Chương 810: Khổ cực oán hận
Thẩm Kiều
17/05/2021
Hàn Mặc Tử cũng không nói gì nữa, chỉ là vô thức gật nhẹ đầu
Sau khi có nhìn xe Dạ Mạc Thầm rời đi, trong lòng có một loại cảm giác mất mát không giải thích được.
Cũng không phải trách anh lỡ hẹn, dù sao ai
cũng có việc gấp.
Có chẳng qua là lòng tràn đầy mong đợi cả một ngày, tưởng tượng sau khi về nhà sẽ làm gì, đồng thời muốn xem xét xem tối nay hai người có thể tiến thêm một bước hay không, quan sát phản ứng của anh một chút.
Bây giờ tất cả đều rơi vào khoảng không. trong lòng sẽ có cảm giác chênh lệch
Hàn Mộc Tử thở dài một hơi, đưa tay chạm vào gò má của mình, sau đó tiếp tục đi đến trạm tàu điện ngầm.
Ai, con người quả nhiên không thể có quả nhiều thử quen thuộc nếu không để có cảm giác mất mát.
Cô đi rất chậm, giống như đang tán bộ, cũng không biết mình đi được bao lâu, Hàn Mộc Tử cảm giác giống như có một chiếc xe đi theo mình.
Ban đầu cô nghĩ rằng mình bị ảo giác,
nhưng một lát sau phát hiện ra chiếc xe kia vẫn chầm chậm ung dung đi theo cô.
Cô nhân đôi mi thanh tú lại, lấy điện thoại di động mở camera ra đưa lên nhìn.
Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc thò ra, vậy vậy tay với cô.
Hàn Mặc Tử:
Đoan Mộc Trạch
Tại sao lại là anh ta?
Anh ta đi theo mình làm gì?
Hàn Mặc Tử dừng bước quay đầu lại nhìn
anh ta
Đoan Mộc Trạch nhanh chóng lái xe đến trước mặt cô, nhíu mày "Lên xe đi?”
So sánh với Da Mạc Thâm, lúc Hàn Mặc Tử đối mặt với Đoan Mộc Trạch một chút biểu cảm cũng không có, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh ta. "Hả? Quen biết bao lâu rồi? Sao mỗi lần gặp tôi đều là bộ dạng khổ cực oán hận như thế? Tôi nhớ là tôi cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với cô? Mà cô biết có dùng ảnh mát này nhìn tôi làm tôi liên tưởng đến cái gì
không
Hàn Mặc Tử không trả lời
Đoan Mộc Trạch cong mỗi "Giống như nhìn bạn trai cũ vậy"
Sau một giây, Hàn Mặc Tử quay đầu đi tiếp. Đoan Mộc Trạch thấy thế nhanh chóng mở
của xe chạy nhanh đuổi theo cản đường có
Nhìn Đoan Mộc Trạch năm lần bảy lượt chặn trước mặt minh, Hàn Mặc Tử thật sự không có chút cảm tình nào với anh ta, mặc dù lần trước anh ta cứu có nhưng với cô mà nói, anh ta cũng chỉ là một người xa lạ
Mà em gái anh ta còn từng muốn câu dẫn Dạ Mạc Thâm.
“Rốt cuộc là anh muốn gì?” “không làm gì nha, chỉ là gặp có ở đây tô mò chứ sao?
Nghe vậy Hàn Mặc Tử kéo môi cười lạnh
thành tiếng
"Gặp tôi? Chẳng lẽ không phải anh đi theo tôi sao?"
Nụ cười bên môi Đoan Mộc Trạch nhạt dần "Xem ra cô có thể đoán được mục đích tôi đến đây hôm nay."
Cô có đoán được đầu? Nhìn Đoan Mộc Trạch trước mặt, Hàn Mặc Tử hít sâu một hơi, sau đó nói: "Có chuyện gì, anh nói đi."
