Chương 783: Chờ tôi rất lâu nhỉ
Thẩm Kiều
15/05/2021
Ngày hôm sau, Hàn Mặc Tử đến tiệm giặt là lấy đồ
Tiệm giặt là đã là phẳng phiu chiếc áo giúp cô, Hàn Mộc Tử nhìn thấy vô cùng hài lòng.
Có điều
Hàn Mộc Tử nhớ tới những lời Dạ Mạc Thâm nói với cô trong văn phòng ngày hôm đó.
Anh hỏi cô không biết anh có thói quen sạch sẽ sao? Có lẽ chiếc áo này có anh sẽ không nhận lại nữa mà bảo cô trực tiếp vứt bỏ đi.
Anh sạch sẽ như vậy, sao có thể mặc lại chiếc áo cô từng khoác lên chứ?
Nghĩ lại trước đây khi anh còn chưa mất đi ký ức, khi anh hôn cô nào có thấy anh có thói quen sạch sẽ như thế.
Không ngờ giờ đã khác xưa, cô lại bị anh ghét bỏ như vậy.
Hàn Mặc Tử nặng nề thở dài một hơi, cô nghĩ một lúc rồi đặt áo khoác vào túi, sau đó nhét vào tủ quần áo của mình.
Cũng tốt.
Chiếc áo anh không cần nữa, cô treo vào tủ quần áo của mình, mỗi buổi sáng mở tủ ra là có thể thấy nó. Thấy quần áo của anh sẽ khiến cô nhớ tới anh, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.
Nghĩ vậy, đôi môi đỏ của Hàn Mộc Tử lại khẽ cong lên một nụ cười.
Reng reng...
Điện thoại di động để trên mặt bàn khẽ rung lên, là tin nhắn
Facebook.
Hôm nay là chủ nhật, ai có thể gửi tin nhắn Facebook cho cô chứ?
Hàn Mặc Tử đóng cửa tủ quần áo lại, sau đó cô đi tới cầm lấy di động. Là tin nhân từ một người có tên là Tiểu Trì Trì, ảnh đại diện là hình một con thỏ kỳ quái mặc một chiếc quần ống rộng, trên đầu có đeo một củ cà rốt.
Hàn Mộc Tử nhìn một hồi lâu mới nhớ ra người này là ai.
George.
Cái tên này cô từng nghe người khác nói đến, không ngờ anh ta lại đặt tên Facebook là Tiểu Trì Trì... đúng là không bình thường. Hàn Mộc Tử mở tin nhắn ra, phát hiện đối phương nhân cho mình một câu: chị dâu nhỏ.
Thấy cách gọi này, khóe miệng Hàn Mộc Tử lại không nhịn được mà cong lên. Tiểu Trì Trì: "Chị dâu nhỏ, buổi sáng tốt lành nhé, cô có đó không?"
Hàn Mộc Tử chậm rãi nhắn lại anh ta: "Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Trì Trì: "Hôm nay có việc gì không, có muốn gặp tôi một chút không, tôi nói chuyện Uất Trị Thâm cho chị dâu? Hôm đó ở phòng thư kí, Uất Trì Thầm đột nhiên xuất hiện cắt ngang chúng ta... sau đó hình như anh ta lại mách lẻo với ông tôi, hại tôi bị nhốt lại mấy hôm, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội trốn ra ngoài”
Hàn Mặc Tử: "...
Tiểu Trì Trì: “Không nói nhiều nữa, chị dâu mau gửi địa chỉ nhà cho tôi, tôi tới đón cô.
Hàn Mặc Tử: “Có chuyện gì nói ở đây là được rồi, sao nhất định phải gặp mặt chứ?" Không thể không nói, cô vẫn có chút đề phòng với George, chuyện hôm đó ở quán bar cô vẫn còn chưa quên, ai biết được anh ta còn muốn giở trò gì nữa?
George im lặng một lúc, sau đó trực tiếp gọi video cho cô. Hàn Mộc Tử do dự một lúc rồi nhấn nghe. Sau đó, Hàn Mộc Tử thấy được dáng vẻ George trong điện thoại, vẻ mặt anh ta vô cùng đáng thương: “Chị dâu, có phải cô còn chưa tha thứ cho tôi không, cô vẫn còn để bụng chuyện tối hôm đó sao? Hôm đó tôi thật sự không cố ý, hơn nữa cô cũng đã đồng ý tha thứ cho tôi rồi mà " “Đúng vậy” Hàn Mặc Tử gật đầu.
George giống như bắt được hy vọng, ánh mắt nhìn cô đầy mong chờ: "Vậy tôi có thể tới tìm cô chứ?”.
