Chương 120: Tắm sạch sẽ rồi đi ra
Nam Thư
29/08/2023
Nghe Thịnh Hoàn Hoàn ngoan ngoãn trả lời, Lăng Tiêu đột nhiên không còn hứng thú.
Hắn buông cô ra rồi đứng lên: “Tắm sạch sẽ rồi đi ra.”
Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi, Thịnh Hoàn Hoàn giận dỗi rửa sạch những nơi hắn chạm qua vài lần, nhưng dấu vết hắn để lại trên người cô vĩnh viễn không thể sạch được.
Khi cô đi ra, Lăng Tiêu đã không ở phòng ngủ.
Bị hắn phá rối như thế, cô không còn thấy buồn ngủ nữa, cô nhìn thoáng qua phòng sách, xoay người rời đi phòng ngủ chính, hiện tại cô không muốn ở lại không gian tràn ngập hơi thở của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn đến phòng bếp, chuẩn bị làm bữa tối.
Cô vẫn phải lấy lòng Lăng Tiêu, bởi vì hai ngày nữa chính là tiệc đầy tháng của Tiểu Sam Sam, Lăng Tiêu phải tham dự, nếu không sẽ làm mẹ nghi ngờ. Cho nên hai ngày này cô nhất định không thể chọc Lăng Tiêu không vui.
Sau khi rửa sạch và cắt những nguyên liệu cho bữa tối, nghe thấy phòng trẻ con có động tĩnh liền biết Lăng Thiên Vũ đã dậy, cô lau tay đi vào phòng trẻ con.
Đẩy cửa ra liền thấy Lăng Thiên Vũ với mái tóc lộn xộn, buồn ngủ mông lung nhìn cô. Cậu nhóc vừa tỉnh ngủ, cả khuôn mặt nhỏ hồng hồng đặc biệt ngơ ngác đáng yêu.
Nhìn thấy cô, Lăng Thiên Vũ giang tay ra muốn cô ôm.
Hôm nay Lăng Thiên Vũ đặc biệt dính người, Thịnh Hoàn Hoàn ôm hơn nửa giờ cậu mới chịu để chân xuống đất.
Thịnh Hoàn Hoàn dạy Lăng Thiên Vũ vẽ, cậu nhóc đang học vẽ, bởi vì hội họa có lợi cho bệnh tình của cậu, có thể giúp cậu tập trung và bình tĩnh hơn.
Cậu rất có năng khiếu ở phương diện này, nhân vật chibi vẽ giống như đúc, Thịnh Hoàn Hoàn thấy cậu vẽ đẹp vậy thì bảo cậu vẽ một nhà ba người bọn họ đi.
Cậu nhóc vui vẻ đồng ý.
Thịnh Hoàn Hoàn thoáng chỉ dẫn một chút rồi đi làm cơm.
Hôm nay Lăng Thiên Vũ hơi nhạy cảm nên Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm để cậu ngồi một mình, cứ vài phút liền đến cửa xem một cái, cậu nhóc thực nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm trang nhìn y như Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng, lại vào phòng bếp.
Một giờ trôi qua, bốn món một canh được bưng lên bàn, mỗi món ăn đều tỏa ra mùi thơm mê người, nhìn thật tươi mới ngon miệng.
Trong phòng, Lăng Thiên Vũ còn ngồi ở chỗ cũ, vì thế cô đi qua chỗ cậu: “Thiên Vũ, có cơm rồi, con vẽ xong chưa...”
Khi thấy rõ bức họa của Lăng Thiên Vũ, giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên im bặt, đôi tay siết chặt thành quyền.
Trong bức tranh của Lăng Thiên Vũ, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy ba người, nhưng không phải một nhà ba người hạnh phúc, mà là hai “Con quỷ” và một cậu bé bị ngược đãi co ro trong góc.
Trong hai “Con quỷ”, có con có đôi mắt to như mắt trâu, mặc áo thun quần dài, một tay cầm dây nịt, tay còn lại cầm điếu thuốc, tàn thuốc đang duỗi về hướng cậu bé trên mặt đất.
