Chương 565: Đảo mắt cái gì cũng thay đổi
Nam Thư
16/04/2024
Đảo mắt đã đến cuộc thi đấu.
Thịnh Hoàn Hoàn lôi bộ đồ nhảy năm đó ra khỏi thùng rồi bảo người hầu giặt ủi, sau khi mặc vào vẫn còn rất vừa vặn, bày ra đường cong hoàn mỹ của cô.
Cô đứng trước gương, cô trong gương không còn vẻ ngây ngô như năm mười sáu tuổi, thân thể cũng đầy đặn hơn trước kia, sau khi mặc bộ đồ nhảy màu đỏ trắng này vào thì vóc dáng và khí chất vẫn còn.
Sáu năm trước cách hiện tại thật xa xôi, cứ như chuyện của thế kỷ trước, lúc ấy cô mới quen Mộ Tư, bài nhảy này là nhảy vì anh ta!
Đảo mắt một cái cái gì cũng thay đổi!
Nam Tầm và Lăng Kha đã đến rất sớm, ba người cùng đi đến hiện trường cúp hoa đào.
Cúp hoa đào được tổ chức rất long trọng, chỉ chuyện dựng sân khấu cũng đã bỏ vào số tiền khổng lồ, nhìn từ xa xa có thể trông thấy ánh đèn óng ánh vô cùng hoa lệ.
Trong đông đảo những chương trình truyền hình thì tỉ lệ người xem cúp hoa đào xem như không tệ, nhưng vẫn không lọt vào top3.
Cho nên ban tổ chức cúp hoa đào mới vội vã mời Thích Khôn rồi lại nhờ A Nhã đích thân ra mặt mời Thịnh Hoàn Hoàn, họ còn tạo khí thế cho cuộc thi thách đấu hôm nay là vì muốn xông lên đứng đầu trong những chương trình truyền hình.
Lúc này trong phòng tập luyện đang rất ồn ào, bởi vì Thịnh Hoàn Hoàn trong truyền thuyết chậm chạp chưa tới:
"Không phải ban tổ chức nói Thịnh Hoàn Hoàn sẽ đến à, sao bây giờ còn chưa đến?"
"Chắc không đến đâu, hai người thách đầu còn lại đã sớm đến diễn tập, cô ta lại chưa từng xuất hiện lần nào."
"Chắc Thịnh Hoàn Hoàn sợ rồi, bỏ lâu như vậy, không phải cô ta muốn tập lại là tập được."
"Chứ gì nữa, dù căn bản của cô ta tốt đến đâu thì chỉ hai ba ngày cũng không khôi phục được thời kì đỉnh cao."
"Các người nghĩ quá đơn giản, nói không chừng từ ban đầu người ta đã chuẩn bị, chỉ là các người không biết mà thôi."
"Dù cô ta có chuẩn bị thì có thể sánh bằng những người không bỏ luyện tập ngày nào như chúng ta sao? Tôi thật không nhìn được cô A Nhã tâng bốc cô ta như vậy."
"Đúng thế, ai trên đài chưa từng lấy được mấy cái cúp, ai không phải thiên tài? Thịnh Hoàn Hoàn tính là thứ gì."
"Nói nhiều như vậy có tác dụng gì, chỉ bề ngoài thôi người ta đã hơn xa chúng ta một con phố rồi..."
"Lời này có công bằng với những người đi sớm về tối như chúng ta không?"
Cuối cùng Vương Vận Thi nói một câu: “Chả có gì cần phàn nàn, gia thế cũng tốt, bề ngoài cũng được, trên sân khấu vẫn phải xem thực lực, người xem mắt sáng như tuyết."
Triệu Giai Ca cũng cười nói: “Nói không sai, cô A Nhã coi trọng cô ta đến mấy thì có ích lợi gì, quyền bỏ phiếu cuối cùng còn không phải trong tay người xem sao."
Một tiếng nói tràn ngập trào phúng vang lên: “Cho nên chúng tôi mới lo cô ta không đến, mọi người đều chờ thưởng thức dáng múa duyên dáng của cô ta đây!"
Triệu Giai Ca cười nói: “Yên tâm đi, cô ta sẽ đến."
