Chương 10: .1: Hồng Nhan Họa Thủy
Dạ Thủy Thảo
13/07/2021
Editor: Quỷ Quỷ
Hoàng Phủ Tử Y nhìn hình ảnh mô phỏng của hệ thống, cũng coi như bước đầu hiểu biết về hệ thống, đang muốn hỏi Tiểu Ngao Ô bao giờ mình có thể tỉnh lại, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Sở Ngao Dư cất tiếng, trong giọng nói có chút không vui, hiếm khi mới có cơ hội được một mình ở bên Tử Y, không thích bị người khác quấy rầy một chút nào.
“Thiếu gia, người đại diện cậu chọn cho Hoàng Phủ tiểu thư tới rồi, cậu có muốn gặp không?” Người bước vào là An Trạch Thụy, báo cáo là việc liên quan tới Hoàng Phủ Tử Y, khi Sở Ngao Dư biết Hoàng Phủ Tử Y vì đóng phim mà mệt nhọc quá độ tới hôn mê bất tỉnh liền phân phó An Trạch Thụy đi tìm người đại diện và trợ lý, hy vọng Hoàng Phủ Tử Y sẽ được chăm sóc nhiều hơn.
Thực tế hơn một năm trước, khi Sở Ngao Dư biết Hoàng Phủ Tử Y trở thành diễn viên, cũng đã sắp xếp một người đại diện và trợ lý tốt nhất bên cạnh cô, thậm chí còn đích thân mở một công ty giải trí, chỉ là lúc ấy Hoàng Phủ Tử không chấp nhận sự sắp xếp đó, mà lựa chọn một hướng đi cho riêng mình khiến ai cũng bất ngờ, cô tham gia đủ loại casting, vất vả tới mức ngất xỉu, suốt cả năm trời cô đã đóng một trăm vai phụ. Quá trình đó có thể nói là vô cùng gian khổ, Sở Ngao Dư nhớ lại vừa đau lòng, vừa kính nể.
“Ừm, ra ngoài đi, cô ấy cũng sắp tỉnh rồi.” Sở Ngao Dư gật gật đầu, lúc nói chuyện vẫn lưu luyến nhìn Hoàng Phủ Tử Y , chỉ có lúc Hoàng Phủ Tử Y hôn mê bất tỉnh anh mới dám xuất hiện bên cô.
Sở Ngao Dư bị An Trạch Thụy đẩy ra ngoài, Hoàng Phủ Tử Y đột nhiên mở mắt, đôi mắt ráo hoảnh không hề giống người vừa tỉnh dậy sau hôn mê. Cô tròn mắt nhìn xung quanh, trừ căn phòng bệnh có chút quen thuộc mờ nhạt trong trí nhớ này, bên giường cô còn có một con chó Husky đang nhảy nhót tung tăng, chỉ là bộ dáng con chó có chút chột dạ, dường như hình ảnh của nó không hề chân thực.
“Người khác có thể nhìn thấy ngươi không?” Hoàng Phủ Tử Y nhạy bén hỏi.
“Tạm thời thì không ạ, nhưng sau khi chủ nhân tăng cấp quyền hạn, chỉ cần bỏ ra chút ‘Giá trị nổi tiếng’ thì có thể giúp ta thăng cấp rồi.” Tiểu Ngao Ô nhìn Hoàng Phủ Tử Y đầy mong đợi, cái đuôi vẫy vẫy vui sướng.
Hoàng Phủ Tử Y từ chối cho ý kiến, việc tăng cấp quyền hạn đó tuy cô có chờ mong, nhưng cũng có chút phòng bị, cứ chờ tới lúc tăng cấp hẵng hay.
Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, Hoàng Phủ Tử Y lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài, đồng thời cố gắng nhớ lại những việc đã xảy ra trong 1 năm trước khi sống lại, nêu cô nhớ không lầm, người đại diện của cô sắp xuất hiện. Cố vốn nghĩ người đại diện này tới với cô là vì năng lực của chính cô, không ngờ lại là người do Sở Ngao Dư sắp xếp, có khi đã sắp xếp từ một năm trước rồi, chỉ là lúc đó cô vì muốn nâng cao kỹ năng diễn xuất mà không ký hợp đồng, người đó vẫn chờ cho tới bây giờ.
Sở Ngao Dư…… Hoàng Phủ Tử Y thì thầm cái tên này trong lòng một lần nữa, cái tên mà cô vất vả tìm kiếm trong trí nhớ. Cô từng cứu sống anh từ trong biển lửa, lại biết được tên và thân phận của anh từ miệng người khác, là trưởng tôn của nhà nhà họ Sở - một thế gia có lịch sử trăm năm, một đứa trẻ bị khuyết tật bẩm sinh, mà nhà họ Sở có thể nói là gia tộc quyền thế bậc nhất ở Hoa Hạ. Không ngờ một người như vậy lại âm thầm che chở cho mình, chẳng trách cô làm bất cứ việc gì cũng đều vô cùng thuận lợi, trước kia cô còn tưởng rằng mình có vận khí quá tốt, giờ mới hiểu được tất cả sự may mắn đều do sự tồn tại của Sở Ngao Dư.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hoàng Phủ Tử Y liền trở nên phức tạp, lần này sống lại, cô không chỉ nợ “Giá trị nổi tiếng”, mà còn nợ mối thù và ân tình che trở, cô cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, đương nhiên phải tìm cơ hội báo đáp.
Đúng lúc này bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, Hoàng Phủ Tử Y vội vàng về giường, cô còn chưa kịp lên tiếng thì người bên ngoài đã mở cửa đi vào, có lẽ vì người nọ không biết cô đã tỉnh.
