Chương 11
Dâu Tây
26/02/2024
" Vợ à cuối cùng em cũng tốt nghiệp"
Nói xong anh cũng đứng lên rời khỏi trường mà quay về công ty làm việc. Cô vẫn ở đó ăn chơi nhảy múa hát ca và nhận cơn mưa lời chúc từ mọi người. Hôm nay là một ngày rất vui của cô. Công sức học hành của cô đã được đền đáp bằng tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi.
Kết thúc chương trình cũng đã là 13h chiều hôm đó nên cô đã theo bố mẹ về nhà ăn cơm. Bố mẹ cô rất yêu thương và chiều chuộng cô nhưng không cho cô đi quá giới hạn. Quà tặng phải đi kèm với điều kiện không phải cứ muốn là được. Bố mẹ cô dạy cho cô rất nhiều điều hay lẽ phải, không cậy giàu khinh nghèo.
Chiếc xe màu trắng đi vào trong khu đô thị với chiếc cổng được dát vàng sang trọng. Gia đình ông bà được những người làm trong nhà chào đón bằng một bàn tiệc ngon mắt ở sân vườn đằng sau. Đây là dặn dò của Lê Khánh Hà mẹ cô và Triệu Tư Vũ dặn họ trước khi đi dự lễ tốt nghiệp cô con gái cả.
Cả nhà lên phòng thay quần áo, rửa qua chân tay, mặt mũi rồi cùng nhau sum họp ở sân đằng sau nhà. Bô Vũ đứng lên cầm ly rượu vang dõng dạc nói:
"Nào cả nhà cũng chúc mừng chị đã tốt nghiệp. Bố rất tự hào về con."
Cô, mẹ và em trai cùng nhau đứng lên nâng cốc. Những giọt rượu vang sóng sánh trong cốc được mọi người thưởng thức vô cùng sang chảnh. Em trai cô hôm nay cũng rất vui mừng và nói:
'' Dốt như chị mà cũng tốt nghiệp được thì nhà trường cô vấn đề thì phải."
Nghe xong câu nói của cậu em trai thuộc hàng siêu phẩm mà cả nhà cười phá lên. Mẹ gõ đầu thằng em mà nói:
"Mai sau con cũng sẽ như chị đấy. Đừng có mà như chị nữa,"
Những câu nói đùa đó làm cho không khí bữa ăn càng thêm vui vẻ và náo nhiệt. Sau một hồi ăn uống no say mọi người cùng nhau lên phòng nghỉ ngơi một chút.
Đặt lưng xuống giường nhưng tay vẫn cầm tấm bằng tốt nghiệp giơ lên trước mặt ngắm nghía mà lòng cô không giấu nổi vui sướng. Khuôn mặt với từng đường nét hoàn hảo cùng nụ cười như hoa hướng dương đã làm nổi bật cô trong đám đông.
Hôm nay, trong lễ tốt nghiệp đã có một bạn nam. Cũng đẹp trai, gia đình khá giả có điều kiện đã thích thầm cô suốt 3 năm đại học đã thổ lộ tình cảm của mình. Cô cũng rất quý bạn nam đó nhưng có lẽ duyên số của 2 người chưa đến được với nhau nên cô đã từ chối một cách nhẹ nhàng, không làm bạn nam đó buồn mà còn rất vui vẻ.
Cô vừa xinh đẹp, vừa khéo léo như thế bạn nam có bị từ chối có khi vẫn thích Thanh Nhã ấy chứ. Tuy vậy nhưng cũng cảm ơn những người bạn đã cùng cô trải qua đại học. Bỗng có tiếng chuông điện thoại kéo cô ra khỏi những dòng hồi tưởng đó.
'' Tối nay rảnh không đi ăn đi." Hóa ra là hội bạn thân của cô gọi đến rủ đi ăn mừng cô tốt nghiệp.
Hội bạn thân có 3 người nhưng vô cùng hòa đồng, không ai bị ghét hay chìm trong quên lãng cả.
Ngoài Trân Trân ra thì cô còn một người bạn đã gắn bó cùng cô và Trân từ năm cấp 2 đến tận bây giờ, đó là Tuệ Giang. Cô nàng cũng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng sau khi học xong đại học lúc 23 tuổi cô vô tình vấp phải tiếng sét ái tình với một tên tra nam, vừa lăng nhăng, xấu tính lại còn vũ phu.