Hàn Mặc Tử không hiểu vì sao anh ta lại cổ chấp muốn tới tìm cô như vậy, nhưng nhìn bộ dạng anh ta có vẻ không có ác ý, cô hỏi: "Anh nói trước là có chuyện gì đi đã “Chính là chuyện của Uất Trì Thâm đấy, không phải cô muốn biết sao nhà Uất Trì lại tìm được Uất Trì Thâm sao?"
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhớ lại chuyện hôm đó cô hỏi George, chuyện này rất quan trọng đối với cô, vì vậy cô ngay lập tức gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn biết chuyện này, anh.” Cô suy nghĩ cẩn thận lại, cảm thấy nói địa chỉ nhà mình cho George vẫn không thích hợp lắm, cô nghĩ cách đây không xa có một quán cà phê vì thế nói địa chỉ quán cà phê cho anh ta, hẹn anh ta gặp mặt ở đó. “Quán cà phê nào cơ?" George xoa xoa đầu. “Hình như tôi chưa từng nghe qua chỗ này, cách chỗ cô gần không?" “Gần “Vậy chị dâu tới đó trước đi, sau đó gửi định vị cho tôi, tôi lập tức qua đó.
Hàn Mộc Tử đồng ý, cô dọn dẹp một chút sau đó đi tới quán cà phê dưới lầu.
Sau khi tới quán cà phê, Hàn Mặc Tử gửi định vị cho George bảo anh ta mau tới.
Trong lúc chờ George, Hàn Mộc Tử gọi một ly nước trái cây. Rất nhanh sau đó, George đã tới, anh ta nhanh chóng bước về phía Hàn Mộc Tử, vừa ngồi xuống đã tươi cười nói: “Chị dâu, chờ tôi có lâu không?"
Hàn Mặc Tử có chút xấu hổ, cô khẽ nói: “Sau này anh đừng kêu tôi là chị dâu nữa, để người ta nghe thấy thì không hay đâu." “Không sao đâu chị dâu, chỉ những lúc có hai chúng ra tôi mới gọi vậy tôi, nếu như có những người khác tôi chắc chắn sẽ biết kiểm soát mà “... Tôi sợ anh gọi quen mồm, vẫn là sửa lại đi, gọi tôi là Mộc Tử là được rồi. “Ôi." George khẽ kêu lên một tiếng: “Như vậy có vẻ không tốt lắm đâu?"
Nếu như gọi thắng tên cô mà bị Uất Trì Thầm nghe được, Uất Trì Thầm sẽ bỏ qua cho anh ta sao? “Như vậy không được, tôi không thể gọi tên cô được" “Chị dâu tốt như vậy, tôi có dự cảm cô và Uất Trì Thầm chắc chân sẽ ở bên nhau. “Bỏ đi, cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, không quan trọng đến thể Có điều
Hàn Mộc Tử do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Vì sao anh lại cảm thấy tôi và anh ấy sẽ ở bên nhau?”
Đột nhiên bị cô hỏi như vậy, George có chút bất ngờ, đúng vậy, trước đây anh ta còn suy nghĩ, nhà Uất Trì chắc chắn sẽ tìm một vị hôn thế cho Uất Trì Thâm, hôn nhân của mấy gia tộc lớn đều như vậy, không phải ai cũng có thể tự mình làm chủ “Bởi vì, tôi cảm thấy con người Uất Trì Thâm sẽ không dễ dàng để người khác sắp xếp cuộc đời mình. “Ý anh là sao?" Hàn Mặc Tử nheo mắt lại: “Sắp xếp? Ý anh là ông cụ Uất Trì sao?" George khẽ ho nhẹ một tiếng: "Đúng rồi, tôi còn chưa nói với cô nhỉ, Uất Trì Thầm mới được ông cụ Uất Trì tìm trở về, có một ngày họ ra biển, sau đó đưa anh ấy về, chuyện này là ông nội của tôi nói chứ tôi cũng không biết tình hình cụ thể là như thế nào"
Hàn Mặc Tử gật đầu, xem ra là sau khi Dạ Mạc Thâm rơi xuống máy bay đã đụng phải người nhà Uất Trì nên mới bị đưa vê?
Tuy rằng không biết rõ ràng tình hình lúc đó như thế nào, có điều Hàn Mộc Tử cũng có thể đoán được đại khái. "Con người anh ấy tính tình rất kỳ quái, tránh phụ nữ như tránh tà, có bao nhiều người phụ nữ bám lấy anh ấy đều bị anh ấy ngó lơ. Cô là người đầu tiên tôi thấy Uất Trì Thâm coi là phụ nữ, hơn nữa... Còn chạy tới cứu cô lúc nửa đêm, cô nói xem sao tôi lại cảm giác hai người sẽ ở bên nhau chứ? Có điều, cô cũng nói thật lòng đi, cô thật sự thích Uất Trì Thâm sao?”
