Chương 1628
Thẩm Kiều
05/07/2021
Uất Trì Diệc Thù cất bước, Đường Viên Viên lập tức nắm lấy vạt áo của anh đi theo sau lưng anh giống như một chiếc đuôi nhỏ ra ngoài.
Vừa đi tới ngoài cửa, Đường Viên Viên giống như sực nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu lại khẽ nhìn ba người còn lại trong phòng m “Tạm biệt các anh, em đi trước đây”
Mặt của Đường Viên Viên đã hồng lại càng hồng thêm.
“Em gái đi thong thả nhé, tạm biệt”
Chờ sau khi Đường Viên Viên rời khỏi ký túc xá nam, hai cậu bạn cùng phòng của Uất Trì Diệc Thù liếc nhau, sau đó đưa tay lên vuốt vuốt cằm.
“Trời ơi đất ơi, em gái của anh Thù đáng yêu hết sức, nhìn qua đã biết là một cô gái vô cùng ngoan ngoãn rồi”
“Nói cái gì vậy?” Chung Sở Phong chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người họ, khó chịu mở miệng nói: “Không cho các cậu có suy nghĩ khác với em ấy”
“Chung Sở Phong, cậu nói câu này là có ý gì vậy?”
Hai cậu bạn cùng phòng nheo mắt lại đánh giá Chung Sở Phong: “Không phải là cậu có ý với cô gái nhỏ nhà người ta đấy chứ? Ôi trời tôi chết mất, cậu đúng là không bằng cả cầm thú nữa hả?”
Nghe họ nói vậy, sắc mặt của Chung Sở Phong tối sầm lại: “Tôi có chỗ nào không bằng cầm thú chứ?”
“Cậu vậy mà lại thích cô gái nhỏ nhà người ta ấy, cô ấy kia nhìn qua cũng biết mới chỉ là học sinh trung học thôi! Cậu quá đáng thật đó Chung Sở Phong!”
“Không sai! Ngay cả học sinh trung học mà cậu cũng nỡ ra tay!”
Hai người họ giống như có chung kẻ địch căm tức nhìn Chung Sở Phong.
Chung Sở Phong thật sự cạn lời, nhưng khi nghe bọn họ khen Đường Viên Viên lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, hai loại cảm xúc này có thể rất mâu thuẫn, chỉ có thể đen mặt giải thích.
“Ai nói với các cậu em ấy là học sinh cấp 2 vậy? Em ấy đã là học sinh cấp 3 rồi, qua tết năm nay đã đủ tuổi trưởng thành rồi đó”
“Nani*?” Hai người họ có chút kinh ngạc: “Sắp đủ tuổi trưởng thành rồi á? Nhanh vậy sao? Em ấy nhìn đâu có giống vậy đâu.”
Vẻ mặt Chung Sở Phong tràn đầy tự hào nói: “Đó là bởi vì em gái nhà người ta đáng yêu có được không hả”
“Thôi đê, cậu vui vẻ cái gì chứ, cho dù em ấy có xinh đẹp đáng yêu thì cũng không phải của nhà cậu, là của anh Thù mà”
“Bây giờ không phải, sau này đâu ai dám khẳng định đâu”
Chung Sở Phong vô cùng tự tin, hơn nữa anh ta cũng một lòng chung tình với Đường Viên Viên, nhiều năm trôi qua như vậy rồi anh ta cũng không thích bất cứ cô gái nào khác, chỉ một lòng chờ đợi Đường Viên Viên lớn lên.
Hơn nữa điều vô cùng hoang đường lúc này chính là, anh †a cảm thấy trừ ngoại hình của Viên Viên ra, vẻ ngoài của bất cứ cô gái nào anh ta cũng thấy xấu hết, chỉ có một mình Viên Viên nhìn như nào cũng cảm thấy rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng thích không đừng được.
“Còn về sau thì không dám khẳng định sao? Xem ra cậu thật sự đem lòng nhớ thương cô gái nhỏ nhà người ta rồi. Anh Thù nói sao, có đồng ý cho cậu theo đuổi em gái của cậu ấy không?”
Chung Sở Phong sửng sốt một chút, lúc trước thì đã đồng ý rồi, nhưng bây giờ Chung Sở Phong lại có chút không xác định được, rốt cuộc một câu vừa nấy Uất Trì Diệc Thù nói với anh ta kia vẫn khiến trong lòng Chung Sở Phong cực kỳ bất an.
