Chương 58: Không để lại đường sống cho cô sao?
Nam Thư
29/08/2023
Có trời mới biết, mỗi khi cô tiếp cận, anh ta phải cố gắng đến mức nào mới có thể đè nén khát vọng trong lòng mà đẩy cô ra.
Cho dù là hôn môi cũng không dám để mình chìm đắm, chỉ sợ không khống chế được mà vượt tuyến, có lỗi với Bạch Tuyết.
Hiện tại Mộ Tư mới biết mình ngu xuẩn đến mức nào.
Cô đã mặc váy cưới vì anh, thiếu chút nữa đã trở thành cô dâu của anh, nhưng anh lại nhẫn tâm vứt bỏ cô, làm cô trở thành trò cười của cả thành phố.
Xưa kia ngày nào cô cũng thích dính lấy anh, hiện tại cuộc sống của cô lại không còn chút dấu vết nào của anh.
Là anh, là anh tự tay đẩy cô vào lòng người khác.
Anh chỉ có thể đánh nát răng mà nuốt nổi đau này vào lòng, gieo gió gặt bão, khổ mà không nói nên lời.
Đêm nay Mộ Tư nhìn chằm chằm di động của Thịnh Hoàn Hoàn đến bình minh.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn nghe được động tĩnh của Lăng Tiêu thì nỗ lực mở đôi mắt mệt mỏi rã rời rồi đi theo hắn ra khỏi giường.
Trở lại phòng mình rửa mặt xong, cô đổi bộ quần áo bằng tốc độ nhanh nhất rồi chạy vào phòng bếp nấu nồi mì.
Khi Lăng Tiêu ra tới, Thịnh Hoàn Hoàn đã bưng mì lên, chống khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp mà nhìn hắn.
Lăng Tiêu ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn, lạnh lẽo liếc cô một cái, ánh mắt kia như đang châm chọc cô nịnh nọt lấy lòng vì muốn nhờ vả gì đó.
Thịnh Hoàn Hoàn mỉm cười với hắn: “Lăng Tiêu, hôm nay cho tôi theo anh đi làm đi.”
“Lý do.”
“Tôi có thể pha trà pha cà phê cho anh, anh mệt mỏi thì tôi còn có thể mát xa cho anh.”
“Tôi có thư ký.” Lăng Tiêu không nâng đầu lên mà đã từ chối rất dứt khoát.
Thịnh Hoàn Hoàn lại không dễ dàng từ bỏ: “Kỳ thật tôi muốn theo anh học tập làm ăn quản lý công ty như thế nào, anh yên tâm, tôi sẽ im lặng, nhất định không làm ồn anh đâu.”
Lăng Tiêu không khỏi nhớ tới hình ảnh hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn đọc sách nửa giờ ngủ hết hai giờ, lạnh lùng “À” một tiếng: “Cô thật sự rất im lặng.”
Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ: “Anh đồng ý?”
Rốt cuộc cô cũng không cần bị nhốt lại.
Lúc này Lăng Tiêu lại ngẩng đầu: “Nằm mơ.”
Khóe miệng nhếch lên của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thất vọng rũ xuống, đáng thương nhìn hắn: “Lăng Tiêu, phải làm thế nào anh mới không cấm túc tôi đây?”
Lăng Tiêu nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng không làm khó cô: “Cô muốn đi ra ngoài cũng được, tìm một lý do có thể thuyết phục tôi đi.”
Lý do có thể thuyết phục hắn?
“Tôi phải về nhà mẹ chiếu cố ba mẹ và em gái.”
“Chăm sóc bản thân cho tốt trước đi, tối hôm qua trở về như thế nào cũng không biết.”
“...”
Nhắc tới việc này, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm thấy mất mặt, lại bán đứng Lăng Thiên Vũ: “Tôi phát hiện Thiên Vũ rất thích em gái tôi.”
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, cứ như đang nói: Tôi không nói cái gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn cô nói dối.
“Thật mà, tôi không lừa anh, tối hôm qua Thiên Vũ còn chiếu cố Sam Sam! Tôi cảm thấy đây là một cơ hội.”
