Chương 88: Thứ cóc ké cũng dám chạy đến trước mặt cô nhảy nhót
Nam Thư
29/08/2023
Đường Dật: “...”
Không phải nó cậu nhóc này đã thân thiện hơn rồi sao?
Thịnh Hoàn Hoàn đợi thật lâu mới có người đáp lại cô, Lăng Tiêu đi đến Thịnh Thế Danh Môn, có người nhìn thấy hắn và Đường Dật, còn là Dạ Oanh tự mình nghênh đón.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn xung quanh, nơi này là nơi ở cao cấp của Hải Thành, ra vào đều là xe sang, cho nên ngồi đó cũng không cần xấu hổ.
Sau khi nhìn quanh bốn phía, Thịnh Hoàn Hoàn để lại vali, bước nhanh đi đến một hướng, sau đó ngừng lại trước một chiếc Ferrari.
Cô duỗi tay, gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa xe hạ xuống, gương mặt thanh tú của Vinson xuất hiện trước mắt.
Nhìn thấy Vinson, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra Lăng Tiêu chỉ muốn cho cô một bài học.
Cô kéo ra cửa xe ngồi đi lên: “Đưa tôi đi Thịnh Thế Danh Môn.”
Vinson không thu được lệnh của Lăng Tiêu nên anh ta vẫn là vệ sĩ của Thịnh Hoàn Hoàn.
“Cần không?” Vinson đưa qua một miếng băng keo cá nhân.
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy: “Cảm ơn.”
Đi đến Thịnh Thế Danh Môn, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp bước vào thang máy.
Thịnh Thế Danh Môn là địa bàn của Vân Kỳ, anh ta có gian phòng tư nhân ở chỗ này, mà cô còn nhớ số phòng lần trước.
Không bao lâu sau, cô liền phát hiện vệ sĩ của Lăng Tiêu đứng ngoài phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh đi qua.
“Thiếu phu nhân.” Vệ sĩ nhận ra cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Đi vào thông báo một tiếng.”
Một lát sau, vệ sĩ đi ra nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Xin lỗi thiếu phu nhân, ngài không thể đi vào.”
“Vậy tôi chờ ở chỗ này.” Thịnh Hoàn Hoàn không làm khó vệ sĩ mà lui qua một bên.
Lăng Tiêu muốn làm khó cô, không sao, cô chịu là được.
“Mau nhìn, đây không phải tiểu thư đứng đầu của Hải Thành chúng ta sao?” Một giọng nói cà khịa soi mói truyền tới từ đối diện.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua, gương mặt trước mặt có chút quen thuộc, nhưng không nhớ nổi tên cô ta, nhưng cô gái bên cạnh thì cô biết.
Triệu Giai Ca, người có khả năng thay thế được cô ở Hải Thành nhất, tài hoa và mỹ mạo song hành, còn thường xuyên làm công ích, danh tiếng đặc biệt tốt.
Lam Tiếu thấy Thịnh Hoàn Hoàn làm lơ mình thì châm chọc mỉa mai: “À, sao lại đứng ở bên ngoài, không phải bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài đó chứ?”
Rốt cuộc ánh mắt của Thịnh Hoàn Hoàn cũng tập trung vào Lam Tiếu, không lạnh không nóng mà nói: “Xin lỗi, cô là?”
Câu hỏi thành thật này làm Lam Tiếu tức đến đỏ mặt: “Ngông cái gì, chỉ là thứ bị...”
“Lam Tiếu.” Triệu Giai Ca lập tức cắt ngang lời Lam Tiếu nói, ngăn cô ta tiếp tục vô lý.
Tiếp theo Triệu Giai Ca gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn, lôi kéo Lam Tiếu vẻ mặt phẫn nộ vào phòng bên cạnh, hành vi rất hào phóng khéo léo.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cực kỳ buồn cười, từ khi bị Mộ Tư từ hôn, ba ngã xuống, thật là thứ cóc ké gì cũng dám chạy đến trước mặt cô nhảy nhót.
Nhìn cô dễ hà hiếp thế sao?
Thịnh Hoàn Hoàn chờ liên tục hơn một giờ.
Trong lúc đó, cô nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, họ đều mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, những người này giống như đặc biệt chạy tới xem trò cười của cô.
Lúc này di động rung lên, là Lăng Kha gửi tin nhắn đến: “Hoàn Hoàn, có phải cậu bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài hay không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Sao cậu biết?”
Tiếp theo Lăng Kha gửi qua một bức ảnh.
Trong ảnh, cô ngồi xổm ngoài cửa lớn Lăng Phủ, bên cạnh có một cái vali, mà cánh cổng phía sau lại đóng chặt.