Tiệm giặt là đã là phẳng phiu chiếc áo giúp cô, Hàn Mộc Tử nhìn thấy vô cùng hài lòng.
Có điều
Hàn Mộc Tử nhớ tới những lời Dạ Mạc Thâm nói với cô trong văn phòng ngày hôm đó.
Anh hỏi cô không biết anh có thói quen sạch sẽ sao? Có lẽ chiếc áo này có anh sẽ không nhận lại nữa mà bảo cô trực tiếp vứt bỏ đi.
Anh sạch sẽ như vậy, sao có thể mặc lại chiếc áo cô từng khoác lên chứ?
Nghĩ lại trước đây khi anh còn chưa mất đi ký ức, khi anh hôn cô nào có thấy anh có thói quen sạch sẽ như thế.
Không ngờ giờ đã khác xưa, cô lại bị anh ghét bỏ như vậy.
Hàn Mặc Tử nặng nề thở dài một hơi, cô nghĩ một lúc rồi đặt áo khoác vào túi, sau đó nhét vào tủ quần áo của mình.
Cũng tốt.
Chiếc áo anh không cần nữa, cô treo vào tủ quần áo của mình, mỗi buổi sáng mở tủ ra là có thể thấy nó. Thấy quần áo của anh sẽ khiến cô nhớ tới anh, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.
Nghĩ vậy, đôi môi đỏ của Hàn Mộc Tử lại khẽ cong lên một nụ cười.
Reng reng...
Điện thoại di động để trên mặt bàn khẽ rung lên, là tin nhắn
Facebook.
Hôm nay là chủ nhật, ai có thể gửi tin nhắn Facebook cho cô chứ?
Hàn Mặc Tử đóng cửa tủ quần áo lại, sau đó cô đi tới cầm lấy di động. Là tin nhân từ một người có tên là Tiểu Trì Trì, ảnh đại diện là hình một con thỏ kỳ quái mặc một chiếc quần ống rộng, trên đầu có đeo một củ cà rốt.
Hàn Mộc Tử nhìn một hồi lâu mới nhớ ra người này là ai.
George.
Cái tên này cô từng nghe người khác nói đến, không ngờ anh ta lại đặt tên Facebook là Tiểu Trì Trì... đúng là không bình thường. Hàn Mộc Tử mở tin nhắn ra, phát hiện đối phương nhân cho mình một câu: chị dâu nhỏ.
Thấy cách gọi này, khóe miệng Hàn Mộc Tử lại không nhịn được mà cong lên. Tiểu Trì Trì: "Chị dâu nhỏ, buổi sáng tốt lành nhé, cô có đó không?"
Hàn Mộc Tử chậm rãi nhắn lại anh ta: "Có chuyện gì vậy?”
Tiểu Trì Trì: "Hôm nay có việc gì không, có muốn gặp tôi một chút không, tôi nói chuyện Uất Trị Thâm cho chị dâu? Hôm đó ở phòng thư kí, Uất Trì Thầm đột nhiên xuất hiện cắt ngang chúng ta... sau đó hình như anh ta lại mách lẻo với ông tôi, hại tôi bị nhốt lại mấy hôm, hôm nay khó khăn lắm mới có cơ hội trốn ra ngoài”
Hàn Mặc Tử: "...
Tiểu Trì Trì: “Không nói nhiều nữa, chị dâu mau gửi địa chỉ nhà cho tôi, tôi tới đón cô.
Hàn Mặc Tử: “Có chuyện gì nói ở đây là được rồi, sao nhất định phải gặp mặt chứ?" Không thể không nói, cô vẫn có chút đề phòng với George, chuyện hôm đó ở quán bar cô vẫn còn chưa quên, ai biết được anh ta còn muốn giở trò gì nữa?
George im lặng một lúc, sau đó trực tiếp gọi video cho cô. Hàn Mộc Tử do dự một lúc rồi nhấn nghe. Sau đó, Hàn Mộc Tử thấy được dáng vẻ George trong điện thoại, vẻ mặt anh ta vô cùng đáng thương: “Chị dâu, có phải cô còn chưa tha thứ cho tôi không, cô vẫn còn để bụng chuyện tối hôm đó sao? Hôm đó tôi thật sự không cố ý, hơn nữa cô cũng đã đồng ý tha thứ cho tôi rồi mà " “Đúng vậy” Hàn Mặc Tử gật đầu.
George giống như bắt được hy vọng, ánh mắt nhìn cô đầy mong chờ: "Vậy tôi có thể tới tìm cô chứ?”.
