Chương 116: Không phải là mang thai đó chứ?
Nam Thư
29/08/2023
Nhưng mà nước mắt thành thật hơn miệng của cô nhiều, từng giọt lệ trong suốt nhỏ lên cổ tay trắng nõn của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hít thở không thông, mở cửa sổ xe ra, gió thổi loạn mái tóc cô, tóc che khuất mắt cô, cô cảm thấy trước mắt là một mảnh mờ mịt.
Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại: “Bên ngoài gió lớn, em còn bệnh.”
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, Nam Tầm đã điều chỉnh xong cảm xúc: “Sao em lại một mình ở bệnh viện, tối hôm qua không phải em đi cùng Lăng Tiêu sao?”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn càng nặng nề: “Anh ta bỏ lại em ở đó, chắc cảm thấy tối hôm qua em đã làm anh ta mất mặt.”
“Muốn chị điều tra Lam Nhan kia giúp em không?” Nam Tầm hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu: “Không cần, dù sao em cũng không để bụng, chỉ cần cô ta không trêu chọc em thì em có thể coi như cô ta không tồn tại.”
Hai mươi phút sau, xe chạy lên núi, ngừng trước cửa một biệt thự tư nhân.
“Oa, ghê gớm.” Lăng Kha kéo kính râm xuống, toà nhà trước mắt làm người ta trầm trồ.
Chỉ thấy biệt thự đưa lưng về hướng Bắc mặt hướng về hướng Nam, thiết kế độc đáo, tràn ngập cảm giác hiện đại và cơ giới, làm mắt người xem cũng sáng lên.
Nam Tầm giải thích với các cô: “Nhà của một người bạn, y thuật của anh ta tương đối lợi hại.”
Trong biệt thự đầy phong cách kia, Đường Dật nhìn ba người khách trong camera mà thổi tiếng huýt sáo, nói với người đàn ông ngồi trên sô pha ở đối diện: “Tôi có khách tới, còn là ba đại mỹ nữ.”
Người đàn ông kia mắt điếc tai ngơ, ánh mắt mang theo vài phần sắc bén tập trung trên máy tính trước mặt, không giận đã oai.
Đường Dật tập mãi thành thói quen, ánh mắt lại dừng trên màn hình theo dõi, mắt lấp lánh tỏa sáng: “Oa, hai cô gái này thật là cực phẩm, Nam Tầm cũng quá tốt, là muốn giới thiệu bạn gái cho tôi sao?”
Đường Dật ngó trái ngó phải, cầm ipad đi đến trước mặt người đàn ông: “Anh xem giúp tôi hai cô gái này ai tuyệt hơn.”
Người đàn ông không kiên nhẫn muốn đẩy Đường Dật ra, ánh mắt lại vô tình liếc nhìn màn hình một cái, động tác dừng lại.
Đường Dật chỉ vào Lăng Kha: “Người này thế nào, xinh xắn lanh lợi, thanh tú đáng yêu.”
Tiếp theo lại lắc lắc đầu, chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi thấy người này càng tốt, anh xem gương mặt này, đôi chân dài này, chiếc eo thon nhỏ này... Quả thực là cực phẩm trong các mỹ nhân.”
Người đàn ông trên sô pha lạnh lùng liếc nhìn Đường Dật.
Đường Dật sờ sờ mũi, không thú vị nói một câu: “Ý tôi là ánh mắt của anh rất tinh tường, dáng người chị dâu rất tuyệt.”
Tầm mắt kia càng sắc bén, tựa như dao nhỏ.
Đường Dật lập tức rụt cổ lại: “Tôi đi mở cửa xem họ tìm tôi có chuyện gì.”
Lúc này người đàn ông kia mới lạnh lẽo mở miệng: “Đừng nói tôi ở đây.”
Đường Dật đi rồi, Lăng Tiêu cầm lấy cái ipad trên bàn, nhìn chằm chằm cô gái trong camera, không phải cô nên ở bệnh viện sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, cô nghi hoặc nhìn nhìn bốn phía, cứ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.
Rất nhanh Đường Dật đã đi ra, Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra anh, mặt lập tức đỏ bừng, đêm đó là anh ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, còn nói lời trào phúng trước mặt nhiều người: “Thật kịch liệt, môi rách luôn kìa, Lăng Tiêu, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Cũng do anh vạch trần làm cô rơi vào hoàn cảnh không chỗ dung thân.
Thịnh Hoàn Hoàn thật không ngờ anh chính là người có y thuật lợi hại mà Nam Tầm nhắc đến, hiện tại đi còn kịp không?
“Hoan nghênh, cô đi vào với tôi!”