Lăng Tiêu dần dần cau chặt mày lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, em cô chỉ là đứa trẻ con nửa tháng tuổi, cô cảm thấy nó có thể giúp Thiên Vũ mở miệng nói chuyện sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn nói “Có”, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, cô thật sự không thể gật đầu.
“Vậy tôi dẫn Thiên Vũ đi ra ngoài đi học thêm?”
Giọng Lăng Tiêu lạnh lùng đến xương: “Đừng dùng Thiên Vũ làm cớ nữa.”
“...”
Này cũng không được, kia cũng không được, Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn khóc cho Lăng Tiêu xem, đáng tiếc cô khóc không được, hơn nữa chiêu này cũng vô dụng với hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Hoàn Hoàn không thể nghĩ ra lý do nào khác, mắt thấy mì trong bát của Lăng Tiêu chỉ còn một nửa thì bắt đầu đau đầu: “Nếu không tôi mang hai chiếc xe của anh đi sửa, dù sao cũng là tôi sai.”
Lần này Lăng Tiêu đã lười nâng đầu lên: “Đã cho người kéo xe đi rồi, không cần cô lo.”
“...”
Thật sự không để lại đường sống cho cô sao?
Từ từ, xe, đua xe!
Hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn sáng ngời, kích động mở miệng: “Tôi muốn tham gia cuộc thi quốc tế tháng sau.”
Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng nhìn về phía cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhiệt huyết sôi trào: “Ai cũng có trách nhiệm làm vẻ vang cho nước nhà.”
Lăng Tiêu lạnh lẽo nói một câu: “Đừng làm tôi mất mặt.”
Thịnh Hoàn Hoàn tự tin nhếch khóe miệng lên: “Anh yên tâm, tuyệt đối không làm anh mất mặt, tôi không dám nói đảm bảo vươn tầm quốc tế, nhưng nhất định lấy được giải top 3 trong nước.”
Lăng Tiêu hừ lạnh: “Muốn lấy thì phải lấy quán quân.”
“Thành giao.”
“Nếu không lấy được thì năm nay đừng mong ra khỏi cửa nữa.”
“...”
Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng một cái: “Được, quyết định vậy đi.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ sáng láng trước mắt, Lăng Tiêu không nói thêm gì nữa, nể tình cô giúp Thiên Vũ bắt đầu viết chữ giao lưu với người khác, lần này tạm tha cho cô một lần.
Lăng Tiêu ăn hết phần mì còn lại rồi đến công ty.
Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện Lăng Tiêu thật sự rất dễ nuôi, trừ những thứ hắn không thích ra thì cô làm gì hắn ăn cái đó.
Mỗi lần nấu cơm cho hai cha con bọn họ, cô đều rất có cảm giác thành tựu.
Lúc này Lăng Thiên Vũ cũng thức dậy, gương mặt trắng nõn với mái tóc quăn hỗn độn như ổ gà, cái miệng nhỏ hồng như quả anh đào, đáng yêu đến nổ mạnh.
Cún con có thể chọc trúng ngay vào trái tim cô.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, hôn một cái lên mặt cậu: “Thiên Vũ, lát nữa dì dẫn con ra ngoài chơi được không?”
Hiển nhiên tâm tình của cậu nhóc đặc biệt tốt, không chút suy nghĩ mà gật đầu chấp nhận.
“Thật tốt quá, Thiên Vũ thật ngoan, yêu con muốn chết.”
Mặt cậu nhóc đỏ bừng, vẻ mặt vui vẻ kia như con cún con đang vẩy đuôi, cậu lập tức chạy tới bản vẽ của mình, sau đó viết chữ ngay trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “I love you too.”
“Hôm nay Thiên Vũ thật ngoan, chữ cũng đẹp hơn hôm qua.”
Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa đầu cậu nhóc, sau đó chụp bàn vẽ lại gửi cho Lăng Tiêu xem rồi mới dẫn cậu đi rửa mặt.
Sau đó một lớn một nhỏ ăn mì rồi ra khỏi nhà.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn đến Cố gia tìm Nam Tầm trước, không biết tối hôm qua cô ấy đi tìm Trần Do Mỹ có xảy ra chuyện gì không, cô cảm thấy hơi lo lắng.
