Chương 677: Đừng khóc
Thẩm Kiều
12/05/2021
Thấy anh lại im lặng, Hàn Mộc Tử thất vọng, cô cười khổ. "Ba ngày, ba ngày còn chưa đủ cho em nghĩ rõ ràng sao? Em cảm thấy việc này, còn quan trọng hơn việc chúng ta ở bên nhau?"
Dạ Mạc Thâm mấp máy môi, nhìn cô chắm chắm.
Hàn Mộc Tử lấy điện thoại di động ra trước mặt anh, trực tiếp đưa cho anh: "Nếu anh đã không qua được cái hố này, chúng ta liền..." "Em muốn nói gì?"
Giọng nói lạnh như băng đột nhiên cắt đứt lời của cô, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, thấy ánh mắt Dạ Mạc Thâm trở nên hung ác nham hiểm, sắc mặt tái xanh nhìn cô.
Hàn Mộc Tử cười nhạt, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Em muốn nói cái gì, anh nên biết rõ mới đúng, mấy ngày nay... Em không tìm tới anh, chính là muốn cho anh một không gian suy nghĩ đơn độc, ba ngày còn chưa đủ cho anh suy nghĩ cẩn thận, em cảm thấy thời gian tiếp theo anh cũng không cần phải nghĩ nữa. Đầu tiên có mấy lời em muốn nói rõ với anh, Đậu Nhỏ là do em sinh, cho dù anh là ba ruột của nó, anh cũng không thể cướp nó đi."
Nghe nói vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày, trong mắt trào ra sự tức giận. "Em lặp lại lần nữa?"
Người phụ nữ này lại muốn rời xa anh?
Ánh mắt của anh sắc bén, Hàn Mộc Tử cũng không tránh, nhìn thẳng vào anh, "Lẽ nào em nói sai sao? Năm năm qua người ba như anh có hoàn thành chút trách nhiệm nào sao, anh có tư cách gì mà cướp nó đi chứ? Thậm chí ngay cả tư cách làm ba anh cũng không có!"
Dạ Mạc Thâm: "
Con người đen nháy vì kích động mà mở to hơn, một lát sau, Dạ Mạc Thâm giống như bị chọc tức mà bật cười: "Cho nên em cho anh thời gian ba ngày, hiện tại đến nói với anh em muốn xa anh? Đến cả hậu quả cũng nghĩ tới rồi?"
Hàn Mộc Tử không nói tiếp, cần môi thật chặt.
Cô không phải muốn nói chuyện tách ra với anh, cô muốn đến tìm anh, xem anh nghĩ thế nào, nhưng khi nhìn thấy thái độ không có gì thay đổi của anh, cô uất ức mà nhịn không được.
Ba ngày anh không gọi một cuộc điện thoại, giống như biến mất vậy, còn cô thì sao? Chỉ có anh cảm thấy uất ức? Cô sẽ không thấy vậy sao? Việc này, đã xảy ra nhiều như vậy cũng không phải một mình anh bị lừa, chính cô sau khi sinh Đậu Nhỏ ra mới biết được chuyện này, chậm rãi mà chấp nhận chuyện này.
Đây là thực.
Nghĩ tới đây, trong mắt Hàn Mặc Tử đã có nước mắt, cô hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng xoay lưng về phía Dạ Mạc Thâm không để cho anh nhìn thấy. "Đúng, em nghĩ xong rồi, nếu như anh không đi, vậy bỏ đi, năm năm qua không có anh em sống rất tốt, vốn em cũng không muốn ở bên anh nữa, nếu như không phải... A...
Lời còn chưa nói xong, bàn tay Dạ Mạc Thâm đã bắt lấy vai cô, kéo cô qua, âm trầm mà hung ác nói: "Thì ra là do anh vẫn luôn ép buộc em?"
Thấy nước mắt trong có người cô, Dạ Mạc Thâm sửng sốt, cảm thấy phòng tuyến mấy ngày nay xây lên khi nhìn thấy ảnh mặt cô rưng rưng đã sụp đổ hoàn toàn. "Em...."
Sao lại khóc?
Sao dáng vẻ lại tủi thân như vậy Lẽ nào... Đúng như lời Tiêu Túc nói, người chịu uất ức thực sự, là cô?
Trong tìm dường như vật gì bén nhọn đâm vào, Dạ Mạc Thâm hít sâu một cái, chờ anh kịp phản ứng, Hàn Mộc Tử đã đẩy anh ra: "Vốn chính là ép buộc em, cho tới nay anh đều tự mình xuất hiện trước mặt em, em không cầu xin theo đuổi em, ra nước ngoài, anh cũng trực tiếp đem em tới sân bay, thậm chí chưa từng hỏi qua sự đồng ý của em, anh nói anh muốn gặp con anh liền gặp con, anh nói không để ý tới em liền không để ý tới em.... Anh...
