Chương 842: Đe dọa
Thẩm Kiều
24/05/2021
Suýt chút nữa thì mọi người bị câu nói này của cô dọa đến ngất đi! Mấy người đàn ông cao lớn mặc vest cũng nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được, sắc mặt trắng bệch.
Cô gái này thật sự dám mở miệng đòi mà, cách thức đòi hỏi nhiều như thế, đoán chừng ông Uất Trì cũng tức đến ngất.
Mọi người đều nhìn về phía ông Uất Trì.
Quả nhiên, Uất Trì Kim tức giận không thôi, lần này sắc mặt đen như đáy nồi, tức giận chỉ cô nói: “Cô cô cô nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào?”
Hàn Mộc Tử nhẹ nhếch khóe môi, cười ngọt ngào nói: “Ông ngoại sao thế a? Vừa nãy là ông nói con muốn gì cũng được, hay là trong mắt ông ngoại Uất Trì Thâm không đáng giá bằng nhà họ Uất Trì? Nếu như thế thì con không thể rời bỏ anh ấy được, dẫu sao thì đối với con mà nói… coi như ông ngoại thật sự có dâng nhà họ Uất Trì lên bằng hai tay thì con cũng sẽ không rời bỏ anh ấy đâu!”
Lời này khiến Uất Trì Kim ngạc nhiên, không ngờ cô lại nói dù có dâng cả nhà họ Uất Trì lên, cô cũng không rời bỏ thằng bé.
Lời này có mấy phần thật lòng, mấy phần là giả? Biết rằng ông ta sẽ không đồng ý nên mới nói đầy tự tin như thế sao?
“Hừ.” Uất Trì Kim lạnh lùng lên tiếng: “Dù có thể nào, cô muốn cũng được, không muốn cũng tốt, yêu cầu hoang đường như thế đương nhiên là tôi sẽ không đồng ý với cô, cô chế tiền ít thì tôi cho cô thêm tiền, cô cầm tiền rồi đi đi!”
Hàn Mộc Tử đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Giải thích với ông ta lâu như thế, đột nhiên cô cảm thấy có phần mệt mỏi.
Cũng không biết lúc nào Dạ Mạc Thậm đến, bởi vì đối phương là ông ngoại của anh, cô cũng không thể nói gì quá đáng, nhưng cứ tiếp tục lòng vòng thế này thì cô thật sự rất mệt, mà rõ ràng là đối phương cũng làm thật, không nói đùa với cô. Trong lòng Hàn Mộc Tử thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: “Ông Uất Trì, cháu thật sự không thể rời bỏ anh ấy được, dù ông có cho cháu cái gì đi nữa.”
Thấy dáng vẻ này của cô, Uất Trì Kim híp mắt lại, trong mắt có phần sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Tôi cũng không ngờ đến, cô lại có thể tìm được đến đây.”
Nghe thế, tim Hàn Mộc Tử đập mạnh một cái, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Uất Trì Kim.
Đây là ông ta định ngả bài với mình? Không chơi đùa cùng cô nữa? Nếu như thế thì cô cũng nói thật vậy.
Chỉ là Hàn Mộc Tử vừa nhếch khóe miệng, bên ngoài cửa đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
“Ông ngoại làm khó cô ấy để làm gì?”
Giọng nói vừa quen thuộc lại vừa trầm thấp này…..
Trong lòng Hàn Mộc Tử vui vẻ, quay đầu thật mạnh nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Dạ Mạc Thâm mặc một bộ vest đơn giản đang đứng ở cửa phòng thư ký, quanh người anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn một màn trong phòng thư ký, sau đó sải bước lớn đến bên cạnh Hàn Mộc tử.
Hàn Mộc Tử vừa định hé miệng gọi anh, nhưng lại bị anh nắm lấy cánh tay trắng trẻo, sau đó kéo ra đằng sau lưng anh.
“Là cháu muốn bám lấy cô ấy, ông ngoại có thể đến thẳng chỗ cháu” Dạ Mạc Thâm đột nhiên xuất hiện khiến Uất Trì Kim híp mắt lại, không vui vẻ gì nhìn Hàn Mộc Tử sau lưng anh, ông ta mím môi: “Không phải cháu còn một khoảng thời gian nữa mới đi làm sao? Thế nào, vì một người phụ nữ mà đến trước? Hay là nói, cô ta vừa mượn cớ đi pha trà, thực ra là đi mách lẻo?”