Anh ta cũng tự trách, suy cho cùng thì Viên Viên trở nên như vậy anh ta cũng có một phần trách nhiệm, nhưng mà anh †a thật sự không hề cố ý.
Nghĩ tới chuyện này, Chung Sở Phong bĩu môi nói: “Không đồng ý đi chăng nữa thì ông đây vẫn sẽ theo đuổi, dù sao cũng không phải là anh em ruột”
“Cái gì cơ?”
Hai cậu bạn cùng phòng có chút ngạc nhiên: “Không phải anh trai ruột á?”
Chung Sở Phong gật đầu giải thích: “Hai người họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau rồi, bình thường có vẻ giống anh em ruột thôi.”
“Trời ạ, vậy mà không phải là anh em ruột à, chỉ là lớn lên cùng nhau từ nhỏ thôi sao?”
“Đúng vậy”
“Chung Sở Phong, người anh em à, vậy thì cậu thảm rồi”
Chung Sở Phong: “?”
Hai người này có ý gì vậy? Chung Sở Phong không hiểu ra làm sao nhìn bọn họ.
Trên mặt hai cậu bạn cùng phòng xuất hiện vẻ vừa tiếc nuối lại vừa cảm thông được, không phải, hẳn là vẻ mặt đồng tình với anh ta: “Người anh em, không phải chúng tớ đả kích cậu đâu, nhưng mà cậu có khả năng là không có cơ hội đâu”
“Đúng vậy người anh em ạ, người ta là thanh mai trúc mã đấy, từ nhỏ đã thân thiết bên nhau rồi, cậu nói thử một chút xem cậu còn cơ hội gì nữa?”
Chung Sở Phong: “Lớn lên cùng nhau từ nhỏ thì đã sao.
nào? Tình cảm giữa bọn họ rất trong sáng”
“Trong sáng? Điều đó chỉ là người ngoài cảm thấy vậy thôi, không nhìn thấy cô ấy kia vô cùng dựa dẫm anh Thù hả? Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để cậu thua thảm hại rồi”
“Ỷ lại thì làm sao chứ, ý lại đâu có nghĩa là thích đâu”
“Bây giờ không thích nhưng sau này thì sao?”
Vừa đi tới ngoài cửa, Đường Viên Viên giống như sực nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu lại khẽ nhìn ba người còn lại trong phòng m “Tạm biệt các anh, em đi trước đây”
Mặt của Đường Viên Viên đã hồng lại càng hồng thêm.
“Em gái đi thong thả nhé, tạm biệt”
Chờ sau khi Đường Viên Viên rời khỏi ký túc xá nam, hai cậu bạn cùng phòng của Uất Trì Diệc Thù liếc nhau, sau đó đưa tay lên vuốt vuốt cằm.
“Trời ơi đất ơi, em gái của anh Thù đáng yêu hết sức, nhìn qua đã biết là một cô gái vô cùng ngoan ngoãn rồi”
“Nói cái gì vậy?” Chung Sở Phong chen ngang vào cuộc trò chuyện của hai người họ, khó chịu mở miệng nói: “Không cho các cậu có suy nghĩ khác với em ấy”
“Chung Sở Phong, cậu nói câu này là có ý gì vậy?”
Hai cậu bạn cùng phòng nheo mắt lại đánh giá Chung Sở Phong: “Không phải là cậu có ý với cô gái nhỏ nhà người ta đấy chứ? Ôi trời tôi chết mất, cậu đúng là không bằng cả cầm thú nữa hả?”
Nghe họ nói vậy, sắc mặt của Chung Sở Phong tối sầm lại: “Tôi có chỗ nào không bằng cầm thú chứ?”
“Cậu vậy mà lại thích cô gái nhỏ nhà người ta ấy, cô ấy kia nhìn qua cũng biết mới chỉ là học sinh trung học thôi! Cậu quá đáng thật đó Chung Sở Phong!”
“Không sai! Ngay cả học sinh trung học mà cậu cũng nỡ ra tay!”
Hai người họ giống như có chung kẻ địch căm tức nhìn Chung Sở Phong.
Chung Sở Phong thật sự cạn lời, nhưng khi nghe bọn họ khen Đường Viên Viên lại cảm thấy vô cùng vui vẻ, hai loại cảm xúc này có thể rất mâu thuẫn, chỉ có thể đen mặt giải thích.