Con còn lại có cái mồm to như bồn máu, mặc váy ngắn, chân dẫm giày cao gót, có một chiếc giày đạp lên mu bàn tay của cậu bé, trong tay còn cầm cây chổi.
Mà trên người cậu bé đã vết thương chồng chất.
Nhìn bức họa trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi đỏ mắt.
Đây là hình ảnh bị ngược đãi trong trí nhớ của cậu, hai “Con quỷ” trong tranh chính là ba và mẹ, đáng tiếc không nhìn ra diện mạo thật của họ.
Mà Lăng Thiên Vũ đang cầm một cây bút màu đỏ, gian nan vẽ một bãi máu tươi dưới người cậu bé.
Mãi đến nét cuối cùng, rốt cuộc Lăng Thiên Vũ cũng tan vỡ, giơ bút vẽ màu đỏ lên dùng sức đâm vào hai “Con quỷ” trong bức tranh, cứ như trong tay cậu không phải bút, mà là một con dao sắc nhọn.
Sự căm thù mãnh liệt này làm Thịnh Hoàn Hoàn hãi hùng khiếp vía.
Cậu chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, rốt cuộc đã trải qua cái gì?
“A...” Một tiếng rít gào trào ra từ miệng Lăng Thiên Vũ, khàn khàn khô khốc, tựa như tiếng kèn Harmonica đã rỉ sét.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên ôm lấy thân thể gầy nhỏ của Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, con nhìn dì này, không có việc gì, tất cả đều đã qua, đều đi rồi, không còn ai dám tổn thương con...”
Nhưng Lăng Thiên Vũ như không nghe thấy, cứ liều mạng giãy giụa, nắm lấy bức họa và bàn vẽ rồi hung hăng nện xuống mặt đất, dùng sức giẫm mạnh lên.
Lúc này gương mặt bảnh trai đáng yêu kia đỏ bừng như ứa máu, mạch máu phồng cả lên, giống như một con dã thú non nớt nổi điên, móng vuốt nhỏ liều mạng cào vào cánh tay Thịnh Hoàn Hoàn.
Cánh tay truyền đến từng đợt đau đớn, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sợ cậu làm bị thương chính mình nên không dám buông tay, nỗ lực muốn gọi lại lý trí của cậu: “Thiên Vũ, con nhìn xem dì là ai, con đã quên con từng hứa gì với dì sao?”
Nhưng không có tác dụng, Lăng Thiên Vũ còn nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, há mồm cắn xuống, dùng hết sức lực.
Thịnh Hoàn Hoàn cố nén đau đớn mà ôm chặt cậu, không dám buông tay, mãi đến khi máu tươi chảy xuống cổ tay cô.
“Không có gì, không có gì, đừng sợ Thiên Vũ, đều đã qua, dì và ba sẽ luôn bảo vệ Thiên Vũ, sẽ không để kẻ nào tổn thương con nữa...”
Thịnh Hoàn Hoàn không màn đến đau đớn trên tay, vươn bàn tay còn lại nhẹ nhàng trấn an tấm lưng cứng đờ của Lăng Thiên Vũ, một chút lại một chút...
Dần dần, thân thể Lăng Thiên Vũ cứng đờ, rốt cuộc cũng thả lỏng lại, cậu buông miệng ra, nhìn làn da bị cậu cắn rách thì cái miệng nhỏ bĩu ra khóc rống lên, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt.
Thịnh Hoàn Hoàn đau lòng muốn chết, lập tức ôm chặt lấy cậu: “Không sao Thiên Vũ, dì không đau, không đau chút nào cả.”
Lăng Thiên Vũ nghe xong lại khóc càng thương tâm.
Cậu nắm tay cô, cẩn thận hôn hôn bên cạnh vết thương, lại thổi nhẹ vào đó, nước mắt làm ướt cả cánh tay cô.
Nhìn cậu nhóc áy náy, lòng Thịnh Hoàn Hoàn đau đớn từng cơn, đứa trẻ đáng yêu hiểu chuyện như thế này mà sao họ lại nỡ tổn thương?
Lăng Tiêu cũng nghe thấy động tĩnh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của hắn.