“Nơi này không thể dừng xe, chắc có cũng biết." Đoan Mộc Trạch nhìn cô cười sau đó nhìn chỗ minh đỗ xe bên cạnh: “Lên xe trước đi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện tiếp?" Hàn Mặc Tin t
"Xin lỗi, muộn rồi, tôi còn phải bắt kịp tàu điện ngầm, chỉ sợ không được..
"Cô không muốn biết chuyển Dạ Mạc Thầm sao?" Đoan Mộc Trạch nói nhanh cất lời cô "Huống hồ chạm chút nữa hết tàu điện ngầm thì tôi đưa cô về
Cuối cùng Hàn Mặc Tử trầm mặc lên xe Đoan Mộc Trạch, anh ta đưa cô đến một nhà hàng rồi đặt một phòng riêng nhỏ, lúc gọi món ăn anh ta nói với Hàn Mặc Tử: "Tiên thể ăn tối ở đây đi, hương vị của nhà hàng này cũng không tệ lắm."
Làm sao Hàn Mộc Tử có tâm trạng ăn cơm với anh ta, có vốn đã không quá thích ăn cơm với người xa lạ, hơn nữa vẫn còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn chở có xử
Nghĩ đến đây Hàn Mặc Tử liền mấp máy môi không trả lời anh
Mộc Trạch chọn món xong đưa menu cho cô "Nhìn xem muốn ăn gì?”
Nhân viên phục vụ cũng ở bên cạnh.
Hàn Mặc Tử khép thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh minh, mim cười: chào, cho tôi một cốc nước ấm là được."
"Vâng." Nhân viên phục vụ nhận menu từ tổng tay cô, có chút khó hiểu nhìn cô: cô, ở nhà hàng của chúng tôi
Đoan Mộc Trạch đối diện tay: "Cứ làm theo cô ấy nói
“Vâng, xin ngài chờ một chút." Một cốc nước ấm nhanh chóng được đưa lên bàn, Đoàn Mộc Trạch dù bạn vẫn ung dung đánh giá năng, lúc đầu cười nói: "Cô đây là muộn đi nhanh sao, nội dung nói chuyện còn chưa bắt đầu, lát nữa có nhất định phải ngồi đối diện nhìn tôi ăn ă?” Sắc mặt Hàn Mặc Tử lạnh lùng bụng cốc nước lên uống một ngụm "Tốc độ đưa đồ ăn lên ở đây không nhanh, vừa rồi lúc ở dưới tầng tôi nhìn thấy rất nhiều khách còn đang chờ, chắc anh phải chở khoảng mười lầm phút là ít, trong mười lăm phút này anh muốn nói gì thì chắc chắn có thể nói xong.
Nói xong Hàn Mộc Tử để cốc xuống nhìn về phía Đoan Mộc Trạch đối diện.
“Bắt đầu đi.
“Nghiêm túc như thế?" Đoan Mộc Trạch trêu ghẹo cô "Nghiêm túc như thể tôi không quen." "Anh Đoan Mộc, nếu như anh biết tên trong người khác là gì thì anh nên thu lại nụ cười vớ duyên của anh, nghiêm túc nói chuyện với tôi, không phải là anh hẹn tôi đến đây sao?"
"Được thôi."
Đoan Mộc Trạch nhìn thấy có sốt ruột cũng không muốn trêu ghẹo có nữa, chỉ có thể nhíu mày khôi phục lại dăng vẻ bình thường.
Thật ra anh ra cũng không tự chủ được lần đầu trong đời đụng phải một cô gái dữ dân như thế này, luôn luôn không nhịn được muốn trêu chọc cô một chút, không có ác ý
“Chuyện đang nói trước đó rồi, tôi có mấy chuyện muốn hỏi cô, vì sao cô lại ở đây?"
