Chương 1083: Có tuyết rồi
Thẩm Kiều
26/05/2021
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau thì Hàn Mộc Tử phát hiện Tiểu Nhan nằm bên cạnh mình đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ có chút mê man.
“Làm sao vậy?” Hàn Mộc Tử vừa tỉnh lại mí mắt nặng trĩu, vừa nhắm mắt lại chất vấn, muốn ngủ một hồi nhưng bọn họ hôm nay vẫn phải trở về thành phố.
Nghe thấy giọng nói của cô thì Tiểu Nhan hoàn hồn, vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Nhìn kìa trời đang có tuyết rơi”
Có tuyết rơi?
Hàn Mộc Tử hồi hộp một cái, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ tuyết bay trắng xóa.
Hàn Mộc Tử vừa mới nhìn thoáng qua liền mở chăn bông ngồi dậy, tốc độ quá nhanh khiến cho cô vừa ngồi dậy đã tối sâm mắt, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn, chạy tới bên cửa sổ mà không mang giày.
Đúng là tuyết rơi, hơn nữa còn rất nặng hạt, cả thế giới bên ngoài cửa sổ đều là màu trắng, trên bầu trời vẫn còn tuyết rơi dày đặc.
Tình huống này…
“Mộc Tử, có chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan đi tới bên cửa sổ, có lẽ là vừa mới ngủ dậy nên đầu óc vấn còn choáng váng, vừa đưa tay vừa xoa tóc vừa dò hỏi, không ngờ nó lại đột ngột có tuyết rơi nặng như vậy.
“AI” Tiểu Nhan dường như chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên võ võ đầu mình: “Cô nhìn đi tôi ngủ xong hồ đồ rồi. Tuyết lớn như vậy có bị niêm phong đường không? Làm sao chúng ta có thể trở về thành phố?
Lông mày Hàn Mộc Tử lông mày đều cau lại, cô cắn môi dưới nhìn bạch quang bên ngoài.
Trước khi đến, cô không xem dự báo thời tiết vì gần đây thời tiết khá tốt, cô nghĩ năm nay sẽ không có tuyết, không ngờ tuyết đến đột ngột như vậy, hơn nữa lại không có dấu hiệu gì.
Reng rendg…
Hai người đang ngây ngốc đứng ở bên cửa sổ thì chuông cửa phòng khách sạn vang lên, Tiểu Nhan lập tức nói.
“Tôi sẽ mở cửa”
Người gõ cửa là Tiêu Túc, cậu ta đã mặc quần áo xong rồi nên khi nhìn thấy Tiểu Nhan mặc đồ ngủ ra mở cửa, cậu ta không khỏi nhíu mày.
“Bên ngoài có tuyết rơi, e rằng hôm nay đi không được.”
Sau đó, ánh mắt của Tiêu Túc rơi vào trên người Tiểu Nhan: “Mặc quần áo vào đừng lạnh”
Tiểu Nhan cúi đầu nhận ra mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ, cô ấy vô thức đưa tay che trước mặt, mở to mắt sau đó lại đóng sâm cửa lại, rồi quay lại mặc quần áo vào.
Nhân tiện khoác áo khoác cho Hàn Mộc Tử: “Mau về nghỉ ngơi đừng cảm lạnh”
Mặc dù trong khách sạn đang bật hệ thống sưởi, nhưng ai biết được liệu Hàn Mộc Tử một giấy sau có ra ngoài hay không, hơn nữa cô vẫn đang đứng trên sàn với đôi chân trần.
Hàn Mộc Tử kéo áo khoác lên, lo lắng nhìn Tiểu Nhan.
“Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, nhưng hiện tại tuyết rơi nên cũng không còn cách nào. Chúng ta hãy ở lại một ngày, coi ngày mai ra sao?”
Hàn Mộc Tử không trả lời Tiểu Nhan mà lấy điện thoại di động ra xem thử thì thấy bản tin nói rằng đột nhiên có tuyết rơi dày đặc, nhiều con đường bị tắc nên đi lại không thuận tiện.
