Chương 2: .2
Dạ Thủy Thảo
13/07/2021
An Trạch Thụy đi theo bên người Sở Ngao Du từ nhỏ, tình cảm Sở Ngao Du dành cho Hoàng Phủ Tử Y, anh đều rõ, như cái trụ cột tinh thần, mà Hoàng Phủ Tử Y xảy ra chuyện, anh không thể tưởng tượng được hậu quả của nó.
“Tìm được!” Ngay lúc này, mặt biển đột nhiên chuyển biến, cuối cùng đội tìm kiếm cứu nạn cũng mang theo thi thể Hoàng Phủ Tử Y lên, mà giây phút nhìn thấy thi thể Hoàng Phủ Tử Y, sắc mặt Sở Ngao Dư trở nên vô cùng khó coi, bóng lưng luôn thẳng đứng lập tức sụp đổ.
Hai tay Sở Ngao Dư run run, ôm lấy thi thể Hoàng Phủ Tử Y từ trên tay đội viên đội cứ nạn, siết chặt trong ngực, hai mắt anh đỏ ngầu, ẩn chứa đầy vẻ bi thương, nhưng lại nhìn thi thể trước mặt vô cùng ôn nhu, dùng hết khí lực toàn thân, lẩm bẩm nói: “Tử Y.....”
Linh hồn Hoàng Phủ Tử Y, lúc này đang bay phía trên thi thể, thấy rõ biểu cảm của người đàn ông này, bi thương, tuyệt vọng, thậm chí còn có tia sụp đổ, điên cuồng, nhưng lại vô cùng ôn nhu, làm cô có phần kinh ngạc!
Người đàn ông này là ai? Cô quen biết người đàn ông này sao? Lúc này Hoàng Phủ Tử Y thật muốn hỏi người đàn ông kia: Này, anh tìm sai người sao, chúng ta không có quen nhau nha!
Hoàng Phủ Tử Y có thể khẳng định, cô không biết người đàn ông này, ít nhất trong trí nhớ của cô, không có tồn tại của người đàn ông này, nếu không cô tuyệt đối sẽ không quên người đàn ông như vậy, nhất là một nửa gương mặt lộ ra ngoài của người đàn ông này, hình như có ma lúm đồng tiền, nếu như cười rộ lên, nhất định vừa manh vừa soái!
Không thể không nói, Hoàng Phủ Tử Y lạnh lùng xuất phát từ tim gan, người kia vì cô đau như dứt từng khúc ruột gan, cô lại ở đây nhận xét người ta từ đầu đến chân, như người đứng ngoài xem, thật sự có chút ác liệt.
“Thiếu gia, chuyện đã qua, xin ngài nén bi thương!” Nét mặt An Trạch Thụy lộ ra một tia vội vàng, anh thật sự không biết an ủi thiếu gia như thế nào, dù sao thiếu gia trong trí nhớ anh, chưa bao giờ lộ ra bộ mặt yếu ớt như vậy, bộ dạng thiếu gia giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
“Tra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi muốn biết tất cả!” Âm thanh trầm thấp của Sở Ngao Du như từ trong địa ngục vọng ra, vô cùng âm u.
“Vâng!” An Trạch Thụy nghe vậy, lại có chút yên lòng, chỉ cần thiếu gia không có ý tự tử là được, anh đẩy kình mắt, mang theo một tia cẩn thận khuyên: “Thiếu gia, chúng ta trở về đi, Hoàng Phủ tiểu thư như vậy, chắc luôn muốn được an nghỉ.”
Nghe vậy, tay Sở Ngao Du có chút run rẩy, trên mặt không thể khống chế mà toát vẻ bi thương, nắm chặt tay, dùng hết khí lực toàn thân, mới gật đầu: “Được.”
Sở Ngao Dư ôm thi thể Hoàng Phủ Tử Y, lên trực thăng phía trên boong thuyền, linh hồn Hoàng Phủ Tử Y cũng theo thi thể mà bay đi, ngồi cạnh Sở Ngao Du, khoảng cách hai người có vẻ gần, điều này làm cô càng cảm nhận được nỗi đau bi thương và tuyệt vọng của người đàn ông này.
