Chương 798: Chờ ở đây
Thẩm Kiều
16/05/2021
Quả nhiên, ánh mắt mang theo vẻ lạnh nhạt của anh lướt qua khỏi người cô, sau đó thu về, lạnh lùng nói: “Không rảnh”
Bộ dáng lạnh nhạt này, cứ như tối hôm qua không hề ăn cơm ở chỗ bên kia của cô, cũng không ở nhà bếp giúp đỡ cô vậy.
Vì thế Hàn Mộc Tử đột nhiên nhớ tới chuyện lúc vừa đi Geogre có nói với mình anh sắp đính hôn.
Nỗi ghen tuông lại từng đợt từng đợt trồi lên, Hàn Mộc Tử âm thầm cần chặt môi mình, lên tiếng nói: “Không cần nữa, tôi đã ăn tồi”
Geogre kinh ngạc quay đầu nhìn cô, ánh mắt đó cứ như đang nói, cô ăn cơm lúc nào vậy? Không phải tôi đã đến nhà ăn chặn cô lại rồi sao?
“Tôi tưởng anh gọi tôi qua đây là có chuyện công việc, nếu đã không có, vậy tôi về phòng thư ký trước đây”
Nói xong Hàn Mộc Tử cũng mặc kệ hai người có phản ứng gì, trực tiếp đi về phía phòng thư ký.
Được rồi, cho dù cô vẫn luôn khuyên bản thân mình, đừng cứ mãi cố chấp, đừng bướng bỉnh. Anh ấy là người mất trí nhớ, anh ấy vô tội, anh ấy không biết gì cả.
Nhưng trong lòng cô vẫn rất không thoải mái, luôn liên tục ghen tuông.
Đi được hai bước, Geogre liền đuổi theo, đè nhỏ giọng: “Chị dâu, vừa nãy chẳng phải đang nói chuyện rất bình thường sao, sao đột nhiên lại..”
“Tôi không đói, hai người cứ đi ăn đi, tôi quay về trước đây”
Sau khi Hàn Mộc Tử rời đi, Geogre vẫn còn đứng tại chỗ ngơ ngác, trong lòng anh ta cực kỳ hối hận, nếu vừa nãy không ăn nói bậy bạ, thì lúc này chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao? Đều tại anh ta!
Nghĩ đến đây, Geogre liền quay đầu hãm hằm trừng Dạ Mạc Thâm một cái.
Dạ Mạc Thâm không biết gì hết: “Thôi vậy thôi vậy, nếu đều không ăn cơm, cậu cũng không rảnh, vậy thì tôi về đây”
Dạ Mạc Thâm đương nhiên không giữ anh ta lại, lúc đi ngang qua phòng thư ký, ánh mắt Dạ Mạc Thâm không tự chủ nhìn vào trong một cái, nhưng lại không thấy bóng dáng của người phụ nữ đó.
Hàng mày không khỏi chau lại, bước chân cũng theo đó mà chậm lại vài phần.
Không tìm thấy bóng dáng cô, cuối cùng Dạ Mạc Thâm vẫn là rời đi.
Hàn Mộc Tử không ăn cơm trưa lại ngủ không được, chỉ có thể đến nhà ăn tùy tiện ăn chút gì đó, lúc đi ra thì gặp La Lệ.
“Mộc Tử, cô không sao chứ?”
“Hả?” Vẻ mặt Hàn Mộc Tử có hơi nghỉ hoặc: “Sao thế?”
“Geogre kia vừa nãy có đến nhà ăn tìm cô.
Hàn Mộc Tử gật đầu: “Tôi biết”
“Cô biết?” La Lệ trừng lớn mắt: “Tại sao.
anh ta cứ luôn tìm cô vậy? Vì chuyện của tổng giám đốc sao?”
Hàn Mộc Tử nghiêm túc nhìn cô ấy: “Đừng nhiều chuyện như vậy, biết quá nhiều chuyện không nhất định là một chuyện tốt đâu”
La Lệ bĩu môi: “Được rồi, vậy tôi không nhiều chuyện nữa là được chứ gì? Nhưng mà cô nên cách cái tên Geogre kia ra xa mộ chút, anh ta…có danh tiếng không tốt lắm.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết rồi”
La Lệ cảm thấy cảm xúc hôm nay của Hàn Mộc Tử rất suy sụp, hơn nữa tính cách của cô còn thuộc loại người không thích chia sẻ nhiều với người khác, sao lại có thể hướng nội đến mức này chứ? Cô ấy không tiện nói thêm điều gì, chỉ có thể tạm biệt Hàn Mộc Tử.