Còn nữa, tối hôm qua cô đã nói với Mộ Tư, bảo anh ta đưa điện thoại cho Nam Tầm, cô sẽ tự đi lấy. Nếu anh ta muốn trả thì lúc này người hầu đã đến Cố gia rồi.
Xe chạy qua một đoạn đường phồn hoa, Thịnh Hoàn Hoàn thấy bên ngoài một tiệm bách hóa cỡ lớn có rất nhiều người và phóng viên cầm camera vây quanh, nhìn trận thế này thì hình như có minh tinh ở trong đó.
Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ đu idol nên không để ý lắm, nhưng cô lại nhìn thấy bóng dáng Lăng Kha trong đám người.
Lăng Kha đu idol từ khi nào, sao cô lại không biết?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi ôm Lăng Thiên Vũ xuống xe.
Bởi vì Lăng Thiên Vũ tương đối mẫn cảm nên Thịnh Hoàn Hoàn không tiếp cận đám người, Vinson đứng đằng xa bảo vệ bọn họ.
Một lát sau, trong đám người truyền đến một loạt tiếng thét chói tai.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy bọn họ đang kêu tên “Lam Nhan”.
Thịnh Hoàn Hoàn từng nghe nói đến nữ minh tinh này, cô ta phát triển mấy năm ở nước ngoài nhưng không có tiếng tăm gì, nửa năm trước mới về nước, ký hợp đồng với công ty giải trí lớn nhất, được cật lực nâng đỡ thành nữ diễn viên nổi tiếng, tài nguyên nhiều đến mức làm các tiền bối đồng hành cũng phải đỏ mắt ghen ghét.
Nghe nói hậu trường của cô ta rất cứng, không ai dám trêu chọc.
Mà cô từng nghe đồn hậu trường của Lam Nhan chính là chồng của cô, Lăng Tiêu.
Không bao lâu sau, một cô gái mặc lễ phục màu lam được vệ sĩ bảo vệ đi xuyên qua đám người chen chúc rồi bước lên bục giảng.
Cho dù là hôn môi cũng không dám để mình chìm đắm, chỉ sợ không khống chế được mà vượt tuyến, có lỗi với Bạch Tuyết.
Hiện tại Mộ Tư mới biết mình ngu xuẩn đến mức nào.
Cô đã mặc váy cưới vì anh, thiếu chút nữa đã trở thành cô dâu của anh, nhưng anh lại nhẫn tâm vứt bỏ cô, làm cô trở thành trò cười của cả thành phố.
Xưa kia ngày nào cô cũng thích dính lấy anh, hiện tại cuộc sống của cô lại không còn chút dấu vết nào của anh.
Là anh, là anh tự tay đẩy cô vào lòng người khác.
Anh chỉ có thể đánh nát răng mà nuốt nổi đau này vào lòng, gieo gió gặt bão, khổ mà không nói nên lời.
Đêm nay Mộ Tư nhìn chằm chằm di động của Thịnh Hoàn Hoàn đến bình minh.
Sáng sớm hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn nghe được động tĩnh của Lăng Tiêu thì nỗ lực mở đôi mắt mệt mỏi rã rời rồi đi theo hắn ra khỏi giường.
Trở lại phòng mình rửa mặt xong, cô đổi bộ quần áo bằng tốc độ nhanh nhất rồi chạy vào phòng bếp nấu nồi mì.
Khi Lăng Tiêu ra tới, Thịnh Hoàn Hoàn đã bưng mì lên, chống khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp mà nhìn hắn.
Lăng Tiêu ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn, lạnh lẽo liếc cô một cái, ánh mắt kia như đang châm chọc cô nịnh nọt lấy lòng vì muốn nhờ vả gì đó.
Thịnh Hoàn Hoàn mỉm cười với hắn: “Lăng Tiêu, hôm nay cho tôi theo anh đi làm đi.”
“Lý do.”
“Tôi có thể pha trà pha cà phê cho anh, anh mệt mỏi thì tôi còn có thể mát xa cho anh.”