“Tìm được!” Ngay lúc này, mặt biển đột nhiên chuyển biến, cuối cùng đội tìm kiếm cứu nạn cũng mang theo thi thể Hoàng Phủ Tử Y lên, mà giây phút nhìn thấy thi thể Hoàng Phủ Tử Y, sắc mặt Sở Ngao Dư trở nên vô cùng khó coi, bóng lưng luôn thẳng đứng lập tức sụp đổ.
Hai tay Sở Ngao Dư run run, ôm lấy thi thể Hoàng Phủ Tử Y từ trên tay đội viên đội cứ nạn, siết chặt trong ngực, hai mắt anh đỏ ngầu, ẩn chứa đầy vẻ bi thương, nhưng lại nhìn thi thể trước mặt vô cùng ôn nhu, dùng hết khí lực toàn thân, lẩm bẩm nói: “Tử Y.....”
Linh hồn Hoàng Phủ Tử Y, lúc này đang bay phía trên thi thể, thấy rõ biểu cảm của người đàn ông này, bi thương, tuyệt vọng, thậm chí còn có tia sụp đổ, điên cuồng, nhưng lại vô cùng ôn nhu, làm cô có phần kinh ngạc!
Người đàn ông này là ai? Cô quen biết người đàn ông này sao? Lúc này Hoàng Phủ Tử Y thật muốn hỏi người đàn ông kia: Này, anh tìm sai người sao, chúng ta không có quen nhau nha!
Hoàng Phủ Tử Y có thể khẳng định, cô không biết người đàn ông này, ít nhất trong trí nhớ của cô, không có tồn tại của người đàn ông này, nếu không cô tuyệt đối sẽ không quên người đàn ông như vậy, nhất là một nửa gương mặt lộ ra ngoài của người đàn ông này, hình như có ma lúm đồng tiền, nếu như cười rộ lên, nhất định vừa manh vừa soái!
Không thể không nói, Hoàng Phủ Tử Y lạnh lùng xuất phát từ tim gan, người kia vì cô đau như dứt từng khúc ruột gan, cô lại ở đây nhận xét người ta từ đầu đến chân, như người đứng ngoài xem, thật sự có chút ác liệt.
“Thiếu gia, chuyện đã qua, xin ngài nén bi thương!” Nét mặt An Trạch Thụy lộ ra một tia vội vàng, anh thật sự không biết an ủi thiếu gia như thế nào, dù sao thiếu gia trong trí nhớ anh, chưa bao giờ lộ ra bộ mặt yếu ớt như vậy, bộ dạng thiếu gia giống như lúc nào cũng có thể sụp đổ.
“Tra, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi muốn biết tất cả!” Âm thanh trầm thấp của Sở Ngao Du như từ trong địa ngục vọng ra, vô cùng âm u.
“Vâng!” An Trạch Thụy nghe vậy, lại có chút yên lòng, chỉ cần thiếu gia không có ý tự tử là được, anh đẩy kình mắt, mang theo một tia cẩn thận khuyên: “Thiếu gia, chúng ta trở về đi, Hoàng Phủ tiểu thư như vậy, chắc luôn muốn được an nghỉ.”
Nghe vậy, tay Sở Ngao Du có chút run rẩy, trên mặt không thể khống chế mà toát vẻ bi thương, nắm chặt tay, dùng hết khí lực toàn thân, mới gật đầu: “Được.”
Sở Ngao Dư ôm thi thể Hoàng Phủ Tử Y, lên trực thăng phía trên boong thuyền, linh hồn Hoàng Phủ Tử Y cũng theo thi thể mà bay đi, ngồi cạnh Sở Ngao Du, khoảng cách hai người có vẻ gần, điều này làm cô càng cảm nhận được nỗi đau bi thương và tuyệt vọng của người đàn ông này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.