Hàn Mộc Tử núp sau lưng Dạ Mạc Thâm lập tức cảm thấy oan ức, cô thật sự đi pha trà với thái độ nghiêm túc, hoàn toàn không có suy nghĩ đi mách lẻo.
Đương nhiên cô không phải loại phụ nữ mới chịu bắt nạt một chút đã mách lẻo với người đàn ông của mình rồi.
Dẫu sao thì chuyện này quá phức tạp, thứ nhất cô không muốn liên lụy đến Dạ Mạc Thâm, bởi vì chuyện mà cô và ông Uất Trì biết, Dạ Mạc Thâm lại không biết.
Thứ hai, ông Uất Trì hoàn toàn không thích cô, nếu còn phát hiện cô đi mách lẻo nữa thì chắc chắn ấn tượng với cô sẽ rớt thẳng xuống đáy.
Thế nên dù cô có như thế nào cũng không làm người đi mách lẻo này.
Vậy thì, sao Dạ Mạc Thâm lại biết được chuyện này, mà còn đến đúng vào lúc này?
“Ông ngoại, Mộc Tử không phải là loại người đi mách lẻo.” Lúc Hàn Mộc Tử cảm thấy nghi ngờ, giọng nói lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm đã giải thích thay cho cô: “Cháu đã sớm đoán được ông ngoại sẽ đến, buổi sáng hôm nay chưa nhìn thấy ông ngoại, thế nên đoán là có thể ông ngoại sẽ ở công ty, không ngờ… cháu đoán đúng.”
Bị cháu ngoại công khai chọc thủng như thế này, cái mặt của Uất Trì Kim sắp không giữ nổi, tức giận hờ hừ: “Thế thì làm sao? Tối hôm qua cháu đã trả lời ông như thế nào? Nói nhảm cái gì, tự cháu không bằng lòng ra tay thì ông thân là ông ngoại phải tự mình đến.”
Dạ Mạc Thâm cảm thấy huyệt thái dương giật giật, lạnh lùng nói: “Ông ngoại về đi ạ, chuyện này cháu sẽ tự xử lý.
“Cháu muốn xử lý như thế nào?” Uất Trì Kim lạnh lùng liếc Hàn Mộc Tử, ánh mắt tràn đầy sự không vui: “Tiếp tục để cô ta ở lại đây?”
Sắc mặt Dạ Mạc Thâm rất lạnh lùng, không có chút ấm áp nào. “Cô ấy là nhân viên của công ty, đương nhiên là ở lại đây!”
Nghe thế, Uất Trì Kim như bị giẫm phải đuổi, giọng nói to hơn mấy phần: “Cháu có biết cháu đang làm gì không? Ông ngoại nói gì với cháu cháu quên hết rồi sao? Cháu phải đuổi cô ấy ngay lập tức.
Nghe thấy vì mình mà hai ông cháu này sắp cãi nhau đến nơi rồi, Dạ Mạc Thâm vừa xuất hiện thì dường như cảm xúc của Uất Trì Kim đã không kiểm soát được, Hàn Mộc Tử có hơi lo lắng.
Dẫu sao thì cũng là ông ngoại của Dạ Mạc Thâm, hơn nữa lần trước cũng là ông ta cứu Dạ Mạc Thâm, cô vẫn có sự tôn trọng và cảm kích với ông ngoại này của Dạ Mạc Thâm.
Cô vô ý thức kéo lấy áo Dạ Mạc Thâm, ánh mắt Dạ Mạc Thâm dừng lại một chút, sau đó nhìn về hướng Uất Trì Kim.
“Ông ngoại, cô ấy là nhân viên của công ty, có đuổi hay không cháu nói là được. Nếu ông ngoại cảm thấy quyết định này của cháu có ảnh hưởng hoặc có vấn đề gì với công ty, có thể thu hồi toàn bộ quyền trong tay cháu.”
Lời nói này hoàn toàn khiến Uất Trì Kim nghẹn lại.
