Chương 884: Không có người cháu gái này
Thẩm Kiều
19/05/2021
Đoan Mộc Tuyết chỉ cảm thấy hôm nay hơi sức của anh ta vô cùng lớn, cánh tay của cô ta có cảm giác như bị bóp nát, cô ta muốn kêu đau thế nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt đen như mực của Đoan Mộc Trạch giống như có một đám mây đen bao phủ vậy.
Cô ta lập tức bị dọa đến nỗi không dám nói nữa.
Đoan Mộc Tuyết tùy ý để Đoan Mộc Trạch kéo cánh tay của mình đi ra ngoài, cô ta không đeo giày mà chân trần đi theo ở sau lưng Đoan Mộc Trạch.
Đoan Mộc Trạch không quay đầu lại nhưng khí tức trên người vẫn luôn bao phủ Đoan Mộc Tuyết, cô ta cảm giác bản thân cũng sắp không thở nổi nữa, trong ấn tượng của cô ta thì đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh trai của mình có loại tâm trạng như thế này.
Sau khi lên xe Đoan Mộc Trạch lạnh lùng ra lệnh cho cô ta thắt dây an toàn, Đoan Mộc Tuyết cũng không dám phản kháng đành phải làm theo.
Suốt chặng đường đi thẳng về phía trước với áp suất không khí thấp, cho đến khi về đến nhà lúc xuống xe Đoan Mộc Tuyết xem xét kỹ càng mới hoảng sợ không chịu xuống xe.
Cô ta đã làm chuyện như vậy Đoan Mộc Trạch có thể sẽ không làm gì cô ta thế nhưng ông nội thì sao chứ?
Ông nội chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Đoan Mộc Tuyết không chịu tháo dây an toàn mà vẫn luôn ỷ lại trên xe không chịu xuống.
Vẻ mặt Đoan Mộc Trạch lạnh lùng không vui nói: “Đã đến nhà, bây giờ xem như em hối hận cũng không kịp nữa, em tự mình xuống xe hay là anh gọi người đưa em xuống xe?”
Câu nói kia không có chút tình cảm nào.
Dường như chỉ cần Đoan Mộc Tuyết không đông ý Đoan Mộc Trạch sẽ lập tức gọi người đến đưa cô ta xuống xe.
“Anh cho em mười giây.”
Không chờ cô ta nói thêm gì Đoan Mộc Trạch đã ra tối hậu thư.
Không còn cách nào Đoan Mộc Tuyết đành phải xuống xe dưới ánh mắt áp bức của Đoan Mộc Trạch sau đó đi vào bên trong, lúc đi vào lại không nhịn được rơi nước mắt: “Anh em biết sai rồi, anh giúp em cầu xin ông nội có được không?”
Nhưng mà vẻ mặt của Đoan Mộc Trạch lại rất lạnh lẽo buồn tẻ, giống như người đang cầu xin ở trước mặt anh ta hoàn toàn không phải là em gái của anh ta.
“Anh trước kia anh là người hiểu em nhất, em thật sự biết sai rồi nên anh giúp em một lần đi, một lần thôi.” Đoan Mộc Tuyết thấy anh ta không có bất cứ hành động nào thì cảm thấy rất sợ hãi.
Trước kia mặc dù cô ta đã từng phạm sai lầm nhưng mỗi lần Đoan Mộc Trạch nhiều lắm chỉ là đen mặt một chút, hoặc là nghiêm túc giảng đạo lý với cô ta, không cho cô làm gì và cô ta nên làm gì.
Chứ không giống như bây giờ, cô ta đã khóc lóc cầu xin anh ta đến như vậy mà anh ta còn không thay đổi sắc mặt, hơn nữa còn không nói một lời.
Người anh trai ngày bình thường yêu thương cô ta hết mức đã như thế này huống chi là ông nội nghiêm khắc của cô ta.
Chân Đoan Mộc Tuyết mềm nhũn, cả người thực sự không dám đi về phía trước.
Ai biết thế mà Đoan Mộc Trạch lại lạnh lùng nói: “Nếu như em còn lề mề nữa thì anh sẽ không quan tâm tới em.”
Đoan Mộc Trạch nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu: “Anh?”
Ý của anh ta là sẽ giúp cô ta sao?
Đoan Mộc Tuyết không dám trì hoãn, cho dù hai chân như nhũn ra nhưng vẫn nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, sau đó cùng Đoan Mộc Trạch bước vào trong.
Không biết đi được bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy phòng khách.