Chắc tấm ảnh này là người đi ngang qua chụp lại, hiện tại đã lan truyền khắp mạng.
Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!
Lúc này không biết có bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của cô!
Lăng Kha: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cậu làm gì vậy, sao Lăng Tiêu lại đuổi cậu ra ngoài, hiện tại đám phụ nữ cả Hải Thành đều đang chờ xem trò cười của cậu, mạch máu của cả nhà cậu đang bị Lăng Tiêu nắm giữ, cậu đừng xúc động như trước kia nữa.”
Lăng Kha biết tính cách của Thịnh Hoàn Hoàn, cô không phải người để mình chịu thiệt thòi.
Nhưng Lăng Kha không biết, kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn đã thay đổi rất nhiều. Ở trước mặt Lăng Tiêu, cô vẫn luôn hèn mọn.
Hôm nay cô cũng làm theo ý Lăng Tiêu, nếu hắn lo lắng cô bụng dạ khó lường, vậy chia phòng ngủ, không phải hợp ý hắn sao?
Ai biết hắn đột nhiên nổi nóng như vậy.
Nói đuổi liền đuổi, không có nhân tính!
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Yên tâm, tớ biết nặng nhẹ, cũng biết nên làm anh ta nguôi giận như thế nào.”
Dù thế nào cô cũng không thể bị đuổi ra như vậy.
Vừa cất điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương đi đến từ đối diện.
Trần Phỉ Phỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì ra vẻ kinh ngạc: “Hoàn Hoàn, sao em lại đứng ở bên ngoài, trán em làm sao vậy, bị ai đánh à?”
Thật là một đám thích diễn!!!
Thịnh Hoàn Hoàn ưu nhã vén mái tóc dài lên, lạnh lùng cười: “Đêm nay thật là, cả đám ghê tởm tụ lại với nhau.”
Ngay lập tức, ý cười trên mặt Trần Phỉ Phỉ cứng lại: “Cô nói cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, đôi mắt xinh đẹp dừng lại trên mặt Bạch Sương: “Cháu gái, kêu tiếng bà nội nghe thử xem.”
Bạch Sương đấu thua Thịnh Hoàn Hoàn, dựa theo nội dung cá cược, Bạch Sương nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì phải kêu cô một tiếng bà nội rồi đi vòng tránh đi.
Gương mặt vui sướng khi người gặp họa của Bạch Sương lập tức đanh lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, đã bị người ta đuổi ra ngoài còn kiêu ngạo như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn không giận còn cười: “Cho dù tôi bị đuổi ra ngoài, cũng là bà nội của cô, tôi có tư cách kiêu ngạo không mà cô không rõ à?”
Bạch Sương nghĩ đến lần thi bị hoàn toàn nghiền áp kia, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi xem cô còn có thể kiêu ngạo bao lâu.”
Vừa dứt lời, Bạch Sương đã nổi giận đùng đùng vào phòng.
Trần Phỉ Phỉ đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn miếng băng keo trên trán cô mà cười cười: “Hoàn Hoàn, sao khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại bị thương, không phải bị Lăng Tiêu đánh đó chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trần Phỉ Phỉ: “Trà ở cục cảnh sát uống ngon không? Nhanh vậy đã đi ra, thế nào, chị họ còn muốn vào đó à?”
Lúc này, rốt cuộc cánh cửa đóng chặt cũng mở ra.
Lăng Tiêu sải bước đi ra từ bên trong, cả người mang theo khí thế vương giả, không giận đã oai.
Những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn đều rơi vào tai hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng Lăng Tiêu muốn đi, đang muốn đi theo thì một vệ sĩ đột nhiên mở miệng: “Lăng thiếu, thiếu gia Lăng Phi đang ở phòng bên, cậu ấy hy vọng ngài đi vào ngồi chơi.”
Lăng lão thái thái có ba đứa con, Lăng Tiêu là con trai của cậu hai hai Lăng Hoa Thanh, Lăng Phi là do cậu út Lăng Hoa Thịnh sinh.
Từ nhỏ Lăng Phi đã có quan hệ không tồi với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghe xong thì không nói gì, như không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn mà đi đến trước cửa phòng bên rồi ngừng lại.
Vệ sĩ đẩy cửa ra cho hắn, người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn lại, tất cả mọi người bất giác tạm dừng động tác đang làm.
“Anh hai, rốt cuộc anh cũng tới!” Lăng Phi mừng rỡ như điên.
Lăng Tiêu luôn không thích những buổi tiệc như vậy, lúc Lam Tiếu bảo anh ta đi mời, anh căn bản không ôm hy vọng, không ngờ hắn thật sự tới.