Không hiểu Tuệ Giang bị tên đó bỏ bùa gì mà lại yêu nó say đắm. Bố mẹ, bạn bè có ngăn cản nhưng cũng phản tác dụng. Nó vẫn nằng nặc đòi lấy tên sở khanh, đểu cán đó. Nó chỉ được cái mã bên ngoài cộng thêm cái mồm dẻo như kẹo kéo chứ chả được cái nết gì. Hai đứa chúng nó lấy nhau được tầm nửa năm thì con bạn mới phát hiện ra thằng chồng mình luôn yêu thương là tên đểu, không thể trông trờ gì được ở hắn ta. Nhưng đã quá muộn cô phát hiện ra mình đã mang thai được 6 tuần.
Vì không muốn con sinh ra mồ côi cha nên cô đã cắn răng chịu đựng dù trong thời gian mang thai hắn đã cặp bồ rồi về đánh đập cô rất kinh khủng. Cô và Trân có khuyên răn đứt lưỡi cũng không chịu nghe nên chỉ có thể cảnh cáo tên đểu cán kia, nhưng cũng chẳng ăn thua.
Hôm nay cũng gần đến ngày sinh của Tuệ Giang cũng là ngày Thanh Nhã tốt nghiệp nên cả hội quyết định đi ăn một bữa ra trò.
"Được, chúng mày chọn địa điểm rồi báo lại cho tao nhé.!
"OK" Giang và Trân cùng đồng ý và bắt tay vào công cuộc tìm quán ăn. Nay phải ăn xả láng không có gì phải sợ hết.
Cô ngồi dậy tóc tai rũ rượi như con điên đi vào nhà vệ sinh tắm rửa gội đầu. Từ trưa về đến giờ cô chỉ mới thay quần áo và rửa qua chân tay còn cái người hôi như cú kia cô cũng chưa tắm rửa gì cả.
Tối nay cô chọn một bộ váy mang phần nữ tính, dịu dàng để đi ăn. Màu trắng tinh khôi với phần nơ buộc sau váy là điểm nhấn tăng thêm phần thùy mị. Bước xuống nhà cô cất tiếng gọi bố mẹ.
"Bố mẹ ơi, tối nay con đi ăn với bạn xong con về nhé."
Giờ cô đã tốt nghiệp không cần lên giảng đường nên quyết định ở lại nhà với bố mẹ 1 tuần mặc dù Triệu gia và căn hộ của cô không cách xa nhau lắm.
"Ừm, đi chơi nhớ về sớm nhé con."
"Vâng ạ." Nhã vừa nói vừa đi ra khỏi nha để ra trạm bắt xe bus.
Đi một lúc cô dừng tại trạm xe bus gần trường và đi bộ ra quán ăn đối diện trường. Bước và quán mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô vì sự xinh đẹp và yêu kiều. Nhân viên đi gần lại và hỏi:
"Hôm nay chị đi mấy người ạ"
"À, chị đến cùng với bạn."
"Bạn chị tên là gì ạ để em tìm bàn ạ."
"Là Giang với Trân em ạ"
"Hai chị đang ở bàn phòng 3 trên tầng 2 ạ. Chị lên tầng đi thẳng rồi rẽ phải là đến chị nhé!"
"Cảm ơn em nhé!" Nói xong cô đi lên tầng theo sự chỉ dẫn của nhân viên vừa nãy.
Mở cửa vào phòng là 2 cô bạn đang ngồi chờ cô đến. Một người với chiếc váy bầu màu xanh nhạt với phần điểm nhấn là bông hoa ở quanh eo. Còn trái lại với màu trắng tinh khôi thì Trân chọn một bộ váy xòe màu đen trông rất quyền lực và cuốn hút.
"Ô, Hello, chờ t lâu chưa."
"Người trưởng thành có khác dịu dàng hẳn lên. haha...."
Cô kéo chiếc ghế bên cạnh Giang ngồi xuống và sờ lên bụng cô nói rằng.
"Bé con hôm nay ăn nhiều vào để mau chóng ra đây mẹ Nhã cho đi chơi với mua nhiều quần áo đẹp cho nhé!"
