Chương 570: Tính sổ với Chu Hiểu Tinh (2)
Hà Thẩm
20/10/2022
“Không.” “Cố Mạc Hàn” đặt ngón tay lên môi, trả lời cô ta một cách chắc chắn.
“Cô nhầm rồi, tôi hôm nay vô cùng tỉnh táo, vô cùng bình thường, tôi của trước đây mới là khác thường.”
Lúc này, anh đưa tay ra, ngón tay thon dài lướt qua từng người, từ cha Chu, mẹ Chu, cuối dừng lại chỗ Chu Hiểu Tinh.
“Tốt lắm, hôm nay nên kết thúc mọi chuyện rồi.”
Chu Hiểu Tinh càng nghe càng hoảng loạn.
Không biết có phải là do giác quan thứ sáu của phụ nữ không, cô ta luôn mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không hay sẽ xảy ra.
“Mạc Hàn, anh đừng dọa em, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Có phải là khi em xảy ra chuyện, anh tận mắt chứng kiến nên có chút sợ hãi không?”
Cho tới lúc này, Chu Hiểu Tinh vẫn tiếp tục diễn.
“Cố Mạc Hàn” nở nụ cười chế nhạo, giơ tay phải lên vứt toàn bộ những thứ trong tay vào mặt Chu Hiểu Tinh.
“Đừng diễn nữa!”
“Chu Hiểu Tinh, cô lừa tôi cũng vất vả quá!”
“Sao nào? Cô nghĩ tôi sẽ bị lừa dối cả đời à, hay là cô nghĩ tôi mãi mãi sẽ không nhớ ra thân phận của mình?”
Lời nói của “Cố Mạc Hàn” giống như quả bom dưới nước sâu, nổ tung trong lòng Chu Hiểu Tinh, sau đó phát ra một sức mạnh to lớn.
“Anh….”
Cô ta thất thần ngồi trên giường bệnh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đờ đẫn nói: “Anh nhớ lại mọi chuyện rồi phải không?”
“Cô nghĩ sao?” Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn cô ta.
Như là bị mất đi ý thức, Chu Hiểu Tinh bỗng nhiên đưa tay ra bịt miệng lại.
Sau đó, cắn ngón tay của mình, cô ta không thể kìm lại được nữa, và bật khóc.
Lục Kiến Thành không làm phiền cô ta, chỉ yên lặng, nhìn cô ta khóc không chút cảm xúc.
Vì nước mắt của cô ta bây giờ đối với anh không có bất kỳ tác dụng hay ảnh hưởng gì rồi.
Anh có thể làm ngơ như nhìn một người không liên quan đang khóc vậy.
Cho nên sẽ không còn áy náy, càng không có bất kỳ sự đau lòng nào.
Sau một hồi khóc lóc, có lẽ nhận thấy không có tác dụng, Chu Hiểu Tinh cuối cùng cũng ngừng khóc.
Cô ta đưa tay lau qua quýt những giọt nước mắt trên mặt.
Sau đó ngang ngược ngẩng đầu lên hỏi: “Có thể nói cho em biết, anh hồi phục khi nào không?”
“Hai ngày trước.”
Cơ thể Chu Hiểu Tinh bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
“Tại …?” Giọng cô ta nghẹn lại: “Tại sao? Anh hồi phục đã hai ngày rồi, vậy mà hai ngày nay anh vẫn đối xử tốt với em như vậy?”
Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói không chút dao động.
“Đứng càng cao, ngã càng đau. Chỉ khi được trải nghiệm vẻ đẹp của thiên đường, mới biết địa ngục tàn khốc như thế nào.”
“Chu Hiểu Tinh, cô biết không, bây giờ tôi hận không thể tự tay bóp chết cô.”
“Là cô, nói dối tôi, cô đã lặp đi lặp lại những lời bịa đặt để lừa tôi. Chính cô, ngụy tạo ra thân phận của tôi, để tôi biến thành cái gọi là vị hôn phu của cô. Chính cô, hết lần này tới lần khác diễn xuất, lợi dụng sự áy náy và tội lỗi của để ép tôi phải cưới cô.”