Mặc dù Hàn Mộc Tử cảm thấy nỗi nhớ nhà của mình như mũi tên, nhưng vào lúc này cô thực sự không thể nói được mình muốn rời đi, dù sao đi lại trong một ngày tuyết rơi thật bất tiện và nguy hiểm.
“Mộc Tử?” Hàn Mộc Tử hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền thấy Tiểu Nhan đang lo lắng nhìn cô, ánh mắt mang theo chút ảo não giải thích: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý nói những điều đó.
Nếu cô không muốn ở lại thêm một ngày, thì chúng tôi..”
“Không sao. Ở lại một hai ngày cũng không sao, cơ hội đến thành phố lân cận cũng hiếm. Sau khi ăn sáng xong, chúng ta có thể đến trung tâm mua sắm gần đó xem đồ” Tiểu Nhan cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe cô nói điều đó.
“Cô không tức giận là tốt rồi”
Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ nhìn cô ấy nói: “Cô đó, cô luôn quan tâm quá nhiều đến cảm xúc của người khác.”
“Hết cách rồi, ai bảo tôi là chị em tốt của cô chứ? Tôi không làm như vậy với người khác đâu.”
Nghe vậy thì Hàn Mộc Tử nhất thời hơi sững sờ, đúng vậy Tiểu Nhan trước đây sống rất tự do và thoải mái, sau đó cô ấy trở nên ràng buộc sau khi quan hệ với cô tốt lên.
Chắc chắn, số phận con người không thể nói trước được.
Khi tuyết rơi đột ngột, Tống An gọi điện cho Hàn Mộc Tử và bảo cô phải chú ý an toàn và giữ ấm, và hãy trở về thành phố sau khi tuyết ngừng.
Bởi vì không thể gấp rút trở về nên Hàn Mộc Tử cũng gửi tới Hàn Thanh một cái tin nhắn.
Mà Tiểu Nhan cũng đã gọi điện cho La Tuệ Mỹ để thông báo tình hình.
Khi nhận được tin này, La Tuệ Mỹ đang bận ở cửa hàng vì con gái bà ấy đã dạy bà ấy trước khi mở cửa hàng nên bà ấy có thể giúp đỡ nếu Tiểu Nhan không ở đó. Ngoài ra, ở đây có một ngôi sao may mắn nhỏ tên là Đậu nhỏ nên việc kinh doanh trong tiệm mì vẫn còn rất tốt.
Sau hôm đó thì Hàn Thanh đã đến tìm Đậu nhỏ một lần.
Tuy nhiên, Đậu nhỏ đã từ chối anh ta ngay tại chỗ, nói rằng bác của cậu là người xấu và không muốn sống với bác mình. Mọi người đều ngượng ngùng và Hàn Thanh cũng không ép buộc cậu nên Đậu nhỏ ở lại với vợ chồng nhà họ Chu.
Gần đây, cậu đã hết lời dụ dõ, thuyết phục, thậm chí còn dọa sẽ cưới dì Tiểu Nhan khi cậu lớn lên, khi nghe được lời này thì cha Chu đã suýt té ghế vì sốc, ông ấy vội vàng bịt miệng Đậu nhỏ lại.
“Ôi tổ tiên nhỏ của tôi ơi, con không thể nói nhảm loại chuyện này. Nếu đến lúc đó con để tổng giám đốc Dạ nghe thấy thì cậu ấy còn tưởng rằng chính là lão Chu này đã xúi giục con nói lung tung đó.”
La Tuệ Mỹ ở bên cười.
“Tôi nghĩ cũng không tệ. Nhìn vẻ bề ngoài và khí thế của tổng giám đốc Dạ thì khi lớn lên Đậu nhỏ chắc chắn sẽ không thua cha của thằng bé đâu. Đây là một lựa chọn tốt”
Đậu nhỏ cười đắc ý với La Tuệ Mỹ.
Cha Chu thì sầu lo vô cùng.
“Bà đúng là nghĩ hay lắm. Người ta lớn lên đẹp đếẽ thì liên quan gì đến bà, hơn nữa mười hai mươi năm nữa thì Nhan Nhan sẽ phải trông như thế nào. Hoa tàn ít bướm mà còn đi với trai trẻ cũng không sợ mất mặt sao?”
