Chương 91: Vượt cơn mưa đi đón Nam Khuê
Hà Thẩm
19/08/2022
Cô cứ cảm thấy tối hôm qua cô
đã nghe thấy giọng nói của Lục Kiến Thành. Nhưng mà bên cạnh đều rất gọn gàng, không giống như có người từng ngủ ở đó. Cô lại đưa tay ra vuốt
vuốt, cảm giác lành lạnh cũng không giống có người từng ngủ ở đó.
Xem ra là do cô nghĩ nhiều rồi, có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.
Khi cô xuống lầu Lục Kiến Thành đã tới công ty rồi, trên bàn chuẩn bị đủ món ăn sáng.
Khi hai người vừa bắt đầu, Lục Kiến Thành đã mời tới mấy bảo mẫu, nhưng bởi vì cô không thích có người lạ ở trong nhà, thế nên đều đổi thành những người làm việc theo giờ.
Bọn họ đều đến dọn dẹp vệ sinh và nấu ăn vào những giờ nhất định. Nếu như không có chuyện cần thiết thì sau khi làm xong công việc của mình, bọn họ đều sẽ rời đi.
Nhưng hôm nay dì Bội lại không rời đi. Khi cô đang ăn sáng thì trong phòng bếp vẫn còn đang làm món gì đó, truyền tới mùi thơm nồng đượm.
Lúc này, dì Bội bước ra: “Thiếu phu nhân, cô nên ăn nhiều chút, cô xem cô đúng là quá gầy rồi.”
“Hôm nay Lục tổng còn đặc biệt dặn tôi sau này mỗi bữa sáng đều phải làm nhiều món một chút, đặc biệt là hầm mấy món canh dinh dưỡng đó, để cô ăn nhiều bồi dưỡng cơ thể.”
“Là đích thân anh ấy dặn dò sao?” Nam Khuê có chút bất ngờ.
Dì Bội vội vàng gật đầu: “Vâng, Lục tổng vừa tăng lương cho tôi, nói không cần biết có yêu cầu gì, thì tôi cũng nhất định phải nghe theo, chăm sóc tốt cho cô.”
“Ừm.” Nam Khuê gật đầu.
Sau đó, dì Bội cũng khuyên hết lời để cô uống thêm một bát canh.
Ăn bữa sáng xong, đúng lúc Nam Khuê đang buồn chán, vừa chọn được vài cuốn sách thì nhận được điện thoại từ bệnh viện. Thông báo cô đã thông qua phỏng vấn rồi, tuần sau là có thể tới bệnh viện báo danh.
Cúp điện thoại rồi, Nam Khuê mừng quýnh lên. Cô mở wechat lên, vào lúc bản thân còn chưa ý thức được liền gõ một dòng chữ: “Tôi thông qua phỏng vấn của bệnh viện rồi, thật là vui.”
Vậy mà khi nhìn thấy trên wechat là hai chữ ‘Kiến Thành’ cô mới xoá hết chữ đi. Sau đó cô buông điện thoại xuống.
Có thể đã trở thành thói quen rồi thế nên khi mới nhận được tin tức, khi cô đang vui mừng thì ngay giây phút đầu tiên cô mới nghĩ muốn chia sẻ với anh.
Xem ra sau này cô cần phải bỏ tật xấu này đi rồi.
Nam Khuê đổi một bộ đồ khác rồi đi tới khu mộ của mẹ cô. Đã một thời gian cô không tới thăm mẹ rồi, đúng lúc hôm nay nhận được tin vui như vậy, cô nóng lòng muốn tới chia sẻ với mẹ.
Nếu như mẹ cô biết rồi, nhất định sẽ vui mừng cho cô.
Lúc xuống xe, cô nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành. Nam Khuê đặt điện thoại bên tai, lộ ra vẻ trầm mặc khác thường.
Lục Kiến Thành là người mở lời trước: “Nghe nói em được bệnh viện nhận rồi, chúc mừng!”
“Cảm ơn!” Nam Khuê lịch sự trả lời, giữa hai người đều lạnh nhạt xa cách tựa như có một tấm màn vô hình.
Nếu như là khi trước cô đều cố gắng xé toạc tấm màn để bước tới gần anh hơn.
