Chương 857: Đêm nay không về
Thẩm Kiều
18/05/2021
Sau khi vào phòng tắm, Hàn Từ dán lên cửa đưa tay che trái tim đang đập bang bang, một lát sau cô mới nhìn bản thân trong gương.
Khuôn mặt và cổ cả tại đều đỏ
Cô hơi nghiêng người sang, đưa mắt nhìn sau gáy, nơi đó bị Dạ Mạc Thâm để lại mấy dấu màu hồng nhạt.
Nhìn thoáng thì không rõ, nhưng nếu nhìn kỹ, màu sắc đang dần trở nên đậm hơn.
May mà bây giờ là mùa đông, nếu như là mùa hè, những dấu vết này cô phải che thế nào?
Hàn Mặc Tử vừa quở trách Dạ Mạc Thâm ở trong lòng, vừa mở vòi sen ra tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hàn Mộc mới phát hiện một vấn đề khó giải quyết, chính là vừa rồi mình đi vào gấp, cho nên căn bản cũng không có mang theo quần áo vào thay sau khi tắm xong.
Quần áo thay ra đã bị ướt, mặc lại là không thể nào.
Hàn Mộc Từ lại ngại việc Da Mạc Thâm đưa quản áo cho mình.
Cuối cùng chỉ có thể cầm khăn tắm quấn quanh người, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, thờ đầu ra ngoài dò xét.
Trong phòng yên tĩnh, không có bất kỳ ai.
Dạ Mạc Thâm không ở trong phòng? May quá, Hàn Mộc Từ thở phào một hơi, sau đó bước chân trần từ bên trong đi ra.
Cô khom người mở vali của mình, lấy đồ ngủ bên trong ra thay.
Sau khi làm xong, Hàn Mộc Tử liền ra khỏi phòng tìm Da Mạc Thâm.
Từ xa liền thấy Dạ Mạc Thâm đứng ở sân thượng, nơi này rộng rãi hơn nhiều so với căn hộ cô thuê trước kia, cho nên tiếng của Dạ Mạc Thâm không truyền tới nơi này.
Hàn Mộc Tử đến gần liền nghe thấy giọng nói sắc bén lạnh băng của anh. "Ừm, tối hôm nay tôi không về nhà làm phiền chủ Vu Ba nói với ông ngoại tôi một tiếng “Có chuyện quan trọng cần xử lý." "Cu vay di."
Mà khi nghe thấy anh nói, Hàn Mộc Từ chợt dừng lại bước chân, ngây tại chỗ.
Anh vừa nói chuyện điện thoại là anh không về
Lẽ nào, tối hôm nay anh muốn ở đây? nhà?
Biểu cảm của Hàn Mộc Tử lập tức trở nên vi diệu, lúc này Dạ Mạc Thâm như có con mắt sau lưng, bỗng nhiên xoay người lại.
Thấy cô mặc đồ ngủ mỏng đứng ở đó, đôi chân trắng như tuyết giảm trên sàn nhà lạnh như băng, lông mày của anh lập tức cau lại, trực tiếp sải bước đi tới. "Sao lại mặc ít như vậy?"
Giọng nói của anh lạnh lùng mang theo sự không vui, trực tiếp bề ngang cô lên, Hàn Mộc Từ theo bản năng mà ôm cổ của anh.
Trong nhà lạnh như băng, nhưng cô vừa mới từ phòng tắm ra, cả người nóng hừng hực, sau khi được Da Mạc Thầm ôm vào lòng, đôi mi Hàn Mộc Tử nhíu lai.
Người anh rất lạnh, có lẽ đã đứng ngoài sân thương một hồi lâu.
Hán Mộc Tử được ôm trở về giường trong phòng, sau đó Dạ Mạc Thâm xoay người đi mở hệ thống sưởi, sợ cô bị cảm lạnh.
Hàn Mộc Tử vừa được đặt xuống giường liền có rúm thành một đống, nhìn Dạ Mạc Thâm nói: "Vừa rồi ông ngoại gọi điện giục anh về sao?"
Da Mạc Thâm chỉ nghĩ cô chưa nghe những gì mình vừa nó, nhấp miệng trong chốc lát, sau đó phủ nhận: "Không phải "
Dứt lời, anh đưa tay cởi nút áo khoác của mình ra, rất nhanh đã cởi xong treo trên kệ áo, sau đó cởi cả
Thấy một màn như vậy, Hàn Mộc Tử theo bản năng trợn to hai mắt, nghĩ tới câu nói của anh trên sân thượng vừa rồi.
Đêm nay không về.
Vậy... Đêm nay anh muốn ở đây?
Cô nam quả nữ ngày người ở trong một phòng, muốn không xảy ra chuyện gì cũng khó.
