Chương 189: Bị uy hiếp
Vô Danh tiền bối
20/07/2019
“Mộc Du Dương, cái tên điên này!” Tống Đình Hi trợn mắt hét lớn.
Tính tình anh vốn rất hòa nhã, nhưng Mộc Du Dương lại đến cướp người anh yêu ngay trong ngày lễ đính hôn!
Dù tốt tính cỡ nào thì lúc này đây không ai có thể nhịn nổi được.
Mộc Du Dương lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng cười, “Tống Đình Hi, anh thật sự cho rằng người cô ấy yêu là anh à?”
Đám người bên dưới bắt đầu xôn xao.
Tất cả người nhà họ Tống đứng phía dưới đột nhiên đều trở nên khó xử vô cùng. Lạc Bảo Nhi tay chân luống cuống đứng trên khán đài, không biết nên làm gì.
Tống Đình Hi quát: “Mộc Du Dương, anh đừng quá tự tin! Tiểu Ngư giờ đây đã đính hôn với tôi! Anh nghĩ anh còn cơ hội tổn thương cô ấy sao?”
Mộc Du Dương cười nhạo: “Đính hôn? Các người thật sự đã đính hôn rồi à? Tôi nhớ là lễ đính hôn vẫn chưa bắt đầu mà?” Vừa nói anh vừa quay sang Phương Tiểu Ngư, hạ giọng: “Đi theo tôi.”
Tống Đình Hi siết chặt tay định đấm Mộc Du Dương thêm một cú để anh tỉnh lại.
Phương Tiểu Ngư nhanh chóng kéo tay anh lại, ra ý muốn anh dừng lại. Cô nhìn Mộc Du Dương, lạnh lùng hỏi: “Mộc Du Dương, anh dựa vào cái gì mà nghĩ là tôi sẽ đi theo anh? Xin anh hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ, tôi đã quyết định lấy Đình Hi làm chồng rồi. Anh cũng đã có vợ sắp cưới, thế nên anh có quyền gì mà đến đây làm loạn? Anh có tư cách gì để tôi đi cùng anh?”
Mộc Du Dương cứ nhìn vào mắt cô như nhìn thấu vào cả con người cô, anh kiên định nói: “Phương Tiểu Ngư, em dám nói em không còn yêu tôi không?”
Phương Tiểu Ngư ngẩn cả người.
Nếu là trước đây, cô sẽ liều mình đi theo Mộc Du Dương. Nhưng bây giờ thì không thể.
Cô đã nhìn rõ thực tại. Mỗi lần cô tổn thương, mỗi lần cô đau khổ, chỉ có Tống Đình Hi ở bên cạnh cô. Còn Mộc Du Dương, anh ta luôn bên cạnh người phụ nữ khác.
Vì vậy, cô tuyệt đối sẽ không phản bội Tống Đình Hi.
Cô nhìn vào mắt Mộc Du Dương, từng câu từng chữ rành rọt thốt ra: “Không, Mộc Du Dương, tôi không còn yêu anh nữa. Xin anh đừng có tưởng bở.”
Mộc Du Dương đầu óc trống rỗng, bỗng chốc, bất chấp tất cả, cái gì mà Tống Đình Hi, cái gì mà mọi người, anh đều không muốn quan tâm, anh chỉ muốn mang cô đi khỏi nơi này mà thôi!
Cho dùng là phải dùng đến sức mạnh!
Anh dang hai tay ra ôm lấy Phương Tiểu Ngư vào lòng.
Lúc này, một âm thanh từ phía cửa phát ra, “Dừng tay!”
Là Mộc lão gia!
Mộc Du Dương dừng lại, anh chậm rãi quay đầu lại, Mộc lão gia đang bước về phía anh.
Vừa đến bên, Mộc lão gia đã cho một bạt tay vào mặt anh, “Súc sinh, đến đây làm gì?”
Mộc Du Dương mặt đỏ bừng vì đau nhưng anh vẫn mạnh miệng: “Ông à, vậy ông đến đây làm gì?”
Mộc lão gia kéo tay anh, “Đi theo ông!”
Mộc Du Dương rút tay ra, ánh mắt kiên quyết phản đối: “Ông, ông về trước đi.”
Mộc lão gia càng thêm giận dữ. Ông không hiểu nổi từ lúc nào mà đứa cháu này của ông lại trở nên như vậy. Ông tức giận nói: “Con đừng quên, con cũng đã đính hôn rồi! Nếu đã chọn An Ly thì đừng làm phiền Tiểu Ngư! Con làm như vậy không phải đã làm khổ cùng lúc hai người phụ nữ sao?”
Câu nói như một gáo nước lạnh tạt vào đầu Mộc Du Dương. Anh bỗng nhiên định thần lại.