Khi La Tuệ Mỹ nghe thấy điều đó thì bà ấy không hài lòng và hét vào mặt chồng mình.
“Lão già chết tiệt này, ông nói như vậy về con gái của mình sao? Cái ông già đáng ghét, con gái của tôi sẽ mãi mười tám tuổi!”
Cha Chu: “..”
Phụ nữ đúng là ngang ngược không nói lý!
Hãy nghiêm túc nghĩ lại xem là sao có thể 18 tuổi mãi được? Nếu thật sự có thể 18 tuổi vĩnh viễn thì chẳng phải sẽ trở thành lão quái vật sao?
Chỉ nghĩ thôi là đã thấy kinh khủng.
Tuyết rơi khá nặng hạt, tuyết rơi suốt đêm qua rồi lại rơi vào ban ngày. Khi Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan trở về khách sạn thì trên đầu và vai họ tuyết rơi rất nhiều, bên ngoài không có sưởi nên cả người lạnh cóng.
Run rẩy, điều đầu tiên họ làm khi trở về khách sạn là đi tắm nước nóng.
Hàn Mộc Tử không thể quay lại, nhưng trong lòng cô luôn mong nhớ Mạc Dạ Thâm, nên buổi chiều trực tiếp gọi video với Tống An.
Nhìn Dạ Mạc Thâm Thần trong video nằm yên lặng trên giường bệnh, khí sắc của anh dường như tốt lên.
Cô không biết đó có phải là ảo giác của Hàn Mộc Tử hay không.
“Cháu có nghĩ rằng khí sắc của Mạc Thâm đã tốt hơn không?” Vừa lúc Hàn Mộc Tử đang suy nghĩ chuyện này, Tống An đã kịp thời hỏi.
Hàn Mộc Tử hoàn hồn, có chút kinh ngạc: “Dì cũng thấy như vậy sao?”
Tống An gật đầu: “Chậc chậc, không chỉ có dì nghĩ như vậy, ông già cũng nói như vậy, hơn nữa nói thật với cháu là bác sĩ cũng nói là Mạc Thâm đang hồi phục tốt và sẽ tỉnh dậy sớm thôi”
“Làm sao vậy?” Hàn Mộc Tử vừa tỉnh lại mí mắt nặng trĩu, vừa nhắm mắt lại chất vấn, muốn ngủ một hồi nhưng bọn họ hôm nay vẫn phải trở về thành phố.
Nghe thấy giọng nói của cô thì Tiểu Nhan hoàn hồn, vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Nhìn kìa trời đang có tuyết rơi”
Có tuyết rơi?
Hàn Mộc Tử hồi hộp một cái, nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ tuyết bay trắng xóa.
Hàn Mộc Tử vừa mới nhìn thoáng qua liền mở chăn bông ngồi dậy, tốc độ quá nhanh khiến cho cô vừa ngồi dậy đã tối sâm mắt, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn, chạy tới bên cửa sổ mà không mang giày.
Đúng là tuyết rơi, hơn nữa còn rất nặng hạt, cả thế giới bên ngoài cửa sổ đều là màu trắng, trên bầu trời vẫn còn tuyết rơi dày đặc.
Tình huống này…
“Mộc Tử, có chuyện gì vậy?” Tiểu Nhan đi tới bên cửa sổ, có lẽ là vừa mới ngủ dậy nên đầu óc vấn còn choáng váng, vừa đưa tay vừa xoa tóc vừa dò hỏi, không ngờ nó lại đột ngột có tuyết rơi nặng như vậy.
“AI” Tiểu Nhan dường như chợt nhớ ra điều gì đó, đột nhiên võ võ đầu mình: “Cô nhìn đi tôi ngủ xong hồ đồ rồi. Tuyết lớn như vậy có bị niêm phong đường không? Làm sao chúng ta có thể trở về thành phố?
Lông mày Hàn Mộc Tử lông mày đều cau lại, cô cắn môi dưới nhìn bạch quang bên ngoài.
Trước khi đến, cô không xem dự báo thời tiết vì gần đây thời tiết khá tốt, cô nghĩ năm nay sẽ không có tuyết, không ngờ tuyết đến đột ngột như vậy, hơn nữa lại không có dấu hiệu gì.
