Chương 872: Em lo lắng cho anh
Thẩm Kiều
18/05/2021
Nhìn thấy bộ dạng này của Dạ Mạc Thâm, Hàn Mộc Từ nói không đau lòng là giả, vẻ mặt cô đại biển, lao vào tắt với nước.
Hàn Mộc Từ cúi người xuống, đụng vào bả vai của Dạ Mạc Thầm, phát hiện cả người anh lạnh buốt, ngâm người trong nước lạnh lâu như vậy, lại thêm được tính của thuốc phát tác, hiện tại chắc chắn anh đang thống khổ không chịu nổi.
Quần áo của anh nặng nề khoác lên người anh,
Hàn Mặc Tử chỉ có thể vụng về giúp anh cởi cúc áo, cởi quần áo dính nước nặng nề trên người xuống. Nếu để cho anh dùng nước lạnh thì cũng không phải là không được, nhưng ước chừng sẽ phải ngâm từ tối khuya đến tận sáng sớm.
Hiện tại đang là mùa đông, nếu để anh ngâm nước lạnh đến sáng thì có khả năng anh sẽ bị đông cứng mát. “Anh nhúc nhích chút, cởi áo khoác này ra Áo khoác bị ngắm nước thật sự là rất nặng, Hàn Mộc Tử phải cố hết sức đẩy mạnh vai của Da Mạc Thám.
Dạ Mạc Thầm mặt không biểu cảm đang ngồi dựa vào tường rốt cuộc cũng mở mắt, ánh mắt sâu kín rơi vào trên khuôn mặt của cô: “Không phải anh đã bảo em đừng đi vào rồi sao?"
Giọng nói của anh nghe giống như không có chút sức lực nào, còn mang theo chút run run.
Hàn Mộc Tử không cần ngẩng đầu lên cũng biết ánh mắt lúc này của anh tĩnh mịch như một con sói đang ẩn núp trong bóng tối, cô không nhìn vào mắt anh, lại lặp lại câu nói vừa nãy.
Thế nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn không động đậy, chỉ đưa tay nắm chặt lấy cô tay cô, giọng nói khàn khăn: “Em có biết, anh nhịn rất vất và hay không?"
Hàn Mộc Tử kinh ngạc ngẩng đầu: “Biết, biết
Đương nhiên là cô biết
Trước kia cô cũng từng bị người ta bỏ thuốc tự nhiên biết nhẫn nại có bao nhiêu thống khổ, nhưng chính vì biết nên cô mới không muốn để anh thống khổ một mình. “Biết?" Dạ Mạc Thầm nheo mắt lại, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm, trên tay dùng sức một cái, Hàn Mộc Tử bị kéo vào ngực anh: "Nếu biết, em còn dám tiến dén?"
Hàn Mặc Từ khẩn trương chớp mắt mấy cái, lông mi như hai cánh quạt nhỏ không ngừng phe phẩy, có cần môi dưới một cái, sau đó nói: "Em lo lắng cho anh."
Nói xong, cô rũ mắt xuống, mím môi mỏng như đang chuẩn bị ra một quyết định quan trọng nào đó. Một lúc lâu sau cô mới ngắng đầu, ánh mắt nhìn thắng vào anh: “Em muốn giúp anh."
Nghe vậy, hô hấp của Dạ Mạc Thâm trở nên nặng nề hơn mấy phần, cắn răng nghiến lợi nhìn cô: "Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa!”
Bộ dạng của anh nhìn rất đan sợ, ánh mắt hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, Hàn Mộc Từ vô ý thức rụt cổ một cái, thế nhưng nhìn đôi môi mỏng nhợt nhạt và vẻ mặt ẩn nhận của anh, cô đành đề sự khiếp đảm này xuống, chủ động đến gần anh. “Em biết anh khó chịu, bây giờ là mùa đông, nếu anh ngâm nước lạnh cả một đêm thì sẽ bị bệnh mất
Nhìn cô càng ngày càng đến gần, bản thân Hàn Mộc Tử cũng chủ mặc có mỗi một cái áo ngủ, về sau Dạ Mạc Thầm bảo cô mặc thêm một cái áo khoác, thế nhưng lúc đó bị Dạ Mạc Thầm ôm lấy hôn hít, quần áo dã ướt hết, lúc này đang dần lên cơ thể cô, 6 18 đường cong mê người.