Hàn Mộc Tử căng thẳng cắn môi dưới, nhưng hiện tại cô mang thai chưa bao lâu, nếu bây giờ làm gì với anh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đứa bé trong bụng.
Nhưng anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ, cô chắc chắn không thể nói thật với anh. không nói thật vậy có làm sao mới từ chối anh
Trong đầu Hàn Mộc Tử suy nghĩ lung tung, rồi nhanh chóng thốt lên: "Đã trễ thế này, em thấy anh nên về đi thôi, nếu không..."
Nói được phân nửa, ánh mắt Dạ Mạc Thâm thâm thủy dừng ở trên mặt cô, sau đó anh cất bước đi tới,
Hàn Mộc Từ rúc về phía sau theo bản năng, dựa lưng vào đêm, Dạ Mạc Thâm cúi thấp người, hai tay chống ở hai bên người cô
Khoảng cách của hai người gần đến mức Hàn Mộc Tử cho là anh sắp hôn, lại nghe anh lạnh lùng nói: "Em căng thẳng cái gì?"
Hàn Mộc Tử mở choàng mắt ra vừa lúc đối diện với cặp mắt đen mang ý cười của Dạ Mạc Thâm, căng thẳng đến nói năng lộn xộn: "Em..."
Dạ Mạc Thâm cúi người đụng vào mũi cô: "Có gấp cũng phải chờ anh tắm xong đã rồi hằng gấp."
Hàn Mộc Tử: "
Nói xong, Da Mạc Thâm thật sự chà làm gì cô cấm để đi tắm.
Rất nhanh, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Tuy căn nhà này rất lớn, nhưng dù sao cũng là phòng tắm chính, âm thanh cách rất gần, tiếng nước không ngừng kích thích thính giác của Hàn Mặc Tử
Cô nghĩ Dạ Mạc Thâm đã nói như vậy trong điện thoại, xem ra tối hôm nay anh chắc chắn sẽ ở lại đây.
Nếu như không thể tránh, cô chỉ chỉ có thể giả bộ ngủ thôi
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Từ lập tức bỏ xuống giường, nhẹ nhàng đi tắt đèn, trở lại giường thì kéo chăn trùm đầu, bản thân thì năm rụt vào một góc.
Nếu như là ngày thường, với trình độ thích ngủ của cô, chắc chắn cô vừa nhắm mắt sẽ tiến vào giấc ngủ lập tức.
Nhưng cũng không biết tối nay xảy ra chuyện gì, cô nằm xuống lại thấy nhịp tim mình đập rất nhanh.
Đây là lần đầu tiên sau khi Dạ Mạc Thâm mất trí nhớ hai người cùng giường chung gối, cô lại căng thẳng đến nỗi không buồn ngủ chút nào.
Trong bóng tối, Hàn Mộc Từ mở to đôi mắt vô tội, mệt lòng không chịu nổi.
Ngủ nhanh lên chút, ngủ đi thì cái gì cũng không biết nữa.
Nhưng cô càng thôi miên bản thân như vậy, đầu lại càng thành chút buồn ngủ cũng không có. không Lúc Hàn Mặc Tử đang khổ não hết sức, nghe thấy tiếng của phòng tắm rắc một cái, cô sợ đến mức lập tức nhắm mắt lại.
Da Mạc Thầm đẩy cửa ra, đập vào trước mắt là một mảnh đen kịt, đầu tiên anh ngắn ra, sau đó phần ứng kịp, mím môi mỏng thành đường cong mơ hồ.
O, cũng khá thông minh đấy.
Dạ Mạc Thâm dùng khăn lau tóc, vỡ không để ý mà liếc về một phía trong phòng.
Sau khi lau tóc gần khô, Dạ Mạc Thâm xoay người ra khỏi phòng, tới phòng kế bên.
Nghe tiếng đóng cửa, Hàn Mộc Từ trong bóng tối cũng giật mình theo, sau đó nhô đầu từ trong chăn ra.
Hệ thống sưởi trong phòng rất ấm, vừa rồi cô buồn bực trong chăn suýt chút nữa đã nóng chết.
Không ngờ Dạ Mạc Thâm lại đi ra, anh là lâm thời quyết định rời đi? Hay đang làm gì?
Cho dù là nguyên nhân nào, Hàn Mộc Tử cũng không dám đứng dậy xác nhận, nếu như cô vừa xuống giường lại đụng trúng Dạ Mạc Thậm trở về, không phải sẽ bị tóm gọn sao?
Hàn Mộc Tử lại nằm xuống lần nữa, chán màn mà đắp chăn lại. Một lát sau, dường như có nghe thấy tiếng bước chân đi tới gần phòng này, có nhanh chóng kéo chăn lại nhắm mắt giả bộ ngủ
Cạch, tiếng cửa mở vang lên trong hoàn cảnh tới đem yên tĩnh có vẻ đặc biệt trong trẻo, Hàn Mặc Tử cảm thấy hô hấp của mình đều nhẹ đi.