Cậu nhóc trong lòng cô như con nai con kinh hoảng, đột nhiên tránh thoát khỏi ngực cô rồi vội nắm lấy bức tranh trên mặt đất xé nát, tiếp theo thì phóng vào phòng tắm.
Thịnh Hoàn Hoàn mang đầy nghi hoặc đuổi theo, liền thấy cậu nhóc ném những mảnh vụn đó vào bồn cầu rồi ấn nút xả nước, rất nhanh chúng đã biến mất.
Hình như cậu nhóc còn nhẹ nhàng thở ra.
Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được hành động của cậu, hình như cậu không muốn để Lăng Tiêu nhìn thấy bức họa kia, vì sao chứ?
Khi Lăng Tiêu đi vào liền thấy đầy đất bừa bãi, bút vẽ và màu ném đầy đất, vệt đỏ tươi kia đặc biệt chói mắt.
Thịnh Hoàn Hoàn dẫn cậu nhóc đi ra từ phòng tắm.
Lăng Tiêu nhìn cậu nhóc, cũng không hỏi cái gì.
Lăng Thiên Vũ buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra, tiến lên ôm lấy Lăng Tiêu chân, giống như con cún con cọ đầu vào đùi hắn.
Lăng Tiêu nâng bàn tay thon dài lên đặt trên cái đầu nhỏ của cậu, sau đó nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt rất sắc bén.
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, giải thích: “Vừa rồi Thiên Vũ vẽ...”
Lăng Tiêu đột nhiên mở miệng: “Không phải tôi đã nói với cô là Thiên Vũ sợ máu sao? Vì sao còn cho nó dùng bút màu đỏ?”
Hiển nhiên Lăng Tiêu rất nổi giận, ánh mắt hắn lạnh lẽo đến lạ thường.
Thịnh Hoàn Hoàn mím môi, giấu cánh tay bị thương ở phía sau: “Xin lỗi, là tôi sơ sót.”
Lăng Tiêu dời mắt đi, bế cậu nhóc lên xoay người rời đi.
Hắn buông cô ra rồi đứng lên: “Tắm sạch sẽ rồi đi ra.”
Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi, Thịnh Hoàn Hoàn giận dỗi rửa sạch những nơi hắn chạm qua vài lần, nhưng dấu vết hắn để lại trên người cô vĩnh viễn không thể sạch được.
Khi cô đi ra, Lăng Tiêu đã không ở phòng ngủ.
Bị hắn phá rối như thế, cô không còn thấy buồn ngủ nữa, cô nhìn thoáng qua phòng sách, xoay người rời đi phòng ngủ chính, hiện tại cô không muốn ở lại không gian tràn ngập hơi thở của hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn đến phòng bếp, chuẩn bị làm bữa tối.
Cô vẫn phải lấy lòng Lăng Tiêu, bởi vì hai ngày nữa chính là tiệc đầy tháng của Tiểu Sam Sam, Lăng Tiêu phải tham dự, nếu không sẽ làm mẹ nghi ngờ. Cho nên hai ngày này cô nhất định không thể chọc Lăng Tiêu không vui.
Sau khi rửa sạch và cắt những nguyên liệu cho bữa tối, nghe thấy phòng trẻ con có động tĩnh liền biết Lăng Thiên Vũ đã dậy, cô lau tay đi vào phòng trẻ con.
Đẩy cửa ra liền thấy Lăng Thiên Vũ với mái tóc lộn xộn, buồn ngủ mông lung nhìn cô. Cậu nhóc vừa tỉnh ngủ, cả khuôn mặt nhỏ hồng hồng đặc biệt ngơ ngác đáng yêu.
Nhìn thấy cô, Lăng Thiên Vũ giang tay ra muốn cô ôm.
Hôm nay Lăng Thiên Vũ đặc biệt dính người, Thịnh Hoàn Hoàn ôm hơn nửa giờ cậu mới chịu để chân xuống đất.
Thịnh Hoàn Hoàn dạy Lăng Thiên Vũ vẽ, cậu nhóc đang học vẽ, bởi vì hội họa có lợi cho bệnh tình của cậu, có thể giúp cậu tập trung và bình tĩnh hơn.