“Cháu, cháu nói cái gì?”
Dạ Mạc Thâm cầm lấy cánh tay trắng trẻo của Hàn Mộc Tử: “Ông ngoại không thích nhìn thấy cô ấy, vậy thì cháu đưa cô ấy rời khỏi đây là được.”
Nói rồi, anh trực tiếp kéo Hàn Mộc Tử ra khỏi phòng thư ký.
“Đứng lại!” Uất Trì Kim hô lớn một tiếng, nhưng bước chân của Dạ Mạc Thâm lại rất nhanh, qua một chốc đã không thấy bóng dáng nữa.
Vu Ba cũng đi qua nhìn một cái, quay đầu ngượng ngùng nói: “Nhìn theo hướng bọn họ, có lẽ cậu chủ muốn đưa cô gái đó đến phòng làm việc.”
Uất Trì Kim vừa nghe thì sắc mặt lại đen thêm.
“Thế thì thành cái dạng gì chứ?”
“Ông chủ không muốn nhìn thấy cô ấy, thế nên cậu chủ chỉ có thể đưa cô gái đó đi.”
“Vu Ba, ông nói thằng bé có chuyện gì chứ? Tôi làm khó thế không phải vì tốt cho nó sao? Lại còn không biết tốt xấu như thế, dẫn người đi trước mặt tôi. Hơn nữa ông nghe xem, nó nói cái gì chứ? Đe dọa tôi phải không? Không phải nó cảm thấy ngoại trừ nó ra, tôi không tìm được người thừa kế khác à?”
Quản gia Vụ Ba thành thật gật đầu.
“Đúng là như thế không sai.”
Uất Trì Kim: “…”
“Ngoại trừ cậu chủ thì thật sự là ông chủ cũng không tìm được người thừa kế thứ hai.”
Nếu không, ông ta còn cần phí tâm phí sức giữ người lại bên mình sao? Trước khi Dạ Mạc Thâm chưa xuất hiện, ông ta vẫn luôn trông coi tập đoàn một mình, không tin bất kỳ ai, cũng không bằng lòng cho cơ hội thông gia. Trong chốc lát Uất Trì Kim không nói được gì.
Cô gái này thật sự dám mở miệng đòi mà, cách thức đòi hỏi nhiều như thế, đoán chừng ông Uất Trì cũng tức đến ngất.
Mọi người đều nhìn về phía ông Uất Trì.
Quả nhiên, Uất Trì Kim tức giận không thôi, lần này sắc mặt đen như đáy nồi, tức giận chỉ cô nói: “Cô cô cô nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào?”
Hàn Mộc Tử nhẹ nhếch khóe môi, cười ngọt ngào nói: “Ông ngoại sao thế a? Vừa nãy là ông nói con muốn gì cũng được, hay là trong mắt ông ngoại Uất Trì Thâm không đáng giá bằng nhà họ Uất Trì? Nếu như thế thì con không thể rời bỏ anh ấy được, dẫu sao thì đối với con mà nói… coi như ông ngoại thật sự có dâng nhà họ Uất Trì lên bằng hai tay thì con cũng sẽ không rời bỏ anh ấy đâu!”
Lời này khiến Uất Trì Kim ngạc nhiên, không ngờ cô lại nói dù có dâng cả nhà họ Uất Trì lên, cô cũng không rời bỏ thằng bé.
Lời này có mấy phần thật lòng, mấy phần là giả? Biết rằng ông ta sẽ không đồng ý nên mới nói đầy tự tin như thế sao?
“Hừ.” Uất Trì Kim lạnh lùng lên tiếng: “Dù có thể nào, cô muốn cũng được, không muốn cũng tốt, yêu cầu hoang đường như thế đương nhiên là tôi sẽ không đồng ý với cô, cô chế tiền ít thì tôi cho cô thêm tiền, cô cầm tiền rồi đi đi!”
Hàn Mộc Tử đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Giải thích với ông ta lâu như thế, đột nhiên cô cảm thấy có phần mệt mỏi.
