Cô Vợ Cảnh Sát Cool Ngầu Của Tôi
Chương 10: Bạn thân Chương Trước
Đại Dương
05/11/2020
Lồng ngực Lý Thiệu Minh dần nghẹn lại.
Anh càng muốn thể hiện bản thân, Hiên Tịnh Vũ lại càng xem thường anh. Ngày trước mới đến nhà Hiên Tịnh Vũ, tấm thẻ đen không hạn mức bị Hiên Tịnh Vũ vứt bỏ, trêи người anh không có một xu dính túi, đành thuận tay cầm ví tiền của Hiên Tịnh Vũ trêи bàn, dùng tiền trong đó mua đồ ăn cho Tiểu Bình An. Anh vốn không để ý, nghĩ chút tiền đó tự mình có thể kiếm lại được, nhưng không ngờ Hiên Tịnh Vũ phát hiện ví tiền để ở nhà không còn nữa, hiểu lầm là anh lấy trộm tiền, cho rằng anh mua quần áo và đồ chơi cho Tiểu Bình An là dùng tiền của cô ấy.
Anh định giải thích, Hiên Tịnh Vũ lại cau mày, dùng ánh mắt thêm phần ghét bỏ nhìn anh: “Thôi vậy, tiền anh tiêu xài tôi không cần nữa, hiếm khi Tiểu Bình An thay đổi thái độ với anh, anh tiêu tiền của tôi làm cho Tiểu Bình An vui cũng là chuyện tốt. Mà anh mua cho bản thân một chiếc xe tải nhỏ, cũng coi như một loại tiến bộ. Chiếc xe tải nhỏ này anh dùng để làm chút việc kiếm tiền tiêu xài đi. Nhưng, từ nay về sau, nếu anh lại dám lấy trộm tiền của tôi, tôi sẽ không dễ dàng tha cho anh nữa đâu. Anh đừng quên tôi làm nghề gì, cũng đừng quên, hành vi của anh là phạm tội”.
“Anh ra ngoài đi”, Hiên Tịnh Vũ cúi đầu, chậm rãi cởi bỏ quần tất trêи chân cô, hôm nay ở đồn cảnh sát là một ngày mệt mỏi, cô muốn tắm nước nóng sau đó nghỉ ngơi thật thoải mái.
Cô càng ngày càng thất vọng về Lý Thiệu Minh, chẳng những vô dụng hèn hạ lại còn học thói trộm tiền. Nếu có một ngày người này bị cảnh sát bắt vì tội trộm cắp, cô không biết nên đối mặt với bố mình như thế nào.
Đôi chân của Hiên Tịnh Vũ trắng mịn như ngọc, khi cô từ từ cởi bỏ quần tất đen, lộ ra chân dài thon thả, cảnh tượng này có thể nói là cực kỳ hấp dẫn. Cô là một báu vật trời sinh, khiến người khác khó mà cưỡng lại được ý nghĩ muốn xâm phạm, nhưng lại có một loại khí chất lạnh lùng, khiến người khác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa không dám khinh nhờn.
Lý Thiệu Minh không có tâm trạng để thưởng thức ‘cảnh đẹp’ trước mắt, anh tức đến phát điên, nói: “Hiên Tịnh Vũ, anh không lấy trộm tiền của em, chỉ tiêu hai trăm tệ trong đó thôi. Em cho rằng xe tải nhỏ của anh và tiền anh mua đồ cho Tiểu Bình An, toàn bộ đều dùng tiền trong ví em sao? Anh còn không biết trong ví của em có tất cả bao nhiêu tiền, thẻ ngân hàng của em có bao nhiêu tiền anh cũng không biết, sao anh có thể dùng tiền của em mua xe, mua đồ cho Tiểu Bình An được chứ? Nói cho em biết, anh có tiền. Bây giờ trêи người anh có năm sáu trăm ngàn tệ, ngay khi tiền thưởng từ đồn cảnh sát gửi đến, anh sẽ có thêm ba triệu hai trăm ngàn nữa, anh vốn dĩ không hề thiếu tiền”.