Đúng vậy. Anh đang làm cái gì vậy? Hủy lời thề với một người phụ nữ, phá hoại hạnh phúc của người phụ nữ khác nữa sao?
Nhưng mà tại sao? Tại sao tim anh lại đau như thế? Cuối cùng anh nhìn vào Phương Tiểu Ngư rồi từ từ buông tay cô ra, thất thểu bước từng bước nặng nề ra khỏi cửa.
Mộc lão gia thở dài, nhìn Phương Tiểu Ngư với ánh mắt xin lỗi rồi cũng rời đi.
Tuồng kịch náo nhiệt này xem như đã kết thúc.
Buổi lễ đính hôn được cử hành bình thường, chỉ là Phương Tiểu Ngư không thể cười nổi nữa.
Ngồi trước màn hình máy tính, An Ly đang đọc báo, mắt cô cứ nhíu lại.
Sáng nay, cô định gọi điện thoại cho Mộc Du Dương vì sợ anh sẽ xúc động mà đi tìm Phương Tiểu Ngư. Nhưng làm sao cô có thể ngờ, Mộc Du Dương thật sự đã đi cướp hôn.
Tuy không thành công nhưng chuyện này cũng đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong giới.
Còn người vợ sắp cưới là cô, An Ly, cũng trở thành trò cười của cả thiên hạ.
Cô bắt đầu hận bản thân mình tại sao chân mình lại khỏe nhanh đến vậy? Nếu chân cô cứ liệt như trước thì Mộc Du Dương sẽ không rời xa cô.
Bất kể thế nào, cô đều không thể níu kéo trái tim anh ấy.
Về đến Mộc gia, Mộc lão gia đang ngồi trên ghế xích đu, nhắm mắt phơi mình dưới nắng, không còn uy thế uy nghiêm như trong tấm ảnh buổi lễ đính hôn hôm trước.
An Ly nhẹ nhàng kêu: “Ông ơi.”
Mộc lão gia mắt vẫn nhắm nghiền, nhàn nhạt ừ một tiếng như không để ý đến sự xuất hiện của cô.
Cô đi thẳng vào nhà, Mộc lão gia bỗng nhiên mở mắt, ngồi thẳng người lên, giọng đầy sắc bén: “An Ly, con thật sự yêu Du Dương không?”
An Ly có chút căng thẳng. Dù không biết tại sao Mộc lão gia đột nhiên lại hỏi như vậy nhưng cô vẫn gật đầu.
Cô thật sự yêu Mộc Du Dương, yêu từ tám năm trước rồi. Chỉ là qua nhiều năm, trải qua nhiều biến cố, tình cảm cô đối với anh từ lâu đx không còn đơn thuần là tình yêu nữa.
Mộc lão gia nhìn chằm chằm vào cô như muốn thăm dò bí mật tận sâu trong tim cô.
Thật lâu sau đó ông mới chậm rãi nói một câu: “Nếu con đang có suy nghĩ không tốt nào đó thì nên từ bỏ đi là vừa. Người nhà họ Mộc chúng ta không phải là dễ động vào đâu.”
Bôn ba thương trường mười mấy năm, có dạng người nào mà ông chưa gặp qua?
Chỉ cần nhìn ông đã có thể nhìn thấu, An Ly đối với Mộc Du Dương tuyệt đối không đơn giản là tình yêu. Trong mắt cô vẫn còn hỗn tạp nhiều thứ khác.
Đã bị nhìn thấu rồi sao?
An Ly bỗng nhiên tắt nụ cười, cô lại lạnh lùng hỏi: “Ông ơi, ông vẫn còn nhớ An Vân Long chứ?”
Mộc lão gia bình thản trả lời: “Đương nhiên nhớ, đó là bố con, cũng từng là nhân viên cấp cao của Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta. Nhưng đáng tiếc, nhiều năm trước anh ta đã qua đời vì tai nạn giao thông.”
An Ly cười nhạt, “Hy vọng là ông có thể mãi nhớ bố con.”
Bởi vì tôi sẽ thay bố tôi đòi các người trả món nợ này.
Che dấu thần sắc lại, cô nhẹ nhàng nói: “Ông ơi, con lên lầu trước đây.”
Nói xong, cô quay người vào nhà.
Lên lầu, đẩy cửa vào phòng ngủ Mộc Du Dương, đập vào mắt cô là vỏ những chai rượu lăn lông lốc. Mộc Du Dương thì đang say đến bất tỉnh nhân sự, nằm sóng soài trên nền nhà.
Vòng qua những vỏ chai rượu, cô định đỡ anh lên giường nhưng vô tình thoáng thấy lẫn trong vỏ chai rượu là mấy lọ thuốc.
Lọ thuốc này cô cũng biết. Đó là thuốc trị bệnh trầm cảm.
Kể từ hôm Phương Tiểu Ngư đính hôn đến nay chỉ mới hai ngày, anh đã uống nhiều thuốc đến vậy rồi sao?