Thấy biểu cảm dễ thương của Nhã dành cho em bé trong bụng mà cô cảm thấy tủi thân. Tủi thân vì con không nhân được sự quan tâm của bố. Tủi thân vì đã chọn sai chồng cũng như đã không nghe lời bố mẹ. Giờ đây nên được quay lại thời gian cô sẽ sáng mắt ra mà bỏ luôn tên đó.
"Hai đứa chúng mày gọi gì chưa?" Nhã hỏi Trân
"Tao gọi rồi, mày chỉ việc đến và ăn hết thôi."
Đọc truyện mới hay nhất ở tại đây
Trong lúc chờ đợi đồ ăn được mang lên Nhã tò mò chuyện của Giang nên đã hỏi han đôi chút. Nhưng với người khéo léo thì sẽ không hỏi trực tiếp, cô hỏi rằng:
"Hôm nay ai đưa mày đến đây, Giang?" Giọng cô nhẹ nhàng, ngọt ngào lọt vào tai Giang và Trân. Lúc đầu Trân cũng muốn hỏi chuyện gia đình Giang nhưng sợ cô buồn nên thôi.
"À,... tao đi taxi đến." Giang ấp úng trả lời. Vốn cô không muốn bạn bè tốn công tốn sức vì chuyện của mình nên cô cũng ngại nói ra.
“Thế… chồng mày đâu? Sao không đưa mày đi? Bầu bì mấy tháng cuối rồi đi một mình không an toàn đâu.” Cô nhẹ nhắc nhở Giang, mong cô chú ý một chút trong mấy tháng cuối này.
“Lát nữa tao đưa bọn mày về nhé!” Thấy Nhã nói vậy Giang nói thêm vào để lát đưa mọi người về.
“Anh ấy đi họp đột suất nên… không đưa mẹ con tao đi được ý mà.”
Cùng lúc đó nhân viên mang thức ăn vào. Một bàn tràn ngập những món ăn. Nào là rau, thịt, chả cá, chả mực các kiểu được dọn ra bàn vô cùng đẹp mắt. Những nhân viên dễ thương châm lửa cho khay nướng để mọi người cùng thưởng thức.
Trước khi ra khỏi phòng nhân viên còn lễ phép đứng lại chúc mọi người ăn ngon miệng:
“Chúc quý khách có bữa tối ngon miệng ạ.”
Nhã và Trân biết vừa nãy Giang đang cố bao che cho cái tên đểu cán kia nhưng cũng không muốn để cô nghĩ nhiều mà ăn uống linh đình.
“Nào, chúng ta cùng nhau chúc mừng tao đã tốt nghiệp. Oách chưa? Hôm nay không đấy không về nhé!”
Nay cô sẽ nhậu tới bến luôn cho mọi người con. Hai cốc rượu trắng được nâng lên là của Trân và cô còn cốc nước cam sóng sánh là của Giang. Phụ nữ sắp sinh đẻ không nên uống rượu.
“Nào. 1… 2… 3 zô, 2,3 zô, 2,3 uống.” Cô dõng dạc hô lên đẩy khí thế để bắt đầu bữa tiệc đêm nay.
Cốc rượu được đưa lên uống một hơi hết luôn.
“Cay xè ra thế mà đàn ông cũng uống được. Thôi chị em mình về với nước cam cho lành. Mặc váy đi uống rượu thế có chết không chứ lị. Haha.”
“Tưởng vừa nãy ghê lắm mà giờ kêu cay à? Haha.”
Vừa cười nói, buôn chuyện thêm màn ăn uống mà đến tận 22h các cô mới ăn xong. Thanh toán xong đứng chờ ở cửa để Trân đi lấy xe hộ tống hai cô nương về nhà.
Nhà của Giang ở gần hơn nên Trân đưa Giang về nghỉ ngơi trước sợ ảnh hưởng đến em bé.
“Bye bye nhé. Lần sau lại gặp.”
“Bye bye, mày về nhé. Đi đường cẩn thận nhé!”
Cô và Trân tạm biệt Giang rồi cũng để cho xe lăn bánh. Trên đường đi hai cô tâm sự với nhau đủ điều. Cảm thấy thương thay đứa con gái xinh đẹp giỏi giang nhưng lại lầm lỡ.