“Anh biết mật khẩu của tôi mà”, Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng nói.
“Anh không biết”, Lý Thiệu Minh tức giận, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Anh ở nước ngoài là người nắm trong tay binh quyền một tay che trời, là nhân vật khiến vô số ông lớn các thế lực đen tối cúi đầu run sợ, giờ khắc này lại vì Hiên Tịnh Vũ mà tức giận như một đứa nhóc.
“Mẹ ơi, mẹ muốn đi tắm không?”, lúc này, Tiểu Bình An bước vào phòng, dùng đôi mắt to long lanh nhìn Hiên Tịnh Vũ, đồng thời nhìn trộm Lý Thiệu Minh: “Mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa…”
“Ha ha, mẹ đâu có cãi nhau, sao mẹ phải cãi nhau với loại người này chứ?”, Hiên Tịnh Vũ dắt tay Tiểu Bình An ra khỏi phòng, coi Lý Thiệu Minh tựa như không khí.
Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy tức đến nghẹt thở, căm giận nhìn theo bóng lưng Hiên Tịnh Vũ. Suy nghĩ một lát, anh cầm cuốn nhật ký Lý Phong luôn mang theo lên xem thử, lật qua một trang, thấy bên trong có một dòng chữ: “Mật khẩu thẻ ngân hàng của Hiên Tịnh Vũ là sinh nhật của Tiểu Bình An, bên trong có khoảng mười ngàn. Mật khẩu này mình phải nhớ kỹ, nếu có một ngày mình thiếu tiền, có lẽ sẽ dùng đến”.
Lý Phong, vậy mà anh ta thật sự biết mật khẩu thẻ ngân hàng của Hiên Tịnh Vũ.
Nhìn nội dung cuốn nhật ký, Lý Thiệu Minh đột nhiên ngẩn người.
Lý Phong quá hèn hạ rồi…
Trong phòng tắm, mơ hồ truyền đến tiếng Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An đang tắm rửa, Lý Thiệu Minh đứng trong phòng Hiên Tịnh Vũ một lúc, trêи mặt nở nụ cười gượng gạo.
Thôi bỏ đi…
Lý Thiệu Minh anh đường đường là người đứng đầu nắm binh quyền trong tay, nhân vật một tay che trời, hô mưa gọi gió, sao khi gặp phải một cô gái thiển cận như Hiên Tịnh Vũ, lại thất lễ.
Anh đi vào phòng đọc sách, lấy bức chân dung cô gái mà anh đã vẽ trước đó, lặng lẽ chăm chú nhìn cô gái trong tranh. Lồng ngực bị cô ta đánh đến giờ vẫn đau âm ỉ. Ba mươi ngàn cấp dưới của anh toàn quân bị giết hại chỉ trong một đêm, anh không thể vướng vào chuyện tình cảm nam nữ, phải tiếp tục chuẩn bị kế hoạch báo thù của mình thật tốt.
Ngày tôi trở lại, chính là ngày tất cả các người phải trả giá.
Hôm sau, lúc Lý Thiệu Minh tỉnh dậy, Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An đã không còn ở nhà, chỉ để lại tờ một trăm ngàn trêи bàn. Anh cười gượng, đoán chừng là Hiên Tịnh Vũ cho mình tiền đi ăn. Mặc dù Hiên Tịnh Vũ tưởng rằng anh lấy trộm thẻ ngân hàng của cô, nhưng vẫn không yên tâm về anh, lo anh không có tiền ăn cơm.
Lý Phong thực sự, năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn Hiên Tịnh Vũ hai tuổi, hiện tại đang là thực tập sinh, học phí đại học và tiền sinh hoạt của anh ta đều do ông Hiên chi trả, vì trong kì thực tập bị nhà trường bố trí đến ngư trường làm sạch con hàu, mỗi tháng chỉ có tám trăm phí thực tập, tiền ít việc vất vả, nên anh ta ở mãi trong nhà Hiên Tịnh Vũ.