Reng rendg…
Hai người đang ngây ngốc đứng ở bên cửa sổ thì chuông cửa phòng khách sạn vang lên, Tiểu Nhan lập tức nói.
“Tôi sẽ mở cửa”
Người gõ cửa là Tiêu Túc, cậu ta đã mặc quần áo xong rồi nên khi nhìn thấy Tiểu Nhan mặc đồ ngủ ra mở cửa, cậu ta không khỏi nhíu mày.
“Bên ngoài có tuyết rơi, e rằng hôm nay đi không được.”
Sau đó, ánh mắt của Tiêu Túc rơi vào trên người Tiểu Nhan: “Mặc quần áo vào đừng lạnh”
Tiểu Nhan cúi đầu nhận ra mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ, cô ấy vô thức đưa tay che trước mặt, mở to mắt sau đó lại đóng sâm cửa lại, rồi quay lại mặc quần áo vào.
Nhân tiện khoác áo khoác cho Hàn Mộc Tử: “Mau về nghỉ ngơi đừng cảm lạnh”
Mặc dù trong khách sạn đang bật hệ thống sưởi, nhưng ai biết được liệu Hàn Mộc Tử một giấy sau có ra ngoài hay không, hơn nữa cô vẫn đang đứng trên sàn với đôi chân trần.
Hàn Mộc Tử kéo áo khoác lên, lo lắng nhìn Tiểu Nhan.
“Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, nhưng hiện tại tuyết rơi nên cũng không còn cách nào. Chúng ta hãy ở lại một ngày, coi ngày mai ra sao?”
Hàn Mộc Tử không trả lời Tiểu Nhan mà lấy điện thoại di động ra xem thử thì thấy bản tin nói rằng đột nhiên có tuyết rơi dày đặc, nhiều con đường bị tắc nên đi lại không thuận tiện.
Mặc dù Hàn Mộc Tử cảm thấy nỗi nhớ nhà của mình như mũi tên, nhưng vào lúc này cô thực sự không thể nói được mình muốn rời đi, dù sao đi lại trong một ngày tuyết rơi thật bất tiện và nguy hiểm.
“Mộc Tử?” Hàn Mộc Tử hoàn hồn, vừa ngẩng đầu liền thấy Tiểu Nhan đang lo lắng nhìn cô, ánh mắt mang theo chút ảo não giải thích: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi không phải cố ý nói những điều đó.
Nếu cô không muốn ở lại thêm một ngày, thì chúng tôi..”
“Không sao. Ở lại một hai ngày cũng không sao, cơ hội đến thành phố lân cận cũng hiếm. Sau khi ăn sáng xong, chúng ta có thể đến trung tâm mua sắm gần đó xem đồ” Tiểu Nhan cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe cô nói điều đó.
“Cô không tức giận là tốt rồi”
Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ nhìn cô ấy nói: “Cô đó, cô luôn quan tâm quá nhiều đến cảm xúc của người khác.”
“Hết cách rồi, ai bảo tôi là chị em tốt của cô chứ? Tôi không làm như vậy với người khác đâu.”
Nghe vậy thì Hàn Mộc Tử nhất thời hơi sững sờ, đúng vậy Tiểu Nhan trước đây sống rất tự do và thoải mái, sau đó cô ấy trở nên ràng buộc sau khi quan hệ với cô tốt lên.
Chắc chắn, số phận con người không thể nói trước được.
Khi tuyết rơi đột ngột, Tống An gọi điện cho Hàn Mộc Tử và bảo cô phải chú ý an toàn và giữ ấm, và hãy trở về thành phố sau khi tuyết ngừng.
Bởi vì không thể gấp rút trở về nên Hàn Mộc Tử cũng gửi tới Hàn Thanh một cái tin nhắn.
Mà Tiểu Nhan cũng đã gọi điện cho La Tuệ Mỹ để thông báo tình hình.
Khi nhận được tin này, La Tuệ Mỹ đang bận ở cửa hàng vì con gái bà ấy đã dạy bà ấy trước khi mở cửa hàng nên bà ấy có thể giúp đỡ nếu Tiểu Nhan không ở đó. Ngoài ra, ở đây có một ngôi sao may mắn nhỏ tên là Đậu nhỏ nên việc kinh doanh trong tiệm mì vẫn còn rất tốt.