Lăng Kha còn có nhược điểm nằm trên tay cô ta, Thịnh Hoàn Hoàn đã hứa sẽ đến thì không có lý do gì đổi ý.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn vừa chạy tới, vừa xuống xe liền có người của ban tổ chức tiến lên đón, dẫn cô đi vào phòng trang điểm.
"Hoàn Hoàn." Vừa đi gần phòng trang điểm thì tiếng nói vui mừng của A Nhã đã truyền đến: “Cuối cùng cô cũng đến, để chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại thì trông thấy bà và Thích Khôn sau lưng bà, phía sau bọn họ có một đám vũ công đang nhìn.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói với họ: “Hai vị, xin hãy kín tiếng một chút, tôi chỉ là một học viên bình thường tới khiêu chiến thôi, không thể quá đặc thù."
Một học viên mà được hai giáo viên cấp quốc bảo đích thân nghênh đón, đây không phải kéo thù hận cho cô sao, sẽ làm bao nhiêu người đỏ mắt!
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ muốn nhảy một điệu rồi đi, không muốn gây ra nhiều chuyện quá.
Thích Khôn lập tức khụ một tiếng, nghiêm nghị nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Sao bây giờ mới đến, tranh thủ đi diễn tập đi, xem những ánh đèn kia có cần điều chỉnh hay không, đây là hiện trường trực tiếp tuyệt đối đừng phạm sai lầm, tránh kéo thấp tiêu chuẩn của tiết mục."
A Nhã cũng lập tức nói: “Đừng cho là mình thiên phú cao thì không cần diễn tập, trước đó tôi khen cô không ít, đừng làm tôi mất mặt, còn không mau đi theo đạo diễn đi."
"Vâng vâng vâng, tôi lập tức đi diễn tập ngay."
Thịnh Hoàn Hoàn liên tục đáp "Vâng" rồi đi theo phó đạo diễn lên đài.
Có vũ công muốn đi xem thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn thì lập tức bị đạo diễn và A Nhã quát bảo ngưng lại, bảo các cô thay quần áo trang điểm.
Cuộc diễn tập của Thịnh Hoàn Hoàn làm các nhân viên liên tục khen ngợi, để đạt tới ý cảnh cô muốn mà ánh đèn đã được hạ xuống.
Hiệu quả điều chỉnh được rất tuyệt!
Buổi tối bảy giờ người xem nhao nhao vào vị trí, Thịnh Hoàn Hoàn về hậu đài thay quần áo trang điểm, tám giờ lập tức quay trực tiếp, tỉ lệ người xem bắt đầu dâng lên.
Nam Tầm và Lăng Kha sợ có người giở trò sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn nên vẫn không rời đi, họ bảo vệ cô rất chặt, ăn uống hay đồ trang điểm gì cũng tự mang theo.
Có người ganh ghét lạnh lùng chế giễu:
"Có một số người trời sinh mong manh dễ vỡ hơn người khác."
"Đã được A Nhã chọn sẵn mà còn chạy tới giả vờ giả vịt."
"Các người đừng chèn ép người ta, người ta là quán quân cuộc đua quốc tế đó..."
Thịnh Hoàn Hoàn có thể chịu được những lời này, nhưng Lăng Kha lại không được: “Đừng ăn nói xà lơ nữa, Hoàn Hoàn nhà tôi mong manh dễ vỡ hơn người khác, các người ganh tỵ thì lúc trước đầu thai sao không biết cố gắng thêm?"
"Còn cô nữa, tất cả những lời khen thưởng và kết quả đều không phải cho không, một phút trên đài bằng luyện tập mười năm dưới đài, chắc các người phải hiểu hơn ai hết. Đừng cho là mình cố gắng dữ dội lắm, cực khổ Hoàn Hoàn trải qua không ít hơn các người."
Trong nhất thời, mấy người phụ nữ kia bị mắng đến mặt đỏ tới mang tai.
Nam Tầm yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Lăng Kha.
Mà từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn luôn nghiêm túc trang điểm, mái tóc dài được búi lên thật cao, cô cài một cây trăm hoa mai đặc biệt tinh xảo, cuối cùng vẽ một đóa hoa màu đỏ ngay giữa trán.
Nhìn từ xa giống như hoa, nhìn gần như một cái đuôi hồ ly.