Anh ta không có kỹ năng sinh tồn, là Hiên Tịnh Vũ và ông Hiên nuôi anh ta.
Ước chừng khoản tiền thưởng ba triệu hai trăm ngàn từ đồn cảnh sát hai ngày nữa sẽ gửi đến, anh muốn ra nước ngoài báo thù, khoảng thời gian này không thể nhàn rỗi, phải nghĩ cách mở một con đường gia nhập giới giàu có trong thành phố, vơ vét tiền từ bọn họ nhiều hơn mới được.
Khi Lý Thiệu Minh vừa bước xuống tầng, ngồi vào chiếc xe tải nhỏ của mình, đang suy nghĩ cách để xâm nhập vào giới giàu có của thành phố, thì điện thoại trong xe của anh vang lên.
Khi bắt được sáu tên tội phạm bị truy nã, anh không chỉ tịch thu hết tiền mặt trêи người chúng, mà còn giữ luôn cả sáu chiếc di động. Tiện tay cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông liên hồi lên, anh bình thản nói: “Người anh muốn tìm đã bị bắt, hắn ta là tội phạm giết người, sắp thi hành án tử hình rồi, sau này đừng gọi điện đến nữa”.
“Thần tượng, là tôi”, một giọng nói dễ nghe truyền đến.
“Là cô?”, Lý Thiệu Minh khẽ cau mày.
“Đúng, là tôi, Hàn Phi Phi nè. Hi hi, lúc anh bắt mấy tên tội phạm truy nã đó, nhân tiện lột hết đồ trêи người bọn họ sao? Mấy tên tội phạm đó đã nói hết với tôi rồi. Tôi nghĩ di động của họ chắc chắn ở chỗ anh, vì vậy mới gọi cho anh. Là thế này, tiền thưởng của anh đã có rồi, anh rảnh không? Chúng ta gặp nhau chút nhé”, Hàn Phi Phi nói.
“Được”.
Nửa tiếng sau, tại quán cafe ở trung tâm thành phố.
Hàn Phi Phi mặc một bộ đồ thể thao màu đen, thân hình mảnh mai, tràn đầy sức sống. Cô ngồi trước mặt Lý Thiệu Minh, dáng vẻ ngọt ngào, hai tay ôm khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ si mê nhìn anh, trước mặt đặt một cái túi, bên trong đầy ắp tiền mặt.
Hôm nay là cuối tuần, hầu hết cảnh sát trong thành phố đều nghỉ, Hiên Tịnh Vũ hình như đưa Tiểu Bình An đi chơi đâu đó.
“Thần tượng, anh nghĩ kỹ chưa? Gia nhập đội cảnh sát của chúng tôi, hay là gia nhập quân đội của ông tôi? Mặc dù tôi rất hi vọng anh gia nhập quân đội của ông, nhưng cũng mong anh gia nhập đội cảnh sát. Nếu anh gia nhập đội cảnh sát, tôi sẽ được đi làm cùng anh mỗi ngày, he he…”.
“Cô đánh cược với tôi, nếu cô thua mọi chuyện do tôi quyết định, đúng chứ?”, Lý Thiệu Minh nhìn cô gái đơn thuần trước mặt, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Thần tượng, anh định làm gì tôi? Chẳng lẽ anh thích tôi? Muốn lợi dụng tôi?”, khuôn mặt Hàn Phi Phi bỗng nhiên đỏ bừng, trong lòng căng thẳng.
Cô kính nể Lý Thiệu Minh, sùng bái anh như thần tượng. Cô nghĩ đến vụ cá cược của mình và Lý Thiệu Minh, nếu Lý Thiệu Minh muốn lợi dụng mình, cô không biết nên giải quyết thế nào.