Nhưng lần này cô mệt rồi. Cô không còn sức lực, dũng khí để bước lại gần hơn nữa.
“Lúc nào thì bắt đầu đi làm?”
“Thứ hai tuần sau.” Nam Khuê nói tiếp: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
Lục Kiến Thành vội vàng nói: “Đợi đã, anh có chuyện! Buổi trưa anh phải về nhà lấy tài liệu, thuận tiện ăn cơm cùng em luôn.”
“Ừm.” Nam Khuê lạnh nhạt trả lời, rồi nói: “Có thể để Lâm Tiêu về lấy.”
“Ở trong phòng ngủ, cậu ta không tiện vào lấy.”
“Không sao, tôi không để ý.” Nam Khuê nói xong, ngay lập tức Lục Kiến Thành bóp chặt lấy điện thoại.
Trong lòng anh xuất hiện những cơn sóng cuộn trào.
Không để ý?
Vậy mà cô ấy có thể nói không để ý.
Đó là phòng ngủ của bọn họ đó, nhớ lúc vừa kết hôn, đến cả những bảo mẫu cô ấy cũng không cho vào quét dọn, đều là tự cô ấy dọn dẹp.
Nhưng bây giờ cô ấy lại nói không để ý một người đàn ông có thể tuỳ tiện bước vào. Điều này có nghĩa là gì, Lục Kiến Thành không dám nghĩ sâu xa.
“Nhưng anh để ý.” Giọng nói của Lục Kiến Thành rõ ràng thấp hơn rất nhiều, giống như vừa nghiến chặt răng vừa thốt ra.
“Ừm…” ngữ khí của Nam Khuê vẫn rất lạnh nhạt, cô nhìn đồng hồ sau đó nói:
“Nếu như vậy thì lát nữa tôi sẽ về sớm một chút, anh nói vị trí cụ thể cho tôi, tôi sẽ đưa cho Lâm Tiêu.”
Lục Kiến Thành cau mày: “Em không ở nhà? Ra ngoài rồi?”
“Ừm, tôi tới thăm mẹ, cũng lâu không tới rồi. Anh yên tâm, trước buổi trưa tôi sẽ trở về.”
Nói xong, cũng không đợi Lục Kiến Thành trả lời, Nam Khuê trực tiếp ngắt điện thoại.
Nghe tiếng tút tút sau khi điện thoại bị ngắt, trong đáy mắt Lục Kiến Thành gợn sóng cuồn cuộn, thâm trầm sâu thẳm.
Lúc này trên điện thoại hiện lên một thông báo thời tiết. Lâm Tiêu cũng bước vào báo cáo: “Lục tổng, có thể sắp đổ mưa to rồi, công việc của chúng ta có cần phải điều chỉnh một chút không?”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Đúng là phải điều chỉnh một chút, cậu đi thay đổi thời gian lại. Còn nữa, cậu đi lấy một chiếc ô to đến đây cho tôi.”
Tuy có thể chạy xe đến bên ngoài nghĩa trang nhưng bên trong chắc chắn không thể vào được.
Hơn nữa khu mộ của mẹ cô còn cách cổng nghĩa trang một đoạn, nếu như thật sự mưa to rồi thì rất cần một chiếc ô.
Lâm Tiêu ra ngoài một chút, khi bước vào liền đưa ô cho Lục Kiến Thành ngay. Lục Kiến Thành cầm ô trực tiếp bước tới thang máy, đồng thời dặn dò: “Công việc của buổi chiều cũng dời lại.”
“Lục tổng, ngài muốn ra ngoài sao?” Lúc này Lâm Tiêu mới phản ứng lại.
“Ừ, một mình tôi đi, không cần các cậu lái xe.”
“Nhưng mà lát nữa sẽ mưa to, lái xe không an toàn, Lục tổng, ngài có cần đợi tạnh mưa rồi mới đi hay không?”
“Bây giờ tôi phải đi, đợi tạnh mưa thì muộn rồi.”
Lục Kiến Thành nói xong, trực tiếp đi xuống tầng hầm để xe.
Đến nghĩa trang rồi, Nam Khuê mang một bó hoa cúc, nhẹ nhàng đặt lên trước mộ của mẹ, sau đó ngồi xuống phía trước.
