Chương 871: Anh bình tĩnh một chút
Thẩm Kiều
18/05/2021
Vừa rồi cô đã cố gắng làm cho mình tỉnh táo, nhìn bên ngoài dáng vẻ giống như là chuyện không có chuyện gì.
Nhưng Geogre trực tiếp nói thẳng như thế này, Hàn Mộc Tử dù sao cũng là phụ nữ, mặt ngay lập tức đỏ đến mang tay. Nhưng mà Geogre tử chi phát triển căn bản cũng không để ý đến sự quẫn bách của Hàn Mộc Tử, còn muốn nói gì thêm, Hàn Mộc Tử thẳng thắn cắt lời anh ta trước khi anh ta kịp nói: “Được rồi, buổi tối hôm nay cậu vất vả rồi, Geogre, cậu mau đi về đi
Sau khi nói xong thẳng tay đầy Geogre ra ngoài cửa, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại.
Geogre thiếu chút nữa bị đúng vào mũi, lúc muốn nói đã không thấy ai nữa, trong lòng anh ta chua chua sở tay lên đầu mình. “Sao ai cũng mặt nặng mày nhẹ với mình thế?" Geogre vừa phần nàn vừa đi vào thang máy, bằng nhiên nhớ đến sự quẫn bách của Hàn Mặc Từ vừa rồi, anh ta lúc này mới nhận ra lúc này mình nói máy câu ngu xuẩn như thế nào. Anh là ngưỡng ngùng nghĩ, may mà Uất Trì Thâm không ở đây, nếu không Uất Trì Thầm sẽ giết chết anh ta
Sau khi Hàn Mộc Từ đóng cửa lại thì dựa lưng vào của đứng một lúc, sau đó mới lần nữa đi vào toilet.
Mỗi một bước đi, Hàn Mộc Từ đều hoảng loạn.
Vừa rồi cô cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, sau khi biết chuyện của Dạ Mạc Thâm đã gọi Geogre den.
Bây giờ nhớ lại, tại đều đỏ hết lên.
Mở cửa ra, Hàn Mộc Tử còn đang xoắn xuýt chuyện của Dạ Mạc Thâm phải làm sai, đã nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.
Bước chân Hàn Mộc Từ dừng lại, một giây sau cô chạy cực nhanh vào phòng tắm, Dạ Mạc Thâm trước đó không hề có một động tác gì thế mà lúc này đang đứng giội nước lạnh.
Lúc này đang là giữa mùa đông, nhiệt độ gần âm độ, anh giỏi nước như thế này, cửa phòng đóng lại không mất hơi ẩm nhưng anh đã cóng đến mức sắc mặt trắng bệch, bờ mỗi tim bẩm, "Anh làm gì thế?
Hàn Mộc Tử tiến lên cầm lấy vòi hoa sen, sau đó giật khăn tắm từ trên giá xuống lau khô người Da Mạc Thầm giúp anh
Cũng không biết vì sao anh lại đi tắm nước lạnh, lúc Da Mạc Thâm mở mắt ra, Hàn Mặc Tử cảm giác như lông minh của anh đã đóng băng, trong lòng đau xót, hốc mắt Hàn Mặc Tử liền đỏ lên mấy phần.
Lúc này Dạ Mạc Thâm gần như đã không còn lý trí, mở to mắt nhìn Hàn Mộc Từ đỏ hồng mắt đứng trước mặt mình, khuôn mặt trắng nõn vô cùng xinh đẹp, cánh môi đỏ thắm giống như quả vừa hải xuống vô cùng mê người.
Giống như có vật gì đó phá tan lý trí và đại não của anh.
Một giây sau, Dạ Mạc Thâm đã đưa tay giữ chặt ớt Hàn Mộc Tử, củi người hung hãng chiếm lấy môi cô.
Lạnh.
Lúc anh dựa gần đến, Hàn Mặc Tử chỉ có duy nhất cảm giác này, cũng không biết anh dội nước lạnh bao lâu cả người mới có thể lạnh đến mức này.