“Nhà cô hình như rất giàu nhỉ?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Hả?”, Hàn Phi Phi ngây người.
“Cô cá cược với tôi thua rồi, vì vậy tôi muốn cô làm giúp tôi hai việc. Việc thứ nhất, giới thiệu tôi với vài người bạn giàu có của cô, tôi thiếu tiền, cần kiếm tiền từ những người bạn này của cô. Việc thứ hai, chắc cô cũng biết thân phận của tôi rồi đúng không? Thật ra tôi đang bị thương, thực lực chưa đạt tới cấp bậc Thần Cấp. Thực lực hiện giờ của tôi chỉ ở cấp bậc Tông Sư cấp cao, dùng toàn lực mới đánh Liễu Bân bị thương, nếu tôi khống chế được nội lực của mình chắc sẽ không đánh anh ta bị thương như vậy. Tôi cần một lò luyện đan và vài loại dược liệu, đây là danh sách. Tôi còn cần một căn nhà, một căn nhà thật lớn, có tầng hầm, cô giúp tôi tìm nhà, toàn bộ số tiền này là của cô. Chuyện thứ hai này coi như ân tình tôi nợ cô, ngày sau cô cần tôi làm gì tôi nhất định sẽ giúp”.
“Thần tượng, có thể giúp anh là vinh dự của tôi, tôi có mấy người bạn hoàn cảnh gia đình không tồi, tôi có thể giới thiệu họ với anh. Những thứ anh cần, bây giờ tôi đi mua cho anh, có điều, nếu anh muốn có nhà, gia đình tôi có rất nhiều. Bởi vì bố tôi kinh doanh, trong tay ông ấy có không ít nhà đẹp, có một căn ở gần đồn cảnh sát của chúng tôi, điều kiện tương tự những gì anh nói, đôi lúc buổi trưa tôi sẽ đến đó nghỉ ngơi. Nếu anh không chê, vậy căn nhà đó tặng cho anh”, Hàn Phi Phi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại hơi thất vọng.
“Được, cô đưa tôi đến đó”, đôi mắt Lý Thiệu Minh sáng rực, anh biết cháu gái của Hàn tướng quân chắc chắn gia cảnh sẽ không kém.
Anh bị thương bên trong, cần một nơi đủ rộng để điều chế thuốc trị thương. Việc luyện chế thuốc chắc chắn không thích hợp làm ở nhà của anh và Hiên Tịnh Vũ, do đó anh muốn tìm một căn nhà lớn có tầng hầm.
Luyện đan là phương pháp mà người luyện võ điều chế tinh luyện tinh hoa của dược liệu phụ trợ cho việc điều trị vết thương bên trong. Anh là một kẻ mạnh, đương nhiên cũng biết phương pháp luyện đan. Hơn nữa hoàn cảnh gia đình mẹ anh khá đặc biệt, bởi vì mẹ anh nên từ nhỏ anh đã uống khá nhiều loại thuốc.
Hàn Phi Phi là một cô gái sống khá thoải mái, cô nhanh chóng đưa Lý Thiệu Minh ra khỏi quán cafe, chuẩn bị dẫn anh đến biệt thự của mình.
Tuy nhiên, khi anh và Hàn Phi Phi vừa bước vào xe, một chiếc Volkswagen Passat từ từ chạy đến.
Là xe của Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ và Hàn Phi Phi là bạn thân, bình thường họ thường cùng nhau đến quán cafe này. Hôm nay là cuối tuần cô đưa Tiểu Bình An đi chơi, vì hơi mệt nên định đưa Tiểu Bình An đến quán cafe này ngồi nghỉ.
Đúng lúc này, Hiên Tịnh Vũ cũng tình cờ nhìn thấy Hàn Phi Phi và Lý Thiệu Minh.
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh đi cùng bạn thân của mình, trong đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ kinh ngạc.