Nói đến đây, cô kích động, nước mắt không nhịn được lăn xuống từ trong hốc mắt.
Dạ Mạc Thâm ma xui quỷ khiến đưa tay lau nước mắt cho
Lop bop
Nước mắt nóng bỏng như củ khoai nóng bỏng tay rơi xuống lòng bàn tay của Dạ Mạc Thâm, giống như rơi vào trong lòng anh. Thật ra Hàn Tử rất ít khi khóc, ở trước mặt anh, cho dù muốn khóc cũng chỉ hơi đỏ mắt, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng cô ở trước mặt mình nhịn không được mà rơi lệ, đỏ lên giống thỏ, nước mắt như những hạt châu đứt dây mà rơi xuống.
Nhìn màn này, trái tim Dạ Mạc Thâm đau đớn.
Anh cần có chút không biết làm sao nói: "Đừng khóc.
Thứ như tâm tình, đã dâng lên thì khó mà dịu xuống. Hàn Mộc Tử khóc trước mặt anh, hơn nữa một câu an ủi vụng về như vậy của anh, lập tức khiến nước cô như mở vòi nước vậy.
Cô cũng không muốn khóc ở trước mặt anh, dù sao cô đã quyết định, kết quả lại khóc như vậy liệu rằng có khiến anh tạo nên ảo giác rằng cô không buông bỏ được không.
Nhưng cô lại khống chế được tâm tình của mình.
Cô vừa sợ vừa buồn bực, chỉ có thể cố gắng tránh Dạ Mạc Thâm, muốn đẩy anh
Nhưng, tốc độ của Dạ Mạc Thâm nhanh hơn, lúc cô còn kịp né, đã cúi đầu hôn cô.
Hàn Mộc Tử trừng to đôi mắt đẫm lệ, có chút không biết làm sao.
Anh không hôn môi cô, mà môi mỏng lạnh như băng của anh đặt nhẹ lên mặt cô, động tác thương tác dịu dàng mà hôn lên nước mắt đang rơi của cô.
Hàn Mộc Tử ngày ra tại chỗ, ngơ ngác đứng đó.
Người này.... đột nhiên làm gì vậy? Rõ ràng đã không để ý đến mình, nhưng khi thấy cô khóc, còn hôn nước mắt của cô?
Cô có chút căng thẳng, muốn đẩy Dạ Mạc Thâm ra, nhưng Dạ Mạc Thâm giống như biết trước động tác của cô, bắt hai tay cô đặt lên trên ngực mình.
Thình thịch!
Chỗ Hàn Mộc Tử đặt tay lên truyền đến tiếng tim đập.
Thình thịch!
Một tiếng nổi tiếp một tiếng, dọc theo lòng bàn tay truyền tới.
Cô còn chưa rõ Dạ Mạc Thâm làm vậy có ý gì, môi mỏng của anh đột nhiên dời đến mắt cô, Hàn Mộc Tử sợ hãi nhanh chóng nhằm mất lại.
Như cánh chim êm ái lướt qua mắt, đồng thời bàn tay của Dạ Mạc Thâm cũng đỡ lấy gò má của cô, ngón cái lau sạch nước mắt trên gò má.
Thật lâu, anh mới lùi ra, đặt trận mình lên trán cô, đôi mắt sâu tham nhìn cô. "Cho dù ba ngày này anh có tức giận thế nào, anh đều chưa từng nghĩ chuyện sẽ chia tay với em, nhưng em lại đề cập tới chuyện rời khỏi anh. Hàn Mặc Tử, em đối xử với anh độc ác như vậy."
Anh mat anh sâu thầm nhìn cô, Hàn Mộc Tử có chút căng tháng nháy mát một cái. "Em... Em thấy bộ dáng của anh giống như muốn chia tay, nên mới thành toàn cho anh" Nghe xong, ánh mất Dạ Mạc Thầm tối đi vài phần, sau đó nguy hiểm mà nheo mắt lại. "Anh rất muốn chia tay?" "Chẳng lẽ không đúng?" Nếu như không phải em tới tìm anh, thì anh sẽ đến tìm em sao?" Có lẽ là nụ hôn của anh có hiệu quả, Hàn Mộc Tử quên cả việc khóc, chỉ muốn lý luận với anh. "Ai nói anh sẽ không đi?" "Vừa rồi em gọi anh, vì sao anh còn đi?" Nhắc tới đây, Dạ Mạc Thâm liền im lặng.
Anh có thể nói với cô rằng, bởi vì mấy ngày qua quả nhớ cô, cho nên nghe thấy giọng của cô anh tưởng mình xuất hiện áo giác không? "Chính em cũng đã nói, toàn là anh dính lấy em, ỷ lại vào em, sao anh có thể ngờ, em sẽ chủ động tới tìm anh?"