Mà ở trong phòng khách Đoan Mộc Ngạo Thiên ngồi im lặng ở trên ghế salon hút thuốc, người giúp việc đứng vô cùng ngay ngắn ở bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, bởi vậy có thể nhìn ra được hiện trường rất kìm nén.
Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa sụp đổ.
Thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn ở trước mặt, Đoan Mộc Tuyết nghĩ không sao đâu, rốt cuộc thì anh trai vẫn rất thương cô ta.
Lát nữa anh trai chắc chắn sẽ giúp cô ta, trong lòng Đoan Mộc Tuyết càng thêm kiên định.
Khi đi vào trong phòng khách Đoan Mộc Tuyết cảm giác như mây đen ngập đầu.
Thật lâu sau cô ta cúi đầu khẽ nói: “Ông…Ông nội, Tiểu Tuyết về…A!”
Nhưng mà cô ta còn chưa nói xong, Đoan Mộc Ngạo Thiên vừa rồi vẫn còn ngồi ở trên ghế salon không nhúc nhích đã đứng dậy, không thấy động tác của ông ta như thế nào, bàn tay đã dùng sức vung ra đánh lên khuôn mặt trắng bệch của Đoan Mộc Tuyết.
Bốp.
Cái tát đột ngột này đã tạo ra một âm thanh lớn trong phòng khách yên tĩnh, nghe âm thanh của cái tát kia có thể cảm giác được một bạt tai này Đoan Mộc Ngạo Thiên đánh nặng đến mức nào.
Đoan Mộc Tuyết bị đánh ngã ở trên mặt đất, người giúp việc đứng ở đây đều sợ ngây người nhưng lại bị dọa đến nỗi không dám thở mạnh.
Trái lại Đoan Mộc Trạch đứng im ở đó, anh ta rủ mắt xuống che đi đôi mắt đẹp hơi nhếch lên kia, bên trong tròng mắt đen nhánh mờ mịt không rõ.
“Cháu còn dám gọi ông là ông nội sao? Nhà Đoan Mộc ông không có đứa cháu gái không biết xấu hổ như vậy, cháu lập tức thu dọn đồ đạc cút ra khỏi nhà Đoan Mộc cho ông.”
Một bạt tai kia đánh Đoan Mộc Tuyết trở nên hồ đồ thật lâu sau vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, cô ta chỉ biết rằng lỗ tai bên phía bị đánh vang lên ong ong, giống như là có thứ gì đó bị đâm xuyên qua.
Ngay sau đó bên trong miệng cũng truyền tới mùi máu tươi, máu chảy đầy khóe môi.
Cho đến khi Đoan Mộc Ngạo Thiên muốn cô ta cút ra khỏi nhà họ Đoan Mộc thì Đoan Mộc Tuyết mới hồi phục tinh thần muốn đưa tay che mặt mình, thế nhưng ngón tay vừa đụng phải đã đau đến nỗi cô ta suýt kêu thành tiếng.
Nước mắt lập tức rơi xuống, Đoan Mộc Tuyết ngẩng đầu nước mắt rơi đầy mặt nhìn Đoan Mộc Ngạo Thiên.
Một cái tát kia rõ ràng cũng không làm cho Đoan Mộc Ngạo Thiên nguôi giận, trái lại cơn tức ở trong lòng càng ngày càng lớn.
Ông ta chỉ vào mũi Đoan Mộc Tuyết mắng.
“Cháu là con cháu của nhà Đoan Mộc thế mà lại làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy, nếu như truyền ra ngoài người nào không biết còn tưởng rằng là do Đoan Mộc Ngạo Thiên ông dạy cháu! Tên tuổi anh hùng cả đời của Đoan Mộc Ngạo Thiên ông đều bị hủy hoại ở trên người của cháu!”
Rốt cuộc thì Đoan Mộc Tuyết cũng không nhịn được khóc thành tiếng: “Ông nội cháu thật sự biết sai rồi, xin ông hãy tha thứ cho cháu.”
“Biết?” Đoan Mộc Ngạo Thiên cười giễu: “Lần trước lúc tới khách sạn ăn cơm tình hình ở đó như thế nào? Người ta ở ngay trước mặt cháu từ chối cuộc hôn nhân này, bắt đầu từ lúc đó cháu nên cắt đứt tâm tư của mình, thật sự không ngờ cháu vậy mà lại tà tâm chưa chừa, trái lại học những người ở bên ngoài làm những chuyện bỉ ổi như vậy!”
Nhắc tới chuyện này Đoan Mộc Ngạo Thiên vô cùng tức giận.