Anh càng muốn thể hiện bản thân, Hiên Tịnh Vũ lại càng xem thường anh. Ngày trước mới đến nhà Hiên Tịnh Vũ, tấm thẻ đen không hạn mức bị Hiên Tịnh Vũ vứt bỏ, trêи người anh không có một xu dính túi, đành thuận tay cầm ví tiền của Hiên Tịnh Vũ trêи bàn, dùng tiền trong đó mua đồ ăn cho Tiểu Bình An. Anh vốn không để ý, nghĩ chút tiền đó tự mình có thể kiếm lại được, nhưng không ngờ Hiên Tịnh Vũ phát hiện ví tiền để ở nhà không còn nữa, hiểu lầm là anh lấy trộm tiền, cho rằng anh mua quần áo và đồ chơi cho Tiểu Bình An là dùng tiền của cô ấy.
Anh định giải thích, Hiên Tịnh Vũ lại cau mày, dùng ánh mắt thêm phần ghét bỏ nhìn anh: “Thôi vậy, tiền anh tiêu xài tôi không cần nữa, hiếm khi Tiểu Bình An thay đổi thái độ với anh, anh tiêu tiền của tôi làm cho Tiểu Bình An vui cũng là chuyện tốt. Mà anh mua cho bản thân một chiếc xe tải nhỏ, cũng coi như một loại tiến bộ. Chiếc xe tải nhỏ này anh dùng để làm chút việc kiếm tiền tiêu xài đi. Nhưng, từ nay về sau, nếu anh lại dám lấy trộm tiền của tôi, tôi sẽ không dễ dàng tha cho anh nữa đâu. Anh đừng quên tôi làm nghề gì, cũng đừng quên, hành vi của anh là phạm tội”.
“Anh ra ngoài đi”, Hiên Tịnh Vũ cúi đầu, chậm rãi cởi bỏ quần tất trêи chân cô, hôm nay ở đồn cảnh sát là một ngày mệt mỏi, cô muốn tắm nước nóng sau đó nghỉ ngơi thật thoải mái.
Cô càng ngày càng thất vọng về Lý Thiệu Minh, chẳng những vô dụng hèn hạ lại còn học thói trộm tiền. Nếu có một ngày người này bị cảnh sát bắt vì tội trộm cắp, cô không biết nên đối mặt với bố mình như thế nào.
Đôi chân của Hiên Tịnh Vũ trắng mịn như ngọc, khi cô từ từ cởi bỏ quần tất đen, lộ ra chân dài thon thả, cảnh tượng này có thể nói là cực kỳ hấp dẫn. Cô là một báu vật trời sinh, khiến người khác khó mà cưỡng lại được ý nghĩ muốn xâm phạm, nhưng lại có một loại khí chất lạnh lùng, khiến người khác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa không dám khinh nhờn.
Lý Thiệu Minh không có tâm trạng để thưởng thức ‘cảnh đẹp’ trước mắt, anh tức đến phát điên, nói: “Hiên Tịnh Vũ, anh không lấy trộm tiền của em, chỉ tiêu hai trăm tệ trong đó thôi. Em cho rằng xe tải nhỏ của anh và tiền anh mua đồ cho Tiểu Bình An, toàn bộ đều dùng tiền trong ví em sao? Anh còn không biết trong ví của em có tất cả bao nhiêu tiền, thẻ ngân hàng của em có bao nhiêu tiền anh cũng không biết, sao anh có thể dùng tiền của em mua xe, mua đồ cho Tiểu Bình An được chứ? Nói cho em biết, anh có tiền. Bây giờ trêи người anh có năm sáu trăm ngàn tệ, ngay khi tiền thưởng từ đồn cảnh sát gửi đến, anh sẽ có thêm ba triệu hai trăm ngàn nữa, anh vốn dĩ không hề thiếu tiền”.
“Anh biết mật khẩu của tôi mà”, Hiên Tịnh Vũ lạnh lùng nói.