"Hoàn Hoàn, cậu là tiên nữ trên trời rơi xuống sao?" Lăng Kha nhìn cách trang điểm cổ điển của Thịnh Hoàn Hoàn mà kích động lộ ra vẻ mặt mê gái, vội lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh thật đẹp: “Thật sự quá đẹp, tớ là phụ nữ còn rung động này..."
Lăng Kha còn chưa nói hết lời thì khuỷu tay đã bị người ta đụng vào, điện thoại rớt xuống đất.
Quay đầu thì nhìn thấy Triệu Giai Ca đi ngang qua bên cạnh, cô lập tức tức giận muốn cãi vả một chập, lại bị Thịnh Hoàn Hoàn giữ chặt rồi lắc đầu với cô.
Triệu Giai Ca mới ra tới từ phòng thay quần áo, cô ta cũng chọn múa cổ điển, mặc một bộ đồ đỏ, tóc cũng búi lên thật cao, nhìn qua trông rất giống trang phục của Thịnh Hoàn Hoàn.
Trên đầu cô ta cũng cài một cây trâm vàng, hai hạt châu màu đỏ rũ xuống đong đưa theo bước chân cô ta.
Triệu Giai Ca nhìn trang phục của Thịnh Hoàn Hoàn thì rất căm tức, cầm lấy bút cũng vẽ một đóa hoa đào trên trán để trông càng giống.
Vương Vận Thi nhìn cách ăn mặc của hai người rồi an tĩnh ăn diện cho mình, thầm nghĩ Triệu Giai Ca không biết tự lượng sức, biết tướng mạo mình thua kém thì vì sao không tránh né một chút.
Mặc trang phục tương tự mà Thịnh Hoàn Hoàn bước lên sân khấu liền thắng, dù khí chất hay là vẻ đẹp cô đều thắng Triệu Giai Ca một bậc, Triệu Giai Ca ngu muội không biết tránh ngắn tìm dài.
So với bộ đồ và cách trang điểm theo tone đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca, Vương Vận Thi chọn cách ăn diện thanh nhã dịu dàng để hoàn toàn phơi bày khí chất sạch sẽ thanh nhã của cô ấy.
Thịnh Hoàn Hoàn lôi bộ đồ nhảy năm đó ra khỏi thùng rồi bảo người hầu giặt ủi, sau khi mặc vào vẫn còn rất vừa vặn, bày ra đường cong hoàn mỹ của cô.
Cô đứng trước gương, cô trong gương không còn vẻ ngây ngô như năm mười sáu tuổi, thân thể cũng đầy đặn hơn trước kia, sau khi mặc bộ đồ nhảy màu đỏ trắng này vào thì vóc dáng và khí chất vẫn còn.
Sáu năm trước cách hiện tại thật xa xôi, cứ như chuyện của thế kỷ trước, lúc ấy cô mới quen Mộ Tư, bài nhảy này là nhảy vì anh ta!
Đảo mắt một cái cái gì cũng thay đổi!
Nam Tầm và Lăng Kha đã đến rất sớm, ba người cùng đi đến hiện trường cúp hoa đào.
Cúp hoa đào được tổ chức rất long trọng, chỉ chuyện dựng sân khấu cũng đã bỏ vào số tiền khổng lồ, nhìn từ xa xa có thể trông thấy ánh đèn óng ánh vô cùng hoa lệ.
Trong đông đảo những chương trình truyền hình thì tỉ lệ người xem cúp hoa đào xem như không tệ, nhưng vẫn không lọt vào top3.
Cho nên ban tổ chức cúp hoa đào mới vội vã mời Thích Khôn rồi lại nhờ A Nhã đích thân ra mặt mời Thịnh Hoàn Hoàn, họ còn tạo khí thế cho cuộc thi thách đấu hôm nay là vì muốn xông lên đứng đầu trong những chương trình truyền hình.
Lúc này trong phòng tập luyện đang rất ồn ào, bởi vì Thịnh Hoàn Hoàn trong truyền thuyết chậm chạp chưa tới:
"Không phải ban tổ chức nói Thịnh Hoàn Hoàn sẽ đến à, sao bây giờ còn chưa đến?"
"Chắc không đến đâu, hai người thách đầu còn lại đã sớm đến diễn tập, cô ta lại chưa từng xuất hiện lần nào."