“Mẹ, con tới thăm mẹ đây. Con xin lỗi, lần này con tới hơi muộn.”
“Mẹ biết không? Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, trong lòng con đang rất loạn, con mang thai rồi, lúc mới phát hiện ra con cực kỳ vui, nhưng lúc đó Kiến Thành lại đề nghị ly hôn với con, hơn nữa anh ấy không có chút mong chờ nào với sự xuất hiện của đứa con này.”
“Còn chuyện ông nội qua đời, con vẫn luôn không dám nói với mẹ, cũng không có dũng khí để nói với mẹ.”
“Mẹ, tối hôm qua con còn mơ thấy mẹ, những ngày này con vẫn luôn nghĩ, nếu như mẹ vẫn còn thì con sẽ không sợ ly hôn rồi, bởi vì cho dù có ly hôn, con vẫn còn nhà, vẫn còn người thương yêu con, cho con sự ủng hộ và sức mạnh.”
Nói đến cuối cùng khó tránh khỏi trở nên buồn rầu. Nam Khuê dụi dụi khoé mắt, lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cười nói: “Mẹ, thực ra hôm nay con tới vì muốn nói với mẹ một chuyện vui, con được bệnh viện nhận vào làm rồi, tuy bây giờ vẫn đang là thực tập, nhưng mẹ yên tâm, con nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, sau khi tốt nghiệp sẽ dành được công việc chính thức.”
Vừa nói xong chưa bao lâu, vừa rồi ánh mặt trời còn chiếu sáng rực rỡ, đột nhiên bầu trời truyền đến một trận sấm chớp.
Thoạt đầu, Nam Khuê vẫn chưa để ý. Sau đó, tiếng sấm lại tiếp tục vang lên.
Nam Khuê bật điện thoại của mình lên xem thì lúc này mới thấy bên trên đã xuất hiện vài cảnh báo mưa to màu da cam.
Xem ra thật sự sẽ mưa to rồi, vậy cô phải mau chóng quay về thôi. Nhưng mà vốn dĩ ở đây đã khá hoang vắng rồi, nếu như thật sự mưa to thì thật sự cũng không có xe nào bằng lòng tới đây.
Nam Khuê vừa đi xuống vừa nghĩ. Đột nhiên lúc này phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc, dịu dàng: “Nam Khuê?”
Xem ra là do cô nghĩ nhiều rồi, có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi.
Khi cô xuống lầu Lục Kiến Thành đã tới công ty rồi, trên bàn chuẩn bị đủ món ăn sáng.
Khi hai người vừa bắt đầu, Lục Kiến Thành đã mời tới mấy bảo mẫu, nhưng bởi vì cô không thích có người lạ ở trong nhà, thế nên đều đổi thành những người làm việc theo giờ.
Bọn họ đều đến dọn dẹp vệ sinh và nấu ăn vào những giờ nhất định. Nếu như không có chuyện cần thiết thì sau khi làm xong công việc của mình, bọn họ đều sẽ rời đi.
Nhưng hôm nay dì Bội lại không rời đi. Khi cô đang ăn sáng thì trong phòng bếp vẫn còn đang làm món gì đó, truyền tới mùi thơm nồng đượm.
Lúc này, dì Bội bước ra: “Thiếu phu nhân, cô nên ăn nhiều chút, cô xem cô đúng là quá gầy rồi.”
“Hôm nay Lục tổng còn đặc biệt dặn tôi sau này mỗi bữa sáng đều phải làm nhiều món một chút, đặc biệt là hầm mấy món canh dinh dưỡng đó, để cô ăn nhiều bồi dưỡng cơ thể.”
“Là đích thân anh ấy dặn dò sao?” Nam Khuê có chút bất ngờ.
Dì Bội vội vàng gật đầu: “Vâng, Lục tổng vừa tăng lương cho tôi, nói không cần biết có yêu cầu gì, thì tôi cũng nhất định phải nghe theo, chăm sóc tốt cho cô.”
“Ừm.” Nam Khuê gật đầu.
Sau đó, dì Bội cũng khuyên hết lời để cô uống thêm một bát canh.