Cũng không biết lúc nào Dạ Mạc Thậm đến, bởi vì đối phương là ông ngoại của anh, cô cũng không thể nói gì quá đáng, nhưng cứ tiếp tục lòng vòng thế này thì cô thật sự rất mệt, mà rõ ràng là đối phương cũng làm thật, không nói đùa với cô. Trong lòng Hàn Mộc Tử thở dài một tiếng, nghiêm túc nói: “Ông Uất Trì, cháu thật sự không thể rời bỏ anh ấy được, dù ông có cho cháu cái gì đi nữa.”
Thấy dáng vẻ này của cô, Uất Trì Kim híp mắt lại, trong mắt có phần sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Tôi cũng không ngờ đến, cô lại có thể tìm được đến đây.”
Nghe thế, tim Hàn Mộc Tử đập mạnh một cái, không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt của Uất Trì Kim.
Đây là ông ta định ngả bài với mình? Không chơi đùa cùng cô nữa? Nếu như thế thì cô cũng nói thật vậy.
Chỉ là Hàn Mộc Tử vừa nhếch khóe miệng, bên ngoài cửa đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông.
“Ông ngoại làm khó cô ấy để làm gì?”
Giọng nói vừa quen thuộc lại vừa trầm thấp này…..
Trong lòng Hàn Mộc Tử vui vẻ, quay đầu thật mạnh nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Dạ Mạc Thâm mặc một bộ vest đơn giản đang đứng ở cửa phòng thư ký, quanh người anh tỏa ra khí chất lạnh lùng, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn một màn trong phòng thư ký, sau đó sải bước lớn đến bên cạnh Hàn Mộc tử.
Hàn Mộc Tử vừa định hé miệng gọi anh, nhưng lại bị anh nắm lấy cánh tay trắng trẻo, sau đó kéo ra đằng sau lưng anh.
“Là cháu muốn bám lấy cô ấy, ông ngoại có thể đến thẳng chỗ cháu” Dạ Mạc Thâm đột nhiên xuất hiện khiến Uất Trì Kim híp mắt lại, không vui vẻ gì nhìn Hàn Mộc Tử sau lưng anh, ông ta mím môi: “Không phải cháu còn một khoảng thời gian nữa mới đi làm sao? Thế nào, vì một người phụ nữ mà đến trước? Hay là nói, cô ta vừa mượn cớ đi pha trà, thực ra là đi mách lẻo?”
Hàn Mộc Tử núp sau lưng Dạ Mạc Thâm lập tức cảm thấy oan ức, cô thật sự đi pha trà với thái độ nghiêm túc, hoàn toàn không có suy nghĩ đi mách lẻo.
Đương nhiên cô không phải loại phụ nữ mới chịu bắt nạt một chút đã mách lẻo với người đàn ông của mình rồi.
Dẫu sao thì chuyện này quá phức tạp, thứ nhất cô không muốn liên lụy đến Dạ Mạc Thâm, bởi vì chuyện mà cô và ông Uất Trì biết, Dạ Mạc Thâm lại không biết.
Thứ hai, ông Uất Trì hoàn toàn không thích cô, nếu còn phát hiện cô đi mách lẻo nữa thì chắc chắn ấn tượng với cô sẽ rớt thẳng xuống đáy.
Thế nên dù cô có như thế nào cũng không làm người đi mách lẻo này.
Vậy thì, sao Dạ Mạc Thâm lại biết được chuyện này, mà còn đến đúng vào lúc này?
“Ông ngoại, Mộc Tử không phải là loại người đi mách lẻo.” Lúc Hàn Mộc Tử cảm thấy nghi ngờ, giọng nói lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm đã giải thích thay cho cô: “Cháu đã sớm đoán được ông ngoại sẽ đến, buổi sáng hôm nay chưa nhìn thấy ông ngoại, thế nên đoán là có thể ông ngoại sẽ ở công ty, không ngờ… cháu đoán đúng.”
Bị cháu ngoại công khai chọc thủng như thế này, cái mặt của Uất Trì Kim sắp không giữ nổi, tức giận hờ hừ: “Thế thì làm sao? Tối hôm qua cháu đã trả lời ông như thế nào? Nói nhảm cái gì, tự cháu không bằng lòng ra tay thì ông thân là ông ngoại phải tự mình đến.”