“Haizz, tao không biết thằng đấy có cái gì mà cái Giang nhà mình cứ phải bám lấy nó. Vừa nãy nó bảo đi họp chỉ để che dấu cho thằng chó kia thôi chứ tao biết thừa nó đi đâu.” Nhạc lên tiếng với giọng phẫn nộ, mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.
“Nó đi đâu mà đẻ mẹ con cái Giang ra ngoài một mình? Bây giờ nói thật con Giang mà thả ra khối đứa theo. Thằng đấy có khi còn không đến lượt ý chứ nói gì mà được theo đuổi con Giang nhà mình. Đây phải ai cũng có đủ tư cách để theo đuổi cái Giang nhà mình.” Trân cũng phần nộ không kém.
“Vừa nãy lúc đi ra quán, tao thấy nó với cái con đàn bà mang danh là thư ký có lần mình gặp ý đi cùng với nhau. Tình tứ lắm, hạnh phúc lắm, ôm eo ôm tay ôm chân nhau đi vào khách sạn.”
“Bọn chó chết này.” Thấy Nhã kể thế cô đạp tay vào vô lăng chửi thằng chó và con đàn bà lăng loàn kia.
“Tao mà gặp được tao phải giết chết nó mới được. Không thể để nó cứ ngồi lên đầu lên cổ cái Giang nhà mình.”
Chưa hết câu chuyện mà đã phải về nhà nên Nhã cũng hơi uất ức chút xíu. Đang đến lúc cao trào thì bị đứt mạch cảm xúc. Chán thật.
“Thôi, về đi hôm nào gặp lại nói nhé! Đi đường cẩn thận đấy, đi từ từ thôi nha. Tao về đây. Bye bye.”
“Bye bye, tao tức điên lên mất.”
Trân vốn máu nóng thấy gì trướng tai gai mắt đều rất ghét mà muốn giết luôn bọn chúng. Quả là đôi gian phu dâm phụ có ngày ra được xe tông chết luôn là còn nhẹ đấy.
Thế rồi cô cũng lái xe đi mất, còn Nhã tự đi một mình vào trong khu.
“Sao nay cô về muộn thế?”
Nói xong anh cũng đứng lên rời khỏi trường mà quay về công ty làm việc. Cô vẫn ở đó ăn chơi nhảy múa hát ca và nhận cơn mưa lời chúc từ mọi người. Hôm nay là một ngày rất vui của cô. Công sức học hành của cô đã được đền đáp bằng tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi.
Kết thúc chương trình cũng đã là 13h chiều hôm đó nên cô đã theo bố mẹ về nhà ăn cơm. Bố mẹ cô rất yêu thương và chiều chuộng cô nhưng không cho cô đi quá giới hạn. Quà tặng phải đi kèm với điều kiện không phải cứ muốn là được. Bố mẹ cô dạy cho cô rất nhiều điều hay lẽ phải, không cậy giàu khinh nghèo.
Chiếc xe màu trắng đi vào trong khu đô thị với chiếc cổng được dát vàng sang trọng. Gia đình ông bà được những người làm trong nhà chào đón bằng một bàn tiệc ngon mắt ở sân vườn đằng sau. Đây là dặn dò của Lê Khánh Hà mẹ cô và Triệu Tư Vũ dặn họ trước khi đi dự lễ tốt nghiệp cô con gái cả.
Cả nhà lên phòng thay quần áo, rửa qua chân tay, mặt mũi rồi cùng nhau sum họp ở sân đằng sau nhà. Bô Vũ đứng lên cầm ly rượu vang dõng dạc nói:
"Nào cả nhà cũng chúc mừng chị đã tốt nghiệp. Bố rất tự hào về con."
Cô, mẹ và em trai cùng nhau đứng lên nâng cốc. Những giọt rượu vang sóng sánh trong cốc được mọi người thưởng thức vô cùng sang chảnh. Em trai cô hôm nay cũng rất vui mừng và nói:
'' Dốt như chị mà cũng tốt nghiệp được thì nhà trường cô vấn đề thì phải."