Dạ Mạc Thâm mấp máy môi, nhìn cô chắm chắm.
Hàn Mộc Tử lấy điện thoại di động ra trước mặt anh, trực tiếp đưa cho anh: "Nếu anh đã không qua được cái hố này, chúng ta liền..." "Em muốn nói gì?"
Giọng nói lạnh như băng đột nhiên cắt đứt lời của cô, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu, thấy ánh mắt Dạ Mạc Thâm trở nên hung ác nham hiểm, sắc mặt tái xanh nhìn cô.
Hàn Mộc Tử cười nhạt, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Em muốn nói cái gì, anh nên biết rõ mới đúng, mấy ngày nay... Em không tìm tới anh, chính là muốn cho anh một không gian suy nghĩ đơn độc, ba ngày còn chưa đủ cho anh suy nghĩ cẩn thận, em cảm thấy thời gian tiếp theo anh cũng không cần phải nghĩ nữa. Đầu tiên có mấy lời em muốn nói rõ với anh, Đậu Nhỏ là do em sinh, cho dù anh là ba ruột của nó, anh cũng không thể cướp nó đi."
Nghe nói vậy, Dạ Mạc Thâm nhíu mày, trong mắt trào ra sự tức giận. "Em lặp lại lần nữa?"
Người phụ nữ này lại muốn rời xa anh?
Ánh mắt của anh sắc bén, Hàn Mộc Tử cũng không tránh, nhìn thẳng vào anh, "Lẽ nào em nói sai sao? Năm năm qua người ba như anh có hoàn thành chút trách nhiệm nào sao, anh có tư cách gì mà cướp nó đi chứ? Thậm chí ngay cả tư cách làm ba anh cũng không có!"
Dạ Mạc Thâm: "
Con người đen nháy vì kích động mà mở to hơn, một lát sau, Dạ Mạc Thâm giống như bị chọc tức mà bật cười: "Cho nên em cho anh thời gian ba ngày, hiện tại đến nói với anh em muốn xa anh? Đến cả hậu quả cũng nghĩ tới rồi?"
Hàn Mộc Tử không nói tiếp, cần môi thật chặt.
Cô không phải muốn nói chuyện tách ra với anh, cô muốn đến tìm anh, xem anh nghĩ thế nào, nhưng khi nhìn thấy thái độ không có gì thay đổi của anh, cô uất ức mà nhịn không được.
Ba ngày anh không gọi một cuộc điện thoại, giống như biến mất vậy, còn cô thì sao? Chỉ có anh cảm thấy uất ức? Cô sẽ không thấy vậy sao? Việc này, đã xảy ra nhiều như vậy cũng không phải một mình anh bị lừa, chính cô sau khi sinh Đậu Nhỏ ra mới biết được chuyện này, chậm rãi mà chấp nhận chuyện này.
Đây là thực.
Nghĩ tới đây, trong mắt Hàn Mặc Tử đã có nước mắt, cô hồi phục lại tinh thần, nhanh chóng xoay lưng về phía Dạ Mạc Thâm không để cho anh nhìn thấy. "Đúng, em nghĩ xong rồi, nếu như anh không đi, vậy bỏ đi, năm năm qua không có anh em sống rất tốt, vốn em cũng không muốn ở bên anh nữa, nếu như không phải... A...
Lời còn chưa nói xong, bàn tay Dạ Mạc Thâm đã bắt lấy vai cô, kéo cô qua, âm trầm mà hung ác nói: "Thì ra là do anh vẫn luôn ép buộc em?"
Thấy nước mắt trong có người cô, Dạ Mạc Thâm sửng sốt, cảm thấy phòng tuyến mấy ngày nay xây lên khi nhìn thấy ảnh mặt cô rưng rưng đã sụp đổ hoàn toàn. "Em...."
Sao lại khóc?
Sao dáng vẻ lại tủi thân như vậy Lẽ nào... Đúng như lời Tiêu Túc nói, người chịu uất ức thực sự, là cô?
Trong tìm dường như vật gì bén nhọn đâm vào, Dạ Mạc Thâm hít sâu một cái, chờ anh kịp phản ứng, Hàn Mộc Tử đã đẩy anh ra: "Vốn chính là ép buộc em, cho tới nay anh đều tự mình xuất hiện trước mặt em, em không cầu xin theo đuổi em, ra nước ngoài, anh cũng trực tiếp đem em tới sân bay, thậm chí chưa từng hỏi qua sự đồng ý của em, anh nói anh muốn gặp con anh liền gặp con, anh nói không để ý tới em liền không để ý tới em.... Anh...
Nói đến đây, cô kích động, nước mắt không nhịn được lăn xuống từ trong hốc mắt.