“Chu Hiểu Tinh, cô thật độc ác! Cô có biết không, mọi chuyện đều do những lời nói dối của cô, cô đã phá nát, hủy hoại cuộc sống của tôi và Nam Khuê, tôi đã quên cô ấy, làm tổn thương cô ấy, phụ lòng cô ấy.”
“Vì thế Chu Hiểu Tinh, tôi bây giờ còn có ý định muốn giết chết cô đây.”
Lục Kiến Thành bước từng bước về phía trước.
Cuối cùng, anh dừng lại nhìn xuống Chu Hiểu Tinh.
Đột nhiên, Chu Hiểu Tinh cảm thấy cổ mình nghẹt thở, lúc cô ta phản ứng lại, Lục Kiến Thành đã siết chặt cổ cô ta.
Khuôn mặt của anh lạnh tanh không chút biểu cảm.
Đôi mắt chứa đầy thù hận.
Chu Hiểu Tinh ngẩng đầu thở dốc.
Cô ta muốn cầu xin sự thương xót, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Mặc dù không nói ra, nhưng cô ta biết rằng anh thực sự có dã tâm, cũng thực sự muốn giết cô.
Sau tất cả, đôi mắt của anh thật lạnh lùng, chỉ toàn sự căm ghét, thù hận.
Khoảnh khắc này, cô ta biết anh đã thực sự ghét bỏ mình rồi.
Nhưng cô ta không hối hận.
Cô ta yêu anh, cho dù thực sự phải chết trong tay anh, cô ta cũng không oán than.
Tất cả mọi việc dù có thế nào cô ta cũng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Không khí càng ngày càng loãng, sắc mặt Chu Hiểu Tinh cũng ngày càng nhợt nhạt, thở càng lúc càng khó khăn.
Nhưng Lục Kiến Thành vẫn nhìn cô ta, đôi mắt vẫn bình tĩnh không chút thay đổi.
Lúc này, mẹ Chu không thể nhịn được nữa, vội vàng chạy tới, điên cuồng kéo tay Lục Kiến Thành ra.
“Bỏ ra, Cố Mạc Hàn, cháu mau bỏ tay ra.”
“Hiểu Tinh không ổn rồi, nó không thở được rồi, cháu thực sự muốn giết nó sao?”
“Cố Mạc Hàn, cháu bỏ tay ra, bác xin cháu đấy!”
Nhưng những lời mẹ Chu nói, Lục Kiến Thành đều để ngoài tai.
Anh như không nghe thấy gì cả, tiếp tục bóp cổ Chu Hiểu Tinh.
“Cố Mạc Hàn, mau buông tay ra!”
Bỗng nhiên, khi câu nói đó vừa dứt, có âm thanh của thứ gì đó phun ra, là máu ở phía sau lưng Lục Kiến Thành phun ra như vòi phun, phun một cách dữ dội.
Toàn bộ lưng anh cứng đờ, châm chích, Lục Kiến Thành từ từ buông tay ra.
Ngay sau đó anh cảm thấy sau lưng đau dữ dội.
Anh khẽ cử động, máu lập tức chảy ra dữ dội hơn, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trên sàn nhà đều là máu.
Và anh cũng nhìn thấy rõ con dao găm vào lưng mình qua chiếc gương bên cạnh.
Con dao ánh lên tia sáng, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào vô cùng chói mắt.
Chỉ có chuôi dao màu đen là lộ ra ngoài.
Và mũi dao sắc nhọn lúc này đang đâm vào lưng anh đã cắm rất sâu vào da thịt anh.
Nếu như….nếu như anh đoán không nhầm, con dao này đâm vào rất sâu chỉ còn cách tim anh vài centimet.
Nếu như lệch đi một chút, mạng sống của anh đã….?
Lục Kiến Thành không nói lời nào, mím chặt môi, đứng nguyên tại chỗ.