Tính tình anh vốn rất hòa nhã, nhưng Mộc Du Dương lại đến cướp người anh yêu ngay trong ngày lễ đính hôn!
Dù tốt tính cỡ nào thì lúc này đây không ai có thể nhịn nổi được.
Mộc Du Dương lau vết máu trên khóe miệng, lạnh lùng cười, “Tống Đình Hi, anh thật sự cho rằng người cô ấy yêu là anh à?”
Đám người bên dưới bắt đầu xôn xao.
Tất cả người nhà họ Tống đứng phía dưới đột nhiên đều trở nên khó xử vô cùng. Lạc Bảo Nhi tay chân luống cuống đứng trên khán đài, không biết nên làm gì.
Tống Đình Hi quát: “Mộc Du Dương, anh đừng quá tự tin! Tiểu Ngư giờ đây đã đính hôn với tôi! Anh nghĩ anh còn cơ hội tổn thương cô ấy sao?”
Mộc Du Dương cười nhạo: “Đính hôn? Các người thật sự đã đính hôn rồi à? Tôi nhớ là lễ đính hôn vẫn chưa bắt đầu mà?” Vừa nói anh vừa quay sang Phương Tiểu Ngư, hạ giọng: “Đi theo tôi.”
Tống Đình Hi siết chặt tay định đấm Mộc Du Dương thêm một cú để anh tỉnh lại.
Phương Tiểu Ngư nhanh chóng kéo tay anh lại, ra ý muốn anh dừng lại. Cô nhìn Mộc Du Dương, lạnh lùng hỏi: “Mộc Du Dương, anh dựa vào cái gì mà nghĩ là tôi sẽ đi theo anh? Xin anh hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ, tôi đã quyết định lấy Đình Hi làm chồng rồi. Anh cũng đã có vợ sắp cưới, thế nên anh có quyền gì mà đến đây làm loạn? Anh có tư cách gì để tôi đi cùng anh?”
Mộc Du Dương cứ nhìn vào mắt cô như nhìn thấu vào cả con người cô, anh kiên định nói: “Phương Tiểu Ngư, em dám nói em không còn yêu tôi không?”
Phương Tiểu Ngư ngẩn cả người.
Nếu là trước đây, cô sẽ liều mình đi theo Mộc Du Dương. Nhưng bây giờ thì không thể.
Cô đã nhìn rõ thực tại. Mỗi lần cô tổn thương, mỗi lần cô đau khổ, chỉ có Tống Đình Hi ở bên cạnh cô. Còn Mộc Du Dương, anh ta luôn bên cạnh người phụ nữ khác.
Vì vậy, cô tuyệt đối sẽ không phản bội Tống Đình Hi.
Cô nhìn vào mắt Mộc Du Dương, từng câu từng chữ rành rọt thốt ra: “Không, Mộc Du Dương, tôi không còn yêu anh nữa. Xin anh đừng có tưởng bở.”
Mộc Du Dương đầu óc trống rỗng, bỗng chốc, bất chấp tất cả, cái gì mà Tống Đình Hi, cái gì mà mọi người, anh đều không muốn quan tâm, anh chỉ muốn mang cô đi khỏi nơi này mà thôi!
Cho dùng là phải dùng đến sức mạnh!
Anh dang hai tay ra ôm lấy Phương Tiểu Ngư vào lòng.
Lúc này, một âm thanh từ phía cửa phát ra, “Dừng tay!”
Là Mộc lão gia!
Mộc Du Dương dừng lại, anh chậm rãi quay đầu lại, Mộc lão gia đang bước về phía anh.
Vừa đến bên, Mộc lão gia đã cho một bạt tay vào mặt anh, “Súc sinh, đến đây làm gì?”
Mộc Du Dương mặt đỏ bừng vì đau nhưng anh vẫn mạnh miệng: “Ông à, vậy ông đến đây làm gì?”
Mộc lão gia kéo tay anh, “Đi theo ông!”
Mộc Du Dương rút tay ra, ánh mắt kiên quyết phản đối: “Ông, ông về trước đi.”
Mộc lão gia càng thêm giận dữ. Ông không hiểu nổi từ lúc nào mà đứa cháu này của ông lại trở nên như vậy. Ông tức giận nói: “Con đừng quên, con cũng đã đính hôn rồi! Nếu đã chọn An Ly thì đừng làm phiền Tiểu Ngư! Con làm như vậy không phải đã làm khổ cùng lúc hai người phụ nữ sao?”
Câu nói như một gáo nước lạnh tạt vào đầu Mộc Du Dương. Anh bỗng nhiên định thần lại.
Đúng vậy. Anh đang làm cái gì vậy? Hủy lời thề với một người phụ nữ, phá hoại hạnh phúc của người phụ nữ khác nữa sao?