“Anh Đoan Mộc, những chuyện này tôi nghĩ là chắc anh cũng phải điều tra rõ ràng rồi mới đúng. Nếu không anh ta làm sao biết được chắc chân nói chuyện Dã Mạc Thầm với tôi
"Đúng rồi, chuyện liên quan đến cô và Dạ Mạc Thâm tôi đều điều tra. Nhưng tôi chỉ muốn xác nhận với cô một chút Dạ Mạc Tham thật sự mất trí nhớ sao?
Lúc anh ta nhận được tin tức này, Đoan Mộc Trạch có chút không thể tin được, mặc dù anh ta đã sớm gặp Dạ Mạc Thâm, nhưng chưa bao giờ ngờ đến có ngày anh sẽ mất đi ký ức rồi không nhận ra anh ta.
không biết anh ta thì cũng thôi đi, nhìn những chuyện gần đây Hàn Mặc Tử làm, anh có vẻ cũng không nhận ra Hàn Mặc Tử.
“Anh ấy có mất trí nhớ thật không anh điều tra là biết, không cần thông qua tôi. Nếu như anh hỏi những chuyện này thì tôi cũng không cần phải trả lời anh vì tình trạng trước mặt của tôi anh cũng nhìn thấy rồi
"Vậy cô biết, những chuyện khác của cô và Da Mạc Thâm, ngoại trừ chuyện ở trong nước, những cái khác đều bị xóa sạch hết sao?"
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhắn đôi mi thanh tủ: “Anh có ý gì?”
Ngoài trừ chuyện trong nước, ở những nơi khác đều bị xóa sạch?
Đoan Mộc Trạch mỉm cười: "Bao gồm cả hôn lễ hoành tráng đó, bởi vì chú rể không thuận lợi xuất hiện trong hôm lễ, cho lên lúc đó mới xuất hiện trên báo chí nước ngoài, nhưng... bây giờ hoàn toàn không có tin tức gì về hôn lễ đó nữa." Nói xong, Đoan Mộc Trạch cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hàn Mộc Tử, chờ phản ứng của CÔ.
Sau khi có nhìn xe Dạ Mạc Thầm rời đi, trong lòng có một loại cảm giác mất mát không giải thích được.
Cũng không phải trách anh lỡ hẹn, dù sao ai
cũng có việc gấp.
Có chẳng qua là lòng tràn đầy mong đợi cả một ngày, tưởng tượng sau khi về nhà sẽ làm gì, đồng thời muốn xem xét xem tối nay hai người có thể tiến thêm một bước hay không, quan sát phản ứng của anh một chút.
Bây giờ tất cả đều rơi vào khoảng không. trong lòng sẽ có cảm giác chênh lệch
Hàn Mộc Tử thở dài một hơi, đưa tay chạm vào gò má của mình, sau đó tiếp tục đi đến trạm tàu điện ngầm.
Ai, con người quả nhiên không thể có quả nhiều thử quen thuộc nếu không để có cảm giác mất mát.
Cô đi rất chậm, giống như đang tán bộ, cũng không biết mình đi được bao lâu, Hàn Mộc Tử cảm giác giống như có một chiếc xe đi theo mình.
Ban đầu cô nghĩ rằng mình bị ảo giác,
nhưng một lát sau phát hiện ra chiếc xe kia vẫn chầm chậm ung dung đi theo cô.
Cô nhân đôi mi thanh tú lại, lấy điện thoại di động mở camera ra đưa lên nhìn.
Cửa sổ xe hạ xuống, một gương mặt quen thuộc thò ra, vậy vậy tay với cô.
Hàn Mặc Tử:
Đoan Mộc Trạch
Tại sao lại là anh ta?
Anh ta đi theo mình làm gì?
Hàn Mặc Tử dừng bước quay đầu lại nhìn
anh ta
Đoan Mộc Trạch nhanh chóng lái xe đến trước mặt cô, nhíu mày "Lên xe đi?”
