Chương 6: Sau Này Chuyện Của Cô Ấy Không Liên Quan Đến Mộ Tư Tôi
Nam Thư
29/08/2023
"Bắc Thành, anh có biết vì sao hôm nay anh ấy phải rời đi không?"
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Bắc Thành.
Cố Bắc Thành biết Thịnh Hoàn Hoàn hỏi ai, nhưng sự bình tĩnh của cô khiến anh cảm thấy rất bất an: "Anh không rõ lắm, loại chuyện này em nên tự mình hỏi cậu ấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn rõ ràng thấy được khuôn mặt của mình trong ánh mắt Cố Bắc Thành, đó là khuôn mặt không hề có sức sống, tái nhợt như quỷ.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Một giờ sau, Mộ gia.
Lúc này Mộ Tư đang cùng Bạch Băng, Bạch Tuyết ăn cơm tối.
Giữa trưa Bạch Tuyết mới tỉnh, hiện tại người nhìn còn rất tiều tụy, yếu ớt, làn da trắng quá mức giống như bị bệnh.
Màu trắng của cô ta, là bởi vì nhiều năm không thấy ánh sáng mặt trời gây nên.
“Mộ thiếu, Thịnh tiểu thư tới.”
Người hầu từ bên ngoài đi vào, dừng lại bên cạnh Mộ Tư.
Mộ Tư mắt điếc tai ngơ, gắp chút thức ăn vào đĩa trước mặt Bạch Tuyết, đều là món Bạch Tuyết thích ăn khi còn bé.
Bạch Tuyết lộ ra nụ cười, vui vẻ giống như một đứa bé, sau đó lại mang theo vẻ suy nhược yếu ớt của người phụ nữ khiến ta phải chở che.
Hai mắt Mộ Tư lộ rõ sự cưng chiều, "Thích thì ăn nhiều một chút.
Một lát sau, người hầu lại nói: "Mộ thiếu, Thịnh tiểu thư còn ở ngoài cửa.”
Nghĩ đến hành động của Thịnh Xán, Mộ Tư lạnh lùng mở miệng: "Không gặp.”
Vừa dứt lời, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn sải bước đi vào, phía sau còn có Cố Bắc Thành và hai bảo vệ bị thương.
Nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện, Bạch Tuyết sợ tới mức lập tức đứng lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên trắng bệch, giống như nai con bị kim đâm.
Mộ Tư nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, đứng dậy ôm Bạch Tuyết vào lòng, nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, không có việc gì, bọn họ là bạn của anh.”
Thì ra bọn họ là bạn của Mộ Tư.
Bạch Tuyết nghe xong, nhoẻn miệng cười với Thịnh Hoàn Hoàn, nụ cười kia ngây thơ trong sáng, hai mắt sạch sẽ trong suốt.
Tất cả những điều này đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói đặc biệt chói mắt.
Ở bên Mộ Tư nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt như vậy trên người một người phụ nữ.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này, là không nhiễm một tia trần tục.
Buồn cười chính là, cô lại không biết bên cạnh Mộ Tư từ khi nào lại có thêm một người phụ nữ như vậy.
Vị hôn thê này của cô, có phải quá đáng lắm rồi không?
“Mộ thiếu, chúng tôi xin lỗi vì đã không cản được bọn họ.”
Hai vệ sĩ áy náy cúi đầu xuống.
Mộ Tư nhìn Cố Bắc Thành một cái, ánh mắt một lần nữa trở lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn, trầm mặc vài giây nói với cô: "Cô đi theo tôi.”
Thanh âm của anh ta vẫn ôn nhuận lạnh nhạt như trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn không hề di chuyển, cô giơ ngón tay hướng về phía Bạch Tuyết, "Người phụ nữ này là ai?"
Có lẽ là cảm thấy động tác của Thịnh Hoàn Hoàn mạo phạm tới Bạch Tuyết, giọng Mộ Tư có chút lạnh lùng: "Chúng ta đi lên nói chuyện.”
"Nói ngay tại đây."
Thịnh Hoàn Hoàn cố chấp nói.
Mộ Tư bình tĩnh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, hồi lâu cũng không trả lời.
“Tuyết Nhi, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Bạch Băng dắt Bạch Tuyết đi ra ngoài cửa.
Người hầu và bảo vệ thức thời rời đi, rất nhanh trong phòng khách cũng chỉ còn lại có Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư.
“Cô ta là ai?”
Sau khi bọn họ đi, Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi một câu.
“Cô thật sự không biết sao?”
Mộ Tư nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt có thêm chút châm chọc: "Ba cô nhốt cô ấy ở nhà cũ Thịnh gia ba tháng, vết thương trên người cô ấy là do các người ban tặng, cô còn nói không biết cô ấy là ai?"