“Ai nói với các cậu em ấy là học sinh cấp 2 vậy? Em ấy đã là học sinh cấp 3 rồi, qua tết năm nay đã đủ tuổi trưởng thành rồi đó”
“Nani*?” Hai người họ có chút kinh ngạc: “Sắp đủ tuổi trưởng thành rồi á? Nhanh vậy sao? Em ấy nhìn đâu có giống vậy đâu.”
Vẻ mặt Chung Sở Phong tràn đầy tự hào nói: “Đó là bởi vì em gái nhà người ta đáng yêu có được không hả”
“Thôi đê, cậu vui vẻ cái gì chứ, cho dù em ấy có xinh đẹp đáng yêu thì cũng không phải của nhà cậu, là của anh Thù mà”
“Bây giờ không phải, sau này đâu ai dám khẳng định đâu”
Chung Sở Phong vô cùng tự tin, hơn nữa anh ta cũng một lòng chung tình với Đường Viên Viên, nhiều năm trôi qua như vậy rồi anh ta cũng không thích bất cứ cô gái nào khác, chỉ một lòng chờ đợi Đường Viên Viên lớn lên.
Hơn nữa điều vô cùng hoang đường lúc này chính là, anh †a cảm thấy trừ ngoại hình của Viên Viên ra, vẻ ngoài của bất cứ cô gái nào anh ta cũng thấy xấu hết, chỉ có một mình Viên Viên nhìn như nào cũng cảm thấy rất đáng yêu, nhìn thế nào cũng thích không đừng được.
“Còn về sau thì không dám khẳng định sao? Xem ra cậu thật sự đem lòng nhớ thương cô gái nhỏ nhà người ta rồi. Anh Thù nói sao, có đồng ý cho cậu theo đuổi em gái của cậu ấy không?”
Chung Sở Phong sửng sốt một chút, lúc trước thì đã đồng ý rồi, nhưng bây giờ Chung Sở Phong lại có chút không xác định được, rốt cuộc một câu vừa nấy Uất Trì Diệc Thù nói với anh ta kia vẫn khiến trong lòng Chung Sở Phong cực kỳ bất an.
Anh ta cũng tự trách, suy cho cùng thì Viên Viên trở nên như vậy anh ta cũng có một phần trách nhiệm, nhưng mà anh †a thật sự không hề cố ý.
Nghĩ tới chuyện này, Chung Sở Phong bĩu môi nói: “Không đồng ý đi chăng nữa thì ông đây vẫn sẽ theo đuổi, dù sao cũng không phải là anh em ruột”
“Cái gì cơ?”
Hai cậu bạn cùng phòng có chút ngạc nhiên: “Không phải anh trai ruột á?”
Chung Sở Phong gật đầu giải thích: “Hai người họ từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau rồi, bình thường có vẻ giống anh em ruột thôi.”
“Trời ạ, vậy mà không phải là anh em ruột à, chỉ là lớn lên cùng nhau từ nhỏ thôi sao?”
“Đúng vậy”
“Chung Sở Phong, người anh em à, vậy thì cậu thảm rồi”
Chung Sở Phong: “?”
Hai người này có ý gì vậy? Chung Sở Phong không hiểu ra làm sao nhìn bọn họ.
Trên mặt hai cậu bạn cùng phòng xuất hiện vẻ vừa tiếc nuối lại vừa cảm thông được, không phải, hẳn là vẻ mặt đồng tình với anh ta: “Người anh em, không phải chúng tớ đả kích cậu đâu, nhưng mà cậu có khả năng là không có cơ hội đâu”
“Đúng vậy người anh em ạ, người ta là thanh mai trúc mã đấy, từ nhỏ đã thân thiết bên nhau rồi, cậu nói thử một chút xem cậu còn cơ hội gì nữa?”
Chung Sở Phong: “Lớn lên cùng nhau từ nhỏ thì đã sao.
nào? Tình cảm giữa bọn họ rất trong sáng”
“Trong sáng? Điều đó chỉ là người ngoài cảm thấy vậy thôi, không nhìn thấy cô ấy kia vô cùng dựa dẫm anh Thù hả? Chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ để cậu thua thảm hại rồi”
“Ỷ lại thì làm sao chứ, ý lại đâu có nghĩa là thích đâu”
“Bây giờ không thích nhưng sau này thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.