Nhưng mà tại sao? Tại sao tim anh lại đau như thế? Cuối cùng anh nhìn vào Phương Tiểu Ngư rồi từ từ buông tay cô ra, thất thểu bước từng bước nặng nề ra khỏi cửa.
Mộc lão gia thở dài, nhìn Phương Tiểu Ngư với ánh mắt xin lỗi rồi cũng rời đi.
Tuồng kịch náo nhiệt này xem như đã kết thúc.
Buổi lễ đính hôn được cử hành bình thường, chỉ là Phương Tiểu Ngư không thể cười nổi nữa.
Ngồi trước màn hình máy tính, An Ly đang đọc báo, mắt cô cứ nhíu lại.
Sáng nay, cô định gọi điện thoại cho Mộc Du Dương vì sợ anh sẽ xúc động mà đi tìm Phương Tiểu Ngư. Nhưng làm sao cô có thể ngờ, Mộc Du Dương thật sự đã đi cướp hôn.
Tuy không thành công nhưng chuyện này cũng đã trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong giới.
Còn người vợ sắp cưới là cô, An Ly, cũng trở thành trò cười của cả thiên hạ.
Cô bắt đầu hận bản thân mình tại sao chân mình lại khỏe nhanh đến vậy? Nếu chân cô cứ liệt như trước thì Mộc Du Dương sẽ không rời xa cô.
Bất kể thế nào, cô đều không thể níu kéo trái tim anh ấy.
Về đến Mộc gia, Mộc lão gia đang ngồi trên ghế xích đu, nhắm mắt phơi mình dưới nắng, không còn uy thế uy nghiêm như trong tấm ảnh buổi lễ đính hôn hôm trước.
An Ly nhẹ nhàng kêu: “Ông ơi.”
Mộc lão gia mắt vẫn nhắm nghiền, nhàn nhạt ừ một tiếng như không để ý đến sự xuất hiện của cô.
Cô đi thẳng vào nhà, Mộc lão gia bỗng nhiên mở mắt, ngồi thẳng người lên, giọng đầy sắc bén: “An Ly, con thật sự yêu Du Dương không?”
An Ly có chút căng thẳng. Dù không biết tại sao Mộc lão gia đột nhiên lại hỏi như vậy nhưng cô vẫn gật đầu.
Cô thật sự yêu Mộc Du Dương, yêu từ tám năm trước rồi. Chỉ là qua nhiều năm, trải qua nhiều biến cố, tình cảm cô đối với anh từ lâu đx không còn đơn thuần là tình yêu nữa.
Mộc lão gia nhìn chằm chằm vào cô như muốn thăm dò bí mật tận sâu trong tim cô.
Thật lâu sau đó ông mới chậm rãi nói một câu: “Nếu con đang có suy nghĩ không tốt nào đó thì nên từ bỏ đi là vừa. Người nhà họ Mộc chúng ta không phải là dễ động vào đâu.”
Bôn ba thương trường mười mấy năm, có dạng người nào mà ông chưa gặp qua?
Chỉ cần nhìn ông đã có thể nhìn thấu, An Ly đối với Mộc Du Dương tuyệt đối không đơn giản là tình yêu. Trong mắt cô vẫn còn hỗn tạp nhiều thứ khác.
Đã bị nhìn thấu rồi sao?
An Ly bỗng nhiên tắt nụ cười, cô lại lạnh lùng hỏi: “Ông ơi, ông vẫn còn nhớ An Vân Long chứ?”
Mộc lão gia bình thản trả lời: “Đương nhiên nhớ, đó là bố con, cũng từng là nhân viên cấp cao của Thịnh Thế Mộc Thiên chúng ta. Nhưng đáng tiếc, nhiều năm trước anh ta đã qua đời vì tai nạn giao thông.”
An Ly cười nhạt, “Hy vọng là ông có thể mãi nhớ bố con.”
Bởi vì tôi sẽ thay bố tôi đòi các người trả món nợ này.
Che dấu thần sắc lại, cô nhẹ nhàng nói: “Ông ơi, con lên lầu trước đây.”
Nói xong, cô quay người vào nhà.
Lên lầu, đẩy cửa vào phòng ngủ Mộc Du Dương, đập vào mắt cô là vỏ những chai rượu lăn lông lốc. Mộc Du Dương thì đang say đến bất tỉnh nhân sự, nằm sóng soài trên nền nhà.
Vòng qua những vỏ chai rượu, cô định đỡ anh lên giường nhưng vô tình thoáng thấy lẫn trong vỏ chai rượu là mấy lọ thuốc.
Lọ thuốc này cô cũng biết. Đó là thuốc trị bệnh trầm cảm.
Kể từ hôm Phương Tiểu Ngư đính hôn đến nay chỉ mới hai ngày, anh đã uống nhiều thuốc đến vậy rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.