Chương 289: Tỏ tình thâm tình
Hà Thẩm
15/09/2022
Lục Kiến Thành đưa tay vuốt tóc cô, nhấn mạnh từng chữ: “Khuê Khuê, anh thật sự chưa chạm vào cô ta.”
“Tuy nói khi đó tụi anh là quan hệ người yêu, nhưng lúc đó anh luôn vội vàng học tập và học quản lý công ty nên ngày nào cũng bận rộn.”
“Ngoài mấy ngày xác định quan hệ, thời gian bọn anh ở chung với nhau một ngày có thể đếm trên đầu ngón tay, cô ấy bận chuyện ở đoàn múa, anh bận công việc, sau đó là mấy tháng mới gặp nhau một lần.”
“Những chuyện hẹn hò hay làm với nhau căn bản chỉ có ăn cơm và dạo phố, rất cố định. Trong một thời gian dài anh vẫn cho đó là tình yêu, nhưng sau khi gặp được em, anh mới biết tình yêu không phải là một chương trình được thiết lập sẵn.”
“Cũng là em cho anh biết rằng mình còn có nhiều khía cạnh như vậy, có nhiều tình cảm như vậy.”
“Thấy em ở cùng với người đàn ông khác anh sẽ ghen, sẽ tức giận, sẽ để ý; biết em không quan tâm đến anh, anh sẽ đau lòng, sẽ khổ sở và buồn bã, tình cảm của anh bị ảnh hưởng chỉ vì một cái nhăn mày hay một nụ cười của em, ngay cả bản thân anh cũng không khống chế được.”
“Cho nên Khuê Khuê, em có thể cho anh một cơ hội không? Lần này anh nhất định sẽ không làm em thất vọng, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để trân quý em.”
Lục Kiến Thành ôm cô rất chặt.
Giống như muốn khảm cô vào người luôn vậy.
Khóe mắt Nam Khuê ươn ướt.
Cô thừa nhận, cô cảm động.
Cô cũng thừa nhận, tuyến phòng bị nơi trái tim cô đã bị phá vỡ.
Nhưng cô vẫn còn muốn suy nghĩ.
Cô vẫn chưa suy nghĩ xong.
Cô xoay người ôm lấy anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, im lặng nghe tiếng nhịp tim của anh.
Nhưng lần này Nam Khuê không trả lời.
Cô không đồng ý, cũng không từ chối.
Lục Kiến Thành cũng không vội, anh ôm cô, yên tĩnh chờ câu trả lời của cô.
Rất rất lâu sau cô mới lên tiếng: “Kiến Thành, cảm ơn anh đã nói những lời này với em, nhưng em không muốn lừa anh, bây giờ em đang rất loạn.”
“Không muốn đồng ý với anh lập tức, cũng không muốn mù quáng từ chối anh, cho nên, anh cho em chút thời gian được không?”
“Được.”
Hai người ôm nhau ngủ thêm một chút rồi mới rời giường.
Vừa xuống tầng đã thấy Lục Nhu thất tha thất thểu chạy đến, bịch một tiếng, cô ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lục Kiến Thành: “Anh họ, thật xin lỗi, em không cố ý, em bị ma quỷ ám, bị người khác xúi giục, em xin anh tha thứ cho em.”
“Van xin anh, nể mặt em là em gái của anh mà tha thứ cho em một lần.”
Cả đêm qua Lục Nhu đều nghĩ cách.
Nhưng cô ta biết rõ mình không có cách nào khác.
Thuốc là do cô ta tự mình bỏ vào.
Canh giải rượu cũng do cô ta mang đến.
Anh họ nhất định sẽ nghĩ rằng tất cả là kế hoạch của cô ta.
Về phần Phương Thanh Liên, chắc chắn cô ta sẽ không thừa nhận mình là người bày trò.
Giờ phút này cô ta như một quân cờ.
Cô ta không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, nhưng cô ta nhất định phải bảo vệ mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta cảm thấy mình nên chủ động thừa nhận sai lầm, chủ động quỳ xuống xin lỗi là cách duy nhất.