Mẹ Chu chạy ngay tới, ôm lấy Chu Hiểu Minh, lo lắng hỏi: “Hiểu Tinh, con thế nào rồi? Con có sao không?”
“Mẹ, con không sao, nhưng mẹ….”
Chu Hiểu Tinh nhìn về phía Lục Kiến Thành.
Lúc này, máu trên người anh đã nhuộm đỏ cả mảng áo phía sau, tấm lưng sáng lóa đến chói mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mẹ Chu mới thấy sợ hãi.
Bà ta run rẩy bước tới, cầu xin sự tha thứ.
“Mạc Hàn, xin…..xin lỗi, bác vừa rồi thực sự không cố ý.”
“Bác…bác cũng là lo lắng cho sự an nguy của Hiểu Tinh, bác không cố ý làm cháu bị thương đâu.”
Chu Hiểu Tinh nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, liền bắt đầu biện hộ.
“Mạc Hàn, em xin anh, tất cả mọi chuyện đều là do một mình em chỉ đạo, nói dối anh hay làm giả thân phận của anh đều là chủ ý của em, mẹ em chỉ là bị ép nghe theo thôi.”
“Mẹ em không cố ý, bà ấy chỉ là quá lo lắng, quá căng thẳng, anh rộng lượng tha thứ cho bà ấy, đừng truy cứu được không?”
Mẹ Chu cũng hoảng loạn nói: “Xin lỗi Mạc Hàn, bác không cố ý, cháu thế nào rồi? Bác lập tức giúp cháu đi gọi bác sĩ.”
Tuy nhiên, bà ta còn chưa đi ra ngoài cửa, giọng nói của Lục Kiến Thành vang lên: “Không cần.”
Cầm điện thoại bằng một tay, anh bấm số điện thoại.
“Đúng, ở *****.”
“Ừ, tôi sẽ ở đây đợi các anh.”
Sau đó, anh cúp điện thoại, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía mẹ Chu và Chu Hiểu Tinh: “Tôi đã báo cảnh sát rồi.”
“Cô nhầm rồi, tôi hôm nay vô cùng tỉnh táo, vô cùng bình thường, tôi của trước đây mới là khác thường.”
Lúc này, anh đưa tay ra, ngón tay thon dài lướt qua từng người, từ cha Chu, mẹ Chu, cuối dừng lại chỗ Chu Hiểu Tinh.
“Tốt lắm, hôm nay nên kết thúc mọi chuyện rồi.”
Chu Hiểu Tinh càng nghe càng hoảng loạn.
Không biết có phải là do giác quan thứ sáu của phụ nữ không, cô ta luôn mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện không hay sẽ xảy ra.
“Mạc Hàn, anh đừng dọa em, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Có phải là khi em xảy ra chuyện, anh tận mắt chứng kiến nên có chút sợ hãi không?”
Cho tới lúc này, Chu Hiểu Tinh vẫn tiếp tục diễn.
“Cố Mạc Hàn” nở nụ cười chế nhạo, giơ tay phải lên vứt toàn bộ những thứ trong tay vào mặt Chu Hiểu Tinh.
“Đừng diễn nữa!”
“Chu Hiểu Tinh, cô lừa tôi cũng vất vả quá!”
“Sao nào? Cô nghĩ tôi sẽ bị lừa dối cả đời à, hay là cô nghĩ tôi mãi mãi sẽ không nhớ ra thân phận của mình?”
Lời nói của “Cố Mạc Hàn” giống như quả bom dưới nước sâu, nổ tung trong lòng Chu Hiểu Tinh, sau đó phát ra một sức mạnh to lớn.
“Anh….”
Cô ta thất thần ngồi trên giường bệnh, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, đờ đẫn nói: “Anh nhớ lại mọi chuyện rồi phải không?”
“Cô nghĩ sao?” Lục Kiến Thành lạnh lùng nhìn cô ta.
Như là bị mất đi ý thức, Chu Hiểu Tinh bỗng nhiên đưa tay ra bịt miệng lại.