Buổi chiều, chị Lâm bảo Hàn Mộc Tử đi pha cà phê cho Dạ Mạc Thâm.
Lúc Hàn Mộc Tử pha cà phê, nghĩ đến những lời lúc trưa Geogre nói với mình, cô liền tức tới mức bỏ thêm mấy cục đường vào ly cà phê của anh, sau đó bưng đi đưa cho.
chị Lâm.
Trên tay chị Lâm đang bận nên nói: “Chị không đi được, em đưa đến phòng làm việc của tổng giám đốc đi”
Hàn Mộc Tử: “…chị Lâm, chị đang bận gì thế? Để em giúp cho.
“Không cần không cần, chỗ này của chị em không giúp được gì đâu, em mau đưa cà phê đến phòng làm việc đi là được”
Hàn Mộc Tử không muốn đi đưa cà phê cho Dạ Mạc Thâm, chỉ có thể tìm cớ cho bản thân: “Chị Lâm, vẫn là để em làm cho, nếu có cái nào không biết thì em cũng có thể học”
Chị Lâm nhìn dáng vẻ chăm chỉ của cô, liền không khỏi dừng động tác trong tay mà nhìn cô.
“Hả? Hôm nay em sao thế? Không phải chỉ bảo em đi đưa cà phê thôi sao? Sao lại cứ từ chối hết lần này đến lần khác vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Chị Lâm là người thông minh thế nào chứ, liếc mắt một cái liền nhìn ra được sự chối từ của cô.
Hàn Mộc Tử không ngờ đối phương chỉ liếc một cái liền nhận ra, lúc này còn đang nhìn chằm chằm vào mình suy ngẫm đây.
Cô có hơi lúng túng, chỉ có thể mở miệng nói: “Đâu có đâu chị Lâm, chẳng phải trước kia cà phê đều là do chị đưa hay sao? Nếu em đi, em sợ tổng giám đốc không vui”
“Chậc” Chị Lâm tin cô mới lạ, chỉ với loại cảm giác không bình thường giữa cô và tổng giám đốc, thì cô đi đưa cà phê, Uất Trì sẽ không vui sao?
“Được rồi được rồi, nếu tổng giám đốc không vui thì em lại bưng cà phê về lại. Trên tay chị còn đang bận đây, nếu em không muốn bưng thì cứ để ở đây, đợi chị làm xong việc lại bưng qua đó cũng được.”
Nói xong chị Lâm cũng không để ý tới cô nữa, trực tiếp vùi đầu vào làm việc, cho dù Hàn Mộc Tử nói gì đều không trả lời cô.
Dáng vẻ hiện tại của chị ấy cực kỳ giống một người vô sỉ, chính là em thích bưng thì bưng, nếu em không muốn, đợi lát nữa tổng giám đốc nổi giận thì cũng không liên quan tới chị.
Hàn Mộc Tử đau đầu, do dự nửa ngày, lúc này mới bất lực mà bê cà phê đi về hướng phòng làm việc.
Đợi sau khi cô ra khỏi phòng thư ký, chị Lâm mới lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt có ý nghiền ngẫm mà nhìn theo hướng cô rời đi.
Phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hàn Mộc Tử bưng cà phê gõ cửa, sau khi nghe được Dạ Mạc Thâm cho cô vào thì cô mới bưng cà phê vào.
Lúc bước vào, Dạ Mạc Thâm đang mở họp trên máy tính, trong tai nghe truyền đến tiếng nói chuyện của người khác, ánh mắt Dạ Mạc Thâm lại không nhịn được dời về phía người phụ nữ vừa vào cửa.
Chỉ thấy cô bưng cà phê bước đến trước mặt mình, sau khi đặt ly cà phê lên bàn làm việc, thì liền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại.”
Dạ Mạc Thâm đột nhiên gọi cô lại.