Từ lần trước Uất Trì Kim ở trước mặt mọi người nói sẽ không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, sau khi Uất Trì Kim tư chối cuộc hôn nhân này trong lòng Đoan Mộc Ngạo Thiên vẫn còn tức giận.
Cháu gái của Đoan Mộc Ngạo Thiên mọi thứ đều tốt, gia thế cũng là rất xa mới tìm được một.
Uất Trì Kim vậy mà lại còn bắt bẻ? Cháu gái của ông ta có chỗ nào không xứng với Uất Trì Kim chứ?
Bây giờ sau khi Đoan Mộc Tuyết làm ra loại chuyện này thì Đoan Mộc Ngạo Thiên mới ý thức được tại sao người ta lại không xem trọng cháu gái của mình.
Càng nghĩ ông ta lại càng tức giận càng thất vọng, ông ta cũng rất đau lòng khi cháu gái duy nhất của ông ta trở nên như vậy, đôi mắt Đoan Mộc Ngạo Thiên đỏ ngầu vì tức: “Trách ông, đều tại ông. Do ông không để ý không dạy dỗ cháu cho tốt nên mới có thể để cháu làm ra loại chuyện như vậy, trách ông…”
“Ông nội.” Đoan Mộc Tuyết tiếp tục khóc ô ô nói: “Ông nội đều do cháu không tốt, ông hãy tha thứ cho tiểu Tuyết lần này đi, lần sau tiểu Tuyết không dám nữa.”
Đôi mắt già nua của Đoan Mộc Ngạo Thiên nhìn về phía cô ta: “Cháu không dám thì làm được gì chứ? Mặt mũi nhà Đoan Mộc đều bị cháu vứt sạch, sau này…Ông còn mặt mũi nào đứng trước mặt Uất Trì Kim nữa chứ? Cháu lập tức cút cho ra khỏi nhà Đoan Mộc cho ông, sau này Đoan Mộc Ngạo Thiên xem như không có đứa cháu gái này.”
Đoan Mộc Tuyết thấy ông nội thật sự muốn cắt đứt quan hệ với mình thì lập tức trợn to mắt đi tới ôm bắp đùi của Đoan Mộc Ngạo Thiên: “Đừng, ông nội đừng như vậy, tiểu Tuyết không muốn đi, nơi này là nhà của tiểu Tuyết, ông là ông nội của tiểu Tuyết, cháu không muốn đi.”
Cô ta lập tức bị dọa đến nỗi không dám nói nữa.
Đoan Mộc Tuyết tùy ý để Đoan Mộc Trạch kéo cánh tay của mình đi ra ngoài, cô ta không đeo giày mà chân trần đi theo ở sau lưng Đoan Mộc Trạch.
Đoan Mộc Trạch không quay đầu lại nhưng khí tức trên người vẫn luôn bao phủ Đoan Mộc Tuyết, cô ta cảm giác bản thân cũng sắp không thở nổi nữa, trong ấn tượng của cô ta thì đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy anh trai của mình có loại tâm trạng như thế này.
Sau khi lên xe Đoan Mộc Trạch lạnh lùng ra lệnh cho cô ta thắt dây an toàn, Đoan Mộc Tuyết cũng không dám phản kháng đành phải làm theo.
Suốt chặng đường đi thẳng về phía trước với áp suất không khí thấp, cho đến khi về đến nhà lúc xuống xe Đoan Mộc Tuyết xem xét kỹ càng mới hoảng sợ không chịu xuống xe.
Cô ta đã làm chuyện như vậy Đoan Mộc Trạch có thể sẽ không làm gì cô ta thế nhưng ông nội thì sao chứ?
Ông nội chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Đoan Mộc Tuyết không chịu tháo dây an toàn mà vẫn luôn ỷ lại trên xe không chịu xuống.
Vẻ mặt Đoan Mộc Trạch lạnh lùng không vui nói: “Đã đến nhà, bây giờ xem như em hối hận cũng không kịp nữa, em tự mình xuống xe hay là anh gọi người đưa em xuống xe?”
Câu nói kia không có chút tình cảm nào.
Dường như chỉ cần Đoan Mộc Tuyết không đông ý Đoan Mộc Trạch sẽ lập tức gọi người đến đưa cô ta xuống xe.
“Anh cho em mười giây.”
Không chờ cô ta nói thêm gì Đoan Mộc Trạch đã ra tối hậu thư.
Không còn cách nào Đoan Mộc Tuyết đành phải xuống xe dưới ánh mắt áp bức của Đoan Mộc Trạch sau đó đi vào bên trong, lúc đi vào lại không nhịn được rơi nước mắt: “Anh em biết sai rồi, anh giúp em cầu xin ông nội có được không?”