So sánh với Da Mạc Thâm, lúc Hàn Mặc Tử đối mặt với Đoan Mộc Trạch một chút biểu cảm cũng không có, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh ta. "Hả? Quen biết bao lâu rồi? Sao mỗi lần gặp tôi đều là bộ dạng khổ cực oán hận như thế? Tôi nhớ là tôi cũng không làm ra chuyện gì có lỗi với cô? Mà cô biết có dùng ảnh mát này nhìn tôi làm tôi liên tưởng đến cái gì
không
Hàn Mặc Tử không trả lời
Đoan Mộc Trạch cong mỗi "Giống như nhìn bạn trai cũ vậy"
Sau một giây, Hàn Mặc Tử quay đầu đi tiếp. Đoan Mộc Trạch thấy thế nhanh chóng mở
của xe chạy nhanh đuổi theo cản đường có
Nhìn Đoan Mộc Trạch năm lần bảy lượt chặn trước mặt minh, Hàn Mặc Tử thật sự không có chút cảm tình nào với anh ta, mặc dù lần trước anh ta cứu có nhưng với cô mà nói, anh ta cũng chỉ là một người xa lạ
Mà em gái anh ta còn từng muốn câu dẫn Dạ Mạc Thâm.
“Rốt cuộc là anh muốn gì?” “không làm gì nha, chỉ là gặp có ở đây tô mò chứ sao?
Nghe vậy Hàn Mặc Tử kéo môi cười lạnh
thành tiếng
"Gặp tôi? Chẳng lẽ không phải anh đi theo tôi sao?"
Nụ cười bên môi Đoan Mộc Trạch nhạt dần "Xem ra cô có thể đoán được mục đích tôi đến đây hôm nay."
Cô có đoán được đầu? Nhìn Đoan Mộc Trạch trước mặt, Hàn Mặc Tử hít sâu một hơi, sau đó nói: "Có chuyện gì, anh nói đi."
“Nơi này không thể dừng xe, chắc có cũng biết." Đoan Mộc Trạch nhìn cô cười sau đó nhìn chỗ minh đỗ xe bên cạnh: “Lên xe trước đi, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống trò chuyện tiếp?" Hàn Mặc Tin t
"Xin lỗi, muộn rồi, tôi còn phải bắt kịp tàu điện ngầm, chỉ sợ không được..
"Cô không muốn biết chuyển Dạ Mạc Thầm sao?" Đoan Mộc Trạch nói nhanh cất lời cô "Huống hồ chạm chút nữa hết tàu điện ngầm thì tôi đưa cô về
Cuối cùng Hàn Mặc Tử trầm mặc lên xe Đoan Mộc Trạch, anh ta đưa cô đến một nhà hàng rồi đặt một phòng riêng nhỏ, lúc gọi món ăn anh ta nói với Hàn Mặc Tử: "Tiên thể ăn tối ở đây đi, hương vị của nhà hàng này cũng không tệ lắm."
Làm sao Hàn Mộc Tử có tâm trạng ăn cơm với anh ta, có vốn đã không quá thích ăn cơm với người xa lạ, hơn nữa vẫn còn rất nhiều nguyên liệu nấu ăn chở có xử
Nghĩ đến đây Hàn Mặc Tử liền mấp máy môi không trả lời anh
Mộc Trạch chọn món xong đưa menu cho cô "Nhìn xem muốn ăn gì?”
Nhân viên phục vụ cũng ở bên cạnh.
Hàn Mặc Tử khép thực đơn lại đưa cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh minh, mim cười: chào, cho tôi một cốc nước ấm là được."