Dạ Mạc Thâm ma xui quỷ khiến đưa tay lau nước mắt cho
Lop bop
Nước mắt nóng bỏng như củ khoai nóng bỏng tay rơi xuống lòng bàn tay của Dạ Mạc Thâm, giống như rơi vào trong lòng anh. Thật ra Hàn Tử rất ít khi khóc, ở trước mặt anh, cho dù muốn khóc cũng chỉ hơi đỏ mắt, nhưng bây giờ nhìn bộ dáng cô ở trước mặt mình nhịn không được mà rơi lệ, đỏ lên giống thỏ, nước mắt như những hạt châu đứt dây mà rơi xuống.
Nhìn màn này, trái tim Dạ Mạc Thâm đau đớn.
Anh cần có chút không biết làm sao nói: "Đừng khóc.
Thứ như tâm tình, đã dâng lên thì khó mà dịu xuống. Hàn Mộc Tử khóc trước mặt anh, hơn nữa một câu an ủi vụng về như vậy của anh, lập tức khiến nước cô như mở vòi nước vậy.
Cô cũng không muốn khóc ở trước mặt anh, dù sao cô đã quyết định, kết quả lại khóc như vậy liệu rằng có khiến anh tạo nên ảo giác rằng cô không buông bỏ được không.
Nhưng cô lại khống chế được tâm tình của mình.
Cô vừa sợ vừa buồn bực, chỉ có thể cố gắng tránh Dạ Mạc Thâm, muốn đẩy anh
Nhưng, tốc độ của Dạ Mạc Thâm nhanh hơn, lúc cô còn kịp né, đã cúi đầu hôn cô.
Hàn Mộc Tử trừng to đôi mắt đẫm lệ, có chút không biết làm sao.
Anh không hôn môi cô, mà môi mỏng lạnh như băng của anh đặt nhẹ lên mặt cô, động tác thương tác dịu dàng mà hôn lên nước mắt đang rơi của cô.
Hàn Mộc Tử ngày ra tại chỗ, ngơ ngác đứng đó.
Người này.... đột nhiên làm gì vậy? Rõ ràng đã không để ý đến mình, nhưng khi thấy cô khóc, còn hôn nước mắt của cô?
Cô có chút căng thẳng, muốn đẩy Dạ Mạc Thâm ra, nhưng Dạ Mạc Thâm giống như biết trước động tác của cô, bắt hai tay cô đặt lên trên ngực mình.
Thình thịch!
Chỗ Hàn Mộc Tử đặt tay lên truyền đến tiếng tim đập.
Thình thịch!
Một tiếng nổi tiếp một tiếng, dọc theo lòng bàn tay truyền tới.
Cô còn chưa rõ Dạ Mạc Thâm làm vậy có ý gì, môi mỏng của anh đột nhiên dời đến mắt cô, Hàn Mộc Tử sợ hãi nhanh chóng nhằm mất lại.
Như cánh chim êm ái lướt qua mắt, đồng thời bàn tay của Dạ Mạc Thâm cũng đỡ lấy gò má của cô, ngón cái lau sạch nước mắt trên gò má.
Thật lâu, anh mới lùi ra, đặt trận mình lên trán cô, đôi mắt sâu tham nhìn cô. "Cho dù ba ngày này anh có tức giận thế nào, anh đều chưa từng nghĩ chuyện sẽ chia tay với em, nhưng em lại đề cập tới chuyện rời khỏi anh. Hàn Mặc Tử, em đối xử với anh độc ác như vậy."
Anh mat anh sâu thầm nhìn cô, Hàn Mộc Tử có chút căng tháng nháy mát một cái. "Em... Em thấy bộ dáng của anh giống như muốn chia tay, nên mới thành toàn cho anh" Nghe xong, ánh mất Dạ Mạc Thầm tối đi vài phần, sau đó nguy hiểm mà nheo mắt lại. "Anh rất muốn chia tay?" "Chẳng lẽ không đúng?" Nếu như không phải em tới tìm anh, thì anh sẽ đến tìm em sao?" Có lẽ là nụ hôn của anh có hiệu quả, Hàn Mộc Tử quên cả việc khóc, chỉ muốn lý luận với anh. "Ai nói anh sẽ không đi?" "Vừa rồi em gọi anh, vì sao anh còn đi?" Nhắc tới đây, Dạ Mạc Thâm liền im lặng.
Anh có thể nói với cô rằng, bởi vì mấy ngày qua quả nhớ cô, cho nên nghe thấy giọng của cô anh tưởng mình xuất hiện áo giác không? "Chính em cũng đã nói, toàn là anh dính lấy em, ỷ lại vào em, sao anh có thể ngờ, em sẽ chủ động tới tìm anh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.