Nghe xong câu nói của cậu em trai thuộc hàng siêu phẩm mà cả nhà cười phá lên. Mẹ gõ đầu thằng em mà nói:
"Mai sau con cũng sẽ như chị đấy. Đừng có mà như chị nữa,"
Những câu nói đùa đó làm cho không khí bữa ăn càng thêm vui vẻ và náo nhiệt. Sau một hồi ăn uống no say mọi người cùng nhau lên phòng nghỉ ngơi một chút.
Đặt lưng xuống giường nhưng tay vẫn cầm tấm bằng tốt nghiệp giơ lên trước mặt ngắm nghía mà lòng cô không giấu nổi vui sướng. Khuôn mặt với từng đường nét hoàn hảo cùng nụ cười như hoa hướng dương đã làm nổi bật cô trong đám đông.
Hôm nay, trong lễ tốt nghiệp đã có một bạn nam. Cũng đẹp trai, gia đình khá giả có điều kiện đã thích thầm cô suốt 3 năm đại học đã thổ lộ tình cảm của mình. Cô cũng rất quý bạn nam đó nhưng có lẽ duyên số của 2 người chưa đến được với nhau nên cô đã từ chối một cách nhẹ nhàng, không làm bạn nam đó buồn mà còn rất vui vẻ.
Cô vừa xinh đẹp, vừa khéo léo như thế bạn nam có bị từ chối có khi vẫn thích Thanh Nhã ấy chứ. Tuy vậy nhưng cũng cảm ơn những người bạn đã cùng cô trải qua đại học. Bỗng có tiếng chuông điện thoại kéo cô ra khỏi những dòng hồi tưởng đó.
'' Tối nay rảnh không đi ăn đi." Hóa ra là hội bạn thân của cô gọi đến rủ đi ăn mừng cô tốt nghiệp.
Hội bạn thân có 3 người nhưng vô cùng hòa đồng, không ai bị ghét hay chìm trong quên lãng cả.
Ngoài Trân Trân ra thì cô còn một người bạn đã gắn bó cùng cô và Trân từ năm cấp 2 đến tận bây giờ, đó là Tuệ Giang. Cô nàng cũng là một tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng sau khi học xong đại học lúc 23 tuổi cô vô tình vấp phải tiếng sét ái tình với một tên tra nam, vừa lăng nhăng, xấu tính lại còn vũ phu.
Không hiểu Tuệ Giang bị tên đó bỏ bùa gì mà lại yêu nó say đắm. Bố mẹ, bạn bè có ngăn cản nhưng cũng phản tác dụng. Nó vẫn nằng nặc đòi lấy tên sở khanh, đểu cán đó. Nó chỉ được cái mã bên ngoài cộng thêm cái mồm dẻo như kẹo kéo chứ chả được cái nết gì. Hai đứa chúng nó lấy nhau được tầm nửa năm thì con bạn mới phát hiện ra thằng chồng mình luôn yêu thương là tên đểu, không thể trông trờ gì được ở hắn ta. Nhưng đã quá muộn cô phát hiện ra mình đã mang thai được 6 tuần.
Vì không muốn con sinh ra mồ côi cha nên cô đã cắn răng chịu đựng dù trong thời gian mang thai hắn đã cặp bồ rồi về đánh đập cô rất kinh khủng. Cô và Trân có khuyên răn đứt lưỡi cũng không chịu nghe nên chỉ có thể cảnh cáo tên đểu cán kia, nhưng cũng chẳng ăn thua.
Hôm nay cũng gần đến ngày sinh của Tuệ Giang cũng là ngày Thanh Nhã tốt nghiệp nên cả hội quyết định đi ăn một bữa ra trò.
"Được, chúng mày chọn địa điểm rồi báo lại cho tao nhé.!
"OK" Giang và Trân cùng đồng ý và bắt tay vào công cuộc tìm quán ăn. Nay phải ăn xả láng không có gì phải sợ hết.
Cô ngồi dậy tóc tai rũ rượi như con điên đi vào nhà vệ sinh tắm rửa gội đầu. Từ trưa về đến giờ cô chỉ mới thay quần áo và rửa qua chân tay còn cái người hôi như cú kia cô cũng chưa tắm rửa gì cả.
Tối nay cô chọn một bộ váy mang phần nữ tính, dịu dàng để đi ăn. Màu trắng tinh khôi với phần nơ buộc sau váy là điểm nhấn tăng thêm phần thùy mị. Bước xuống nhà cô cất tiếng gọi bố mẹ.