Sau hôm đó thì Hàn Thanh đã đến tìm Đậu nhỏ một lần.
Tuy nhiên, Đậu nhỏ đã từ chối anh ta ngay tại chỗ, nói rằng bác của cậu là người xấu và không muốn sống với bác mình. Mọi người đều ngượng ngùng và Hàn Thanh cũng không ép buộc cậu nên Đậu nhỏ ở lại với vợ chồng nhà họ Chu.
Gần đây, cậu đã hết lời dụ dõ, thuyết phục, thậm chí còn dọa sẽ cưới dì Tiểu Nhan khi cậu lớn lên, khi nghe được lời này thì cha Chu đã suýt té ghế vì sốc, ông ấy vội vàng bịt miệng Đậu nhỏ lại.
“Ôi tổ tiên nhỏ của tôi ơi, con không thể nói nhảm loại chuyện này. Nếu đến lúc đó con để tổng giám đốc Dạ nghe thấy thì cậu ấy còn tưởng rằng chính là lão Chu này đã xúi giục con nói lung tung đó.”
La Tuệ Mỹ ở bên cười.
“Tôi nghĩ cũng không tệ. Nhìn vẻ bề ngoài và khí thế của tổng giám đốc Dạ thì khi lớn lên Đậu nhỏ chắc chắn sẽ không thua cha của thằng bé đâu. Đây là một lựa chọn tốt”
Đậu nhỏ cười đắc ý với La Tuệ Mỹ.
Cha Chu thì sầu lo vô cùng.
“Bà đúng là nghĩ hay lắm. Người ta lớn lên đẹp đếẽ thì liên quan gì đến bà, hơn nữa mười hai mươi năm nữa thì Nhan Nhan sẽ phải trông như thế nào. Hoa tàn ít bướm mà còn đi với trai trẻ cũng không sợ mất mặt sao?”
Khi La Tuệ Mỹ nghe thấy điều đó thì bà ấy không hài lòng và hét vào mặt chồng mình.
“Lão già chết tiệt này, ông nói như vậy về con gái của mình sao? Cái ông già đáng ghét, con gái của tôi sẽ mãi mười tám tuổi!”
Cha Chu: “..”
Phụ nữ đúng là ngang ngược không nói lý!
Hãy nghiêm túc nghĩ lại xem là sao có thể 18 tuổi mãi được? Nếu thật sự có thể 18 tuổi vĩnh viễn thì chẳng phải sẽ trở thành lão quái vật sao?
Chỉ nghĩ thôi là đã thấy kinh khủng.
Tuyết rơi khá nặng hạt, tuyết rơi suốt đêm qua rồi lại rơi vào ban ngày. Khi Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan trở về khách sạn thì trên đầu và vai họ tuyết rơi rất nhiều, bên ngoài không có sưởi nên cả người lạnh cóng.
Run rẩy, điều đầu tiên họ làm khi trở về khách sạn là đi tắm nước nóng.
Hàn Mộc Tử không thể quay lại, nhưng trong lòng cô luôn mong nhớ Mạc Dạ Thâm, nên buổi chiều trực tiếp gọi video với Tống An.
Nhìn Dạ Mạc Thâm Thần trong video nằm yên lặng trên giường bệnh, khí sắc của anh dường như tốt lên.
Cô không biết đó có phải là ảo giác của Hàn Mộc Tử hay không.
“Cháu có nghĩ rằng khí sắc của Mạc Thâm đã tốt hơn không?” Vừa lúc Hàn Mộc Tử đang suy nghĩ chuyện này, Tống An đã kịp thời hỏi.
Hàn Mộc Tử hoàn hồn, có chút kinh ngạc: “Dì cũng thấy như vậy sao?”
Tống An gật đầu: “Chậc chậc, không chỉ có dì nghĩ như vậy, ông già cũng nói như vậy, hơn nữa nói thật với cháu là bác sĩ cũng nói là Mạc Thâm đang hồi phục tốt và sẽ tỉnh dậy sớm thôi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.