Cô không cần làm gì, chỉ cần đứng sở trước mặt anh cũng đủ để Dạ Mạc Thâm lúc bình thường không thể khống chế nổi mình rồi.
Hiện này, cô lấy bộ dạng này tự nhủ, cô muốn giúp anh.
Sức chịu đựng của ánh lớn như thế nào mới có thể từ chối cố? Đôi mắt Dạ Mạc Thâm đen láy, giống như được nhuộm một lớp mực ngàn năm, ảnh đưa tay giữ chặt lấy phần gáy của cô, giọng nói khàn khàn: “Em chắc chắn chứ?"
Hàn Mộc Tử không do dự gật đầu, Dạ Mạc Thâm liền hôn cô.
Một thứ gì đó rất lạnh rơi vào môi cô,
Chỉ là Dạ Mạc Thâm lại nhanh chóng rời đi, ảnh mắt gắt gao khóa chặt cô: "Nếu như bây giờ em đổi ý thì vẫn còn kịp đó."
Hàn Mộc Tử mấp máy môi, chủ động đưa tay cời cúc áo của anh.
Hành động này đã nói lên tất cả.
Yết hầu của Dạ Mạc Thậm nhấp nhô, cúi đầu nhìn động tác của cô, đôi mắt chỉ còn lại một màu đen.
Xem ra, buổi tối ôm nay anh không chạy thoát được rồi.
Khi Dạ Mục Thầm bé Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử ôm cổ của anh, tai đỏ như máu, cô khể nói nhỏ vào tại anh: "Anh nhẹ một chút "
Dạ Mạc Thâm khẽ hôn lên vành tai cô, nhẹ nhàng đáp lại: "Được."
Trong phòng tắm không có người, nhưng quân áo của hai người lại vương vãi đầy trên đất, thay vào đó ở trong căn phòng tối mờ, có hai thân thể đang quân vào nhau trên giường.
Ngo đèn vàng ấm ở đầu giường chiếu sáng cả căn phòng.
Vầng trăng trốn sau tầng mây, một lúc lâu sau mây dần dần tan đi.
Qua đêm nay, mọi thứ.... Đã khác.
Hàn Mộc Từ tỉnh dậy rất sớm.
Lúc cô ở mắt, cô nhìn thấy bên ngoài cửa sổ vẫn là một lớp màu xám xịt, lúc này chắc mới khoảng hơn sáu giờ.
Tối hôm qua cô bị giày vò đến nửa đêm, bây giờ cả người cô đều đau nhức, Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, khẽ nhắc bàn tay đang đặt ở bên hồng mình ra, đứng dậy mặc quần áo, Sau đó có quay đầu nhìn Dạ Mặt Thâm một cái
Có lẽ là do được tính của thuốc cho nên anh ngủ rất sâu, Hàn Mộc Tử chớp mắt mấy cái, đứng dậy đi về phải phòng tắm.
Cô nhặt hết mất chiếc quần áo vương vãi trên đất ném vào trong máy giặt. Hàn Mặc Từ cảm giác được cơ thể có gì đó không ổn.
Cô đành phải đóng cửa lại kiểm tra một chút, phát hiện ở giữa chân minh có máu tươi,
Mặc dù số lượng máu không nhiều, nhưng cảnh tượng này cũng đủ khiến cô nhìn thấy mà giật mình.
Vẻ mặt Hàn Mộc Từ tái nhợt, lót cho mình một miếng băng vệ sinh sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Ban đầu cô mang thai vẫn chưa được ba tháng, mặc dù tối hôm qua cô đã bảo Dạ Mạc Thâm nhẹ một chút, nhưng Dạ Mạc Thâm không có nghe cô, những lúc cao trào vẫn không khống chế nổi mình.