Hoàng Phủ Tử Y nhìn hình ảnh mô phỏng của hệ thống, cũng coi như bước đầu hiểu biết về hệ thống, đang muốn hỏi Tiểu Ngao Ô bao giờ mình có thể tỉnh lại, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Sở Ngao Dư cất tiếng, trong giọng nói có chút không vui, hiếm khi mới có cơ hội được một mình ở bên Tử Y, không thích bị người khác quấy rầy một chút nào.
“Thiếu gia, người đại diện cậu chọn cho Hoàng Phủ tiểu thư tới rồi, cậu có muốn gặp không?” Người bước vào là An Trạch Thụy, báo cáo là việc liên quan tới Hoàng Phủ Tử Y, khi Sở Ngao Dư biết Hoàng Phủ Tử Y vì đóng phim mà mệt nhọc quá độ tới hôn mê bất tỉnh liền phân phó An Trạch Thụy đi tìm người đại diện và trợ lý, hy vọng Hoàng Phủ Tử Y sẽ được chăm sóc nhiều hơn.
Thực tế hơn một năm trước, khi Sở Ngao Dư biết Hoàng Phủ Tử Y trở thành diễn viên, cũng đã sắp xếp một người đại diện và trợ lý tốt nhất bên cạnh cô, thậm chí còn đích thân mở một công ty giải trí, chỉ là lúc ấy Hoàng Phủ Tử không chấp nhận sự sắp xếp đó, mà lựa chọn một hướng đi cho riêng mình khiến ai cũng bất ngờ, cô tham gia đủ loại casting, vất vả tới mức ngất xỉu, suốt cả năm trời cô đã đóng một trăm vai phụ. Quá trình đó có thể nói là vô cùng gian khổ, Sở Ngao Dư nhớ lại vừa đau lòng, vừa kính nể.
“Ừm, ra ngoài đi, cô ấy cũng sắp tỉnh rồi.” Sở Ngao Dư gật gật đầu, lúc nói chuyện vẫn lưu luyến nhìn Hoàng Phủ Tử Y , chỉ có lúc Hoàng Phủ Tử Y hôn mê bất tỉnh anh mới dám xuất hiện bên cô.
Sở Ngao Dư bị An Trạch Thụy đẩy ra ngoài, Hoàng Phủ Tử Y đột nhiên mở mắt, đôi mắt ráo hoảnh không hề giống người vừa tỉnh dậy sau hôn mê. Cô tròn mắt nhìn xung quanh, trừ căn phòng bệnh có chút quen thuộc mờ nhạt trong trí nhớ này, bên giường cô còn có một con chó Husky đang nhảy nhót tung tăng, chỉ là bộ dáng con chó có chút chột dạ, dường như hình ảnh của nó không hề chân thực.
“Người khác có thể nhìn thấy ngươi không?” Hoàng Phủ Tử Y nhạy bén hỏi.
“Tạm thời thì không ạ, nhưng sau khi chủ nhân tăng cấp quyền hạn, chỉ cần bỏ ra chút ‘Giá trị nổi tiếng’ thì có thể giúp ta thăng cấp rồi.” Tiểu Ngao Ô nhìn Hoàng Phủ Tử Y đầy mong đợi, cái đuôi vẫy vẫy vui sướng.
Hoàng Phủ Tử Y từ chối cho ý kiến, việc tăng cấp quyền hạn đó tuy cô có chờ mong, nhưng cũng có chút phòng bị, cứ chờ tới lúc tăng cấp hẵng hay.
Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, Hoàng Phủ Tử Y lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài, đồng thời cố gắng nhớ lại những việc đã xảy ra trong 1 năm trước khi sống lại, nêu cô nhớ không lầm, người đại diện của cô sắp xuất hiện. Cố vốn nghĩ người đại diện này tới với cô là vì năng lực của chính cô, không ngờ lại là người do Sở Ngao Dư sắp xếp, có khi đã sắp xếp từ một năm trước rồi, chỉ là lúc đó cô vì muốn nâng cao kỹ năng diễn xuất mà không ký hợp đồng, người đó vẫn chờ cho tới bây giờ.
Sở Ngao Dư…… Hoàng Phủ Tử Y thì thầm cái tên này trong lòng một lần nữa, cái tên mà cô vất vả tìm kiếm trong trí nhớ. Cô từng cứu sống anh từ trong biển lửa, lại biết được tên và thân phận của anh từ miệng người khác, là trưởng tôn của nhà nhà họ Sở - một thế gia có lịch sử trăm năm, một đứa trẻ bị khuyết tật bẩm sinh, mà nhà họ Sở có thể nói là gia tộc quyền thế bậc nhất ở Hoa Hạ. Không ngờ một người như vậy lại âm thầm che chở cho mình, chẳng trách cô làm bất cứ việc gì cũng đều vô cùng thuận lợi, trước kia cô còn tưởng rằng mình có vận khí quá tốt, giờ mới hiểu được tất cả sự may mắn đều do sự tồn tại của Sở Ngao Dư.
Nghĩ đến đây, tâm trạng Hoàng Phủ Tử Y liền trở nên phức tạp, lần này sống lại, cô không chỉ nợ “Giá trị nổi tiếng”, mà còn nợ mối thù và ân tình che trở, cô cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa, đương nhiên phải tìm cơ hội báo đáp.
Đúng lúc này bên ngoài liền có tiếng gõ cửa, Hoàng Phủ Tử Y vội vàng về giường, cô còn chưa kịp lên tiếng thì người bên ngoài đã mở cửa đi vào, có lẽ vì người nọ không biết cô đã tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.