"Tôi không biết anh đang nói gì, tôi chưa từng gặp cô ấy."
Vẻ mặt Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên, tiếp theo lại hỏi: "Anh và cô ấy có quan hệ gì, tại sao ba tôi lại giam cầm cô ấy?"
Cô không ngốc, nếu như Mộ Tư và người phụ nữ kia không có cái gì, làm sao ba cô vô duyên vô cớ nhốt cô ta lại?
Hai mắt Mộ Tư mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn cô: "Cô thật sự không biết?”
Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười tự giễu: "A Tư, xem ra chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thật sự hiểu nhau.”
Cô vẫn luôn đối với anh ta tin tưởng không nghi ngờ, cũng tự cho là người hiểu rõ anh nhất, cho tới hôm nay cô mới biết mình sai.
Nhìn hai mắt đỏ thẫm của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt không nói lời nào, lông mi tinh tế che giấu tất cả cảm xúc của anh ta.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn thích vẻ đẹp mắt này của Mộ Tư, cho dù là giờ phút này đi chăng nữa, thì vẻ đẹp này thật sự làm rung động lòng người.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại hận anh ta, hận ánh mắt của anh ta, hận lông mày của anh ta, hận áo sơ mi trắng không tỳ vết không chút nếp nhăn của anh ta, càng hận sự ôn nhuận như ngọc của anh ta.
Hồi lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tôi đến chỉ muốn hỏi anh một câu, tại sao phải đào hôn?"
Rốt cuộc tại sao phải đối xử với cô như vậy?
“Tôi xin lỗi.”
Mộ Tư trầm mặc một lát, sau đó nói ba chữ này.
Ba chữ đơn giản, thật giống như là một nắm muối, hung hăng rải vào trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đang rỉ máu.
Mười mấy phút sau, Thịnh Hoàn Hoàn thất hồn lạc phách rời khỏi Mộ gia.
Mộ Tư nhìn bóng lưng cô đơn của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng không đủ nhẫn tâm, gọi điện thoại cho Cố Bắc Thành: "Chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Cố Bắc Thành lạnh lùng trả lời anh: "Cậu nhớ kỹ hôm nay, nếu cậu đã lựa chọn vứt bỏ cô ấy, sau này chuyện của cô ấy, không liên quan đến Mộ Tư cậu nữa.”
Trên đường trở về, Thịnh Hoàn Hoàn khóc lớn một hồi, khóc tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.
Cố Bắc Thành cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh cô.
Gần biển.
Cố Bắc Thành mở cửa sổ xe, gió mang theo hơi mặn của nước biển cùng nhau đổ vào, bên tai vang lên tiếng sóng biển vỗ rì rào giữa đêm.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết mình khóc bao lâu, mãi đến khi không khóc được, mới thấy Cố Bắc Thành chậm rãi mở miệng.
Anh ta nói: "Cô gái kia tên là Bạch Tuyết, là em gái ruột của Bạch Băng, là thanh mai trúc mã của Mộ Tư, tai nạn bảy năm trước, Bạch Tuyết cứu Mộ Tư một mạng.”
“Sau đó Bạch Tuyết bị Mộ Thành Chu nhốt ở nước ngoài, trở thành con cờ uy hiếp Bạch Băng và Mộ Tư, mấy năm nay Mộ Tư vẫn luôn tìm cô ấy, vốn tưởng rằng cô ấy đã chết, không ngờ vẫn còn sống.”
Thanh mai trúc mã!
Bạch Tuyết, Bạch Tuyết, em gái của Bạch Băng......
Hóa ra nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn lừa gạt cô!
Thì ra anh ta cho rằng Bạch Tuyết đã chết, cho nên mới đồng ý kết hôn cùng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười tự giễu, nước mắt trong suốt giống như pha lê, khiến người ta đau lòng tiếc hận.
“Hóa ra chỉ có một mình em bị lừa gạt, bị lừa dối như một kẻ ngốc trong sáu năm mà vẫn cảm thấy hạnh phúc.”
Vừa rồi Mộ Tư xin lỗi cô, trong ánh mắt anh ta có sự áy náy, có mắc nợ, cũng có thương hại, nhưng duy chỉ không có tình yêu.
Cho đến một khắc kia, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thì ra trong sáu năm này, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào đoạn tình cảm này chỉ có cô.
Ngay tại buổi sáng hôm nay, cô còn thề son sắt nói với cha mẹ, cô tin tưởng Mộ Tư sẽ không phản bội cô, cô tin tưởng Mộ Tư sẽ làm cho cô hạnh phúc cả đời.
Một tát này của Mộ Tư thật đau!
Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu, nhìn về phía Cố Bắc Thành.
Cố Bắc Thành biết Thịnh Hoàn Hoàn hỏi ai, nhưng sự bình tĩnh của cô khiến anh cảm thấy rất bất an: "Anh không rõ lắm, loại chuyện này em nên tự mình hỏi cậu ấy.”