Làm sao bây giờ?
Tình huống này có ảnh hưởng gì đến đứa bé không? Trong lòng Hàn Mộc Tử sợ hãi muốn chết, nhưng lại không thể nói với Dạ Mạc Thâm.
Hàn Mộc Từ suy nghĩ, đi vào phòng tắm lấy áo khoác, vừa ngay nhìn thấy Tổng An gọi điện cho cô. Di Tong An....
Hàn Mộc Từ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô vội vàng cầm lấy điện thoại chạy ra ban công bắt máy. "Di Tong."
Tổng An ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu của cô lo lắng cho nên bà ấy không nói mục đích mình gọi điện đến, ngược lại hỏi: "Sao vậy? Sao giọng điệu lại gấp gáp như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?"
Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, muốn nói nhưng lại khó mở miệt thể nhưng nghĩ lại chuyện đã thành như vậy rồi, còn có cái gì mà không thể nói.
Cuối cùng cô chỉ có thể nhắm mắt nói: "Dì Tống, tối hôm qua Mặc Thâm bị bỏ thuốc.
Nghe vậy, trong lòng Tổng An run lên: "Cháu nói cái gì?"
Bà ấy tức giận đến nỗi vỗ rầm một cái lên bàn: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, bây giờ nó thế nào rồi?"
Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Anh ấy không sao rồi, dì Tống đừng lo lắng.
Nghe thấy Da Mạc Thâm không có việc gì, lúc này dì Tổng mới thở phào một hơi.
Vậy "Mặc dù anh ấy không có việc gì, thế nhưng cháu... Hàn Mặc Tử do sự nói tình huống của mình ra.
Dì Tổng: "... Vậy cháu còn ngày ngốc ở đó làm gì, nhanh thay quần áo đi, dì đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra một chút
Trước kia Tổng An là một bác sĩ, nếu bà ấy đã nói như vậy, Hàn Mộc Tử không dám do dự, sau khi cúp điện thoại xong thì quay về phòng thay quần áo.
Hàn Mộc Từ cúi người xuống, đụng vào bả vai của Dạ Mạc Thầm, phát hiện cả người anh lạnh buốt, ngâm người trong nước lạnh lâu như vậy, lại thêm được tính của thuốc phát tác, hiện tại chắc chắn anh đang thống khổ không chịu nổi.
Quần áo của anh nặng nề khoác lên người anh,
Hàn Mặc Tử chỉ có thể vụng về giúp anh cởi cúc áo, cởi quần áo dính nước nặng nề trên người xuống. Nếu để cho anh dùng nước lạnh thì cũng không phải là không được, nhưng ước chừng sẽ phải ngâm từ tối khuya đến tận sáng sớm.
Hiện tại đang là mùa đông, nếu để anh ngâm nước lạnh đến sáng thì có khả năng anh sẽ bị đông cứng mát. “Anh nhúc nhích chút, cởi áo khoác này ra Áo khoác bị ngắm nước thật sự là rất nặng, Hàn Mộc Tử phải cố hết sức đẩy mạnh vai của Da Mạc Thám.
Dạ Mạc Thầm mặt không biểu cảm đang ngồi dựa vào tường rốt cuộc cũng mở mắt, ánh mắt sâu kín rơi vào trên khuôn mặt của cô: “Không phải anh đã bảo em đừng đi vào rồi sao?"
Giọng nói của anh nghe giống như không có chút sức lực nào, còn mang theo chút run run.
Hàn Mộc Tử không cần ngẩng đầu lên cũng biết ánh mắt lúc này của anh tĩnh mịch như một con sói đang ẩn núp trong bóng tối, cô không nhìn vào mắt anh, lại lặp lại câu nói vừa nãy.
Thế nhưng Dạ Mạc Thâm vẫn không động đậy, chỉ đưa tay nắm chặt lấy cô tay cô, giọng nói khàn khăn: “Em có biết, anh nhịn rất vất và hay không?"