Sau khi nói vài câu với Nam Tầm, Đường Dật liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cứ như không nhận ra cô, chỉ xoay người vào phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Nam Tầm, Nam Tầm đẩy cô: “Đi thôi! Rất nhanh em có thể tung tăng nhảy nhót lại rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Cô chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Đường Dật vào phòng, bên trong tràn ngập mùi thảo dược và nước sát trùng, đầy đủ các thiết bị chữa bệnh.
“Nằm xuống kia đi!” Đường Dật chỉ vào một cái giường giống như bàn giải phẫu.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhăn mày, sau đó đi qua nằm xuống.
Đường Dật đeo bao tay vào, cầm đèn pin đi tới: “Mở miệng ra.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Một lát sau, Đường Dật ném tăm bông đi: “Cổ họng hơi nhiễm trùng, ngậm vào.”
Nói xong lại đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn một cây nhiệt kế và hỏi: “Phát sốt mấy ngày rồi, ban đầu có triệu chứng gì, nước tiểu có màu gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngậm nhiệt kế, trên trán có một đám quạ đen bay qua: “...”
Nếu không phải người đàn ông trước mắt rất nghiêm túc, cô hoài nghi anh đang cố ý làm khó dễ mình.
“Hỏi cô đấy.” Thấy cô không trả lời, Đường Dật duỗi tay kéo nhiệt kế khỏi miệng Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm Đường Dật: “Phát sốt ba ngày, không ho không sổ mũi, toàn thân đau nhức mất sức.”
Đường Dật gật gật đầu, lại nhét nhiệt kế vào miệng cô.
Lúc này trên đỉnh đầu Thịnh Hoàn Hoàn có một loạt hàng chữ cmn bay qua...
Cô khẳng định người này là cố ý.
Nhìn dáng vẻ Thịnh Hoàn Hoàn giận mà không dám nói gì, Đường Dật cảm thấy rất thú vị, ánh mắt dừng lại trên camera trong góc, cứ như đang nói “Không phải nói hung dữ không nghe lời sao, rõ ràng là một con thỏ trắng ngoan ngoãn im lặng mà!”
Lăng Tiêu nhìn cô gái ngậm nhiệt kế, trừng mắt giận mà không dám nói gì, trong đầu đột nhiên thoáng hiện một hình ảnh rất tà ác, hắn bình tĩnh dời mắt đi, bên tai lại đỏ lên.
Thịnh Hoàn Hoàn sốt nhẹ 38.4 độ, Đường Dật nhìn nhìn rồi ném nhiệt kế và cả bao tay vào thùng rác.
Nhìn động tác của Đường Dật, Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhịn được nữa: “Này, hình như anh rất có ý kiến với tôi, không phải anh là CP trong lời đồn với Lăng Tiêu đó chứ?”
Trước khi Lăng Thiên Vũ chưa xuất hiện, có người đồn rằng Lăng Tiêu là gay.
Đường Dật vừa nghe lời này thì dụng cụ trong tay “Đùng” một tiếng tan nát.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Nhìn phản ứng của anh, là bị tôi nói trúng rồi à?”
Đường Dật: “...”
Đây mà là thỏ trắng cái gì, rõ ràng là hồ ly hung dữ, còn rất gian xảo.
Lăng Tiêu ngồi trong phòng khách trên lầu nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói thế thì sắc mặt hơi quái lạ, sau đó trên đôi môi hồng nhạt nhiễm chút ý cười.
Hồi lâu không thấy Đường Dật trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn thực sự có ảo giác đã vô tình vạch trần chân tướng: “Thật sự là tôi chặn đường của anh?”
Mãi đến khi Đường Dật đặt một ly thuốc đen nhánh trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, cô mới kinh sợ: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn chia cắt hai người...”
Ngửi thấy mùi trung dược đặc biệt khó ngửi kia, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu buồn nôn.
Đường Dật khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên: “Phản ứng mãnh liệt như thế, không phải đã mang thai đó chứ? Tôi gọi điện thoại cho Lăng Tiêu để anh ta lập tức lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Tôi sai rồi!”
Thịnh Hoàn Hoàn ép mình uống cạn ly thuốc đen nhánh kia, uống xong lại có cảm giác buồn nôn mà không nôn ra được, lưng lửng thật khó chịu.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã chảy mồ hôi đầy người.
Đường Dật ném cái ly cô uống vào thùng rác: “Chảy mồ hôi là không có việc gì, về sau kiềm chế lúc làm chuyện đó một chút, người trẻ tuổi bây giờ thật là không biết đúng mực.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức mặt đỏ tai hồng: “...”
Coi, như, anh, giỏi!