Không phải nó cậu nhóc này đã thân thiện hơn rồi sao?
Thịnh Hoàn Hoàn đợi thật lâu mới có người đáp lại cô, Lăng Tiêu đi đến Thịnh Thế Danh Môn, có người nhìn thấy hắn và Đường Dật, còn là Dạ Oanh tự mình nghênh đón.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn xung quanh, nơi này là nơi ở cao cấp của Hải Thành, ra vào đều là xe sang, cho nên ngồi đó cũng không cần xấu hổ.
Sau khi nhìn quanh bốn phía, Thịnh Hoàn Hoàn để lại vali, bước nhanh đi đến một hướng, sau đó ngừng lại trước một chiếc Ferrari.
Cô duỗi tay, gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa xe hạ xuống, gương mặt thanh tú của Vinson xuất hiện trước mắt.
Nhìn thấy Vinson, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, xem ra Lăng Tiêu chỉ muốn cho cô một bài học.
Cô kéo ra cửa xe ngồi đi lên: “Đưa tôi đi Thịnh Thế Danh Môn.”
Vinson không thu được lệnh của Lăng Tiêu nên anh ta vẫn là vệ sĩ của Thịnh Hoàn Hoàn.
“Cần không?” Vinson đưa qua một miếng băng keo cá nhân.
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy: “Cảm ơn.”
Đi đến Thịnh Thế Danh Môn, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp bước vào thang máy.
Thịnh Thế Danh Môn là địa bàn của Vân Kỳ, anh ta có gian phòng tư nhân ở chỗ này, mà cô còn nhớ số phòng lần trước.
Không bao lâu sau, cô liền phát hiện vệ sĩ của Lăng Tiêu đứng ngoài phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh đi qua.
“Thiếu phu nhân.” Vệ sĩ nhận ra cô.
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Đi vào thông báo một tiếng.”
Một lát sau, vệ sĩ đi ra nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Xin lỗi thiếu phu nhân, ngài không thể đi vào.”
“Vậy tôi chờ ở chỗ này.” Thịnh Hoàn Hoàn không làm khó vệ sĩ mà lui qua một bên.
Lăng Tiêu muốn làm khó cô, không sao, cô chịu là được.
“Mau nhìn, đây không phải tiểu thư đứng đầu của Hải Thành chúng ta sao?” Một giọng nói cà khịa soi mói truyền tới từ đối diện.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn qua, gương mặt trước mặt có chút quen thuộc, nhưng không nhớ nổi tên cô ta, nhưng cô gái bên cạnh thì cô biết.
Triệu Giai Ca, người có khả năng thay thế được cô ở Hải Thành nhất, tài hoa và mỹ mạo song hành, còn thường xuyên làm công ích, danh tiếng đặc biệt tốt.
Lam Tiếu thấy Thịnh Hoàn Hoàn làm lơ mình thì châm chọc mỉa mai: “À, sao lại đứng ở bên ngoài, không phải bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài đó chứ?”
Rốt cuộc ánh mắt của Thịnh Hoàn Hoàn cũng tập trung vào Lam Tiếu, không lạnh không nóng mà nói: “Xin lỗi, cô là?”
Câu hỏi thành thật này làm Lam Tiếu tức đến đỏ mặt: “Ngông cái gì, chỉ là thứ bị...”
“Lam Tiếu.” Triệu Giai Ca lập tức cắt ngang lời Lam Tiếu nói, ngăn cô ta tiếp tục vô lý.
Tiếp theo Triệu Giai Ca gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn, lôi kéo Lam Tiếu vẻ mặt phẫn nộ vào phòng bên cạnh, hành vi rất hào phóng khéo léo.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cực kỳ buồn cười, từ khi bị Mộ Tư từ hôn, ba ngã xuống, thật là thứ cóc ké gì cũng dám chạy đến trước mặt cô nhảy nhót.
Nhìn cô dễ hà hiếp thế sao?
Thịnh Hoàn Hoàn chờ liên tục hơn một giờ.
Trong lúc đó, cô nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, họ đều mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, những người này giống như đặc biệt chạy tới xem trò cười của cô.
Lúc này di động rung lên, là Lăng Kha gửi tin nhắn đến: “Hoàn Hoàn, có phải cậu bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài hay không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Sao cậu biết?”
Tiếp theo Lăng Kha gửi qua một bức ảnh.
Trong ảnh, cô ngồi xổm ngoài cửa lớn Lăng Phủ, bên cạnh có một cái vali, mà cánh cổng phía sau lại đóng chặt.
Chắc tấm ảnh này là người đi ngang qua chụp lại, hiện tại đã lan truyền khắp mạng.
Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!
Lúc này không biết có bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của cô!
Lăng Kha: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cậu làm gì vậy, sao Lăng Tiêu lại đuổi cậu ra ngoài, hiện tại đám phụ nữ cả Hải Thành đều đang chờ xem trò cười của cậu, mạch máu của cả nhà cậu đang bị Lăng Tiêu nắm giữ, cậu đừng xúc động như trước kia nữa.”
Lăng Kha biết tính cách của Thịnh Hoàn Hoàn, cô không phải người để mình chịu thiệt thòi.
Nhưng Lăng Kha không biết, kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn đã thay đổi rất nhiều. Ở trước mặt Lăng Tiêu, cô vẫn luôn hèn mọn.
Hôm nay cô cũng làm theo ý Lăng Tiêu, nếu hắn lo lắng cô bụng dạ khó lường, vậy chia phòng ngủ, không phải hợp ý hắn sao?
Ai biết hắn đột nhiên nổi nóng như vậy.
Nói đuổi liền đuổi, không có nhân tính!
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Yên tâm, tớ biết nặng nhẹ, cũng biết nên làm anh ta nguôi giận như thế nào.”
Dù thế nào cô cũng không thể bị đuổi ra như vậy.
Vừa cất điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương đi đến từ đối diện.
Trần Phỉ Phỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì ra vẻ kinh ngạc: “Hoàn Hoàn, sao em lại đứng ở bên ngoài, trán em làm sao vậy, bị ai đánh à?”
Thật là một đám thích diễn!!!
Thịnh Hoàn Hoàn ưu nhã vén mái tóc dài lên, lạnh lùng cười: “Đêm nay thật là, cả đám ghê tởm tụ lại với nhau.”
Ngay lập tức, ý cười trên mặt Trần Phỉ Phỉ cứng lại: “Cô nói cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, đôi mắt xinh đẹp dừng lại trên mặt Bạch Sương: “Cháu gái, kêu tiếng bà nội nghe thử xem.”
Bạch Sương đấu thua Thịnh Hoàn Hoàn, dựa theo nội dung cá cược, Bạch Sương nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì phải kêu cô một tiếng bà nội rồi đi vòng tránh đi.
Gương mặt vui sướng khi người gặp họa của Bạch Sương lập tức đanh lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, đã bị người ta đuổi ra ngoài còn kiêu ngạo như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn không giận còn cười: “Cho dù tôi bị đuổi ra ngoài, cũng là bà nội của cô, tôi có tư cách kiêu ngạo không mà cô không rõ à?”
Bạch Sương nghĩ đến lần thi bị hoàn toàn nghiền áp kia, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi xem cô còn có thể kiêu ngạo bao lâu.”
Vừa dứt lời, Bạch Sương đã nổi giận đùng đùng vào phòng.
Trần Phỉ Phỉ đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn miếng băng keo trên trán cô mà cười cười: “Hoàn Hoàn, sao khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại bị thương, không phải bị Lăng Tiêu đánh đó chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trần Phỉ Phỉ: “Trà ở cục cảnh sát uống ngon không? Nhanh vậy đã đi ra, thế nào, chị họ còn muốn vào đó à?”
Lúc này, rốt cuộc cánh cửa đóng chặt cũng mở ra.
Lăng Tiêu sải bước đi ra từ bên trong, cả người mang theo khí thế vương giả, không giận đã oai.
Những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn đều rơi vào tai hắn.
Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng Lăng Tiêu muốn đi, đang muốn đi theo thì một vệ sĩ đột nhiên mở miệng: “Lăng thiếu, thiếu gia Lăng Phi đang ở phòng bên, cậu ấy hy vọng ngài đi vào ngồi chơi.”
Lăng lão thái thái có ba đứa con, Lăng Tiêu là con trai của cậu hai hai Lăng Hoa Thanh, Lăng Phi là do cậu út Lăng Hoa Thịnh sinh.
Từ nhỏ Lăng Phi đã có quan hệ không tồi với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nghe xong thì không nói gì, như không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn mà đi đến trước cửa phòng bên rồi ngừng lại.
Vệ sĩ đẩy cửa ra cho hắn, người trong phòng không hẹn mà cùng nhìn lại, tất cả mọi người bất giác tạm dừng động tác đang làm.
“Anh hai, rốt cuộc anh cũng tới!” Lăng Phi mừng rỡ như điên.
Lăng Tiêu luôn không thích những buổi tiệc như vậy, lúc Lam Tiếu bảo anh ta đi mời, anh căn bản không ôm hy vọng, không ngờ hắn thật sự tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.