Hàn Mộc Tử kinh ngạc ngẩng đầu: “Biết, biết
Đương nhiên là cô biết
Trước kia cô cũng từng bị người ta bỏ thuốc tự nhiên biết nhẫn nại có bao nhiêu thống khổ, nhưng chính vì biết nên cô mới không muốn để anh thống khổ một mình. “Biết?" Dạ Mạc Thầm nheo mắt lại, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm, trên tay dùng sức một cái, Hàn Mộc Tử bị kéo vào ngực anh: "Nếu biết, em còn dám tiến dén?"
Hàn Mặc Từ khẩn trương chớp mắt mấy cái, lông mi như hai cánh quạt nhỏ không ngừng phe phẩy, có cần môi dưới một cái, sau đó nói: "Em lo lắng cho anh."
Nói xong, cô rũ mắt xuống, mím môi mỏng như đang chuẩn bị ra một quyết định quan trọng nào đó. Một lúc lâu sau cô mới ngắng đầu, ánh mắt nhìn thắng vào anh: “Em muốn giúp anh."
Nghe vậy, hô hấp của Dạ Mạc Thâm trở nên nặng nề hơn mấy phần, cắn răng nghiến lợi nhìn cô: "Em nói cái gì? Em lặp lại lần nữa!”
Bộ dạng của anh nhìn rất đan sợ, ánh mắt hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, Hàn Mộc Từ vô ý thức rụt cổ một cái, thế nhưng nhìn đôi môi mỏng nhợt nhạt và vẻ mặt ẩn nhận của anh, cô đành đề sự khiếp đảm này xuống, chủ động đến gần anh. “Em biết anh khó chịu, bây giờ là mùa đông, nếu anh ngâm nước lạnh cả một đêm thì sẽ bị bệnh mất
Nhìn cô càng ngày càng đến gần, bản thân Hàn Mộc Tử cũng chủ mặc có mỗi một cái áo ngủ, về sau Dạ Mạc Thầm bảo cô mặc thêm một cái áo khoác, thế nhưng lúc đó bị Dạ Mạc Thầm ôm lấy hôn hít, quần áo dã ướt hết, lúc này đang dần lên cơ thể cô, 6 18 đường cong mê người.
Cô không cần làm gì, chỉ cần đứng sở trước mặt anh cũng đủ để Dạ Mạc Thâm lúc bình thường không thể khống chế nổi mình rồi.
Hiện này, cô lấy bộ dạng này tự nhủ, cô muốn giúp anh.
Sức chịu đựng của ánh lớn như thế nào mới có thể từ chối cố? Đôi mắt Dạ Mạc Thâm đen láy, giống như được nhuộm một lớp mực ngàn năm, ảnh đưa tay giữ chặt lấy phần gáy của cô, giọng nói khàn khàn: “Em chắc chắn chứ?"
Hàn Mộc Tử không do dự gật đầu, Dạ Mạc Thâm liền hôn cô.
Một thứ gì đó rất lạnh rơi vào môi cô,
Chỉ là Dạ Mạc Thâm lại nhanh chóng rời đi, ảnh mắt gắt gao khóa chặt cô: "Nếu như bây giờ em đổi ý thì vẫn còn kịp đó."
Hàn Mộc Tử mấp máy môi, chủ động đưa tay cời cúc áo của anh.
Hành động này đã nói lên tất cả.
Yết hầu của Dạ Mạc Thậm nhấp nhô, cúi đầu nhìn động tác của cô, đôi mắt chỉ còn lại một màu đen.
Xem ra, buổi tối ôm nay anh không chạy thoát được rồi.
Khi Dạ Mục Thầm bé Hàn Mộc Tử, Hàn Mộc Tử ôm cổ của anh, tai đỏ như máu, cô khể nói nhỏ vào tại anh: "Anh nhẹ một chút "
Dạ Mạc Thâm khẽ hôn lên vành tai cô, nhẹ nhàng đáp lại: "Được."
Trong phòng tắm không có người, nhưng quân áo của hai người lại vương vãi đầy trên đất, thay vào đó ở trong căn phòng tối mờ, có hai thân thể đang quân vào nhau trên giường.