Hơn nữa dựa vào thủ đoạn của anh họ, cho dù cô ta không thừa nhận thì cũng sẽ lập tức bị điều tra ra, vậy thì không bằng để cô ta tự thừa nhận, như vậy hi vọng sống còn cao hơn.
“Xúi giục?” Lục Kiến Thành hừ lạnh: “Có người nói cô làm?”
Lục Nhu vội vàng gật đầu: “Có, anh họ, người đó anh cũng biết, chính là chị Thanh Liên, chị ta về rồi, chị ta phẫu thuật thành công, gần đây chị ta luôn ở cùng với em.”
“Những ý tưởng này đều là của chị ta, cũng là chị ấy nói em hạ thuốc anh, thật xin lỗi anh, là em ngu ngốc, em thật sự biết sai rồi.”
Không khí quanh người Lục Kiến Thành lạnh như băng: “Nói tiếp.”
“Phương Thanh Liên nói bây giờ anh không còn yêu chị ta nữa, chỉ còn cách gạo nấu thành cơm mà thôi, cho nên chị ta tẩy não em, nói em hạ thuốc anh, chị ta còn đồng ý, chỉ cần chị ta lên làm thiếu phu nhân nhà họ Lục thì sẽ trả hết cổ phần mà cha để lại cho em để em và mẹ sống một cuộc đời sung sướng.”
“Nói chuyện viển vông.”
Ánh mắt Lục Kiến Thành bây giờ đã có thể phun ra lửa: “Cô ta đang ở đâu?”
“Ở…ở…”
Lục Nhu có chút sợ hãi, nói chuyện ấp a ấp úng.
“Mau nói đi, đến bây giờ cô ta vẫn luôn lợi dụng cô, cô vẫn còn muốn bao che cho cô ta sao?” Nam Khuê ở bên cạnh sốt ruột nói.
“Không…Không phải, mà là…mà là tôi không dám nói.”
Lục Nhu bị dọa đến cả người run rẩy, hai vai run bần bật.
“Được, nếu cô đã không muốn nói thì lập tức cút ra khỏi nhà họ Lục.” Lục Kiến Thành lập tức ra lệnh đuổi khách.
Nhanh chóng có người tiến đến nắm lấy cánh tay Lục Nhu, kéo cô ta về phía cửa chính.
Lục Nhu lập tức khóc lóc cầu xin tha thứ: “Anh, em nói, van xin anh đừng đuổi em đi, em nói hết.”
“Thả cô ta.”
Vừa được tự do Lục Nhu đã thất tha thất thểu chạy đến: “Bây giờ Phương Thanh Liên, chị ta…chị ta đang ở trong phòng ngủ của hai người.”
“Cái gì?”
Nếu không phải tự nghe thì Nam Khuê không thể tin được.
Vậy mà Phương Thanh Liên lại chạy đến phòng ngủ của cô và Kiến Thành, quá hoang đường rồi.
“Cô nói rõ ràng cho tôi!” Ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Thành nhìn Lục Nhu chằm chằm.
Lục Nhu bị ánh mắt của anh dọa cho co lại thành một cục: “Lúc ấy bọn em đã bàn xong, chờ anh vào phòng ngủ thì chị ta lập tức đi vào, sau đó em ở ngoài khóa cửa phòng ngủ lại, sáng hôm sau sẽ để chị dâu và tất cả người nhà họ Lục thấy hai người nằm trên một cái giường.”
“Còn có…”
“Còn có cái gì?”
Lục Kiến Thành vừa nói, Lục Nhu đã bị dọa đến nói hết sạch: “Chị ta còn gọi người nhà họ Phương và bên báo chí đến, muốn dùng chuyện này để bức hôn anh, không chỉ như vậy, chị ta còn muốn nhờ truyền thông gắn tội danh tiểu tam cho chị dâu.”
“Lập tức nói quản gia mở cửa ra.”
Sau khi nói xong, Lục Kiến Thành và Nam Khuê cùng nhau đi về phòng ngủ chính.
Lục Nhu nhìn theo hai người rồi đứng lên, lảo đảo đuổi theo.