Cậu rất có năng khiếu ở phương diện này, nhân vật chibi vẽ giống như đúc, Thịnh Hoàn Hoàn thấy cậu vẽ đẹp vậy thì bảo cậu vẽ một nhà ba người bọn họ đi.
Cậu nhóc vui vẻ đồng ý.
Thịnh Hoàn Hoàn thoáng chỉ dẫn một chút rồi đi làm cơm.
Hôm nay Lăng Thiên Vũ hơi nhạy cảm nên Thịnh Hoàn Hoàn không yên tâm để cậu ngồi một mình, cứ vài phút liền đến cửa xem một cái, cậu nhóc thực nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm trang nhìn y như Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn cong cong khóe miệng, lại vào phòng bếp.
Một giờ trôi qua, bốn món một canh được bưng lên bàn, mỗi món ăn đều tỏa ra mùi thơm mê người, nhìn thật tươi mới ngon miệng.
Trong phòng, Lăng Thiên Vũ còn ngồi ở chỗ cũ, vì thế cô đi qua chỗ cậu: “Thiên Vũ, có cơm rồi, con vẽ xong chưa...”
Khi thấy rõ bức họa của Lăng Thiên Vũ, giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên im bặt, đôi tay siết chặt thành quyền.
Trong bức tranh của Lăng Thiên Vũ, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy ba người, nhưng không phải một nhà ba người hạnh phúc, mà là hai “Con quỷ” và một cậu bé bị ngược đãi co ro trong góc.
Trong hai “Con quỷ”, có con có đôi mắt to như mắt trâu, mặc áo thun quần dài, một tay cầm dây nịt, tay còn lại cầm điếu thuốc, tàn thuốc đang duỗi về hướng cậu bé trên mặt đất.
Con còn lại có cái mồm to như bồn máu, mặc váy ngắn, chân dẫm giày cao gót, có một chiếc giày đạp lên mu bàn tay của cậu bé, trong tay còn cầm cây chổi.
Mà trên người cậu bé đã vết thương chồng chất.
Nhìn bức họa trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi đỏ mắt.
Đây là hình ảnh bị ngược đãi trong trí nhớ của cậu, hai “Con quỷ” trong tranh chính là ba và mẹ, đáng tiếc không nhìn ra diện mạo thật của họ.
Mà Lăng Thiên Vũ đang cầm một cây bút màu đỏ, gian nan vẽ một bãi máu tươi dưới người cậu bé.
Mãi đến nét cuối cùng, rốt cuộc Lăng Thiên Vũ cũng tan vỡ, giơ bút vẽ màu đỏ lên dùng sức đâm vào hai “Con quỷ” trong bức tranh, cứ như trong tay cậu không phải bút, mà là một con dao sắc nhọn.
Sự căm thù mãnh liệt này làm Thịnh Hoàn Hoàn hãi hùng khiếp vía.
Cậu chỉ là một đứa trẻ 4 tuổi, rốt cuộc đã trải qua cái gì?
“A...” Một tiếng rít gào trào ra từ miệng Lăng Thiên Vũ, khàn khàn khô khốc, tựa như tiếng kèn Harmonica đã rỉ sét.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên ôm lấy thân thể gầy nhỏ của Lăng Thiên Vũ: “Thiên Vũ, con nhìn dì này, không có việc gì, tất cả đều đã qua, đều đi rồi, không còn ai dám tổn thương con...”
Nhưng Lăng Thiên Vũ như không nghe thấy, cứ liều mạng giãy giụa, nắm lấy bức họa và bàn vẽ rồi hung hăng nện xuống mặt đất, dùng sức giẫm mạnh lên.
Lúc này gương mặt bảnh trai đáng yêu kia đỏ bừng như ứa máu, mạch máu phồng cả lên, giống như một con dã thú non nớt nổi điên, móng vuốt nhỏ liều mạng cào vào cánh tay Thịnh Hoàn Hoàn.