Hàn Mặc Tử không hiểu vì sao anh ta lại cổ chấp muốn tới tìm cô như vậy, nhưng nhìn bộ dạng anh ta có vẻ không có ác ý, cô hỏi: "Anh nói trước là có chuyện gì đi đã “Chính là chuyện của Uất Trì Thâm đấy, không phải cô muốn biết sao nhà Uất Trì lại tìm được Uất Trì Thâm sao?"
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhớ lại chuyện hôm đó cô hỏi George, chuyện này rất quan trọng đối với cô, vì vậy cô ngay lập tức gật đầu: "Đúng vậy, tôi muốn biết chuyện này, anh.” Cô suy nghĩ cẩn thận lại, cảm thấy nói địa chỉ nhà mình cho George vẫn không thích hợp lắm, cô nghĩ cách đây không xa có một quán cà phê vì thế nói địa chỉ quán cà phê cho anh ta, hẹn anh ta gặp mặt ở đó. “Quán cà phê nào cơ?" George xoa xoa đầu. “Hình như tôi chưa từng nghe qua chỗ này, cách chỗ cô gần không?" “Gần “Vậy chị dâu tới đó trước đi, sau đó gửi định vị cho tôi, tôi lập tức qua đó.
Hàn Mộc Tử đồng ý, cô dọn dẹp một chút sau đó đi tới quán cà phê dưới lầu.
Sau khi tới quán cà phê, Hàn Mặc Tử gửi định vị cho George bảo anh ta mau tới.
Trong lúc chờ George, Hàn Mộc Tử gọi một ly nước trái cây. Rất nhanh sau đó, George đã tới, anh ta nhanh chóng bước về phía Hàn Mộc Tử, vừa ngồi xuống đã tươi cười nói: “Chị dâu, chờ tôi có lâu không?"
Hàn Mặc Tử có chút xấu hổ, cô khẽ nói: “Sau này anh đừng kêu tôi là chị dâu nữa, để người ta nghe thấy thì không hay đâu." “Không sao đâu chị dâu, chỉ những lúc có hai chúng ra tôi mới gọi vậy tôi, nếu như có những người khác tôi chắc chắn sẽ biết kiểm soát mà “... Tôi sợ anh gọi quen mồm, vẫn là sửa lại đi, gọi tôi là Mộc Tử là được rồi. “Ôi." George khẽ kêu lên một tiếng: “Như vậy có vẻ không tốt lắm đâu?"
Nếu như gọi thắng tên cô mà bị Uất Trì Thầm nghe được, Uất Trì Thầm sẽ bỏ qua cho anh ta sao? “Như vậy không được, tôi không thể gọi tên cô được" “Chị dâu tốt như vậy, tôi có dự cảm cô và Uất Trì Thầm chắc chân sẽ ở bên nhau. “Bỏ đi, cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi, không quan trọng đến thể Có điều
Hàn Mộc Tử do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Vì sao anh lại cảm thấy tôi và anh ấy sẽ ở bên nhau?”
Đột nhiên bị cô hỏi như vậy, George có chút bất ngờ, đúng vậy, trước đây anh ta còn suy nghĩ, nhà Uất Trì chắc chắn sẽ tìm một vị hôn thế cho Uất Trì Thâm, hôn nhân của mấy gia tộc lớn đều như vậy, không phải ai cũng có thể tự mình làm chủ “Bởi vì, tôi cảm thấy con người Uất Trì Thâm sẽ không dễ dàng để người khác sắp xếp cuộc đời mình. “Ý anh là sao?" Hàn Mặc Tử nheo mắt lại: “Sắp xếp? Ý anh là ông cụ Uất Trì sao?" George khẽ ho nhẹ một tiếng: "Đúng rồi, tôi còn chưa nói với cô nhỉ, Uất Trì Thầm mới được ông cụ Uất Trì tìm trở về, có một ngày họ ra biển, sau đó đưa anh ấy về, chuyện này là ông nội của tôi nói chứ tôi cũng không biết tình hình cụ thể là như thế nào"
Hàn Mặc Tử gật đầu, xem ra là sau khi Dạ Mạc Thâm rơi xuống máy bay đã đụng phải người nhà Uất Trì nên mới bị đưa vê?
Tuy rằng không biết rõ ràng tình hình lúc đó như thế nào, có điều Hàn Mộc Tử cũng có thể đoán được đại khái. "Con người anh ấy tính tình rất kỳ quái, tránh phụ nữ như tránh tà, có bao nhiều người phụ nữ bám lấy anh ấy đều bị anh ấy ngó lơ. Cô là người đầu tiên tôi thấy Uất Trì Thâm coi là phụ nữ, hơn nữa... Còn chạy tới cứu cô lúc nửa đêm, cô nói xem sao tôi lại cảm giác hai người sẽ ở bên nhau chứ? Có điều, cô cũng nói thật lòng đi, cô thật sự thích Uất Trì Thâm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.