“Tôi có thư ký.” Lăng Tiêu không nâng đầu lên mà đã từ chối rất dứt khoát.
Thịnh Hoàn Hoàn lại không dễ dàng từ bỏ: “Kỳ thật tôi muốn theo anh học tập làm ăn quản lý công ty như thế nào, anh yên tâm, tôi sẽ im lặng, nhất định không làm ồn anh đâu.”
Lăng Tiêu không khỏi nhớ tới hình ảnh hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn đọc sách nửa giờ ngủ hết hai giờ, lạnh lùng “À” một tiếng: “Cô thật sự rất im lặng.”
Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ: “Anh đồng ý?”
Rốt cuộc cô cũng không cần bị nhốt lại.
Lúc này Lăng Tiêu lại ngẩng đầu: “Nằm mơ.”
Khóe miệng nhếch lên của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thất vọng rũ xuống, đáng thương nhìn hắn: “Lăng Tiêu, phải làm thế nào anh mới không cấm túc tôi đây?”
Lăng Tiêu nhìn đôi mắt trắng đen rõ ràng của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng không làm khó cô: “Cô muốn đi ra ngoài cũng được, tìm một lý do có thể thuyết phục tôi đi.”
Lý do có thể thuyết phục hắn?
“Tôi phải về nhà mẹ chiếu cố ba mẹ và em gái.”
“Chăm sóc bản thân cho tốt trước đi, tối hôm qua trở về như thế nào cũng không biết.”
“...”
Nhắc tới việc này, Thịnh Hoàn Hoàn liền cảm thấy mất mặt, lại bán đứng Lăng Thiên Vũ: “Tôi phát hiện Thiên Vũ rất thích em gái tôi.”
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, cứ như đang nói: Tôi không nói cái gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn cô nói dối.
“Thật mà, tôi không lừa anh, tối hôm qua Thiên Vũ còn chiếu cố Sam Sam! Tôi cảm thấy đây là một cơ hội.”
Lăng Tiêu dần dần cau chặt mày lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, em cô chỉ là đứa trẻ con nửa tháng tuổi, cô cảm thấy nó có thể giúp Thiên Vũ mở miệng nói chuyện sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn nói “Có”, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, cô thật sự không thể gật đầu.
“Vậy tôi dẫn Thiên Vũ đi ra ngoài đi học thêm?”
Giọng Lăng Tiêu lạnh lùng đến xương: “Đừng dùng Thiên Vũ làm cớ nữa.”
“...”
Này cũng không được, kia cũng không được, Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn khóc cho Lăng Tiêu xem, đáng tiếc cô khóc không được, hơn nữa chiêu này cũng vô dụng với hắn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Thịnh Hoàn Hoàn không thể nghĩ ra lý do nào khác, mắt thấy mì trong bát của Lăng Tiêu chỉ còn một nửa thì bắt đầu đau đầu: “Nếu không tôi mang hai chiếc xe của anh đi sửa, dù sao cũng là tôi sai.”
Lần này Lăng Tiêu đã lười nâng đầu lên: “Đã cho người kéo xe đi rồi, không cần cô lo.”
“...”
Thật sự không để lại đường sống cho cô sao?
Từ từ, xe, đua xe!
Hai mắt Thịnh Hoàn Hoàn sáng ngời, kích động mở miệng: “Tôi muốn tham gia cuộc thi quốc tế tháng sau.”
Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng nhìn về phía cô.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhiệt huyết sôi trào: “Ai cũng có trách nhiệm làm vẻ vang cho nước nhà.”
Lăng Tiêu lạnh lẽo nói một câu: “Đừng làm tôi mất mặt.”
Thịnh Hoàn Hoàn tự tin nhếch khóe miệng lên: “Anh yên tâm, tuyệt đối không làm anh mất mặt, tôi không dám nói đảm bảo vươn tầm quốc tế, nhưng nhất định lấy được giải top 3 trong nước.”
Lăng Tiêu hừ lạnh: “Muốn lấy thì phải lấy quán quân.”
“Thành giao.”
“Nếu không lấy được thì năm nay đừng mong ra khỏi cửa nữa.”
“...”
Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng một cái: “Được, quyết định vậy đi.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ sáng láng trước mắt, Lăng Tiêu không nói thêm gì nữa, nể tình cô giúp Thiên Vũ bắt đầu viết chữ giao lưu với người khác, lần này tạm tha cho cô một lần.
Lăng Tiêu ăn hết phần mì còn lại rồi đến công ty.
Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện Lăng Tiêu thật sự rất dễ nuôi, trừ những thứ hắn không thích ra thì cô làm gì hắn ăn cái đó.
Mỗi lần nấu cơm cho hai cha con bọn họ, cô đều rất có cảm giác thành tựu.
Lúc này Lăng Thiên Vũ cũng thức dậy, gương mặt trắng nõn với mái tóc quăn hỗn độn như ổ gà, cái miệng nhỏ hồng như quả anh đào, đáng yêu đến nổ mạnh.
Cún con có thể chọc trúng ngay vào trái tim cô.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, hôn một cái lên mặt cậu: “Thiên Vũ, lát nữa dì dẫn con ra ngoài chơi được không?”
Hiển nhiên tâm tình của cậu nhóc đặc biệt tốt, không chút suy nghĩ mà gật đầu chấp nhận.
“Thật tốt quá, Thiên Vũ thật ngoan, yêu con muốn chết.”
Mặt cậu nhóc đỏ bừng, vẻ mặt vui vẻ kia như con cún con đang vẩy đuôi, cậu lập tức chạy tới bản vẽ của mình, sau đó viết chữ ngay trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn: “I love you too.”
“Hôm nay Thiên Vũ thật ngoan, chữ cũng đẹp hơn hôm qua.”
Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa đầu cậu nhóc, sau đó chụp bàn vẽ lại gửi cho Lăng Tiêu xem rồi mới dẫn cậu đi rửa mặt.
Sau đó một lớn một nhỏ ăn mì rồi ra khỏi nhà.
Thịnh Hoàn Hoàn muốn đến Cố gia tìm Nam Tầm trước, không biết tối hôm qua cô ấy đi tìm Trần Do Mỹ có xảy ra chuyện gì không, cô cảm thấy hơi lo lắng.
Còn nữa, tối hôm qua cô đã nói với Mộ Tư, bảo anh ta đưa điện thoại cho Nam Tầm, cô sẽ tự đi lấy. Nếu anh ta muốn trả thì lúc này người hầu đã đến Cố gia rồi.
Xe chạy qua một đoạn đường phồn hoa, Thịnh Hoàn Hoàn thấy bên ngoài một tiệm bách hóa cỡ lớn có rất nhiều người và phóng viên cầm camera vây quanh, nhìn trận thế này thì hình như có minh tinh ở trong đó.
Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ đu idol nên không để ý lắm, nhưng cô lại nhìn thấy bóng dáng Lăng Kha trong đám người.
Lăng Kha đu idol từ khi nào, sao cô lại không biết?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi ôm Lăng Thiên Vũ xuống xe.
Bởi vì Lăng Thiên Vũ tương đối mẫn cảm nên Thịnh Hoàn Hoàn không tiếp cận đám người, Vinson đứng đằng xa bảo vệ bọn họ.
Một lát sau, trong đám người truyền đến một loạt tiếng thét chói tai.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy bọn họ đang kêu tên “Lam Nhan”.
Thịnh Hoàn Hoàn từng nghe nói đến nữ minh tinh này, cô ta phát triển mấy năm ở nước ngoài nhưng không có tiếng tăm gì, nửa năm trước mới về nước, ký hợp đồng với công ty giải trí lớn nhất, được cật lực nâng đỡ thành nữ diễn viên nổi tiếng, tài nguyên nhiều đến mức làm các tiền bối đồng hành cũng phải đỏ mắt ghen ghét.
Nghe nói hậu trường của cô ta rất cứng, không ai dám trêu chọc.
Mà cô từng nghe đồn hậu trường của Lam Nhan chính là chồng của cô, Lăng Tiêu.
Không bao lâu sau, một cô gái mặc lễ phục màu lam được vệ sĩ bảo vệ đi xuyên qua đám người chen chúc rồi bước lên bục giảng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.