Sau đó, cắn ngón tay của mình, cô ta không thể kìm lại được nữa, và bật khóc.
Lục Kiến Thành không làm phiền cô ta, chỉ yên lặng, nhìn cô ta khóc không chút cảm xúc.
Vì nước mắt của cô ta bây giờ đối với anh không có bất kỳ tác dụng hay ảnh hưởng gì rồi.
Anh có thể làm ngơ như nhìn một người không liên quan đang khóc vậy.
Cho nên sẽ không còn áy náy, càng không có bất kỳ sự đau lòng nào.
Sau một hồi khóc lóc, có lẽ nhận thấy không có tác dụng, Chu Hiểu Tinh cuối cùng cũng ngừng khóc.
Cô ta đưa tay lau qua quýt những giọt nước mắt trên mặt.
Sau đó ngang ngược ngẩng đầu lên hỏi: “Có thể nói cho em biết, anh hồi phục khi nào không?”
“Hai ngày trước.”
Cơ thể Chu Hiểu Tinh bắt đầu run rẩy không kiểm soát được.
“Tại …?” Giọng cô ta nghẹn lại: “Tại sao? Anh hồi phục đã hai ngày rồi, vậy mà hai ngày nay anh vẫn đối xử tốt với em như vậy?”
Lục Kiến Thành chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói không chút dao động.
“Đứng càng cao, ngã càng đau. Chỉ khi được trải nghiệm vẻ đẹp của thiên đường, mới biết địa ngục tàn khốc như thế nào.”
“Chu Hiểu Tinh, cô biết không, bây giờ tôi hận không thể tự tay bóp chết cô.”
“Là cô, nói dối tôi, cô đã lặp đi lặp lại những lời bịa đặt để lừa tôi. Chính cô, ngụy tạo ra thân phận của tôi, để tôi biến thành cái gọi là vị hôn phu của cô. Chính cô, hết lần này tới lần khác diễn xuất, lợi dụng sự áy náy và tội lỗi của để ép tôi phải cưới cô.”
“Chu Hiểu Tinh, cô thật độc ác! Cô có biết không, mọi chuyện đều do những lời nói dối của cô, cô đã phá nát, hủy hoại cuộc sống của tôi và Nam Khuê, tôi đã quên cô ấy, làm tổn thương cô ấy, phụ lòng cô ấy.”
“Vì thế Chu Hiểu Tinh, tôi bây giờ còn có ý định muốn giết chết cô đây.”
Lục Kiến Thành bước từng bước về phía trước.
Cuối cùng, anh dừng lại nhìn xuống Chu Hiểu Tinh.
Đột nhiên, Chu Hiểu Tinh cảm thấy cổ mình nghẹt thở, lúc cô ta phản ứng lại, Lục Kiến Thành đã siết chặt cổ cô ta.
Khuôn mặt của anh lạnh tanh không chút biểu cảm.
Đôi mắt chứa đầy thù hận.
Chu Hiểu Tinh ngẩng đầu thở dốc.
Cô ta muốn cầu xin sự thương xót, nhưng không thể phát ra âm thanh.
Mặc dù không nói ra, nhưng cô ta biết rằng anh thực sự có dã tâm, cũng thực sự muốn giết cô.
Sau tất cả, đôi mắt của anh thật lạnh lùng, chỉ toàn sự căm ghét, thù hận.
Khoảnh khắc này, cô ta biết anh đã thực sự ghét bỏ mình rồi.
Nhưng cô ta không hối hận.
Cô ta yêu anh, cho dù thực sự phải chết trong tay anh, cô ta cũng không oán than.
Tất cả mọi việc dù có thế nào cô ta cũng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
Không khí càng ngày càng loãng, sắc mặt Chu Hiểu Tinh cũng ngày càng nhợt nhạt, thở càng lúc càng khó khăn.
Nhưng Lục Kiến Thành vẫn nhìn cô ta, đôi mắt vẫn bình tĩnh không chút thay đổi.