Khuôn mặt và cổ cả tại đều đỏ
Cô hơi nghiêng người sang, đưa mắt nhìn sau gáy, nơi đó bị Dạ Mạc Thâm để lại mấy dấu màu hồng nhạt.
Nhìn thoáng thì không rõ, nhưng nếu nhìn kỹ, màu sắc đang dần trở nên đậm hơn.
May mà bây giờ là mùa đông, nếu như là mùa hè, những dấu vết này cô phải che thế nào?
Hàn Mặc Tử vừa quở trách Dạ Mạc Thâm ở trong lòng, vừa mở vòi sen ra tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hàn Mộc mới phát hiện một vấn đề khó giải quyết, chính là vừa rồi mình đi vào gấp, cho nên căn bản cũng không có mang theo quần áo vào thay sau khi tắm xong.
Quần áo thay ra đã bị ướt, mặc lại là không thể nào.
Hàn Mộc Từ lại ngại việc Da Mạc Thâm đưa quản áo cho mình.
Cuối cùng chỉ có thể cầm khăn tắm quấn quanh người, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng tắm ra, thờ đầu ra ngoài dò xét.
Trong phòng yên tĩnh, không có bất kỳ ai.
Dạ Mạc Thâm không ở trong phòng? May quá, Hàn Mộc Từ thở phào một hơi, sau đó bước chân trần từ bên trong đi ra.
Cô khom người mở vali của mình, lấy đồ ngủ bên trong ra thay.
Sau khi làm xong, Hàn Mộc Tử liền ra khỏi phòng tìm Da Mạc Thâm.
Từ xa liền thấy Dạ Mạc Thâm đứng ở sân thượng, nơi này rộng rãi hơn nhiều so với căn hộ cô thuê trước kia, cho nên tiếng của Dạ Mạc Thâm không truyền tới nơi này.
Hàn Mộc Tử đến gần liền nghe thấy giọng nói sắc bén lạnh băng của anh. "Ừm, tối hôm nay tôi không về nhà làm phiền chủ Vu Ba nói với ông ngoại tôi một tiếng “Có chuyện quan trọng cần xử lý." "Cu vay di."
Mà khi nghe thấy anh nói, Hàn Mộc Từ chợt dừng lại bước chân, ngây tại chỗ.
Anh vừa nói chuyện điện thoại là anh không về
Lẽ nào, tối hôm nay anh muốn ở đây? nhà?
Biểu cảm của Hàn Mộc Tử lập tức trở nên vi diệu, lúc này Dạ Mạc Thâm như có con mắt sau lưng, bỗng nhiên xoay người lại.
Thấy cô mặc đồ ngủ mỏng đứng ở đó, đôi chân trắng như tuyết giảm trên sàn nhà lạnh như băng, lông mày của anh lập tức cau lại, trực tiếp sải bước đi tới. "Sao lại mặc ít như vậy?"
Giọng nói của anh lạnh lùng mang theo sự không vui, trực tiếp bề ngang cô lên, Hàn Mộc Từ theo bản năng mà ôm cổ của anh.
Trong nhà lạnh như băng, nhưng cô vừa mới từ phòng tắm ra, cả người nóng hừng hực, sau khi được Da Mạc Thầm ôm vào lòng, đôi mi Hàn Mộc Tử nhíu lai.
Người anh rất lạnh, có lẽ đã đứng ngoài sân thương một hồi lâu.
Hán Mộc Tử được ôm trở về giường trong phòng, sau đó Dạ Mạc Thâm xoay người đi mở hệ thống sưởi, sợ cô bị cảm lạnh.
Hàn Mộc Tử vừa được đặt xuống giường liền có rúm thành một đống, nhìn Dạ Mạc Thâm nói: "Vừa rồi ông ngoại gọi điện giục anh về sao?"
Da Mạc Thâm chỉ nghĩ cô chưa nghe những gì mình vừa nó, nhấp miệng trong chốc lát, sau đó phủ nhận: "Không phải "
Dứt lời, anh đưa tay cởi nút áo khoác của mình ra, rất nhanh đã cởi xong treo trên kệ áo, sau đó cởi cả
Thấy một màn như vậy, Hàn Mộc Tử theo bản năng trợn to hai mắt, nghĩ tới câu nói của anh trên sân thượng vừa rồi.
Đêm nay không về.
Vậy... Đêm nay anh muốn ở đây?
Cô nam quả nữ ngày người ở trong một phòng, muốn không xảy ra chuyện gì cũng khó.
Hàn Mộc Tử căng thẳng cắn môi dưới, nhưng hiện tại cô mang thai chưa bao lâu, nếu bây giờ làm gì với anh, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đứa bé trong bụng.