Một đoàn người đi đến cửa, nghe thấy tiếng mở khóa, Phương Thanh Liên còn nghĩ rằng Lục Nhu đã tìm được cách, cô ta vui mừng chạy đến cửa.
Đồng thời còn vui vẻ nói to: “Nhu Nhu, cuối cùng em…”
Nhưng khi thấy Lục Kiến Thành và Nam Khuê cùng nhau đứng trước cửa, câu nói tiếp theo như nghẹn ở trong cổ họng cô ta.
Lúc này dù Phương Thanh Liên có ngu cũng hiểu kế hoạch của cô ta đã bị bại lộ.
Nhất là khi thấy Lục Kiến Thành nắm chặt tay Nam Khuê, mười ngón tay đan vào nhau xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta lập tức có suy nghĩ muốn giết người.
Một kế hoạch hoàn hảo, thậm chí cô ta còn sắp thành công.
Kết quả chỉ vì một hành động ngu xuẩn của Lục Nhu mà cuối cùng người được lợi lại là Nam Khuê, sao cô ta có thể không tức giận cho được chứ?
Lúc này Lục Nhu xông lên, điên cuồng lắc đầu với cô ta.
Nhưng Phương Thanh Liên lại làm như không thấy.
Từng giọt nước mắt của cô ta rơi xuống, cô ta nhìn Lục Nhu, vẻ mặt vô tội lên án: “Kiến Thành, may mà anh đã đến, anh biết không, những ngày này em luôn được Nhu Nhu chăm sóc, sau đó chân của em khôi phục, em vô cùng cảm ơn cô ấy.”
“Nhưng mà…” Phương Thanh Liên khóc lóc vô cùng đáng thương: “Em không thể ngờ rằng cô ấy lại dùng cách này để khống chế em, lừa em đến nhà chính.”
“Cô ấy còn nói cô ấy đã tính toán xong xuôi, em chỉ cần chờ ở chỗ này là được rồi.”
“Em…em cũng không biết bây giờ cô ấy có kế hoạch gì nữa.”
“Tuy nói khi đó tụi anh là quan hệ người yêu, nhưng lúc đó anh luôn vội vàng học tập và học quản lý công ty nên ngày nào cũng bận rộn.”
“Ngoài mấy ngày xác định quan hệ, thời gian bọn anh ở chung với nhau một ngày có thể đếm trên đầu ngón tay, cô ấy bận chuyện ở đoàn múa, anh bận công việc, sau đó là mấy tháng mới gặp nhau một lần.”
“Những chuyện hẹn hò hay làm với nhau căn bản chỉ có ăn cơm và dạo phố, rất cố định. Trong một thời gian dài anh vẫn cho đó là tình yêu, nhưng sau khi gặp được em, anh mới biết tình yêu không phải là một chương trình được thiết lập sẵn.”
“Cũng là em cho anh biết rằng mình còn có nhiều khía cạnh như vậy, có nhiều tình cảm như vậy.”
“Thấy em ở cùng với người đàn ông khác anh sẽ ghen, sẽ tức giận, sẽ để ý; biết em không quan tâm đến anh, anh sẽ đau lòng, sẽ khổ sở và buồn bã, tình cảm của anh bị ảnh hưởng chỉ vì một cái nhăn mày hay một nụ cười của em, ngay cả bản thân anh cũng không khống chế được.”
“Cho nên Khuê Khuê, em có thể cho anh một cơ hội không? Lần này anh nhất định sẽ không làm em thất vọng, anh nhất định sẽ cố gắng hết sức để trân quý em.”
Lục Kiến Thành ôm cô rất chặt.
Giống như muốn khảm cô vào người luôn vậy.
Khóe mắt Nam Khuê ươn ướt.
Cô thừa nhận, cô cảm động.
Cô cũng thừa nhận, tuyến phòng bị nơi trái tim cô đã bị phá vỡ.
Nhưng cô vẫn còn muốn suy nghĩ.
Cô vẫn chưa suy nghĩ xong.
