anh nhớ ra đây chính là bộ quần áo Nam Khuê mua ở cửa hàng quần áo nam kia.
Mấy ngày này anh vô cùng trông mong, một mực chờ đợi lúc nào cô sẽ đưa bộ quần áo kia cho anh.
Hóa ra cô đã sớm đưa cho người đàn ông khác.
Ha… Hóa ra là như vậy.
Mua một bộ quần áo đắt đỏ như vậy đưa cho người đàn ông khác, anh không biết nên nói vợ của anh hào phóng hay là đơn thuần đáng yêu.
Lục Kiến Thành nhìn chằm chằm bộ quần áo kia, hận không thể nhìn bộ quần áo đó thành lỗ.
Không khí quanh người anh lạnh đến mức dọa người, tay không tự chủ mà nắm chặt lại.
Cuối cùng một đấm đập vỡ ly đế cao bên cạnh.
Ly thủy tinh lập tức rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Chất lỏng đỏ trong ly chảy một phần trên tay Lục Kiến Thành, một phần chảy xuống mặt đất.
Trên tay, trên mặt đều là màu đỏ kiều diễm.
Một giây này không phân biệt được rõ trên tay anh là màu rượu đỏ hay là máu trong lòng bàn tay chảy xuống.
“Kiến Thành, em băng bó cho anh.” Phương Thanh Liên nắm tay anh, lo lắng nói.
Lục Kiến Thành giật tay mình ra, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Nam Khuê vừa đi ra ngoài cửa, cảm giác một cơn gió lạnh thổi đến.
Gió buổi tối luôn có chút hơi lạnh.
Cô vừa ôm chặt cánh tay thì trên vai đột nhiên nặng hơn, một chiếc áo khoác phủ lên vai cô.
Quay người lại đã thấy Chu Tiễn Nam.
“Sao lại ra ngoài làm gì? Không ở lại thêm lúc nữa sao?”
“Có chút chán nên ra thôi, tôi đưa cô về.” Anh ấy nói.
Nam Khuê có chút kinh ngạc nhìn anh ấy, lông mi dài động đậy, dường như có chút khó tin: “Sao anh biết tôi muốn về?”
Lúc này một chiếc xe đã đi đến.
Lái xe xuống xe, đưa chìa khóa cho Chu Tiễn Nam.
Anh ấy nhìn Nam Khuê: “Yên tâm chứ?”
“Có gì để không yên tâm sao?”
Nam Khuê vừa nói vừa lên xe, cô vốn muốn về nhà, hiện tại anh ấy có thể đưa cô về, cô cũng không cần lo chuyện bắt xe.
Trên xe nhạc nhẹ nhàng yên ả vang lên.
Nhiệt độ cũng rất vừa vặn.
Có thể do quá buồn ngủ nên Nam Khuê vừa lên xe đã ngủ mất.
Khi tỉnh lại thì xe đã dừng trước cửa nhà.
Ý thức bản thân vừa ngủ thiếp đi, cô hơi xoa đầu, cảm thấy có lỗi nói: “Thật xin lỗi, để anh đợi lâu như vậy, anh có thể gọi tôi dậy mà.”
“Thấy cô ngủ ngon quá nên không gọi.”
“Hôm nay thật sự cảm ơn anh, đúng rồi, sao anh lại biết nhà tôi ở đây?” Nam Khuê hỏi.
Lúc đầu Chu Tiễn Nam đã muốn nói, thật ra tôi đều biết hết.
Biết mối quan hệ của cô và nhà họ Lục, cũng biết cô và Lục Kiến Thành là vợ chồng.
Nhưng cuối cùng anh ấy hạ mắt xuống, mắt sắc sâu thẳm: “Muốn biết thì tự nhiên sẽ có cách thôi.”
Nam Khuê gật đầu.
Đúng vậy, tin tức bây giờ phát triển như vậy, muốn biết thì sẽ luôn có cách.
Xuống xe, Nam Khuê đưa áo khoác cho Chu Tiễn Nam.
Thấy cô nhìn chằm chằm áo khoác của mình, Chu Tiễn Nam hỏi: “Áo của tôi có vấn đề gì sao?”
“À, không có gì.” Nam Khuê vội vàng lắc đầu, đồng thời giải thích: “Chỉ là thấy có chút quen, lúc trước tôi cũng mua một chiếc y hệt để tặng bạn.”
“Thật trùng hợp, cái này là chị tôi tặng. Ngoài đồng phục cảnh sát, quần áo khác cơ bản của tôi đều do chị ấy đặt người làm.”
Đêm lại khuya thêm một chút.
Mặt trăng tròn như mâm treo trên trời, bóng đêm mát lạnh như nước.
Ánh sáng tàn của trăng chiếu lên người hai người.
Nam Khuê và Chu Tiễn Nam sóng vai đứng cùng nhau.
“Buổi tối thật đẹp!” Cô cảm thán.
Nếu như hôm nay không xảy ra nhiều chuyện như vậy thì đây nhất định là mặt trăng đẹp nhất cô từng thấy.
Đáng tiếc, cho dù ngắm trăng đẹp như vậy cô cũng không thấy vui.
Trong lòng của cô chính là sự bi thương nồng đậm.
“Anh Chu, lát nữa anh có rảnh không?” Nam Khuê thu ánh mắt lại, nhìn người đàn ông được ánh trăng bao phủ ở bên cạnh hỏi.
Chu Tiễn Nam cũng thu ánh mắt lại, nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Sau này không cần khách khí như vậy nữa, gọi tôi Tiễn Nam là được rồi.”
“Vậy anh cũng đừng khách sáo, trực tiếp gọi tôi Nam Khuê đi.”
“Được, Nam Khuê.”
“Nếu như rảnh thì có thể nói chuyện với tôi được chứ?” Nam Khuê hỏi.
Chu Tiễn Nam gật đầu: “Trăng đẹp như vậy, tôi rất nguyện ý.”
Hai người nhàn hạ dựa vào xe, Nam Khuê nói, muốn nghe một chút chuyện thú vị và buồn cười xảy ra bên cạnh anh ấy.
Lòng của cô, quá mệt mỏi.
Cho nên cô vô cùng muốn nghe một chút việc thú vị, có lẽ như vậy cô mới có thể bắt đầu vui vẻ.
Sau đó Chu Tiễn Nam đúng là kể cho cô nghe rất nhiều chuyện thú vị.
Cô khoan khoái cười cười, có khi còn thậm chí ôm bụng cười to.
Sau khi cười xong, lòng cô vẫn không thể bình tĩnh như cũ.
Buổi tối hôm đó, cô luôn cố gắng khiến bản thân chết lặng, liều mạng đóng băng bản thân, nói với mình đừng nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Đừng nghĩ đến Lục Kiến Thành và Phương Thanh Liên, cũng đừng nghĩ đến trong bữa tiệc sinh nhật sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng một khi dừng lại, cô sẽ không kiềm chế được mà suy nghĩ.
“Anh nói xem, sao tình yêu lại đắng cay như vậy chứ?” Nam Khuê nhìn pháo hoa nở rộ trên đỉnh đầu, nhẹ giọng hỏi.
“Còn có mối tình đầu nữa, có phải tất cả đàn ông đều không quên được mối tình đầu không? Đã không quên được thì hôn nhân được xem là gì chứ? Vợ xem là gì chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.