"Vâng." Nhân viên phục vụ nhận menu từ tổng tay cô, có chút khó hiểu nhìn cô: cô, ở nhà hàng của chúng tôi
Đoan Mộc Trạch đối diện tay: "Cứ làm theo cô ấy nói
“Vâng, xin ngài chờ một chút." Một cốc nước ấm nhanh chóng được đưa lên bàn, Đoàn Mộc Trạch dù bạn vẫn ung dung đánh giá năng, lúc đầu cười nói: "Cô đây là muộn đi nhanh sao, nội dung nói chuyện còn chưa bắt đầu, lát nữa có nhất định phải ngồi đối diện nhìn tôi ăn ă?” Sắc mặt Hàn Mặc Tử lạnh lùng bụng cốc nước lên uống một ngụm "Tốc độ đưa đồ ăn lên ở đây không nhanh, vừa rồi lúc ở dưới tầng tôi nhìn thấy rất nhiều khách còn đang chờ, chắc anh phải chở khoảng mười lầm phút là ít, trong mười lăm phút này anh muốn nói gì thì chắc chắn có thể nói xong.
Nói xong Hàn Mộc Tử để cốc xuống nhìn về phía Đoan Mộc Trạch đối diện.
“Bắt đầu đi.
“Nghiêm túc như thế?" Đoan Mộc Trạch trêu ghẹo cô "Nghiêm túc như thể tôi không quen." "Anh Đoan Mộc, nếu như anh biết tên trong người khác là gì thì anh nên thu lại nụ cười vớ duyên của anh, nghiêm túc nói chuyện với tôi, không phải là anh hẹn tôi đến đây sao?"
"Được thôi."
Đoan Mộc Trạch nhìn thấy có sốt ruột cũng không muốn trêu ghẹo có nữa, chỉ có thể nhíu mày khôi phục lại dăng vẻ bình thường.
Thật ra anh ra cũng không tự chủ được lần đầu trong đời đụng phải một cô gái dữ dân như thế này, luôn luôn không nhịn được muốn trêu chọc cô một chút, không có ác ý
“Chuyện đang nói trước đó rồi, tôi có mấy chuyện muốn hỏi cô, vì sao cô lại ở đây?"
“Anh Đoan Mộc, những chuyện này tôi nghĩ là chắc anh cũng phải điều tra rõ ràng rồi mới đúng. Nếu không anh ta làm sao biết được chắc chân nói chuyện Dã Mạc Thầm với tôi
"Đúng rồi, chuyện liên quan đến cô và Dạ Mạc Thâm tôi đều điều tra. Nhưng tôi chỉ muốn xác nhận với cô một chút Dạ Mạc Tham thật sự mất trí nhớ sao?
Lúc anh ta nhận được tin tức này, Đoan Mộc Trạch có chút không thể tin được, mặc dù anh ta đã sớm gặp Dạ Mạc Thâm, nhưng chưa bao giờ ngờ đến có ngày anh sẽ mất đi ký ức rồi không nhận ra anh ta.
không biết anh ta thì cũng thôi đi, nhìn những chuyện gần đây Hàn Mặc Tử làm, anh có vẻ cũng không nhận ra Hàn Mặc Tử.
“Anh ấy có mất trí nhớ thật không anh điều tra là biết, không cần thông qua tôi. Nếu như anh hỏi những chuyện này thì tôi cũng không cần phải trả lời anh vì tình trạng trước mặt của tôi anh cũng nhìn thấy rồi
"Vậy cô biết, những chuyện khác của cô và Da Mạc Thâm, ngoại trừ chuyện ở trong nước, những cái khác đều bị xóa sạch hết sao?"
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử nhắn đôi mi thanh tủ: “Anh có ý gì?”
Ngoài trừ chuyện trong nước, ở những nơi khác đều bị xóa sạch?
Đoan Mộc Trạch mỉm cười: "Bao gồm cả hôn lễ hoành tráng đó, bởi vì chú rể không thuận lợi xuất hiện trong hôm lễ, cho lên lúc đó mới xuất hiện trên báo chí nước ngoài, nhưng... bây giờ hoàn toàn không có tin tức gì về hôn lễ đó nữa." Nói xong, Đoan Mộc Trạch cứ như vậy lẳng lặng nhìn Hàn Mộc Tử, chờ phản ứng của CÔ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.