Nhưng mà vẻ mặt của Đoan Mộc Trạch lại rất lạnh lẽo buồn tẻ, giống như người đang cầu xin ở trước mặt anh ta hoàn toàn không phải là em gái của anh ta.
“Anh trước kia anh là người hiểu em nhất, em thật sự biết sai rồi nên anh giúp em một lần đi, một lần thôi.” Đoan Mộc Tuyết thấy anh ta không có bất cứ hành động nào thì cảm thấy rất sợ hãi.
Trước kia mặc dù cô ta đã từng phạm sai lầm nhưng mỗi lần Đoan Mộc Trạch nhiều lắm chỉ là đen mặt một chút, hoặc là nghiêm túc giảng đạo lý với cô ta, không cho cô làm gì và cô ta nên làm gì.
Chứ không giống như bây giờ, cô ta đã khóc lóc cầu xin anh ta đến như vậy mà anh ta còn không thay đổi sắc mặt, hơn nữa còn không nói một lời.
Người anh trai ngày bình thường yêu thương cô ta hết mức đã như thế này huống chi là ông nội nghiêm khắc của cô ta.
Chân Đoan Mộc Tuyết mềm nhũn, cả người thực sự không dám đi về phía trước.
Ai biết thế mà Đoan Mộc Trạch lại lạnh lùng nói: “Nếu như em còn lề mề nữa thì anh sẽ không quan tâm tới em.”
Đoan Mộc Trạch nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu: “Anh?”
Ý của anh ta là sẽ giúp cô ta sao?
Đoan Mộc Tuyết không dám trì hoãn, cho dù hai chân như nhũn ra nhưng vẫn nhanh chóng từ dưới đất bò dậy, sau đó cùng Đoan Mộc Trạch bước vào trong.
Không biết đi được bao lâu, rốt cuộc cũng nhìn thấy phòng khách.
Mà ở trong phòng khách Đoan Mộc Ngạo Thiên ngồi im lặng ở trên ghế salon hút thuốc, người giúp việc đứng vô cùng ngay ngắn ở bên cạnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, bởi vậy có thể nhìn ra được hiện trường rất kìm nén.
Đoan Mộc Tuyết nhìn thấy cảnh này thì suýt nữa sụp đổ.
Thế nhưng khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn ở trước mặt, Đoan Mộc Tuyết nghĩ không sao đâu, rốt cuộc thì anh trai vẫn rất thương cô ta.
Lát nữa anh trai chắc chắn sẽ giúp cô ta, trong lòng Đoan Mộc Tuyết càng thêm kiên định.
Khi đi vào trong phòng khách Đoan Mộc Tuyết cảm giác như mây đen ngập đầu.
Thật lâu sau cô ta cúi đầu khẽ nói: “Ông…Ông nội, Tiểu Tuyết về…A!”
Nhưng mà cô ta còn chưa nói xong, Đoan Mộc Ngạo Thiên vừa rồi vẫn còn ngồi ở trên ghế salon không nhúc nhích đã đứng dậy, không thấy động tác của ông ta như thế nào, bàn tay đã dùng sức vung ra đánh lên khuôn mặt trắng bệch của Đoan Mộc Tuyết.
Bốp.
Cái tát đột ngột này đã tạo ra một âm thanh lớn trong phòng khách yên tĩnh, nghe âm thanh của cái tát kia có thể cảm giác được một bạt tai này Đoan Mộc Ngạo Thiên đánh nặng đến mức nào.
Đoan Mộc Tuyết bị đánh ngã ở trên mặt đất, người giúp việc đứng ở đây đều sợ ngây người nhưng lại bị dọa đến nỗi không dám thở mạnh.
Trái lại Đoan Mộc Trạch đứng im ở đó, anh ta rủ mắt xuống che đi đôi mắt đẹp hơi nhếch lên kia, bên trong tròng mắt đen nhánh mờ mịt không rõ.
“Cháu còn dám gọi ông là ông nội sao? Nhà Đoan Mộc ông không có đứa cháu gái không biết xấu hổ như vậy, cháu lập tức thu dọn đồ đạc cút ra khỏi nhà Đoan Mộc cho ông.”
Một bạt tai kia đánh Đoan Mộc Tuyết trở nên hồ đồ thật lâu sau vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, cô ta chỉ biết rằng lỗ tai bên phía bị đánh vang lên ong ong, giống như là có thứ gì đó bị đâm xuyên qua.