Bước chân Hàn Mộc Tử khựng lại, đôi mày đẹp vô thức chau lại, anh gọi mình lại làm gì?
Cô quay đầu, nghỉ hoặc nhìn Dạ Mạc Thâm một cái.
“Đợi ở đây đi” Anh lạnh lùng nói Hàn Mộc Tử: “..” Trong đoạn thời gian tiếp theo, Hàn Mộc Tử liền đứng ngay tại chỗ nhìn Dạ Mạc Thâm họp qua video, nếu là trước kia thì có khi cô sẽ chú ý đến nội dung anh đang nói là gì, có lẽ còn sẽ suy nghĩ một lát. Nhưng hôm nay cả đầu óc và lòng cô đều rối loạn Trong lúc đó, Dạ Mạc Thâm bưng ly cà phê đưa lại gần miệng nhấp một ngụm, nuốt ngụm cà phê này xuống, chân mày anh liền chau lại.
Lại nhìn về Hàn Mộc Tử đứng bên cạnh, sắc mặt vẫn kém như lần gặp lúc trưa.
Dường như…từ lần gặp đầu tiên trong hôm nay, cô chưa từng tỏ ra thân thiện với mình?
Dạ Mạc Thâm đặt ly xuống, màu sắc nơi đáy mắt tối lại.
Anh đã đắc tội cô chỗ nào chứ? Lại khiến cô cả ngày đều không thân thiện với mình, thậm chí…ngay cả cà phê cũng không pha chế cho đàng hoàng?
Đứng lâu lộc Tử thật sự mỏi chân, chỉ có † “Tổng giám đốc, nếu không có chuyện gì khác thì tôi về trước đây, phòng thư ký còn có rất nhiều chuyện phải làm”
Dạ Mạc Thâm không lên tiếng, vẫn luôn nói chuyện với người bên kia video, cứ như chưa từng nghe thấy lời cô nói vậy.
Hàn Mộc Tử liền căn môi, có hơi tức giận Rõ ràng phải họp, không có thời gian nói một câu với cô, nhưng lại cứ giữ cô ở lại bắt cô đứng đây. Có phải anh cảm thấy..bản thân mình tự đưa tới cửa, nên có thể muốn làm gì thì làm không?
Bộ dáng lạnh nhạt này, cứ như tối hôm qua không hề ăn cơm ở chỗ bên kia của cô, cũng không ở nhà bếp giúp đỡ cô vậy.
Vì thế Hàn Mộc Tử đột nhiên nhớ tới chuyện lúc vừa đi Geogre có nói với mình anh sắp đính hôn.
Nỗi ghen tuông lại từng đợt từng đợt trồi lên, Hàn Mộc Tử âm thầm cần chặt môi mình, lên tiếng nói: “Không cần nữa, tôi đã ăn tồi”
Geogre kinh ngạc quay đầu nhìn cô, ánh mắt đó cứ như đang nói, cô ăn cơm lúc nào vậy? Không phải tôi đã đến nhà ăn chặn cô lại rồi sao?
“Tôi tưởng anh gọi tôi qua đây là có chuyện công việc, nếu đã không có, vậy tôi về phòng thư ký trước đây”
Nói xong Hàn Mộc Tử cũng mặc kệ hai người có phản ứng gì, trực tiếp đi về phía phòng thư ký.
Được rồi, cho dù cô vẫn luôn khuyên bản thân mình, đừng cứ mãi cố chấp, đừng bướng bỉnh. Anh ấy là người mất trí nhớ, anh ấy vô tội, anh ấy không biết gì cả.
Nhưng trong lòng cô vẫn rất không thoải mái, luôn liên tục ghen tuông.
Đi được hai bước, Geogre liền đuổi theo, đè nhỏ giọng: “Chị dâu, vừa nãy chẳng phải đang nói chuyện rất bình thường sao, sao đột nhiên lại..”
“Tôi không đói, hai người cứ đi ăn đi, tôi quay về trước đây”
Sau khi Hàn Mộc Tử rời đi, Geogre vẫn còn đứng tại chỗ ngơ ngác, trong lòng anh ta cực kỳ hối hận, nếu vừa nãy không ăn nói bậy bạ, thì lúc này chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao? Đều tại anh ta!