"Bố mẹ ơi, tối nay con đi ăn với bạn xong con về nhé."
Giờ cô đã tốt nghiệp không cần lên giảng đường nên quyết định ở lại nhà với bố mẹ 1 tuần mặc dù Triệu gia và căn hộ của cô không cách xa nhau lắm.
"Ừm, đi chơi nhớ về sớm nhé con."
"Vâng ạ." Nhã vừa nói vừa đi ra khỏi nha để ra trạm bắt xe bus.
Đi một lúc cô dừng tại trạm xe bus gần trường và đi bộ ra quán ăn đối diện trường. Bước và quán mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người cô vì sự xinh đẹp và yêu kiều. Nhân viên đi gần lại và hỏi:
"Hôm nay chị đi mấy người ạ"
"À, chị đến cùng với bạn."
"Bạn chị tên là gì ạ để em tìm bàn ạ."
"Là Giang với Trân em ạ"
"Hai chị đang ở bàn phòng 3 trên tầng 2 ạ. Chị lên tầng đi thẳng rồi rẽ phải là đến chị nhé!"
"Cảm ơn em nhé!" Nói xong cô đi lên tầng theo sự chỉ dẫn của nhân viên vừa nãy.
Mở cửa vào phòng là 2 cô bạn đang ngồi chờ cô đến. Một người với chiếc váy bầu màu xanh nhạt với phần điểm nhấn là bông hoa ở quanh eo. Còn trái lại với màu trắng tinh khôi thì Trân chọn một bộ váy xòe màu đen trông rất quyền lực và cuốn hút.
"Ô, Hello, chờ t lâu chưa."
"Người trưởng thành có khác dịu dàng hẳn lên. haha...."
Cô kéo chiếc ghế bên cạnh Giang ngồi xuống và sờ lên bụng cô nói rằng.
"Bé con hôm nay ăn nhiều vào để mau chóng ra đây mẹ Nhã cho đi chơi với mua nhiều quần áo đẹp cho nhé!"
Thấy biểu cảm dễ thương của Nhã dành cho em bé trong bụng mà cô cảm thấy tủi thân. Tủi thân vì con không nhân được sự quan tâm của bố. Tủi thân vì đã chọn sai chồng cũng như đã không nghe lời bố mẹ. Giờ đây nên được quay lại thời gian cô sẽ sáng mắt ra mà bỏ luôn tên đó.
"Hai đứa chúng mày gọi gì chưa?" Nhã hỏi Trân
"Tao gọi rồi, mày chỉ việc đến và ăn hết thôi."
Đọc truyện mới hay nhất ở tại đây
Trong lúc chờ đợi đồ ăn được mang lên Nhã tò mò chuyện của Giang nên đã hỏi han đôi chút. Nhưng với người khéo léo thì sẽ không hỏi trực tiếp, cô hỏi rằng:
"Hôm nay ai đưa mày đến đây, Giang?" Giọng cô nhẹ nhàng, ngọt ngào lọt vào tai Giang và Trân. Lúc đầu Trân cũng muốn hỏi chuyện gia đình Giang nhưng sợ cô buồn nên thôi.
"À,... tao đi taxi đến." Giang ấp úng trả lời. Vốn cô không muốn bạn bè tốn công tốn sức vì chuyện của mình nên cô cũng ngại nói ra.
“Thế… chồng mày đâu? Sao không đưa mày đi? Bầu bì mấy tháng cuối rồi đi một mình không an toàn đâu.” Cô nhẹ nhắc nhở Giang, mong cô chú ý một chút trong mấy tháng cuối này.
“Lát nữa tao đưa bọn mày về nhé!” Thấy Nhã nói vậy Giang nói thêm vào để lát đưa mọi người về.
“Anh ấy đi họp đột suất nên… không đưa mẹ con tao đi được ý mà.”
Cùng lúc đó nhân viên mang thức ăn vào. Một bàn tràn ngập những món ăn. Nào là rau, thịt, chả cá, chả mực các kiểu được dọn ra bàn vô cùng đẹp mắt. Những nhân viên dễ thương châm lửa cho khay nướng để mọi người cùng thưởng thức.