Lúc này, mẹ Chu không thể nhịn được nữa, vội vàng chạy tới, điên cuồng kéo tay Lục Kiến Thành ra.
“Bỏ ra, Cố Mạc Hàn, cháu mau bỏ tay ra.”
“Hiểu Tinh không ổn rồi, nó không thở được rồi, cháu thực sự muốn giết nó sao?”
“Cố Mạc Hàn, cháu bỏ tay ra, bác xin cháu đấy!”
Nhưng những lời mẹ Chu nói, Lục Kiến Thành đều để ngoài tai.
Anh như không nghe thấy gì cả, tiếp tục bóp cổ Chu Hiểu Tinh.
“Cố Mạc Hàn, mau buông tay ra!”
Bỗng nhiên, khi câu nói đó vừa dứt, có âm thanh của thứ gì đó phun ra, là máu ở phía sau lưng Lục Kiến Thành phun ra như vòi phun, phun một cách dữ dội.
Toàn bộ lưng anh cứng đờ, châm chích, Lục Kiến Thành từ từ buông tay ra.
Ngay sau đó anh cảm thấy sau lưng đau dữ dội.
Anh khẽ cử động, máu lập tức chảy ra dữ dội hơn, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trên sàn nhà đều là máu.
Và anh cũng nhìn thấy rõ con dao găm vào lưng mình qua chiếc gương bên cạnh.
Con dao ánh lên tia sáng, khi ánh sáng mặt trời chiếu vào vô cùng chói mắt.
Chỉ có chuôi dao màu đen là lộ ra ngoài.
Và mũi dao sắc nhọn lúc này đang đâm vào lưng anh đã cắm rất sâu vào da thịt anh.
Nếu như….nếu như anh đoán không nhầm, con dao này đâm vào rất sâu chỉ còn cách tim anh vài centimet.
Nếu như lệch đi một chút, mạng sống của anh đã….?
Lục Kiến Thành không nói lời nào, mím chặt môi, đứng nguyên tại chỗ.
Mẹ Chu chạy ngay tới, ôm lấy Chu Hiểu Minh, lo lắng hỏi: “Hiểu Tinh, con thế nào rồi? Con có sao không?”
“Mẹ, con không sao, nhưng mẹ….”
Chu Hiểu Tinh nhìn về phía Lục Kiến Thành.
Lúc này, máu trên người anh đã nhuộm đỏ cả mảng áo phía sau, tấm lưng sáng lóa đến chói mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mẹ Chu mới thấy sợ hãi.
Bà ta run rẩy bước tới, cầu xin sự tha thứ.
“Mạc Hàn, xin…..xin lỗi, bác vừa rồi thực sự không cố ý.”
“Bác…bác cũng là lo lắng cho sự an nguy của Hiểu Tinh, bác không cố ý làm cháu bị thương đâu.”
Chu Hiểu Tinh nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, liền bắt đầu biện hộ.
“Mạc Hàn, em xin anh, tất cả mọi chuyện đều là do một mình em chỉ đạo, nói dối anh hay làm giả thân phận của anh đều là chủ ý của em, mẹ em chỉ là bị ép nghe theo thôi.”
“Mẹ em không cố ý, bà ấy chỉ là quá lo lắng, quá căng thẳng, anh rộng lượng tha thứ cho bà ấy, đừng truy cứu được không?”
Mẹ Chu cũng hoảng loạn nói: “Xin lỗi Mạc Hàn, bác không cố ý, cháu thế nào rồi? Bác lập tức giúp cháu đi gọi bác sĩ.”
Tuy nhiên, bà ta còn chưa đi ra ngoài cửa, giọng nói của Lục Kiến Thành vang lên: “Không cần.”
Cầm điện thoại bằng một tay, anh bấm số điện thoại.
“Đúng, ở *****.”
“Ừ, tôi sẽ ở đây đợi các anh.”
Sau đó, anh cúp điện thoại, đôi mắt lạnh như băng nhìn về phía mẹ Chu và Chu Hiểu Tinh: “Tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.