Hàn Mặc Tử nhịn không được rùng mình một cái, tay vô thức muốn đẩy anh ra, cánh tay đang ôm nhẹ lấy người có giống như bị động tác này kích thích, một giây sau trực tiếp ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Lực cua ranh rất mạnh, từ lúc anh vừa bắt đầu hôn xuống lạnh thấu xưởng đến bây giờ Hàn Mặc Tử đã cảm thấy một mảnh lừa nóng.
Trên người anh bắt đầu liên tục tỏa nhiệt ra.
Đó là tác dụng của thuốc.
Hàn Mộc Tử không quân chuyện mình mang thai, nếu như bây giờ cô không ngăn cảnh anh, chút nữa chuyện đoán chừng sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử dùng sức đầy anh, gấp giọng nói: "Anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút "
Nhưng mà giọng của cô lúc này giống như chất xúc tác, làm cho động tác tiến công của Dạ Mạc Thâm càng mạnh thêm.
Hàn Mộc Từ giống như cây chuối trong đêm mưa, lúc không thể nào trốn tránh được Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên đẩy cô ra sau đó anh quay lưng đi, lạnh lùng nói: “Ra ngoài."
Giọng khàn khàn đến mức không nghe ra được gì, giống như là cuống họng bị bỏng, mặc dù khản khán nhưng lại gợi cảm.
Hàn Mộc Từ cảm thấy giống như có con kiến gặm cần trái tim mình, cảm giác lít nha lít nhít.
Nếu như không phải vì cô mang thai, hiện tại Da Mạc Thậm như thế này, cô chắc chắn là không có nửa giầy do dự
Nhưng. Nếu như quả thật không có cách nào như: lời nói đó, cô cũng tự nguyện.
Vừa rồi anh rõ ràng làm như thế, sao lúc này lại đầy cô ra, để cô đi ra.
Chẳng lẽ anh đang tự cố gắng khắc chế mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử cắn môi đến gần anh, đưa tay cầm ống tay áo ướt đẫ của anh: “Chuyện này..."
Không ngờ tay của cô vừa mới chạm phải Dạ Mạc Thâm, anh bỗng nhiên xoay người lại dùng sức khổng chế cổ tay trắng tinh của cô, đặt cô trên vách tưởng lạnh lẽo, lạnh giọng cảnh cáo. "Tác dụng của thuốc mạnh như thế nào vừa rồi em cũng cảm nhận được, nếu như em không ra ngoài." Mắt anh híp lại, trong đôi mắt thâm thủy lộ ra vẻ sắc bén cùng dục niệm tràn đầy.
Hàn Mặc Tử gấp gáp cắn cánh môi một chút.
Ánh mắt Da Mạc Thâm lúc này vừa lạnh vừa rồi, giống như là nhiễm mực. Trên trán của anh nhanh chúng nổi gân xanh, mồ hôi lạnh ứa ra, lực nằm tay cô cũng mạnh hơn rất nhiều. Hàn Mặc Tử bắt đầu cảm thấy cổ tay đau, và thức vùng vậy một hồi, nhỏ giọng nói: "Anh làm đau tay em."
Giọng cô vừa nhẹ vừa min, nghe giống như đang câu dan anh.
Nhưng không được.
Kể cả lý trí của anh bị tàn phá đến mức sụp đổ, anh vẫn nhớ kỹ người trước mặt là người mình muốn dụng tâm thương tiếc, anh không ở trong tình trạng này muốn cô.
Da Mạc Thầm bắt lấy bờ vai cô, dùng hết sức đẩy cô ra khỏi phòng tắm, “Nếu như em còn dám đi vào thì đừng trách anh tối nay không làm em
Hàn Mộc Từ còn muốn nói gì đó thì cửa đã đóng sập lại.
Cô đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn cửa đóng lại, vừa rồi vì vội vàng cho nên không cảm thấy lạnh, bây giờ lấy lại tinh thần rồi, cô lạnh đến mức nhịn không được phát run lên,
Nhưng mà quần áo của cô chỉ bị Dạ Mạc Thâm dính ước một chút thôi, cô đã lạnh đến thế này, còn Da Mục Thậm thì sao?
Trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước.
Hàn Mặc Tử bắt đầu với vàng tiến đến gõ cửa: Anh mở cửa cho em đi vào đi
Anh đã trúng thuốc còn không chạm vào cổ chút nào, nếu như có còn phân vân nữa thì có thật là quá đáng.
Mà anh lại cứ dùng nước lạnh dập lửa, Hàn MỘC Từ cũng đau lòng, sau khi cô gõ cửa vài cái, văn tay năm cửa mới phát hiện ra Da Mạc Thâm đã khóa cửa từ bên trong. “Dạ Mạc Thâm, anh mở cửa đi!"
Lúc nóng nảy, Hàn Mộc Từ gọi luôn cả họ cả tên anh.
Vật mà Dạ Mạc Thâm lúc này đang ngồi dựa vào vách tường, không có chút ý thức nào nữa, chỉ còn lại một điều duy nhất, chính là phải xích minh ở đây, không được làm gì.
Người bên ngoài đang xoay nắm cửa, hét to, nhưng Dạ Mạc Thâm lại không nghe thấy rõ có nói gì,
Chi biết là nước lạnh thấy xương vẫn luôn chảy xuống, xổi trên người anh.
Mộc Tử Hàn Mộc Từ đập cửa nửa ngày, nghe được bên trong ngoại trừ tiếng nước chảy cũng không có động tĩnh gì khác, cô trấn định nghĩ nghĩ, tìm chìa khóa trong ngăn tủ.
Cửa phòng vệ sinh có chìa khóa dự phòng, để phòng chuyện ngoài ý muốn.
Cô may mắn chỉ mất một chút thời gian đã tìm được chìa khóa, liền nhanh chóng quay lại mở cửa. Xoay mấy lần cuối cùng của củng mở, Hàn Mộc Tử cũng nhìn thấy Dạ Mạc Thâm ngồi dựa vào tường, sắc mặt tím xanh.
Nhưng Geogre trực tiếp nói thẳng như thế này, Hàn Mộc Tử dù sao cũng là phụ nữ, mặt ngay lập tức đỏ đến mang tay. Nhưng mà Geogre tử chi phát triển căn bản cũng không để ý đến sự quẫn bách của Hàn Mộc Tử, còn muốn nói gì thêm, Hàn Mộc Tử thẳng thắn cắt lời anh ta trước khi anh ta kịp nói: “Được rồi, buổi tối hôm nay cậu vất vả rồi, Geogre, cậu mau đi về đi
Sau khi nói xong thẳng tay đầy Geogre ra ngoài cửa, sau đó phịch một tiếng đóng cửa lại.
Geogre thiếu chút nữa bị đúng vào mũi, lúc muốn nói đã không thấy ai nữa, trong lòng anh ta chua chua sở tay lên đầu mình. “Sao ai cũng mặt nặng mày nhẹ với mình thế?" Geogre vừa phần nàn vừa đi vào thang máy, bằng nhiên nhớ đến sự quẫn bách của Hàn Mặc Từ vừa rồi, anh ta lúc này mới nhận ra lúc này mình nói máy câu ngu xuẩn như thế nào. Anh là ngưỡng ngùng nghĩ, may mà Uất Trì Thâm không ở đây, nếu không Uất Trì Thầm sẽ giết chết anh ta
Sau khi Hàn Mộc Từ đóng cửa lại thì dựa lưng vào của đứng một lúc, sau đó mới lần nữa đi vào toilet.
Mỗi một bước đi, Hàn Mộc Từ đều hoảng loạn.
Vừa rồi cô cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, sau khi biết chuyện của Dạ Mạc Thâm đã gọi Geogre den.
Bây giờ nhớ lại, tại đều đỏ hết lên.
Mở cửa ra, Hàn Mộc Tử còn đang xoắn xuýt chuyện của Dạ Mạc Thâm phải làm sai, đã nghe thấy tiếng nước truyền ra từ phòng tắm.