Trước khi ra khỏi phòng nhân viên còn lễ phép đứng lại chúc mọi người ăn ngon miệng:
“Chúc quý khách có bữa tối ngon miệng ạ.”
Nhã và Trân biết vừa nãy Giang đang cố bao che cho cái tên đểu cán kia nhưng cũng không muốn để cô nghĩ nhiều mà ăn uống linh đình.
“Nào, chúng ta cùng nhau chúc mừng tao đã tốt nghiệp. Oách chưa? Hôm nay không đấy không về nhé!”
Nay cô sẽ nhậu tới bến luôn cho mọi người con. Hai cốc rượu trắng được nâng lên là của Trân và cô còn cốc nước cam sóng sánh là của Giang. Phụ nữ sắp sinh đẻ không nên uống rượu.
“Nào. 1… 2… 3 zô, 2,3 zô, 2,3 uống.” Cô dõng dạc hô lên đẩy khí thế để bắt đầu bữa tiệc đêm nay.
Cốc rượu được đưa lên uống một hơi hết luôn.
“Cay xè ra thế mà đàn ông cũng uống được. Thôi chị em mình về với nước cam cho lành. Mặc váy đi uống rượu thế có chết không chứ lị. Haha.”
“Tưởng vừa nãy ghê lắm mà giờ kêu cay à? Haha.”
Vừa cười nói, buôn chuyện thêm màn ăn uống mà đến tận 22h các cô mới ăn xong. Thanh toán xong đứng chờ ở cửa để Trân đi lấy xe hộ tống hai cô nương về nhà.
Nhà của Giang ở gần hơn nên Trân đưa Giang về nghỉ ngơi trước sợ ảnh hưởng đến em bé.
“Bye bye nhé. Lần sau lại gặp.”
“Bye bye, mày về nhé. Đi đường cẩn thận nhé!”
Cô và Trân tạm biệt Giang rồi cũng để cho xe lăn bánh. Trên đường đi hai cô tâm sự với nhau đủ điều. Cảm thấy thương thay đứa con gái xinh đẹp giỏi giang nhưng lại lầm lỡ.
“Haizz, tao không biết thằng đấy có cái gì mà cái Giang nhà mình cứ phải bám lấy nó. Vừa nãy nó bảo đi họp chỉ để che dấu cho thằng chó kia thôi chứ tao biết thừa nó đi đâu.” Nhạc lên tiếng với giọng phẫn nộ, mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu.
“Nó đi đâu mà đẻ mẹ con cái Giang ra ngoài một mình? Bây giờ nói thật con Giang mà thả ra khối đứa theo. Thằng đấy có khi còn không đến lượt ý chứ nói gì mà được theo đuổi con Giang nhà mình. Đây phải ai cũng có đủ tư cách để theo đuổi cái Giang nhà mình.” Trân cũng phần nộ không kém.
“Vừa nãy lúc đi ra quán, tao thấy nó với cái con đàn bà mang danh là thư ký có lần mình gặp ý đi cùng với nhau. Tình tứ lắm, hạnh phúc lắm, ôm eo ôm tay ôm chân nhau đi vào khách sạn.”
“Bọn chó chết này.” Thấy Nhã kể thế cô đạp tay vào vô lăng chửi thằng chó và con đàn bà lăng loàn kia.
“Tao mà gặp được tao phải giết chết nó mới được. Không thể để nó cứ ngồi lên đầu lên cổ cái Giang nhà mình.”
Chưa hết câu chuyện mà đã phải về nhà nên Nhã cũng hơi uất ức chút xíu. Đang đến lúc cao trào thì bị đứt mạch cảm xúc. Chán thật.
“Thôi, về đi hôm nào gặp lại nói nhé! Đi đường cẩn thận đấy, đi từ từ thôi nha. Tao về đây. Bye bye.”
“Bye bye, tao tức điên lên mất.”
Trân vốn máu nóng thấy gì trướng tai gai mắt đều rất ghét mà muốn giết luôn bọn chúng. Quả là đôi gian phu dâm phụ có ngày ra được xe tông chết luôn là còn nhẹ đấy.
Thế rồi cô cũng lái xe đi mất, còn Nhã tự đi một mình vào trong khu.
“Sao nay cô về muộn thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.