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hít thở không thông, mở cửa sổ xe ra, gió thổi loạn mái tóc cô, tóc che khuất mắt cô, cô cảm thấy trước mắt là một mảnh mờ mịt.
Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại: “Bên ngoài gió lớn, em còn bệnh.”
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, Nam Tầm đã điều chỉnh xong cảm xúc: “Sao em lại một mình ở bệnh viện, tối hôm qua không phải em đi cùng Lăng Tiêu sao?”
Trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn càng nặng nề: “Anh ta bỏ lại em ở đó, chắc cảm thấy tối hôm qua em đã làm anh ta mất mặt.”
“Muốn chị điều tra Lam Nhan kia giúp em không?” Nam Tầm hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu: “Không cần, dù sao em cũng không để bụng, chỉ cần cô ta không trêu chọc em thì em có thể coi như cô ta không tồn tại.”
Hai mươi phút sau, xe chạy lên núi, ngừng trước cửa một biệt thự tư nhân.
“Oa, ghê gớm.” Lăng Kha kéo kính râm xuống, toà nhà trước mắt làm người ta trầm trồ.
Chỉ thấy biệt thự đưa lưng về hướng Bắc mặt hướng về hướng Nam, thiết kế độc đáo, tràn ngập cảm giác hiện đại và cơ giới, làm mắt người xem cũng sáng lên.
Nam Tầm giải thích với các cô: “Nhà của một người bạn, y thuật của anh ta tương đối lợi hại.”
Trong biệt thự đầy phong cách kia, Đường Dật nhìn ba người khách trong camera mà thổi tiếng huýt sáo, nói với người đàn ông ngồi trên sô pha ở đối diện: “Tôi có khách tới, còn là ba đại mỹ nữ.”
Người đàn ông kia mắt điếc tai ngơ, ánh mắt mang theo vài phần sắc bén tập trung trên máy tính trước mặt, không giận đã oai.
Đường Dật tập mãi thành thói quen, ánh mắt lại dừng trên màn hình theo dõi, mắt lấp lánh tỏa sáng: “Oa, hai cô gái này thật là cực phẩm, Nam Tầm cũng quá tốt, là muốn giới thiệu bạn gái cho tôi sao?”
Đường Dật ngó trái ngó phải, cầm ipad đi đến trước mặt người đàn ông: “Anh xem giúp tôi hai cô gái này ai tuyệt hơn.”
Người đàn ông không kiên nhẫn muốn đẩy Đường Dật ra, ánh mắt lại vô tình liếc nhìn màn hình một cái, động tác dừng lại.
Đường Dật chỉ vào Lăng Kha: “Người này thế nào, xinh xắn lanh lợi, thanh tú đáng yêu.”
Tiếp theo lại lắc lắc đầu, chỉ vào Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi thấy người này càng tốt, anh xem gương mặt này, đôi chân dài này, chiếc eo thon nhỏ này... Quả thực là cực phẩm trong các mỹ nhân.”
Người đàn ông trên sô pha lạnh lùng liếc nhìn Đường Dật.
Đường Dật sờ sờ mũi, không thú vị nói một câu: “Ý tôi là ánh mắt của anh rất tinh tường, dáng người chị dâu rất tuyệt.”
Tầm mắt kia càng sắc bén, tựa như dao nhỏ.
Đường Dật lập tức rụt cổ lại: “Tôi đi mở cửa xem họ tìm tôi có chuyện gì.”
Lúc này người đàn ông kia mới lạnh lẽo mở miệng: “Đừng nói tôi ở đây.”
Đường Dật đi rồi, Lăng Tiêu cầm lấy cái ipad trên bàn, nhìn chằm chằm cô gái trong camera, không phải cô nên ở bệnh viện sao, sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, cô nghi hoặc nhìn nhìn bốn phía, cứ cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm mình.
Rất nhanh Đường Dật đã đi ra, Thịnh Hoàn Hoàn nhận ra anh, mặt lập tức đỏ bừng, đêm đó là anh ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, còn nói lời trào phúng trước mặt nhiều người: “Thật kịch liệt, môi rách luôn kìa, Lăng Tiêu, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Cũng do anh vạch trần làm cô rơi vào hoàn cảnh không chỗ dung thân.
Thịnh Hoàn Hoàn thật không ngờ anh chính là người có y thuật lợi hại mà Nam Tầm nhắc đến, hiện tại đi còn kịp không?
“Hoan nghênh, cô đi vào với tôi!”
Sau khi nói vài câu với Nam Tầm, Đường Dật liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, cứ như không nhận ra cô, chỉ xoay người vào phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Nam Tầm, Nam Tầm đẩy cô: “Đi thôi! Rất nhanh em có thể tung tăng nhảy nhót lại rồi.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Cô chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo Đường Dật vào phòng, bên trong tràn ngập mùi thảo dược và nước sát trùng, đầy đủ các thiết bị chữa bệnh.