Cô xoay người ôm lấy anh, vùi đầu vào lồng ngực anh, im lặng nghe tiếng nhịp tim của anh.
Nhưng lần này Nam Khuê không trả lời.
Cô không đồng ý, cũng không từ chối.
Lục Kiến Thành cũng không vội, anh ôm cô, yên tĩnh chờ câu trả lời của cô.
Rất rất lâu sau cô mới lên tiếng: “Kiến Thành, cảm ơn anh đã nói những lời này với em, nhưng em không muốn lừa anh, bây giờ em đang rất loạn.”
“Không muốn đồng ý với anh lập tức, cũng không muốn mù quáng từ chối anh, cho nên, anh cho em chút thời gian được không?”
“Được.”
Hai người ôm nhau ngủ thêm một chút rồi mới rời giường.
Vừa xuống tầng đã thấy Lục Nhu thất tha thất thểu chạy đến, bịch một tiếng, cô ta trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lục Kiến Thành: “Anh họ, thật xin lỗi, em không cố ý, em bị ma quỷ ám, bị người khác xúi giục, em xin anh tha thứ cho em.”
“Van xin anh, nể mặt em là em gái của anh mà tha thứ cho em một lần.”
Cả đêm qua Lục Nhu đều nghĩ cách.
Nhưng cô ta biết rõ mình không có cách nào khác.
Thuốc là do cô ta tự mình bỏ vào.
Canh giải rượu cũng do cô ta mang đến.
Anh họ nhất định sẽ nghĩ rằng tất cả là kế hoạch của cô ta.
Về phần Phương Thanh Liên, chắc chắn cô ta sẽ không thừa nhận mình là người bày trò.
Giờ phút này cô ta như một quân cờ.
Cô ta không có bất kỳ giá trị lợi dụng nào, nhưng cô ta nhất định phải bảo vệ mình.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô ta cảm thấy mình nên chủ động thừa nhận sai lầm, chủ động quỳ xuống xin lỗi là cách duy nhất.
Hơn nữa dựa vào thủ đoạn của anh họ, cho dù cô ta không thừa nhận thì cũng sẽ lập tức bị điều tra ra, vậy thì không bằng để cô ta tự thừa nhận, như vậy hi vọng sống còn cao hơn.
“Xúi giục?” Lục Kiến Thành hừ lạnh: “Có người nói cô làm?”
Lục Nhu vội vàng gật đầu: “Có, anh họ, người đó anh cũng biết, chính là chị Thanh Liên, chị ta về rồi, chị ta phẫu thuật thành công, gần đây chị ta luôn ở cùng với em.”
“Những ý tưởng này đều là của chị ta, cũng là chị ấy nói em hạ thuốc anh, thật xin lỗi anh, là em ngu ngốc, em thật sự biết sai rồi.”
Không khí quanh người Lục Kiến Thành lạnh như băng: “Nói tiếp.”
“Phương Thanh Liên nói bây giờ anh không còn yêu chị ta nữa, chỉ còn cách gạo nấu thành cơm mà thôi, cho nên chị ta tẩy não em, nói em hạ thuốc anh, chị ta còn đồng ý, chỉ cần chị ta lên làm thiếu phu nhân nhà họ Lục thì sẽ trả hết cổ phần mà cha để lại cho em để em và mẹ sống một cuộc đời sung sướng.”
“Nói chuyện viển vông.”
Ánh mắt Lục Kiến Thành bây giờ đã có thể phun ra lửa: “Cô ta đang ở đâu?”
“Ở…ở…”
Lục Nhu có chút sợ hãi, nói chuyện ấp a ấp úng.
“Mau nói đi, đến bây giờ cô ta vẫn luôn lợi dụng cô, cô vẫn còn muốn bao che cho cô ta sao?” Nam Khuê ở bên cạnh sốt ruột nói.
“Không…Không phải, mà là…mà là tôi không dám nói.”
Lục Nhu bị dọa đến cả người run rẩy, hai vai run bần bật.
“Được, nếu cô đã không muốn nói thì lập tức cút ra khỏi nhà họ Lục.” Lục Kiến Thành lập tức ra lệnh đuổi khách.