Nghĩ đến đây, Geogre liền quay đầu hãm hằm trừng Dạ Mạc Thâm một cái.
Dạ Mạc Thâm không biết gì hết: “Thôi vậy thôi vậy, nếu đều không ăn cơm, cậu cũng không rảnh, vậy thì tôi về đây”
Dạ Mạc Thâm đương nhiên không giữ anh ta lại, lúc đi ngang qua phòng thư ký, ánh mắt Dạ Mạc Thâm không tự chủ nhìn vào trong một cái, nhưng lại không thấy bóng dáng của người phụ nữ đó.
Hàng mày không khỏi chau lại, bước chân cũng theo đó mà chậm lại vài phần.
Không tìm thấy bóng dáng cô, cuối cùng Dạ Mạc Thâm vẫn là rời đi.
Hàn Mộc Tử không ăn cơm trưa lại ngủ không được, chỉ có thể đến nhà ăn tùy tiện ăn chút gì đó, lúc đi ra thì gặp La Lệ.
“Mộc Tử, cô không sao chứ?”
“Hả?” Vẻ mặt Hàn Mộc Tử có hơi nghỉ hoặc: “Sao thế?”
“Geogre kia vừa nãy có đến nhà ăn tìm cô.
Hàn Mộc Tử gật đầu: “Tôi biết”
“Cô biết?” La Lệ trừng lớn mắt: “Tại sao.
anh ta cứ luôn tìm cô vậy? Vì chuyện của tổng giám đốc sao?”
Hàn Mộc Tử nghiêm túc nhìn cô ấy: “Đừng nhiều chuyện như vậy, biết quá nhiều chuyện không nhất định là một chuyện tốt đâu”
La Lệ bĩu môi: “Được rồi, vậy tôi không nhiều chuyện nữa là được chứ gì? Nhưng mà cô nên cách cái tên Geogre kia ra xa mộ chút, anh ta…có danh tiếng không tốt lắm.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi biết rồi”
La Lệ cảm thấy cảm xúc hôm nay của Hàn Mộc Tử rất suy sụp, hơn nữa tính cách của cô còn thuộc loại người không thích chia sẻ nhiều với người khác, sao lại có thể hướng nội đến mức này chứ? Cô ấy không tiện nói thêm điều gì, chỉ có thể tạm biệt Hàn Mộc Tử.
Buổi chiều, chị Lâm bảo Hàn Mộc Tử đi pha cà phê cho Dạ Mạc Thâm.
Lúc Hàn Mộc Tử pha cà phê, nghĩ đến những lời lúc trưa Geogre nói với mình, cô liền tức tới mức bỏ thêm mấy cục đường vào ly cà phê của anh, sau đó bưng đi đưa cho.
chị Lâm.
Trên tay chị Lâm đang bận nên nói: “Chị không đi được, em đưa đến phòng làm việc của tổng giám đốc đi”
Hàn Mộc Tử: “…chị Lâm, chị đang bận gì thế? Để em giúp cho.
“Không cần không cần, chỗ này của chị em không giúp được gì đâu, em mau đưa cà phê đến phòng làm việc đi là được”
Hàn Mộc Tử không muốn đi đưa cà phê cho Dạ Mạc Thâm, chỉ có thể tìm cớ cho bản thân: “Chị Lâm, vẫn là để em làm cho, nếu có cái nào không biết thì em cũng có thể học”
Chị Lâm nhìn dáng vẻ chăm chỉ của cô, liền không khỏi dừng động tác trong tay mà nhìn cô.
“Hả? Hôm nay em sao thế? Không phải chỉ bảo em đi đưa cà phê thôi sao? Sao lại cứ từ chối hết lần này đến lần khác vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Chị Lâm là người thông minh thế nào chứ, liếc mắt một cái liền nhìn ra được sự chối từ của cô.
Hàn Mộc Tử không ngờ đối phương chỉ liếc một cái liền nhận ra, lúc này còn đang nhìn chằm chằm vào mình suy ngẫm đây.
Cô có hơi lúng túng, chỉ có thể mở miệng nói: “Đâu có đâu chị Lâm, chẳng phải trước kia cà phê đều là do chị đưa hay sao? Nếu em đi, em sợ tổng giám đốc không vui”
“Chậc” Chị Lâm tin cô mới lạ, chỉ với loại cảm giác không bình thường giữa cô và tổng giám đốc, thì cô đi đưa cà phê, Uất Trì sẽ không vui sao?