Bước chân Hàn Mộc Từ dừng lại, một giây sau cô chạy cực nhanh vào phòng tắm, Dạ Mạc Thâm trước đó không hề có một động tác gì thế mà lúc này đang đứng giội nước lạnh.
Lúc này đang là giữa mùa đông, nhiệt độ gần âm độ, anh giỏi nước như thế này, cửa phòng đóng lại không mất hơi ẩm nhưng anh đã cóng đến mức sắc mặt trắng bệch, bờ mỗi tim bẩm, "Anh làm gì thế?
Hàn Mộc Tử tiến lên cầm lấy vòi hoa sen, sau đó giật khăn tắm từ trên giá xuống lau khô người Da Mạc Thầm giúp anh
Cũng không biết vì sao anh lại đi tắm nước lạnh, lúc Da Mạc Thâm mở mắt ra, Hàn Mặc Tử cảm giác như lông minh của anh đã đóng băng, trong lòng đau xót, hốc mắt Hàn Mặc Tử liền đỏ lên mấy phần.
Lúc này Dạ Mạc Thâm gần như đã không còn lý trí, mở to mắt nhìn Hàn Mộc Từ đỏ hồng mắt đứng trước mặt mình, khuôn mặt trắng nõn vô cùng xinh đẹp, cánh môi đỏ thắm giống như quả vừa hải xuống vô cùng mê người.
Giống như có vật gì đó phá tan lý trí và đại não của anh.
Một giây sau, Dạ Mạc Thâm đã đưa tay giữ chặt ớt Hàn Mộc Tử, củi người hung hãng chiếm lấy môi cô.
Lạnh.
Lúc anh dựa gần đến, Hàn Mặc Tử chỉ có duy nhất cảm giác này, cũng không biết anh dội nước lạnh bao lâu cả người mới có thể lạnh đến mức này.
Hàn Mặc Tử nhịn không được rùng mình một cái, tay vô thức muốn đẩy anh ra, cánh tay đang ôm nhẹ lấy người có giống như bị động tác này kích thích, một giây sau trực tiếp ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Lực cua ranh rất mạnh, từ lúc anh vừa bắt đầu hôn xuống lạnh thấu xưởng đến bây giờ Hàn Mặc Tử đã cảm thấy một mảnh lừa nóng.
Trên người anh bắt đầu liên tục tỏa nhiệt ra.
Đó là tác dụng của thuốc.
Hàn Mộc Tử không quân chuyện mình mang thai, nếu như bây giờ cô không ngăn cảnh anh, chút nữa chuyện đoán chừng sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Nghĩ vậy, Hàn Mộc Tử dùng sức đầy anh, gấp giọng nói: "Anh bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút "
Nhưng mà giọng của cô lúc này giống như chất xúc tác, làm cho động tác tiến công của Dạ Mạc Thâm càng mạnh thêm.
Hàn Mộc Từ giống như cây chuối trong đêm mưa, lúc không thể nào trốn tránh được Dạ Mạc Thâm lại đột nhiên đẩy cô ra sau đó anh quay lưng đi, lạnh lùng nói: “Ra ngoài."
Giọng khàn khàn đến mức không nghe ra được gì, giống như là cuống họng bị bỏng, mặc dù khản khán nhưng lại gợi cảm.
Hàn Mộc Từ cảm thấy giống như có con kiến gặm cần trái tim mình, cảm giác lít nha lít nhít.
Nếu như không phải vì cô mang thai, hiện tại Da Mạc Thậm như thế này, cô chắc chắn là không có nửa giầy do dự
Nhưng. Nếu như quả thật không có cách nào như: lời nói đó, cô cũng tự nguyện.
Vừa rồi anh rõ ràng làm như thế, sao lúc này lại đầy cô ra, để cô đi ra.
Chẳng lẽ anh đang tự cố gắng khắc chế mình.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử cắn môi đến gần anh, đưa tay cầm ống tay áo ướt đẫ của anh: “Chuyện này..."