Cánh tay truyền đến từng đợt đau đớn, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn sợ cậu làm bị thương chính mình nên không dám buông tay, nỗ lực muốn gọi lại lý trí của cậu: “Thiên Vũ, con nhìn xem dì là ai, con đã quên con từng hứa gì với dì sao?”
Nhưng không có tác dụng, Lăng Thiên Vũ còn nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, há mồm cắn xuống, dùng hết sức lực.
Thịnh Hoàn Hoàn cố nén đau đớn mà ôm chặt cậu, không dám buông tay, mãi đến khi máu tươi chảy xuống cổ tay cô.
“Không có gì, không có gì, đừng sợ Thiên Vũ, đều đã qua, dì và ba sẽ luôn bảo vệ Thiên Vũ, sẽ không để kẻ nào tổn thương con nữa...”
Thịnh Hoàn Hoàn không màn đến đau đớn trên tay, vươn bàn tay còn lại nhẹ nhàng trấn an tấm lưng cứng đờ của Lăng Thiên Vũ, một chút lại một chút...
Dần dần, thân thể Lăng Thiên Vũ cứng đờ, rốt cuộc cũng thả lỏng lại, cậu buông miệng ra, nhìn làn da bị cậu cắn rách thì cái miệng nhỏ bĩu ra khóc rống lên, nước mắt chảy xuống từng giọt từng giọt.
Thịnh Hoàn Hoàn đau lòng muốn chết, lập tức ôm chặt lấy cậu: “Không sao Thiên Vũ, dì không đau, không đau chút nào cả.”
Lăng Thiên Vũ nghe xong lại khóc càng thương tâm.
Cậu nắm tay cô, cẩn thận hôn hôn bên cạnh vết thương, lại thổi nhẹ vào đó, nước mắt làm ướt cả cánh tay cô.
Nhìn cậu nhóc áy náy, lòng Thịnh Hoàn Hoàn đau đớn từng cơn, đứa trẻ đáng yêu hiểu chuyện như thế này mà sao họ lại nỡ tổn thương?
Lăng Tiêu cũng nghe thấy động tĩnh, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của hắn.
Cậu nhóc trong lòng cô như con nai con kinh hoảng, đột nhiên tránh thoát khỏi ngực cô rồi vội nắm lấy bức tranh trên mặt đất xé nát, tiếp theo thì phóng vào phòng tắm.
Thịnh Hoàn Hoàn mang đầy nghi hoặc đuổi theo, liền thấy cậu nhóc ném những mảnh vụn đó vào bồn cầu rồi ấn nút xả nước, rất nhanh chúng đã biến mất.
Hình như cậu nhóc còn nhẹ nhàng thở ra.
Thịnh Hoàn Hoàn không thể hiểu được hành động của cậu, hình như cậu không muốn để Lăng Tiêu nhìn thấy bức họa kia, vì sao chứ?
Khi Lăng Tiêu đi vào liền thấy đầy đất bừa bãi, bút vẽ và màu ném đầy đất, vệt đỏ tươi kia đặc biệt chói mắt.
Thịnh Hoàn Hoàn dẫn cậu nhóc đi ra từ phòng tắm.
Lăng Tiêu nhìn cậu nhóc, cũng không hỏi cái gì.
Lăng Thiên Vũ buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra, tiến lên ôm lấy Lăng Tiêu chân, giống như con cún con cọ đầu vào đùi hắn.
Lăng Tiêu nâng bàn tay thon dài lên đặt trên cái đầu nhỏ của cậu, sau đó nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt rất sắc bén.
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày, giải thích: “Vừa rồi Thiên Vũ vẽ...”
Lăng Tiêu đột nhiên mở miệng: “Không phải tôi đã nói với cô là Thiên Vũ sợ máu sao? Vì sao còn cho nó dùng bút màu đỏ?”
Hiển nhiên Lăng Tiêu rất nổi giận, ánh mắt hắn lạnh lẽo đến lạ thường.
Thịnh Hoàn Hoàn mím môi, giấu cánh tay bị thương ở phía sau: “Xin lỗi, là tôi sơ sót.”
Lăng Tiêu dời mắt đi, bế cậu nhóc lên xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.