Ngay sau đó bên trong miệng cũng truyền tới mùi máu tươi, máu chảy đầy khóe môi.
Cho đến khi Đoan Mộc Ngạo Thiên muốn cô ta cút ra khỏi nhà họ Đoan Mộc thì Đoan Mộc Tuyết mới hồi phục tinh thần muốn đưa tay che mặt mình, thế nhưng ngón tay vừa đụng phải đã đau đến nỗi cô ta suýt kêu thành tiếng.
Nước mắt lập tức rơi xuống, Đoan Mộc Tuyết ngẩng đầu nước mắt rơi đầy mặt nhìn Đoan Mộc Ngạo Thiên.
Một cái tát kia rõ ràng cũng không làm cho Đoan Mộc Ngạo Thiên nguôi giận, trái lại cơn tức ở trong lòng càng ngày càng lớn.
Ông ta chỉ vào mũi Đoan Mộc Tuyết mắng.
“Cháu là con cháu của nhà Đoan Mộc thế mà lại làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy, nếu như truyền ra ngoài người nào không biết còn tưởng rằng là do Đoan Mộc Ngạo Thiên ông dạy cháu! Tên tuổi anh hùng cả đời của Đoan Mộc Ngạo Thiên ông đều bị hủy hoại ở trên người của cháu!”
Rốt cuộc thì Đoan Mộc Tuyết cũng không nhịn được khóc thành tiếng: “Ông nội cháu thật sự biết sai rồi, xin ông hãy tha thứ cho cháu.”
“Biết?” Đoan Mộc Ngạo Thiên cười giễu: “Lần trước lúc tới khách sạn ăn cơm tình hình ở đó như thế nào? Người ta ở ngay trước mặt cháu từ chối cuộc hôn nhân này, bắt đầu từ lúc đó cháu nên cắt đứt tâm tư của mình, thật sự không ngờ cháu vậy mà lại tà tâm chưa chừa, trái lại học những người ở bên ngoài làm những chuyện bỉ ổi như vậy!”
Nhắc tới chuyện này Đoan Mộc Ngạo Thiên vô cùng tức giận.
Từ lần trước Uất Trì Kim ở trước mặt mọi người nói sẽ không đính hôn với Đoan Mộc Tuyết, sau khi Uất Trì Kim tư chối cuộc hôn nhân này trong lòng Đoan Mộc Ngạo Thiên vẫn còn tức giận.
Cháu gái của Đoan Mộc Ngạo Thiên mọi thứ đều tốt, gia thế cũng là rất xa mới tìm được một.
Uất Trì Kim vậy mà lại còn bắt bẻ? Cháu gái của ông ta có chỗ nào không xứng với Uất Trì Kim chứ?
Bây giờ sau khi Đoan Mộc Tuyết làm ra loại chuyện này thì Đoan Mộc Ngạo Thiên mới ý thức được tại sao người ta lại không xem trọng cháu gái của mình.
Càng nghĩ ông ta lại càng tức giận càng thất vọng, ông ta cũng rất đau lòng khi cháu gái duy nhất của ông ta trở nên như vậy, đôi mắt Đoan Mộc Ngạo Thiên đỏ ngầu vì tức: “Trách ông, đều tại ông. Do ông không để ý không dạy dỗ cháu cho tốt nên mới có thể để cháu làm ra loại chuyện như vậy, trách ông…”
“Ông nội.” Đoan Mộc Tuyết tiếp tục khóc ô ô nói: “Ông nội đều do cháu không tốt, ông hãy tha thứ cho tiểu Tuyết lần này đi, lần sau tiểu Tuyết không dám nữa.”
Đôi mắt già nua của Đoan Mộc Ngạo Thiên nhìn về phía cô ta: “Cháu không dám thì làm được gì chứ? Mặt mũi nhà Đoan Mộc đều bị cháu vứt sạch, sau này…Ông còn mặt mũi nào đứng trước mặt Uất Trì Kim nữa chứ? Cháu lập tức cút cho ra khỏi nhà Đoan Mộc cho ông, sau này Đoan Mộc Ngạo Thiên xem như không có đứa cháu gái này.”
Đoan Mộc Tuyết thấy ông nội thật sự muốn cắt đứt quan hệ với mình thì lập tức trợn to mắt đi tới ôm bắp đùi của Đoan Mộc Ngạo Thiên: “Đừng, ông nội đừng như vậy, tiểu Tuyết không muốn đi, nơi này là nhà của tiểu Tuyết, ông là ông nội của tiểu Tuyết, cháu không muốn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.