“Anh không biết”, Lý Thiệu Minh tức giận, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Anh ở nước ngoài là người nắm trong tay binh quyền một tay che trời, là nhân vật khiến vô số ông lớn các thế lực đen tối cúi đầu run sợ, giờ khắc này lại vì Hiên Tịnh Vũ mà tức giận như một đứa nhóc.
“Mẹ ơi, mẹ muốn đi tắm không?”, lúc này, Tiểu Bình An bước vào phòng, dùng đôi mắt to long lanh nhìn Hiên Tịnh Vũ, đồng thời nhìn trộm Lý Thiệu Minh: “Mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa…”
“Ha ha, mẹ đâu có cãi nhau, sao mẹ phải cãi nhau với loại người này chứ?”, Hiên Tịnh Vũ dắt tay Tiểu Bình An ra khỏi phòng, coi Lý Thiệu Minh tựa như không khí.
Lý Thiệu Minh chỉ cảm thấy tức đến nghẹt thở, căm giận nhìn theo bóng lưng Hiên Tịnh Vũ. Suy nghĩ một lát, anh cầm cuốn nhật ký Lý Phong luôn mang theo lên xem thử, lật qua một trang, thấy bên trong có một dòng chữ: “Mật khẩu thẻ ngân hàng của Hiên Tịnh Vũ là sinh nhật của Tiểu Bình An, bên trong có khoảng mười ngàn. Mật khẩu này mình phải nhớ kỹ, nếu có một ngày mình thiếu tiền, có lẽ sẽ dùng đến”.
Lý Phong, vậy mà anh ta thật sự biết mật khẩu thẻ ngân hàng của Hiên Tịnh Vũ.
Nhìn nội dung cuốn nhật ký, Lý Thiệu Minh đột nhiên ngẩn người.
Lý Phong quá hèn hạ rồi…
Trong phòng tắm, mơ hồ truyền đến tiếng Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An đang tắm rửa, Lý Thiệu Minh đứng trong phòng Hiên Tịnh Vũ một lúc, trêи mặt nở nụ cười gượng gạo.
Thôi bỏ đi…
Lý Thiệu Minh anh đường đường là người đứng đầu nắm binh quyền trong tay, nhân vật một tay che trời, hô mưa gọi gió, sao khi gặp phải một cô gái thiển cận như Hiên Tịnh Vũ, lại thất lễ.
Anh đi vào phòng đọc sách, lấy bức chân dung cô gái mà anh đã vẽ trước đó, lặng lẽ chăm chú nhìn cô gái trong tranh. Lồng ngực bị cô ta đánh đến giờ vẫn đau âm ỉ. Ba mươi ngàn cấp dưới của anh toàn quân bị giết hại chỉ trong một đêm, anh không thể vướng vào chuyện tình cảm nam nữ, phải tiếp tục chuẩn bị kế hoạch báo thù của mình thật tốt.
Ngày tôi trở lại, chính là ngày tất cả các người phải trả giá.
Hôm sau, lúc Lý Thiệu Minh tỉnh dậy, Hiên Tịnh Vũ và Tiểu Bình An đã không còn ở nhà, chỉ để lại tờ một trăm ngàn trêи bàn. Anh cười gượng, đoán chừng là Hiên Tịnh Vũ cho mình tiền đi ăn. Mặc dù Hiên Tịnh Vũ tưởng rằng anh lấy trộm thẻ ngân hàng của cô, nhưng vẫn không yên tâm về anh, lo anh không có tiền ăn cơm.
Lý Phong thực sự, năm nay chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhỏ hơn Hiên Tịnh Vũ hai tuổi, hiện tại đang là thực tập sinh, học phí đại học và tiền sinh hoạt của anh ta đều do ông Hiên chi trả, vì trong kì thực tập bị nhà trường bố trí đến ngư trường làm sạch con hàu, mỗi tháng chỉ có tám trăm phí thực tập, tiền ít việc vất vả, nên anh ta ở mãi trong nhà Hiên Tịnh Vũ.