Ăn bữa sáng xong, đúng lúc Nam Khuê đang buồn chán, vừa chọn được vài cuốn sách thì nhận được điện thoại từ bệnh viện. Thông báo cô đã thông qua phỏng vấn rồi, tuần sau là có thể tới bệnh viện báo danh.
Cúp điện thoại rồi, Nam Khuê mừng quýnh lên. Cô mở wechat lên, vào lúc bản thân còn chưa ý thức được liền gõ một dòng chữ: “Tôi thông qua phỏng vấn của bệnh viện rồi, thật là vui.”
Vậy mà khi nhìn thấy trên wechat là hai chữ ‘Kiến Thành’ cô mới xoá hết chữ đi. Sau đó cô buông điện thoại xuống.
Có thể đã trở thành thói quen rồi thế nên khi mới nhận được tin tức, khi cô đang vui mừng thì ngay giây phút đầu tiên cô mới nghĩ muốn chia sẻ với anh.
Xem ra sau này cô cần phải bỏ tật xấu này đi rồi.
Nam Khuê đổi một bộ đồ khác rồi đi tới khu mộ của mẹ cô. Đã một thời gian cô không tới thăm mẹ rồi, đúng lúc hôm nay nhận được tin vui như vậy, cô nóng lòng muốn tới chia sẻ với mẹ.
Nếu như mẹ cô biết rồi, nhất định sẽ vui mừng cho cô.
Lúc xuống xe, cô nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành. Nam Khuê đặt điện thoại bên tai, lộ ra vẻ trầm mặc khác thường.
Lục Kiến Thành là người mở lời trước: “Nghe nói em được bệnh viện nhận rồi, chúc mừng!”
“Cảm ơn!” Nam Khuê lịch sự trả lời, giữa hai người đều lạnh nhạt xa cách tựa như có một tấm màn vô hình.
Nếu như là khi trước cô đều cố gắng xé toạc tấm màn để bước tới gần anh hơn.
Nhưng lần này cô mệt rồi. Cô không còn sức lực, dũng khí để bước lại gần hơn nữa.
“Lúc nào thì bắt đầu đi làm?”
“Thứ hai tuần sau.” Nam Khuê nói tiếp: “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây.”
Lục Kiến Thành vội vàng nói: “Đợi đã, anh có chuyện! Buổi trưa anh phải về nhà lấy tài liệu, thuận tiện ăn cơm cùng em luôn.”
“Ừm.” Nam Khuê lạnh nhạt trả lời, rồi nói: “Có thể để Lâm Tiêu về lấy.”
“Ở trong phòng ngủ, cậu ta không tiện vào lấy.”
“Không sao, tôi không để ý.” Nam Khuê nói xong, ngay lập tức Lục Kiến Thành bóp chặt lấy điện thoại.
Trong lòng anh xuất hiện những cơn sóng cuộn trào.
Không để ý?
Vậy mà cô ấy có thể nói không để ý.
Đó là phòng ngủ của bọn họ đó, nhớ lúc vừa kết hôn, đến cả những bảo mẫu cô ấy cũng không cho vào quét dọn, đều là tự cô ấy dọn dẹp.
Nhưng bây giờ cô ấy lại nói không để ý một người đàn ông có thể tuỳ tiện bước vào. Điều này có nghĩa là gì, Lục Kiến Thành không dám nghĩ sâu xa.
“Nhưng anh để ý.” Giọng nói của Lục Kiến Thành rõ ràng thấp hơn rất nhiều, giống như vừa nghiến chặt răng vừa thốt ra.
“Ừm…” ngữ khí của Nam Khuê vẫn rất lạnh nhạt, cô nhìn đồng hồ sau đó nói:
“Nếu như vậy thì lát nữa tôi sẽ về sớm một chút, anh nói vị trí cụ thể cho tôi, tôi sẽ đưa cho Lâm Tiêu.”
Lục Kiến Thành cau mày: “Em không ở nhà? Ra ngoài rồi?”
“Ừm, tôi tới thăm mẹ, cũng lâu không tới rồi. Anh yên tâm, trước buổi trưa tôi sẽ trở về.”
Nói xong, cũng không đợi Lục Kiến Thành trả lời, Nam Khuê trực tiếp ngắt điện thoại.