Dạ Mạc Thâm cảm thấy huyệt thái dương giật giật, lạnh lùng nói: “Ông ngoại về đi ạ, chuyện này cháu sẽ tự xử lý.
“Cháu muốn xử lý như thế nào?” Uất Trì Kim lạnh lùng liếc Hàn Mộc Tử, ánh mắt tràn đầy sự không vui: “Tiếp tục để cô ta ở lại đây?”
Sắc mặt Dạ Mạc Thâm rất lạnh lùng, không có chút ấm áp nào. “Cô ấy là nhân viên của công ty, đương nhiên là ở lại đây!”
Nghe thế, Uất Trì Kim như bị giẫm phải đuổi, giọng nói to hơn mấy phần: “Cháu có biết cháu đang làm gì không? Ông ngoại nói gì với cháu cháu quên hết rồi sao? Cháu phải đuổi cô ấy ngay lập tức.
Nghe thấy vì mình mà hai ông cháu này sắp cãi nhau đến nơi rồi, Dạ Mạc Thâm vừa xuất hiện thì dường như cảm xúc của Uất Trì Kim đã không kiểm soát được, Hàn Mộc Tử có hơi lo lắng.
Dẫu sao thì cũng là ông ngoại của Dạ Mạc Thâm, hơn nữa lần trước cũng là ông ta cứu Dạ Mạc Thâm, cô vẫn có sự tôn trọng và cảm kích với ông ngoại này của Dạ Mạc Thâm.
Cô vô ý thức kéo lấy áo Dạ Mạc Thâm, ánh mắt Dạ Mạc Thâm dừng lại một chút, sau đó nhìn về hướng Uất Trì Kim.
“Ông ngoại, cô ấy là nhân viên của công ty, có đuổi hay không cháu nói là được. Nếu ông ngoại cảm thấy quyết định này của cháu có ảnh hưởng hoặc có vấn đề gì với công ty, có thể thu hồi toàn bộ quyền trong tay cháu.”
Lời nói này hoàn toàn khiến Uất Trì Kim nghẹn lại.
“Cháu, cháu nói cái gì?”
Dạ Mạc Thâm cầm lấy cánh tay trắng trẻo của Hàn Mộc Tử: “Ông ngoại không thích nhìn thấy cô ấy, vậy thì cháu đưa cô ấy rời khỏi đây là được.”
Nói rồi, anh trực tiếp kéo Hàn Mộc Tử ra khỏi phòng thư ký.
“Đứng lại!” Uất Trì Kim hô lớn một tiếng, nhưng bước chân của Dạ Mạc Thâm lại rất nhanh, qua một chốc đã không thấy bóng dáng nữa.
Vu Ba cũng đi qua nhìn một cái, quay đầu ngượng ngùng nói: “Nhìn theo hướng bọn họ, có lẽ cậu chủ muốn đưa cô gái đó đến phòng làm việc.”
Uất Trì Kim vừa nghe thì sắc mặt lại đen thêm.
“Thế thì thành cái dạng gì chứ?”
“Ông chủ không muốn nhìn thấy cô ấy, thế nên cậu chủ chỉ có thể đưa cô gái đó đi.”
“Vu Ba, ông nói thằng bé có chuyện gì chứ? Tôi làm khó thế không phải vì tốt cho nó sao? Lại còn không biết tốt xấu như thế, dẫn người đi trước mặt tôi. Hơn nữa ông nghe xem, nó nói cái gì chứ? Đe dọa tôi phải không? Không phải nó cảm thấy ngoại trừ nó ra, tôi không tìm được người thừa kế khác à?”
Quản gia Vụ Ba thành thật gật đầu.
“Đúng là như thế không sai.”
Uất Trì Kim: “…”
“Ngoại trừ cậu chủ thì thật sự là ông chủ cũng không tìm được người thừa kế thứ hai.”
Nếu không, ông ta còn cần phí tâm phí sức giữ người lại bên mình sao? Trước khi Dạ Mạc Thâm chưa xuất hiện, ông ta vẫn luôn trông coi tập đoàn một mình, không tin bất kỳ ai, cũng không bằng lòng cho cơ hội thông gia. Trong chốc lát Uất Trì Kim không nói được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.