Ngo đèn vàng ấm ở đầu giường chiếu sáng cả căn phòng.
Vầng trăng trốn sau tầng mây, một lúc lâu sau mây dần dần tan đi.
Qua đêm nay, mọi thứ.... Đã khác.
Hàn Mộc Từ tỉnh dậy rất sớm.
Lúc cô ở mắt, cô nhìn thấy bên ngoài cửa sổ vẫn là một lớp màu xám xịt, lúc này chắc mới khoảng hơn sáu giờ.
Tối hôm qua cô bị giày vò đến nửa đêm, bây giờ cả người cô đều đau nhức, Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, khẽ nhắc bàn tay đang đặt ở bên hồng mình ra, đứng dậy mặc quần áo, Sau đó có quay đầu nhìn Dạ Mặt Thâm một cái
Có lẽ là do được tính của thuốc cho nên anh ngủ rất sâu, Hàn Mộc Tử chớp mắt mấy cái, đứng dậy đi về phải phòng tắm.
Cô nhặt hết mất chiếc quần áo vương vãi trên đất ném vào trong máy giặt. Hàn Mặc Từ cảm giác được cơ thể có gì đó không ổn.
Cô đành phải đóng cửa lại kiểm tra một chút, phát hiện ở giữa chân minh có máu tươi,
Mặc dù số lượng máu không nhiều, nhưng cảnh tượng này cũng đủ khiến cô nhìn thấy mà giật mình.
Vẻ mặt Hàn Mộc Từ tái nhợt, lót cho mình một miếng băng vệ sinh sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Ban đầu cô mang thai vẫn chưa được ba tháng, mặc dù tối hôm qua cô đã bảo Dạ Mạc Thâm nhẹ một chút, nhưng Dạ Mạc Thâm không có nghe cô, những lúc cao trào vẫn không khống chế nổi mình.
Làm sao bây giờ?
Tình huống này có ảnh hưởng gì đến đứa bé không? Trong lòng Hàn Mộc Tử sợ hãi muốn chết, nhưng lại không thể nói với Dạ Mạc Thâm.
Hàn Mộc Từ suy nghĩ, đi vào phòng tắm lấy áo khoác, vừa ngay nhìn thấy Tổng An gọi điện cho cô. Di Tong An....
Hàn Mộc Từ giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô vội vàng cầm lấy điện thoại chạy ra ban công bắt máy. "Di Tong."
Tổng An ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu của cô lo lắng cho nên bà ấy không nói mục đích mình gọi điện đến, ngược lại hỏi: "Sao vậy? Sao giọng điệu lại gấp gáp như vậy, có chuyện gì xảy ra sao?"
Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, muốn nói nhưng lại khó mở miệt thể nhưng nghĩ lại chuyện đã thành như vậy rồi, còn có cái gì mà không thể nói.
Cuối cùng cô chỉ có thể nhắm mắt nói: "Dì Tống, tối hôm qua Mặc Thâm bị bỏ thuốc.
Nghe vậy, trong lòng Tổng An run lên: "Cháu nói cái gì?"
Bà ấy tức giận đến nỗi vỗ rầm một cái lên bàn: “Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy, bây giờ nó thế nào rồi?"
Hàn Mộc Tử cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Anh ấy không sao rồi, dì Tống đừng lo lắng.
Nghe thấy Da Mạc Thâm không có việc gì, lúc này dì Tổng mới thở phào một hơi.
Vậy "Mặc dù anh ấy không có việc gì, thế nhưng cháu... Hàn Mặc Tử do sự nói tình huống của mình ra.
Dì Tổng: "... Vậy cháu còn ngày ngốc ở đó làm gì, nhanh thay quần áo đi, dì đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra một chút
Trước kia Tổng An là một bác sĩ, nếu bà ấy đã nói như vậy, Hàn Mộc Tử không dám do dự, sau khi cúp điện thoại xong thì quay về phòng thay quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.