Thịnh Hoàn Hoàn rõ ràng thấy được khuôn mặt của mình trong ánh mắt Cố Bắc Thành, đó là khuôn mặt không hề có sức sống, tái nhợt như quỷ.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì nữa.
Một giờ sau, Mộ gia.
Lúc này Mộ Tư đang cùng Bạch Băng, Bạch Tuyết ăn cơm tối.
Giữa trưa Bạch Tuyết mới tỉnh, hiện tại người nhìn còn rất tiều tụy, yếu ớt, làn da trắng quá mức giống như bị bệnh.
Màu trắng của cô ta, là bởi vì nhiều năm không thấy ánh sáng mặt trời gây nên.
“Mộ thiếu, Thịnh tiểu thư tới.”
Người hầu từ bên ngoài đi vào, dừng lại bên cạnh Mộ Tư.
Mộ Tư mắt điếc tai ngơ, gắp chút thức ăn vào đĩa trước mặt Bạch Tuyết, đều là món Bạch Tuyết thích ăn khi còn bé.
Bạch Tuyết lộ ra nụ cười, vui vẻ giống như một đứa bé, sau đó lại mang theo vẻ suy nhược yếu ớt của người phụ nữ khiến ta phải chở che.
Hai mắt Mộ Tư lộ rõ sự cưng chiều, "Thích thì ăn nhiều một chút.
Một lát sau, người hầu lại nói: "Mộ thiếu, Thịnh tiểu thư còn ở ngoài cửa.”
Nghĩ đến hành động của Thịnh Xán, Mộ Tư lạnh lùng mở miệng: "Không gặp.”
Vừa dứt lời, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn sải bước đi vào, phía sau còn có Cố Bắc Thành và hai bảo vệ bị thương.
Nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện, Bạch Tuyết sợ tới mức lập tức đứng lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp trở nên trắng bệch, giống như nai con bị kim đâm.
Mộ Tư nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, đứng dậy ôm Bạch Tuyết vào lòng, nhẹ giọng an ủi, "Đừng sợ, không có việc gì, bọn họ là bạn của anh.”
Thì ra bọn họ là bạn của Mộ Tư.
Bạch Tuyết nghe xong, nhoẻn miệng cười với Thịnh Hoàn Hoàn, nụ cười kia ngây thơ trong sáng, hai mắt sạch sẽ trong suốt.
Tất cả những điều này đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói đặc biệt chói mắt.
Ở bên Mộ Tư nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Thịnh Hoàn Hoàn cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt như vậy trên người một người phụ nữ.
Vẻ đẹp của người phụ nữ này, là không nhiễm một tia trần tục.
Buồn cười chính là, cô lại không biết bên cạnh Mộ Tư từ khi nào lại có thêm một người phụ nữ như vậy.
Vị hôn thê này của cô, có phải quá đáng lắm rồi không?
“Mộ thiếu, chúng tôi xin lỗi vì đã không cản được bọn họ.”
Hai vệ sĩ áy náy cúi đầu xuống.
Mộ Tư nhìn Cố Bắc Thành một cái, ánh mắt một lần nữa trở lại trên người Thịnh Hoàn Hoàn, trầm mặc vài giây nói với cô: "Cô đi theo tôi.”
Thanh âm của anh ta vẫn ôn nhuận lạnh nhạt như trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bước chân Thịnh Hoàn Hoàn không hề di chuyển, cô giơ ngón tay hướng về phía Bạch Tuyết, "Người phụ nữ này là ai?"
Có lẽ là cảm thấy động tác của Thịnh Hoàn Hoàn mạo phạm tới Bạch Tuyết, giọng Mộ Tư có chút lạnh lùng: "Chúng ta đi lên nói chuyện.”
"Nói ngay tại đây."
Thịnh Hoàn Hoàn cố chấp nói.
Mộ Tư bình tĩnh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, hồi lâu cũng không trả lời.
“Tuyết Nhi, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Bạch Băng dắt Bạch Tuyết đi ra ngoài cửa.
Người hầu và bảo vệ thức thời rời đi, rất nhanh trong phòng khách cũng chỉ còn lại có Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư.
“Cô ta là ai?”
Sau khi bọn họ đi, Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi một câu.
“Cô thật sự không biết sao?”
Mộ Tư nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt có thêm chút châm chọc: "Ba cô nhốt cô ấy ở nhà cũ Thịnh gia ba tháng, vết thương trên người cô ấy là do các người ban tặng, cô còn nói không biết cô ấy là ai?"
"Tôi không biết anh đang nói gì, tôi chưa từng gặp cô ấy."