Anh ta không có kỹ năng sinh tồn, là Hiên Tịnh Vũ và ông Hiên nuôi anh ta.
Ước chừng khoản tiền thưởng ba triệu hai trăm ngàn từ đồn cảnh sát hai ngày nữa sẽ gửi đến, anh muốn ra nước ngoài báo thù, khoảng thời gian này không thể nhàn rỗi, phải nghĩ cách mở một con đường gia nhập giới giàu có trong thành phố, vơ vét tiền từ bọn họ nhiều hơn mới được.
Khi Lý Thiệu Minh vừa bước xuống tầng, ngồi vào chiếc xe tải nhỏ của mình, đang suy nghĩ cách để xâm nhập vào giới giàu có của thành phố, thì điện thoại trong xe của anh vang lên.
Khi bắt được sáu tên tội phạm bị truy nã, anh không chỉ tịch thu hết tiền mặt trêи người chúng, mà còn giữ luôn cả sáu chiếc di động. Tiện tay cầm chiếc điện thoại đang đổ chuông liên hồi lên, anh bình thản nói: “Người anh muốn tìm đã bị bắt, hắn ta là tội phạm giết người, sắp thi hành án tử hình rồi, sau này đừng gọi điện đến nữa”.
“Thần tượng, là tôi”, một giọng nói dễ nghe truyền đến.
“Là cô?”, Lý Thiệu Minh khẽ cau mày.
“Đúng, là tôi, Hàn Phi Phi nè. Hi hi, lúc anh bắt mấy tên tội phạm truy nã đó, nhân tiện lột hết đồ trêи người bọn họ sao? Mấy tên tội phạm đó đã nói hết với tôi rồi. Tôi nghĩ di động của họ chắc chắn ở chỗ anh, vì vậy mới gọi cho anh. Là thế này, tiền thưởng của anh đã có rồi, anh rảnh không? Chúng ta gặp nhau chút nhé”, Hàn Phi Phi nói.
“Được”.
Nửa tiếng sau, tại quán cafe ở trung tâm thành phố.
Hàn Phi Phi mặc một bộ đồ thể thao màu đen, thân hình mảnh mai, tràn đầy sức sống. Cô ngồi trước mặt Lý Thiệu Minh, dáng vẻ ngọt ngào, hai tay ôm khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ si mê nhìn anh, trước mặt đặt một cái túi, bên trong đầy ắp tiền mặt.
Hôm nay là cuối tuần, hầu hết cảnh sát trong thành phố đều nghỉ, Hiên Tịnh Vũ hình như đưa Tiểu Bình An đi chơi đâu đó.
“Thần tượng, anh nghĩ kỹ chưa? Gia nhập đội cảnh sát của chúng tôi, hay là gia nhập quân đội của ông tôi? Mặc dù tôi rất hi vọng anh gia nhập quân đội của ông, nhưng cũng mong anh gia nhập đội cảnh sát. Nếu anh gia nhập đội cảnh sát, tôi sẽ được đi làm cùng anh mỗi ngày, he he…”.
“Cô đánh cược với tôi, nếu cô thua mọi chuyện do tôi quyết định, đúng chứ?”, Lý Thiệu Minh nhìn cô gái đơn thuần trước mặt, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Thần tượng, anh định làm gì tôi? Chẳng lẽ anh thích tôi? Muốn lợi dụng tôi?”, khuôn mặt Hàn Phi Phi bỗng nhiên đỏ bừng, trong lòng căng thẳng.
Cô kính nể Lý Thiệu Minh, sùng bái anh như thần tượng. Cô nghĩ đến vụ cá cược của mình và Lý Thiệu Minh, nếu Lý Thiệu Minh muốn lợi dụng mình, cô không biết nên giải quyết thế nào.