Nghe tiếng tút tút sau khi điện thoại bị ngắt, trong đáy mắt Lục Kiến Thành gợn sóng cuồn cuộn, thâm trầm sâu thẳm.
Lúc này trên điện thoại hiện lên một thông báo thời tiết. Lâm Tiêu cũng bước vào báo cáo: “Lục tổng, có thể sắp đổ mưa to rồi, công việc của chúng ta có cần phải điều chỉnh một chút không?”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Đúng là phải điều chỉnh một chút, cậu đi thay đổi thời gian lại. Còn nữa, cậu đi lấy một chiếc ô to đến đây cho tôi.”
Tuy có thể chạy xe đến bên ngoài nghĩa trang nhưng bên trong chắc chắn không thể vào được.
Hơn nữa khu mộ của mẹ cô còn cách cổng nghĩa trang một đoạn, nếu như thật sự mưa to rồi thì rất cần một chiếc ô.
Lâm Tiêu ra ngoài một chút, khi bước vào liền đưa ô cho Lục Kiến Thành ngay. Lục Kiến Thành cầm ô trực tiếp bước tới thang máy, đồng thời dặn dò: “Công việc của buổi chiều cũng dời lại.”
“Lục tổng, ngài muốn ra ngoài sao?” Lúc này Lâm Tiêu mới phản ứng lại.
“Ừ, một mình tôi đi, không cần các cậu lái xe.”
“Nhưng mà lát nữa sẽ mưa to, lái xe không an toàn, Lục tổng, ngài có cần đợi tạnh mưa rồi mới đi hay không?”
“Bây giờ tôi phải đi, đợi tạnh mưa thì muộn rồi.”
Lục Kiến Thành nói xong, trực tiếp đi xuống tầng hầm để xe.
Đến nghĩa trang rồi, Nam Khuê mang một bó hoa cúc, nhẹ nhàng đặt lên trước mộ của mẹ, sau đó ngồi xuống phía trước.
“Mẹ, con tới thăm mẹ đây. Con xin lỗi, lần này con tới hơi muộn.”
“Mẹ biết không? Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, trong lòng con đang rất loạn, con mang thai rồi, lúc mới phát hiện ra con cực kỳ vui, nhưng lúc đó Kiến Thành lại đề nghị ly hôn với con, hơn nữa anh ấy không có chút mong chờ nào với sự xuất hiện của đứa con này.”
“Còn chuyện ông nội qua đời, con vẫn luôn không dám nói với mẹ, cũng không có dũng khí để nói với mẹ.”
“Mẹ, tối hôm qua con còn mơ thấy mẹ, những ngày này con vẫn luôn nghĩ, nếu như mẹ vẫn còn thì con sẽ không sợ ly hôn rồi, bởi vì cho dù có ly hôn, con vẫn còn nhà, vẫn còn người thương yêu con, cho con sự ủng hộ và sức mạnh.”
Nói đến cuối cùng khó tránh khỏi trở nên buồn rầu. Nam Khuê dụi dụi khoé mắt, lập tức điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cười nói: “Mẹ, thực ra hôm nay con tới vì muốn nói với mẹ một chuyện vui, con được bệnh viện nhận vào làm rồi, tuy bây giờ vẫn đang là thực tập, nhưng mẹ yên tâm, con nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, sau khi tốt nghiệp sẽ dành được công việc chính thức.”
Vừa nói xong chưa bao lâu, vừa rồi ánh mặt trời còn chiếu sáng rực rỡ, đột nhiên bầu trời truyền đến một trận sấm chớp.
Thoạt đầu, Nam Khuê vẫn chưa để ý. Sau đó, tiếng sấm lại tiếp tục vang lên.
Nam Khuê bật điện thoại của mình lên xem thì lúc này mới thấy bên trên đã xuất hiện vài cảnh báo mưa to màu da cam.
Xem ra thật sự sẽ mưa to rồi, vậy cô phải mau chóng quay về thôi. Nhưng mà vốn dĩ ở đây đã khá hoang vắng rồi, nếu như thật sự mưa to thì thật sự cũng không có xe nào bằng lòng tới đây.
Nam Khuê vừa đi xuống vừa nghĩ. Đột nhiên lúc này phía sau vang lên một âm thanh quen thuộc, dịu dàng: “Nam Khuê?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.