"Chắc Thịnh Hoàn Hoàn sợ rồi, bỏ lâu như vậy, không phải cô ta muốn tập lại là tập được."
"Chứ gì nữa, dù căn bản của cô ta tốt đến đâu thì chỉ hai ba ngày cũng không khôi phục được thời kì đỉnh cao."
"Các người nghĩ quá đơn giản, nói không chừng từ ban đầu người ta đã chuẩn bị, chỉ là các người không biết mà thôi."
"Dù cô ta có chuẩn bị thì có thể sánh bằng những người không bỏ luyện tập ngày nào như chúng ta sao? Tôi thật không nhìn được cô A Nhã tâng bốc cô ta như vậy."
"Đúng thế, ai trên đài chưa từng lấy được mấy cái cúp, ai không phải thiên tài? Thịnh Hoàn Hoàn tính là thứ gì."
"Nói nhiều như vậy có tác dụng gì, chỉ bề ngoài thôi người ta đã hơn xa chúng ta một con phố rồi..."
"Lời này có công bằng với những người đi sớm về tối như chúng ta không?"
Cuối cùng Vương Vận Thi nói một câu: “Chả có gì cần phàn nàn, gia thế cũng tốt, bề ngoài cũng được, trên sân khấu vẫn phải xem thực lực, người xem mắt sáng như tuyết."
Triệu Giai Ca cũng cười nói: “Nói không sai, cô A Nhã coi trọng cô ta đến mấy thì có ích lợi gì, quyền bỏ phiếu cuối cùng còn không phải trong tay người xem sao."
Một tiếng nói tràn ngập trào phúng vang lên: “Cho nên chúng tôi mới lo cô ta không đến, mọi người đều chờ thưởng thức dáng múa duyên dáng của cô ta đây!"
Triệu Giai Ca cười nói: “Yên tâm đi, cô ta sẽ đến."
Lăng Kha còn có nhược điểm nằm trên tay cô ta, Thịnh Hoàn Hoàn đã hứa sẽ đến thì không có lý do gì đổi ý.
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn vừa chạy tới, vừa xuống xe liền có người của ban tổ chức tiến lên đón, dẫn cô đi vào phòng trang điểm.
"Hoàn Hoàn." Vừa đi gần phòng trang điểm thì tiếng nói vui mừng của A Nhã đã truyền đến: “Cuối cùng cô cũng đến, để chúng tôi đợi lâu lắm rồi đấy."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại thì trông thấy bà và Thích Khôn sau lưng bà, phía sau bọn họ có một đám vũ công đang nhìn.
Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói với họ: “Hai vị, xin hãy kín tiếng một chút, tôi chỉ là một học viên bình thường tới khiêu chiến thôi, không thể quá đặc thù."
Một học viên mà được hai giáo viên cấp quốc bảo đích thân nghênh đón, đây không phải kéo thù hận cho cô sao, sẽ làm bao nhiêu người đỏ mắt!
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ muốn nhảy một điệu rồi đi, không muốn gây ra nhiều chuyện quá.
Thích Khôn lập tức khụ một tiếng, nghiêm nghị nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Sao bây giờ mới đến, tranh thủ đi diễn tập đi, xem những ánh đèn kia có cần điều chỉnh hay không, đây là hiện trường trực tiếp tuyệt đối đừng phạm sai lầm, tránh kéo thấp tiêu chuẩn của tiết mục."
A Nhã cũng lập tức nói: “Đừng cho là mình thiên phú cao thì không cần diễn tập, trước đó tôi khen cô không ít, đừng làm tôi mất mặt, còn không mau đi theo đạo diễn đi."
"Vâng vâng vâng, tôi lập tức đi diễn tập ngay."
Thịnh Hoàn Hoàn liên tục đáp "Vâng" rồi đi theo phó đạo diễn lên đài.
Có vũ công muốn đi xem thực lực của Thịnh Hoàn Hoàn thì lập tức bị đạo diễn và A Nhã quát bảo ngưng lại, bảo các cô thay quần áo trang điểm.
Cuộc diễn tập của Thịnh Hoàn Hoàn làm các nhân viên liên tục khen ngợi, để đạt tới ý cảnh cô muốn mà ánh đèn đã được hạ xuống.
Hiệu quả điều chỉnh được rất tuyệt!