“Nhà cô hình như rất giàu nhỉ?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
“Hả?”, Hàn Phi Phi ngây người.
“Cô cá cược với tôi thua rồi, vì vậy tôi muốn cô làm giúp tôi hai việc. Việc thứ nhất, giới thiệu tôi với vài người bạn giàu có của cô, tôi thiếu tiền, cần kiếm tiền từ những người bạn này của cô. Việc thứ hai, chắc cô cũng biết thân phận của tôi rồi đúng không? Thật ra tôi đang bị thương, thực lực chưa đạt tới cấp bậc Thần Cấp. Thực lực hiện giờ của tôi chỉ ở cấp bậc Tông Sư cấp cao, dùng toàn lực mới đánh Liễu Bân bị thương, nếu tôi khống chế được nội lực của mình chắc sẽ không đánh anh ta bị thương như vậy. Tôi cần một lò luyện đan và vài loại dược liệu, đây là danh sách. Tôi còn cần một căn nhà, một căn nhà thật lớn, có tầng hầm, cô giúp tôi tìm nhà, toàn bộ số tiền này là của cô. Chuyện thứ hai này coi như ân tình tôi nợ cô, ngày sau cô cần tôi làm gì tôi nhất định sẽ giúp”.
“Thần tượng, có thể giúp anh là vinh dự của tôi, tôi có mấy người bạn hoàn cảnh gia đình không tồi, tôi có thể giới thiệu họ với anh. Những thứ anh cần, bây giờ tôi đi mua cho anh, có điều, nếu anh muốn có nhà, gia đình tôi có rất nhiều. Bởi vì bố tôi kinh doanh, trong tay ông ấy có không ít nhà đẹp, có một căn ở gần đồn cảnh sát của chúng tôi, điều kiện tương tự những gì anh nói, đôi lúc buổi trưa tôi sẽ đến đó nghỉ ngơi. Nếu anh không chê, vậy căn nhà đó tặng cho anh”, Hàn Phi Phi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại hơi thất vọng.
“Được, cô đưa tôi đến đó”, đôi mắt Lý Thiệu Minh sáng rực, anh biết cháu gái của Hàn tướng quân chắc chắn gia cảnh sẽ không kém.
Anh bị thương bên trong, cần một nơi đủ rộng để điều chế thuốc trị thương. Việc luyện chế thuốc chắc chắn không thích hợp làm ở nhà của anh và Hiên Tịnh Vũ, do đó anh muốn tìm một căn nhà lớn có tầng hầm.
Luyện đan là phương pháp mà người luyện võ điều chế tinh luyện tinh hoa của dược liệu phụ trợ cho việc điều trị vết thương bên trong. Anh là một kẻ mạnh, đương nhiên cũng biết phương pháp luyện đan. Hơn nữa hoàn cảnh gia đình mẹ anh khá đặc biệt, bởi vì mẹ anh nên từ nhỏ anh đã uống khá nhiều loại thuốc.
Hàn Phi Phi là một cô gái sống khá thoải mái, cô nhanh chóng đưa Lý Thiệu Minh ra khỏi quán cafe, chuẩn bị dẫn anh đến biệt thự của mình.
Tuy nhiên, khi anh và Hàn Phi Phi vừa bước vào xe, một chiếc Volkswagen Passat từ từ chạy đến.
Là xe của Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ và Hàn Phi Phi là bạn thân, bình thường họ thường cùng nhau đến quán cafe này. Hôm nay là cuối tuần cô đưa Tiểu Bình An đi chơi, vì hơi mệt nên định đưa Tiểu Bình An đến quán cafe này ngồi nghỉ.
Đúng lúc này, Hiên Tịnh Vũ cũng tình cờ nhìn thấy Hàn Phi Phi và Lý Thiệu Minh.
Nhìn thấy Lý Thiệu Minh đi cùng bạn thân của mình, trong đôi mắt lạnh lùng đầy vẻ kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.