Nhưng anh vẫn chưa khôi phục trí nhớ, cô chắc chắn không thể nói thật với anh. không nói thật vậy có làm sao mới từ chối anh
Trong đầu Hàn Mộc Tử suy nghĩ lung tung, rồi nhanh chóng thốt lên: "Đã trễ thế này, em thấy anh nên về đi thôi, nếu không..."
Nói được phân nửa, ánh mắt Dạ Mạc Thâm thâm thủy dừng ở trên mặt cô, sau đó anh cất bước đi tới,
Hàn Mộc Từ rúc về phía sau theo bản năng, dựa lưng vào đêm, Dạ Mạc Thâm cúi thấp người, hai tay chống ở hai bên người cô
Khoảng cách của hai người gần đến mức Hàn Mộc Tử cho là anh sắp hôn, lại nghe anh lạnh lùng nói: "Em căng thẳng cái gì?"
Hàn Mộc Tử mở choàng mắt ra vừa lúc đối diện với cặp mắt đen mang ý cười của Dạ Mạc Thâm, căng thẳng đến nói năng lộn xộn: "Em..."
Dạ Mạc Thâm cúi người đụng vào mũi cô: "Có gấp cũng phải chờ anh tắm xong đã rồi hằng gấp."
Hàn Mộc Tử: "
Nói xong, Da Mạc Thâm thật sự chà làm gì cô cấm để đi tắm.
Rất nhanh, trong phòng tắm vang lên tiếng nước.
Tuy căn nhà này rất lớn, nhưng dù sao cũng là phòng tắm chính, âm thanh cách rất gần, tiếng nước không ngừng kích thích thính giác của Hàn Mặc Tử
Cô nghĩ Dạ Mạc Thâm đã nói như vậy trong điện thoại, xem ra tối hôm nay anh chắc chắn sẽ ở lại đây.
Nếu như không thể tránh, cô chỉ chỉ có thể giả bộ ngủ thôi
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Từ lập tức bỏ xuống giường, nhẹ nhàng đi tắt đèn, trở lại giường thì kéo chăn trùm đầu, bản thân thì năm rụt vào một góc.
Nếu như là ngày thường, với trình độ thích ngủ của cô, chắc chắn cô vừa nhắm mắt sẽ tiến vào giấc ngủ lập tức.
Nhưng cũng không biết tối nay xảy ra chuyện gì, cô nằm xuống lại thấy nhịp tim mình đập rất nhanh.
Đây là lần đầu tiên sau khi Dạ Mạc Thâm mất trí nhớ hai người cùng giường chung gối, cô lại căng thẳng đến nỗi không buồn ngủ chút nào.
Trong bóng tối, Hàn Mộc Từ mở to đôi mắt vô tội, mệt lòng không chịu nổi.
Ngủ nhanh lên chút, ngủ đi thì cái gì cũng không biết nữa.
Nhưng cô càng thôi miên bản thân như vậy, đầu lại càng thành chút buồn ngủ cũng không có. không Lúc Hàn Mặc Tử đang khổ não hết sức, nghe thấy tiếng của phòng tắm rắc một cái, cô sợ đến mức lập tức nhắm mắt lại.
Da Mạc Thầm đẩy cửa ra, đập vào trước mắt là một mảnh đen kịt, đầu tiên anh ngắn ra, sau đó phần ứng kịp, mím môi mỏng thành đường cong mơ hồ.
O, cũng khá thông minh đấy.
Dạ Mạc Thâm dùng khăn lau tóc, vỡ không để ý mà liếc về một phía trong phòng.
Sau khi lau tóc gần khô, Dạ Mạc Thâm xoay người ra khỏi phòng, tới phòng kế bên.
Nghe tiếng đóng cửa, Hàn Mộc Từ trong bóng tối cũng giật mình theo, sau đó nhô đầu từ trong chăn ra.
Hệ thống sưởi trong phòng rất ấm, vừa rồi cô buồn bực trong chăn suýt chút nữa đã nóng chết.
Không ngờ Dạ Mạc Thâm lại đi ra, anh là lâm thời quyết định rời đi? Hay đang làm gì?
Cho dù là nguyên nhân nào, Hàn Mộc Tử cũng không dám đứng dậy xác nhận, nếu như cô vừa xuống giường lại đụng trúng Dạ Mạc Thậm trở về, không phải sẽ bị tóm gọn sao?
Hàn Mộc Tử lại nằm xuống lần nữa, chán màn mà đắp chăn lại. Một lát sau, dường như có nghe thấy tiếng bước chân đi tới gần phòng này, có nhanh chóng kéo chăn lại nhắm mắt giả bộ ngủ
Cạch, tiếng cửa mở vang lên trong hoàn cảnh tới đem yên tĩnh có vẻ đặc biệt trong trẻo, Hàn Mặc Tử cảm thấy hô hấp của mình đều nhẹ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.