Buổi tối bảy giờ người xem nhao nhao vào vị trí, Thịnh Hoàn Hoàn về hậu đài thay quần áo trang điểm, tám giờ lập tức quay trực tiếp, tỉ lệ người xem bắt đầu dâng lên.
Nam Tầm và Lăng Kha sợ có người giở trò sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn nên vẫn không rời đi, họ bảo vệ cô rất chặt, ăn uống hay đồ trang điểm gì cũng tự mang theo.
Có người ganh ghét lạnh lùng chế giễu:
"Có một số người trời sinh mong manh dễ vỡ hơn người khác."
"Đã được A Nhã chọn sẵn mà còn chạy tới giả vờ giả vịt."
"Các người đừng chèn ép người ta, người ta là quán quân cuộc đua quốc tế đó..."
Thịnh Hoàn Hoàn có thể chịu được những lời này, nhưng Lăng Kha lại không được: “Đừng ăn nói xà lơ nữa, Hoàn Hoàn nhà tôi mong manh dễ vỡ hơn người khác, các người ganh tỵ thì lúc trước đầu thai sao không biết cố gắng thêm?"
"Còn cô nữa, tất cả những lời khen thưởng và kết quả đều không phải cho không, một phút trên đài bằng luyện tập mười năm dưới đài, chắc các người phải hiểu hơn ai hết. Đừng cho là mình cố gắng dữ dội lắm, cực khổ Hoàn Hoàn trải qua không ít hơn các người."
Trong nhất thời, mấy người phụ nữ kia bị mắng đến mặt đỏ tới mang tai.
Nam Tầm yên lặng giơ ngón tay cái lên cho Lăng Kha.
Mà từ đầu tới đuôi Thịnh Hoàn Hoàn luôn nghiêm túc trang điểm, mái tóc dài được búi lên thật cao, cô cài một cây trăm hoa mai đặc biệt tinh xảo, cuối cùng vẽ một đóa hoa màu đỏ ngay giữa trán.
Nhìn từ xa giống như hoa, nhìn gần như một cái đuôi hồ ly.
"Hoàn Hoàn, cậu là tiên nữ trên trời rơi xuống sao?" Lăng Kha nhìn cách trang điểm cổ điển của Thịnh Hoàn Hoàn mà kích động lộ ra vẻ mặt mê gái, vội lấy điện thoại ra chụp mấy bức ảnh thật đẹp: “Thật sự quá đẹp, tớ là phụ nữ còn rung động này..."
Lăng Kha còn chưa nói hết lời thì khuỷu tay đã bị người ta đụng vào, điện thoại rớt xuống đất.
Quay đầu thì nhìn thấy Triệu Giai Ca đi ngang qua bên cạnh, cô lập tức tức giận muốn cãi vả một chập, lại bị Thịnh Hoàn Hoàn giữ chặt rồi lắc đầu với cô.
Triệu Giai Ca mới ra tới từ phòng thay quần áo, cô ta cũng chọn múa cổ điển, mặc một bộ đồ đỏ, tóc cũng búi lên thật cao, nhìn qua trông rất giống trang phục của Thịnh Hoàn Hoàn.
Trên đầu cô ta cũng cài một cây trâm vàng, hai hạt châu màu đỏ rũ xuống đong đưa theo bước chân cô ta.
Triệu Giai Ca nhìn trang phục của Thịnh Hoàn Hoàn thì rất căm tức, cầm lấy bút cũng vẽ một đóa hoa đào trên trán để trông càng giống.
Vương Vận Thi nhìn cách ăn mặc của hai người rồi an tĩnh ăn diện cho mình, thầm nghĩ Triệu Giai Ca không biết tự lượng sức, biết tướng mạo mình thua kém thì vì sao không tránh né một chút.
Mặc trang phục tương tự mà Thịnh Hoàn Hoàn bước lên sân khấu liền thắng, dù khí chất hay là vẻ đẹp cô đều thắng Triệu Giai Ca một bậc, Triệu Giai Ca ngu muội không biết tránh ngắn tìm dài.
So với bộ đồ và cách trang điểm theo tone đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn và Triệu Giai Ca, Vương Vận Thi chọn cách ăn diện thanh nhã dịu dàng để hoàn toàn phơi bày khí chất sạch sẽ thanh nhã của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.