Nhanh chóng có người tiến đến nắm lấy cánh tay Lục Nhu, kéo cô ta về phía cửa chính.
Lục Nhu lập tức khóc lóc cầu xin tha thứ: “Anh, em nói, van xin anh đừng đuổi em đi, em nói hết.”
“Thả cô ta.”
Vừa được tự do Lục Nhu đã thất tha thất thểu chạy đến: “Bây giờ Phương Thanh Liên, chị ta…chị ta đang ở trong phòng ngủ của hai người.”
“Cái gì?”
Nếu không phải tự nghe thì Nam Khuê không thể tin được.
Vậy mà Phương Thanh Liên lại chạy đến phòng ngủ của cô và Kiến Thành, quá hoang đường rồi.
“Cô nói rõ ràng cho tôi!” Ánh mắt sắc bén của Lục Kiến Thành nhìn Lục Nhu chằm chằm.
Lục Nhu bị ánh mắt của anh dọa cho co lại thành một cục: “Lúc ấy bọn em đã bàn xong, chờ anh vào phòng ngủ thì chị ta lập tức đi vào, sau đó em ở ngoài khóa cửa phòng ngủ lại, sáng hôm sau sẽ để chị dâu và tất cả người nhà họ Lục thấy hai người nằm trên một cái giường.”
“Còn có…”
“Còn có cái gì?”
Lục Kiến Thành vừa nói, Lục Nhu đã bị dọa đến nói hết sạch: “Chị ta còn gọi người nhà họ Phương và bên báo chí đến, muốn dùng chuyện này để bức hôn anh, không chỉ như vậy, chị ta còn muốn nhờ truyền thông gắn tội danh tiểu tam cho chị dâu.”
“Lập tức nói quản gia mở cửa ra.”
Sau khi nói xong, Lục Kiến Thành và Nam Khuê cùng nhau đi về phòng ngủ chính.
Lục Nhu nhìn theo hai người rồi đứng lên, lảo đảo đuổi theo.
Một đoàn người đi đến cửa, nghe thấy tiếng mở khóa, Phương Thanh Liên còn nghĩ rằng Lục Nhu đã tìm được cách, cô ta vui mừng chạy đến cửa.
Đồng thời còn vui vẻ nói to: “Nhu Nhu, cuối cùng em…”
Nhưng khi thấy Lục Kiến Thành và Nam Khuê cùng nhau đứng trước cửa, câu nói tiếp theo như nghẹn ở trong cổ họng cô ta.
Lúc này dù Phương Thanh Liên có ngu cũng hiểu kế hoạch của cô ta đã bị bại lộ.
Nhất là khi thấy Lục Kiến Thành nắm chặt tay Nam Khuê, mười ngón tay đan vào nhau xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta lập tức có suy nghĩ muốn giết người.
Một kế hoạch hoàn hảo, thậm chí cô ta còn sắp thành công.
Kết quả chỉ vì một hành động ngu xuẩn của Lục Nhu mà cuối cùng người được lợi lại là Nam Khuê, sao cô ta có thể không tức giận cho được chứ?
Lúc này Lục Nhu xông lên, điên cuồng lắc đầu với cô ta.
Nhưng Phương Thanh Liên lại làm như không thấy.
Từng giọt nước mắt của cô ta rơi xuống, cô ta nhìn Lục Nhu, vẻ mặt vô tội lên án: “Kiến Thành, may mà anh đã đến, anh biết không, những ngày này em luôn được Nhu Nhu chăm sóc, sau đó chân của em khôi phục, em vô cùng cảm ơn cô ấy.”
“Nhưng mà…” Phương Thanh Liên khóc lóc vô cùng đáng thương: “Em không thể ngờ rằng cô ấy lại dùng cách này để khống chế em, lừa em đến nhà chính.”
“Cô ấy còn nói cô ấy đã tính toán xong xuôi, em chỉ cần chờ ở chỗ này là được rồi.”
“Em…em cũng không biết bây giờ cô ấy có kế hoạch gì nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.