“Được rồi được rồi, nếu tổng giám đốc không vui thì em lại bưng cà phê về lại. Trên tay chị còn đang bận đây, nếu em không muốn bưng thì cứ để ở đây, đợi chị làm xong việc lại bưng qua đó cũng được.”
Nói xong chị Lâm cũng không để ý tới cô nữa, trực tiếp vùi đầu vào làm việc, cho dù Hàn Mộc Tử nói gì đều không trả lời cô.
Dáng vẻ hiện tại của chị ấy cực kỳ giống một người vô sỉ, chính là em thích bưng thì bưng, nếu em không muốn, đợi lát nữa tổng giám đốc nổi giận thì cũng không liên quan tới chị.
Hàn Mộc Tử đau đầu, do dự nửa ngày, lúc này mới bất lực mà bê cà phê đi về hướng phòng làm việc.
Đợi sau khi cô ra khỏi phòng thư ký, chị Lâm mới lần nữa ngẩng đầu lên, ánh mắt có ý nghiền ngẫm mà nhìn theo hướng cô rời đi.
Phòng làm việc của tổng giám đốc.
Hàn Mộc Tử bưng cà phê gõ cửa, sau khi nghe được Dạ Mạc Thâm cho cô vào thì cô mới bưng cà phê vào.
Lúc bước vào, Dạ Mạc Thâm đang mở họp trên máy tính, trong tai nghe truyền đến tiếng nói chuyện của người khác, ánh mắt Dạ Mạc Thâm lại không nhịn được dời về phía người phụ nữ vừa vào cửa.
Chỉ thấy cô bưng cà phê bước đến trước mặt mình, sau khi đặt ly cà phê lên bàn làm việc, thì liền xoay người chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại.”
Dạ Mạc Thâm đột nhiên gọi cô lại.
Bước chân Hàn Mộc Tử khựng lại, đôi mày đẹp vô thức chau lại, anh gọi mình lại làm gì?
Cô quay đầu, nghỉ hoặc nhìn Dạ Mạc Thâm một cái.
“Đợi ở đây đi” Anh lạnh lùng nói Hàn Mộc Tử: “..” Trong đoạn thời gian tiếp theo, Hàn Mộc Tử liền đứng ngay tại chỗ nhìn Dạ Mạc Thâm họp qua video, nếu là trước kia thì có khi cô sẽ chú ý đến nội dung anh đang nói là gì, có lẽ còn sẽ suy nghĩ một lát. Nhưng hôm nay cả đầu óc và lòng cô đều rối loạn Trong lúc đó, Dạ Mạc Thâm bưng ly cà phê đưa lại gần miệng nhấp một ngụm, nuốt ngụm cà phê này xuống, chân mày anh liền chau lại.
Lại nhìn về Hàn Mộc Tử đứng bên cạnh, sắc mặt vẫn kém như lần gặp lúc trưa.
Dường như…từ lần gặp đầu tiên trong hôm nay, cô chưa từng tỏ ra thân thiện với mình?
Dạ Mạc Thâm đặt ly xuống, màu sắc nơi đáy mắt tối lại.
Anh đã đắc tội cô chỗ nào chứ? Lại khiến cô cả ngày đều không thân thiện với mình, thậm chí…ngay cả cà phê cũng không pha chế cho đàng hoàng?
Đứng lâu lộc Tử thật sự mỏi chân, chỉ có † “Tổng giám đốc, nếu không có chuyện gì khác thì tôi về trước đây, phòng thư ký còn có rất nhiều chuyện phải làm”
Dạ Mạc Thâm không lên tiếng, vẫn luôn nói chuyện với người bên kia video, cứ như chưa từng nghe thấy lời cô nói vậy.
Hàn Mộc Tử liền căn môi, có hơi tức giận Rõ ràng phải họp, không có thời gian nói một câu với cô, nhưng lại cứ giữ cô ở lại bắt cô đứng đây. Có phải anh cảm thấy..bản thân mình tự đưa tới cửa, nên có thể muốn làm gì thì làm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.