Không ngờ tay của cô vừa mới chạm phải Dạ Mạc Thâm, anh bỗng nhiên xoay người lại dùng sức khổng chế cổ tay trắng tinh của cô, đặt cô trên vách tưởng lạnh lẽo, lạnh giọng cảnh cáo. "Tác dụng của thuốc mạnh như thế nào vừa rồi em cũng cảm nhận được, nếu như em không ra ngoài." Mắt anh híp lại, trong đôi mắt thâm thủy lộ ra vẻ sắc bén cùng dục niệm tràn đầy.
Hàn Mặc Tử gấp gáp cắn cánh môi một chút.
Ánh mắt Da Mạc Thâm lúc này vừa lạnh vừa rồi, giống như là nhiễm mực. Trên trán của anh nhanh chúng nổi gân xanh, mồ hôi lạnh ứa ra, lực nằm tay cô cũng mạnh hơn rất nhiều. Hàn Mặc Tử bắt đầu cảm thấy cổ tay đau, và thức vùng vậy một hồi, nhỏ giọng nói: "Anh làm đau tay em."
Giọng cô vừa nhẹ vừa min, nghe giống như đang câu dan anh.
Nhưng không được.
Kể cả lý trí của anh bị tàn phá đến mức sụp đổ, anh vẫn nhớ kỹ người trước mặt là người mình muốn dụng tâm thương tiếc, anh không ở trong tình trạng này muốn cô.
Da Mạc Thầm bắt lấy bờ vai cô, dùng hết sức đẩy cô ra khỏi phòng tắm, “Nếu như em còn dám đi vào thì đừng trách anh tối nay không làm em
Hàn Mộc Từ còn muốn nói gì đó thì cửa đã đóng sập lại.
Cô đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn cửa đóng lại, vừa rồi vì vội vàng cho nên không cảm thấy lạnh, bây giờ lấy lại tinh thần rồi, cô lạnh đến mức nhịn không được phát run lên,
Nhưng mà quần áo của cô chỉ bị Dạ Mạc Thâm dính ước một chút thôi, cô đã lạnh đến thế này, còn Da Mục Thậm thì sao?
Trong phòng tắm lại truyền đến tiếng nước.
Hàn Mặc Tử bắt đầu với vàng tiến đến gõ cửa: Anh mở cửa cho em đi vào đi
Anh đã trúng thuốc còn không chạm vào cổ chút nào, nếu như có còn phân vân nữa thì có thật là quá đáng.
Mà anh lại cứ dùng nước lạnh dập lửa, Hàn MỘC Từ cũng đau lòng, sau khi cô gõ cửa vài cái, văn tay năm cửa mới phát hiện ra Da Mạc Thâm đã khóa cửa từ bên trong. “Dạ Mạc Thâm, anh mở cửa đi!"
Lúc nóng nảy, Hàn Mộc Từ gọi luôn cả họ cả tên anh.
Vật mà Dạ Mạc Thâm lúc này đang ngồi dựa vào vách tường, không có chút ý thức nào nữa, chỉ còn lại một điều duy nhất, chính là phải xích minh ở đây, không được làm gì.
Người bên ngoài đang xoay nắm cửa, hét to, nhưng Dạ Mạc Thâm lại không nghe thấy rõ có nói gì,
Chi biết là nước lạnh thấy xương vẫn luôn chảy xuống, xổi trên người anh.
Mộc Tử Hàn Mộc Từ đập cửa nửa ngày, nghe được bên trong ngoại trừ tiếng nước chảy cũng không có động tĩnh gì khác, cô trấn định nghĩ nghĩ, tìm chìa khóa trong ngăn tủ.
Cửa phòng vệ sinh có chìa khóa dự phòng, để phòng chuyện ngoài ý muốn.
Cô may mắn chỉ mất một chút thời gian đã tìm được chìa khóa, liền nhanh chóng quay lại mở cửa. Xoay mấy lần cuối cùng của củng mở, Hàn Mộc Tử cũng nhìn thấy Dạ Mạc Thâm ngồi dựa vào tường, sắc mặt tím xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.