Vẻ mặt Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên, tiếp theo lại hỏi: "Anh và cô ấy có quan hệ gì, tại sao ba tôi lại giam cầm cô ấy?"
Cô không ngốc, nếu như Mộ Tư và người phụ nữ kia không có cái gì, làm sao ba cô vô duyên vô cớ nhốt cô ta lại?
Hai mắt Mộ Tư mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn cô: "Cô thật sự không biết?”
Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười tự giễu: "A Tư, xem ra chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ thật sự hiểu nhau.”
Cô vẫn luôn đối với anh ta tin tưởng không nghi ngờ, cũng tự cho là người hiểu rõ anh nhất, cho tới hôm nay cô mới biết mình sai.
Nhìn hai mắt đỏ thẫm của Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt không nói lời nào, lông mi tinh tế che giấu tất cả cảm xúc của anh ta.
Thịnh Hoàn Hoàn vẫn thích vẻ đẹp mắt này của Mộ Tư, cho dù là giờ phút này đi chăng nữa, thì vẻ đẹp này thật sự làm rung động lòng người.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại hận anh ta, hận ánh mắt của anh ta, hận lông mày của anh ta, hận áo sơ mi trắng không tỳ vết không chút nếp nhăn của anh ta, càng hận sự ôn nhuận như ngọc của anh ta.
Hồi lâu sau cô mới tìm lại được giọng nói của mình: "Tôi đến chỉ muốn hỏi anh một câu, tại sao phải đào hôn?"
Rốt cuộc tại sao phải đối xử với cô như vậy?
“Tôi xin lỗi.”
Mộ Tư trầm mặc một lát, sau đó nói ba chữ này.
Ba chữ đơn giản, thật giống như là một nắm muối, hung hăng rải vào trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đang rỉ máu.
Mười mấy phút sau, Thịnh Hoàn Hoàn thất hồn lạc phách rời khỏi Mộ gia.
Mộ Tư nhìn bóng lưng cô đơn của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng không đủ nhẫn tâm, gọi điện thoại cho Cố Bắc Thành: "Chăm sóc cô ấy thật tốt.”
Cố Bắc Thành lạnh lùng trả lời anh: "Cậu nhớ kỹ hôm nay, nếu cậu đã lựa chọn vứt bỏ cô ấy, sau này chuyện của cô ấy, không liên quan đến Mộ Tư cậu nữa.”
Trên đường trở về, Thịnh Hoàn Hoàn khóc lớn một hồi, khóc tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc.
Cố Bắc Thành cái gì cũng không dám nói, cái gì cũng không dám hỏi, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh cô.
Gần biển.
Cố Bắc Thành mở cửa sổ xe, gió mang theo hơi mặn của nước biển cùng nhau đổ vào, bên tai vang lên tiếng sóng biển vỗ rì rào giữa đêm.
Thịnh Hoàn Hoàn không biết mình khóc bao lâu, mãi đến khi không khóc được, mới thấy Cố Bắc Thành chậm rãi mở miệng.
Anh ta nói: "Cô gái kia tên là Bạch Tuyết, là em gái ruột của Bạch Băng, là thanh mai trúc mã của Mộ Tư, tai nạn bảy năm trước, Bạch Tuyết cứu Mộ Tư một mạng.”
“Sau đó Bạch Tuyết bị Mộ Thành Chu nhốt ở nước ngoài, trở thành con cờ uy hiếp Bạch Băng và Mộ Tư, mấy năm nay Mộ Tư vẫn luôn tìm cô ấy, vốn tưởng rằng cô ấy đã chết, không ngờ vẫn còn sống.”
Thanh mai trúc mã!
Bạch Tuyết, Bạch Tuyết, em gái của Bạch Băng......
Hóa ra nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn lừa gạt cô!
Thì ra anh ta cho rằng Bạch Tuyết đã chết, cho nên mới đồng ý kết hôn cùng cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nở nụ cười tự giễu, nước mắt trong suốt giống như pha lê, khiến người ta đau lòng tiếc hận.
“Hóa ra chỉ có một mình em bị lừa gạt, bị lừa dối như một kẻ ngốc trong sáu năm mà vẫn cảm thấy hạnh phúc.”
Vừa rồi Mộ Tư xin lỗi cô, trong ánh mắt anh ta có sự áy náy, có mắc nợ, cũng có thương hại, nhưng duy chỉ không có tình yêu.
Cho đến một khắc kia, cô mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Thì ra trong sáu năm này, toàn tâm toàn ý vùi đầu vào đoạn tình cảm này chỉ có cô.
Ngay tại buổi sáng hôm nay, cô còn thề son sắt nói với cha mẹ, cô tin tưởng Mộ Tư sẽ không phản bội cô, cô tin tưởng Mộ Tư sẽ làm cho cô hạnh phúc cả đời.
Một tát này của Mộ Tư thật đau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.