“Nằm xuống kia đi!” Đường Dật chỉ vào một cái giường giống như bàn giải phẫu.
Thịnh Hoàn Hoàn hơi nhăn mày, sau đó đi qua nằm xuống.
Đường Dật đeo bao tay vào, cầm đèn pin đi tới: “Mở miệng ra.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “...”
Một lát sau, Đường Dật ném tăm bông đi: “Cổ họng hơi nhiễm trùng, ngậm vào.”
Nói xong lại đưa cho Thịnh Hoàn Hoàn một cây nhiệt kế và hỏi: “Phát sốt mấy ngày rồi, ban đầu có triệu chứng gì, nước tiểu có màu gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngậm nhiệt kế, trên trán có một đám quạ đen bay qua: “...”
Nếu không phải người đàn ông trước mắt rất nghiêm túc, cô hoài nghi anh đang cố ý làm khó dễ mình.
“Hỏi cô đấy.” Thấy cô không trả lời, Đường Dật duỗi tay kéo nhiệt kế khỏi miệng Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm Đường Dật: “Phát sốt ba ngày, không ho không sổ mũi, toàn thân đau nhức mất sức.”
Đường Dật gật gật đầu, lại nhét nhiệt kế vào miệng cô.
Lúc này trên đỉnh đầu Thịnh Hoàn Hoàn có một loạt hàng chữ cmn bay qua...
Cô khẳng định người này là cố ý.
Nhìn dáng vẻ Thịnh Hoàn Hoàn giận mà không dám nói gì, Đường Dật cảm thấy rất thú vị, ánh mắt dừng lại trên camera trong góc, cứ như đang nói “Không phải nói hung dữ không nghe lời sao, rõ ràng là một con thỏ trắng ngoan ngoãn im lặng mà!”
Lăng Tiêu nhìn cô gái ngậm nhiệt kế, trừng mắt giận mà không dám nói gì, trong đầu đột nhiên thoáng hiện một hình ảnh rất tà ác, hắn bình tĩnh dời mắt đi, bên tai lại đỏ lên.
Thịnh Hoàn Hoàn sốt nhẹ 38.4 độ, Đường Dật nhìn nhìn rồi ném nhiệt kế và cả bao tay vào thùng rác.
Nhìn động tác của Đường Dật, Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhịn được nữa: “Này, hình như anh rất có ý kiến với tôi, không phải anh là CP trong lời đồn với Lăng Tiêu đó chứ?”
Trước khi Lăng Thiên Vũ chưa xuất hiện, có người đồn rằng Lăng Tiêu là gay.
Đường Dật vừa nghe lời này thì dụng cụ trong tay “Đùng” một tiếng tan nát.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Nhìn phản ứng của anh, là bị tôi nói trúng rồi à?”
Đường Dật: “...”
Đây mà là thỏ trắng cái gì, rõ ràng là hồ ly hung dữ, còn rất gian xảo.
Lăng Tiêu ngồi trong phòng khách trên lầu nghe Thịnh Hoàn Hoàn nói thế thì sắc mặt hơi quái lạ, sau đó trên đôi môi hồng nhạt nhiễm chút ý cười.
Hồi lâu không thấy Đường Dật trả lời, Thịnh Hoàn Hoàn thực sự có ảo giác đã vô tình vạch trần chân tướng: “Thật sự là tôi chặn đường của anh?”
Mãi đến khi Đường Dật đặt một ly thuốc đen nhánh trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, cô mới kinh sợ: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn chia cắt hai người...”
Ngửi thấy mùi trung dược đặc biệt khó ngửi kia, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu buồn nôn.
Đường Dật khoanh tay trước ngực, khóe miệng nhếch lên: “Phản ứng mãnh liệt như thế, không phải đã mang thai đó chứ? Tôi gọi điện thoại cho Lăng Tiêu để anh ta lập tức lại đây.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Tôi sai rồi!”
Thịnh Hoàn Hoàn ép mình uống cạn ly thuốc đen nhánh kia, uống xong lại có cảm giác buồn nôn mà không nôn ra được, lưng lửng thật khó chịu.
Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã chảy mồ hôi đầy người.
Đường Dật ném cái ly cô uống vào thùng rác: “Chảy mồ hôi là không có việc gì, về sau kiềm chế lúc làm chuyện đó một chút, người trẻ tuổi bây giờ thật là không biết đúng mực.”
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức mặt đỏ tai hồng: “...”
Coi, như, anh, giỏi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.